09-Khưu Tiểu Ngọc
"Gọi xe cứu thương, gọi xe cứu thương!" Lưu Thế Thành hét lên, "Khưu Tiểu Ngọc, cô không thể chế.t! Nói cho tôi biết ..."
Lưu Thế Thành quỳ bên cạnh tôi và không ngừng gầm lên.
Nhưng tôi không thể nghe rõ bất kỳ thứ gì, cảm giác như một đợt thủy triều màu đen đang bao trùm lấy tầm nhìn và cơn buồn ngủ ngày càng dữ dội.
Cuối cùng, khi tôi dần chìm trong bóng tối thuần túy, chỉ còn vài giọng nói xa xăm trong tâm trí.
"Khi anh trở lại, anh có một bất ngờ lớn cho em."
Đó là lời anh hứa khi tạm biệt tôi cách đây vài ngày trước khi đi dự hội thảo ở Thượng Hải.
“Anh sẽ không hối hận, tin hay không tùy em.”
Đó là lời anh nói với tôi trong tương lai.
“Làm bạn gái anh nhé.”
Đó là lời tỏ tình với tôi vào đêm khuya cách đây vài năm.
Lý Đồng, em rất thích anh.
10- Lý Đồng
"Anh cười cái gì? Bác sĩ Lý, có gì buồn cười sao?"
"Thì ra là ở đó, ông thực sự đã chôn cô ấy ở đó."
Tôi cười, "Tôi thậm chí còn chèo thuyền với cô ấy trên cái hồ nhân tạo đó."
"Được rồi , bây giờ hãy nói cho tôi biết, dữ liệu ở đâu."
"Ông vừa nói cho tôi."
"Tôi vừa nói cho anh?"
"Phải. Dữ liệu đó vẫn luôn ở trong cơ thể Khưu Tiểu Ngọc. Trước khi cô ấy ra khỏi biệt thự của giáo sư Tôn, cô ấy đã nuốt thẻ USB."
Lưu Thế Thành sửng sốt một lúc, sau đó đột nhiên hét lên: "Người đâu, tập hợp tìm th.i th.ể!"
"Đã muộn rồi, ngài Lưu, ông chắc mình nhanh hơn cả cảnh sát sao?”
"Anh... anh gài thiết bị nghe lén sao? Không thể nào! Tôi đã lục soát người anh!"
“Không phải tôi,” tôi nhìn về phía Cao Lỗi vừa được băng bó đùi, “Là nhờ đàn anh của tôi, đánh hắn vài phát là được.”
Cánh cửa phòng thí nghiệm đột ngột mở tung ra.
Một vài cảnh sát xông vào và Chu Dã bước vào sau cùng với một đuối thuốc và cử chỉ lạnh lùng.
"Lưu Thế Thành, tên khố.n nạ.n!"
Cảnh sát lần lượt giơ súng lên nhưng không ai dám có một chút phản kháng dưới họng súng.
Sau khi đám người đó bị còng tay, Chu Dã cởi dây trói cho tôi.
Anh nhìn thấy vết thương trên bàn tay tôi, “Anh đã chịu vất vả rồi.”, và khuyên tôi mau chóng đến bệnh viện.
Tôi hỏi anh có thể cho mình mượn một chiếc còng tay khác.
"Tại sao?"
"Tôi nghe nói đánh người bằng còng tay rất đau."
"Đau? Nếu đau thì hiệu quả nhất là dùng búa. Đừng đánh chế.t hắn, nếu không sẽ bị coi là phòng vệ quá mức."
11-Lý Đồng
Ngày hôm đó, tổng cộng ba cảnh sát đã giúp tôi đè Lưu Thế Thành, trước sau đánh gãy mấy cái xương sườn, cổ tay phải cùng xương đùi chân trái của hắn.
Sau đó, Chu Dã ngăn tôi tôi tiếp tục, nói rằng ít nhất để cho hắn ta có thể xuất hiện trước tòa trên đôi nạng.
Tôi biết đó là một cái cớ, anh ta sợ tôi không chịu nổi mà giế.t người.
Vào lúc 4
0 sáng, Chu Dã nhận được một cuộc gọi từ đồng nghiệp của mình nói rằng th.i th.ể của Tiểu Ngọc đã được trục vớt từ vành đai xanh bên hồ và pháp y đã trực tiếp lấy thẻ USB tại hiện trường, bởi vì nó được làm bằng hợp kim nhôm và bên trong nội dung gần như còn nguyên vẹn.
