Ta cùng Thẩm Việt về nhà mẹ đẻ nhân dịp mừng thọ tổ phụ.
Từ cửa, ta đã thấy cha ta cùng thanh mai trúc mã từ nhỏ của mẹ - An Vương đại nhân, đang vui vẻ pha trà.
Đây là tình địch lớn nhất trong cuộc đời cha ta.
Một người là trà xanh đậm đặc, một người là đoá sen trắng thanh thuần. An Vương vì không thắng nổi trà nghệ của cha ta. Nên thua cuộc trong ván cờ tình yêu.
Không có được mẹ ta.
Đến giờ An Vương vẫn chưa cưới vợ,nhưng năm nào cũng chăm sóc và bảo dưỡng cơ thể rất tốt, nhìn chỉ như thanh niên ngang tuổi Thẩm Việt. Đây là lý do cha ta đề phòng ngài ấy như phòng cướp.
Ta thấy cha bắt đầu ho khan, viền mắt đỏ hồng, giọng nói yếu ớt nhưng câu từ lại cực kỳ sắc bén: "An Vương điện hạ, sinh nhật của cha vợ thần thì liên quan gì đến người?"
Cha ta ở rể.
Bởi vì khi còn nhỏ An Vương từng sống trong phủ nhà ta một khoảng thời gian.
An Vương điện hạ nhìn thấy dáng vẻ này của cha ta thì tức giận, năm đó vì không đáng thương bằng cha ta nên mới thua, lâp tức nhăn nhó mặt mày nói:
"Ngươi đã ho mấy chục năm rồi, sao còn chưa chet?"
Cha ta cười dịu dàng: "Khiến An Vương điện hạ thất vọng rồi, dù thần thân mang nhiều bệnh tật nhưng mạng lại dai."
Nói cách khác chính là: Ta có bệnh thì sao, ta cũng chẳng chet được, làm gì được ta?
Tất nhiên là An Vương điện hạ nổi giận rồi. Nhưng vừa định ra tay, thì thấy bóng dáng của mẹ ta đi đến, ngài ấy lại thay cú đá thành bị ngã.
Nhưng cha ta nhanh hơn, ông nhấc An Vương dậy, còn mình thì lăn ra đất, trông chả giống người thân mang toàn bệnh tí nào.
An Vương nghiến răng: “Yến Hoài An, lão già rắn độc nhà ngươi."
Nhưng sau đó biểu cảm An Vương điện hạ liền trở nên vô tội, hắn nhìn nương ta, nói: "A tỷ, Yến Hoài An hình như vội ra gặp tỷ, nhưng gấp gáp quá nên bị ngã.”
Ta quay đầu nhìn Thẩm Việt, thấy hắn hoang mang, miệng thì thầm: "Sao ta thấy cảnh này quen thế nhỉ?"
Quả nhiên hắn đã bắt đầu hoài nghi.
Ta nhanh chóng kéo Thẩm Việt ra ngoài sảnh mừng thọ cho tổ phụ.
Lâm Du Bạch cũng ở đây, hắn từng là học trò của tổ phụ, đang vui vẻ nói chuyện với người ở nhà chính.
Ta nghe họ nói chuyện, mới biết hoa ra tổ phụ ta thích sưu tầm tranh chữ nên Lâm Du Bạch mới tặng người bức tranh của đại sư nổi tiếng nhất.
Tính toán như vậy, xem ra Thẩm Việt tặng món quà đắt tiền có vẻ quá tầm thường.
Tiệc mừng thọ gần hết, cha ta đột nhiên gọi ta vào phòng, thở dài hỏi: "Thiện Thiện, con có trách năm đó cha tự quyết định chọn Thẩm Việt làm phu quân của con không?"
Ta buồn bực nói: "Cha sao thế?"
"Ta thấy Thẩm Việt và Lâm Du Bạch đứng cạnh nhau, ta chỉ hỏi vu vơ thôi.”
Cha ta cười lắc đâu, "Năm đó tổ phụ con ưng Lâm Du Bạch, hắn là Trạng Nguyên 17 tuổi, bây giờ lại được Hoàng thượng trọng dụng, tiền đồ vô hạn."
"Năm đó cha cũng từng cân nhắc hắn, chỉ là ở trong hậu viện luôn đấu đá, đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy sao có thể vô hại như cách hắn biểu hiện ra ngoài được?"
Ta kinh hoàng nhìn cha ta, gả cho Lâm Du Bạch khiến ta sợ hãi.
Nhưng cha ta cũng lo lắng thừa rồi, Lâm Du Bạch này còn chẳng thèm giả vờ trước mặt ta, trước mặt ta hắn luôn chọn thể hiện bộ mặt xấu xí nhất để đối xử với ta.
Phi. Ta nhổ vào.
Cha ta lại thở dài, bất lực nói: "Nếu con học được một nửa bản lĩnh của ta, hoặc giống như tỷ tỷ con khiến người ta bớt lo thì trên đời làm gì có chuyện hay người nào không xử lý được."
Được rồi, chúng ta dừng cuộc nói chuyện lại thôi…
Ra khỏi thư phòng, lúc đi qua vườn hoa nhỏ, ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, là Lâm Du Bạch.
Con đường đã hẹp, hắn lại đứng chắn lối ra.
