26.
"Không thể nào, Hạo Quảng yêu nhất là tôi cơ mà."
"Là Tuyết Cơ, nhất định là Tuyết Cơ..."
Hạ Vỹ Kỳ nói không được nữa, bởi vì Hạ Mậu Hạo Quảng đã rút dao xông về phía tôi.
Tôi cười lạnh một tiếng rồi tiến lên đón:
"Hôm nay tôi sẽ cho anh biết, tổ tiên của anh mãi mãi là tổ tiên của anh!!!"
Giữa lúc đó Kiều Mặc Vũ xách theo Lôi Kích Mệnh của mình giao đấu với Tuyết Nữ, còn Tống Phỉ Phỉ bị Lỵ Hương Anh Tử đuổi cho chạy tán loạn.
Mà Hạ Mậu Hạo Quảng đã bị tôi đánh cho tơi bời hoa lá.
"Đại Vĩ Thiên Long!"
"Đánh Chó Quyền Pháp!"
Thằng nhóc Hạ Mậu Hạo Quảng này đầy rẫy tâm cơ, rõ ràng có thể nhanh chóng triệu hồi Tuyết Cơ, nhưng trước đó lại giả vờ khởi động lâu.
Hơn nữa hắn là một người biết võ, trước đó còn muốn giả vờ yếu ớt vô lực.
Chỉ tiếc hắn tính toán kỹ lưỡng đến đâu, chúng tôi ngầu lòi vẫn vượt quá sự tưởng tượng của hắn.
Tôi cười khà khà, động tác trong tay nhanh hơn.
Càng sớm đánh cho thằng nhóc này tàn phế, tôi càng có thể quay lại ra tay giúp Tống Phỉ Phỉ.
"Phụt~"
Hạ Mậu Hạo Quảng ngã mạnh xuống đất, tôi nhe răng cười dữ tợn bước về phía hắn, khoé mắt lại liếc thấy một bóng đen nhanh chóng lao về phía tôi.
“Ầm”
Tôi bị bóng đen này đâm bay ra vài mét, lăn trên mặt đất hai vòng mới khó khăn dừng lại được.
Thứ này, không phải là sơn đồng lúc trước chạy đi rồi sao?
Nhìn thấy bộ dạng nhe răng trợn mắt của nó, tôi chợt hiểu ra:
"Tống Phỉ Phỉ, Lỵ Hương Anh Tử là sơn mỗ!!!"
27.
Sơn mỗ còn được gọi là sơn mẫu, sơn cơ, là một loại quái vật thường trú trong núi
Chúng sống cùng với sơn đồng, sẽ dụ dỗ du khách đến nhà rồi ăn thịt.
Điều khiến người ta sợ hãi nhất ở sơn mỗ là chúng có khả năng đọc tâm, có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng người.
Chẳng trách chỉ cần vài câu nói của Lỵ Hương Anh Tử, Hạ Mậu Hạo Quảng đã quay sang phản bội.
Sơn mỗ và sơn đồng giống nhau đều có tử huyệt.
Tử huyệt của sơn đồng là sinh mệnh chi thuỷ trên đỉnh đầu, còn tử huyệt của sơn mỗ là mái tóc dài của bà ta.
Mái tóc dài là nguồn sức mạnh của bà ta, tóc càng ngắn thì sức mạnh càng yếu.
Mà sơn mỗ thuộc hành Mộc, Kim có thể khắc Mộc, cho nên bà cũng rất sợ vũ khí kim loại giống sơn đồng.
Tống Phỉ Phỉ lập tức đổi kiếm gỗ thành dao găm, sau khi đổi vũ khí, cô ấy cuối cùng cũng chiếm được ưu thế.
Cô ấy chiếm được ưu thế, nhưng tôi lại từ một chọi một biến thành một chọi hai.
Mặc dù sơn đồng đã bị tôi lấy đi một nửa sinh mệnh chi thuỷ, nhưng vẫn lực lưỡng vô cùng.
Tôi bị sơn đồng quấn lấy, căn bản không rảnh lo Hạo Cương.
Hắn nằm trên mặt đất một hồi, cắn răng ngồi dậy đi đến bên cạnh Hạ Vỹ Kỳ, sau đó dùng dao kề vào cổ cô ta.
"Tất cả đều dừng tay!"
"Không thì tôi sẽ giết cô ta!"
Chúng tôi đều kinh ngạc, dùng bạn gái của mình để uy hiếp chúng tôi, đây là kiểu suy nghĩ gì vậy?
"Hai người các cô, lập tức giao bí kíp của hai người ra đây, nếu không tôi sẽ lập tức cắt đứt cổ cô ta!"
"Đều là người Trung Quốc, các người chắc cũng sẽ không thấy chết mà không cứu chứ?"
Lúc này Tống Phỉ Phỉ đã cắt đứt một nửa mái tóc của Lỵ Hương Anh Tử, cô ấy tức muốn hộc máu mà trừng mắt nhìn Hạ Mậu Hạo Quảng:
"Tôi và Hạ Vĩ Kỳ đã tuyệt giao rồi, mạng sống của cô ta thì có liên quan gì đến chúng tôi!"
Hạ Vỹ Kỳ nghe thế, cười chua xót, sau đó nhắm mắt lại:
"Phỉ Phỉ, là tôi mù quáng, xin lỗi các cô nhiều lắm.”
