-
Chương 13:
Tô Uyển Thu cứ cảm thấy hôm nay Vệ Hủ rất là quái lạ, nhưng cụ thể thì không biết quái lạ ở điểm nào.
Ngày xưa khi hắn bắt cô hợp hoàn đều luôn xông thẳng vào, không thèm mơn trớn dù chỉ một chút.
Nhưng hôm nay, hắn lại hôn cô, đến mức khiến cô nghẹt thở.
- Ưm…
Cô mệt mỏi vỗ lưng hắn ra hiệu cô sắp không chịu nổi nữa rồi. Nhưng nam nhân lại vẫn đâm rút liên tục, hoàn toàn không có ý muốn dừng lại.
Rốt cục trong tiết tấu càng ngày càng nhanh, hai người đồng thời lên đỉnh.
Toàn thân Tô Uyển Thu mềm nhũn như bị mất hết sức lực vậy, phản xạ muốn tựa vào người Vệ Hủ, nhưng bị hắn đẩy ra ngay.
Tô Uyển Thu còn chưa tỉnh táo lại thì đã té mạnh xuống đất, phần lưng ma sát với mặt đất chảy máu. Chỗ lúc trước từng bị Diệp Dung cắn đau không chịu nổi.
- Đau quá…
Cô không khỏi kêu lên, nhưng bị tiếng gõ cửa bỗng vang lên từ bên ngoài che mất.
- Thưa thần chủ, đã đến giờ rồi, chúng ta nên khởi hành thôi.
Diệp Dung cung kính đứng ngoài cửa nói.
Nghe thấy giọng nói của cô ta, Tô Uyển Thu sửng sốt, nhìn Vệ Hủ vội đứng dậy mặc quần áo, không khỏi xót lòng.
- Ngươi muốn đi đâu vậy?
Cô hỏi cẩn thận, chớp mắt bối rối, sợ nước mắt sẽ rơi xuống.
Vệ Hủ lập tức bước ra ngoài, không thèm nhìn cô lấy một cái.
- Đây không phải là việc cô nên quan tâm.
Cửa vừa đóng lại, bóng dáng của hắn biến mất hoàn toàn trong tầm mắt của Tô Uyển Thu. Sau một hồi tiếng bước chân vang lên, khí tức của hắn và Diệp Dung lập tức biến mất.
Hắn quan tâm Diệp Dung đến mức đó sao? Chỉ một câu thôi là có thể khiến hắn lập tức bỏ mặc mình rời đi với cô ta.
Tô Uyển Thu bỗng thấy lưng mình không đau như trước nữa. Cô cảm thấy trái tim mình đau sắp chết rồi…
…
Vệ Hủ và Diệp Dung rời đi đã nửa tháng.
Trong lúc này, phủ Linh Uyên không có người trông coi. Bọn người hầu đều có việc của mình, Tô Uyển Thu được tự do hơn nhiều.
Nhất là Hoàng Cáp đã chết, không còn ai cố ý gây sự với cô nữa, khiến cô cảm thấy không quen.
Đã rất lâu rồi cô chưa bước chân vào chuồng vây dùng để trừng phạt mình, cả ngày ở trong phòng cưới, ăn rồi lại uống, hoặc là luyện công, rất là nhàn nhã.
Quan trọng nhất là hôm đó Vệ Hủ đi vội nên quên đeo khóa trinh tiết cho cô.
Sau khi cô bình phục thì lập tức ném cả khóa cả chìa vào kho chứa.
Không có chiếc khóa đó trói buộc, không có Diệp Dung Hoàng Cáp tra tấn thường xuyên, Tô Uyển Thu sống rất vô tư lự, thân thể càng ngày càng đầy đặn, sắc mặt cũng hồng hào, thoạt nhìn giống như một con búp bê đáng yêu vậy.
Lúc Vệ Hủ trở về, vừa vào cửa thì lập tức nhìn thấy Tô Uyển Thu đang nằm sấp trên bàn hắn ngủ say. Nước dãi lấp lánh chảy xuống trang sách của hắn làm mờ chữ viết.
Hắn ngẩn người, ngơ ngác nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của Tô Uyển Thu. Cô chép miệng, không biết đang ăn món gì ngon lành trong mơ.
Vệ Hủ như thể bị ma xui quỷ khiến đến gần, cau mày lau vệt nước miếng bên môi cô, lại chấm vào môi cô, lắc đầu bất đắc dĩ.
- Sao gả cho người rồi mà còn như đứa trẻ vậy.
Hắn vươn tay ôm cô, muốn bế cô lên giường ngủ.
Tô Uyển Thu cảm thấy thân thể lơ lửng, sau đó mùi hương quen thuộc tràn vào xoang mũi. Cô nhạy cảm giật mũi, mở mắt ngay lập tức.
- Vệ Hủ?
Cô tưởng mình đang nằm mơ, nghi ngờ gọi một tiếp, sau đó lập tức vui vẻ ôm chầm lấy cổ hắn.
- Ta nhớ ngươi lắm. Ngươi trở về khi nào vậy?
Nói rồi cô còn dụi đầu như đang làm nũng vậy,
Giọng nói mềm mại lọt vào màng nhĩ khiến trái tim Vệ Hủ chợt rung động. Hắn khó hiểu nhìn người trong lòng, không biết đây là cảm xúc gì nữa.
- Ta đã về rồi.
