-
Chương 151-155
Chương 151 Tức run bần bật
Lâm Bắc Phàm cực kỳ kích động: "Nữ đế đã nhiều lần ra lệnh, nếu ai tiết lộ phương pháp chế tạo vũ khí quan trọng của quốc gia cho người khác để bị phát hiện sẽ phạm phải tội lớn đầu rơi máu chảy, không người nào bảo vệ nổi! Hiện nay, Công bộ đã được chấn chỉnh, không thể nào có chuyện bọn họ để lộ bí mật ra được, cũng chỉ còn mình ta mà thôi! Cho nên, nếu vương gia chế tạo ra khí cầu lớn bị nữ đế phát hiện ra, chắc chắn ta sẽ phải chết! Nói cách khác, ta đang dùng tính mạng của mình để cống hiến cho vương gia đấy!"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, gầm lên trong đau khổ: "Vương gia chỉ bỏ ra có chút tiền mà thôi, còn ta thì lại đánh mất tính mạng của mình đây này! Tiền mất đi còn kiếm lại được nhưng mất mạng rồi thì thật sự chẳng còn gì cả! Ta muốn nhiều tiền hơn một chút thì đã sao nào? Chẳng lẽ không được chắc?"
Hai người Mạc Như Sương bị mắng tới nỗi mất hết thể diện, gật đầu lia lịa: "Được chứ, rất được ấy chứ..."
Lâm Bắc Phàm vẫn tiếp tục kích động: "Hiện giờ ta rất nghi ngờ có phải vương gia cố ý nhằm vào ta không đấy, tại sao lần nào cũng giao cho ta loại mệnh lệnh chắc chắn phải chết thế này? Có phải hắn ta muốn giết ta đúng không?"
"Sao vương gia lại muốn ngươi chết được, vương gia chỉ đang... chỉ đang..." Mạc Như Sương không nói nên lời.
Bởi vì nàng cũng chợt nhận ra rằng hai mệnh lệnh này đều phải mạo hiểm tính mạng để hoàn thành.
Mệnh lệnh đầu tiên là cứu thế tử ra ngoài, suýt thì khiến Lâm Bắc Phàm đi đời nhà ma, đánh mất tất cả.
Mệnh lệnh thứ hai là giao nộp phương pháp chế tạo vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời, một khi bại lộ sẽ bị định tội mất đầu. Hơn nữa xét từ tình hình hiện giờ, chuyện này rất có thể sẽ bại lộ, gần như chết chắc.
Trong lòng nàng cũng có phần trách móc vương gia, tại sao luôn giao cho công tử nhiệm vụ khó khăn như thế?
Như vậy chẳng phải đang cố ý hại người hay sao?
Quách Thiếu Soái ngẫm nghĩ lại, cũng cảm thấy mệnh lệnh của vương gia thật sự quá khó nhằn.
Hắn ta lên tiếng: "Lâm công tử, vất vả cho ngươi rồi!"
Lâm Bắc Phàm cười lạnh một tiếng: "Ta không ngại nói cho các ngươi biết, hiện giờ ta đang nghi ngờ ý đồ của vương gia, cho nên ta nhất định phải giữ lại một đường lui cho mình! Chỉ khi nào trong tay nắm một khoản tiền lớn thì hắn ta mới nhớ đến ta, tới lúc tính mạng của ta bị đe dọa thì hắn ta mới ra tay cứu ta! Ta chỉ là một kẻ đọc sách hai tay trói gà cũng không chặt, tất cả những gì ta làm chẳng qua là để tự vệ mà thôi, chẳng lẽ ta làm như thế là sai hay sao?"
"Công tử không sai, ngươi làm đúng lắm! Ở bất cứ thời điểm nào, bảo vệ tính mạng của bản thân mới là điều quan trọng nhất!" Mạc Như Sương lập tức bảo.
"Lâm công tử, ta đã hiểu nỗi khổ tâm trong lòng ngươi rồi, ta hoàn toàn ủng hộ ngươi!" Quách Thiếu Soái cũng nói.
"Các ngươi hiểu thì tốt rồi!" Lâm Bắc Phàm mừng rỡ gật đầu: "Ta cũng không phải loại người không hiểu lý lẽ! Nếu cuối cùng sự thật cho thấy mọi chuyện chỉ là ta đa nghi, vậy một ngày nào đó trong tương lai ta sẽ trả lại tiền để cống hiến cho sự nghiệp của vương gia!"
Mạc Như Sương nhìn bờ vai gầy yếu của Lâm Bắc Phàm mà không khỏi đau lòng.
