-
Chương 7
Tô Uyển Thu đúng là hơi ngây thơ chút, nhưng cô không ngốc. Cảnh tượng trước mắt này chỉ rõ Diệp Dung muốn hãm hại mình.
- Cô ta tự tổn thương mình tới mức đó!
Vết roi quất trên lưng còn đang đau rát, Tô Uyển Thu phản xạ lùi về sau, nhưng lại bị Hoàng Cáp đứng đằng sau đánh trúng phía sau đầu gối.
Cô nhũn chân quỳ xuống đất.
- Ta còn chưa hỏi cô đâu, cô đã tự khai báo trước rồi.
Vệ Hủ vẫn lãnh đạm như trước kia, chẳng qua giọng nói hơi châm chọc:
- Quả nhiên là đầu óc của súc vật có khác.
- Thật sự không phải là do ta, cô ta ra tay trước, cô ta muốn giết ta!
Tô Uyển Thu quỳ bò lên trước hai bước, mắt đẫm lệ nhìn Vệ Hủ:
- Ngươi có thể tin ta không?
- Cô nói Diệp Dung muốn giết cô, vậy thì tại sao vết thương của cô ta lại nặng hơn cô rất nhiều?
Vệ Hủ vặn hỏi cô:
- Với công lực của cô ta thì giết ngươi hoàn toàn không cần thấy máu.
- Cô ta muốn hãm hại ta!
Tô Uyển Thu buột miệng nói, không ngờ Vệ Hủ lại cười khẩy một tiếng.
Hắn lắc đầu, giọng điệu cực kỳ mất kiên nhẫn:
- Hãm hại cô ư? Diệp Dung tự hủy tu vi ngàn năm chỉ vì hãm hại một con thú hoang thô kệch thôi sao? Mục đích là gì?
- Ta không biết.
Tô Uyển Thu nhụt chí gục đầu, lòng đau như cắt.
Nghe giọng điệu của hắn là biết hắn hoàn toàn không tin cô. Không biết sao Tô Uyển Thu lại không còn lòng dạ nào mà cãi cọ nữa, chỉ tủi thân im lặng.
- Không biết à? Không biết đồng nghĩa với cam chịu.
Vệ Hủ thấy cô mãi mà không nói lời nào thì dứt khoát kết luận luôn.
Hắn phất ống tay áo, đỡ Diệp Dung khiến cô ta tựa vào lòng mình với tư thế cực kỳ mờ ám, hơi nâng mí mắt nói:
- Cô đi theo Hoàng Cáp lui ra đi. Giờ tý đến phòng ta nhận hình phạt.
Nhận hình phạt? Tô Uyển Thu lặp lại hai chữ này trong lòng, khó chịu như nuốt dao vậy.
Hoàng Cáp xông lên, đẩy cô một cách thô bạo ngay trước mặt Vệ Hủ, móng tay như thể cố ý đâm vào da thịt bị roi độc quất trúng trên lưng Tô Uyển Thu.
Cô đau đớn kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, trong mắt đong đầy nước mắt.
Cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt mất kiên nhẫn của Vệ Hủ, hơi nghẹt thở, lập tức bắt mình phải kìm nén cơn uất ức trong lòng, vội đứng dậy bước đi khập khiễng sau lưng Hoàng Cát.
Vào lúc nửa đêm.
Tô Uyển Thu nằm trên đống cỏ khô mỏng tang, thân thể co ro run rẩy liên tục.
Hoàng Cáp không dẫn cô về phòng cưới mà nhốt cô vào chuồng. Chỉ cần cô làm sai việc gì đó thì sẽ bị nhốt vào chuồng, đây là quy tắc bất thành văn trong phủ Linh Uyên.
Đêm khuya lạnh lẽo, Tô Uyển Thu không ngủ yên được, đầu óc mơ màng quên mất thời gian.
Cô vừa thoáng thấy buồn ngủ thì bỗng bị ai đó dội cho một chậu nước lạnh từ đầu tới chân…
- Ahhh!!!
Cô hét lớn, giật mình bật dậy.
Quần áo trên người đã ướt sũng dính lên làn da. Khí lạnh bám vào khiến cô rùng mình.
- Cô là lợn à? Ngủ gì mà như chết thế! Gọi cũng không tỉnh lại!
Hoàng Cáp chống nạnh đứng trước mặt cô chửi bớt, tay còn xách một thùng nước trống rỗng.
Tô Uyển Thu hắt xì một phát, lạnh đến mức không nói được một câu đầy đủ, run cầm cập lắp bắp:
- Ta… A…
- Được rồi được rồi! – Hoàng Cáp mất kiên nhẫn cắt ngang lời cô: - Không biết nói tiếng người thì câm mồm đi!
Nói xong, bà ta túm tóc Tô Uyển Thu, tránh nơi bị ướt trên người cô, kéo cô đến ngoài phòng Vệ Hủ.
- Thưa thần chủ, thần hậu đã đến rồi! – Hoàng Cáp bỗng thay bằng vẻ mặt kính cẩn.
Trong phòng bỗng có ánh đèn mong manh sáng lên, giọng nói của Vệ Hủ truyền ra từ bên trong:
- Bà lui xuống trước đi.
Trước khi đi Hoàng Cáp còn không quên trừng Tô Uyển Thu một phát, nhưng cô không quan tâm. Lúc này cô chỉ nghe thấy giọng nói thờ ơ của người kia mà thôi.
