03
"Nói gì đi, Tiểu Ngọc! Em đã thoát khỏi tai nạn xe cộ chưa?"
"Làm sao anh biết? Lý Đồng, làm sao anh biết sẽ có tai nạn xe cộ?"
"Không sao, không sao! Tiểu Ngọc, trước tiên nói cho anh biết, em hiện tại ở nơi nào, đang làm gì?"
Giọng anh vẫn rất lo lắng.
"Anh … Anh đột nhiên hỏi cái này làm gì?"
“Có người muốn giế.t em, Tiểu Ngọc, có người muốn giế.t em!”
Tôi dừng lại, suy nghĩ theo bản năng, tôi không nên lôi anh ấy vào chuyện này!
“Hahaha, sao có thể…” Tôi gượng cười.
“Khưu Tiểu Ngọc, đừng lừa anh!” Giọng điệu của anh đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Sao anh lại gọi tên đầy đủ của em ..."
“Đừng giả vờ!” Anh ngắt lời tôi, “Mấy năm nay, em đã làm rất tốt hình ảnh cô bạn gái ngọt ngào nhưng anh luôn biết rằng ở bên ngoài em rất điê.n rồ.”
Làm thế nào anh ấy có thể nói một điều như vậy?
"Khưu Tiểu Ngọc, điều anh sắp nói tiếp theo rất quan trọng, hãy lắng nghe cho kỹ. Em ... em sẽ chế.t trong cuộc tấn công của bọn cướp vào khoảng 7:10."
“Hả?”
"Anh không biết chi tiết nhưng đây là những gì đã được viết trong báo cáo khám nghiệm tử thi của em."
"Lý Đồng, anh đang nói về cái gì ..."
"Anh đang nói rằng, em sẽ chết và em sẽ chết sớm thôi. Bởi vì cuộc gọi này là cuộc gọi du hành xuyên thời gian!” Anh ấy nói rất nhanh nhưng mỗi từ đều rất nghiêm túc: "Em đang ở 2018 nhưng anh đã là 2022, hiểu chứ, anh đến từ tương lai! Thời gian của anh và em khác nhau, anh không cùng không gian này. . .”
Bỗng nhiên, anh ấy đột nhiên dừng lại.
"Lý Đồng, nói cho em biết, em đang nghe."
"Trong thời gian và không gian của anh, em đã chết bốn năm tròn."
Im lặng.
“Làm ơn…” Anh nghẹn ngào khi nói tiếp.
“Tiểu Ngọc…làm ơn… hãy tin anh… được chứ em.”
Tôi kiểm tra điện thoại và nhận ra đã hơn 7 giờ tối.
Ngoài cửa sổ, mưa như trút nước, sấm sét càng lúc càng lớn.
Tôi lướt qua mọi thứ trong đầu, đột nhiên, tôi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Tôi lấy tay che miệng và ống nghe, nhỏ giọng nói:
"Lý Đồng, hình như... em bị mắc bẫy rồi."
04.
Vừa nói, tôi vừa lặng lẽ đi đến cầu thang ở tầng hầm, ngồi xổm xuống và cố gắng theo dõi tung tích của giáo sư Tôn thông qua góc nhỏ giữa cầu thang và trần của tầng hầm.
Thông qua khe hở, tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc áo mưa đen đứng phía sau giáo sư Tôn.
Anh ta dùng một tay bịt miệng giáo sư Tôn, tay kia cầm da.o đâ.m vào lưng giáo sư Tôn.
Giáo sư Tôn vùng vẫy.
Tất cả những tiếng động đều bị cơn giông dữ dội bên ngoài che lấp.
Tôi nghiến chặt răng, cố ngăn mình không hét lên.
Lý Đồng không nói dối tôi.
Tôi sắp chết ở đây, tôi thực sự sắp chết ở đây!
Tôi đứng dậy và bước ra khỏi cầu thang, thở hổn hển trong im lặng.
Nước mắt tôi bất giác trào ra, tôi vội lấy tay lau đi.
Tôi biết, bây giờ không phải là lúc để khóc.
“Lý Đồng…”
Tôi khẽ gọi một tiếng, đồng thời lui từng bước vào trong đại sảnh, cố hết sức trấn tĩnh bản thân, không nên run rẩy quá mức.
“Lý Đồng, giáo sư Tôn... đã bị giế.t…”
“Hiểu rồi,” anh thở dài, “Vậy là em đã ở nhà giáo sư Tôn đó rồi.”
