-
Chương 7 HOÀN
Tôi nhìn Hạ Lâm, vẻ mặt của anh ta rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
"Mẹ của anh vừa nói vài câu, anh vừa nghe đã bị cám dỗ." Hạ Bình cười nói: "Anh lén gọi điện thoại cho Tâm Tâm, bảo nó về quê tìm anh, cũng bảo nó nói với Cao Ngọc Thanh rằng anh muốn tạo cho cô ta một bất ngờ.”
"Dừng lại! C.út đi!" Hạ Lâm bất lực gầm lên.
Hạ Bình càng thêm phấn khích nói: "Anh cũng nói với Tâm Tâm rằng khi nhìn thấy một con bù nhìn màu đỏ trên đường hãy chạy xuống ngay lập tức. Hai chúng tôi trốn trong ruộng ngô, nhìn Tâm Tâm chạy về phía anh, rồi bắt nó đi. Nhưng, không ai nghĩ rằng con gái anh cũng rất cảnh giác, ngay cả cha nó mà nó cũng không tin tưởng anh lắm nhỉ? Con bé liền vùng vẫy để quay lại tìm Cao Ngọc Thanh. Anh sợ Cao Ngọc Thanh sẽ tìm đến nên đành ôm con bé chạy đi.”
Nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi, hóa ra trước ngày khởi hành hôm đó, con bé đã lén nói với tôi: "Mẹ! Sau khi gặp bố, bố có một bất ngờ dành cho mẹ~"
Con bé ôm tôi thật ngọt ngào, chắc lúc đó nó đã rất mong chờ điều bất ngờ mà Hạ Lâm dành cho tôi.
Trong một thời gian dài, tôi đã dạy Tâm Tâm để con bé biết chú ý đến sự an toàn của bản thân cho dù cô ấy gặp ai.
Tuyệt đối không được đến những nơi xa lạ, nếu cảm thấy sợ hãi thì phải kêu cứu.
Ngày đó, mặc dù không biết Hạ Lâm sẽ làm gì, nhưng con bé đã sợ hãi theo bản năng và cố gắng phản kháng.
"Chậc chậc, ai có thể nghĩ tới anh vậy mà lại giế.t Tâm Tâm." Hạ Bình cười to: "Mặt anh lúc đó vẻ mặt giống như nuốt phải ếch chế.t."
Tôi chỉ còn cách nhắm mắt lại cho bớt đau.
Tuy nhiên, Hạ Bình vẫn tiếp tục nói: "Điều buồn cười nhất là anh biết rằng Cao Ngọc Thanh không thể mang thai, nên anh phải làm một cái gì đó. Hạ Lâm, người ghê tởm nhất là anh! Bạn muốn sử dụng các ph.á tha.i để hủy hoại hoàn toàn cơ thể của Cao Ngọc Thanh. Tốt nhất là làm cô ấy chán nản đến mức t.ự t.ử thì bạn mới hạnh phúc.”
Cái lạnh khắp người khiến tôi bình tĩnh lại đôi chút.
Hạ Lâm liên tục nói rằng anh ấy muốn có thêm một đứa con để bắt đầu lại từ đầu, nhưng tất cả chỉ là dối trá.
Tất cả mọi thứ đều là giả!
Hạ Bình bước tới và đột ngột tháo khăn bịt mắt của Hạ Lâm.
Hạ Lâm nhìn thấy người ngồi đối diện là tôi, toàn thân anh ta cứng đờ cùng biểu cảm khuôn mặt cực kỳ kinh dị.
"Hạ Lâm! Đồ cầm thú! Anh là đồ cầm thú!" Tôi không thể tự chủ được nữa, bắt đầu chử.i rủ.a anh ta!
Hạ Lâm vẻ mặt đau khổ nói: "Sau khi anh ngủ với Hạ Bình, ngày nào anhcũng nơm nớp lo sợ, sợ bị em phát hiện! Cao Ngọc Thanh, em không bao giờ hiểu được cảm giác những năm bên em, ăn ngủ đều làm theo sở thích của em. Sống như vậy từng ấy năm em nghĩ anh sung sướng sao?”
