-
Chương 12:
Đỉnh Tục Hồn, tên như ý nghĩa, có thể nối hồn.
Trước kia Vệ Hủ xâm nhập Nê Náo quốc chính vì rút roi độc của cóc thành tinh để luyện chế đỉnh Tục Hồn. Hắn muốn hồi sinh mẫu thân mình.
Diệp Dung vốn là quận chúa do một vị cung phi bị ghẻ lạnh là Hoàng Cáp sinh ra. Chỉ thoáng nhìn thấy Vệ Hủ đã yêu hắn đến si mê.
Nghe nói phụ hoàng không muốn dâng roi độc ra, cô ta sợ Vệ Hủ sau này không bao giờ đến đây nữa, bèn đánh lén giết cha cướp ngôi, chỉ vì có thể làm bạn bên cạnh Vệ Hủ lâu dài.
Một ngày nào đó, cô sẽ khiến hắn cảm động! Diệp Dung vẫn luôn ảo tưởng như vậy.
Nhưng khi Vệ Hủ quyết định sẽ cưới Tô Uyển Thu thì cô ta mới phát hiện rằng thứ mà cô ta muốn không chỉ là đứng bên cạnh hắn, mà cô ta muốn có hắn, trở thành thận hậu của hắn!
Cho nên Tô Uyển Thu nhất định phải chết!
Ánh mắt Diệp Dung trở nên hung tợn. Cô ta biết, trước khi đỉnh Tục Hồn được chế tạo xong thì Vệ Hủ chắc chắn sẽ không khiển trách cô nặng nề. Nếu cô ta đã ra tay giết Hoàng Cáp tạ tội trước thì Vệ Hủ nhất định sẽ không làm khó cô.
Quả nhiên, Vệ Hủ chỉ liếc nhìn cô ta hờ hững.
- Cô tự coi nhẹ mình từ khi nào vậy? Ai lại vì một con súc vật mà ngừng việc chế tạo đỉnh Tục Hồn chứ.
- Diệp Dùng biết lỗi rồi, sau này Diệp Dung không dám nữa.
Nghe hắn nói vậy, Diệp Dung lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tô Uyển Thu khiêu khích.
Nhưng Tô Uyển Thu còn chưa hồi phục tinh thần thì lại bị tổn thương vì Vệ Hủ tha thứ Diệp Dung một cách dễ dãi.
Trong mắt hắn, cô còn không bằng một con cóc thành tinh vừa mới lừa dối hắn, cũng không bằng một chiếc đỉnh còn không biết là có tồn tại hay không.
Vậy thì hắn cần gì phải chạy tới cứu cô?
- Cô ngơ ngác làm gì đấy?
Vệ Hủ thấy Tô Uyển Thu cúi đầu im lặng thì cau mày.
Tô Uyển Thu đau lòng nghe giọng nói không có chút dịu dàng của hắn, lời nói hơi nghẹn ngào:
- Không có gì. Ta chỉ hơi nhớ nhà thôi.
- Biển hoang là vùng đất hoang sơ, có thể so với phủ Linh Uyên được sao?
Vệ Hủ hừ nhẹ một tiếng, duỗi tay cởi vạt áo của cô.
Tô Uyển Thu cuống quýt giữ bàn tay đang định thò vào yếm của hắn.
- Ta… Ta… Ngươi định làm gì?
Cô hơi lắp bắp, không biết phải làm gì đây.
Sắc mặt Diệp Dung trắng bệch, nhớ rằng đúng là sắp tới giờ nên nhẹ giọng nói:
- Thần chủ, vậy Diệp Dung xin được lui xuống trước.
Nhận được sự chấp thuận của Vệ Hủ, Diệp Dung bèn nhảy từng bước một rời đi, cuối cùng còn nhìn Tô Uyển Thu đầy hàm ý.
Tô Uyển Thu còn chưa hiểu được ánh mắt của cô ta thì bỗng cảm thấy thân dưới lạnh lẽo, tiếp đó là một cơn đau rát.
- Ahhh!
Cô hét lớn một tiếng, phản xạ nhìn xuống dưới thân thì thấy hóa ra Vệ Hủ đang tháo khóa trinh tiết ra.
- Chúng ta… Đi lên giường được không vậy?
Cô xấu hổ che thân dưới, nhìn Vệ Hủ van xin.
Đây là phòng của Diệp Dung, trong tư tâm cô không muốn mây mưa với Vệ Hủ ở địa bàn của nữ nhân khác, huống chi đây còn là nơi mà họ muốn giết cô, tràn đầy mùi máu tươi của cô.
Hơn nữa thi thể của Hoàng Cáp còn nằm một bên chưa xử lý. Bà ta trừng con mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt khiến Tô Uyển Thu sởn gai ốc.
Dường như Vệ Hủ không nghe thấy cô nói gì vậy, kéo cô vào lòng giữ chặt, cho cô ngồi lên người mình rồi lập tức đâm vào thật mạnh.
- Đau… Hu…
Tô Uyển Thu tủi thân kêu lên, ngay sau đó bị Vệ Hủ khóa chặt môi, cướp đoạt hô hấp.
Tư thế này đi vào quá sâu, đâm vào nơi mà khóa trinh tiết chưa từng đụng tới.
