10.
Vừa ngẩng đầu lên, tôi đã thấy Thẩm Tụng Yến đang đi về phía tôi, và trông anh ấy có vẻ gì đó là lạ.
Theo sau anh là Thẩm Hi Châu.
Tôi giơ tay: "Học trưởng? Thật trùng hợp, anh cũng ở đây à, cùng ăn……”
Chưa kịp nói hết câu đã bị Thẩm Tụng Yến kéo ra khỏi nhà hàng thịt nướng, nhanh đến mức Thẩm Hi Châu thậm chí còn không kịp đuổi theo.
Ôi trời, tôi còn chưa lau miệng nữa!
Tại sao học trưởng cảm thấy tức giận như vậy?
"Hội trưởng, anh sao vậy? Có chuyện gì không vui à?"
Thẩm Tụng Yến phớt lờ tôi và tiếp tục bước nhanh.
Tôi không còn cách nào khác ngoài im lặng và đi theo.
Tụng Yến kéo tôi vào một con hẻm.
Đúng lúc tôi đang thắc mắc tại sao mình không biết ở đây có một con hẻm thì ngã vào một cái ôm ấm áp và một khuôn ngực rắn chắc.
Đầu của Thẩm Tụng Yến vùi vào vai tôi, hơi thở nặng nề của anh ấy phả xuống, như móng vuốt cào vào trái tim tôi.
Toàn thân tôi như hoá đá, cũng không dám cử động.
"..." Ôi trời ơi, tôi phấn khích quá.
"Đừng thích anh ta, được không, Viên Kiện, em đừng thích anh ta...
"Em có thể chỉ nhìn tôi được không, Viên Kiện, và đừng cười với người đàn ông nào khác…”
Thẩm Tụng Yến liên tục ôm chặt tôi, giọng run rẩy, giống như một con chó lớn bất an.
Tôi hoàn toàn choáng váng.
Ai có thể cho tôi biết tại sao Thẩm Tụng Yến lại như thế này và làm sao anh ấy lại hành động như này được không???
Dễ thương chec đi được!!!
Ngoài ra, “anh ta” này ám chỉ ai? Lục Chỉ?
“Học trưởng, ý anh là Lục Chỉ?” Tôi thận trọng hỏi.
"Đừng nhắc đến tên anh ta, Viên Kiện." Thẩm Tụng Yến không thích khi nghe thấy hai từ này.
Anh ấy sợ.
Tôi chắc chắn người anh ấy nói là Lục Chỉ.
Học trưởng sốt sắng như vậy, chẳng lẽ cho rằng Lục Chỉ khiến anh ấy cảm thấy bị đe doạ? Chẳng nhẽ, anh ấy cũng thích mình sao?
Tôi vùng ra khỏi vòng tay của Thẩm Tụng Yến, nắm lấy tay anh và nhìn thẳng vào mắt anh
Nói một cách nghiêm túc:
"Học trưởng, em sẽ không thích người khác. Từ đầu đến cuối em đều thích anh.”
Trong mắt Thẩm Tụng Yến hiện lên vẻ bối rối, anh cúi đầu lẩm bẩm: "Thật sao?"
"Thật, em thích anh, em chỉ thích anh thôi." Tôi gật đầu khẳng định.
Thẩm Tụng Yến bật cười, giống như một đứa trẻ được cho kẹo, với niềm vui từ tận đáy lòng.
"Được, anh tin em."
Tôi kìm nén trái tim đang đập loạn của mình và hỏi anh ấy: "Vậy, học trưởng, chúng ta có ở bên nhau không?"
“Ừ, bây giờ anh là bạn trai của em.” Thẩm Tụng Yến gật đầu, “Em đã có bạn trai, sau này không được phép nhìn người đàn ông khác.
Câu nói đầy mùi dấm chua.
Ôi, học trưởng ghen cũng dễ thương quá.
“Kể cả bố em cũng không được sao?”
"À, ngoại trừ bố em."
"Học trưởng, anh đáng yêu quá đi mất.”
Sau khi nghe những lời của tôi, mặt Thẩm Tụng Yến đỏ bừng, ánh mắt thay đổi.
Giây tiếp theo anh cúi xuống hôn cô.
Trong lòng tôi đang gào thét: Mẹ ơi, vừa rồi con không kịp lau kỹ miệng, toàn vị thịt, xin lỗi học trưởng, em đã ăn hơi nhiều.
_________________________
*đoạn này tác giả tả hơi “mỡ”, em thấy nụ hôn đầu mà vậy thì không “đẹp” lắm cho nên đã tự sửa để anh chị hôn nhau cho sạch
*
_________________________
Thẩm Tụng Yến không hề ghét bỏ, cuối cùng hôn lên đôi môi mà anh hằng mong ước, anh chỉ muốn nhiều hơn nữa.
Tôi rất ngạc nhiên trước tính chiếm hữu của anh.
Anh buộc tôi phải đăng thông báo chính thức trên weibo ngày hôm đó.
Tôi chụp một bức ảnh, cùng dòng chữ: “Người trước mặt từng là người tôi yêu, nhưng bây giờ người tôi yêu lại là người bên gối.”
Nhưng tôi chợt nhận ra: anh đã lên kế hoạch từ lâu và đã đạt được điều mình muốn.
Tôi bối rối hỏi ý anh là gì, nhưng anh chỉ mỉm cười và không nói gì.
Điều tôi không biết là, trước đây Thẩm Tụng Yến đã từ chối hai lời tỏ tình của tôi, ngoại trừ yếu tố chơi đùa ra, chỉ là để xác nhận rằng tôi thực sự yêu anh ấy chứ không phải chỉ là thích.
Đó là lý do tại sao anh ấy từ chối tôi, khiến tôi thực sự phải suy nghĩ rõ ràng liệu tôi có thực sự yêu anh ấy hay không.
Bình luận facebook