28.
Tôi nghiêm túc nhìn cô ta, gật đầu tán thành:
"Người sắp chết, lời nói cũng thiện, cô yên tâm đi đi, tôi chắc chắn sẽ trả thù thay cô."
Hạ Mậu Hạo Quảng trợn tròn mắt:
"Các người không phải là danh môn chính phái ư? Sao lại thấy chết không cứu?"
Kiều Mặc Vũ cười lớn;
"Nhập gia tùy tục, cái mà anh nói là thói quen của chúng tôi ở Trung Quốc."
"Đến nơi của anh, thì phải học theo các anh."
"Tôi nói cho anh biết, Ngũ Lôi Hào Lệnh!!!"
Kiều Mặc Vũ vừa nói vừa đột nhiên quay người đánh một đòn mạnh vào Tuyết Nữ.
Sức mạnh của sấm sét là khắc tinh của mọi yêu quái, nhưng Tuyết Nữ này lại là do băng giá kết tinh mà thành.
Nhược điểm lớn nhất của nó chính là dẫn điện.
Ngay khi Tuyết Nữ bị Lôi Kích Lệnh đánh trúng, tôi lao tới vung ra một bùa ẩn giấu.
"Tích tích dương dương, nhật xuất đông phương!"
"Tam vị chân hỏa, hoành dương vô biên!"
Trên người Tuyết Nữ bỗng nhiên bùng lên ngọn lửa rực cháy, ánh lửa chiếu sáng toàn bộ sân nhỏ.
Hạ Mậu Hạo Quảng kêu lên một tiếng quỳ rạp xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu lớn.
Sơn đồng và sơn mỗ sợ lửa, bị ánh lửa dọa cho đứng im không động đậy.
Tôi nhân cơ hội đổ hết sinh mệnh chi thuỷ của sơn đồng đi, sơn mỗ cũng bị Tống Phỉ Phỉ cạo trọc đầu.
Từ một người phụ nữ trung niên phong tình trở thành một bà lão trăm tuổi gần đất xa trời.
Hạ Mậu Hạo Quảng tuyệt vọng nhìn Tuyết Nữ biến mất, tròng mắt đỏ ngầu:
"Xong rồi, tôi xong rồi, tất cả đều xong rồi..."
29.
Sơn đồng và sơn mỗ bị chúng tôi lấy đi nguồn sống, khô héo trên mặt đất thành hai pho tượng rễ cây.
Mấy người chúng tôi vây quanh Hạ Mậu Hạo Quảng, hắn đột nhiên quỳ xuống đối với Hạ Vỹ Kỳ nước mắt chảy ròng ròng;
"Là anh có lỗi với em, nhưng anh yêu em!"
"Anh bị sơn mỗ mê hoặc nên mới làm ra mấy hành động đó, tất cả là lỗi của anh!"
Hạ Vỹ Kỳ vừa tức vừa hận, cô ta há to miệng định nói gì đó, Hạ Mậu Hạo Quảng đột nhiên ôm lấy cô ta dùng sức ném về phía chúng tôi.
Mấy người chúng tôi bị Hạ Vỹ Kỳ va một cái lảo đảo chỉ trong nháy mắt.
Xung quanh Hạ Mậu Hạo Quảng bốc lên một làn khói dày đặc, một cơn gió mạnh thổi đến, bóng dáng của hắn theo khói cùng biến mất.
Trên người thằng này, thậm chí có hai thức thần!
Gia tộc Hạ Mậu ở đảo quốc quyền lực vô cùng lớn, chúng tôi giết chết Tuyết nữ, nhà họ này coi như là kết thù rồi.
Hạ Mậu Hạo Quảng vừa chạy, mấy người chúng tôi cũng không còn lưu luyến, vội vàng thu dọn đồ đạc xuống núi.
Nếu để cho hắn về nhà trước, chúng ta e rằng đều không thể thuận lợi trở về nước được.
Hôm nay đối với chúng tôi mà nói, là một ngày bình thường.
Nhưng đối với Hạ Vỹ Kỳ, tuyệt đối là thoát thai hoán cốt.
Cô ta đi theo một con chó Hán Gian, trở thành một phần tử chủ nghĩa dân tộc cực đoan.
Bởi vì tuyết rơi, đường xuống núi vừa ẩm ướt vừa trơn trượt, rất khó đi.
Vốn tưởng rằng Hạ Vỹ Kỳ sẽ cản trở chúng tôi, nhưng không ngờ cô ấy lại một mình vượt lên dẫn đầu.
Mỗi khi đi được một đoạn, Hạ Vỹ Kỳ lại dừng lại, nhìn chúng tôi với ánh mắt hận rèn sắt không thành thép.
“Các người còn định ở lại mảnh đất bẩn thỉu này bao lâu nữa!”
“Nghe này! Đó là Tổ quốc gọi chúng ta về!”
“Hãy đứng dậy! Những người đang bị giá rét hành hạ!”
Tôi lại lạnh, lại mệt, lại đói, lại buồn ngủ, thật sự không thể đi nhanh được.
Hạ Vỹ Kỳ nói xong, như được tiêm thêm máu gà, quay đầu chạy về phía trước;
“A! Mẹ ơi! Chúng con đã trở về rồi!”
Bình luận facebook