• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (2 Viewers)

  • Chương 166-170

Chương 166 Bản quan cũng hết cách

Lâm Bắc Phàm vừa mới tới doanh trại thì Triệu thống lĩnh đã ra đón ngay ở cổng, còn cười ha ha và chắp tay bảo: “Lâm đại nhân, cuối cùng thì đại nhân cũng tới rồi! Mời đại nhân vào, lão phu đã đợi đại nhân rất lâu rồi!”

Lâm Bắc Phàm đáp một cách khiêm tốn: “Triệu đại nhân khách sáo quá rồi, sao ta lại dám làm phiền đại nhân ngài chứ?”

“Không phiền, có thể nhìn thấy Lâm đại nhân là niềm vinh dự của ta! Ha ha!” Triệu đại nhân vừa cười vừa bảo.

Hắn ta thật sự không dám ra vẻ trước mặt Lâm Bắc Phàm!

Lâm Bắc Phàm chính là tân khoa trạng nguyên đỗ cả tam nguyên!

Hắn làm quan chưa đầy ba tháng mà đã thăng bậc ba lần và trở thành quan viên chính ngũ phẩm, vô cùng được nữ đế ưu ái và được nàng ban thưởng cho rất nhiều!

Hắn thường đối mặt với văn võ bách quan, hầu như đắc tội với tất cả quan lại nhưng vẫn sống một cách thoải mái và ung dung như vậy!

Hơn nữa hai hôm nay, Lâm Bắc Phàm còn tra xét toàn bộ quan viên của Công bộ, thậm chí cả Công bộ thượng thư hắn cũng không bỏ qua!

Quả đúng là một kẻ gan to bằng trời!

Ai dám đắc tội với một kẻ gan to bằng trời có tiền đồ xán lạn như thế?

Hai người vừa nói vừa cười, tiến vào quân doanh.

Họ tới một khoảng đất trống rộng lớn, nơi đó có đặt thần khí khí cầu lớn bay lên trời đầu tiên.

Bên trong khí cầu lớn đang đốt rất nhiều khí nóng nhưng không để nó bay lên.

Bên cạnh đó còn có ba mươi binh sĩ tinh luyện đang tập luyện.

“Lâm đại nhân, ba mươi người này chính là tốp những dũng sĩ bay lên trời số một chúng chúng ta, bọn họ đều là những người trung thành, quả cảm và thiện chiến, được tuyển chọn từ Cấm Quân! Thực lực của tất cả bọn họ đều đạt đến trên Bát phẩm, trong đó có ba người đã tới Thất phẩm! Lâm đại nhân xem đã hài lòng hay chưa?” Triệu thống lĩnh nói với vẻ đắc ý.

“Không tồi! Triệu đại nhân có lòng rồi!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

Việc lựa chọn dũng sĩ bay lên trời cũng giống như lựa chọn phi công ở thời nay vậy.

Yêu cầu thứ nhất là phải trung thành, thứ hai là tố chất cơ thể phải vượt trội.

Đặc biệt là yêu cầu thứ hai – tốt chất cơ thể vượt trội chính là yêu cầu rất quan trọng, bằng không nếu như xảy ra nguy hiểm, có nhảy cũng không thể nhảy, vậy chỉ có nước đợi chết!

“Hiện giờ đã tập luyện đến mức nào rồi? Có tiến hành lần bay thử thứ hai hay chưa?” Lâm Bắc Phàm hỏi.

“Cần tập luyện những gì thì đã cho tập luyện hết rồi, nhưng vẫn chưa tiến hành lần bay thử thứ hai!” Triệu thống lĩnh đáp.

Lâm Bắc Phàm kinh ngạc: “Không phải chứ? Thời gian qua bao lâu rồi mà vẫn chưa bay thử lần hai?”

Triệu thống lĩnh cười khổ: “Đây cũng là một chuyện khó khăn mà! Mặc dù đã được đại nhân chỉ huy nhưng dẫu sao mọi người cũng đều là lính mới, chưa ai được bay một cách thật sự cả, kinh nghiệm không đủ, chân tay lóng ngóng! Ngộ nhỡ có gì sai sót sẽ gây ảnh hưởng xấu đến thần khí khí cầu lớn vậy chúng ta cũng không gánh nổi cái tội đó!”

Lâm Bắc Phàm cười: “Triệu đại nhân, đại nhân cẩn thận quá rồi! Để ta cho đại nhân hay, vài hôm nữa Công bộ sẽ sản xuất ra hai mươi khí cầu lớn nữa! Chiếc khinh khí cầu này hỏng thì vẫn còn hai mươi chiếc khác, không dùng lại sợ hỏng mất ấy chứ!”

