10.
Khi tôi phát hiện rằng Hạ Lâm lừa dối Hạ Bình, tôi đã thầm lên một kế hoạch trong lòng.
Hai người này bên nhau chỉ vì dục vọng và lòng tham.
Tôi sẽ tạo ra một cái lưới, đẻ bọn họ tự cắn xé nhau rồi cùng chế.t trong chính chiếc lưới đó.
Tôi muốn Hạ Bình chủ động nói cho tôi biết nơi ở của Tâm Tâm.
Kể từ cái đêm Hạ Bình ngủ cùng Hạ Lâm, quần áo và trang sức trên người cô ta ngày càng đẹp và thời thượng hơn.
“Hạ Bình, mấy thứ này thật đẹp.” Tôi thuận miệng nói ra vài lời khen lợi cùng chút ghen tị nói: “Nhìn em xem, chị ước gì chị có thể trẻ lại vài tuổi như em. Haizz, đúng là có bao nhiêu tiền cũng không thể nào mua lại tuổi xuân.”
Hạ Bình ngượng ngùng nói: “Chị dâu, những thứ này đều là bạn trai mua cho em.”
Nực cười! Tôi thừa biết người bạn trai đó chính là Hạ Lâm.
Đàn ông một khi đã nếm mùi trăng hoa sẽ không thể nào kìm lòng được nữa.
Cũng giống như bây giờ, khi tôi đi về nhà dì Vương ở quê, Hạ Bình cùng Hạ Lâm đang vui vẻ cùng nhau trong phòng tắm.
Phải công nhận rằng Hạ Bình cũng có một chút mánh khoé.
Sau khi họ xong việc, tôi trở về nhà cùng với một gói đồ chuyển phát nhanh trên tay.
“Cục cưng, đây là gì vậy?” Hạ Lâm tò mò mở gói hàng ra.
Tôi ngồi ở trên sô pha, cười nói: "À, hiện nay xét nghiệm gene không phải rất thịnh hành sao? Nghe nói có thể đoán trước được một số bệnh di truyền, cho nên em lấy bàn chải đánh răng anh dùng để làm xét nghiệm. Nếu cơ thể có bất kỳ vấn đề gì, chúng ta có thể phòng thủ trước.”
Hạ Lâm siết chặt tay đến mức có thể nhìn thấy được những đường gân trên mu bàn tay anh trở nên cứng đờ.
Hạ Bình lúc này đang lau sàn cũng đột ngột ngẩng đầu lên nhìn gói hàng chuyển phát nhanh.
Mẹ chồng tôi siết chặt chiếc điều khiển tivi trong tay, sắc mặt như vừa bị rút cạn linh hồn.
Nhìn những biểu cảm này tôi thấy có chút thoả mãn.
Ba người bọn họ đúng là có tật giật mình.
Hạ Lâm sợ rằng tôi sẽ phát hiện rằng Hạ Tinh là con anh ta.
Hạ Bình thì sợ Hạ Lâm biết Hạ Tinh không phải con chung của họ.
Còn mẹ chồng tôi, tôi biết bà sợ cái gì. Chính là sợ tôi biết Hạ Lâm và Hạ Bình không phải là anh em ruột.
“Chồng ơi, anh bị sao vậy?” Tôi bước tới cầm lấy tập tài liệu từ gói hàng trên tay anh ta. “Trông sắc mặt anh rất kém, anh cảm thấy không khỏe sao?”
Với một lực mạnh, tôi rút tập hồ sơ anh ta đang cầm và mở nó ra.
Kết quả kiểm tra gene của mọi người, cùng với quan hệ họ hàng của họ, đều được viết rõ ràng trên bản báo cáo.
“Chuyện này là sao?” Tôi nhìn báo cáo, rồi kinh ngạc nhìn về phía Hạ Lâm.
"Hạ Lâm! Anh dám giấu tôi chuyện lớn như vậy?" Nước mắt tôi đồng loạt tuôn ra, nghẹn ngào nói: "Hạ Lâm, anh... anh…”
Tôi cố gắng diễn nét đau buồn nhất có thể.
