-
Chương 25:
- Ahhhh!
Cô thét dài một tiếng, hai mắt đỏ ngầu, ngay cả hốc mắt đã bị móc tròng mắt cũng tuôn ra ánh sáng đỏ như máu.
Cho dù Tô Uyển Thu không muốn cho tộc nhân nhìn thấy cô chịu khổ, nhưng cảm giác khi bị mấy chục Ngương Sương Nhận đâm vào người cũng không thể chịu đựng dễ dàng được.
Cô đau đớn ngửa đầu, mặc cho người trong thiên hạ chiêm ngưỡng bộ dáng sống không bằng chết của cô.
- Thần chủ, tiếp đó phải tinh lọc…
Thấy Vệ Hủ dường như có hơi không đành lòng, Diệp Dung vội đi tới, nhỏ giọng nhắc nhở hắn:
- Nhân Vương đang đứng nhìn bên dưới…
- Cần cô nhắc nhở ta sao?
Vệ Hủ bực bội vung tay áo, Diệp Dung lập tức bay ra ngoài, ngã xuống đài Tru Tiên thật mạnh.
Cô ta phun một búng máu nóng ra, trong lòng cực kỳ căm hận, nhìn chằm chằm vào Tô Uyển Thu bị trói trên đài Tru Tiên, hận không thể ăn sống nuốt tươi cô ta mới tốt.
Sau khi uy lực của Ngân Sương Nhận biến mất, Tô Uyển Thu chết ngất trên đài Tru Tiên giống như là mất hết sức lực vậy, vẫn cúi đầu nằm im.
- Con ta…
Mẹ Tô thấy vậy, sốt ruột tới mức khóc thành tiếng. Bà thất thểu muốn chạy lên đài Tru Tiên, nhưng bị đại tế tư ngăn lại:
- Đừng làm việc xúc động. Đây là kiếp nạn của Uyển Thu, chỉ có tự nó chịu đựng mà thôi…
Tô Uyển Thu không hôn mê bao lâu thì đã bị Tỏa Thần Châu bao bọc, sau đó bị bắt tỉnh lại.
Tỏa Thần Châu có công dụng hồi phục thần thức của người ngất xỉu vì không chịu nổi trừng phạt trong thời gian ngắn. Không phải ai cũng có thể chịu được hình phạt trên đài Tru Tiên. Tỏa Thần Châu có thể bảo đảm người bị trừng phạt sẽ tỉnh táo để cảm nhận đau đớn trong đó.
Có nghĩ là Tô Uyển Thu chỉ phải tỉnh táo để thừa nhận mỗi một giai đoạn tiếp theo trong nghi thức tinh lọc này.
Vừa rồi mới chỉ là Ngưng Sương Nhận mở màn mà đã khiến cô sống không bằng chết rồi. Cô không dám tưởng tượng chờ đến khi Vệ Hủ dùng Phần Thủy làm tan chảy da thịt của cô, dùng Thất Sát Phủ đập gãy xương sống của cô, lại dùng Sinh Tử Thuẫn tái tạo linh phách của cô… Thì cô phải làm gì đây nữa…
Mỗi một loại hình phạt đều tàn nhẫn nhất thế gian này. Thường thì chỉ có những kẻ tội ác tày trời mới đủ tư cách để dùng một loại pháp khí trong đó.
Mà Tô Uyển Thu cô lại phải nếm trải hết những cực hình đó trong tay người mình yêu nhất!
Cô bất chợt phát hiện, nếu yêu một người là có tội, vậy thì yêu phải Vệ Hủ chắc là tội ác tày trời đáng bị moi tim cạo xương, liên lụy cửu tộc!
Nếu sớm biết hôm nay sẽ gặp phải kết cục này thì cô thà rằng làm một con thú nhỏ ngây thơ không bao giờ biết sự đời ở biển hoang!