Dừng một lát, hắn nói, giọng nói vẫn hờ hững như xưa, nhưng đã không còn lạnh lẽo nữa.
Ngày xưa khi hắn bắt cô hợp hoàn đều luôn xông thẳng vào, không thèm mơn trớn dù chỉ một chút.
Nhưng hôm nay, hắn lại hôn cô, đến mức khiến cô nghẹt thở.
- Ưm…
Cô mệt mỏi vỗ lưng hắn ra hiệu cô sắp không chịu nổi nữa rồi. Nhưng nam nhân lại vẫn đâm rút liên tục, hoàn toàn không có ý muốn dừng lại.
Rốt cục trong tiết tấu càng ngày càng nhanh, hai người đồng thời lên đỉnh.
Toàn thân Tô Uyển Thu mềm nhũn như bị mất hết sức lực vậy, phản xạ muốn tựa vào người Vệ Hủ, nhưng bị hắn đẩy ra ngay.
Tô Uyển Thu còn chưa tỉnh táo lại thì đã té mạnh xuống đất, phần lưng ma sát với mặt đất chảy máu. Chỗ lúc trước từng bị Diệp Dung cắn đau không chịu nổi.
- Đau quá…
Cô không khỏi kêu lên, nhưng bị tiếng gõ cửa bỗng vang lên từ bên ngoài che mất.
- Thưa thần chủ, đã đến giờ rồi, chúng ta nên khởi hành thôi.
Diệp Dung cung kính đứng ngoài cửa nói.
Nghe thấy giọng nói của cô ta, Tô Uyển Thu sửng sốt, nhìn Vệ Hủ vội đứng dậy mặc quần áo, không khỏi xót lòng.
- Ngươi muốn đi đâu vậy?
Cô hỏi cẩn thận, chớp mắt bối rối, sợ nước mắt sẽ rơi xuống.
Vệ Hủ lập tức bước ra ngoài, không thèm nhìn cô lấy một cái.
- Đây không phải là việc cô nên quan tâm.
Cửa vừa đóng lại, bóng dáng của hắn biến mất hoàn toàn trong tầm mắt của Tô Uyển Thu. Sau một hồi tiếng bước chân vang lên, khí tức của hắn và Diệp Dung lập tức biến mất.
Hắn quan tâm Diệp Dung đến mức đó sao? Chỉ một câu thôi là có thể khiến hắn lập tức bỏ mặc mình rời đi với cô ta.
Tô Uyển Thu bỗng thấy lưng mình không đau như trước nữa. Cô cảm thấy trái tim mình đau sắp chết rồi…
…
Vệ Hủ và Diệp Dung rời đi đã nửa tháng.
Trong lúc này, phủ Linh Uyên không có người trông coi. Bọn người hầu đều có việc của mình, Tô Uyển Thu được tự do hơn nhiều.
Nhất là Hoàng Cáp đã chết, không còn ai cố ý gây sự với cô nữa, khiến cô cảm thấy không quen.
Đã rất lâu rồi cô chưa bước chân vào chuồng vây dùng để trừng phạt mình, cả ngày ở trong phòng cưới, ăn rồi lại uống, hoặc là luyện công, rất là nhàn nhã.
Quan trọng nhất là hôm đó Vệ Hủ đi vội nên quên đeo khóa trinh tiết cho cô.
Sau khi cô bình phục thì lập tức ném cả khóa cả chìa vào kho chứa.
Không có chiếc khóa đó trói buộc, không có Diệp Dung Hoàng Cáp tra tấn thường xuyên, Tô Uyển Thu sống rất vô tư lự, thân thể càng ngày càng đầy đặn, sắc mặt cũng hồng hào, thoạt nhìn giống như một con búp bê đáng yêu vậy.
Lúc Vệ Hủ trở về, vừa vào cửa thì lập tức nhìn thấy Tô Uyển Thu đang nằm sấp trên bàn hắn ngủ say. Nước dãi lấp lánh chảy xuống trang sách của hắn làm mờ chữ viết.
Hắn ngẩn người, ngơ ngác nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của Tô Uyển Thu. Cô chép miệng, không biết đang ăn món gì ngon lành trong mơ.
Vệ Hủ như thể bị ma xui quỷ khiến đến gần, cau mày lau vệt nước miếng bên môi cô, lại chấm vào môi cô, lắc đầu bất đắc dĩ.
- Sao gả cho người rồi mà còn như đứa trẻ vậy.
Hắn vươn tay ôm cô, muốn bế cô lên giường ngủ.
Tô Uyển Thu cảm thấy thân thể lơ lửng, sau đó mùi hương quen thuộc tràn vào xoang mũi. Cô nhạy cảm giật mũi, mở mắt ngay lập tức.
- Vệ Hủ?
Cô tưởng mình đang nằm mơ, nghi ngờ gọi một tiếp, sau đó lập tức vui vẻ ôm chầm lấy cổ hắn.
- Ta nhớ ngươi lắm. Ngươi trở về khi nào vậy?
Nói rồi cô còn dụi đầu như đang làm nũng vậy,
Giọng nói mềm mại lọt vào màng nhĩ khiến trái tim Vệ Hủ chợt rung động. Hắn khó hiểu nhìn người trong lòng, không biết đây là cảm xúc gì nữa.
- Ta đã về rồi.
Dừng một lát, hắn nói, giọng nói vẫn hờ hững như xưa, nhưng đã không còn lạnh lẽo nữa.