Đúng như hắn đã nói, hắn chỉ là một người đọc sách hai tay trói gà cũng không chặt, nhưng trên triều đình, những việc hắn làm đều là việc có thể sẽ phải rơi đầu, thật chẳng dễ dàng gì cho hắn!
Hắn đòi thêm tiền chỉ là để tự bảo vệ mình mà thôi!
Bởi vì chỉ khi hắn nắm giữ thật nhiều tiền thì vương gia mới không nỡ để hắn chết, mới ra tay cứu mạng hắn ở thời điểm mấu chốt, nếu không thì người tài như hắn sẽ chết một cách rất uổng phí.
Chẳng lẽ trước đây hắn tham tiền cũng là vì mục đích này ư?
Dường như nàng đã hiểu Lâm Bắc Phàm hơn rồi!
"Công tử, bọn họ sẽ báo cáo với vương gia về tình hình cụ thể, ta nghĩ vương gia sẽ hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng ngươi thôi! Ngươi thấy hai trăm vạn đã đủ chưa?" Mạc Như Sương hỏi với vẻ nghiêm túc.
"Hai trăm vạn à, có được không vậy?" Lâm Bắc Phàm chớp mắt, hắn bỗng cảm thấy Mạc Như Sương thật đáng yêu.
Đúng lúc ấy, Quách Thiếu Soái nói với vẻ bất mãn: "Sư tỷ, hai trăm vạn làm sao mà đủ được? Tỷ không nghe những gì công tử nói hay sao, để nghiên cứu món vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời này đã tiêu tốn hơn hai trăm vạn rồi, cho nên giá bán ra nhất định phải nhiều hơn con số ấy! Hơn nữa, công tử muốn có thêm tiền cũng chỉ là để tự bảo vệ mình mà thôi, càng có nhiều tiền thì tính mạng càng an toàn, cho nên ta cảm thấy ít nhất cũng phải là ba trăm vạn!"
"Ba trăm vạn cơ à!" Lâm Bắc Phàm nhìn sang Quách Thiếu Soái, bỗng cảm thấy Quách Thiếu Soái cũng hơi đẹp trai, tại sao trước đây hắn lại không phát hiện ra nhỉ?
"Sư đệ, ngươi nói cũng có lý lắm! Nhưng ba trăm vạn thì nhiều quá, có lẽ vương gia không có nhiều tiền như thế đâu!" Mạc Như Sương nhíu mày.
"Vậy thì lấy khúc giữa đi! Hai trăm năm mươi vạn, ta không phải kẻ tham lam đâu!" Lâm Bắc Phàm ra vẻ đạo mạo mà nói.
Hai người Mạc Như Sương rất mừng rỡ: "Công tử quả là người biết suy nghĩ chu toàn!”
Vì vậy, hai người cấp tốc báo cáo với phía Ký Bắc vương.
Ký Bắc vương đọc xong lá thư được gửi tới, sắc mặt trở nên trắng bệch, tay chân lạnh buốt cả đi, run bần bật.
Cuối cùng, hắn ta hét lên trong giận dữ: "Hai trăm năm mươi vạn ư, sao ngươi không ăn cướp luôn đi?"
Chương 152 Mất hồn mất vía
"Vương gia, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Quân sư Gia Cát tiên sinh chạy tới, hỏi với vẻ dè dặt.
"Ngươi tự đọc đi!" Vương gia vứt lá thư cho hắn ta.
Gia Cát tiên sinh chăm chú đọc thư, đọc tới cuối thư mí mắt hắn ta cũng co giật: "Hai trăm năm mươi vạn, hắn ta thật sự hét giá rất cao đấy! Ta tưởng đưa một trăm vạn là có thể thỏa mãn lòng tham của hắn rồi chứ, không ngờ ta vẫn đánh giá hắn thấp một cách nghiêm trọng như thế!"
Vương gia ngồi trên ghế thái sư, vừa thở phì phò vừa nói: "Quân sư, ngươi cũng thấy rồi đấy! Không phải bản vương không muốn cho hắn tiền mà là Lâm Bắc Phàm quá tham lam, bản vương lấy đâu ra nhiều tiền như thế cho hắn?"
Gia Cát tiên sinh cười đáp: "Ta rất thấu hiểu tâm trạng của vương gia, nhưng đồng thời cũng hiểu được tâm trạng của Lâm Bắc Phàm! Đúng như trong thư viết, hai nhiệm vụ mà vương gia giao cho hắn gần như đều là kiểu nhiệm vụ thập tử nhất sinh, cho nên Lâm Bắc Phàm mới nảy sinh lòng nghi ngờ với vương gia, hắn cho rằng vương gia cố tình nhằm vào hắn, nên mới dùng việc đòi nhiều tiền để tự vệ!"
