1.
Bạn có biết tại sao ở nông thôn cổ đại, nhà nào cũng có ngưỡng cửa rất cao không?
Không chỉ có ngưỡng cửa, mà còn có ba bậc thang.
Như vậy có thể ngăn chặn cô hồn dã quỷ tiến vào.
Bởi vì theo truyền thuyết, cô hồn dã quỷ đi bằng cách nhảy bằng hai chân cùng một lúc.
Nếu bậc thang hoặc ngưỡng cửa quá thấp, chúng sẽ trực tiếp nhảy thẳng vào nhà.
"Thông thường ngưỡng cửa được đặt ở một tấc hai phân, ngưỡng cửa càng cao, thứ cần ngăn chặn sát khí càng nặng."
"Một tấc cao, một tấc hung."
"Các cậu nhìn cái ngưỡng cửa này, ước chừng có tận bốn tấc bốn phân."
"Này có nghĩa là gì, biết không?"
Tôi và một vài người bạn cùng nhau ngồi xổm trước một ngưỡng cửa cũ, tôi kiên nhẫn giải thích lý do người nông dân xây ngưỡng cửa.
Đây là một ngôi làng nhỏ hẻo lánh, hẻo lánh đến mức không được hiển thị trên bản đồ.
Mấy người chúng tôi đi vào rừng hái nấm, càng đi càng lệch.
Sau khi bị lạc, chúng tôi đến một ngôi làng nhỏ đổ nát như vậy.
Trong làng có mười mấy ngôi nhà đất rải rác, nhà cửa được xây dựng rất thô sơ.
Mỗi căn phòng chỉ cao khoảng hai mét rưỡi, nhìn rất ngột ngạt.
Nhưng so với ngôi nhà thô ráp, ngưỡng cửa lại được làm rất sang trọng.
Chẳng những sử dụng gỗ đào có niên đại lâu đời, mà trên đó còn khắc Liễu Tiên Thiên Bát Quái Đồ.
"Nghĩa là nơi này mưa nhiều, trời mưa thì nước dễ dàng tràn vào nhà."
Chu Lâm Quân giành trước trả lời, trả lời xong còn hừ lạnh với tôi một tiếng.
"Đừng làm những thứ mê tín dị đoan đó, tôi chính là người tốt nghiệp trường kinh doanh Harvard, không dễ bị lừa như Tống Phỉ Phỉ."
"Wa! Anh Lâm Quân thật tuyệt!"
Vẻ mặt Tần Nhiễm ngưỡng mộ vỗ tay nhìn về phía Chu Lâm Quân, trong mắt ứa ra bong bóng màu hồng.
2.
Chu Lâm Quân và Tần Nhiễm là một cặp tình nhân, hai người lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ.
Lần này trở về nước, là đại diện gia tộc và nhà họ Tống hợp tác đàm phán.
Hợp tác đàm phán rất thành công, cha của Tống Phỉ Phỉ rất vui mừng, liền yêu cầu Tống Phỉ Phỉ dẫn theo hai vị công tử tiểu thư đi ra ngoài chơi.
Tần Nhiễm nói mình bình thường rất thích xem livestream hái nấm trên mạng, vì thế mấy người chúng tôi liền trực tiếp bay đến Vân Nam.
Nấm chưa hái được bao nhiêu, Tần Nhiễm lại nói mình nhìn thấy một con thỏ.
Cô ta đuổi theo thỏ, Chu Lâm Quân đuổi theo cô ta.
Tôi và Tống Phỉ Phỉ chỉ có thể đi theo, đi theo đi theo, mấy người liền lạc đường.
Thời tiết âm u, cây cối trong rừng vừa cao vừa rậm rạp, thật sự rất khó có thể phân biệt phương hướng.
May mắn vận khí tốt, còn có thể gặp phải một ngôi làng nhỏ.
Chờ lát nữa gặp người trong làng, nhờ bọn họ chỉ đường, chúng tôi có thể xuống núi rồi.
Tôi lười tranh cãi với Chu Lâm Quân, vỗ tay đứng dậy.
