06.
Hạ Bình chắc chắn đã gặp Tâm Tâm.
Toàn thân tôi hoàn toàn đông cứng khi ý thức được điều này.
Phải báo cảnh sát! Nhất định phải báo cảnh sát!
Nhưng ngay khi vừa lấy điện thoại ra tôi lại do dự.
Nếu tôi gọi báo cảnh sát bây giờ thì chỉ chứng minh được chiếc kẹp tóc đó là duy nhất, nhưng không chứng minh được Hạ Bình đã từng gặp Tâm Tâm.
Không được. Tôi không thể đùa giỡn với sự an toàn của Tâm Tâm.
Tôi cần đến gặp chồng để làm rõ mọi chuyện.
Lúc ấy anh ấy đang ở quê chăm mẹ chồng tôi, vậy còn Hạ Bình. Lúc ấy cô ta đang làm gì?
Có phải cô ta đã có mặt ở cánh đồng đó rồi vô tình nhặt được kẹp tóc của Tâm Tâm?
Hoặc là…chuyện Tâm Tâm mất tích có liên quan đến cô ta?
Tôi liền lập tức lái xe đến công ty.
“Cao tổng, chị đến tìm anh Hạ ạ? Anh ấy vẫn đang họp.” Nhân viên lễ tân vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy tôi.
Sau khi Tâm Tâm mất tích và trong thời gian điều trị tại nhà, tôi đã không đến công ty trong một thời gian dài.
Trên đường đến phòng đợi Hạ Lâm đều có nhân viên cúi người chào hỏi tôi.
Sau khi ngồi xuống, tôi lấy điện thoại ra xem vài video một cách tuỳ tiện nhưng trong lòng lại bồn chồn không nguôi.
Một lúc sau Hạ Lâm bước vào.
“Vợ à, sao em lại tới đây?” Hạ Lâm vừa bước vào liền chạy lại quan tâm hỏi: “Em thấy không thoải mái sao? Sắc mặt em trông tệ quá.”
Tôi nhìn thấy thư ký đi bên cạnh nên gượng cười nói: “Em xem một đoạn video rất buồn trên mạng. Để ly hôn với vợ và ở với nhân tình, một người đàn ông đã nhẫn tâm đẩy con của mình xuống cầu thang.”
Hạ Lâm rót cho tôi một cốc nước nóng, nghiêng người nhìn một chút rồi nói một cách tự nhiên: “Người đàn ông này thật độc ác. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì nếu anh ta không làm như vậy, chưa chắc người mẹ kế đã thương yêu chúng. Hơn nữa, lại còn phải chu cấp tiền cấp dưỡng sau này. Mà trong tương lai mọi thứ sẽ phải liên quan đến người vợ mới, nếu không thoát khỏi đứa nhỏ thì không thể nào bắt đầu được cuộc sống mới.”
Cầm cốc nước nóng trong tay, tôi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Hạ Lâm, cả người đột nhiên lạnh toát.
Hạ Lâm, sao anh lại có thể đồng cảm với loại người như vậy?
Hạ Lâm nhìn tôi, để che giấu cảm xúc tôi lập tức cúi xuống nhìn ly nước.
“Vợ à, anh nghĩ em nên cân nhắc lại chuyện nhận nuôi đứa con khác.” Hạ Lâm ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng khoác vai tôi: “Anh chỉ cảm thấy có thêm một đứa con em sẽ hạnh phúc hơn. Anh cũng thấy Tinh Tinh là một đứa trẻ rất ngoan và hiểu chuyện, thằng bé nhất định sẽ yêu thương em. Nếu em sợ thằng bé sẽ thương Hạ Bình hơn em thì anh sẽ để Hạ Bình về quê.”
Tôi quay đầu nhìn Hạ Lâm, giễu cợt nói: “Mẹ và người ở quê rất coi trọng chuyện hương hoả, nên dĩ nhiên mẹ sẽ yêu thương Tinh Tinh, nhưng họ cũng rất coi trọng chuyện cùng huyết thống. Em nhớ rằng một trong những người hàng xóm ở quê anh không thể sinh con trai và nhận nuôi một đứa bé trai. Nhưng mà vì chỉ là con nuôi nên thằng bé không được mọi người coi trọng. Anh cũng từng nói nuôi con của người khác cũng như một cuộc đầu tư mạo hiểm. Anh có bao giờ nghĩ rằng sau một thời gian nuôi Tinh Tinh thì cha ruột của thằng bé sẽ tìm đến không?”
Mặt của Hạ Lâm đột nhiên cứng đờ. Tôi nhận ra rằng anh ấy chưa từng nghĩ tôi sẽ hỏi ra câu hỏi như vậy.
Hoặc là, Hạ Lâm chắc chắn rằng cha ruột của Tinh Tinh sẽ không quay lại tìm thằng bé.
07.
Cha mẹ tôi qua đời, sau này Tâm Tâm cũng đi mất, tôi đã từng nghĩ rằng trên đời này chỉ còn mình Hạ Lâm là người mà tôi có thể tin tưởng dựa vào.
Nhưng hiện tại, tôi không thể nào tin tưởng anh ta, cũng không dám tin tưởng anh ta nữa.
Nhìn vẻ mặt dịu dàng của Hạ Lâm, tôi không dám nói ra những nghi ngờ trong lòng của mình đối với Hạ Bình.
Tôi và Hạ Lâm bên nhau khi chúng tôi vẫn còn đôi mươi. Lúc ấy anh ấy rất nghèo nhưng lại có sự kiêu ngạo trời sinh.
Sau khi tốt nghiệp, tôi tiếp quản công ty quần áo mà cha để lại, cùng vì may mắn bắt kịp xu hướng nên công ty ngày càng phát triển lớn mạnh.