“Hơn nữa thiếu kinh nghiệm thì vẫn còn ta đây cơ mà? Bản quan có thể làm người bay đầu tiên, những gì mà các ngươi học đều do ta viết đấy, để ta đưa các ngươi bay, làm quen với cách bay của khí cầu lớn nhanh nhất có thể!”

Thật ra là Lâm Bắc Phàm không nhịn được, hắn lại muốn bay rồi, thế nên hắn mới phải tìm một lý do hợp lý.

“Lâm đại nhân, đại nhân chỉ đạo chúng ta là được rồi, không cần phải bay đâu!” Triệu thống lĩnh vội nói.

“Không bay thì ta dạy các ngươi bay kiểu gì?” Lâm Bắc Phàm nói.

“Lâm đại nhân, chuyện này nguy hiểm lắm! Nhỡ đâu đại nhân xảy ra chuyện gì thì chúng ta biết phải bẩm báo với bệ hạ thế nào?” Triệu thống lĩnh cười khổ.

“Yên tâm, ta không gặp nguy hiểm gì đâu!” Lâm Bắc Phàm xua tay tỏ vẻ không quan tâm.

“Lâm đại nhân, ta không có ý đó đâu! Ý của bản quan là bệ hạ đã ra lệnh cấm không cho đại nhân lên khí cầu lớn! Nếu để đại nhân lên khí cầu lớn thì coi như chúng ta kháng chỉ và sẽ bị chặt đầu mất!”

Lâm Bắc Phàm ngỡ ngàng: “Vãi! Không phải chứ? Bệ hạ lại nhắm vào ta như vậy ư?”

“Đó là những gì đích thân bệ hạ nói!” Triệu thống lĩnh nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt ngưỡng mộ, hắn ta bảo: “Bệ hạ nói tính mạng của Lâm đại nhân rất quan trọng đối với hoàng triều Đại Võ và với sự an nguy của xã tắc nên không thể xảy ra sai sót gì! Nếu Lâm đại nhân vẫn muốn lên khí cầu lớn vậy chúng ta không gánh nổi tội đâu! Lâm đại nhân xem, bệ hạ coi trọng đại nhân bao nhiêu, mong đại nhân hãy bỏ qua cho bản quan!”

Tâm trạng của Lâm Bắc Phàm lập tức tụt dốc không phanh!

Hắn thà không cần sự coi trọng này còn hơn!

Hiện giờ hắn chỉ muốn bay thôi!

“Triệu đại nhân, thế này không được rồi, ta mà không bay thì sao có thể truyền đạt lại cách bay cho mọi người? Đại nhân giúp ta nói vài lời tốt đẹp trước mặt bệ hạ, cũng chỉ là bay lên trời thôi mà, không phải sao? Kinh nghiệm của ta vô cùng phong phú nên chắc chắn không xảy ra chuyện gì đâu, mọi người cứ yên tâm!”

Trông dáng vẻ khăng khăng của Lâm Bắc Phàm, Triệu thống lĩnh cũng ngại đắc tội hắn, cuối cùng chỉ đành đồng ý: “Được! Bản quan sẽ báo cáo lên trên giúp Lâm đại nhân, nếu không được thì bản quan cũng hết cách!”

“Đạ tạ Triệu đại nhân!”
Chương 167 Giấc mộng bao đời

Không lâu sau, trong hoàng cung.

Nữ đế đang phê tấu chương, nhận được lời nhắn của Triệu thống lĩnh xong cũng kinh ngạc.

“Sao cơ? Lâm Bắc Phàm lại muốn lên khí cầu lớn hả?”

Lão thái giám gật đầu đầy cung kính, đoạn bảo: “Đúng vậy thưa bệ hạ! Trạng nguyên nói phải lên khí cầu lớn thì mới có thể truyền đạt lại cách bay và nhanh chóng đào tạo ra được các dũng sĩ bay lên trời!”

Nữ đế tiếp tục vùi đầu phê tấu chương, nàng nói: “Cứ bảo với hắn là không cho phép! Cái tên này mới bay lần đầu tiên đã dám cắt đứt dây thừng bay ra tận ngoài thành, suýt chút nữa thì không về được! Vậy mà hắn còn muốn bay lần nữa?”

Lão thái giám cúi đầu: “Vâng, thưa bệ hạ!”

Lão thái giám đang định đi báo thì bị nữ đế gọi lại: “Khoan đã!”

Hắn ta quay người, cung kính hỏi: “Bệ hạ còn muốn dặn dò gì ạ?”

Nữ đế chỉ vào đĩa hoa quả ở bên cạnh, đoạn bảo: “Đây là dưa hấu từ Tây Vực, ngon lắm, ngọt mà nhiều nước, để lạnh càng ngon hơn, ngươi đem qua cho Lâm ái khanh thử đi!”