Môi Hạ Lâm run run, anh ta nắm lấy tay tôi nói với giọng cầu xin: “Vợ à, em hãy nghe anh nói. Đó chỉ là một sự cố, thật sự là một sự cố. Hạ Tinh đúng là con của anh và Hạ Bình nhưng anh thề giữa hai bọn anh chỉ xảy ra quan hệ đó một lần. Anh cầu xin em, hãy tha thứ cho anh.”
Anh ta sợ đến mức còn quỳ xuống van xin tôi.
Tôi biết rằng anh ta sợ nhất chính là mất đi cuộc sống vinh hoa phú quý hiện giờ.
“Anh!” Hạ Bình đột nhiên hét lên, trên mặt hiện lên biểu cảm hoảng sợ.
Tôi liền lộ ra vẻ mặt bối rối không thể tin được nói: “Hạ Lâm…anh đang nói cái gì vậy? Theo kết quả của báo cáo thì anh không có mối quan hệ huyết thống với Hạ Bình, và anh cũng không là cha của Hạ Tinh. Anh..anh và Hạ Bình…”
Hạ Lâm sững sờ. Anh ta thô bạo giựt phăng tờ báo cáo kết quả xét nghiệm trên tay tôi rồi nhìn đi nhìn lại vài lần.
Mặt anh ta lúc này đỏ au rồi đột ngột lao lên như một con th.ú
hoa.ng mất kiểm soát, túm tóc Hạ Bình và tá.t cô ta hai cái.
“Chế.t tiệ.t! Con khố.n này! Mày đã lừa dối tao bao nhiêu năm qua. Hạ Tinh không phải là con tao. Tất cả mọi thứ của tao đều bị mày huỷ hoại hết rồi.” Hạ Lâm không thể bản thân, điên cuồng đè Hạ Bình ra đán.h.
Thì ra đây mới là thật sự chồng tôi, người đàn ông tôi đã yêu suốt bao nhiêu năm. Sau khi tháo mặt nạ ra, hóa ra anh ta lại là một người đàn ông thô tục như vậy.
Mẹ chồng tôi bật khóc: “Báo ứng! Đều là báo ứng mà! Bình Bình, tại sao con lại giấu anh trai con chuyện lớn như vậy. Thì ra những năm nay anh trai con phải nuôi con cho người ta. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì nhà ta còn biết giấu mặt vào đâu nữa?”
Vậy hoá ra mẹ chồng tôi không biết rằng Hạ Tinh không phải con của Hạ Lâm sao? Thật nực cười!
“Hạ Lâm, anh thật ghê tở.m.” Tôi che mặt, cố gắng khóc to. “Người nhà anh đều khiến tôi ghê tở.m.”
Hạ Lâm nghe thấy giọng nói của tôi liền lấy lại lý trí và quỳ xuống đất cầu xin tôi. "Vợ à, em đánh anh đi! Đánh chế.t anh đi! Anh hứa sẽ không dám làm điều có lỗi nữa nữa. Vì Tâm Tâm, xin hãy tha thứ cho anh. Sau khi Tâm Tâm trở về, con bé không thể sống thiếu bố!"
Nghe vậy tôi càng cố khóc to hơn: “Tâm Tâm…Tâm Tâm con gái của tôi, con bé đang ở đâu?”
Khuôn mặt Hạ Bình bị đán.h đến mức sưng bầm tím, hiện tại cô ta đang ngồi thở dốc trên mặt đất.
Dĩ nhiên tất cả những giấc mơ của cô ta đã hoàn toàn tan vỡ vào thời điểm này.
Nhưng mà làm sao tôi có thể để cô ta từ bỏ giấc mơ giàu sang chứ.
"Nếu Tâm Tâm có thể trở về! Tôi nguyện dốc toàn lực đi tìm con bé!" Nước mắt lưng tròng, tôi sững sờ nói: "Cho dù chỉ là một dấu vết của nó, tôi cũng sẽ cho tiền. Bao nhiêu tiền cũng được. Chỉ cần ra giá, tôi sẵn sàng trả. Nhưng tại sao, bốn năm rồi mà không ai tìm được con bé. Năm triệu không đủ, tôi sẵn sàng trả cho dù 10 triệu hay 20 triệu!”
