04.
Không một câu bàn trước với tôi, Hạ Lâm dẫn mẹ và em gái Hà Bình về nhà chúng tôi sống.
Lúc này hai người đó đang đứng trước cửa với một đống đồ.
Hạ Bình nhìn tôi một cách rụt rè vì sợ tôi đuổi họ ra ngoài, trong tay đang ôm một cậu bé.
Tôi ngồi trên ghế sofa và nhìn họ một cách thờ ơ.
Tôi thật sự không có hảo cảm mẹ chồng. Ngày tôi sinh Tâm Tâm, bà ấy chỉ đứng nhìn rồi cong môi nói con gái không đáng giá rồi quay lưng bỏ đi.
Nhưng Hạ Bình lại là người đáng thương. Bộ quần áo cô ấy đang mặc chính là bộ đồ lúc trước tôi để lại nhà mẹ chồng.
Nghe kể rằng bốn năm trước cô ấy từng có bạn trai, nhưng tên đàn ông đó đã cao chạy xa bay khi nghe tin Hạ Bình có thai.
Hạ Bình năm nay 23 tuổi, là một người rất đẹp. Nhưng đáng tiếc là hồng nhan bạc phận.
“Tinh Tinh, lên tiếng đi chứ.” Mẹ chồng tôi đẩy thằng nhỏ đến trước mặt tôi và thúc giục: “Ở nhà bà dạy đã con như thế nào, con lại không nghe lời rồi!”.
Thằng bé khuỵu gối xuống trước mặt tôi, quỳ lạy tôi ba lần và gọi tôi bằng tiếng địa phương: "Mẹ ơi!"
05.
Hạ Lâm nhỏ nhẹ nói với tôi bằng một giọng nhẹ nhàng chưa từng có.
Nếu là con trai sẽ đặt tên là Kiều Tinh, thằng bé sẽ thắp sáng bầu trời của mẹ như một vì sao.
Nếu là con con gái sẽ tên là Kiều Tâm, con bé sẽ trở thành chiếc áo ấm ngọt ngào của mẹ.
Vẻ mặt dịu dàng của anh ấy khi nói với bụng tôi dường như đang ở trước mặt tôi.
Giờ đây trái tim của tôi đang trống vắng, anh ấy thật sự đã mang về một ngôi sao khác.
“Con không muốn nhận ai hết. Con chỉ có một đứa con gái.” Tôi điềm nhiên nhìn mẹ chồng, với thái độ kiên quyết.
“Không nhận con sao? Không nhận thì cô có khả năng sinh ra người nối dõi cho họ Hạ chúng tôi được sao?” Mẹ chồng tức giận lớn tiếng nói: “Họ Hạ ba đời đều có người tiếp nối hương hoả, đến đời này không thể tuyệt tự được. Con trai, lần này con phải giữ vững lập trường.”
Ở quê của Hạ Lâm, việc kế thừa hương hỏa rất được coi trọng từ người giàu tay đeo đầy vòng cho đến người nghèo ở túp lều tranh.
Cuộc đời những người phụ nữ ở nơi đó chỉ được bình yên khi sinh được con trai, bằng không sẽ bị xóm làng bêu rếu sau lưng.
Tôi từng dẫn Tâm Tâm về nơi đó một lần, nhà họ Hạ từ trên xuống dưới khinh thường, cho rằng nuôi con gái như vậy thì phí cơm.
Hạ Lâm dỗ dành tôi, nói là mẹ chồng chỉ sống ở đây một khoảng thời gian, sau đó sẽ rời đi.
Khi nhìn thấy sự khó xử trong mắt Hạ Lâm, cuối cùng tôi cũng chịu thỏa hiệp. Tôi biết rằng mẹ chồng tôi cũng đã chịu khổ cực nhiều để đủ sức nuôi Hạ Lâm đến ngày vào Đại học.
Trong những ngày ở đây, ngày nào Hạ Bình cũng siêng năng dậy rất sớm để nấu ăn và làm việc nhà.
Tôi đã nói với cô ấy tôi sẽ thuê người giúp việc bán thời gian để hằng ngày tới nhà dọn dẹp nhưng cô ấy lại có vẻ sợ hãi khi nghe vậy.
Thật ra có một người dì giúp việc quen cho nhà tôi nhưng gần đây dì ấy có việc nên phải về quê nên tôi đành thuê người giúp việc bán thời gian.
Sáng nay tôi phải đến gặp bác sĩ như lịch hẹn nhưng khi ra khỏi thang máy mới phát hiện mình không đeo tai nghe.
Lúc tôi quay về nhà thì phát hiện Hạ Bình đang đứng trong phòng thay đồ.
Cô ấy đang mặc váy của tôi, chân đi giày cao gót, khuôn mặt trang điểm kỹ càng.
Lúc ấy cô ấy đang đưa lên vuốt tóc với dáng điệu dịu dàng mà tôi chưa từng thấy.
Cử chỉ đó, dáng điệu đó khác hoàn toàn so với sự rụt rè, e ngại khi tôi có ở nhà. Tựa như người đứng trước gương kia và người phụ nữ tôi quen biết là hai người xa lạ.
“Mẹ ơi!” Hạ Tinh cầm một chiếc kẹp tóc sáng bóng và chạy về phía cô ấy.
“Mày tìm thấy nó ở đâu vậy?” Hạ Bình hoảng sợ, cầm lấy chiếc kẹp tóc và đánh Hạ Tinh vài cái.
“Đừng động vào thứ đồ đó! Nghe có hiểu không hả? Nhiều ngày như vậy mày cũng không thể vừa lòng người phụ nữ kia. Như vậy sao mà ở lại thành phố không được, chúng ta chỉ có thể về nhà làm ruộng cả đời."
Nghe những lời đó tôi nín thở và từ từ đi ra.
Mãi đến khi đi ra được lối thoát hiểm tôi mới dám thả lỏng cơ thể, cả người thở hổn hển.
Nước mắt vô tình rơi xuống, cảm giác được toàn bộ cơ thể đều bị nghiền nát bởi một lực rất lớn.
Tôi ngồi dựa vào tường, buộc mình phải bình tĩnh lại.
Chiếc kẹp tóc đó được tôi đeo bởi con gái tôi trước khi nó biến mất.
Đó là sinh nhật lần thứ tám của con bé. Chiếc kẹp tóc đó của Bulgari nhưng đã được tôi sửa lại vài chi tiết nên chiếc kẹp tóc đó là duy nhất trên đời.
Nhưng tại sao Hạ Bình lại có được chiếc kẹp tóc đó?
Bình luận facebook