“Vâng, bệ hạ!” Lão thái giám bê đĩa bằng hai tay và rời đi.

Khoảng một canh giờ sau có vài thái giám đến doanh trại của Cấm Quân.

“Truyền khẩu dụ của bệ hạ, cấm Lâm Bắc Phàm lên khí cầu lớn, khâm thử!”

Trên mặt Lâm Bắc Phàm tràn đầy vẻ thất vọng, Triệu thống lĩnh nhún vai, tỏ vẻ hắn ta cũng hết cách.

Lúc này, có hai thái giám mở một hộp đồ ăn lớn vô cùng tinh xảo và lấy hoa quả đông lạnh từ bên trong ra.

“Lâm đại nhân, đây là hoa quả bệ hạ thưởng cho đại nhân. Dưa hấu đến từ Tây Vực, ngọt mà nhiều nước, để lạnh càng ngon hơn! Mời Lâm đại nhân thưởng thức!”

Lâm Bắc Phàm chớp mắt, nữ đế có ý gì đây?

Liệu có phải ý của nữ đế là bảo hắn ngoan ngoãn làm quần chúng ăn dưa và đừng làm loạn lên đúng không?

Thế là Lâm Bắc Phàm chỉ đành vừa ăn dưa hấu đông lạnh vừa chỉ cách bay cho các dũng sĩ bay lên trời.

Cứ thế trôi qua ba ngày.

Hai mươi chiếc khí cầu lớn của Công bộ đã chế tạo xong và bàn giao.

Có hai mươi chiếc khí cầu lớn này nên tốc độ tập luyện của các dũng sĩ bay lên trời cũng tăng lên rất nhiều.

Chưa tới ba ngày hầu như tất cả các dũng sĩ đều đã nắm được cách bay cơ bản và có thể bay lên khoảng bốn đến năm mươi mét.

Nữ đế vui lắm, nàng đã trọng thưởng cho rất nhiều người, đồng thời còn quyết định sẽ tổ chức một nghi lễ trên không sau ít ngày nữa, cho hai mươi khí cầu lớn đồng thời bay lên bầu trời, uy chấn bốn phương.

Một ngày đó, khi hai mươi khí cầu lớn bay lên bầu trời kinh thành cùng một lúc đã khiến toàn bộ kinh thành sục sôi hẳn lên!

Đây chính là kỳ quan hiếm có nhất trong trăm năm nay của Đại Võ!

Cảnh tượng trăm năm khó gặp một lần này nhanh chóng truyền đi khắp các nơi, đến các quốc gia khác nhau!

Các thân vương và các quốc gia khác đều sẽ bị đả kích đau đớn!

Ấy thế mà triều đình Đại Võ lại sở hữu hai mươi thần khí bay lên trời, còn bọn họ thì chẳng có lấy một cái nào hết!

Sau này bọn họ sẽ phải đối đầu với triều đình Đại Võ thế nào đây?

Thế là bọn họ cũng đổ sức lực và tiền của vào để nhanh chóng chế tạo khí cầu lớn.

Cuộc chạy đua vũ trang ở dị giới đã bắt đầu rồi!

Ký Bắc, tại đại viện của Ký Bắc vương.

Đại viện này của Ký Bắc vương vô cùng xa xỉ, đây là không chỉ là nơi Ký Bắc vương dùng để tiếp đãi võ lâm hào kiệt mà còn là nơi hắn ta nghiên cứu chế tạo thần khí khí cầu lớn.

Từ khi nhận được cách chế tạo khí cầu lớn từ Lâm Bắc Phàm, Ký Bắc vương đã triệu tập rất nhiều thợ thủ công giỏi, đầu tư một lượng lớn người và vật để nghiên cứu về khí cầu lớn.

Hơn nửa tháng trôi qua, cuối cùng hắn ta cũng nhận được tin tốt.

Quân sư Gia Cát bước vào với vẻ mặt vui mừng: “Chúc mừng vương gia! Chúc mừng vương gia! Thần khí bay lên trời đầu tiên của chúng ta đã được chế tạo thành công, vài ngày sau là có thể tiến hành bay thử! Vương gia, đại nghiệp của vương gia lại gần thêm một bước rồi!”

“Phi thiên thành tiên, trường sinh bất lão đều đã nằm chắc trong tầm tay!”

“Tốt! Tốt lắm!” Ký Bắc vương hớn hở.

Việc nghiên cứu ra khí cầu lớn không chỉ giúp hắn ta tiến gần hơn đến vị trí hoàng đế, mà còn có nghĩa là hắn ta sẽ thành tiên, sẽ trường sinh bất lão!

