2.
Ngày hôm sau khi đi ra ngoài, tôi nhìn thấy Thẩm Tụng Yến đang đứng trước cửa nhà anh ấy, nhìn chằm chằm vào cửa nhà tôi với vẻ mặt khó tả.
Khi nhìn thấy tôi đi ra, anh ấy chỉ liếc nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng rồi quay đi.
Tôi hơi bối rối, nhìn theo hướng nhìn của anh ấy,
"..." “Ầm!" Haha!
Tôi nhìn chiếc quần lót của SpongeBob bất cẩn dính vào cửa và cười khẩy. Đêm qua là ai nói sẽ không thù vặt, ai nói sẽ cho qua chuyện?
Lục Chỉ đúng là một con chó con, vừa nói không sao quay đầu liền đi gây rối, vừa ấu trĩ vừa trẻ con.
Tôi cẩn thận phát hiện trên cửa có một tờ giấy: “Tôi đã mua cái mới. Cái cũ tặng cho cậu.”
Chết tiệt, tối qua anh ta đi mua một chiếc quần mới rồi lén lút làm trả thù tôi vào lúc nửa đêm.
Anh ta đúng là kẻ bắt nạt, không hơn!!!
Tôi xé quần và tờ giấy rồi ném vào thùng rác.
Thẩm Tụng Yến đang đợi thang máy.
Tôi không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để làm thân với anh ấy nên nhanh chóng đi theo.
"Hội trưởng, đợi em với."
Vào thang máy, Thẩm Tụng Yến giả vờ bình tĩnh và nói: "Người tối qua là ai? Em và cậu ta có vẻ rất thân thiết."
Tôi hơi ngạc nhiên, Thẩm Tụng Yến bình thường rất lạnh lùng và hiếm khi chủ động hỏi han tôi.
Tôi nghĩ đến Lục Chỉ.
"Anh ấy tên là Lục Chỉ. Đừng hiểu nhầm, hội trưởng. Tối qua em và anh ấy có chút hiểu lầm. Dừng một chút, tôi tiếp tục giải thích: "Anh ấy đúng là kẻ ấu trĩ, và những gì anh nhìn thấy sánh hôm nay là trò đùa của anh ấy.”
Sáng nay tôi có chút bực mình chuyện cái quần.
Tôi loay hoay giải thích đến nỗi không nhận ra Thẩm Tụng Yến đang nhìn tôi với ánh mắt bối rối.
Một tia bối rối hiện lên trong mắt hội trưởng, nhưng anh ấy lấy lại vẻ lạnh lùng ngay lập tức.
Yết hầu khẽ động, Thẩm Tụng Yến đáp lại, khóe miệng dường như cong lên.
Tôi nghĩ mình nhìn nhầm nên dụi mắt rồi lại mở ra.
Chắc chắn là tôi đã nhầm, người Hội trưởng luôn lạnh lùng vẫn đứng trước mặt tôi với vẻ thờ ơ như cũ.
Hôm nay là lớp học mở, tôi tranh thủ tìm chỗ ngồi, tay Thẩm Tụng Yến chạm vào tôi hai lần.
Tôi cảm thấy thực sự tốt.
Vì đang theo đuổi anh ấy nên tôi đã lợi dụng anh ấy vì nhiều lý do.
Hoặc là tôi “vô tình” chạm vào tay anh ấy, hoặc tôi “vô tình” rơi vào vòng tay anh ấy và chạm vào anh ấy một cách ngẫu nhiên.
Tai và cổ của Thẩm Tụng Yến đỏ bừng, tôi nghĩ anh ấy đỏ mặt vì sự vô liêm sỉ của tôi.
Lúc đầu tôi còn nhút nhát, rụt rè nhưng càng làm nhiều lần tôi càng bạo dạn hơn.
Khi anh ấy cố gắng hất tôi ra, tôi lại giữ chặt anh ấy.
Thời gian trôi qua, Thẩm Tụng Yến không còn quan tâm đến tôi nữa.
Giống như khi tôi nắm tay anh ấy vừa rồi, anh ấy chỉ vùng ra một cách tượng trưng và để kệ tôi.
Ngay khi Thẩm Tụng Yến bước vào lớp, anh ấy đã gây chú ý.
Các cô gái bắt đầu thảo luận sôi nổi.
"Wow, đây là ai vậy? Anh ấy đẹp trai quá!
"Bạn không biết sao? Anh ấy là Thẩm Tụng Yến, thành viên ủy ban nhà trường của khoá tiếp theo."
"Thẩm Tụng Yến? Thẩm Tụng Yến đứng đầu trong mọi kỳ thi?"
"Trời ơi, ông trời thật bất công. Anh ấy không chỉ có thân hình đẹp mà còn là học bá. Tôi ghen tị quá."
Tôi có chút tự hào, anh ấy đúng là người đàn ông tôi thích, xuất sắc!
Những người xuất sắc sẽ được yêu thích và ghen tị.
Trong số đó, có chàng trai chua chát nói: “Các cô chỉ là hời hợt mà thôi.”