Còn có khí tức buốt giá của hắn bỗng nhiên chỉ cách cô gần trong gang tấc…
- Cô ta tự tổn thương mình tới mức đó!
Vết roi quất trên lưng còn đang đau rát, Tô Uyển Thu phản xạ lùi về sau, nhưng lại bị Hoàng Cáp đứng đằng sau đánh trúng phía sau đầu gối.
Cô nhũn chân quỳ xuống đất.
- Ta còn chưa hỏi cô đâu, cô đã tự khai báo trước rồi.
Vệ Hủ vẫn lãnh đạm như trước kia, chẳng qua giọng nói hơi châm chọc:
- Quả nhiên là đầu óc của súc vật có khác.
- Thật sự không phải là do ta, cô ta ra tay trước, cô ta muốn giết ta!
Tô Uyển Thu quỳ bò lên trước hai bước, mắt đẫm lệ nhìn Vệ Hủ:
- Ngươi có thể tin ta không?
- Cô nói Diệp Dung muốn giết cô, vậy thì tại sao vết thương của cô ta lại nặng hơn cô rất nhiều?
Vệ Hủ vặn hỏi cô:
- Với công lực của cô ta thì giết ngươi hoàn toàn không cần thấy máu.
- Cô ta muốn hãm hại ta!
Tô Uyển Thu buột miệng nói, không ngờ Vệ Hủ lại cười khẩy một tiếng.
Hắn lắc đầu, giọng điệu cực kỳ mất kiên nhẫn:
- Hãm hại cô ư? Diệp Dung tự hủy tu vi ngàn năm chỉ vì hãm hại một con thú hoang thô kệch thôi sao? Mục đích là gì?
- Ta không biết.
Tô Uyển Thu nhụt chí gục đầu, lòng đau như cắt.
Nghe giọng điệu của hắn là biết hắn hoàn toàn không tin cô. Không biết sao Tô Uyển Thu lại không còn lòng dạ nào mà cãi cọ nữa, chỉ tủi thân im lặng.
- Không biết à? Không biết đồng nghĩa với cam chịu.
Vệ Hủ thấy cô mãi mà không nói lời nào thì dứt khoát kết luận luôn.
Hắn phất ống tay áo, đỡ Diệp Dung khiến cô ta tựa vào lòng mình với tư thế cực kỳ mờ ám, hơi nâng mí mắt nói:
- Cô đi theo Hoàng Cáp lui ra đi. Giờ tý đến phòng ta nhận hình phạt.
Nhận hình phạt? Tô Uyển Thu lặp lại hai chữ này trong lòng, khó chịu như nuốt dao vậy.
Hoàng Cáp xông lên, đẩy cô một cách thô bạo ngay trước mặt Vệ Hủ, móng tay như thể cố ý đâm vào da thịt bị roi độc quất trúng trên lưng Tô Uyển Thu.
Cô đau đớn kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, trong mắt đong đầy nước mắt.
Cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt mất kiên nhẫn của Vệ Hủ, hơi nghẹt thở, lập tức bắt mình phải kìm nén cơn uất ức trong lòng, vội đứng dậy bước đi khập khiễng sau lưng Hoàng Cát.
Vào lúc nửa đêm.
Tô Uyển Thu nằm trên đống cỏ khô mỏng tang, thân thể co ro run rẩy liên tục.
Hoàng Cáp không dẫn cô về phòng cưới mà nhốt cô vào chuồng. Chỉ cần cô làm sai việc gì đó thì sẽ bị nhốt vào chuồng, đây là quy tắc bất thành văn trong phủ Linh Uyên.
Đêm khuya lạnh lẽo, Tô Uyển Thu không ngủ yên được, đầu óc mơ màng quên mất thời gian.
Cô vừa thoáng thấy buồn ngủ thì bỗng bị ai đó dội cho một chậu nước lạnh từ đầu tới chân…
- Ahhh!!!
Cô hét lớn, giật mình bật dậy.
Quần áo trên người đã ướt sũng dính lên làn da. Khí lạnh bám vào khiến cô rùng mình.
- Cô là lợn à? Ngủ gì mà như chết thế! Gọi cũng không tỉnh lại!
Hoàng Cáp chống nạnh đứng trước mặt cô chửi bớt, tay còn xách một thùng nước trống rỗng.
Tô Uyển Thu hắt xì một phát, lạnh đến mức không nói được một câu đầy đủ, run cầm cập lắp bắp:
- Ta… A…
- Được rồi được rồi! – Hoàng Cáp mất kiên nhẫn cắt ngang lời cô: - Không biết nói tiếng người thì câm mồm đi!
Nói xong, bà ta túm tóc Tô Uyển Thu, tránh nơi bị ướt trên người cô, kéo cô đến ngoài phòng Vệ Hủ.
- Thưa thần chủ, thần hậu đã đến rồi! – Hoàng Cáp bỗng thay bằng vẻ mặt kính cẩn.
Trong phòng bỗng có ánh đèn mong manh sáng lên, giọng nói của Vệ Hủ truyền ra từ bên trong:
- Bà lui xuống trước đi.
Trước khi đi Hoàng Cáp còn không quên trừng Tô Uyển Thu một phát, nhưng cô không quan tâm. Lúc này cô chỉ nghe thấy giọng nói thờ ơ của người kia mà thôi.
Còn có khí tức buốt giá của hắn bỗng nhiên chỉ cách cô gần trong gang tấc…