Chu Dã hỏi tôi có muốn đến hiện trường để xem không.
Tôi không thể nói là tôi đã nhìn thấy th.i th.ể của cô ấy một lần và tôi không muốn nhìn thấy nó lần nữa.
“Chắc là cô ấy không muốn tôi nhìn thấy cô ấy như vậy.”
Sau đó anh ấy đưa tôi đến bệnh viện để điều trị vết thương và sau đó đưa tôi trở lại nhà ở.
Trên đường đi, anh ta hỏi vì sao sau bốn năm lại đột nhiên có manh mối.
Tôi đã nói, anh sẽ không tin đâu chính Khưu Tiểu Ngọc đã nói với tôi.
Anh ấy nói rằng bản thân tin điều đó.
Khi chúng tôi tạm biệt, anh ấy đã chào tôi theo kiểu quân đội.
Khi về đến nhà, tôi thấy đồ đạc của Khưu Tiểu Ngọc vẫn còn vương vãi trên mặt đất vì vậy tôi cố chịu đau khắp người và sắp xếp lại chúng.
Sắp xếp đồ đạc lại và cuối cùng là điện thoại
Vẫn giống như lần đầu tiên tôi tìm thấy vào hôm đó.
Pin còn 2%
Không có thẻ SIM.
Không có tín hiệu.
Nó như thể không có gì đã thay đổi.
Nhưng trên thực tế, mọi thứ đã thay đổi.
Tôi không sạc lại mà đặt nó vào hộp rồi đậy nắp.
Mưa như trút nước.
Phép màu đã xuất hiện rồi nhưng tôi vẫn không thể cứu được cô ấy.
Vết thương trên tay tôi ngứa ran, hóa ra băng vết thương đã thấm đẫm nước mắt.
DING!
Âm thông báo tin nhắn của điện thoại vang lên.
Sao vẫn nhận được tin nhắn?
Ngoài cô ấy, còn có ai khác cũng liên lạc được ư ...
01-Tin nhắn của Khưu Tiểu Ngọc (15/07/2015)
"Em bị mất ngủ. Giờ này chắc anh đã ngủ rồi. Nhưng em có chuyện muốn nói với anh."
"Quên đi, nói ra chỉ sợ sẽ thất vọng, Lý Đồng anh ngốc thật đấy, ngủ ngon, cuối tuần gặp lại."
02-Khưu Tiểu Ngọc (2015)
Sau khi gửi tin nhắn thứ hai, tôi tự vỗ vào mặt mình hai cái thật mạnh.
Xấu hổ .
Tôi còn chủ động nhắn tin cho anh ấy!
Thành sự tôi hiện tại tôi chưa đủ rõ ràng sao?
Tên họ Lý nhà anh đã hẹn tôi ra ngoài liên tục 3 buổi cuối tuần liên tiếp và tôi cũng đã đồng ý cả ba!
Hơn nữa lần nào tôi cũng đắp mặt nạ vào tối hôm trước, thậm chí còn dậy sớm gội đầu và trang điểm vào sáng hôm sau.
Thật không dễ dàng gì cho tôi!
Kết quả anh ấy không tỏ tình, hay thật, hẹn người ta đi chơi mà không chịu thổ lộ gì.
Nhưng anh ấy vẫn không có động thái gì khiến cho tôi mất ngủ theo.
Tôi cũng... gửi tin nhắn kiểu này.
Xấu hổ quá đi!!!
Điều đó có khác gì với việc nói “Em thích anh”đâu.
Đợi đã...
Vậy sao lại không trực tiếp nói “Em thích anh” với anh ấy?!
Gọi điện thoại, ngay bây giờ luôn.
Nhưng…
Giờ là 5h sáng, anh ấy chắc vẫn đang ngủ.
Ngủ gì mà ngủ, ngủ cũng phải đánh thức dậy rồi nói!
03. 2015—2022
"Alo?"
"Em đây, Lý Đồng, anh có đang tiện nghe điện thoại không? Anh còn ngủ sao!?"
“Không ngủ.”
“Vậy thì tốt. Lý Đồng, bây giờ em muốn nói với anh một chuyện, một chuyện rất quan trọng.”
"Để anh nói trước đã."
"Hả? "
" Khưu Tiểu Ngọc, anh thích em."
"OMG."