"Lâm Bắc Phàm sống ở kinh thành xa xôi, chưa từng được thấy vẻ anh minh uy vũ của vương gia, không bị tư thế oai phong và phẩm chất cao quý của vương gia chinh phục, không tin tưởng ở vương gia nên mới giở chút trò vặt vãnh đó thôi! Nếu ta là hắn thì ta cũng sẽ làm như vậy!"
Tâm trạng của vương gia đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Gia Cát tiên sinh chắp tay, nói: "Cho nên thuộc hạ kiến nghị cứ chấp thuận yêu cầu của Lâm Bắc Phàm đi! Mặc dù phải tổn thất chút tiền bạc nhưng lại có được phương pháp chế tạo vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời và cả lòng trung thành của một nhân tài hàng đầu, chẳng lẽ lại không đáng hay sao?"
Vương gia gượng cười: "Nhưng bản vương tìm đâu ra hai trăm năm mươi vạn bây giờ? Tháng trước chi ra một trăm tám mươi vạn, đến bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại nổi đây! Bản vương thật sự không thể chi tiền thêm được nữa!"
"Vương gia, đúng là hai trăm năm mươi vạn này rất nhiều, nhưng gắng gượng một chút thì vẫn chi ra được mà! Ngươi phải hiểu rằng..."
Ánh mắt của Gia Cát tiên sinh mang vẻ cuồng nhiệt: "Các phiên vương lớn, các triều đình lớn đều đang muốn nắm giữ phương pháp chế tạo vũ khí thần kỳ có thể bay lên bầu trời này! Nhưng chỉ có mình vương gia ngươi có cơ hội này mà thôi, chẳng lẽ không đáng để chi ra nhiều tiền một chút hay sao?"
Vương gia mỉm cười đầy đắc ý: "Quân sư nói có lý lắm! Cũng nhờ quân sư đề xuất, bảo bản vương nhanh chóng thu phục Lâm Bắc Phàm nên ta mới có được cơ hội quý giá này, ha ha!"
"Vì vậy, dùng nhiều tiền một chút cũng đáng thôi!"
Gia Cát tiên sinh nói với vẻ kích động: "Vương gia phải hiểu rằng, nếu có được vũ khí thần kỳ này thì thực lực của chúng ta sẽ tăng lên nhanh chóng, vượt qua các phiên vương khác, có cơ hội đoạt được ngôi báu thống trị Trung Nguyên lớn hơn bọn họ! Có được Trung Nguyên và đăng cơ làm hoàng đế, vậy chẳng phải những gì đã đánh mất đều sẽ quay về hay sao? Hiện giờ tổn thất chút tiền bạc thì có là gì đâu?"
Vương gia không ngừng gật đầu: "Quân sư, ngươi nói phải lắm!"
"Hơn nữa, vương gia, khí cầu lớn này có thể đưa con người bay lên bầu trời, có nghĩa chúng ta cũng có thể gặp được tiên nhân trên trời, có cơ hội nhận được duyên phận do thần tiên ban tặng, được trường sinh bất lão, thế nên… tiêu chút tiền chẳng lẽ lại không đáng ư?"
Vừa nghĩ tới chuyện mình có cơ hội gặp được thần tiên và được trường sinh bất lão, vương gia kích động đến mức mặt mũi đỏ gay, hơi thở dồn dập: "Quân sư nói rất đúng! Chỉ cần được trường sinh bất lão thì dù có tốn bao nhiêu tiền cũng đáng cả! Nếu hắn đòi tiền thì cứ cho hắn là xong! Hai trăm năm mươi vạn lượng, so với cơ hội được trường sinh thì đúng là không hề nhiều chút nào!"
"Vương gia anh minh!" Gia Cát tiên sinh chắp tay, cười đáp.
Vì vậy, ngân phiếu trị giá hai trăm năm mươi vạn lượng được cấp tốc giao tới tay Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm chớp mắt, trong lòng lại hơi hối hận, cứ cảm thấy mình đòi ít quá rồi.
Người ta đã hào phóng như thế chắc chắn vẫn còn nhiều tiền hơn!
Đây đúng là một con cừu siêu béo bở, là cái loại mà lúc đi đường mỡ núng nính đong đưa ấy!
Lâm Bắc Phàm tự nhủ với lòng mình lần sau phải đòi nhiều hơn một chút, tuyệt đối không được mềm lòng!
Nhân từ với vương gia là đang tàn nhẫn với chính mình!
Vương gia đang tưởng tượng đến giấc mộng đẹp trường sinh đột nhiên hắt xì một cái!
"Hiện giờ vương gia đã đưa tiền rồi, còn phương pháp chế tạo khí cầu lớn thì sao đây?" Mạc Như Sương hỏi.