Xung quanh không có người, sợ phiền phức ta tính đi đường vòng thì hắn bỗng lên tiếng.
“Sở Thiện Thiện, ta chờ ngươi rất lâu rồi."
Ta hỏi: "Chờ làm gì?"
"Đúng vậy, ta chờ ngươi làm gì?" Giọng hắn hoang mang.
"Có bệnh."
Ta xoay người chuẩn bị đi đường khác, lại bị Lâm Du Bạch kéo tay lại. Hắn dùng sức khiến ta ngã vào lòng hắn, mũi ta ngửi thấy mùi rượu nồng.
Lâm Du Bạch cúi đầu, hơi thở nóng rực phả lên mặt ta.
“Buông ra.” Ta đẩy hắn nhưng không được, trong đầu lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo, không biết chừng tên này đang hãm hại ta.
Quả nhiên, có tiếng bước chân vang lên.
Lâm Du Bạch đẩy ta vào giữa lùm cây, hắn ngả đầu vào tường ngủ mất.
Sao hắn còn quen nhà ta hơn cả ta vậy.
Đứng được một lúc, sau khi nghe thấy bên ngoài không còn tiếng động thì ta mới đá Lâm Du Bạch, đi ra.
Một bàn tay tri kỷ vén những tán lá lên cho ta, ta ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Việt, lòng ta chợt lo lắng.
Hắn lặng lẽ nhìn ta, khóe môi cong nhưng không hề có ý cười, hỏi: "Đùa vui không?"
Tình ngay lý gian, ta càng giải thích thì lại càng giống như bao biện.
Ta bỏ vẻ yếu đuối, nhìn thẳng Thẩm Việt: “Sao chàng lại ở đây. Ta thấy thật thất vọng.”
Thẩm Việt mở to mắt, kinh ngạc như thể lần đầu thấy lợn mặc váy. Hắn không hiểu sao người vợ hiền lành dịu dàng lại nói ra những lời như vậy.
"Nàng lừa ta, nàng đã luôn lừa ta." Hắn vừa nói vừa bước tới gần ta chất vấn: "Hắn tốt hơn ta chỗ nào mà khiến nàng nhớ mãi không quên? Cho dù đã thành thân vẫn lưu luyến?”
Oan quá đi! Giờ phút này ta còn oan hơn cả Mạnh Vân nữa.
"Nếu.... Ta nói ta bị hãm hại thì chàng có tin không?"
Thẩm Việt im lặng, đang định lên tiếng thì một giọng nữ vang lên.
Thẩm Ninh vội vã đi tới, nói: "Biểu ca, nàng ta đang lừa huynh đó! Rõ ràng muội vừa thấy nàng và Lâm đại nhân ôm nhau. Lâm đại nhân còn ở bên trong mà, biểu ca cũng nhìn thấy rồi đúng không?"
Giống như để chứng minh lời Triệu Ninh nói, tiếng nói mơ của Lâm Bạch Du vang lên phía sau.
“Thiện Thiện……”
Triệu Ninh vui mừng nói: "Biểu ca nghe đi!"
Ta: ...
Kiếp trước ta nợ Lâm Du Bạch bao nhiêu mà kiếp này hắn cứ như âm hồn bất tán vậy?
Ta thở dài, bỗng nhiên không có ý định giải thích nữa.
Làm trà xanh mệt mỏi quá, hơn nữa còn phải vì một người đàn ông mình không có tình cảm, như vậy có đáng không?
Nghĩ đến đây, ta bỗng nhiên tỉnh ra.
Ta nói: "Thẩm Việt, chúng ta hoà ly đi.”
Ta muốn về nhà làm cá muối.
Thẩm Việt bối rối ra mặt, hắn nói: "Nàng đừng nói linh tinh. Phu thê cãi nhau là chuyện bình thường, làm gì có ai cãi nhau một hai câu đã đòi hòa ly? Hơn nữa là Lâm Du Bạch dụ dỗ nàng trước, liên quan gì tới nàng? Tất cả là lỗi của Lâm Du Bạch."
Ta nhìn lên trời, yếu ớt nói: "Nhưng mà, ta...."
Thẩm Việt trừng mắt nhìn Thẩm Ninh: "Lập tức xin lỗi tẩu tẩu của ngươi đi, nếu không ta sẽ không bỏ qua đâu.
"Biểu ca! Nàng ta rõ ràng không yêu huynh! Chỉ có muội mới toàn tâm toàn ý yêu huynh mà thôi, biểu ca."
Thẩm Ninh kéo tay áo hắn, gấp đến độ dậm chân, "Biểu ca, nhìn muội đi."
Thẩm Việt kinh ngạc, sau đó nói nghiêm túc: "Xin lỗi, ta không thể thích một người hai tuổi thích ăn c.ứ.t mũi, 6 tuổi còn tè dầm...."
Đòn chí mạng.
Thẩm Ninh khóc ngay tại chỗ.
Nàng ta nhanh miệng, giọng điệu kiên định xin lỗi không chút do dự: "Tẩu tẩu, xin lỗi, là muội sai, là muội mơ tưởng đến biểu ca, sau này muội không dám nữa."
Rồi nhanh chóng chạy chối chec.
Ta: .…
Bình luận facebook