Cái gì Harvard Yale, ngay cả Newton cuối cùng cũng nghiên cứu thần học.
Cái gọi là mê tín phong kiến, có đôi khi chỉ là nơi mà khoa học chưa chạm tới.
“Nói bậy!”
Một giọng nói già nua khàn khàn vang lên, khiến mấy người chúng tôi đều giật mình.
Tôi quay người lại, nhìn thấy một ông lão trên mặt bôi dầu.
Ông lão khoảng sáu bảy mươi tuổi, đầu tóc bạc trắng, trên đỉnh đầu buộc một búi tóc thưa thớt.
Trên mặt ông ta trừ đôi mắt ra, những chỗ lộ ra đều được vẽ đường nét sặc sỡ, không nhìn rõ diện mạo.
Trong tay ông lão cầm một cây tẩu thuốc xám xịt, ông ta nhìn chúng tôi từ trên xuống dưới một hồi, mới thấp giọng hỏi:
“Các người, làm sao vào được làng này?”
Chu Lâm Quân nắm tay Tần Nhiễm bước lên trước một bước:
“Ông lão này nói chuyện kỳ lạ quá, chúng tôi tự nhiên là đi bộ vào rồi.”
3.
Ông lão hút một điếu thuốc, ánh mắt ông ẩn hiện trong làn khói, không thể nhìn rõ.
"Hôm nay đã quá muộn rồi, ngày mai sẽ cho người đưa các người xuống núi."
"Trong làng có ba quy tắc, các người nhất định phải tuân theo."
Tần Nhiễm có chút không hài lòng, cô bĩu môi kéo lấy tay áo của Chu Lâm Quân:
"Nhưng bây giờ mới hơn ba giờ chiều mà."
Ông lão trừng mắt liếc nhìn cô ta một cái:
"Đã đến giờ Thân, âm thịnh, dương suy."
"Đường đi lên xuống núi mất ba tiếng, người trong làng nhất định phải về nhà trước khi trời tối."
Vì đã làm phiền người ta đưa xuống núi, nên phải đi theo thời gian của bọn họ.
Tuy Tần Nhiễm có chút nhõng nhẽo, nhưng được giáo dục tốt, dù trong lòng không muốn cũng không nói gì nữa.
Tống Phỉ Phỉ hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn ông lão nở một nụ cười giả tạo:
"Vẫn chưa được hỏi tên của ông ạ? Còn nữa, ba quy tắc của làng là gì ạ?"
Cô ấy nhịn Tần Nhiễm và Chu Lâm Quân suốt quãng đường, mắt đã muốn lòi ra rồi.
Nhưng không có cách nào, ai bảo nhà người ta là đại gia chứ.
Chó nhà giàu cuối cùng cũng có lúc phải nể mặt người khác, thật là phong thủy xoay vần.
Ông lão là trưởng làng của ngôi làng nhỏ này, ông bảo chúng tôi gọi ông là Tuế Lão.
Tuế Lão nhả ra một ngụm khói, ngồi xổm xuống dùng tay vỗ vỗ bậu cửa.
"Một, sau khi trời tối, không được ra ngoài."
"Hai, nếu ban đêm có người gõ cửa, đừng quan tâm."
"Ba, bậu cửa bị hỏng, nhất định phải sửa trước khi trời tối."
Nói xong, Tuế Lão đứng dậy quay mặt về phía Chu Lâm Quân:
"Thiếu niên, bậu cửa này có thể bảo vệ mạng sống của các người."
"Nó cũng không phải là dùng để chống thấm."
4.
Chu Lâm Quân há miệng, cuối cùng vẫn không phản bác.
Tuế Lão dẫn chúng tôi đến một căn nhà bỏ hoang, để chúng tôi ở lại qua đêm.
“Nhớ kỹ, nếu muốn sống sót, sau khi trời tối nhất định không được ra khỏi nhà này!”
Căn nhà này một mảnh tối om, thậm chí không có một cửa sổ nào.