Đây chính là một sự mê hoặc khó lòng chối từ đối với bất cứ một vị vương giả nào.

Ký Bắc vương nóng lòng nói: “Hiện giờ triều đình đã chế tạo được hai mươi thần khí khí cầu lớn, thời gian không chờ đợi ai hết! Ngày mai cho tiến hành bay thử ngay, ngươi thấy sao?”

“Vâng, thưa vương gia! Thuộc hạ sẽ thông báo chuyện này xuống dưới!”

Thế là ngày hôm sau, vương gia và tốp tùy tùng thân cận của hắn ta đã tới đại viện từ rất sớm, cả các hào kiệt giang hồ đầu quân vào vương phủ cũng tề tựu đông đủ, bọn họ tới để xem lần bay thử hiếm hoi này.
Chương 168 Vương gia cũng bay thử

Vương gia đứng bên dưới khí cầu lớn đang được thêm khí nóng, hắn ta thốt lên đầy kinh ngạc: “Đây chính là thần khí khí cầu lớn! Thật không ngờ một thứ với hình dáng kì lạ như thế này lại có thể bay lên trời!”

Một vị hào kiệt trong giang hồ mỉm cười: “Vương gia, nếu không có trinh sát truyền đạt lại thì thuộc hạ cũng không dám tin thứ này có thể bay được! Thuộc hạ chỉ có thể nói trạng nguyên đúng là một thiên tài, không hổ danh là sao Văn Khúc từ trên trời hạ phàm, vậy mà hắn lại phát minh ra được thứ thần khí này!”

Vương gia nghe xong cũng gật đầu, trên mặt hắn ta là nụ cười rạng rỡ, ngoài ra còn thoáng thấy vẻ kiêu ngạo.

Hiện giờ trạng nguyên Lâm Bắc Phàm đã là người của hắn ta rồi.

Người khác khen trạng nguyên thì cũng như đang khen hắn ta vậy!

“Có điều bản vương vẫn thấy hơi lo, thứ này có thể bay được thật sao?” Vương gia thấp thỏm.

Hắn ta luôn không an tâm về những chuyện mà mình chưa từng thấy.

Gia Cát tiên sinh cười đáp: “Vương gia cứ yên tâm! Thần khí bay lên trời này giống hệt với thần khí mà triều đình chế tạo, đã vậy nó còn được chế tạo theo cách mà vị kia chỉ cho nên chắc chắn không xảy ra vấn đề gì đâu!”

Vương gia vô cùng mừng rỡ: “Được! Nếu lần bay thử này thành công thì bản vương sẽ trọng thưởng cho tất cả mọi người!”

“Đa tạ vương gia!” Mọi người có mặt đều bật cười.

Khí nóng được thêm vào khí cầu lớn, cuối cùng chiếc khí cầu lớn phình ra thành một quả cầu khổng lồ cao khoảng ba, bốn tầng lầu, đứng ngoài đại viện cũng có thể trông thấy rõ ràng nên cũng đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

Có điều vương gia cũng chẳng che giấu gì cả.

Hiện giờ các thân vương và các quốc gia đều đang nghiên cứu khí cầu lớn, dù triều đình có biết thì có thể làm gì được hắn ta nào?

Kẻ có tội chẳng phải một người, ngươi cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi!

Nghĩ tới đây, Ký Bắc vương lại càng bội phục Lâm Bắc Phàm đang ở kinh thành xa xôi.

Một kế nho nhỏ của hắn thôi mà đã giúp hắn ta giải quyết được hậu hoạn!

Đúng là thiên tài mà!

Vương gia đứng phía dưới khí cầu lớn, nhìn khí cầu lớn đang phình lên, dã tâm trong lòng hắn ta cũng dần dần bành trướng.

“Lần này… nhất định phải bay thành công!”

Lúc bấy giờ, một binh sĩ tới bẩm báo: “Vương gia, khí nóng đã được thêm đầy đủ, có thể tiến hành bay thử lần thứ nhất!”

Ánh mắt của mọi người cũng nóng lên.

“Vương gia, để thuộc hạ làm người bay thử đầu tiên cho ạ!”

“Vương gia, mong vương gia giao nhiệm vụ này cho thuộc hạ!”

“Vương gia…”



Trông các hào kiệt giang hồ tranh nhau nhận, và cả các tướng quân, tướng sĩ đang nóng lòng kia, vương gia cười ha ha: “Các vị anh hùng không cần tranh giành, người nào cũng sẽ có phần! Lưu thiếu hiệp tuổi còn nhỏ thì hãy để hắn làm người đầu tiên vậy!”

