-
Truyện 13: LỤC LINH CHÂU 樱桃小酒 P2
6.
Anh trai A Vũ đột nhiên ngẩng đầu, cổ quay theo một tư thế quỷ dị, nhìn chằm chằm vào tôi.
A Vũ cũng giật mình, hắn nửa tin ngửa ngờ nhìn tôi: "Lúc nãy tôi nói âm bài, là tôi dọa các cô thôi.”
" m bài thứ này nghe thì nhiều, nhưng thấy thì ít, đa phần là hàng giá rẻ năm đồng.”
"Các cô đây là, ăn miếng trả miếng, cũng định lừa tiền tôi à?"
Thằng nhóc này lừa đảo quen rồi, nhìn ai cũng giống như kẻ lừa đảo.
Tôi không thèm để ý đến hắn, đẩy cửa đi thẳng vào trong.
Người bị tiểu quỷ quấn thân, sẽ thay đổi tính cách.
Sợ ánh sáng, thích bóng tối.
Không ăn cơm, thức ăn chín và đậu đỏ.
Thích ăn thịt sống, đặc biệt thích ăn máu lươn sống.
Anh trai A Vũ sắc mặt xanh xao, trên người toát ra một luồng khí chết, nhìn là biết đã bị tiểu quỷ quấn thân từ lâu.
Nghe tôi kể về bệnh trạng của anh trai hắn xong, A Vũ bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi khóc nức nở.
A Vũ năm nay 25 tuổi, tên thật là Chung Tu Vũ. Anh trai hắn tên là Chung Tu Văn, lớn hơn hắn bốn tuổi.
Ông bọn họ sang nước ngoài lập nghiệp từ nhiều năm trước.
Hai anh em mới còn nhỏ thì cha mẹ đã qua đời vì bệnh tật, để lại hai người sống nương tựa lẫn nhau.
Bọn họ từng đi làm thợ xây, bốc vác ở bến cảng, thậm chí còn lái xe.
Lúc A Vũ 16 tuổi, hắn gặp một ông anh bán Phật Bài.
Từ đó hai anh em bắt đầu buôn bán Phật bài.
Nhờ tài ăn nói khéo léo, hai người dần dần có chút tiếng tăm ở phố Phật Bài.
7.
A Vũ nói, năm năm trước cửa hàng bọn họ nhận được một tấm âm bài có Kumanthong.
Chiếc thẻ đó mới vừa nhận không bao lâu đã bị anh trai hắn vô tình làm rơi vỡ.
Kể từ đó, thân khỏe anh trai hắn ngày càng đi xuống.
Dần dần biến thành hình dạng không phải người không phải quỷ như bây giờ.
"Chị ơi! Chị ruột ơi! Xin chị cứu giúp anh trai em với!"
Tôi vươn tay đẩy A Vũ ra.
Thằng nhóc này nói năng lung tung, những gì nó nói nửa thật nửa giả, căn bản không thể tin được.
Nhưng cực âm chi bài mà Lê Yên yêu cầu Kiều Mặc Vũ tìm quả thật không dễ tìm.
Tống Phỉ Phỉ tìm hiểu tình hình với bạn bè địa phương.
Bày tỏ mình đã mua Phật bài nhiều năm như vậy, trước nay chưa nghe nói về cực âm chi bài.
Cho nên ba chúng tôi đành bất đắc dĩ phải đến phố Phật bài đầy lừa đảo để hỏi thăm tình hình.
Gã A Vũ này tuy rằng miệng lưỡi trơn tru, nhưng đã lăn lộn ở phố Phật bài tám chín năm, biết khá nhiều mánh khóe.
Đây cũng là lý do tại sao lúc trước Tống Phỉ Phỉ vung tiền như rác, trực tiếp ném cho hắn 100 vạn.
"Tiểu quỷ trên người anh trai cậu cũng không phải không chữa được."
A Vũ lập tức kích động, hắn vỗ vỗ ống quần đứng dậy, cúi người chín mươi độ về phía tôi.
"Nguyện theo lệnh của chị gái, lên núi đao xuống biển lửa, muôn lần chết không chối từ!"
Tiểu quỷ trên người Chung Tu Văn đã bám vào hắn quá lâu.
