-
Chương 5
Lúc tỉnh lại, cô thấy mình lại nằm trong phòng cưới.
Cô mở mắt quan sát chung quanh, lập tức nhìn thấy Diệp Dung đang ngồi bên giường. Đôi mắt của cô ta đang đỏ ngầu vì ghen tỵ.
- Thần chủ bảo ta dạy cô kỹ thuật phòng the để khiến nam nhân hài lòng. – Cô ta nói với giọng điệu cực kỳ không cam lòng.
Diệp Dung cô đây phải dùng đủ mọi thủ đoạn mới thỉnh thoảng có cơ hội hầu hạ Vệ Hủ. Tô Uyển Thu chẳng qua là cái đồ chứa trời sinh mà thôi, vậy mà có thể được mây mưa với Vệ Hủ!
Cô ta cực kỳ hận Tô Uyển Thu!
- Tại sao chứ?
Tô Uyển Thu rất khó tin. Cô cảm thấy mọi chuyện đều trở nên thật kỳ dị kể từ khi cô gả tới nơi này.
- Cô có tình cảm với hắn mà, tại sao lại phải dạy ta cách lấy lòng hắn chứ?
- Đương nhiên là vì cô có giá trị lợi dụng rồi! – Diệp Dung hừ lạnh một tiếng rồi bước đi thướt tha ra ngoài.
Chốc lát sau, cô ta kéo Vệ Hủ trở về, đóng cửa lại rồi bắt đầu cởi quần áo.
Sau khi toàn thân trần trụi, Diệp Dung chuẩn bị cởi quần áo cho Vệ Hủ. Nhưng cô ta vừa duỗi tay ra thì lập tức khựng lại giữa không trung vì ánh mắt lạnh lẽo của Vệ Hủ.
Cô ta thu tay lại, liên tục nhắc nhở mình rằng đừng vượt giới hạn, đừng vượt giới hạn…
Tô Uyển Thu thấy vậy thì trợn mắt há mồm.
Diệp Dung bắt đầu mơn trớn Vệ Hủ cách lớp quần áo. Khi thì đứng, khi thì nằm. Vệ Hủ hoàn toàn không động đậy, nhưng bản thân cô ta thì càng cọ xát lại càng phấn khởi.
Rồi sau đó Vệ Hủ ngồi xuống giường. Diệp Dung lập tức đi theo, giạng hai chân ngồi lên người Vệ Hủ.
Tô Uyển Thu bối rối lùi vào bên trong, đôi mắt đỏ lên vì kinh ngạc và sợ hãi.
Nhưng khi cô thấy Diệp Dung quấn chặt Vệ Hủ thì trong lòng cô lại có cảm giác chua xót khó tả.
Cô khó chịu quay mặt đi.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng kêu phóng đãng của Diệp Dung mới dần ngừng lại.
Tiếng thét chói tai lúc lên đỉnh đó khiến Tô Uyển Thu cảm thấy điếc tai.
- Tới lượt cô.
Vệ Hủ quay lại nói với cô.
Biểu cảm của hắn vẫn hờ hững như trước, tuy rằng băng giá động lòng người, nhưng dung nhan lại đẹp đẽ quá mức.
Đôi mắt như hút hồn người vậy. Chỉ cần hắn muốn thì có thể mê hoặc chúng sinh.
- Cô điếc à?
Hắn hỏi lại, giọng điệu rõ ràng trở nên bực bội.
Tô Uyển Thu dũng cảm níu vạt áo hứn, nhưng bàn tay cô lại run rẩy, kiểu gì cũng không cởi ra được.
- Dốt hết thuốc chữa.
Hắn lạnh lùng đẩy tay cô ra, ánh mắt tràn đầy khinh thường cùng với phiền chán.
Hắn đứng dậy ôm eo Diệp Dung đi ra ngoài cửa.
Tô Uyển Thu thở dài một hơi, cảm giác trong lòng rất là phức tạp.
Đừng suy nghĩ nữa. Hắn không phải là người chồng trong tưởng tượng của ngươi…
…
Nửa đêm, cô bị đánh thức bởi bàn tay vuốt ve thân thể cô một cách thô lỗ.
Cô sợ hãi mở mắt ra, đẩy bàn tay đang làm bậy trên người mình ra. Nhưng đến lúc này mới phát hiện không chỉ có một đôi tay mà thôi…
Cô sợ tới mức hét toáng lên.