Lưu thiếu hiệp tên đầy đủ là Lưu Chân Vân, là một thiếu hiệp mới nương nhờ Ký Bắc Vương không lâu.

Hắn ta tuổi đời còn chưa tới đôi mươi, đương lúc tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết, muốn được gây dựng nghiệp lớn cùng vương gia.

Hành động này đúng lúc có thể lấy lòng vương gia.

Không nằm ngoài dự đoán của vương gia, Lưu Chân Vân vừa nghe thấy hắn ta giao nhiệm vụ quý giá này cho mình, lập tức mừng rỡ: “Đa tạ vương gia! Thuộc hạ nhất định sẽ không phụ lòng vương gia!”

Sau đó hắn ta nóng lòng nhảy vào bên trong giỏ khí cầu và đợi cho khí cầu lớn bay lên.

Những người khác trông thấy cũng không buồn tranh giành nữa, dù sao thì bọn họ cũng sẽ có cơ hội mà.

Lúc này, khí cầu lớn đang chầm chậm bay lên và đã cách mặt đất hơn một mét.

Mọi người đều hưng phấn vô cùng.

“Bay lên rồi!”

“Nó bay lên thật rồi kìa!”

“Bay lên trời rồi!”



Ký Bắc vương mừng rơn: “Nó bay lên thật rồi, quả đúng là thần khí bay lên bầu trời!”

Đang nói thì khí cầu lớn lại cách mặt đất thêm ba, bốn mét nữa.

Mọi người nhìn mà lại càng vui hơn.

“Cách ba, bốn mét rồi kìa, còn cao hơn cả tường!”

“Bay cao hơn nữa đi!”

“Bay lên trời luôn đi!”



Chiếc khí cầu lớn tiếp tục tiến về khoảng không trong sự mong chờ của tất cả mọi người.

Bất tri bất giác nó đã cách mặt đất ba mươi mét.

Cộng thêm chiều cao vốn có của khí cầu lớn thì lúc này, độ cao đã đạt tới năm mươi mét, gần như người trong toàn thành đều có thể nhìn thấy nó.

Mọi người nhìn mà hoa tay múa chân, vui vẻ cực kì.

Vương gia ở phía dưới hét lên: “Lâm thiếu hiệp, tình hình thế nào rồi?”

Lưu Chân Vân đứng trong giỏ khí cầu đang vô cùng kích động: “Ổn, mọi thứ đều ổn, mong vương gia yên tâm!”

“Được!” Vương gia cười lớn.

“Chúc mừng vương gia! Chúc mừng vương gia!” Gia Cát tiên sinh chắp tay lớn giọng nói: “Lần bay thử này về cơ bản đã thành công! Có thần khí bay lên trời này rồi thì không lo đại nghiệp của vương gia bất thành nữa!”

“Chúc mừng vương gia! Chúc mừng vương gia!” Mọi người đồng thanh hô.

“Ha ha ha ha ha…” Vương gia bật cười, đây là lần đầu tiên hắn ta phát hiện mình cách giấc mơ gần đến như vậy.

Thế nhưng đúng lúc ấy, có một tiếng phựt vang lên.

Khí cầu lớn bỗng không còn bay lên nữa mà từ từ rớt xuống.
Chương 169 Bản vương là người thiếu tiền sao?

Vương gia hoảng loạn: “Chuyện gì thế này?”

Mọi người thi nhau nhìn về phía thợ thủ công già, người chịu trách nhiệm chính trong việc nghiên cứu khí cầu lớn.

Thợ thủ công kia lau mồ hôi trên mặt, trông hắn ta có hơi hoảng sợ: “Vương gia, hình như túi khí của khí cầu lớn bị rách rồi?”

Vương gia hỏi: “Rách rồi thì sẽ thế nào?”

“Theo cách chế tạo thì khí cầu lớn bay lên là nhờ có khí nóng! Nếu túi khí bị rách thì khí cầu lớn sẽ xẹp đi, khi nóng bên trong khí cầu lớn sẽ tản hết ra ngoài! Không có khí nóng thì khí cầu lớn không thể bay được!”

Đang nói thì khí cầu lớn đã chầm chậm rơi xuống mặt đất dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.

Bọn họ lại nhìn kĩ hơn một chút, phát hiện bên trên khí cầu lớn có một cái lỗ, khí nóng đã tràn qua cái lỗ đó.

“Xin vương gia trách tội!” Các thợ thủ công lập tức quỳ xuống.

Sắc mặt của vương gia khó coi vô cùng.

Lần bay thử đầu tiên đã thành ra như vậy, đã thế còn ở ngay trước mặt mọi người, thế này chẳng phải đang làm trò cười cho thiên hạ hay sao?