Trong góc nhà có một chiếc giường gỗ thô sơ, ngoài ra chỉ có một chiếc bàn khập khiễng và hai chiếc ghế.
Căn nhà cũng không biết đã bao lâu không có người ở, chạm vào đâu cũng là bụi bẩn.
“Ì, bẩn chết đi được!”
Tần Nhiễm rất chán ghét, cô kéo tay Chu Lâm Quân xoay người làm nũng.
“Anh Lâm Quân, người ta không muốn ở đây đâu, anh xem cái môi trường này kìa!”
Chu Lâm Quân nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô.
“Ngoan, tới đâu hay tới đó, lát nữa anh sẽ đi lấy nước dọn dẹp căn phòng một chút.”
Tần Nhiễm nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
“Anh Lâm Quân, anh đối với Tiểu Nhiễm thật tốt!”
“Có anh thì ở đâu cũng là thiên đường! Chỉ cần ở bên anh, cái gì khổ em đều có thể ăn!”
Tống Phỉ Phỉ rốt cuộc không nhịn được nữa, nôn ọe một tiếng.
“Ọe! Tình yêu!”
Tần Nhiễm xoa eo dậm chân.
“Tống Phỉ Phỉ! Cậu nói cái gì!”
Tống Phỉ Phỉ nặn ra một nụ cười, dang hai tay hét lớn.
“À! Tình yêu! Tình yêu đẹp đẽ!”
Tống Phỉ Phỉ hét xong, bản thân cũng cảm thấy bị chính mình làm cho kinh tởm.
“Tôi đi múc nước dọn dẹp phòng!”
Cô ấy kéo tôi chạy như bay ra khỏi nhà, giống như sau lưng có chó hoang đuổi theo.
5.
"Tớ thật sự thà gặp quỷ còn hơn nhìn thấy bọn họ quấn quýt, thật sự kinh tởm đến mức tớ nổi da gà rớt đầy đất."
"Đừng nói linh tinh!"
Tôi vội vàng bịt miệng Tống Phỉ Phỉ lại;
"Hừ, đừng bao giờ nhắc đến từ đó ở rừng sâu núi thẳm vào ban đêm, dễ dàng dẫn dụ mọi người."
Tống Phỉ Phỉ thật cẩn thận đưa mắt nhìn xung quanh, gạt tay tôi ra thấp giọng hỏi;
"Làng này không ổn à?"
Rừng sâu núi thẳm đột nhiên xuất hiện một ngôi làng kỳ lạ như vậy, tất nhiên là không ổn.
Hơn nữa vừa rồi vừa bước vào nhà, tôi đã cảm thấy toàn thân khó chịu.
Tống Phỉ Phỉ có chút lo lắng, Tần Nhiễm và Chu Lâm Quân mang theo khoản đầu tư lớn trở về nước.
Hai người bọn họ, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Vì thế chúng tôi lại vội vàng chạy về, tôi dẫn đầu bước vào cửa, ngay sau đó hét lên một tiếng lùi ra ngoài.
Tống Phỉ Phỉ sợ hãi, sắc mặt cô ấy tái mét nhìn về phía tôi.
Tôi sống không còn gì luyến tiếc lắc đầu, Tống Phỉ Phỉ nói lắp bắp.
"Có, có chuyện gì rồi?"
Cô ấy cắn chặt răng, dứt khoát kiên quyết bước qua ngưỡng cửa đi vào nhà.
"A!"
"Ngại quá ngại quá, mấy người tiếp tục đi!"
Tống Phỉ Phỉ hốt hoảng đi ra ngoài, tôi nhếch miệng cười.
"Cậu thấy Tần Nhiễm trắng hay Chu Lâm Quân trắng hơn?"
Tống Phỉ Phỉ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tôi.
"Mấy người họ trắng thế nào tớ không biết, nhưng cậu đen thật đấy!"
Không bao lâu sau, Chu Lâm Quân cầm một chiếc khăn lông, quần áo xộc xệch mặt đỏ ửng đi ra ngoài.
Bình luận facebook