Ít ra sẽ không như bây giờ, rõ ràng yêu quá mệt quá đau, nhưng vẫn không thể quên hắn…
Tô Uyển Thu nhìn tộc nhân Đồ Linh Thú của mình thật sâu, rồi run rẩy nhắm mắt lại, một giọt lệ men theo gò má rơi xuống đài Tru Tiên, dường như tạo ra một chút gợn sóng trong lòng Vệ Hủ.
- Bắt đầu đi. – Cô tuyệt vọng nói.
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô lại thấy trong mắt Vệ Hủ có không đành lòng…
Dưới đài Tru Tiên có rất nhiều người đang nín thở chờ đợi, muốn nhìn thấy rốt cục có những loại cực hình nào được dùng trong nghi thức tinh lọc trong truyền thuyết. Nghe nói năm đó khi mẫu thần đại chiến Đồ Linh yêu thú cũng từng trói nó vào cột Tru Tiên để tinh lọc, đến cuối cùng mới đánh tan ba hồn bảy vía của nó, biến thành bộ tộc Đồ Linh thú không có khả năng tấn công như bây giờ.
Trong số những kẻ xem náo nhiệt kia, cũng có người thân ruột thịt của cô…
Tô Uyển Thu vẫn không nhịn được nhìn về phía thú mẹ dưới đài. Trong khoảnh khắc đôi mắt nhìn nhau, mẹ Tô mới phát hiện mắt trái của Tô Uyển Thu đã bị móc mất.
- Rốt cục thì con ta đã tạo nghiệp gì vậy…
Mẹ Tô khóc kêu, lập tức ngất xỉu.
Tô Uyển Thu cảm thấy trái tim đau nhói, buột miệng kêu:
- Mẫu thân…
Nhưng cô còn chưa nói thành lời thì Phần Thủy đã đổ ập lên người cô.
- A…
Cô cho rằng đã mất hết sức lực từ lâu, nhưng cơn đau đến tận linh hồn kia vẫn khiến cô kêu lên.
Đồ Linh Thú vốn có một lớp áo giáp để bảo vệ bản thân mình, nhưng lúc này khi bị Phần Thủy hòa tan thì nó phát ra tiếng “xèo xèo”, da thịt nhanh chóng tan thành một vũng máu. Trong chớp mắt Tô Uyển Thu chỉ còn lại một bộ xương trắng.
Có một số người xem náo nhiệt đã không chịu nổi rời đi trước, nhưng bộ tộc Đồ Linh Thú vẫn cố chấp đứng ở đó, nghẹn ngào nhìn cô.
- … Đừng nhìn nữa.
Tô Uyển Thu biết bộ dáng của mình lúc này rất đáng sợ, cô không muốn những người yêu mình phải đứt ruột gan vì mình, vậy thì cô cũng sẽ đau lòng lắm…
Nhờ công dụng của Tỏa Thần Châu nên dù chỉ còn một bộ xương trắng, Tô Uyển Thu cũng vẫn còn sống, hơn nữa có thể cảm nhận quá trình da thịt bị hòa tan rất rõ ràng.
Tiếp đó là Thất Sát Phủ.
Lột da rút gân đã giày vò tới mức đó rồi, huống chi là xương sống lưng mệnh hệ đến mạng sống của Đồ Linh Thú cứ? Nhưng khi Vệ Hủ vung búa xuống thì Tô Uyển Thu cũng không cảm thấy đau lắm, chỉ mong hắn đừng dùng Sinh Tử Thuẫn để tái sinh thân thể cô, cứ để cô chết đi cho rồi…
- Vệ… Hủ…
Cô run rẩy lên tiếng, dường như sắp biến thành một đống bột xương ngay sau đó.
- Đừng… Đừng dùng Sinh Tử Thuẫn…
- Ta muốn chết… Để ta chết đi… Được không…
Cô đau đến mức khó có thể giữ tỉnh táo được nữa, nhưng từng chữ đều khẳng định muốn Vệ Hủ đừng hồi sinh cô.
Ngay cả đại tế tư của bộ tộc Đồ Linh Thú đều không đành lòng, thều thào:
- Chi bằng cứ thế chết đi… Ai biết sau này còn có nỗi đau nào nữa chứ?