8.
Cuối tuần cuối cùng cũng đến. Tôi trở về từ siêu thị cùng chút hoa quả, trong lúc chờ thang máy, có một cậu trai đứng cạnh tôi.
Trông khá là trẻ, với tóc màu xám tro, đôi mắt cún rũ xuống và mái tóc khiến cậu càng trông giống một chú cún con.
Tôi lén nhìn vài lần rồi thu ánh mắt lại. Cậu ta trông quen quen nhưng tôi không nghĩ nhiều về điều đó.
“Khi thang máy đi xuống, tôi ấn số tầng, tôi quay lại hỏi: “Anh định đi tầng nào?
“Tầng năm, cảm ơn.” Thiếu niên không ngẩng đầu lên, hình như đang bận gửi tin nhắn.
"Tầng năm?" Tôi bối rối hỏi. Anh ấy ở cùng tầng với tôi à? Tại sao tôi chưa thấy anh ấy?
Nghe thấy sự nghi ngờ của tôi, cậu bé ngẩng đầu lên.
"Ừ... ôi vai~, chị dâu..." Thẩm Hi Châu nhìn rõ người trước mặt, gần như buột miệng gọi chị dâu.
Cậu đã nhìn thấy ảnh chị dâu trong điện thoại của anh trai mình.
Cũng không ngờ sẽ gặp cô trong thang máy.
Tôi giật mình, sao anh ấy lại nhìn tôi như nhìn thấy ma vậy?
Thấy tôi sợ hãi, Thẩm Hi Châu có chút xấu hổ gãi đầu: “Thật xin lỗi, tỷ tỷ.”
Thẩm Hi Châu còn chưa dám chị dâu, nhưng nghĩ lại, gọi chị gái sẽ an toàn hơn.
Tôi lắc đầu và nói không sao.
Sau khi ra khỏi thang máy, tôi nhìn cậu bé bước về phía cánh cửa đối diện mình. Tôi đang tự hỏi, cậu ấy có phải là bạn của Thẩm Tụng Yến không.
Thẩm Hi Châu đi đến trước cửa phòng anh trai, muốn tăng cường sự hiện diện của bản thân. Quay lại giải thích:
"Em là em trai của chủ nhân ngôi nhà này. Tên Thẩm Hi Châu, chị sống ở căn dối diện à?"
"Ừm” tôi trả lời. Hóa ra là em trai của Thẩm Tụng Yến, thảo nào trông anh ấy quen quen.
“Tỷ tỷ, có muốn qua đây chơi không” Thẩm Hi Châu mời, cậu muốn tạo cơ hội cho anh trai mình.
"Không cần đâu, hai người cứ chơi đi." Thật lòng, tôi có chút hưng phấn, vì tôi chưa từng đến nhà Thẩm Tụng Yến.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định không nên làm phiền họ.
Nghe được lời từ chối của tôi, Thẩm Hi Châu có chút thất vọng.
"Được rồi.”
Sau khi mỉm cười, tôi tạm biệt cậu ấy, quay người bước vào nhà.
Sau khi cất trái cây đi, tôi nằm dài trên ghế sofa và xem một bộ phim thần tượng.
Thẩm Hi Châu vừa vào cửa liền hưng phấn chạy tới chỗ Thẩm Tụng Yến.
“Anh ơi, vừa rồi em vừa nhìn thấy chị dâu, xinh đẹp quá!”
Ngoài đời anh ấy trông đẹp hơn trong ảnh của anh.
“Chị dâu......”
Hai chữ này làm Thẩm Tụng Yến khá hài lòng, tâm tình anh cũng rất vui vẻ.
Sau đó Thẩm Tụng Yến nghe thấy giọng nói phiền muộn của em trai mình: "Nhưng em vừa mời chị ấy qua chơi, chị ấy đã từ chối."
Nghe vậy, Thẩm Tụng Yến đẩy bàn tay đang bám trên người mình của Thẩm Hi Châu ra.
"Đừng suy nghĩ nhiều, chị dâu của em có việc riêng phải làm." Thẩm Tụng Yến bình tĩnh nói.
“Ồ Ồ…”
Thẩm Hi Châu nhìn căn nhà nơi anh trai mình ở, giống như một đứa bé tò mò.
Đây là lần đầu tiên cậu đến đây và cậu chợt nghĩ đến điều gì đó.
"Anh, không phải anh chuyển đến đây vì chị dâu đúng không?”
Thẩm Tụng Yến không phủ nhận.
Thẩm Hi Châu kinh ngạc há miệng. Cậu không bao giờ nghĩ rằng anh trai mình lại phát cuồng vì tình yêu như thế.
Nhìn thấy phản ứng của Thẩm Hi Châu, Tụng Yến nhướn mày, “Sao vậy? Sốc?"
“Ừm, có một chút."
"Anh, khi nào em có thể gọi chị dâu trước mặt chị ấy?"
"Sớm thôi."
Thẩm Tụng Yến nghĩ đến những gì Viên Kiện đã nói tối hôm đó về bạn trai tương lai của cô. Khoé môi anh bất giác cong lên.
Thẩm Hi Châu nhìn anh trai cười ngốc nghếch, xoa xoa tay, sao lại có cảm giác anh trai mình giống như một con sói lớn xấu xa vậy?
Hai người nói chuyện khác.
Bình luận facebook