Hạ Lâm làm bên công nghệ thông tin, mặc dù kiếm được khá nhiều tiền nhưng công việc lại rất áp lực và mệt mỏi.
Sau đó vì công việc ở công ty ngày càng nhiều, tôi đã đề nghị Hạ Lâm về giúp và cho anh ta chức phó chủ tịch công ty.
Cho đến khi Tâm Tâm biến mất, tôi đã chuyển giao hết quyền quản lý công ty cho Hạ Lâm.
Người bên cạnh đầu ấp tay gối không còn tin được thì còn biết tin ai đây?
Khi bước ra khỏi công ty, tôi nhìn lên tòa nhà trước mặt và cảm thấy máu mình như đông lại.
Tâm Tâm, đứa con gái bé bỏng của mẹ, bây giờ con đang ở đâu?
Mẹ nhớ con nhiều lắm.
Ngẩn ngơ dọc đường về, vừa bước vào nhà, tôi đã nghe giọng mẹ chồng gay gắt vang lên.
“Cô chỉ là người ở mà lại dám lên tiếng nói với chủ nhà sao? Trứng còn đòi khôn hơn vịt. Những gì tôi làm cần cô phải dạy bảo sao?” Giọng mẹ chồng vô cùng lớn và tức giận, tựa như giọng nói đó có thể làm sập được cả một căn nhà. “Tôi không có nói gì quá đáng.” Dì Vương mặt vẫn không đổi sắc tiếp lời: “Giẻ lau trong nhà vệ sinh không dùng được để lau bếp.”
Hạ Bình lúc này đang đứng bên cạnh, nhìn có vẻ đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Tôi cố tình đóng cửa thật mạnh để họ nhận ra tôi đã về.
“Dì, không phải con xin nghỉ ngơi thêm vài ngày sao.” Tôi đi tới, cười nói: “Sao, nhớ con phải không?”
Dì Vương vừa nhìn thấy tôi, hai mắt liền đỏ lên: "Hôm qua dì gọi điện thoại cho con, thấy con đang ho liền muốn trở về để pha nước lê cho con uống."
Dì Vương đã ở trong gia đình tôi hơn 20 năm, từ lâu tôi đã coi dì như người thân. Bình thường tôi không cho dì ấy làm những công việc nặng nhọc, và tôi cũng chỉ thuê dì ấy làm nhân viên bán thời gian nhưng mẹ chồng tôi vẫn cứ khăng khăng coi dì ấy là người giúp việc. "Mẹ, người làm thêm ở nhà một ngày tám tiếng đều tới làm, có chỗ nào làm chưa tốt sao mẹ vẫn cần tự mình làm?" Tôi bình tĩnh nhìn mẹ chồng nói: "Nếu mẹ vẫn cần phải làm việc cực nhọc như vậy trong ngôi nhà này, thì sao mẹ về quê sớm để sống một cuộc sống thoải mái hơn.”
Biểu cảm của mẹ chồng tôi thay đổi đột ngột, nhìn như là đang muốn giơ tay lên cho tôi một bạt tai.
Hạ Bình vội vàng chạy tới khuyên ngăn rồi đỡ bà ra ghế ngồi.
Tôi mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa, thật sự tôi không muốn phải đối mặt với mớ hỗn độn này thêm chút nào nữa.
Dì Vương pha cho tôi một cốc nước mật ong, để làm dịu bầu không khí, dì cố tình kể cho tôi nghe vài câu chuyện ngắn dì nghe được từ nhà người chị. “Những người hàng xóm gần nhà nó kể cho dì rất nhiều chuyện thú vị. Chuyện kể rằng, có một người đàn ông trong làng của họ lên thành phố học và cưới một người vợ giàu có để đổi đời. Trong khi đó người con dâu nhỏ tuổi ở nhà bụng mang dạ chửa vẫn phải làm việc quần quật.”
“Thời buổi này mà vẫn có người lấy cô dâu trẻ con sao?” Tôi nuốt nước miếng, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Dì Vương cười nói: "Không có, nghe nói cô bé được mẹ của kia nhặt về làm con dâu. Sau một thời gian dài, mọi người đều thật sự coi nó là con dâu của gia đình đó. Chị của dì còn nói với dì rằng nó ấy nghi ngờ đứa con dâu đó đã sinh ra một đứa con cho người đàn ông kia.”
Khi nghe những chuyện này tôi liền cảm thấy có điều gì không ổn.
Lên thành phố học, lấy vợ giàu, có một cô con dâu nhỏ và một cô em gái.
“Dì, dì biết quê quán của người đó ở đâu không?” Tôi cau mày hỏi.
Dì Vương hồi tưởng một lúc rồi nói: "Chuyện này dì cũng không hỏi. Cô ấy cùng con gái ra ngoài đã nhiều năm, chị gái dì cũng chỉ tùy tiện kể cho dì nghe chuyện quê nên dì cũng không hỏi kỹ. Nhưng mà xem ra thì tình hình của cô ta rất giống với mẹ chồng con…”
Tôi cầm chiếc cốc và im lặng hồi lâu.
Lông mày và mắt của He Tinh thực sự có phần giống với Hạ Lâm.
Nhưng tôi nghĩ đó là do cháu tôi giống chú tôi nên tôi không bao giờ nghĩ về điều đó.
Nhưng bây giờ, tôi không thể không nghĩ về điều đó.
“Dì, dì có thể giúp cháu một việc được không?” Tôi thì thầm vài câu vào tai dì Vương.
Dì Vương ngạc nhiên rồi nghiêm túc nói: “Tiểu Thanh, con yên tâm. Chuyện này cứ để dì lo.”
Bình luận facebook