-
Chương 196-200
Chương 196 Ta chỉ kiếm cơm ăn thôi
Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua.
Lâm Bắc Phàm nói tới nỗi miệng lưỡi khô khốc, Tử Nguyệt công chúa thì nghe đến say mê, thu hoạch được không ít.
Mỗi câu mà Lâm Bắc Phàm nói đều đi sâu vào lý lẽ, làm cho người ta tỉnh ngộ, khiến tinh thần và tư tưởng của nàng như được gột rửa hoàn toàn, còn làm nàng cảm thấy tràn ngập tự tin nữa chứ!
Dường như chỉ cần làm theo những gì mà Lâm Bắc Phàm nói thì không phải có thể sẽ thành công, mà chắc chắn sẽ thành công!
Nếu vẫn không thành công thì không phải do phương pháp không đúng mà là do ngươi chưa làm tốt!
"Được rồi, hôm nay nói tới đây thôi!" Lâm Bắc Phàm uống một ngụm trà đã nguội ngắt.
"Nhanh như thế mà đã kết thúc rồi sao? Quân sư, có thể nói thêm một lúc nữa được không?" Tử Nguyệt công chúa hơi bất mãn.
Vẻ mặt của Lâm Bắc Phàm trở nên nghiêm nghị: "Công chúa, ngươi phải biết ăn nhiều quá thì nuốt không trôi! Hôm nay ta nói với ngươi nhiều tri thức như thế, ngươi phải cố gắng mà tiếp thu thì mới có thể vận dụng nó được! Nếu không, chỉ nghe tai này lọt tai kia, biết khái quát mà không hiểu chi tiết thì kết quả sẽ thiếu sót rất nhiều! Đợi ngươi tiếp thu xong những kiến thức này, ta sẽ giảng cho ngươi thêm nội dung mới sau!"
"Quân sư nói có lý lắm! Tử Nguyệt đã hiểu!"
Tử Nguyệt công chúa đứng dậy, hơi cúi người xuống, cười nói: "Hôm nay cũng không còn sớm nữa rồi, ngày khác ta lại tới thỉnh giáo quân sư vậy!"
"Công chúa đi đường bình an, ta không tiễn ngươi nữa nhé!" Lâm Bắc Phàm cười đáp.
Tử nguyệt công chúa mỉm cười, gật đầu: "Quân sư, chúng ta đều là người cùng một phe, không cần khách sáo như thế đâu!"
Nói rồi, nàng đeo khăn che mặt màu tím lên rồi quay đầu rời đi.
"Công chúa đợi đã!" Lâm Bắc Phàm gọi một tiếng.
"Quân sư còn chuyện gì cần dặn dò sao?" Tử Nguyệt công chúa quay lại, mỉm cười rất xinh đẹp.
"Công chúa, lần sau ngươi nhớ mang nhiều tiền tí nhé!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ lưu luyến.
Tử Nguyệt công chúa: "..."
Tử Nguyệt công chúa không nói gì mà đưa thị nữ lặng lẽ rời đi.
Vì đã nhìn thấy hy vọng thành công của nghiệp lớn nên tâm trạng nàng rất tốt, trên đường đi nàng liên tục gật đầu chào hỏi những người đi đường.
Vì vậy, lại xảy ra chút chuyện hiểu lầm.
"Có vẻ Tử Nguyệt cô nương rất vui đấy nhỉ!"
"Tất nhiên là phải vui rồi, vừa được gặp người yêu có thể không vui được sao?"
"Ý ngươi là trạng nguyên lang Lâm Bắc Phàm sao?"
"Tất nhiên rồi! Vừa rồi ta nhìn thấy Tử Nguyệt cô nương tới thăm Lâm phủ, rõ ràng là để gặp trạng nguyên lang chứ còn ai nữa! Gần một canh giờ trôi qua nàng ấy mới thỏa mãn rời đi đó!"
"Xong rồi! Tử Nguyệt cô nương bị trạng nguyên lang hái đi thật rồi, ta không còn cơ hội nữa rồi!"
"Ngươi vốn đã chẳng có cơ hội gì sất, cứ mơ giấc mộng Xuân Thu của ngươi đi!"
...
Cùng lúc này, Lâm Bắc Phàm đang kiểm kê số tiền mà hắn mới thu hoạch được.
"Nói nửa canh giờ thu về được một trăm vạn lượng, thật tuyệt vời!"
Hắn vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một bóng trắng quen thuộc.
Bạch Quan âm nhìn Lâm Bắc Phàm và nói với giọng u ám: "Đến cả công chúa đang lẩn trốn của Tà Nguyệt vương triều mà ngươi cũng cấu kết, lại còn bày mưu tính kế cho nàng ta thôn tính Võ Tây, lá gan của ngươi đúng là càng ngày càng lớn rồi đấy nhỉ!"
"Hết cách rồi, ta phải kiếm cơm mà ăn chứ!" Lâm Bắc Phàm vừa than thở vừa xòe bàn tay ra.
Khóe miệng Bạch Quan âm hơi co giật.
Kiếm cơm mà ăn ấy à?
Có kẻ nào giống ngươi, cứ há miệng ra là cắn được hơn trăm vạn lượng không hả, thế mà cũng gọi là kiếm cơm ăn à?
Nàng đã từng gặp không ít tham quan nhưng chưa từng thấy kẻ nào biết vơ vét đến thế này!
Ánh mắt của Bạch Quan âm thoáng trở nên phức tạp: "Cấu kết với công chúa của triều đình khác, xem ra... ngươi đang định phản bội nữ đế!"
Lâm Bắc Phàm hơi bực bội: "Bạch Quan m, ngươi đừng có nói xấu ta! Con người ta vẫn còn đạo đức và lương tâm tối thiểu đấy, nữ đế tốt với ta như thế, ta phản bội nàng lúc nào hả?"
Bạch Quan âm tức giận: "Ngươi còn nói không có? Ngươi đã đưa cả giặc ngoại xâm đến chia cắt lãnh thổ của triều đình rồi, thế mà còn chưa gọi là phản bội chắc? Tội lần này nặng hơn những tội danh mà trước đây ngươi từng phạm phải nhiều đấy!"
"Ta làm như thế là vì bệ hạ, vì Đại Võ đó chứ!" Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
"Hả?" Bạch Quan âm bối rối.
Ngươi đã mưu đồ chia cắt đất nước rồi mà còn hùng hổ nói mình đang vì bệ hạ, vì Đại Võ...
Trơ trẽn quá rồi thì phải?
Con người có thể vô liêm sỉ nhưng không được vô liêm sỉ đến mức này!
"Ngươi nghĩ mà xem, từ khi Võ Tây vương làm chủ khu vực Võ Tây, cắt cứ một phương, luôn sẵn sàng phát động chiến tranh đã trở thành mối họa lớn của nữ đế và triều đình! Hắn ta nắm giữ đại quân hàng trăm vạn người đã được huấn luyện một cách nghiêm túc trong tay, mũi kiếm của hắn ta chỉ khắp mọi nơi, cả thiên hạ này ít ai có thể so tài với hắn ta! Dưới cục diện ấy, triều đình cũng chỉ có thể giữ hòa khí mà không thể hành động mù quáng!"
"Đúng lúc này, dư nghiệt của Tà Nguyệt vương triều xuất hiện!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười đắc ý rồi nói: "Để gây dựng lại vương triều, bọn họ đã nằm gai nếm mật hơn hai mươi năm nay! Có thể nói rằng, vì phục quốc, chuyện gì bọn họ cũng dám làm! Cho nên ta đã thuận thế đẩy bọn họ tới Võ Tây! Một núi không thể có hai hổ, chẳng cần nữ đế và triều đình ra tay thì bọn họ cũng sẽ tự đấu đá nhau! Như vậy, chẳng phải nữ đế và triều đình sẽ có thêm cơ hội rồi sao?"
Chương 197 Chẳng có gì để chia cả
Bạch Quan âm sửng sốt: "Nói như vậy tức là ngươi đang lợi dụng bọn họ sao?"
"Sao ngươi lại nói là lợi dụng, phải nói là đôi bên cùng có lợi mới phải!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Tà Nguyệt vương triều muốn xuất hiện trở lại thì nhất định phải có địa bàn, phải có người, ở Võ Tây rất thích hợp! Ở đó vừa có đất lại vừa có người, hơn nữa còn rất gần Đại Nguyệt vương triều! Nếu chiếm được Võ Tây, bọn họ có thể tiến đánh Đại Nguyệt! Còn triều đình của chúng ta lại chẳng cần tốn dù chỉ một binh lính, vừa giải quyết được Võ Tây vương vừa chống lại được Đại Nguyệt vương triều!"
Lâm Bắc Phàm xòe bàn tay ra: "Chuyện vẹn cả đôi đường như thế, tại sao ta lại không làm cơ chứ?"
Bạch Quan âm khiếp sợ lắc đầu liên tục: "Ngươi đúng là quá gian xảo, quá khủng bố! Biện pháp hoàn hảo như thế mà cũng nghĩ ra được, ai làm kẻ thù của ngươi đúng là quá đáng thương!"
"Đừng có nói linh tinh! Ta là người rất đơn giản, đơn giản đến mức chỉ uống nước tinh khiết và sữa tươi nguyên chất mà thôi!" Lâm Bắc Phàm ngượng ngùng cúi đầu.
"Ngươi mà đơn giản ấy à?" Bạch Quan âm cười lạnh một tiếng.
Ngươi mà đơn giản thì đã không quay đám tham quan và gian thần cả triều đình như chong chóng!
