6.
Khi Tụng Yến xin lời khuyên thì em trai anh ấy đã đưa ra kế sách này, vì đây là cách Hi Châu dùng để quyến rũ các cô gái.
Dù có đôi lúc phản tác dụng nhưng Thẩm Hi Châu cũng không ngờ rằng anh trai mình sẽ thực sự nghe theo thủ đoạn của anh.
"Không, đó chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi.”
"Anh ơi, khi nào em có thể gặp chị dâu?"
Có vẻ như từ "chị dâu" đã đánh trúng tâm trạng, anh ấy trở nên vui vẻ.
“Đừng lo, sẽ sớm thôi.”
“Được rồi, anh, tóm lại xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Hi Châu cảm thấy đây không phải là chuyện nhỏ.
"...Một người đàn ông xuất hiện." Thẩm Tụng Yến lại trở nên u ám khi nhắc đến Lục Chỉ. Cậu ta làm cho anh có cảm giác bị đe doạ
“Là tình địch sao?” Thẩm Hi Châu thận trọng hỏi.
“Có thể.”
Thẩm Hi Châu suy nghĩ một chút, “Anh, em cũng nghĩ vậy, sao anh không ngừng việc làm khó chị dâu lại đi.” Nếu tiếp tục trò chơi “khó nắm bắt mới trân trọng”, vợ anh có thể bị kẻ khác cướp mất.
“Cứ chấp nhận lời tỏ tình của chị dâu và làm bạn trai của chị ấy đi. Chỉ có thế, những người đàn ông khác sẽ không có cơ hội.”
Có vẻ khá hợp lý. Nhưng Thẩm Tụng Yến lại sợ, anh sợ Viên Kiện chỉ thích sự lạnh lùng giả vờ của anh, anh sợ Viên Kiện sẽ sợ anh, nếu biết được sự tàn ác bên trong của anh, cô sẽ không còn thích anh nữa.
Cho nên Tụng Yến chưa bao giờ dám đồng ý lời tỏ tình của Viên Kiện.
"Để anh suy nghĩ.”
“Tuần này em có thể đến chỗ anh hai ngày được không?” Chủ yếu là vì Thẩm Hi Châu muốn xem vận may có thể gặp chị dâu hay không.
“Ừ.” Thẩm Tụng Yến luôn rất bao dung với em trai mình.
Hai người nói chuyện một lúc rồi cúp điện thoại.
Thẩm Tụng Yến ném điện thoại sang một bên và nhìn lên đồng hồ trên tường, đã 7h10.
Đoán là họ đang say sưa ăn uống nên anh bực tức vò đầu bứt tai.
"Lục Chỉ..." Người đàn ông chậm rãi phun ra hai chữ này, giọng nói lạnh lùng, ánh mắt âm hiểm đáng sợ. Nắm đấm của anh siết chặt, như thể anh đang cố gắng hết sức để kìm nén điều gì đó.
Lục Chỉ đang ăn lẩu không để ý bị hắt hơi một cái.
Anh lấy khăn giấy lau mũi, thì thầm: “Ai đang chửi mình đấy?”
Nghe thấy câu này, tôi hả hê: “Chắc là kẻ thù của anh đấy.”
Lục Chỉ bĩu môi, không cam tâm.
Tôi đã có khoảng thời gian dễ chịu khi được ăn lẩu.
Bình luận facebook