Chúng nó hút dương khí và tinh khí của hắn, khiến hắn già cả suy yếu với tốc độ vượt quá mức bình thường.
Cũng khiến hắn từ một thanh niên hai mươi chín tuổi, biến thành hình dáng của một người đàn ông trung niên bốn mươi lăm tuổi như hiện tại.
8.
Bắt ma trừ tà là nghề truyền thống của tôi.
Chẳng cần tôi tự tay làm, Tống Phỉ Phỉ cũng có thể làm được khá tốt.
Chỉ thấy Tống Phỉ Phỉ lấy ra một lư hương, trịnh trọng thắp ba nén hương gọi hồn.
Kiều Mặc Vũ nhếch nhếch cái mũi, sắc mặt thay đổi.
"Không ổn! Hương này không đúng!"
Cô ấy bước lên trước ba bước tắt đi ba nén hương vừa thắp xong mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hai anh em nhà Chung bị dọa cho một phen, A Vũ cẩn thận nhìn chúng tôi, hạ thấp giọng hỏi:
"Chị, hương này làm sao vậy?"
Kiều Mặc Vũ vô cùng đau khổ mà trừng mắt nhìn tôi:
“Hương này, quá đắt!l
"Lục Linh Châu cậu cái đồ lãng phí của bà, chỉ mời một con tiểu quỷ mà thôi, lại dùng loại hương dẫn hồn thượng hạng!"
Cô vừa nói vừa rút hương đang cắm trong lư hương ra, lau sạch tro rồi nhét vào trong túi chính mình.
Sau đó lại lấy ra ba que hương thông thường từ trong túi cắm vào lư hương.
Hành động này khiến tôi tức giận, chứ đừng nói đến mấy con tiểu quỷ đang nằm trên người Chng Tu Văn.
Chúng nó cùng nhau gầm gừ với Kiều Mặc Vũ hai tiếng, bắt đầu dùng sức nhảy nhót trên lưng Chung Tu Văn.
Chung Tu Văn hai đầu gối mềm nhũn, "bụp" một tiếng quỳ xuống đất.
Tôi mím môi, lườm Kiều Mặc Vũ một cái đầy khinh bỉ.
"Cậu còn để Phỉ Phỉ làm việc được nữa không?"
Đối phó với quỷ quái đều cần phải tuân theo quy tắc lễ nghĩa trước, sau đó mới đến vũ lực.
Hương dẫn hồn của tôi được làm từ một lạng lông mèo đen, hai lạng đất nghĩa trang, ba lạng cỏ ngải cứu, bốn lạng bột gỗ cây xà cừ và một chiếc sừng tê giác rất quý giá.
Đối với quỷ quái bình thường mà nói, đây là một loại thuốc bổ hấp dẫn hơn cả tiên tửu ngọc lộ.
Châm hương cung quỷ, lại nhẹ nhàng thương lượng với quỷ một hồi, có một số việc tự nhiên được giải quyết.
Đáng tiếc, hai con tiểu quỷ này mới hít một hơi hương, vừa ngửi thấy mùi hương, hương đã bị Kiều Mặc Vũ thay bằng hàng rẻ tiền.
Lễ nghĩa không còn khả thi nữa, chỉ có thể trực tiếp đánh nhau.
9.
Tống Phỉ Phỉ một tay cầm Trấn Hồn Linh, một tay cầm kiếm diệt quỷ.
Kiều Mặc Vũ tròng mắt tròn xoe.
Vào lúc cô ấy đang trợn mắt há hốc mồm, Tống Phỉ Phỉ lại lấy từ trong lòng ngực một lá bùa ngũ lôi thần tiêu.
Chưa đợi Tống Phỉ Phỉ ném bùa đi, Kiều Mặc Vũ nhào tới như chó săn, cướp lấy lá bùa từ trong tay Tống Phỉ Phỉ nhét vào túi.
"Chuyện nhỏ như vậy cần gì phải tự mình động thủ chứ, để tớ!"
Hai tiểu quỷ này oán khí rất nặng, Kiều Mặc Vũ vừa không nỡ rung chuông, lại sợ kiếm diệt quỷ bị sứt mẻ.