Quân sư Gia Cát tiên sinh lập tức lên tiếng: “Vương gia, lần bay thử nghiệm đầu tiên có thể nói là đã thành công rồi! Còn về chuyện khí tràn ra thì có lẽ do đây là lần đầu tiên các thợ thủ công chế tạo nên chưa có nhiều kinh nghiệm! Vương gia hãy cho bọn họ thêm cơ hội, bọn họ chắc chắn sẽ chế tạo ra khí cầu lớn bay lên trời khiến Vương gia hài lòng, rong ruổi khắp giang sơn vạn dặm!”

Sắc mặt của vương gia dịu đi, dẫu sao thì hắn ta vẫn cần phải dựa vào đám thợ thủ công này để chế tạo khí cầu lớn nữa.

Nếu hắn ta phạt bọn họ thì sẽ ảnh hưởng đến sự tích cực của bọn họ.

Nghĩ đến đây, vương gia bèn nở nụ cười hòa nhã: “Quân sư nói phải, có thể nói thần khí khí cầu lớn này đã được nghiên cứu và chế tạo thành công, chỉ có điều giữa chừng xảy ra chút vấn đề nho nhỏ mà thôi! Các thợ thủ công cứ yên tâm, bản vương sẽ không trách tội các ngươi! Các ngươi mau đứng lên đi, mặt đất lạnh lắm!”

“Đa tạ Vương gia!” Các thợ thủ công kinh ngạc trước thái độ hòa nhã của vương gia, bọn họ thầm thở phào một hơi đồng thời cũng cảm kích vô cùng.

Các hào kiệt võ lâm khác trông thấy cảnh tượng ấy cũng thi nhau gật đầu.

Đây mới chính là vị điện hạ khoan dung độ lượng, có cả đạo đức và lòng nhân ái trong mắt bọn họ!

Đây mới chính là một minh chủ mà bọn họ thề chết đi theo!

“Sau này lại tiếp tục làm phiền các thợ thủ công rồi!”

Vương gia cười bảo: “Mong các vị nhanh chóng chế tạo được số lượng lớn thần khí bay lên trời này! Sau khi hoàn thành, bản vương sẽ có trọng thưởng, thăng quan tiến chức cũng không thành vấn đề!”

“Rõ, thưa vương gia!” Các thợ thủ công hớn hở.

Lúc bấy giờ, tại đất Giang Nam cũng có một chiếc khí cầu lớn đang chầm chậm bay lên bầu trời, thế nhưng bay chưa được bốn, năm mươi mét, khí cầu lớn đó đã chúi xuống đất.

Cả đám người đừng bên dưới ngẩn tò te.

Trong đó có một người hơi béo, trông điệu bộ có vẻ nghiêm túc đang đứng ở giữa. Hắn ta chính là Giang Nam vương, nhìn thấy khí cầu lớn rơi xuống trước mặt, hai mắt hắn ta dại ra: “Thần khí bay lên này… rốt cuộc là đã thành không hay thất bại vậy? Ai đó có thể nói cho bản vương biết được không?”

Vương Phú Quý – người đã từng làm ăn với Lâm Bắc Phàm kiên trì đáp: “Vương gia, tất nhiên là thành công rồi ạ!”

Giang Nam Vương ngoảnh đầu hỏi: “Sao ngươi lại nói vậy?”

“Vương gia, khí cầu lớn này đã bay được mười mấy trượng rồi, đây chẳng phải là đã thành công rồi hay sao? Nếu là ngày trước làm gì có thần vật nào có thể đưa người ta bay lên cả chục trượng được như vậy? Hoàn toàn không có!” Vương Phú Quý chắp tay nói.

“Đúng đúng đúng, ngươi nói rất có lí!” Gương mặt của Giang Nam vương tràn đầy sự vui mừng.

“Theo như cách chế tạo thì khi chế tạo túi khí cho khí cầu lớn phải tuân thủ yêu cầu nghiêm ngặt, không thể xảy ra một chút sai sót nào! Thế nhưng đây là lần đầu tiên các thợ thủ công của chúng ta chế tạo khí cầu lớn, kinh nghiệm còn thiếu sót nên mới có chút vấn đề xảy ra! Cứ làm lại một vài lần là sẽ không sao hết!” Vương Phú Quý tiếp tục nói.

“Ngươi nói rất có lí, vậy chúng ta tiếp tục chế tạo khí cầu lớn đi! Trước hết cứ làm năm mươi… à không, một trăm cái đi!” Giang Nam vương nói một cách hùng hồn.

Vương Phú Quý giật bắn mình: “Vương gia, liệu có nhiều quá rồi không? Một trăm cái cần rất nhiều tiền đó!”