Sau đó những kẻ đó cũng không định ngừng lại mà liên tục xé rách quần áo trên người cô, thậm chí vói vào trong quần áo để vuốt ve sàm sỡ thân thể cô.
Cô khóc lóc bất lực, muốn xin được tha thử nhưng không ai giúp đỡ cô.
Đúng lúc cô sắp tuyệt vọng đến mức cắn lưỡi tự sát thì cửa đột nhiên được mở ra.
- Cô đang kêu la cái gì đấy?
Vệ Hủ vẫn lạnh lùng như trước, cau mày nhìn cô, đằng sau hắn là Diệp Dung quyến rũ thướt tha.
Trong phòng lập tức trở nên sáng sủa, Tô Uyển Thu mới thấy rõ những kẻ vừa sàm sỡ cô là mấy tên đại hán cao to.
Ai ngờ một gã đại hán lại giải thích:
- Thần hậu gọi bọn ta cùng luyện tập cách hầu hạ nam nhân với cô ta, cho nên bọn ta mới…
- Ngươi nói bừa!
Tô Uyển Thu xấu hổ giận dữ quát gã:
- Rõ ràng là các người có ý định gây rối ta!
- Thần hậu, đừng ngại ngùng nữa mà… Lúc chúng ta mới vào còn thấy cô chơi rất sung sướng mà…
Diệp Dung cười nhạo cô, ánh mắt lại có vẻ gian trá.
- Ta biết súc vật đều có thời kỳ động dục.
Vệ Hủ nói với giọng điệu hờ hững:
- Nhưng tốt nhất là cô nên kiềm chế một chút.
- Trách nhiệm của cô là mang thai sinh con, chứ không phải là làm một kỹ nữ xuất sắc.
Lời nói của hắn như dao nhọn cắm vào tim cô khiến nó vỡ vụn chảy máu.
Nhưng khi hắn nói muốn cô mang thai sinh con thì cô lại có một chút mong chờ nhỏ nhoi.
Tô Uyển Thu cảm thấy có lẽ cô điên mất rồi.
Thế mà cô còn muốn sinh con cho Vệ Hủ…
Cô mở mắt quan sát chung quanh, lập tức nhìn thấy Diệp Dung đang ngồi bên giường. Đôi mắt của cô ta đang đỏ ngầu vì ghen tỵ.
- Thần chủ bảo ta dạy cô kỹ thuật phòng the để khiến nam nhân hài lòng. – Cô ta nói với giọng điệu cực kỳ không cam lòng.
Diệp Dung cô đây phải dùng đủ mọi thủ đoạn mới thỉnh thoảng có cơ hội hầu hạ Vệ Hủ. Tô Uyển Thu chẳng qua là cái đồ chứa trời sinh mà thôi, vậy mà có thể được mây mưa với Vệ Hủ!
Cô ta cực kỳ hận Tô Uyển Thu!
- Tại sao chứ?
Tô Uyển Thu rất khó tin. Cô cảm thấy mọi chuyện đều trở nên thật kỳ dị kể từ khi cô gả tới nơi này.
- Cô có tình cảm với hắn mà, tại sao lại phải dạy ta cách lấy lòng hắn chứ?
- Đương nhiên là vì cô có giá trị lợi dụng rồi! – Diệp Dung hừ lạnh một tiếng rồi bước đi thướt tha ra ngoài.
Chốc lát sau, cô ta kéo Vệ Hủ trở về, đóng cửa lại rồi bắt đầu cởi quần áo.
Sau khi toàn thân trần trụi, Diệp Dung chuẩn bị cởi quần áo cho Vệ Hủ. Nhưng cô ta vừa duỗi tay ra thì lập tức khựng lại giữa không trung vì ánh mắt lạnh lẽo của Vệ Hủ.
Cô ta thu tay lại, liên tục nhắc nhở mình rằng đừng vượt giới hạn, đừng vượt giới hạn…
Tô Uyển Thu thấy vậy thì trợn mắt há mồm.
Diệp Dung bắt đầu mơn trớn Vệ Hủ cách lớp quần áo. Khi thì đứng, khi thì nằm. Vệ Hủ hoàn toàn không động đậy, nhưng bản thân cô ta thì càng cọ xát lại càng phấn khởi.