“Chỉ là điểm số tốt hơn một chút, cùng với hành động lạnh lùng và xa cách” thế là có thể thu hút mọi cô gái
Tôi vô thức nhìn Thẩm Tụng Yến, rồi thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh ấy không có phản ứng gì.
Tôi cong môi, chặn những âm thanh bên ngoài, tìm hai chỗ ngồi gần đó rồi kéo Thẩm Tụng Yến ngồi xuống.
Trong thế giới này, dù bạn có giỏi đến đâu, bạn cũng sẽ phải chịu đựng rất nhiều áp lực.
"Hội trưởng, buổi trưa chúng ta cùng nhau đi ăn nhé?" Tôi lay lay tay áo Thẩm Tụng Yến.
“Em biết một quán thịt nướng mới mở siêu ngon.”
Thẩm Tụng Yến nhìn đôi bàn tay trắng nõn mềm mại của tôi, bình tĩnh kéo lại tay áo, gật đầu: "Ừ."
Tôi rất vui khi được ở bên Thẩm Tụng Yến vào buổi trưa.
Không biết tại sao, mỗi lần tỏ tình, Thẩm Tụng Yến đều từ chối tôi. Nhưng anh ấy chưa bao giờ từ chối sự theo đuổi hay lòng tốt của tôi.
Tôi nghĩ đến việc liệu anh ấy có đang chơi trò lạt mềm buộc chặt không, nhưng tôi đã cắt đứt suy nghĩ đó ngay khi nó xuất hiện.
Thẩm Tụng Yến, một người lạnh lùng như vậy, sao có thể giở trò trẻ con như thế?
Tôi đã theo đuổi anh ấy 107 ngày, đã tỏ tình hai lần, cả hai lần anh ấy đều nói:
"Em có chắc là em thực sự thích anh không?"
Anh ấy yêu cầu tôi suy nghĩ rõ ràng rồi quay người bỏ đi.
Tôi bị bỏ lại ngây ngốc tại chỗ. Nhưng càng thất vọng, tôi càng có thêm can đảm.
Bởi vì tôi chắc chắn rằng tôi thực sự thích anh ấy, anh ấy có thể không nhận ra tôi, nhưng tôi sẽ luôn ghi nhớ sự ấm áp và nhịp tim mà anh ấy đã dành cho tôi.
______
Đó là một ngày cuối tuần trong học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất, tôi nghỉ học để làm thẻ ngân hàng.
Làm xong, tôi phát hiện trời đang mưa rất to, mây đầy trời, sương mù dày đặc đến mức khó có thể nhìn thấy người đi trên đường.
Lúc đi tôi đang vội nên không mang theo ô. Lấy điện thoại di động ra đặt xe nhưng phát hiện điện thoại hết pin và sập nguồn. Tối qua tôi chơi game hết pin và quên sạc.
Cảm thấy bực bội về bộ não ngu ngốc của mình và cảnh mưa gió chec tiệt.
Mặc dù trời đang mưa rất to nhưng khi nhìn thấy bến xe buýt gần đó, tôi đã chạy về phía đó mà không cần suy nghĩ, mong chờ chiếc xe dừng ở bến này có thể đi qua trường.
Chỉ là tính toán của con người không tốt bằng tính toán của Ông Trời mà thôi.
Mặt đất trơn đến mức tôi ngã đập mặt xuống đất trước khi đi được nửa đường.
Để bảo vệ đầu, tôi chỉ có thể chống tay xuống đất, khớp bị trật khớp một tiếng “cạch”.
Đầu gối của tôi cũng bị bầm tím nặng và tôi không thể đứng dậy được. Những giọt nước mắt đau đớn của tôi chảy xuống trộn lẫn với mưa.
Tôi cảm nhận được sự xui xẻo của số phận dành cho mình và sự đau đến từ cú ngã.
Trong cơn mưa, tôi bất lực hét lên.
Lờ mờ, tôi nhìn thấy một chàng trai đang cầm ô hướng về phía mình dưới màn mưa.
Mãi đến khi anh ấy chạy đến chỗ tôi, tôi mới nhận ra anh ấy là thành viên hội học sinh của lớp tôi, hình như anh ấy là Thẩm Tụng Yến.
Giọng anh ấy nghe gấp gáp hỏi tôi: "Có đau không?"
Trong giọng nói của anh ấy có chút thương xót không thể nhận ra.
Anh cõng tôi lên và chạy đến bệnh viện gần đó. Nằm trên tấm lưng rộng của anh ấy, tôi cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Tim đập ngày càng nhanh và một số cảm xúc không thể diễn tả được dường đang từ từ nổi lên.
Thẩm Tụng Yến đưa tôi đến bệnh viện chữa trị vết thương, rồi đưa tôi trở lại ký túc xá nữ, anh ấy thu xếp mọi thứ trước khi rời đi.
Sau khi vết thương bình phục, tôi gặp lại Thẩm Tujng Yến, tôi có chút hào hứng vẫy tay chào anh ấy.
Anh chỉ nhẹ gật đầu, dường như không nhận ra cô gái tội nghiệp ngày ấy chính là tôi.
Vì vậy sau này tôi không bao giờ đề cập đến chuyện đó với anh ấy nữa.
Bình luận facebook