Đúng là không thể tin bất kỳ người đàn ông nào. Hạ Lâm, anh thật sự có khả năng biến chuyện to thành chuyện nhỏ.
“Cho nên, là anh đã giế.t Tâm Tâm đúng không?” Tôi nhìn anh ta, chỉ hận không thể x.é anh ta thành từng mảnh.
Hạ Lâm tức giận gầm lên: “Tôi hoàn toàn không có ý định giế.t con bé. Tôi chỉ muốn con bé biến mất một thời gian, để cô phải đau khổ, để tôi có thời gian nắm toàn bộ công ty. Nếu như cô phát hiện tôi ngoại tình, chắc chắn sẽ đuổi tôi đi. Tôi tuyệt đối không thể để mất những thứ này. Tôi đã định dừng tay nhưng ai ngờ được rằng khi Tâm Tâm nghe cô gọi, con bé lại đột nhiên phản kháng.”
Những lời Hạ Lâm nói ra khiến tôi không biết phải nói gì thêm nữa.
Đột nhiên tôi nhớ đến một câu trong sách: “Bạn sẽ không bao giờ biết được những người có vẻ thân thiết với bạn trong cuộc sống sẽ có bao nhiêu thủ đoạn sau lưng bạn.”
Chỉ khi đi đến cuois con đường mới biết được người kề cận bên gối là người hay thú.
"Thật sự là một màn kịch hay." Lý Tiểu Thiên vẫn luôn ở bên cạnh xem một bên nhai kẹo cao su nhìn đồng hồ: "Được rồi, xem đủ rồi, chúng ta đi thôi."
“Tiểu Thiên, b.ẻ châ.n anh ta cho em.” Hạ Bình lấy một con dao gọt trái cây và nói một cách hung ác: “Và r.ạch mặt Cao Ngọc Thanh nữa.”
Lúc này Hạ Lâm bình tĩnh lên tiếng: “Lý Tiểu Thiên, hãy thuê thêm một người để mang Cao Ngọc Thanh đến Đông Nam Á, tôi sẽ cho các người thêm hai triệu.”
“Được. Đều nghe lời anh Lâm hết.” Lý Tiểu Thiên bắt đầu cởi trói cho Hạ Lâm.
Hạ Bình hoàn toàn không mong đợi cảnh tượng này, cô ta hoàn toàn chết lặng.
Tôi thoát khỏi sợi dây, vung ghế đập mạnh vào người Lý Tiểu Thiên, và hét vào mặt Hà Bình: "Còn chờ gì nữa!"
Hạ Bình lúc này mới tỉnh táo lại, cầm con dao gọt trái cây lên đâ.m về phía Hạ Lâm.
Máu bắn tung tóe! Tay của Hạ Bình run rẩy, nhưng cô ta càng ngày càng đâ.m mạnh hơn!
Hạ Lâm dù sao cũng là một người đàn ông, anh ta liều lĩnh đứng dậy và đâm sầm vào Hạ Bình.
Anh ta đập mạnh vào đầu Hạ Bình, má.u từ người anh ta chảy ra ngày càng nhiều.
Nhìn cảnh hai người ché.m giế.t lẫn nhau mà lòng tôi xót xa vô hạn.
Lý Tiểu Thiên từ dưới đất bò dậy, lẩm bẩm nói: "Không phải diễn kịch sao? Cô đánh tôi thật mạnh."
Anh ta lấy khăn tay che mặt tôi và làm tôi choáng váng.
Khi tôi ngã xuống, tôi dường như nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tâm Tâm. Con bé đang gọi tên tôi một cách ngọt ngào.
14.
“Tôi chỉ biết mấy nay Tiểu Thanh có chuyện không ổn. Con bé làm cái gì cũng trầm lặng, cho dù tôi hỏi cũng không nói.” Dì Vương đau lòng nói tiếp: “Thì ra con bé gặp phải chuyện lớn như vậy. Tôi đã cảm thấy không ổn khi con bé nói với tôi muốn tự lái xe đi du lịch một mình. Cũng may mà tôi cẩn thận đã cài đặt phần mềm theo dõi trong điện thoại của nó.”