Tô Uyển Thu không nhịn được khẽ rên lên, nhưng đều bị Vệ Hủ nuốt chửng. Cô cực kỳ căm uất. Rõ ràng bị hắn coi là súc vật để giải tỏa, nhưng cô lại nhận được cảm giác sung sướng đầy xấu hổ…
Trước kia Vệ Hủ xâm nhập Nê Náo quốc chính vì rút roi độc của cóc thành tinh để luyện chế đỉnh Tục Hồn. Hắn muốn hồi sinh mẫu thân mình.
Diệp Dung vốn là quận chúa do một vị cung phi bị ghẻ lạnh là Hoàng Cáp sinh ra. Chỉ thoáng nhìn thấy Vệ Hủ đã yêu hắn đến si mê.
Nghe nói phụ hoàng không muốn dâng roi độc ra, cô ta sợ Vệ Hủ sau này không bao giờ đến đây nữa, bèn đánh lén giết cha cướp ngôi, chỉ vì có thể làm bạn bên cạnh Vệ Hủ lâu dài.
Một ngày nào đó, cô sẽ khiến hắn cảm động! Diệp Dung vẫn luôn ảo tưởng như vậy.
Nhưng khi Vệ Hủ quyết định sẽ cưới Tô Uyển Thu thì cô ta mới phát hiện rằng thứ mà cô ta muốn không chỉ là đứng bên cạnh hắn, mà cô ta muốn có hắn, trở thành thận hậu của hắn!
Cho nên Tô Uyển Thu nhất định phải chết!
Ánh mắt Diệp Dung trở nên hung tợn. Cô ta biết, trước khi đỉnh Tục Hồn được chế tạo xong thì Vệ Hủ chắc chắn sẽ không khiển trách cô nặng nề. Nếu cô ta đã ra tay giết Hoàng Cáp tạ tội trước thì Vệ Hủ nhất định sẽ không làm khó cô.
Quả nhiên, Vệ Hủ chỉ liếc nhìn cô ta hờ hững.
- Cô tự coi nhẹ mình từ khi nào vậy? Ai lại vì một con súc vật mà ngừng việc chế tạo đỉnh Tục Hồn chứ.
- Diệp Dùng biết lỗi rồi, sau này Diệp Dung không dám nữa.
Nghe hắn nói vậy, Diệp Dung lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tô Uyển Thu khiêu khích.
Nhưng Tô Uyển Thu còn chưa hồi phục tinh thần thì lại bị tổn thương vì Vệ Hủ tha thứ Diệp Dung một cách dễ dãi.
Trong mắt hắn, cô còn không bằng một con cóc thành tinh vừa mới lừa dối hắn, cũng không bằng một chiếc đỉnh còn không biết là có tồn tại hay không.
Vậy thì hắn cần gì phải chạy tới cứu cô?
- Cô ngơ ngác làm gì đấy?
Vệ Hủ thấy Tô Uyển Thu cúi đầu im lặng thì cau mày.
Tô Uyển Thu đau lòng nghe giọng nói không có chút dịu dàng của hắn, lời nói hơi nghẹn ngào:
- Không có gì. Ta chỉ hơi nhớ nhà thôi.
- Biển hoang là vùng đất hoang sơ, có thể so với phủ Linh Uyên được sao?
Vệ Hủ hừ nhẹ một tiếng, duỗi tay cởi vạt áo của cô.
Tô Uyển Thu cuống quýt giữ bàn tay đang định thò vào yếm của hắn.
- Ta… Ta… Ngươi định làm gì?
Cô hơi lắp bắp, không biết phải làm gì đây.
Sắc mặt Diệp Dung trắng bệch, nhớ rằng đúng là sắp tới giờ nên nhẹ giọng nói:
- Thần chủ, vậy Diệp Dung xin được lui xuống trước.
Nhận được sự chấp thuận của Vệ Hủ, Diệp Dung bèn nhảy từng bước một rời đi, cuối cùng còn nhìn Tô Uyển Thu đầy hàm ý.
Tô Uyển Thu còn chưa hiểu được ánh mắt của cô ta thì bỗng cảm thấy thân dưới lạnh lẽo, tiếp đó là một cơn đau rát.
- Ahhh!
Cô hét lớn một tiếng, phản xạ nhìn xuống dưới thân thì thấy hóa ra Vệ Hủ đang tháo khóa trinh tiết ra.
- Chúng ta… Đi lên giường được không vậy?
Cô xấu hổ che thân dưới, nhìn Vệ Hủ van xin.
Đây là phòng của Diệp Dung, trong tư tâm cô không muốn mây mưa với Vệ Hủ ở địa bàn của nữ nhân khác, huống chi đây còn là nơi mà họ muốn giết cô, tràn đầy mùi máu tươi của cô.
Hơn nữa thi thể của Hoàng Cáp còn nằm một bên chưa xử lý. Bà ta trừng con mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt khiến Tô Uyển Thu sởn gai ốc.
Dường như Vệ Hủ không nghe thấy cô nói gì vậy, kéo cô vào lòng giữ chặt, cho cô ngồi lên người mình rồi lập tức đâm vào thật mạnh.
- Đau… Hu…
Tô Uyển Thu tủi thân kêu lên, ngay sau đó bị Vệ Hủ khóa chặt môi, cướp đoạt hô hấp.
Tư thế này đi vào quá sâu, đâm vào nơi mà khóa trinh tiết chưa từng đụng tới.
Tô Uyển Thu không nhịn được khẽ rên lên, nhưng đều bị Vệ Hủ nuốt chửng. Cô cực kỳ căm uất. Rõ ràng bị hắn coi là súc vật để giải tỏa, nhưng cô lại nhận được cảm giác sung sướng đầy xấu hổ…