Giang Nam vương lắc đầu: “Không hề nhiều! Hiện giờ triều đình đã chế tạo được hai mươi cái rồi, trong khi đó bản vương lại không có cái nào, như thế bảo bản vương đối đầu với triều đình kiểu gì đây? Một khoảng thời gian nữa có thể số lượng khí cầu lớn của triều đình sẽ lên đến bốn mươi, năm mươi cái! Thế nên chúng ta bắt buộc phải tranh thủ thời gian, mau chóng chế tạo ra một trăm chiếc khí cầu lớn mới có thể áp chế được triều đình!”

“Hơn nữa về tiền…” Giang Nam vương nói trong sự kiêu ngạo tột cùng: “Bản vương là người thiếu tiền sao? Bản vương nghèo đến nỗi chẳng có gì ngoài tiền! Mau triệu tập một số lượng lớn thợ thủ công lành nghề chế tạo một trăm chiếc khí cầu lớn cho bản vương!”

“Vâng thưa vương gia!”

Lúc bấy giờ, các thân vương và các quốc gia khác cũng đang lũ lượt thực hiện lần bay thử nghiệm đầu tiên.

Thế nhưng đến cuối cùng, tất cả khí cầu lớn của bọn họ chỉ bay được chưa đến năm mươi mét đã rơi xuống đất.

Song bọn họ đều cho rằng mình đã thành công, việc khí cầu lớn rơi xuống chỉ do một chút sai sót mà thôi.

Dẫu sao đây cũng là lần bay thử đầu tiên mà, có thể hiểu được.

Thế là bọn họ lại thi nhau gia tăng tốc độ sản xuất khí cầu lớn, không muốn làm kẻ tụt lại phía sau.

Tình hình đó đã được bẩm báo tới hoàng cung.
Chương 170 Trở thành người mà mình ghét nhất

Nữ đế nở nụ cười đắc ý: “Quả đúng như lời Lâm ái khanh nói, khí cầu lớn mà bọn họ chế tạo sẽ xảy ra vấn đề lớn, không bay được đến hai mươi trượng đã rơi xuống! Khí cầu lớn chỉ bay được không quá hai mươi trượng thì uy hiếp được cái gì?”

Khí cầu lớn chỉ bay được không quá hai mươi trượng chẳng khác gì một cái đèn lồng khổng lồ, chỉ cần một mũi tên thôi đã có thể bắn rụng nó.

Không bay được bảy, tám mươi trượng thì không thể tạo thành uy hiếp được.

Cứ nghĩ đến việc đám người kia không biết tự lượng sức mình, bất chấp cái giá chế tạo ra loại khí cầu lớn tồn tại nhiều vấn đề, cuối cùng tổn thất số lượng lớn người và của mà chẳng thu được gì là nữ đế lại muốn cười!

“Chiêu này của Lâm Bắc Phàm đúng là quá độc, quá cao minh!”

“Chẳng cần tốn chút sức lực nào, cũng chẳng cần tốn binh tốn ngựa mà vẫn có thể khiến thực lực của các thân vương yếu đi và khiến thực lực của trẫm tăng lên!”

“Cán cân thắng lợi đang dần nghiêng về phía trẫm rồi!”

“Các vị hoàng thúc, chắc chắn mấy người chẳng thể ngờ được đâu nhỉ?” Nữ đế vô cùng đắc ý.

Hiện giờ nàng đang sở hữu danh nghĩa chính thống, còn có rất nhiều của cải, nàng có thể âm thầm phát triển lực lượng của riêng mình.

Thời gian càng kéo dài thì càng có lợi cho nàng.

Trong lòng nàng lại càng bội phục Lâm Bắc Phàm hơn.

Cái tên này lúc nào cũng lông bông, thường gây ra những chuyện khiến nàng phải đau đầu, song những lúc quan trọng hắn lại là kẻ chủ lực nhất.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, nữ đế lại thấy hơi nhớ cái tên này rồi.

“Đúng rồi, giờ Lâm ái khanh thế nào rồi? Hai hôm nay thấy hắn yên tĩnh quá, có vẻ không giống hắn cho lắm! À, trẫm đã thưởng cho hắn một mảnh ruộng màu mỡ rồi mà nhỉ, hắn đã nhận chưa?”

Lão thái giám cúi đầm bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, hai hôm nay Lâm đại nhân đều ở Quốc Tử Giám, phân xưởng của Công bộ và doanh trại Cấm Quân, công vụ khá bận rộn! Còn về mảnh ruộng màu mỡ kia thì Lâm đại nhân vẫn chưa nhận đâu ạ!”