"Khưu Tiểu Ngọc, anh là một tên trai thẳng ngu ngốc, vụng về, đôi khi anh còn không biết em tức giận hay không và thâm chí việc em trang điểm hay không anh cũng không biết... Anh biết lẽ ra mình phải tỏ tình từ lâu rồi nhưng lại sợ em từ chối. Em rất đẹp, em là cô gái xinh đẹp nhất mà anh từng gặp, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích em nhưng cho đến hôm nay anh vẫn cảm thấy mình không xứng được em thích. "
“Anh gọi đây là … vụng về?”
“Chuyện này anh đã suy nghĩ rất lâu rồi nhưng không dám nói cho em biết.”
"Bây giờ chịu không nổi?"
“Ừm, anh rất nhớ em. "
"Anh chỉ mới rời xa em có vài giờ thôi."
"Đúng, anh mới xa em có vài giờ thôi."
05-Lý Đồng
Vào lúc đó, tôi cuối cùng cũng biết tại sao Khưu Tiểu Ngọc luôn nói với tôi rằng tôi đã tỏ tình với cô ấy trước.
Hóa ra người tỏ tình với cô ấy là tôi của năm 2022
Cuối cùng tôi cũng hiểu thì ra thứ khiến chiếc điện thoại này kết nối được không phải là giông bão ngày 14 tháng 7.
Mà là nỗi nhớ của tôi dành cho cô ấy
04. 2015—2022
"Làm bạn gái anh nhé."
"Được."
"Nhưng Lý Đồng giọng nói của anh... có phải đang khóc rồi không?"
"Hả? Không."
"Hahahaha, anh là một người đàn ông to lớn mà anh vẫn khóc khi tỏ tình sao!?"
"Không có."
"Không tin!"
"Tin hay không thì tùy em."
"Vậy chúng ta yêu nhau rồi, hãy ra quy tắc đi. Sau này gọi điện thoại, nhất định phải gọi 'Darling' trước."
"Không thành vấn đề Darling."
“Ngoan."
"Nhưng mà, anh cũng có quy tắc."
"Anh nói đi."
"Nếu như một ngày nào đó em muốn bí mật điều tra ngành y dược..."
"Lý Đồng, làm sao anh biết?"
"Nếu như em đụng phải vụ của một công ty lớn, nhớ kỹ, anh có thể cung cấp thử nghiệm dữ liệu, cơ quan của anh cũng thuộc thẩm quyền, anh thông minh hơn những giáo sư già kia và quan trọng nhất là anh sẽ luôn đứng về phía em."
"Anh.. .sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?”
“Hãy nhớ kỹ những gì hôm nay anh nói nhé Darling”
12-Lý Đồng (2022)
Chúng tôi đã nói chuyện rất lâu.
Cuối cùng, cô ấy nói rằng sẽ gọi cho tôi ngay khi tỉnh dậy và nói lời tạm biệt với nhau rất nhiều mới cúp máy.
Hóa ra đây là cách chúng tôi bắt đầu...
Lần này, tôi không nói với cô ấy rằng tôi đến từ tương lai và tôi không nói với cô ấy về cái ch.ết.
Bởi vì tôi biết rất rõ rằng dù tôi có cố gắng thay đổi quá khứ như thế nào thì cũng không có gì đảm bảo rằng Tiểu Ngọc sẽ quay trở lại.
Nếu tôi thực sự không thể cứu cô ấy, ít nhất, không phá vỡ hạnh phúc của cô ấy vào lúc đó.
Cuối cùng tôi ngồi gục trên mặt đất, mặc dù cơ hội rất nhỏ nhưng tôi không thể không mong đợi, hy vọng những thứ trước mắt sẽ thay đổi một chút.
Như mọi lần dòng thời gian được thay đổi.
Nhưng, rất lâu, rất lâu...
Cả căn phòng chỉ một mảng tĩnh mịch.
Đợi đến khi bầu trời hơi phiếm đỏ, ánh sáng chậm rãi tràn vào phòng.
Tôi chợt nghe loáng thoáng, một tiếng khóc.
Một tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Đó không phải là ảo giác.
Tiếng khóc dần dần rõ hơn mang theo ánh sáng rõ ràng và chói mắt.
"Chồng!" Tôi nghe thấy Tiều Ngọc hét lên.
“Chồng, anh đâu rồi?”
“Tử Hiên nhà anh lại làm loạn kìa!”
HOÀN.
--------
“Đố mọi người Lý Đồng và Tiểu Ngọc sinh trai hay gái đấy?"
Bình luận facebook