4.
Bạn gái của tôi, Khưu Tiểu Ngọc, là một phóng viên nổi tiếng.
Vào ngày 14 tháng 7 năm 2018, tôi và nhóm của mình đã có một cuộc hội thảo ở Thượng Hải và đang bay trở lại Thâm Quyến.
Và cô ấy đang tham dự buổi họp báo của công ty dược nơi đàn anh tôi làm việc.
Sau buổi họp báo, với tư cách là một phóng viên, cô ấy được mời đến tiệc chiêu đãi sau buổi họp báo.
Sau khi rời quầy lễ tân, vào lúc 18:40, cô gặp tai nạn xe.
Tôi sẽ không bao giờ quên thông tin này.
"Tiểu Ngọc, bên kia... Ý của anh là, hôm nay là tháng mấy?"
Qua điện thoại, tôi đã hỏi những câu hỏi quan trọng nhất.
"Phì... hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng ta, anh dám quên ư!"
"Kỉ niệm?"
"Kỉ niệm 3 năm đó."
"Vậy, bây giờ là năm 2018?"“
“Có chuyện gì với anh vậy? Anh đã uống gì trên máy bay hả??"
"Tiểu Ngọc, nơi anh ở đang là năm... 2022."
5.
Khi nghe tin cô ấy còn sống, toàn thân tôi run lên.
Tôi muốn nói với cô ấy ngay lập tức, tôi nhớ cô ấy rất nhiều, bốn năm
nay, sống không bằng chết, không lúc nào ngừng nhớ.
Nhưng tôi ép mình phải bình tĩnh lại.
Bởi vì tôi nhận ra rằng ngày 14 tháng 7 năm 2018 là ngày mất của cô ấy.
Và cuộc điện thoại vượt thời gian và không gian này, có lẽ, có thể cứu được cô ấy.
Đầu óc tôi còn đang rối bời thì Tiểu Ngọc lại lên tiếng, nhưng lần này giọng điệu hoàn toàn khác.
"Ồ, anh xuống máy bay rồi ư! Nhớ em, em cũng nhớ anh, nhưng đàn anh của anh không cho em đi!"
Cô đột nhiên cao giọng, rõ ràng là nói với người khác.
Tôi ngay lập tức hiểu ý của cô ấy khi nói "giúp em nói dối" vừa rồi.
Đàn anh của tôi sẽ không để cô ấy đi?
Anh ấy đang ở bên cạnh cô ấy?
“Chuyển máy qua cho anh ấy nghe điện đi em.” Như tôi đã nói, tôi dường như đã hiểu đại khái.
Điện thoại im lặng trong vài giây, rồi giọng nói của đàn anh vang lên.
“Này Lý Đồng, giông bão lớn như vậy, máy bay có đúng giờ không?”
"Có. Để Tiểu Ngọc đi trước đi, ngày kỷ niệm yêu đương em muốn đãi cô ấy một bữa thịnh soạn."
Đàn anh im lặng một lúc.
"Lý Đồng, giọng nói của của cậu nghe thật mệt mỏi..."
Sau đó, điện thoại di động đã bị Tiểu Ngọc giật lấy.
“Được, cảm ơn Darling, lát nữa nói với anh sau.”
“Đừng cúp máy trước, đừng đi…”
“Em đang có việc gấp, nói chuyện với anh sau nha."
"Đường Thanh Hà! Em đừng đi đến ngã tư đường Thanh Hà và Ôn Châu, sẽ có tai nạn xe hơi!"
Tôi hét lên nhưng cô ấy đã cúp điện thoại.
Tôi chắc rằng mình chưa nói hết câu cuối cùng khi cô ấy cúp máy.
Tôi hối hận đến mức muốn tự đánh mình vì đã không nói với cô ý câu này vào lần đầu tiên.
Hơn nữa, cô ấy có vẻ rất lo lắng, tự hỏi liệu cô ấy có quan tâm đến lời nhắc nhở của tôi không.
Trong 10 phút tiếp theo, tôi không thể liên lạc với Tiểu Ngọc được nữa.
10 phút đó vô cùng khó khăn.