Ngươi mà đơn giản thì đã không chơi trò hai mặt với các phiên vương lớn!
Ngươi mà đơn giản thì đã chẳng thể tiếp tục ăn sung mặc sướng sau khi tham ô mấy nghìn vạn lượng rồi!
Người giống như hắn, nếu hướng thiện thì tất nhiên sẽ tạo được phúc cho thiên hạ!
Nếu là kẻ độc ác thì hẳn sẽ là tai họa của trời đất!
Sau đó, Bạch Quan âm nhận tiền của Lâm Bắc Phàm và quay về phục mệnh.
Trong hoàng cung, khi nữ đế biết chuyện Lâm Bắc Phàm lại gây chuyện hại nước hại dân sau lưng nàng, cả người đều tức run lên!
"Cái tên này lại làm thế nữa sao? Lá gan của hắn đúng là to quá nhỉ, dám cấu kết với giặc ngoại xâm để chia chác lãnh thổ của triều đình ta!" Nữ đế đau đầu, đỡ trán: "Đến bao giờ thì hắn mới có thể khiến trẫm bớt lo lắng đây?"
Bạch Quan âm cười trộm: "Mặc dù hành động của hắn hơi khác người nhưng vẫn có thể coi là một biện pháp tốt để giải quyết chuyện ở Võ Tây!"
"Nghe cũng không tồi! Nhưng mà..." Nữ đế lắc đầu với vẻ lo lắng: "Chỉ với đám dư nghiệt và thuộc hạ cũ của Tà Nguyệt vương triều mà cũng muốn đánh bại hàng trăm vạn binh lính của Võ Tây vương, đây vốn là lấy trứng chọi đá, thật quá viển vông!"
"Vốn dĩ ta cũng cảm thấy chuyện này khó mà thành công nhưng sau khi nghe lý luận về binh pháp của hắn ta lại nhận ra rằng chuyện này chưa hẳn đã không có cơ hội! Nếu hành động thỏa đáng thì chắc chắn có thể làm được!"
Nữ đế chớp mắt, tò mò hỏi: "Hắn còn biết cả binh pháp nữa cơ à? Bạch tỷ tỷ, hắn đã nói những gì vậy?"
Sau đó, Bạch Quan âm kể lại lý luận của Lâm Bắc Phàm về việc cải cách ruộng đất.
Nữ đế nghe xong cũng phải ngạc nhiên: "Những lý luận này thật sự do hắn nói ra sao? Dùng đất đai làm tín ngưỡng, tập trung dân chúng ở khắp nơi đến chiến đấu vì đất đai, chiến đấu vì chính mình, ai thắng sẽ có đất, ai thắng sẽ có nhà! Tất cả những thứ này cần gì đều có hết?"
"Không sai, chính hắn nói đấy!"
Bạch Quan âm thán phục: "Dùng đất đai làm tín ngưỡng, để dân chúng chiến đấu vì Tà Nguyệt!”
"Như vậy, vì ruộng đất và lợi ích của mình, chắc chắn người dân sẽ liều mạng mà chiến đấu! Để bảo vệ ruộng đất và lợi ích của bản thân, chắc chắn bọn họ sẽ kiên quyết ủng hộ sự thống trị của Tà Nguyệt vương triều! Cuối cùng, có thể thu hút ngày càng nhiều người dân gia nhập, nhanh chóng phát triển lớn mạnh, gây dựng lại vương triều vốn có trước đây!"
"Bệ hạ, ngươi cảm thấy cách này có ổn không?"
Nữ đế vỗ tay khen hay, nói với vẻ rất kích động: "Phương pháp này quả thực rất khéo léo! Dưới sự dẫn dắt của lý luận này, chắc chắn quân và dân sẽ cùng một lòng, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng. Không ngờ tên trạng nguyên này còn là một chuyên gia quân sự cơ đấy!"
Bạch Quan âm hỏi: "Bệ hạ, phương pháp này có thể áp dụng với Đại Võ được không?"
Nữ đế cay đắng đáp: "Cách này rất hay nhưng lại không dùng được!"
Bạch Quan âm lại hỏi: "Tại sao lại không dùng được?"
"Lực cản quá lớn!" Nữ đế vừa gượng cười vừa nói: "Hiện giờ hầu hết đất đai trên cả nước đều đã có chủ và nằm trong tay đám quan viên, người giàu có, các gia tộc và môn phái danh giá! Bọn họ có quyền cao chức trọng, vừa có binh lính vừa có vũ lực, còn nắm giữ đủ loại tài nguyên, chi phối sự hưng thịnh và suy vong của triều đình! Người dân chẳng khác nào những con cừu non đợi bị làm thịt, vốn chẳng thể phản kháng nổi!"
"Nếu chúng ta sử dụng phương pháp này tức là đang cướp đất đai trong tay của bọn họ, ngươi cảm thấy liệu bọn họ có để yên hay không? Trẫm dám khẳng định, khi chúng ta ban hành phương pháp này ra cũng chính là lúc thiên hạ đại loạn! Đến lúc đó, ngôi vị hoàng đế của trẫm cũng khó mà giữ nổi!"
Thật ra, còn có vài chuyện khó nói nữa.
Bản thân nàng chính là tên địa chủ lớn nhất, vậy thì nàng cải cách thế nào được đây?
Chẳng lẽ nàng phải lấy những thứ tốt nhất của mình ra để chia cho người khác!
Làm gì có ai hào phóng như thế cơ chứ!
Khác với Đại Võ, Tà Nguyệt vương triều có thể vận dụng phương pháp này. Bởi vì bọn họ không có ruộng đất, đã đi chân trần thì chẳng sợ kẻ mang giày, rất phù hợp để dùng phương pháp đó khích lệ người dân chiến đấu vì bọn họ!
Nếu các ngươi không chiếm được ruộng đất thì ta chẳng có gì để chia cho các ngươi cả.
Nhưng một khi đã chiếm được, thì tất nhiên bọn họ ra phân chia ruộng đất cho mọi người dựa theo công lao mà các ngươi lập được!
Mặc dù ta không có đất nhưng ta có thể thu thuế!
Tính thế nào cũng không hề thiệt!
Chương 198 Tri thức là vô giá
Nữ đế im lặng, Bạch Quan âm cũng im lặng.
Một lát sau, nữ đế nhẹ giọng lên tiếng: "Bạch tỷ tỷ, nếu lần sau Lâm Bắc Phàm lại giảng giải, ngươi có thể đưa trẫm đi nghe hắn nói được không?"
"Hả?" Bạch Quan âm không hiểu ý nàng.
"Nghe những gì mà ngươi vừa mới thuật lại, trẫm đoán rằng trong đầu Lâm Bắc Phàm còn có hẳn một hệ thống lý luận hoàn chỉnh, có rất nhiều chuyện hắn chưa nói ra, trẫm muốn chính tai nghe xem sao! Trẫm cảm thấy tư tưởng của hắn rất có lợi cho kế hoạch tiếp theo của chúng ta!"
"Được! Không thành vấn đề!" Bạch Quan âm gật đầu.
Cùng lúc ấy, ở một bên khác.
Lúc này, Tử Nguyệt công chúa đã quay lại Tây Nguyệt Lâu.
Nàng vừa đến nơi đã lập tức lấy giấy bút ra, ghi chép lại toàn bộ những gì học được từ chỗ Lâm Bắc Phàm.
Để không bỏ sót bất cứ kiến thức nào, nàng chép lại hết toàn bộ những lời Lâm Bắc Phàm đã nói.
Cũng may là nàng thông minh, trí nhớ tốt, nếu không cũng không thể nào nhớ được nhiều thứ thế này.
Dù vậy cũng phải mất gần hai canh giờ mới xong.
Đã quá nửa đêm, sắc trời tối tăm, vạn vật yên lặng, nhưng căn phòng của Tử Nguyệt công chúa vẫn đang sáng đèn.
Vẻ mặt nàng rất rạng rỡ, tay nâng niu trang giấy chi chít là chữ như báu vật, than thở: "Đọc lại một lần nữa vẫn khiến người ta gặt hái được nhiều kiến thức! Tài năng của quân sư có thể sáng ngang với Binh Thánh ngày xưa! Có thượng sách này và cả vị quân sư yêu nghiệt đó, đại nghiệp còn gì đáng lo?"
Tử Nguyệt công chúa rất tự tin.
Nàng tin rằng lần này bọn họ sẽ không thất bại nữa!
Nàng tin nhất định lần này nàng có thể dẫn dắt thuộc hạ cũ của Tà Nguyệt dựng lại vương triều, báo thù cho phụ vương và mẫu hậu của nàng!
Mặc dù đêm đã khuya nhưng tinh thần của nàng vẫn rất phấn khởi, vì vậy, nàng lại thức suốt đêm chép lại một bản nữa.
Một bản giữ lại cho mình, một bản gửi về căn cứ, hướng dẫn mọi người làm việc.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tử Nguyệt đặt một bản tài liệu vào trong một cái hộp, trịnh trọng giao cho một người thân tín và dặn dò: "Bây giờ ngươi lập tức quay về giao tận tay phương pháp này cho Từ lão, hắn ta sẽ biết phải làm như thế nào! Nhớ kỹ, phương pháp này rất quý giá, liên quan đến đại nghiệp phục quốc của chúng ta, không thể xảy ra sai sót! Nếu gặp nguy hiểm, cho dù phải hủy nó đi cũng không thể để người khác đọc được!"