Rồi sau đó Vệ Hủ ngồi xuống giường. Diệp Dung lập tức đi theo, giạng hai chân ngồi lên người Vệ Hủ.
Tô Uyển Thu bối rối lùi vào bên trong, đôi mắt đỏ lên vì kinh ngạc và sợ hãi.
Nhưng khi cô thấy Diệp Dung quấn chặt Vệ Hủ thì trong lòng cô lại có cảm giác chua xót khó tả.
Cô khó chịu quay mặt đi.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng kêu phóng đãng của Diệp Dung mới dần ngừng lại.
Tiếng thét chói tai lúc lên đỉnh đó khiến Tô Uyển Thu cảm thấy điếc tai.
- Tới lượt cô.
Vệ Hủ quay lại nói với cô.
Biểu cảm của hắn vẫn hờ hững như trước, tuy rằng băng giá động lòng người, nhưng dung nhan lại đẹp đẽ quá mức.
Đôi mắt như hút hồn người vậy. Chỉ cần hắn muốn thì có thể mê hoặc chúng sinh.
- Cô điếc à?
Hắn hỏi lại, giọng điệu rõ ràng trở nên bực bội.
Tô Uyển Thu dũng cảm níu vạt áo hứn, nhưng bàn tay cô lại run rẩy, kiểu gì cũng không cởi ra được.
- Dốt hết thuốc chữa.
Hắn lạnh lùng đẩy tay cô ra, ánh mắt tràn đầy khinh thường cùng với phiền chán.
Hắn đứng dậy ôm eo Diệp Dung đi ra ngoài cửa.
Tô Uyển Thu thở dài một hơi, cảm giác trong lòng rất là phức tạp.
Đừng suy nghĩ nữa. Hắn không phải là người chồng trong tưởng tượng của ngươi…
…
Nửa đêm, cô bị đánh thức bởi bàn tay vuốt ve thân thể cô một cách thô lỗ.
Cô sợ hãi mở mắt ra, đẩy bàn tay đang làm bậy trên người mình ra. Nhưng đến lúc này mới phát hiện không chỉ có một đôi tay mà thôi…
Cô sợ tới mức hét toáng lên.
Sau đó những kẻ đó cũng không định ngừng lại mà liên tục xé rách quần áo trên người cô, thậm chí vói vào trong quần áo để vuốt ve sàm sỡ thân thể cô.
Cô khóc lóc bất lực, muốn xin được tha thử nhưng không ai giúp đỡ cô.
Đúng lúc cô sắp tuyệt vọng đến mức cắn lưỡi tự sát thì cửa đột nhiên được mở ra.
- Cô đang kêu la cái gì đấy?
Vệ Hủ vẫn lạnh lùng như trước, cau mày nhìn cô, đằng sau hắn là Diệp Dung quyến rũ thướt tha.
Trong phòng lập tức trở nên sáng sủa, Tô Uyển Thu mới thấy rõ những kẻ vừa sàm sỡ cô là mấy tên đại hán cao to.
Ai ngờ một gã đại hán lại giải thích:
- Thần hậu gọi bọn ta cùng luyện tập cách hầu hạ nam nhân với cô ta, cho nên bọn ta mới…
- Ngươi nói bừa!
Tô Uyển Thu xấu hổ giận dữ quát gã:
- Rõ ràng là các người có ý định gây rối ta!
- Thần hậu, đừng ngại ngùng nữa mà… Lúc chúng ta mới vào còn thấy cô chơi rất sung sướng mà…
Diệp Dung cười nhạo cô, ánh mắt lại có vẻ gian trá.
- Ta biết súc vật đều có thời kỳ động dục.
Vệ Hủ nói với giọng điệu hờ hững:
- Nhưng tốt nhất là cô nên kiềm chế một chút.
- Trách nhiệm của cô là mang thai sinh con, chứ không phải là làm một kỹ nữ xuất sắc.
Lời nói của hắn như dao nhọn cắm vào tim cô khiến nó vỡ vụn chảy máu.
Nhưng khi hắn nói muốn cô mang thai sinh con thì cô lại có một chút mong chờ nhỏ nhoi.
Tô Uyển Thu cảm thấy có lẽ cô điên mất rồi.
Thế mà cô còn muốn sinh con cho Vệ Hủ…