“Phải.”
“Em đang ở đâu?”
“Đại sảnh. ....."
"Kẻ sá.t nhâ.n đâu rồi."
"Tầng hầm..."
"Được rồi, em ở đó tương đối an toàn."
"Cái... cái gì?"
“Theo báo cáo, em chế.t trong khu biệt thự, ở ngoài trời.” Giọng nói của anh bình tĩnh trấn an,“Cho nên, mặc dù rất vô lý… nhưng anh nghĩ em cứ ở trong biệt thự sẽ tốt hơn.”
“Ý anh là, em sẽ không chạy trốn?”
“Tin anh, đừng chạy.”
Tôi hít một hơi thật sâu, dường như đã bình tĩnh hơn phân nửa, “Nói cho em biết, em nên làm gì.”
Đột nhiên, tất cả đèn trong nhà đều tắt.
Người đàn ông đó, dập cầu giao!
"Cô gái, cô đang ở đâu!?"
Dưới tầng hầm truyền đến âm thanh kim loại va chạm.
05.
"Bây giờ hãy chạy ra cửa, mở cửa lầu một, sau đó cởi giày ra..."
Ngay khi cánh cửa được mở ra, tiếng gió và tiếng mưa lớn hơn gấp nhiều lần khiến tiếng chân trần của tôi lập tức biến mất.
Tôi nhận ra rằng làm điều này sẽ khiến kẻ giế.t người có tưởng rằng tôi đã trốn thoát khỏi biệt thự.
"...Sau đó quay lại, chạy lên phòng ngủ chính ở tầng hai nhanh nhất có thể và cho anh biết khi em đến nơi!"
Tôi chưa kịp đứng vững đã lập tức quay lại nhưng tôi vừa bước lên cầu thang thì tên sá.t nhâ.n mặc đồ đen đã từ cầu thang tầng hầm đi lên.
Tôi lập tức cuộn mình trong góc, không dám cử động.
Hắn ta bước lên sảnh của phòng khách, lần đầu tiên nhìn vào cổng biệt thự và đưa tôi vào điểm mù của tầm nhìn..
Hắn ta, đứng ngay đó.
Lúc đó, tôi chỉ còn cách lưng hắn chưa đầy 2m.
Tôi bịt miệng, dán chặt màn hình điện thoại vào quần áo, không dám để lộ chút ánh sáng nào, lén vặn âm lượng điện thoại nhỏ hết cỡ…
Hắn ta tay cầm con da.o và liếc nhìn trái phải.
Vào lúc đó, tôi biết rất rõ ràng rằng tầm nhìn của hắn ta hoàn toàn có thể thấy và bắt được tôi nhưng biệt thự quá tối và nơi tôi trốn gần như là một màu đen tuyền.
Sau vài giây dường như dài nhất trong cuộc đời tôi, cuối cùng hắn cũng bước nhanh về phía cổng và lao vào màn mưa.
Nhưng tôi không dám ở lại, lập tức chạy đến phòng ngủ chính bên trái lầu hai.
“Lý Đồng, em đến rồi.”
Nói xong, tôi thở ra một hơi, lúc này mới phát hiện toàn thân đã đổ mồ hôi.
"Tốt lắm, hiện tại em đi tới tủ đầu giường, bên trong có một cái hộp thuốc, ở ngăn thứ hai còn có một ít 20ml ống tiêm còn chưa mở."
“Tìm được rồi,” tôi làm theo lời anh, cầm ống tiêm trong tay, “Có rất nhiều ống thuốc, rút cái nào đây?”
"Bơm 20ml không khí."
Tôi sững người một lúc và nói, được rồi.
"Sau đó, em hãy bật vòi hoa sen trong phòng tắm của phòng ngủ chính. Khi kẻ sá.t nhâ.n quay lại biệt thự, hắn sẽ nghĩ rằng em đang cố tình khiến hắn lục soát phòng ngủ này, vì vậy sự chú ý của hắn có thể sẽ tập trung vào một căn phòng khác trên tầng hai. Và em..."
"Em sẽ đi lên vài bậc cầu thang nữa và nấp sau lan can và khi hắn ta đến tầng hai, lúc không chú ý nhanh chóng chọc thẳng vào động mạch chủ của hắn và bơm tất cả không khí trong kim vào."
Bình luận facebook