11
Tôi đã nói với Hạ Lâm, vì Tâm tâm, tôi có thể tha thứ cho anh ta lần này.
Hạ Lâm với tôi trong nước mắt rằng anh ấy sẽ yêu tôi mãi mãi và sẽ không bao giờ phản bội tôi nữa.
Tôi ôm lấy anh, nước mắt giàn giụa nói: "Có phải Hạ Bình dụ dỗ anh không! Em hận cô ta vô cùng, cô ta đã phá nát nhà của chúng ta."
"Là Hạ Bình dụ dỗ anh. Bốn năm trước, trong khi anh uống rượu ở nhà, cô ta leo lên giường với anh. Vợ à, anh thề lúc đó anh không hề muốn chạm vào cô ta, nhưng cô ta quá thủ đoạn. Nếu không vì vậy anh cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em. Sau đó cô ta nói cô ta có thai và luôn bắt ép anh nhận Hạ Tinh làm con nuôi.” Hạ Lâm phẫn nộ nói thêm: “Người phụ nữ này quá mưu mô!"
Tôi đã có được thứ mình muốn, giờ là lúc tôi vứt bỏ anh ta.
Bây giờ mỗi khi tôi chạm vào Hạ Lâm, tôi liền cảm thấy buồn nôn.
Trong những ngày tiếp theo, tôi thuê người để mắt đến Hạ Bình.
Cô bị đuổi khỏi nhà không một xu dính túi, lại không được học hành từ bé nên chỉ có thể tìm được công việc bồi bàn.
Từ căn biệt thự rộng vài trăm mét vuông, đến căn hầm rộng hơn chục mét vuông, lại còn phải sống cùng với con trai, làm sao cô ta có thể cam tâm cho được.
Hạ Lâm cũng thật sự là người tàn nhẫn. Anh ta đã thuê người đến nơi làm việc của Hạ Bình để gây rối và làm xáo trộn công việc của cô ta.
Bất kể Hạ Bình đang tìm kiếm công việc gì, Hạ Lâm cũng có thể ngay lập tức khiến cô thất nghiệp.
Dần dần, Hạ Bình thậm chí không có lấy một chỗ ở, vì vậy cô ta chỉ có thể mang Hạ Tâm đến sống dưới cầu vượt.
Mặc dù vậy những cô ta vẫn không chịu rời thành phố.
Tôi ngồi trong xe và nhìn những người đàn ông vô gia cư đó đi về phía Hạ Bình.
"Tránh ra! Cút ra! Đừng đụng vào tôi!" Hạ Bình kinh hãi tránh ra.
Những cảnh này dọa cho Hạ Tinh sợ đến mức bật khóc!
Tôi bước tới với một chiếc ô, phia sau là người tài xế.
Người tài xế này có thân hình vạm vỡ, chỉ cần nhìn thấy anh ta đám ăn xin liền lập tức chạy mất.
“Hạ Bình, thật sự là em sao?” Tôi giả vờ kinh ngạc nói: “Sao em lại thành ra thế này?”
Hạ Bình thấy tôi như nhìn thấy rơm cứu mạng, lao đến chỗ tôi: "Chị dâu! Cứu em với! Cứu em với! Em không sống được nữa, em không muốn sống cuộc sống như vậy nữa."
"Cô quyến rũ chồng tôi, còn muốn tôi giúp cô sao? Hạ Bình, tại sao tôi phải giúp cô?" Tôi đẩy cô ta ra.
Tôi đưa cho cô ta nghe lời của Hạ Lâm rồi nói với cô ta: "Cô có nghe thấy không? Hạ Lâm sẽ giế.t cô. Anh ta sẽ không để cô sống yên ở thành phố này đâu.”
Khi Hạ Bình nghe đoạn ghi âm, cô ta bật khóc và ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm trong lòng: "Tại sao mình lại dụ dỗ anh ấy! Năm đó khi anh ấy về nhà ăn Tết, anh ấy đã ôm tôi và nói rằng anh ấy thích tôi. Nói rằng lấy cô cũng chỉ là vì tiền của gia đình cô.”