Bầu trời u ám với cơn mưa xối xả và đằng sau những đám mây, một cơn giông sắp ập đến.
Tôi cứ nhìn chằm chằm vào đồng hồ.
6:29 chiều
6
0 chiều
6
1 chiều
Nếu không - thời gian ở nơi đó đồng bộ với nơi đây thì còn mấy phút nữa, Tiểu Ngọc sẽ chế.t vì...
Từ từ!
Trong lúc vô tình, tôi chợt liếc thấy một tờ giấy trên bàn.
Nó được đặt cùng với chiếc điện thoại di động cũ, tôi tìm thấy báo cáo khám nghiệm t.ử th.i của Tiểu Ngọc.
Một tia chớp ngoài cửa sổ chiếu sáng cả căn phòng.
Tôi thấy rõ ràng rằng các từ trong báo cáo khám nghiệm tử thi đang dần thay đổi.
Những từ ban đầu "chế.t trong một vụ tai nạn xe hơi" đã biến mất.
Thay vào đó, có dòng chữ mới hiện lên:
"Vào lúc 7:10 tối, nạn nhân bị bọn côn đồ tấn công, vết thương nặng và chế.t vì chảy nhiều máu."
Nguyên nhân cái chế.t của Tiểu Ngọc đã thay đổi.
Sấm sét vang lên và nổ tung giữa không trung.
6.
*Lời kể của Khưu Tiểu Ngọc
01.
Tôi tên là Khưu Tiểu Ngọc và tôi là một phóng viên điều tra.
Tháng 5/2018, tôi phát hiện lô vắc-xin viêm gan B sơ sinh của Dược phẩm Detrick không đạt tiêu chuẩn. Nó có độc tính trên tim cực kỳ cao việc tiêm vắc-xin sẽ gây ra phản ứng bất lợi và thậm chí khả năng t.ử vong là rất cao.
Có hơn 200 trường hợp tương tự!
Và lô vắc-xin này vẫn đang tiếp tục được sản xuất, vận chuyển và tiêm chủng.
Nhiều người đã biết về điều này trước tôi.
Nhưng không ai tố cáo nó.
Tại sao? Bởi vì Detrick là một công ty niêm yết của Hoa Kỳ với giá trị thị trường hàng chục tỷ.
Trong giới phóng viên có câu nói: Hàng xóm tranh chấp nên điều tra đến cùng, không nên động đến sự mờ ám của các nhà tư bản.
Thế nhưng, “không có cát trong mắt tôi”.
*“không có cát trong mắt tôi”: không thể chịu được khi có sạn trong mắt một người (thành ngữ)
Những thứ gh.ê tở.m, dù lớn hay nhỏ, tôi không thể chịu đựng được khi nhìn thấy chúng.
Ngày 14/07/2018, buổi họp báo ra mắt thuốc mới điều trị bệnh mãn tính của Dược phẩm Detrick.
Cao Lỗi - giám đốc tiếp thị của ngành dược phẩm, cũng là đàn anh khóa trên của bạn trai tôi, nhất quyết muốn cho tôi tham gia.
Tôi biết, Dược phẩm Detrick đã biết những gì tôi đang tìm kiếm và muốn tiếp cận.
Tại cuộc họp, tôi không hỏi bất kỳ câu hỏi sắc bén nào.
Không phải tôi nể mặt, đó là vì tôi đang chờ báo cáo.
Báo cáo thử nghiệm thuốc có thẩm quyền của nhóm Giáo sư Tôn từ Đại học Y học Cổ truyền Trung Quốc sẽ chứng minh rằng vắc-xin sẽ gây t.ử vong nếu được sử dụng.
Đặc biệt là nếu dùng cho trẻ sơ sinh.
Nhưng báo cáo đã bị trì hoãn.
Tại buổi liên hoan sau buổi họp báo, tôi không thể chịu đựng được nữa và muốn đến thẳng phòng thí nghiệm của giáo sư Tôn.
Nhưng Cao Lỗi và một nhóm đại diện y tế dưới quyền, mỗi người cầm một ly rượu, muốn "tâm sự về những câu chuyện hàng ngày" với tôi.