Lúc này tôi đang nằm trên giường bệnh, đầu đau dữ dội.
Sau khi cảnh sát rời đi, dì Vương ghé vào tai tôi nói với giọng nghẹn ngào: "Tiểu Thanh, tên khố.n Hạ Lâm đó không được cứu và đã chế.t, còn Hạ Bình thì bị tàn tật. Cảnh sát cũng đã bắt bà già đó. Dì đã thay con lo liệu mọi thứ. Bây giờ con chỉ cần nói với cảnh sát là chính gia đình đó đã lên âm mưu giế.t chế.t Tâm Tâm.”
Tôi nhắm mắt laị, nước mắt lại trào ra.
Ngay từ đầu tôi đã biết rằng một mình Hạ Bình sẽ không làm được chuyện gì, cho nên tôi đã đi tìm Lý Tiểu Thiên.
Hạ Lâm nói rằng anh ta đã hối lộ Lý Tiểu Thiên để hắn ta đưa Hạ Bình đến Đông Nam Á. Sau đó Hạ Lâm sẽ cho người bịt miệng anh ta sau khi anh ta làm xong việc.
Nhưng mọi người đâu biết rằng Lý Tiểu Thiên là người tôi thuê. Ngay từ đầu tôi đã chơi trò bọ ngựa bắt ve sầu với bọn họ.
Hắn ta nhận tiền của tôi, rồi cùng tôi diễn ra một vở kịch hoàn hảo như vậy.
Ngay cả khi gọi cảnh sát sau khi nhận cuộc gọi của Hạ Bình, tôi chắc chắn rằng Hạ Lâm cùng Hạ Bình cùng lắm chỉ bị bỏ tù vài năm.
Nhưng Tâm Tâm của tôi lại chế.t một cách vô tội trong tay Hạ Lâm, người là cha ruột của con bé.
Làm sao tôi có thể để hai người họ ở trong tù một cách thoải mái.
Gia đình tôi có công ty xuất nhập khẩu, việc gửi rút tiền rất dễ dàng.
Lý Tiểu Thiên đã chạy đến Đông Nam Á, lại có thêm tôi giúp sức mọi việc đều diễn ra một cách thuận lợi.
Về phần tôi, tôi không sợ bị Lý Tiểu Thiên phản bội sao?
Nhà máy nơi hắn ta trốn ở Đông Nam Á chính là một trong những nơi mà bố để lại cho tôi.
Chỉ cần tôi không muốn, cả đời hắn ta cũng đừng mong nghĩ đến việc trở về Trung Quốc.
Chấp nhận sống cuộc sống thoải mái ở Đông Nam Á, hoặc về đây sẽ chế.t trong tay tôi. Hắn là người thông minh, dĩ nhiên sẽ chọn cách có lợi nhất.
Sau khi xuất viện, tôi đã quyên góp 50 triệu cho các tổ chức từ thiện để giúp đỡ những phụ nữ và trẻ em neo đơn.
Làm việc thiện chắc chắc sẽ nhận được quả ngọt. Tôi chỉ mong kiếp sau Tâm Tâm của tôi được sinh ra trong một gia đình tốt hơn.
Sau khi tìm thấy th.i th.ể Tâm Tâm, dì Vương đã cùng tôi ở lại trên núi rất lâu.
Mãi cho đến khi mặt trời khuất bóng chúng tôi mới đi xuống.
Trên đường đi xuống, tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Tôi đi theo tiếng khóc và nhìn thấy một đứa bị bỏ rơi khi vẫn còn đang quấn tã.
Mặt con bé sưng vù và xanh xao, và con bé bị mất một cánh tay. Chắc có lẽ đó là
lý do vừa sinh ra con bé đã bị bỏ rơi.
Tôi chồm người ôm lấy con bé, nó nít khóc ngay tức thì và mở to mắt nhìn tôi.
Tôi ghé sát mặt mình vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé và cảm thấy một luồng gió thổi xung quanh mình.
Có lẽ, đây là quả lành của tôi.
Đây sẽ là sự bù đắp cho phần đời còn lại của cuộc đời tôi, là tất cả để tôi có thể dựa vào.
———
Hết!