Người thân tín kia đáp với vẻ mặt nghiêm túc: "Công chúa yên tâm, nô tỳ biết phải làm như thế nào!"
Tử Nguyệt công chúa mỉm cười: "Giao việc cho ngươi làm, trước giờ bản cung vẫn luôn yên tâm!"
"Công chúa, còn việc gì cần nô tỳ làm nữa hay không?"
"Có, nhớ đem theo nhiều tiền về đây!"
Người thân tín kia há hốc miệng: "Hả? Mang nhiều tiền về đây sao?"
Rõ ràng nàng ta nhớ Tử Nguyệt công chúa đem theo hơn trăm vạn lượng bạc tới đây cơ mà, dùng hết nhanh như thế sao?
Nhưng công chúa mới đến đây được một ngày thôi mà, tiền tiêu đi đâu hết rồi?
"Khụ khụ..." Tử Nguyệt công chúa bị ánh mắt của người kia nhìn như vậy cũng thấy hơi bối rối, trong lòng điên cuồng nguyền rủa tên khốn tham lam nào đó, nàng tức giận bảo: "Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó, bản cung lấy tiền thì tất nhiên là có việc lớn cần dùng rồi!"
"Vâng, thưa công chúa!" Người thân tín kia hành lễ rồi tạm biệt công chúa, đem hộp đi.
Cứ như thế ba ngày trôi qua.
Buổi tối, Tử Nguyệt công chúa lại tới thăm nhà Lâm Bắc Phàm một lần nữa.
Hai người vẫn ngồi ở thư phòng lần trước.
Lại được gặp Tử Nguyệt công chúa vừa xinh đẹp vừa giàu có, tâm trạng của Lâm Bắc Phàm rất vui vẻ, hắn tự tay rót cho nàng một chén trà.
"Công chúa, mời thong thả dùng trà!"
Tử Nguyệt công chúa mỉm cười: "Đa tạ quân sư!"
Lâm Bắc Phàm bắt đầu thân thiết hỏi thăm: "Công chúa có đem theo tiền không?"
Khóe miệng của Tử Nguyệt công chúa méo xệch đi, nàng lấy một xấp ngân phiếu thật dày đưa ra trước mặt Lâm Bắc Phàm: "Quân sư, đây là một trăm năm mươi vạn lượng, mong ngươi vui lòng nhận lấy!"
Lâm Bắc Phàm cười tươi nhận tiền rồi nhét vào túi, khen ngợi: "Công chúa điện hạ thật hào phóng, thật rộng lượng! Làm việc cho công chúa rất thoải mái!"
Tử Nguyệt công chúa mỉm cười đầy đắc ý: "Tất nhiên rồi, từ trước đến nay bản cung chưa từng bạc đãi người của mình! Quân sư đi theo bản cung thì công danh lợi lộc gì cũng có! Vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết!"
"Đa tạ công chúa đã ưu ái! Nhưng lần sau ngươi có thể đem nhiều tiền hơn một chút được không?"
Nụ cười trên mặt Tử Nguyệt công chúa bắt đầu cứng lại.
Nàng không nhịn nổi nữa, đành nói: "Quân sư, một trăm năm mươi vạn lượng mà vẫn chưa đủ thỏa mãn lòng tham của ngươi sao? Ngươi cũng tham quá rồi đấy!"
"Tri thức là vô giá mà!" Lâm Bắc Phàm thản nhiên đáp: "Ta giảng giải tri thức vô giá cho ngươi cũng đã thiệt lắm rồi, thu của ngươi ít tiền thì đã làm sao nào? Ngươi lại còn không biết xấu hổ mà chê ta lấy nhiều sao?"
Tử Nguyệt công chúa há hốc miệng, không còn gì để nói.
Nàng chẳng còn cách nào khác đành phải đổi đề tài: "Quân sư, bây giờ bắt đầu được rồi chứ?"
"Tất nhiên rồi, đã có tiền thì không thành vấn đề gì hết!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười, lập tức giảng bài.
Cùng lúc ấy, trên nóc nhà xuất hiện hai hình bóng xinh đẹp.
Chương 199 Kính mong quân sư chỉ bảo
"Nữ tử yêu mị này chính là công chúa đang lẩn trốn của Tà Nguyệt vương triều đó sao? Trông cũng khá xinh đẹp đấy, hệt như hồ ly vậy!" Một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần nói, giọng điệu có hơi bất mãn.
"Đúng vậy, thưa bệ hạ!" Một nữ tử khác cười híp mắt và đáp.
Hai người này chính là Bạch Quan âm và nữ đế tới đây nghe giảng.
Bọn họ đứng trên nóc nhà một cách vững vàng, không biết dùng cách gì mà những người khác không ai nhìn thấy bọn họ cũng không nghe thấy bọn họ nói chuyện. Nhưng bọn họ lại có thể nhìn rõ tình hình trong phòng, nghe thấy cuộc nói chuyện của những người trong phòng.
Người vừa có giọng điệu bất mãn kia chính là nữ đế của Đại Võ hoàng triều.
Hiện giờ nữ đế đang rất khó chịu với Tử Nguyệt công chúa.
Chẳng những làm mưa làm gió trên lãnh thổ nước ta mà bây giờ còn nhằm vào ái tướng tâm phúc của ta, muốn cướp hắn đi mất.
Mà ngươi làm mưa làm gió cũng thôi đi, lại còn định bắt cả ái tướng của ta nữa cơ đấy?
Đến chuyện này nàng còn nhịn được thì còn chuyện gì mà nàng không nhịn nổi nữa cơ chứ!
Nếu không phải Tử Nguyệt công chúa vẫn còn giá trị lợi dụng, có thể giúp nàng đối phó với Võ Tây vương thì nàng thật sự muốn phái binh đến bắt nàng ta đi ngay lập tức!
Thấy nữ đế hơi ghen ghét, Bạch Quan âm cười híp mắt mà nói: "Bệ hạ, Tử Nguyệt công chúa rất coi trọng Lâm Bắc Phàm! Hơn nữa, Lâm Bắc Phàm luôn sẵn sàng bỏ trốn bất cứ lúc nào, phía bên Tử Nguyệt công chúa lại là nơi rất tốt! Ngươi nói xem liệu bọn họ có..."
"Không một ai có thể lừa nổi ái khanh của trẫm!" Nữ đế đáp với vẻ bực bội: "Chỉ có trẫm mới hiểu được tài năng của Lâm ái khanh, mới hiểu được nỗi khổ tâm và oan ức của hắn! Chỉ có trẫm mới thật sự hiểu hắn, thông suốt về hắn, thật lòng suy nghĩ cho hắn!"
"Chỉ khi ở Đại Võ, Lâm ái khanh mới có thể thỏa thích thể hiện tài năng và học vấn hơn người của mình, thực hiện hoài bão cả đời của mình! Trẫm và Đại Võ đều không thể tách rời khỏi Lâm ái khanh! Lâm ái khanh cũng không thể tách rời khỏi trẫm và Đại Võ! Chúng ta phải hỗ trợ lẫn nhau!"
"Cho nên không kẻ nào có thể lừa ái khanh của trẫm đi, trẫm tuyệt đối không cho kẻ đó cơ hội đâu!"
"Bệ hạ biết như vậy là được rồi!" Bạch Quan âm khẽ mỉm cười.
"Còn nữ nhân kia... cứ để nàng ta đắc ý trước đã, sau này lại tính sổ với nàng ta sau!" Nữ đế bình ổn lại tâm trạng của mình, sau đó nàng im lặng, chuẩn bị lắng nghe Lâm Bắc Phàm giảng bài.
Trong thư phòng, Lâm Bắc Phàm uống một ngụm trà, sau đó hắn bắt đầu giảng bài.
"Lần trước, chúng ta đã nói về vấn đề tín ngưỡng!"
"Khi người dân và quân đội đã có tín ngưỡng kiên định, biết tại sao mình lại chiến đấu thì bọn họ sẽ có mối liên kết vô cùng mạnh mẽ, sẽ đoàn kết một lòng, phát huy sức chiến đấu mạnh mẽ!"
"Nhưng chỉ có tín ngưỡng thôi thì chưa đủ!"
"Còn phải bồi dưỡng bọn họ, huấn luyện bọn họ trở thành các chiến sĩ thực thụ thì mới có sức chiến đấu mạnh mẽ được!"
"Nếu không thì vẫn chỉ chia năm xẻ bảy như cũ, chẳng có gì đáng sợ đối với kẻ thù hết!"
Tử Nguyệt công chúa gật đầu liên tục: "Quân sư nói có lý lắm! Vậy làm thế nào để huấn luyện ra một đội quân có sức chiến đấu?"
"Có rất nhiều cách!" Lâm Bắc Phàm cười bảo: "Phương pháp huấn luyện thông thường ví dụ như chạy bộ, leo núi, luyện võ... và huấn luyện cả một số kỹ năng trong quân đội, xây dựng đội nhóm... Chỉ cần xác lập được kỷ luật nghiêm minh thì đã được coi là binh sĩ thực thụ rồi!"
"Nhưng phương pháp huấn luyện tốt nhất chính là huấn luyện trong lúc chiến đấu, rèn luyện giữa sự sống và cái chết, dùng chiến tranh để huấn luyện quân sĩ mới có thể nhanh chóng bồi dưỡng nên một đội quân có sức chiến đấu!"
"Huấn luyện trong lúc chiến đấu, rèn luyện giữa sự sống và cái chết, dùng chiến tranh để huấn luyện quân sĩ, nhưng mà... chúng ta đánh ai đây?"