“Vẫn chưa nhận à, thế thì không được rồi!” Nữ đế dặn dò: “Ngươi đi giục hắn đi, bảo hắn nhanh nhận mảnh ruộng đó cho trẫm! Có ruộng rồi hắn mới biết an phận!”

“Vâng thưa bệ hạ!” Lão thái giám cúi đầu.

Không lâu sau, lão thái giám đó đích thân tới tìm Lâm Bắc Phàm.

“Vương công công, người ta thường nói không có việc gì thì không tới tòa tam bảo, ngọn gió nào đưa Vương công công tới đây thế?” Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa ra tiếp Vương công công.

“Lâm đại nhân, đương nhiên là bệ hạ phái ta tới rồi!” Lão thái giám mỉm cười.

“Bệ hạ có dặn dò gì sao?” Lâm Bắc Phàm thắc mắc, hắn thấy dạo này cũng đâu có chuyện gì.

“Lâm đại nhân, ngươi quên rồi sao? Bệ hạ đã thưởng cho đại nhân một mảnh ruộng màu mỡ, thế nhưng đến giờ mà đại nhân vẫn chưa nhận! Bệ hạ không nhìn nổi nữa nên mới phái chúng ta tới giục đại nhân!” Lão thái giám lại cười.

Lâm Bắc Phàm vỗ đầu: “Ừ nhỉ, dạo này công vụ bận bịu quá nên ta quên mất, thật ngại quá!”

Thật ra đó giờ hắn đâu có để chuyện này trong lòng.

Dù sao thì hắn cũng là một kẻ có thể chạy trốn bất cứ lúc nào, đất đai cũng chẳng mang theo được nên hắn lấy để làm gì?

Vậy nên Lâm Bắc Phàm đã bất giác quên mất.

“Lâm đại nhân, giờ đại nhân đang được bệ hạ ưu ái, san sẻ phân ưu với người, công vụ đúng là bận bịu thật, chúng ta có thể hiểu được! Nhưng đại nhân không thể không nhận ruộng được! Đại nhân đi một chuyến với chúng ta được không? Bằng không bệ hạ trách tội, chúng ta cũng hết cách!” Lão thái giám cười khổ.

“Mảnh ruộng đó ở đâu? Có xa không?” Lâm Bắc Phàm hỏi.

“Không xa, ra ngoài thành là tới! Đây chính là mảnh ruộng mà bệ hạ đặc biệt chọn cho đại nhân đó!” Lão thái giám nói bằng giọng điệu đầy ngưỡng mộ.

“Được! Nếu đã vậy thì chúng ta đi xem thôi!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.

“Được, mời đại nhân đi theo chúng ta!”

Lâm Bắc Phàm kéo lấy mấy người Lý Sư Sư đi cùng, tiện thì nhớ đường luôn.

Khoảng một canh giờ sau, mọi người đã ra khỏi thành.

Lão thái giám chỉ vào một mảnh đất ruộng vuông vức và phì nhiêu: “Lâm đại nhân, đây chính là ruộng mà bệ hạ đã thưởng cho đại nhân, tổng cộng một trăm mẫu! Mà ruộng này cũng không cách kinh thành quá xa, tiện cho đại nhân quản lí, đại nhân thấy thế nào?”

Nhìn một cái cũng biết đây là mảnh ruộng màu mỡ rồi, bởi lẽ lúa được trồng ở đây sinh trưởng tốt đến mức khiến người ta phấn khởi.

Lâm Bắc Phàm đến thế giới này đã được hơn ba năm, từ đó đến giờ hắn cũng chưa từng thấy mảnh ruộng nào tốt đến vậy.

Hắn vừa gật đầu vừa cười, nói: “Rất tốt, ta rất thích, mong công công cảm ơn bệ hạ giúp ta!”

“Lâm đại nhân thích là được rồi!” Lão thái giám cũng bật cười, hắn ta lôi một cái hộp ra, bên trong đựng vài tờ giấy, đoạn dặn: “Đây là khế ước của mảnh ruộng này, mời Lâm đại nhân nhận!”

“Cảm ơn công công!” Lâm Bắc Phàm nhận bằng hai tay.

“Không có gì, chúng ta về bẩm báo với bệ hạ đây!”

“Công công đi thong thả!”

Lúc này, Lâm Bắc Phàm nhìn khế ước trong tay rồi lại nhìn mảnh ruộng trước mắt, trong lòng vẫn thấy hơi hoang mang.

Hắn đã trở thành một địa chủ gian ác, thích bóc lột nông dân ở xã hội cũ một cách đơn giản như vậy ư?

Lâm Bắc Phàm thầm thở dài một hơi.

Hắn lăn lội bao năm nay cuối cùng lại trở thành người mà mình ghét nhất!

Song cảm giác này…

Ta lại rất thích!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom