01.
Tôi mãi không thể quên được năm phút định mệnh đó.
Hè năm đó, mẹ chồng tôi bị bệnh nên chồng tôi về quê để chăm bà nửa tháng.
Con gái tôi vì quá nhớ bố nên tôi đành chở con bé về quê.
Trên đường đi con bé mắc vệ sinh nên tôi đành phải tấp xe vào lề.
Vừa mở cửa xe con bé đã vội vàng một mình chạy đi.
“Tâm Tâm, chờ mẹ đã. Đừng chạy lung tung.”
Tôi vội vàng cầm khăn giấy chạy theo nhưng trên cánh đồng ngô bạt ngàn tôi không hề tìm được dấu vết của con bé.
Em chồng tôi biết chuyện liền khóc lóc, còn chồng tôi thì liên tiếp la lối trong khi công an vẫn không ngừng hỏi về thông tin của con gái tôi.
Lúc tôi bước vào đồn cảnh sát thì mọi chuyện vẫn đang rối tung, nghe những âm thanh la hét mắng mỏ của người thân cảm giác như bản thân đang bị x.é toạ.c ra.
Tâm Tâm đã mất tích được bốn năm! Lúc này con bé cũng đã mười hai tuổi rồi!
Vào ngày sinh nhật thứ mười hai, tôi mua cho con bé một đôi giày da, một đôi tất có nơ đính trên mũi, cùng một chiếc váy xếp ly màu xanh lam.
Về phần bánh, tôi chọn chiếc bánh kem màu hồng mà tôi yêu thích.
Nhà cũng được tôi cẩn thận trang trí với bóng bay được cột những sợi dây kim tuyết ở dưới lơ lửng bay gần chạm trần nhà.
Khi chồng tôi về, anh ấy chỉ nhìn những thứ tôi làm với một ánh mắt bình thản.
“Chồng à, quà của Tâm Tâm đâu? Năm nay đến lượt anh mua quà cho con bé mà.” Tôi nhìn hai bàn tay trống không của chồng mình với ánh mắt không hài lòng. “Khi Tâm Tâm trở về không thấy quà sinh nhật thì...”
Chưa nói hết câu tôi đã đẩy chồng tôi ra cửa giục anh ấy đi mua quà.
Vẻ mặt chồng tôi đột ngột thay đổi như một con vật bị vật nhọn đâm thẳng vào tim.
“Cô điê.n đủ chưa?” Anh ấy nhìn tôi một cách tức giận rồi nói: “Đã bốn năm rồi! Cao Ngọc Thanh, cô đã điê.n bốn năm rồi đó.”
Những lời nói đó hoàn toàn khiến tôi ngã gục xuống đất, bụng cũng quặn đau.
Đúng lúc đó anh ta đập tờ xét nghiệm vào mặt tôi và gầm lên với vẻ mặt ghê rợn: “Mẹ kiếp! Tại sao cô có thai mà không nói cho tôi biết?”
02.
Hôm đó tôi chảy rất nhiều má.u, Hà Lâm ôm tôi và khóc trong hoảng loạn: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi! Vợ à, anh chỉ nghĩ, nếu chúng ta có thêm một đứa con, em sẽ khỏe hơn và ngày của chúng ta sẽ trở lại như xưa."
Không! Tâm Tâm đã không còn, cũng không có đứa con nào có thể thay thế con bé.
Con bé sẽ cầm điện thoại và nói một cách ngọt ngào: “Mẹ hôm nay đẹp quá, để con chụp ảnh cho mẹ nhé”.
Tôi sẽ cầm bánh kem đưa cho con bé, đấy là món bánh kem dâu tôi thích, còn bố con bé sẽ đi mua quà cho nó.
Con bé cũng sẽ viết nhật ký. Trong đó nó sẽ viết rằng hôm nay mẹ tô son mới, nhìn rất đẹp.
Nó là đứa con gái của tôi, đứa con bé bỏng mà tôi sinh ra vào tháng Mười.
Con bé tới với tôi bằng tất cả tình yêu và sự tin tưởng, nhưng tôi lại lạc mất con bé.
Trên đời này sẽ không thể nào có một Tâm tâm thứ hai, không thể nào có một Tâm Tâm yêu tôi vô điều kiện.
Tôi mồ côi mẹ khi tôi sáu tuổi, rồi bố tôi cũng mất khi tôi hai mươi tuổi.
Tới giờ ngay cả người con gái thân yêu nhất cũng đã mất.
Nhưng may mắn tôi vẫn còn Hà Lâm bên cạnh.
Hà Lâm nói: “Vợ à, em vẫn còn có anh. Anh sẽ luôn ở bên em!”
03.
Năm đầu tiên Tâm Tâm đi lạc, tôi nghỉ việc quản lý tại công ty.
Trong những năm trở lại đây, trị trường có nhiều biến đổi khiến Hạ Lâm khó có thể một mình quản lý công ty.
Hơn nữa anh ấy cũng đã không ngừng tìm kiếm tung tích của Tâm Tâm trong khoảng thời gian dài, chắc anh ấy cũng mệt rồi. Tôi không muốn anh ấy lo lắng về chuyện này thêm nữa.
Trạng thái tinh thần của tôi rất kém, nhưng trước mặt Hạ Lâm tôi chưa bao giờ mất bình tĩnh trước mặt Hạ Lâm.
Tôi mất ngủ nhiều đêm liền, đầu tóc rũ rượi, trong giấc mơ tôi luôn mơ thấy Tâm Tâm đang gọi mình.
Suốt ngày tôi lên cơn mê và suýt bị xe tông nhiều lần khi đi chơi một mình.
Vì tình trạng này kéo dài nên cuối cùng tôi phải đến bệnh viện, sau khi kiểm tra bác sĩ kê cho tôi vài loại thuốc chống trầm cảm.
Hạ Lâm đã lừa dối tôi rằng anh ta dùng bao cao su trong lúc quan hệ, nhưng trong tâm lại muốn có một đứa con khác.
Anh ấy lại không biết rằng sau cú đẩy đó, đứa trẻ hoàn toàn không thể cứu được.
Bởi vì tôi không thể hiện tình trạng của mình nên trong mắt Hạ Lâm tôi hoàn toàn bình thường, chỉ là vẫn cứng đầu với những vấn đề trong lòng.
Tôi cũng muốn trở nên dịu dàng và mạnh mẽ như trước. Tôi không muốn Tâm Tâm nhìn thấy một người mẹ điên khi con bé quay lại.
Nhưng mẹ xin lỗi con gái, mẹ không thể cầm cự được nữa rồi.
Bình luận facebook