"Kẻ địch của các ngươi là ai thì cứ đánh người đó!" Lâm Bắc Phàm trả lời.
Tử Nguyệt hít vào một ngụm khí lạnh, nói với vẻ hoảng hốt: "Quân sư, nhưng kẻ định của chúng ta là Võ Tây vương đấy! Hắn ta nắm trong tay đại quân hàng trăm vạn người đã được huấn luyện bài bản, những binh lính tạp nham vừa lôi kéo được của chúng ta làm sao có thể là đối thủ của bọn họ được đây?"
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Thật ra có thể đánh được đấy, chuyện này liên quan đến một phương pháp chiến đấu mà ta từng nhắc tới - chiến tranh du kích!"
Tử Nguyệt công chúa lập tức cảm thấy hào hứng hơn hẳn!
Đến rồi!
Phải biết rằng quân sư đã từng nhắc tới bốn chữ "chiến tranh du kích" này rất nhiều lần!
Hắn rất sùng bái phương pháp chiến đấu này, như thể chỉ cần nắm chắc được phương pháp chiến đấu này là có thể thuận buồm xuôi gió, bách chiến bách thắng vậy!
Lúc này, nữ đế ở trên nóc nhà nhíu mày: "Chiến tranh du kích sao? Có phương pháp chiến đấu này sao, tại sao trẫm chưa từng nghe ai nhắc tới nhỉ?"
Vì vậy, nàng dựng thẳng lỗ tai, lắng nghe càng chăm chú hơn.
Trong phòng, Tử Nguyệt công chúa nói với vẻ kích động: "Kính mong quân sư chỉ bảo!"
Chương 200 Lại sai nữa
"Tất nhiên ta sẽ chỉ bảo cho ngươi rồi!" Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Chỉ cần ngươi nắm giữ được cách đánh du kích thì có thể lấy yếu thắng mạnh, lấy ít thắng nhiều! Mặc dù binh mã của Võ Tây vương rất đông nhưng không có nghĩa ngươi không thể thắng hắn ta!"
Tử Nguyệt công chúa lại càng kích động hơn: "Phương pháp chiến tranh du kích này... có thể đánh bại Võ Tây vương thật sao?"
"Tất nhiên rồi, ta lừa ngươi làm gì?" Sắc mặt của Lâm Bắc Phàm trở nên nghiêm túc: "Nói một cách khái quát thì chiến tranh du kích gồm mười sáu chữ, ngươi phải nghe cho kỹ đấy!"
"Mười sáu chữ gì thế?" Tử Nguyệt công chúa hỏi với theo.
"Địch tiến ta lùi, địch ở ta quấy, địch mệt ta đánh, địch lùi ta đuổi!" Lâm Bắc Phàm nói.
Tử Nguyệt công chúa vừa ghi nhớ vừa ngẫm nghĩ: "Địch tiến ta lùi..."
"Mười sáu chữ này có nghĩa khi kẻ địch tấn công thì chúng ta sẽ rút lui! Khi kẻ địch đóng quân thì chúng ta phái người tới quấy rầy bọn họ! Khi kẻ địch đã mệt mỏi thì chúng ta thừa cơ mà tấn công! Khi kẻ địch rút lui thì chúng ta sẽ thừa thắng xông lên!"
Tử Nguyệt công chúa nhíu mày.
Dường như nàng đã hiểu mà cũng như vẫn chưa hiểu.
Lâm Bắc Phàm hiểu nàng đang thắc mắc, hắn cười nói: "Chúng ta lấy ví dụ cho rõ ràng nhé, ví dụ như hiện giờ chúng ta đang đối mặt với quân đội của Võ Tây vương, nếu Võ Tây vương có một đại quân mười vạn người, còn chúng ta chỉ có năm vạn binh lính, ngươi thấy chúng ta nên đánh hay nên rút?"
"Rút!" Tử Nguyệt công chúa đáp mà không chút do dự.
"Nếu chúng ta cũng có mười vạn đại quân thì nên đánh hay nên rút?"
"Chuyện này... vẫn nên rút!" Tử Nguyệt công chúa hơi chần chừ: "Mặc dù hai bên đều có mười vạn quân nhưng binh mã của Võ Tây vương được trang bị đầy đủ, huấn luyện có bài bản, chắc chắn chúng ta không phải đối thủ của bọn họ nên cứ rút lui cho chắc!"
"Nếu chúng ta có hai mươi vạn lính thì nên đánh hay nên rút?"
"Thế thì... đánh!" Tử Nguyệt công chúa do dự: "Có số binh mã nhiều gấp đôi, phần thắng thuộc về chúng ta khá lớn, có thể đánh được rồi!"
"Sai! Vẫn phải rút!" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.
"Tại sao chứ?" Tử Nguyệt công chúa bối rối.
"Mặc dù có nhiều binh lính, phần thắng lớn, nhưng có đánh thắng thì cũng thắng một cách thảm hại, phải hy sinh quá nhiều, thế này rất không đáng! Binh lính của chúng ta vốn đã không nhiều nên phải bảo vệ thực lực chứ không được hy sinh vô ích!"
"Ồ..." Tử Nguyệt công chúa gật đầu với vẻ đăm chiêu.
"Ta lại hỏi ngươi nhé, nếu chúng ta có bốn mươi vạn người lính, gấp bốn lần số binh mã của Võ Tây vương thì nên đánh hay nên rút?"
"Ưu thế quá rõ rồi, đánh chứ!" Tử Nguyệt công chúa trả lời mà không chút do dự.
"Sai rồi, vẫn phải rút!" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng bảo.
Tử Nguyệt công chúa lại há hốc miệng một lần nữa: "Có ưu thế rõ ràng như thế, tại sao vẫn phải rút cơ chứ?"
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Ngươi quên rồi sao, lúc này kẻ địch đang tấn công, tinh thần binh sĩ đang hưng thịnh! Ở thời điểm ấy, nếu chúng ta đánh với bọn họ thì cho dù có ưu thế cũng vẫn phải hi sinh! Tại sao không chờ đến lúc tinh thần chiến đấu của bọn họ giảm sút rồi mới ra tay? Ra tay tấn công vào lúc ấy chẳng phải phần thắng sẽ càng lớn hơn sao?"
"Đúng vậy! Quân sư giỏi quá!" Tử Nguyệt công chúa vỗ đầu một cái.
Nữ đế đang đứng trên nóc nhà cũng khen ngợi: "Ta đúng là ếch ngồi đáy giếng! Mặc dù hắn chỉ nói vài câu ít ỏi nhưng cũng đủ để thấy được trình độ binh pháp của hắn rồi! Quả nhiên Lâm ái khanh là một nhân tài quân sự!"
"Đúng vậy, không thể không phục!" Bạch Quan âm than thở.
Cùng lúc đó, Lâm Bắc Phàm lại hỏi: "Ta lại hỏi ngươi, nếu chúng ta có bốn mươi vạn người lính, Võ Tây vương có mười vạn, hơn nữa sĩ khí của bọn họ đã không còn, ngươi nói xem chúng ta nên đánh hay nên rút?"
"Đánh! Không cần do dự gì nữa, đánh ngay!" Tử Nguyệt công chúa khẳng định.
"Sai rồi! Hoàn toàn sai lầm! Vẫn phải rút!" Lâm Bắc Phàm lớn giọng đáp.
"Hả!" Tử Nguyệt công chúa há hốc miệng.
Hai nữ tử trên nóc nhà cũng ngây người.
Binh lực lớn hơn nhiều như thế, kẻ địch lại không có sĩ khí, tại sao vẫn chưa đánh cơ chứ?
"Quân sư, tại sao lại rút?" Tử Nguyệt công chúa hỏi.
"Ngươi đã quên điều thứ hai và thứ ba của chiến tranh du kích rồi sao?"
"Địch ở ta quấy, địch mệt ta đánh ấy hả?"
"Không sai, chính là câu này!" Lâm Bắc Phàm cười nói: "Đến lúc đó rồi mà vẫn chưa đánh, Võ Tây vương còn có thể làm gì được đây? Chắc chắn là phải đóng quân nghỉ ngơi chứ sao! Như vậy hắn ta đã cho chúng ta cơ hội rồi, nếu lúc này, chúng ta phái ra vài binh mã đi quấy rối bọn họ khiến bọn họ ăn không ngon ngủ không yên, không được yên ổn, ngươi nói xem, chẳng phải sức chiến đấu của bọn họ sẽ sụt giảm rất nhiều hay sao?"
Ánh mắt của mấy nữ tử kia đều sáng lên: "Đúng vậy!"
"Nếu vào lúc bọn họ mệt mỏi không gượng nổi nữa, chúng ta lại dẫn phần lớn nhân mã tới tấn công, vậy có phải phần thắng sẽ lớn hơn một chút hay không?"
Tử Nguyệt công chúa gật đầu liên tục: "Không sai, không sai, quân sư nói phải lắm!"
"Ta lại hỏi ngươi này, nếu lúc này kẻ địch rút lui, chúng ta có nên thừa thắng xông lên hay không? Có nên đánh tiếp hay không?"
"Nên chứ!" Tử Nguyệt công chúa trả lời rất dứt khoát.
"Lại sai nữa!" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng bảo.
"Tại sao lại sai?" Tử Nguyệt công chúa há hốc miệng.
Hai cô gái trên nóc nhà cũng ngẩn người!
Chẳng phải đó là thời điểm tốt để thừa thắng xông lên sao?
Tại sao vẫn sai chứ?
Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua.
Lâm Bắc Phàm nói tới nỗi miệng lưỡi khô khốc, Tử Nguyệt công chúa thì nghe đến say mê, thu hoạch được không ít.
Mỗi câu mà Lâm Bắc Phàm nói đều đi sâu vào lý lẽ, làm cho người ta tỉnh ngộ, khiến tinh thần và tư tưởng của nàng như được gột rửa hoàn toàn, còn làm nàng cảm thấy tràn ngập tự tin nữa chứ!
Dường như chỉ cần làm theo những gì mà Lâm Bắc Phàm nói thì không phải có thể sẽ thành công, mà chắc chắn sẽ thành công!
Nếu vẫn không thành công thì không phải do phương pháp không đúng mà là do ngươi chưa làm tốt!
"Được rồi, hôm nay nói tới đây thôi!" Lâm Bắc Phàm uống một ngụm trà đã nguội ngắt.
"Nhanh như thế mà đã kết thúc rồi sao? Quân sư, có thể nói thêm một lúc nữa được không?" Tử Nguyệt công chúa hơi bất mãn.
Vẻ mặt của Lâm Bắc Phàm trở nên nghiêm nghị: "Công chúa, ngươi phải biết ăn nhiều quá thì nuốt không trôi! Hôm nay ta nói với ngươi nhiều tri thức như thế, ngươi phải cố gắng mà tiếp thu thì mới có thể vận dụng nó được! Nếu không, chỉ nghe tai này lọt tai kia, biết khái quát mà không hiểu chi tiết thì kết quả sẽ thiếu sót rất nhiều! Đợi ngươi tiếp thu xong những kiến thức này, ta sẽ giảng cho ngươi thêm nội dung mới sau!"
"Quân sư nói có lý lắm! Tử Nguyệt đã hiểu!"
Tử Nguyệt công chúa đứng dậy, hơi cúi người xuống, cười nói: "Hôm nay cũng không còn sớm nữa rồi, ngày khác ta lại tới thỉnh giáo quân sư vậy!"
"Công chúa đi đường bình an, ta không tiễn ngươi nữa nhé!" Lâm Bắc Phàm cười đáp.
Tử nguyệt công chúa mỉm cười, gật đầu: "Quân sư, chúng ta đều là người cùng một phe, không cần khách sáo như thế đâu!"
Nói rồi, nàng đeo khăn che mặt màu tím lên rồi quay đầu rời đi.
"Công chúa đợi đã!" Lâm Bắc Phàm gọi một tiếng.
"Quân sư còn chuyện gì cần dặn dò sao?" Tử Nguyệt công chúa quay lại, mỉm cười rất xinh đẹp.
"Công chúa, lần sau ngươi nhớ mang nhiều tiền tí nhé!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ lưu luyến.
Tử Nguyệt công chúa: "..."
Tử Nguyệt công chúa không nói gì mà đưa thị nữ lặng lẽ rời đi.
Vì đã nhìn thấy hy vọng thành công của nghiệp lớn nên tâm trạng nàng rất tốt, trên đường đi nàng liên tục gật đầu chào hỏi những người đi đường.
Vì vậy, lại xảy ra chút chuyện hiểu lầm.
"Có vẻ Tử Nguyệt cô nương rất vui đấy nhỉ!"
"Tất nhiên là phải vui rồi, vừa được gặp người yêu có thể không vui được sao?"
"Ý ngươi là trạng nguyên lang Lâm Bắc Phàm sao?"
"Tất nhiên rồi! Vừa rồi ta nhìn thấy Tử Nguyệt cô nương tới thăm Lâm phủ, rõ ràng là để gặp trạng nguyên lang chứ còn ai nữa! Gần một canh giờ trôi qua nàng ấy mới thỏa mãn rời đi đó!"
"Xong rồi! Tử Nguyệt cô nương bị trạng nguyên lang hái đi thật rồi, ta không còn cơ hội nữa rồi!"
"Ngươi vốn đã chẳng có cơ hội gì sất, cứ mơ giấc mộng Xuân Thu của ngươi đi!"
...
Cùng lúc này, Lâm Bắc Phàm đang kiểm kê số tiền mà hắn mới thu hoạch được.
"Nói nửa canh giờ thu về được một trăm vạn lượng, thật tuyệt vời!"
Hắn vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một bóng trắng quen thuộc.
Bạch Quan âm nhìn Lâm Bắc Phàm và nói với giọng u ám: "Đến cả công chúa đang lẩn trốn của Tà Nguyệt vương triều mà ngươi cũng cấu kết, lại còn bày mưu tính kế cho nàng ta thôn tính Võ Tây, lá gan của ngươi đúng là càng ngày càng lớn rồi đấy nhỉ!"
"Hết cách rồi, ta phải kiếm cơm mà ăn chứ!" Lâm Bắc Phàm vừa than thở vừa xòe bàn tay ra.
Khóe miệng Bạch Quan âm hơi co giật.
Kiếm cơm mà ăn ấy à?
Có kẻ nào giống ngươi, cứ há miệng ra là cắn được hơn trăm vạn lượng không hả, thế mà cũng gọi là kiếm cơm ăn à?
Nàng đã từng gặp không ít tham quan nhưng chưa từng thấy kẻ nào biết vơ vét đến thế này!
Ánh mắt của Bạch Quan âm thoáng trở nên phức tạp: "Cấu kết với công chúa của triều đình khác, xem ra... ngươi đang định phản bội nữ đế!"
Lâm Bắc Phàm hơi bực bội: "Bạch Quan m, ngươi đừng có nói xấu ta! Con người ta vẫn còn đạo đức và lương tâm tối thiểu đấy, nữ đế tốt với ta như thế, ta phản bội nàng lúc nào hả?"
Bạch Quan âm tức giận: "Ngươi còn nói không có? Ngươi đã đưa cả giặc ngoại xâm đến chia cắt lãnh thổ của triều đình rồi, thế mà còn chưa gọi là phản bội chắc? Tội lần này nặng hơn những tội danh mà trước đây ngươi từng phạm phải nhiều đấy!"
"Ta làm như thế là vì bệ hạ, vì Đại Võ đó chứ!" Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
"Hả?" Bạch Quan âm bối rối.
Ngươi đã mưu đồ chia cắt đất nước rồi mà còn hùng hổ nói mình đang vì bệ hạ, vì Đại Võ...
Trơ trẽn quá rồi thì phải?
Con người có thể vô liêm sỉ nhưng không được vô liêm sỉ đến mức này!
"Ngươi nghĩ mà xem, từ khi Võ Tây vương làm chủ khu vực Võ Tây, cắt cứ một phương, luôn sẵn sàng phát động chiến tranh đã trở thành mối họa lớn của nữ đế và triều đình! Hắn ta nắm giữ đại quân hàng trăm vạn người đã được huấn luyện một cách nghiêm túc trong tay, mũi kiếm của hắn ta chỉ khắp mọi nơi, cả thiên hạ này ít ai có thể so tài với hắn ta! Dưới cục diện ấy, triều đình cũng chỉ có thể giữ hòa khí mà không thể hành động mù quáng!"
"Đúng lúc này, dư nghiệt của Tà Nguyệt vương triều xuất hiện!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười đắc ý rồi nói: "Để gây dựng lại vương triều, bọn họ đã nằm gai nếm mật hơn hai mươi năm nay! Có thể nói rằng, vì phục quốc, chuyện gì bọn họ cũng dám làm! Cho nên ta đã thuận thế đẩy bọn họ tới Võ Tây! Một núi không thể có hai hổ, chẳng cần nữ đế và triều đình ra tay thì bọn họ cũng sẽ tự đấu đá nhau! Như vậy, chẳng phải nữ đế và triều đình sẽ có thêm cơ hội rồi sao?"
Chương 197 Chẳng có gì để chia cả
Bạch Quan âm sửng sốt: "Nói như vậy tức là ngươi đang lợi dụng bọn họ sao?"
"Sao ngươi lại nói là lợi dụng, phải nói là đôi bên cùng có lợi mới phải!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Tà Nguyệt vương triều muốn xuất hiện trở lại thì nhất định phải có địa bàn, phải có người, ở Võ Tây rất thích hợp! Ở đó vừa có đất lại vừa có người, hơn nữa còn rất gần Đại Nguyệt vương triều! Nếu chiếm được Võ Tây, bọn họ có thể tiến đánh Đại Nguyệt! Còn triều đình của chúng ta lại chẳng cần tốn dù chỉ một binh lính, vừa giải quyết được Võ Tây vương vừa chống lại được Đại Nguyệt vương triều!"
Lâm Bắc Phàm xòe bàn tay ra: "Chuyện vẹn cả đôi đường như thế, tại sao ta lại không làm cơ chứ?"
Bạch Quan âm khiếp sợ lắc đầu liên tục: "Ngươi đúng là quá gian xảo, quá khủng bố! Biện pháp hoàn hảo như thế mà cũng nghĩ ra được, ai làm kẻ thù của ngươi đúng là quá đáng thương!"
"Đừng có nói linh tinh! Ta là người rất đơn giản, đơn giản đến mức chỉ uống nước tinh khiết và sữa tươi nguyên chất mà thôi!" Lâm Bắc Phàm ngượng ngùng cúi đầu.
"Ngươi mà đơn giản ấy à?" Bạch Quan âm cười lạnh một tiếng.
Ngươi mà đơn giản thì đã không quay đám tham quan và gian thần cả triều đình như chong chóng!
Ngươi mà đơn giản thì đã không chơi trò hai mặt với các phiên vương lớn!
Ngươi mà đơn giản thì đã chẳng thể tiếp tục ăn sung mặc sướng sau khi tham ô mấy nghìn vạn lượng rồi!
Người giống như hắn, nếu hướng thiện thì tất nhiên sẽ tạo được phúc cho thiên hạ!
Nếu là kẻ độc ác thì hẳn sẽ là tai họa của trời đất!
Sau đó, Bạch Quan âm nhận tiền của Lâm Bắc Phàm và quay về phục mệnh.
Trong hoàng cung, khi nữ đế biết chuyện Lâm Bắc Phàm lại gây chuyện hại nước hại dân sau lưng nàng, cả người đều tức run lên!
"Cái tên này lại làm thế nữa sao? Lá gan của hắn đúng là to quá nhỉ, dám cấu kết với giặc ngoại xâm để chia chác lãnh thổ của triều đình ta!" Nữ đế đau đầu, đỡ trán: "Đến bao giờ thì hắn mới có thể khiến trẫm bớt lo lắng đây?"
Bạch Quan âm cười trộm: "Mặc dù hành động của hắn hơi khác người nhưng vẫn có thể coi là một biện pháp tốt để giải quyết chuyện ở Võ Tây!"
"Nghe cũng không tồi! Nhưng mà..." Nữ đế lắc đầu với vẻ lo lắng: "Chỉ với đám dư nghiệt và thuộc hạ cũ của Tà Nguyệt vương triều mà cũng muốn đánh bại hàng trăm vạn binh lính của Võ Tây vương, đây vốn là lấy trứng chọi đá, thật quá viển vông!"
"Vốn dĩ ta cũng cảm thấy chuyện này khó mà thành công nhưng sau khi nghe lý luận về binh pháp của hắn ta lại nhận ra rằng chuyện này chưa hẳn đã không có cơ hội! Nếu hành động thỏa đáng thì chắc chắn có thể làm được!"
Nữ đế chớp mắt, tò mò hỏi: "Hắn còn biết cả binh pháp nữa cơ à? Bạch tỷ tỷ, hắn đã nói những gì vậy?"
Sau đó, Bạch Quan âm kể lại lý luận của Lâm Bắc Phàm về việc cải cách ruộng đất.
Nữ đế nghe xong cũng phải ngạc nhiên: "Những lý luận này thật sự do hắn nói ra sao? Dùng đất đai làm tín ngưỡng, tập trung dân chúng ở khắp nơi đến chiến đấu vì đất đai, chiến đấu vì chính mình, ai thắng sẽ có đất, ai thắng sẽ có nhà! Tất cả những thứ này cần gì đều có hết?"
"Không sai, chính hắn nói đấy!"
Bạch Quan âm thán phục: "Dùng đất đai làm tín ngưỡng, để dân chúng chiến đấu vì Tà Nguyệt!”
"Như vậy, vì ruộng đất và lợi ích của mình, chắc chắn người dân sẽ liều mạng mà chiến đấu! Để bảo vệ ruộng đất và lợi ích của bản thân, chắc chắn bọn họ sẽ kiên quyết ủng hộ sự thống trị của Tà Nguyệt vương triều! Cuối cùng, có thể thu hút ngày càng nhiều người dân gia nhập, nhanh chóng phát triển lớn mạnh, gây dựng lại vương triều vốn có trước đây!"
"Bệ hạ, ngươi cảm thấy cách này có ổn không?"
Nữ đế vỗ tay khen hay, nói với vẻ rất kích động: "Phương pháp này quả thực rất khéo léo! Dưới sự dẫn dắt của lý luận này, chắc chắn quân và dân sẽ cùng một lòng, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng. Không ngờ tên trạng nguyên này còn là một chuyên gia quân sự cơ đấy!"
Bạch Quan âm hỏi: "Bệ hạ, phương pháp này có thể áp dụng với Đại Võ được không?"
Nữ đế cay đắng đáp: "Cách này rất hay nhưng lại không dùng được!"
Bạch Quan âm lại hỏi: "Tại sao lại không dùng được?"
"Lực cản quá lớn!" Nữ đế vừa gượng cười vừa nói: "Hiện giờ hầu hết đất đai trên cả nước đều đã có chủ và nằm trong tay đám quan viên, người giàu có, các gia tộc và môn phái danh giá! Bọn họ có quyền cao chức trọng, vừa có binh lính vừa có vũ lực, còn nắm giữ đủ loại tài nguyên, chi phối sự hưng thịnh và suy vong của triều đình! Người dân chẳng khác nào những con cừu non đợi bị làm thịt, vốn chẳng thể phản kháng nổi!"
"Nếu chúng ta sử dụng phương pháp này tức là đang cướp đất đai trong tay của bọn họ, ngươi cảm thấy liệu bọn họ có để yên hay không? Trẫm dám khẳng định, khi chúng ta ban hành phương pháp này ra cũng chính là lúc thiên hạ đại loạn! Đến lúc đó, ngôi vị hoàng đế của trẫm cũng khó mà giữ nổi!"
Thật ra, còn có vài chuyện khó nói nữa.
Bản thân nàng chính là tên địa chủ lớn nhất, vậy thì nàng cải cách thế nào được đây?
Chẳng lẽ nàng phải lấy những thứ tốt nhất của mình ra để chia cho người khác!
Làm gì có ai hào phóng như thế cơ chứ!
Khác với Đại Võ, Tà Nguyệt vương triều có thể vận dụng phương pháp này. Bởi vì bọn họ không có ruộng đất, đã đi chân trần thì chẳng sợ kẻ mang giày, rất phù hợp để dùng phương pháp đó khích lệ người dân chiến đấu vì bọn họ!
Nếu các ngươi không chiếm được ruộng đất thì ta chẳng có gì để chia cho các ngươi cả.
Nhưng một khi đã chiếm được, thì tất nhiên bọn họ ra phân chia ruộng đất cho mọi người dựa theo công lao mà các ngươi lập được!
Mặc dù ta không có đất nhưng ta có thể thu thuế!
Tính thế nào cũng không hề thiệt!
Chương 198 Tri thức là vô giá
Nữ đế im lặng, Bạch Quan âm cũng im lặng.
Một lát sau, nữ đế nhẹ giọng lên tiếng: "Bạch tỷ tỷ, nếu lần sau Lâm Bắc Phàm lại giảng giải, ngươi có thể đưa trẫm đi nghe hắn nói được không?"
"Hả?" Bạch Quan âm không hiểu ý nàng.
"Nghe những gì mà ngươi vừa mới thuật lại, trẫm đoán rằng trong đầu Lâm Bắc Phàm còn có hẳn một hệ thống lý luận hoàn chỉnh, có rất nhiều chuyện hắn chưa nói ra, trẫm muốn chính tai nghe xem sao! Trẫm cảm thấy tư tưởng của hắn rất có lợi cho kế hoạch tiếp theo của chúng ta!"
"Được! Không thành vấn đề!" Bạch Quan âm gật đầu.
Cùng lúc ấy, ở một bên khác.
Lúc này, Tử Nguyệt công chúa đã quay lại Tây Nguyệt Lâu.
Nàng vừa đến nơi đã lập tức lấy giấy bút ra, ghi chép lại toàn bộ những gì học được từ chỗ Lâm Bắc Phàm.
Để không bỏ sót bất cứ kiến thức nào, nàng chép lại hết toàn bộ những lời Lâm Bắc Phàm đã nói.
Cũng may là nàng thông minh, trí nhớ tốt, nếu không cũng không thể nào nhớ được nhiều thứ thế này.
Dù vậy cũng phải mất gần hai canh giờ mới xong.
Đã quá nửa đêm, sắc trời tối tăm, vạn vật yên lặng, nhưng căn phòng của Tử Nguyệt công chúa vẫn đang sáng đèn.
Vẻ mặt nàng rất rạng rỡ, tay nâng niu trang giấy chi chít là chữ như báu vật, than thở: "Đọc lại một lần nữa vẫn khiến người ta gặt hái được nhiều kiến thức! Tài năng của quân sư có thể sáng ngang với Binh Thánh ngày xưa! Có thượng sách này và cả vị quân sư yêu nghiệt đó, đại nghiệp còn gì đáng lo?"
Tử Nguyệt công chúa rất tự tin.
Nàng tin rằng lần này bọn họ sẽ không thất bại nữa!
Nàng tin nhất định lần này nàng có thể dẫn dắt thuộc hạ cũ của Tà Nguyệt dựng lại vương triều, báo thù cho phụ vương và mẫu hậu của nàng!
Mặc dù đêm đã khuya nhưng tinh thần của nàng vẫn rất phấn khởi, vì vậy, nàng lại thức suốt đêm chép lại một bản nữa.
Một bản giữ lại cho mình, một bản gửi về căn cứ, hướng dẫn mọi người làm việc.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tử Nguyệt đặt một bản tài liệu vào trong một cái hộp, trịnh trọng giao cho một người thân tín và dặn dò: "Bây giờ ngươi lập tức quay về giao tận tay phương pháp này cho Từ lão, hắn ta sẽ biết phải làm như thế nào! Nhớ kỹ, phương pháp này rất quý giá, liên quan đến đại nghiệp phục quốc của chúng ta, không thể xảy ra sai sót! Nếu gặp nguy hiểm, cho dù phải hủy nó đi cũng không thể để người khác đọc được!"
Người thân tín kia đáp với vẻ mặt nghiêm túc: "Công chúa yên tâm, nô tỳ biết phải làm như thế nào!"
Tử Nguyệt công chúa mỉm cười: "Giao việc cho ngươi làm, trước giờ bản cung vẫn luôn yên tâm!"
"Công chúa, còn việc gì cần nô tỳ làm nữa hay không?"
"Có, nhớ đem theo nhiều tiền về đây!"
Người thân tín kia há hốc miệng: "Hả? Mang nhiều tiền về đây sao?"
Rõ ràng nàng ta nhớ Tử Nguyệt công chúa đem theo hơn trăm vạn lượng bạc tới đây cơ mà, dùng hết nhanh như thế sao?
Nhưng công chúa mới đến đây được một ngày thôi mà, tiền tiêu đi đâu hết rồi?
"Khụ khụ..." Tử Nguyệt công chúa bị ánh mắt của người kia nhìn như vậy cũng thấy hơi bối rối, trong lòng điên cuồng nguyền rủa tên khốn tham lam nào đó, nàng tức giận bảo: "Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó, bản cung lấy tiền thì tất nhiên là có việc lớn cần dùng rồi!"
"Vâng, thưa công chúa!" Người thân tín kia hành lễ rồi tạm biệt công chúa, đem hộp đi.
Cứ như thế ba ngày trôi qua.
Buổi tối, Tử Nguyệt công chúa lại tới thăm nhà Lâm Bắc Phàm một lần nữa.
Hai người vẫn ngồi ở thư phòng lần trước.
Lại được gặp Tử Nguyệt công chúa vừa xinh đẹp vừa giàu có, tâm trạng của Lâm Bắc Phàm rất vui vẻ, hắn tự tay rót cho nàng một chén trà.
"Công chúa, mời thong thả dùng trà!"
Tử Nguyệt công chúa mỉm cười: "Đa tạ quân sư!"
Lâm Bắc Phàm bắt đầu thân thiết hỏi thăm: "Công chúa có đem theo tiền không?"
Khóe miệng của Tử Nguyệt công chúa méo xệch đi, nàng lấy một xấp ngân phiếu thật dày đưa ra trước mặt Lâm Bắc Phàm: "Quân sư, đây là một trăm năm mươi vạn lượng, mong ngươi vui lòng nhận lấy!"
Lâm Bắc Phàm cười tươi nhận tiền rồi nhét vào túi, khen ngợi: "Công chúa điện hạ thật hào phóng, thật rộng lượng! Làm việc cho công chúa rất thoải mái!"
Tử Nguyệt công chúa mỉm cười đầy đắc ý: "Tất nhiên rồi, từ trước đến nay bản cung chưa từng bạc đãi người của mình! Quân sư đi theo bản cung thì công danh lợi lộc gì cũng có! Vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết!"
"Đa tạ công chúa đã ưu ái! Nhưng lần sau ngươi có thể đem nhiều tiền hơn một chút được không?"
Nụ cười trên mặt Tử Nguyệt công chúa bắt đầu cứng lại.
Nàng không nhịn nổi nữa, đành nói: "Quân sư, một trăm năm mươi vạn lượng mà vẫn chưa đủ thỏa mãn lòng tham của ngươi sao? Ngươi cũng tham quá rồi đấy!"
"Tri thức là vô giá mà!" Lâm Bắc Phàm thản nhiên đáp: "Ta giảng giải tri thức vô giá cho ngươi cũng đã thiệt lắm rồi, thu của ngươi ít tiền thì đã làm sao nào? Ngươi lại còn không biết xấu hổ mà chê ta lấy nhiều sao?"
Tử Nguyệt công chúa há hốc miệng, không còn gì để nói.
Nàng chẳng còn cách nào khác đành phải đổi đề tài: "Quân sư, bây giờ bắt đầu được rồi chứ?"
"Tất nhiên rồi, đã có tiền thì không thành vấn đề gì hết!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười, lập tức giảng bài.
Cùng lúc ấy, trên nóc nhà xuất hiện hai hình bóng xinh đẹp.
Chương 199 Kính mong quân sư chỉ bảo
"Nữ tử yêu mị này chính là công chúa đang lẩn trốn của Tà Nguyệt vương triều đó sao? Trông cũng khá xinh đẹp đấy, hệt như hồ ly vậy!" Một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần nói, giọng điệu có hơi bất mãn.
"Đúng vậy, thưa bệ hạ!" Một nữ tử khác cười híp mắt và đáp.
Hai người này chính là Bạch Quan âm và nữ đế tới đây nghe giảng.
Bọn họ đứng trên nóc nhà một cách vững vàng, không biết dùng cách gì mà những người khác không ai nhìn thấy bọn họ cũng không nghe thấy bọn họ nói chuyện. Nhưng bọn họ lại có thể nhìn rõ tình hình trong phòng, nghe thấy cuộc nói chuyện của những người trong phòng.
Người vừa có giọng điệu bất mãn kia chính là nữ đế của Đại Võ hoàng triều.
Hiện giờ nữ đế đang rất khó chịu với Tử Nguyệt công chúa.
Chẳng những làm mưa làm gió trên lãnh thổ nước ta mà bây giờ còn nhằm vào ái tướng tâm phúc của ta, muốn cướp hắn đi mất.
Mà ngươi làm mưa làm gió cũng thôi đi, lại còn định bắt cả ái tướng của ta nữa cơ đấy?
Đến chuyện này nàng còn nhịn được thì còn chuyện gì mà nàng không nhịn nổi nữa cơ chứ!
Nếu không phải Tử Nguyệt công chúa vẫn còn giá trị lợi dụng, có thể giúp nàng đối phó với Võ Tây vương thì nàng thật sự muốn phái binh đến bắt nàng ta đi ngay lập tức!
Thấy nữ đế hơi ghen ghét, Bạch Quan âm cười híp mắt mà nói: "Bệ hạ, Tử Nguyệt công chúa rất coi trọng Lâm Bắc Phàm! Hơn nữa, Lâm Bắc Phàm luôn sẵn sàng bỏ trốn bất cứ lúc nào, phía bên Tử Nguyệt công chúa lại là nơi rất tốt! Ngươi nói xem liệu bọn họ có..."
"Không một ai có thể lừa nổi ái khanh của trẫm!" Nữ đế đáp với vẻ bực bội: "Chỉ có trẫm mới hiểu được tài năng của Lâm ái khanh, mới hiểu được nỗi khổ tâm và oan ức của hắn! Chỉ có trẫm mới thật sự hiểu hắn, thông suốt về hắn, thật lòng suy nghĩ cho hắn!"
"Chỉ khi ở Đại Võ, Lâm ái khanh mới có thể thỏa thích thể hiện tài năng và học vấn hơn người của mình, thực hiện hoài bão cả đời của mình! Trẫm và Đại Võ đều không thể tách rời khỏi Lâm ái khanh! Lâm ái khanh cũng không thể tách rời khỏi trẫm và Đại Võ! Chúng ta phải hỗ trợ lẫn nhau!"
"Cho nên không kẻ nào có thể lừa ái khanh của trẫm đi, trẫm tuyệt đối không cho kẻ đó cơ hội đâu!"
"Bệ hạ biết như vậy là được rồi!" Bạch Quan âm khẽ mỉm cười.
"Còn nữ nhân kia... cứ để nàng ta đắc ý trước đã, sau này lại tính sổ với nàng ta sau!" Nữ đế bình ổn lại tâm trạng của mình, sau đó nàng im lặng, chuẩn bị lắng nghe Lâm Bắc Phàm giảng bài.
Trong thư phòng, Lâm Bắc Phàm uống một ngụm trà, sau đó hắn bắt đầu giảng bài.
"Lần trước, chúng ta đã nói về vấn đề tín ngưỡng!"
"Khi người dân và quân đội đã có tín ngưỡng kiên định, biết tại sao mình lại chiến đấu thì bọn họ sẽ có mối liên kết vô cùng mạnh mẽ, sẽ đoàn kết một lòng, phát huy sức chiến đấu mạnh mẽ!"
"Nhưng chỉ có tín ngưỡng thôi thì chưa đủ!"
"Còn phải bồi dưỡng bọn họ, huấn luyện bọn họ trở thành các chiến sĩ thực thụ thì mới có sức chiến đấu mạnh mẽ được!"
"Nếu không thì vẫn chỉ chia năm xẻ bảy như cũ, chẳng có gì đáng sợ đối với kẻ thù hết!"
Tử Nguyệt công chúa gật đầu liên tục: "Quân sư nói có lý lắm! Vậy làm thế nào để huấn luyện ra một đội quân có sức chiến đấu?"
"Có rất nhiều cách!" Lâm Bắc Phàm cười bảo: "Phương pháp huấn luyện thông thường ví dụ như chạy bộ, leo núi, luyện võ... và huấn luyện cả một số kỹ năng trong quân đội, xây dựng đội nhóm... Chỉ cần xác lập được kỷ luật nghiêm minh thì đã được coi là binh sĩ thực thụ rồi!"
"Nhưng phương pháp huấn luyện tốt nhất chính là huấn luyện trong lúc chiến đấu, rèn luyện giữa sự sống và cái chết, dùng chiến tranh để huấn luyện quân sĩ mới có thể nhanh chóng bồi dưỡng nên một đội quân có sức chiến đấu!"
"Huấn luyện trong lúc chiến đấu, rèn luyện giữa sự sống và cái chết, dùng chiến tranh để huấn luyện quân sĩ, nhưng mà... chúng ta đánh ai đây?"
"Kẻ địch của các ngươi là ai thì cứ đánh người đó!" Lâm Bắc Phàm trả lời.
Tử Nguyệt hít vào một ngụm khí lạnh, nói với vẻ hoảng hốt: "Quân sư, nhưng kẻ định của chúng ta là Võ Tây vương đấy! Hắn ta nắm trong tay đại quân hàng trăm vạn người đã được huấn luyện bài bản, những binh lính tạp nham vừa lôi kéo được của chúng ta làm sao có thể là đối thủ của bọn họ được đây?"
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Thật ra có thể đánh được đấy, chuyện này liên quan đến một phương pháp chiến đấu mà ta từng nhắc tới - chiến tranh du kích!"
Tử Nguyệt công chúa lập tức cảm thấy hào hứng hơn hẳn!
Đến rồi!
Phải biết rằng quân sư đã từng nhắc tới bốn chữ "chiến tranh du kích" này rất nhiều lần!
Hắn rất sùng bái phương pháp chiến đấu này, như thể chỉ cần nắm chắc được phương pháp chiến đấu này là có thể thuận buồm xuôi gió, bách chiến bách thắng vậy!
Lúc này, nữ đế ở trên nóc nhà nhíu mày: "Chiến tranh du kích sao? Có phương pháp chiến đấu này sao, tại sao trẫm chưa từng nghe ai nhắc tới nhỉ?"
Vì vậy, nàng dựng thẳng lỗ tai, lắng nghe càng chăm chú hơn.
Trong phòng, Tử Nguyệt công chúa nói với vẻ kích động: "Kính mong quân sư chỉ bảo!"
Chương 200 Lại sai nữa
"Tất nhiên ta sẽ chỉ bảo cho ngươi rồi!" Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Chỉ cần ngươi nắm giữ được cách đánh du kích thì có thể lấy yếu thắng mạnh, lấy ít thắng nhiều! Mặc dù binh mã của Võ Tây vương rất đông nhưng không có nghĩa ngươi không thể thắng hắn ta!"
Tử Nguyệt công chúa lại càng kích động hơn: "Phương pháp chiến tranh du kích này... có thể đánh bại Võ Tây vương thật sao?"
"Tất nhiên rồi, ta lừa ngươi làm gì?" Sắc mặt của Lâm Bắc Phàm trở nên nghiêm túc: "Nói một cách khái quát thì chiến tranh du kích gồm mười sáu chữ, ngươi phải nghe cho kỹ đấy!"
"Mười sáu chữ gì thế?" Tử Nguyệt công chúa hỏi với theo.
"Địch tiến ta lùi, địch ở ta quấy, địch mệt ta đánh, địch lùi ta đuổi!" Lâm Bắc Phàm nói.
Tử Nguyệt công chúa vừa ghi nhớ vừa ngẫm nghĩ: "Địch tiến ta lùi..."
"Mười sáu chữ này có nghĩa khi kẻ địch tấn công thì chúng ta sẽ rút lui! Khi kẻ địch đóng quân thì chúng ta phái người tới quấy rầy bọn họ! Khi kẻ địch đã mệt mỏi thì chúng ta thừa cơ mà tấn công! Khi kẻ địch rút lui thì chúng ta sẽ thừa thắng xông lên!"
Tử Nguyệt công chúa nhíu mày.
Dường như nàng đã hiểu mà cũng như vẫn chưa hiểu.
Lâm Bắc Phàm hiểu nàng đang thắc mắc, hắn cười nói: "Chúng ta lấy ví dụ cho rõ ràng nhé, ví dụ như hiện giờ chúng ta đang đối mặt với quân đội của Võ Tây vương, nếu Võ Tây vương có một đại quân mười vạn người, còn chúng ta chỉ có năm vạn binh lính, ngươi thấy chúng ta nên đánh hay nên rút?"
"Rút!" Tử Nguyệt công chúa đáp mà không chút do dự.
"Nếu chúng ta cũng có mười vạn đại quân thì nên đánh hay nên rút?"
"Chuyện này... vẫn nên rút!" Tử Nguyệt công chúa hơi chần chừ: "Mặc dù hai bên đều có mười vạn quân nhưng binh mã của Võ Tây vương được trang bị đầy đủ, huấn luyện có bài bản, chắc chắn chúng ta không phải đối thủ của bọn họ nên cứ rút lui cho chắc!"
"Nếu chúng ta có hai mươi vạn lính thì nên đánh hay nên rút?"
"Thế thì... đánh!" Tử Nguyệt công chúa do dự: "Có số binh mã nhiều gấp đôi, phần thắng thuộc về chúng ta khá lớn, có thể đánh được rồi!"
"Sai! Vẫn phải rút!" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.
"Tại sao chứ?" Tử Nguyệt công chúa bối rối.
"Mặc dù có nhiều binh lính, phần thắng lớn, nhưng có đánh thắng thì cũng thắng một cách thảm hại, phải hy sinh quá nhiều, thế này rất không đáng! Binh lính của chúng ta vốn đã không nhiều nên phải bảo vệ thực lực chứ không được hy sinh vô ích!"
"Ồ..." Tử Nguyệt công chúa gật đầu với vẻ đăm chiêu.
"Ta lại hỏi ngươi nhé, nếu chúng ta có bốn mươi vạn người lính, gấp bốn lần số binh mã của Võ Tây vương thì nên đánh hay nên rút?"
"Ưu thế quá rõ rồi, đánh chứ!" Tử Nguyệt công chúa trả lời mà không chút do dự.
"Sai rồi, vẫn phải rút!" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng bảo.
Tử Nguyệt công chúa lại há hốc miệng một lần nữa: "Có ưu thế rõ ràng như thế, tại sao vẫn phải rút cơ chứ?"
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Ngươi quên rồi sao, lúc này kẻ địch đang tấn công, tinh thần binh sĩ đang hưng thịnh! Ở thời điểm ấy, nếu chúng ta đánh với bọn họ thì cho dù có ưu thế cũng vẫn phải hi sinh! Tại sao không chờ đến lúc tinh thần chiến đấu của bọn họ giảm sút rồi mới ra tay? Ra tay tấn công vào lúc ấy chẳng phải phần thắng sẽ càng lớn hơn sao?"
"Đúng vậy! Quân sư giỏi quá!" Tử Nguyệt công chúa vỗ đầu một cái.
Nữ đế đang đứng trên nóc nhà cũng khen ngợi: "Ta đúng là ếch ngồi đáy giếng! Mặc dù hắn chỉ nói vài câu ít ỏi nhưng cũng đủ để thấy được trình độ binh pháp của hắn rồi! Quả nhiên Lâm ái khanh là một nhân tài quân sự!"
"Đúng vậy, không thể không phục!" Bạch Quan âm than thở.
Cùng lúc đó, Lâm Bắc Phàm lại hỏi: "Ta lại hỏi ngươi, nếu chúng ta có bốn mươi vạn người lính, Võ Tây vương có mười vạn, hơn nữa sĩ khí của bọn họ đã không còn, ngươi nói xem chúng ta nên đánh hay nên rút?"
"Đánh! Không cần do dự gì nữa, đánh ngay!" Tử Nguyệt công chúa khẳng định.
"Sai rồi! Hoàn toàn sai lầm! Vẫn phải rút!" Lâm Bắc Phàm lớn giọng đáp.
"Hả!" Tử Nguyệt công chúa há hốc miệng.
Hai nữ tử trên nóc nhà cũng ngây người.
Binh lực lớn hơn nhiều như thế, kẻ địch lại không có sĩ khí, tại sao vẫn chưa đánh cơ chứ?
"Quân sư, tại sao lại rút?" Tử Nguyệt công chúa hỏi.
"Ngươi đã quên điều thứ hai và thứ ba của chiến tranh du kích rồi sao?"
"Địch ở ta quấy, địch mệt ta đánh ấy hả?"
"Không sai, chính là câu này!" Lâm Bắc Phàm cười nói: "Đến lúc đó rồi mà vẫn chưa đánh, Võ Tây vương còn có thể làm gì được đây? Chắc chắn là phải đóng quân nghỉ ngơi chứ sao! Như vậy hắn ta đã cho chúng ta cơ hội rồi, nếu lúc này, chúng ta phái ra vài binh mã đi quấy rối bọn họ khiến bọn họ ăn không ngon ngủ không yên, không được yên ổn, ngươi nói xem, chẳng phải sức chiến đấu của bọn họ sẽ sụt giảm rất nhiều hay sao?"
Ánh mắt của mấy nữ tử kia đều sáng lên: "Đúng vậy!"
"Nếu vào lúc bọn họ mệt mỏi không gượng nổi nữa, chúng ta lại dẫn phần lớn nhân mã tới tấn công, vậy có phải phần thắng sẽ lớn hơn một chút hay không?"
Tử Nguyệt công chúa gật đầu liên tục: "Không sai, không sai, quân sư nói phải lắm!"
"Ta lại hỏi ngươi này, nếu lúc này kẻ địch rút lui, chúng ta có nên thừa thắng xông lên hay không? Có nên đánh tiếp hay không?"
"Nên chứ!" Tử Nguyệt công chúa trả lời rất dứt khoát.
"Lại sai nữa!" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng bảo.
"Tại sao lại sai?" Tử Nguyệt công chúa há hốc miệng.
Hai cô gái trên nóc nhà cũng ngẩn người!
Chẳng phải đó là thời điểm tốt để thừa thắng xông lên sao?
Tại sao vẫn sai chứ?
Bình luận facebook