“Hạ Bình, cô cũng thật ngốc." Tôi châm chọc nói: "Cô trẻ đẹp như vậy, lại chấp nhận làm người làm ấm giường cho Hạ Lâm lâu mà không được gì. Nếu tôi là cô, tôi sẽ cắ.n chặt lấy anh ta, để anh ta không thể rời đi. Cô hoàn toàn không có trình độ ở đây, tôi khuyên cô nên sớm về quê đi. Nếu cứ tiếp tục ở lại, sớm muốn gì cô cũng bị những kẻ lang thang kia huỷ hoại thôi. Lúc ấy không có ai bảo vệ được cô đâu.”
Tôi ném cho cô ta một số tiền và bỏ đi.
Tôi ngồi trong xe và nhìn thấy Hạ Bình đang ngồi dưới cầu vượt, vẻ mặt của cô ta thay đổi nhiều lần.
Rồi cô ta bấm số điện thoại gọi cho Hạ Lâm.
Thông qua came, tôi nhìn thấy Hạ Lâm đang ngồi trong phòng khách, tức giận nói: “Mày dùng Tâm Tâm để uy hiếp tao sao? Lúc đầu là chủ ý của ai, của ai hả? Nếu không vì mày, đồ ch.ó cá.i, thì con gái tao sao có thể chế.t được.”
Tôi ngả người trên ghế, tay chân bủn rủn.
Những thứ vừa nghe khiến tôi có cảm giác muốn nôn tất cả những thứ trong bụng ra ngoài.
Chẳng trách những năm qua Hạ Lâm lại không mấy quan tâm đến việc tìm kiếm Tâm Tâm.
Hóa ra anh ta sớm biết rằng Tâm Tâm đã chế.t
"Hai mươi triệu? Mày cho rằng tao là giám đốc ngân hàng sao? Hạ Lâm đi lại trong phòng khách, giọng không kiên nhẫn nói: "Tao chỉ có thể cho mày ba triệu, lấy tiền lập tức cút khỏi đây."
Tôi đã không về nhà cho đến khi anh ta và Hạ Bình tự giải quyết với nhau.
“Vợ à, anh nấu món canh em thích.” Hạ Lâm sốt sắng bước tới, “Mau thay quần áo đi, đến giờ uống canh rồi.”
Mẹ chồng tôi đã bị Hạ lâm đuổi về nông thôn từ lâu, và bây giờ anh ta không hề dám to tiếng một chút nào với tôi.
Sau khi tôi ngồi xuống, Hạ Lâm bày vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Vợ à, việc làm ăn của công ty gần đây khó khăn, em đưa trước ba triệu cho anh được không, còn hàng tồn đọng chưa bán được nhưng anh phải thanh toán tiền hàng cho người ta trước."
“Được, ngày mai em chuyển cho anh.” Tôi tùy tiện mở TV, vừa vặn là phim xã hội đen.
Trong phim, một nhân vật nói với vẻ mặt điên cuồng: "Chế.t tiệ.t! Cứ giế.t cô ấy đi, cô ta thực sự nghĩ tôi là một con bò sữa sao? >ột trăm nghìn, hai trăm nghìn, giờ lại thêm một triệu nữa! Sao tôi có thể để con ch.ó cá.i này tống tiền tôi được?”
“Chắc là người này sẽ không để lại manh mối cho người khác biết đâu nhỉ?” Tôi vừa uống canh vừa nói ra vài câu bình luận: “Không biết người này rốt cuộc có giế.t người phụ nữ kia không nữa?”
Hạ Lâm cũng đang chăm chú xem phim. Tôi thấy vẻ mặt của anh ta mà cười thầm trong lòng. Anh ta chưa bao giờ thích xem thể loại phim này, nhưng hôm nay lại xem nó rất nghiêm túc.
Tâm Tâm, con chờ mẹ. Mẹ hứa sẽ trả thù tất cả những gì bọn họ gây ra cho con.
Bình luận facebook