Tôi và Tống Phỉ Phỉ trơ mắt nhìn cô ấy, tay cầm kiếm vung lên, vung đến nửa chừng lại xoay một vòng trong không trung thu hồi lại.
Không chỉ anh em nhà Chung, hai con tiểu quỷ cũng ngơ ngác nhìn theo.
Tôi không thể chịu nổi nữa, một tay kéo cô ấy ra, sau khi đánh gục hai con tiểu quỷ rồi thu chúng nó vào ô đen.
Kiều Mặc Vũ thở hổn hển lau mồ hôi:
"Đại công cáo thành, mệt chết bà rồi."
Thu hai con tiểu quỷ về, Chung Tu Văn rõ ràng toàn thân nhẹ nhõm.
Tôi đưa cho hắn một bát xôi đậu đỏ trộn nước phép, sau đó bảo hắn nằm ngửa trên ghế sofa.
Lưng hắn đã gù quá nhiều năm, cơ bắp sớm đã bị tổn thương.
Sau một màn massage độc quyền, tôi vỗ nhẹ vào lưng hắn:
"Được rồi, đứng lên đi, từ từ thôi."
A Vũ nắm chặt nắm đấm, bởi vì căng thẳng mà mặt đầy mồ hôi.
Hắn chăm chú nhìn Chung Tu Văn không chớp mắt, toàn thân căng cứng, dường như muốn giúp anh trai mình đứng dậy.
Chung Tu Văn từ ghế sofa đứng dậy, vẫn có thói quen gù lưng.
A Vũ đỏ hoe mắt bước lên trước, môi không ngừng run rẩy.
Sau một lúc lâu, hắn mới nghẹn ngào hỏi:
"Anh, anh thử xem, có thể đứng thẳng không?"
10.
Thân thể Chung Tu Văn cứng đờ, sau đó đỡ lấy tay A Vũ, như một cỗ máy gỉ sét, cực kỳ chậm chạp từng chút một nâng cơ thể lên.
Lúc hắn khom lưng đứng thẳng thân thể, A Vũ sớm đã rơi lệ đầy mặt.
Hai anh em ôm nhau khóc nức nở, cảnh tượng vô cùng cảm động.
“Chị, không cần nói nữa, từ giờ trở đi, ba người chị chính là chị ruột của em!”
A Vũ lau nước mũi, nước mắt lưng tròng mà lại quỳ xuống.
Sau khi giúp anh trai hắn chữa khỏi bệnh lưng, thằng nhóc này rõ ràng đối xử với chúng tôi chân thành hơn nhiều.
Các vật liệu cần thiết để làm âm tà đều vô cùng tà ác, không thể mua được những thứ này theo cách thông thường.
Hơn nữa Thái Lan là quốc gia theo tục hỏa táng, hỏa táng được tổ chức tại chùa, hầu hết các ngôi chùa ở khắp nơi đều có tháp hỏa táng.
Tăng nhân chùa ghét bỏ tà thuật sư, cho nên bọn họ giám sát thi thể của người chết rất chặt chẽ.
Thậm chí gia đình cũng không thể tự mình bán tro cốt và xương cốt.
Trong văn hóa Thái Lan, nếu thi thể bị tà thuật sư lấy đi để làm âm bài, linh hồn người chết cũng sẽ không được yên bình.
Cho nên, A Vũ lái xe đưa ba người chúng tôi đến một phòng khám nhỏ.
"Phòng khám nhỏ này là nơi yêu thích của các nữ sinh."
"Các cô biết đấy, nhiều sinh viên đại học mang thai sợ gia đình biết, đều thích đến loại phòng khám dởm này."
A Vũ hề hề nháy mắt với chúng tôi: "Nghe nói ở đây, cũng đã từng có mạng người!"
Đường phố hẹp ném đầy rác rưởi, trên vách tường tràn đầy graffiti lộn xộn.
Tôi đứng ở cửa phố nhíu mày, oán khí của nơi này, quả thực có chút nặng nề.
"A!!!"
Một tiếng thét thảm thiết vô cùng từ trong nhà vọng ra, khiến mấy người chúng tôi giật này mình.