11.
"Tôi xin lỗi, họ bắt tôi... đưa cô đến đây. Nhưng bản báo cáo... vẫn còn đó."
Khi tôi chạy xuống tầng hầm, giáo sư Tôn vẫn còn thở, nhưng ông ấy đã mất quá nhiều máu. Nói xong câu cuối cùng, ông ấy chậm rãi giơ tay chỉ lên trần nhà.
“Tôi lấy được dữ liệu kiểm nghiệm thuốc rồi!”
Lúc gọi điện thoại cho Lý Đồng, tôi rất kích động, “Lý Đồng, có những thứ này, Công ty dược Detrick nhất định sẽ thất bại!”
“Lý Đồng?”
Nhưng đầu dây bên kia lại im lặng, “Có chuyện gì sao?”
"Báo cáo khám nghiệm tử thi của em lại thay đổi."
“Không sao, chỉ cần chúng ta hợp tác thì có thể tránh được tất cả.”
“Ý anh là… toàn bộ tờ giấy đã thay đổi.”
Anh ấy dường như đang cố gắng giữ cho giọng nói của mình không run rẩy.
“Bây giờ là tờ giấy. Người mất tích giấy chứng nhận có con dấu chính thức của đồn cảnh sát. Tiểu Ngọc, nếu là mất tích, không có thời gian cụ thể của cái chết…”
Mặc dù tôi đã chuẩn bị rất lâu, nhưng khi tôi nghe những lời của anh ấy, vẫn có một sự đau xót tràn ngập trong tim.
"Ừm... không sao. Lý Đồng, chắc không có gì nghiêm trọng đâu. Hiện tại em vẫn còn sống!"
"Em bây giờ đi cục cảnh sát đi, để cảnh sát bảo vệ em."
"Em đã gọi cảnh sát rồi, bọn họ đang trên đường đến."
"Không, em hãy chủ động đến đồn cảnh sát, càng sớm càng tốt!"
Cách anh ấy trông lo lắng thật dễ thương.
Vì vậy, tôi bước ra khỏi tầng hầm, chuẩn bị ra ngoài và lái xe đến đồn cảnh sát.
Nhưng vừa đi ra ngoài, tôi liền phát hiện phía xa có vài chiếc Mercedes-Benz màu đen lái vào cổng chính của tiểu khu.
Trong lòng tôi biết rằng đó là đám tay sai của Dược phẩm Detrick.
Ở khu biệt thự nơi hoang vu, họ còn nhanh hơn cảnh sát và xe cứu thương.
Cuối cùng chiếc xe cũng đã dừng giữ lại.
12.
"Nhân tiện, Lý Đồng, anh tra thử cho em xem trong thời gian và không gian của anh, Dược phẩm Detrick có sụp đổ không?"
“Không có.”
"Còn không mau trả lời em? Tại sao không tra đi."
“Anh đã tra thông tin của Dược phẩm Detrick. Tiểu Ngọc, nó vẫn ở đó.”
"Gì cơ?"
“Thậm chí giá trị trên thị trường cao gấp đôi so với ba năm trước."
"Nói cách khác, bản báo cáo kiểm tra trong tay em hoàn toàn không được công bố."
"Tiểu Ngọc, bây giờ không phải lúc nói chuyện này, bây giờ em phải đến đồn cảnh sát càng sớm càng tốt!"
"Lý Đồng, em không thể chạy trốn được."
Detrick cử rất nhiều người đến, chạy trốn là điều không thể.
Rốt cuộc, thứ tôi có trong tay là một cuộc điện thoại từ tương lai không phải một khẩu súng lục.
Tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách của biệt thự và lặng lẽ chờ đợi.
"Không thể trốn được? Ý em là có sao?" Lý Đồng hỏi.
“Lý Đồng, chúng ta tán gẫu một chút. Có lẽ đây là lần cuối cùng.”
Anh ấy trầm mặc hồi lâu.
"Được."
"Năm 2022 trông như thế nào?"
"Có rất nhiều chuyện đã xảy ra, thế giới hỗn loạn nhưng chúng ta vẫn ổn định, đặc biệt là..."
"Này, đó không phải điều em muốn nghe, em muốn nghe những chuyện liên quan đến anh."
"Anh … anh không có chuyện gì cả?"
"Anh đã kết hôn chưa?"
"À, chưa."
"Vậy thì anh hẳn phải có bạn gái mới! Thế nào, có xinh hơn em không?"
"Nó chả có ý nghĩa gì cả..."
"Nói đi! Ai đẹp hơn!"
"Anh không có bạn gái mới."
"Bốn năm mà không có ai?"
"Không."
"Hahaha tại sao? Không thể quên em à?"
"Phải."
"……”
"Tiểu Ngọc?"
"Em đây."
"Hừm."
"Anh có hối hận khi tỏ tình với em hồi đó không?"
"Hả?"
“Hối hận vì đã tỏ tình với em.”
"Anh tỏ tình với em? Là ngày đó, sáng sớm anh tỉnh lại em đã gọi anh là 'Darling' mà."
"Anh nói xạo! Rõ là 5h sáng hôm trước anh đã thổ lộ."
"Em nằm mơ à!"
"Anh mà không thừa nhận thì sẽ hối hận đó."
"Cái gì mà không thừa nhận, căn bản là không có chuyện gì cả."
"Anh chỉ là hối hận! Có đúng không?"
“Hối hận cái gì cơ?”
"Hối hận khi ở bên em, hối hận vì đã yêu một người như em, nếu anh nói không có thì tất cả đều không tồn tại."
"Không hối hận..."
"Không tin!"
“Tin hay không tùy em, dù sao yêu em vẫn là thật.”
Những chiếc xe đó đã từng chiếc một chạy đến cổng chính của biệt thự.
Tôi biết rằng thời gian của tôi không còn nhiều.
“Lý Đồng, thật ra, em rất muốn bên cạnh anh cả đời.”
“Anh cũng muốn như vậy.”
“Tuy rằng em không thích trẻ con nhưng nếu là anh thì sinh một đứa cũng không phải là không thể... “
“Không có cũng không sao.”
“Thật là, vui quá rồi, ngay cả tên em cũng nghĩ xong rồi.”
Sau khi tất cả xe dừng lại, rất nhiều người đàn ông cao to lực lưỡng mặc vest đen bước xuống.
Trong mưa, họ đứng chật kín cả cổng.
Nực cười? Một công ty có giá trị thị trường hàng chục tỷ chỉ vì để đối phó với tôi mà phải cử đến hơn chục vệ sĩ cao 1m9 sao?
"Thế này thì sao, nam tên Tử Hiên, nữ gọi Tử Huyên."
"Tiểu Ngọc, trong nước có hàng vạn tên trùng với tên của em đặt."
"Lý Đồng, anh dám nói lại lần nữa không?"
"Nhưng anh nghĩ nó hay! Chà, anh nghĩ hai tên đó rất hay, ý nghĩa cũng độc đáo!"
Tôi thích thú cười với anh ấy.
“Em không cùng anh tán gẫu nữa, bai bai.”
“Bọn họ tới rồi phải không?”
“Ừm.”
“Tiểu Ngọc, anh…”
“Lý Đồng,” tôi ngắt lời anh, “Em rất thích anh.”
Nói xong, tôi cúp điện thoại và xóa tất cả thông tin của anh ấy.
Lỗ khóa cửa biệt thự phát ra tiếng vặn xoắn của trục bánh răng.
Những người đó xông tới từng hàng một, chặn lại ánh sáng duy nhất, giống như một đám qu.ỷ tới đòi mạng.
Bình luận facebook