Không thể nào, tôi đã gọi cho bạn trai của mình là Lý Đồng và yêu cầu sự giúp đỡ.
"Darling, chút nữa anh giúp em nói dối..."
Đúng lúc này, lại có một cuộc gọi đến.
Đó là giáo sư Tôn.
“Từ từ, anh đợi một chút, em nghe điện thoại.”
Tôi cúp điện thoại của Lý Đồng và nói chuyện với giáo sư Tôn.
"Cô Khưu, cô đang điều tra rất đúng. Dược phẩm Detrick ... đang lên kế hoạch giế.t
cô."
"Giáo sư Tôn, anh ở đâu, tôi lập tức tới đó."
Tôi gọi lại cho Lý Đồng, viện cớ trốn khỏi quầy lễ tân, rồi lập tức lái xe đến chỗ ở của giáo sư Tôn.
Mưa hôm đó rất to, sấm sét nổ đùng đùng và liên hồi.
Khi xe chạy đến đường Thanh Hà, bỗng một tia sét đánh gãy một cái cây gần đó...
Tôi chợt có linh cảm chẳng lành.
Sau đó, tôi nhớ rằng khi tôi cúp điện thoại với bạn trai, dường như tôi nghe thấy anh ấy lớn tiếng nói với tôi: "Đường Thanh Hà và Ôn Châu…?"
Nhưng lúc đó điện thoại cách xa tai, nghe không rõ.
Đường Thanh Hà, đường Ôn Châu...
Xe vẫn chạy về phía trước, ở một ngã tư, đèn xanh đã bắt đầu nhấp nháy.
Tôi đang vội, lập tức đạp ga, nhưng đột nhiên nhìn thấy biển báo đường ghi: "Đường Ôn Châu".
Đây có phải là ngã tư của đường Thanh Hà và Ôn Châu không?
"...Ở ngã tư...một tai nạn xe hơi!"
Tôi chợt nhớ đến vài âm cuối của cuộc điện thoại đó, và theo bản năng đạp phanh
gấp.
Đúng lúc này, một chiếc xe tải lớn lao qua xe tôi.
Nó gần đến mức trực tiếp làm vỡ cản ở mũi xe và làm phát ra tia lửa ở phía trước xe.
Xe tải dừng cách đó không xa, tài xế thò đầu ra ngoài liếc tôi một cái.
Không có lời xin lỗi hay sợ hãi trong cái nhìn đó.
Thay vào đó, nó đầy sự hung ác.
02.
Sau khi chiếc xe tải chạy đi, tôi bình tĩnh lại và chợt nhớ đến cuộc điện thoại của bạn trai.
Chẳng có nhẽ, anh ấy biết sẽ có tai nạn sao?
Nhưng tôi không có thời gian để nghĩ về điều đó, thời gian không còn nhiều, vì vậy tôi lại đạp ga và đi về phía biệt thự của giáo sư Tôn.
Khi tôi đến cửa nhà giáo sư, cơn bão trở nên tồi tệ hơn.
Tôi bấm chuông, cửa được mở.
Giáo sư Tôn mời tôi ngồi trong phòng khách để pha một tách trà.
"Phóng viên Khưu, hãy đợi ở đây, tôi xuống hầm và sao chép báo cáo chi tiết cho cô."
"Báo cáo chưa hoàn tất sao?"
Tôi hơi bối rối, trên điện thoại rõ ràng là ông ấy đang rất vội.
"Phòng thí nghiệm ở nước ngoài, đường truyền có chút phiền phức..."
Giáo sư mỉm cười áy náy rồi chậm rãi bước xuống tầng hầm.
Tôi nhấp một ngụm trà và cuối cùng cũng thôi lo lắng.
Lúc này tôi mới nhớ gọi lại cho Lý Đồng.
Nhưng ngay khi cuộc gọi được kết nối, anh ấy đã sốt sắng hỏi tôi: "Mọi thứ đều ổn
đúng chứ! Em đã thoát khỏi vụ tai nạn xe hơi phải không?"
Tôi sững sờ trước câu hỏi.
Bình luận facebook