"Ta đã chuẩn bị xong từ lâu rồi! Đây chính là phương pháp chế tạo khí cầu lớn bay lên bầu trời, các ngươi cứ giao nó cho vương gia đi! Nhớ kỹ, thứ này rất quan trọng, tuyệt đối không được để lộ đâu đấy!" Lâm Bắc Phàm lấy một tập tài liệu ra, dặn dò kỹ càng.
Hai người Mạc Như Sương nghiêm túc nhận lấy tài liệu: "Bọn ta hiểu rồi!"
Sau đó bọn họ đem tư liệu đi ngay.
Lâm Bắc Phàm nhìn bóng lưng rời đi của hai người, trong lòng lặng lẽ cười thầm.
Kết quả hắn vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một cái bóng trắng xuất hiện bên cạnh, ánh mắt hệt như âm hồn đang chăm chú theo dõi hắn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc, suýt chút nữa thì dọa ba hồn bảy vía của hắn bay ra mất.
Chương 153 Đôi oan gia thú vị
"Bạch Quan m, ngươi có thể đừng làm như thế được không hả? Lần sau ngươi xuất hiện có thể tạo ra tiếng động gì đó để ta chuẩn bị tâm lý được không?" Lâm Bắc Phàm vừa vỗ ngực, vừa sợ hãi bảo.
Bạch Quan âm liếc mắt nhìn: "Không phải ngươi bảo mình đã quen rồi sao?"
"Đúng là quen rồi, nhưng ta lại bị kiểu ra trận mới của ngươi đánh bại rồi! Đừng có đứng gần như thế, sợ chết khiếp lên được!"
"Lần sau ta sẽ chú ý!" Bạch Quan âm nói với giọng điệu chẳng có chút thành ý nào cả: "Nhưng hiện giờ ta có một điều nghi vấn, ngươi thật sự đưa phương pháp chế tạo khí cầu lớn cho Ký Bắc vương sao?"
"Đúng vậy!" Lâm Bắc Phàm gật đầu.
"Tại sao vậy? Ngươi giao phương pháp chế tạo khí cầu lớn cho Ký Bắc vương cũng đồng nghĩa với việc đang nối giáo cho giặc! Một khi hắn ta chế tạo ra được vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời chắc chắn dã tâm của hắn ta sẽ bắt đầu tăng lên, ngày chiến tranh nổ ra sẽ chẳng còn xa nữa!" Bạch Quan âm nhíu mày.
Nàng chợt nhận ra bình thường Lâm Bắc Phàm thông minh lắm cơ mà, tại sao bây giờ lại hồ đồ như vậy?
Trong lòng nàng chợt nảy ra một suy nghĩ đi cướp lại phương pháp chế tạo khí cầu lớn, rồi giết chết tất cả những kẻ biết chuyện này.
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Yên tâm đi, hắn ta không thể làm ra khí cầu lớn được đâu!"
Bạch Quan âm sửng sốt: "Tại sao?"
"Bởi vì..." Lâm Bắc Phàm nói với vẻ thần bí: "Phương pháp chế tạo mà ta đưa cho hắn ta đã bị thay đổi một chút! Chỉ thay đổi một chút thôi thì hắn ta đừng hòng nghĩ đến chuyện làm được khí cầu lớn!"
"Thay đổi ở điểm nào?" Bạch Quan âm tò mò hỏi dồn.
"Vật liệu dùng để làm túi khí!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười và nói tiếp: "Khí cầu lớn của chúng ta có kết cấu đơn giản gồm một túi khí lớn, một cái giỏ chở người và nhiên liệu, rất dễ bắt chước theo! Làm giỏ chở người thì đơn giản thôi, nhiên liệu cũng có thể dễ dàng chuẩn bị, điểm mấu chốt là ở túi khí! Có tạo ra được loại túi khí bền, kín gió, chịu nhiệt tốt, chính là điểm mấu chốt để khí cầu lớn có thể bay lên bầu trời!"
Bạch Quan âm gật đầu: "Nói có lý lắm, tiếp tục đi!"
"Cho nên, trong tài liệu đó, ta đã sửa đổi một chút ở phần chế tạo túi khí. Sự thay đổi này rất nhỏ thôi nhưng lại là chỗ trí mạng! Nếu bọn họ cứ làm theo từng bước trong tài liệu thì..."
"Không thể tạo ra khí cầu lớn được?"
"Không, vẫn làm được chứ nhưng không sử dụng được!"
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt: "Để tạo ra khí cầu bay lên bầu trời, tiêu chuẩn mà túi khí cần phải đạt được rất cao, phải đủ bền, chắn kín gió, còn phải chịu được nhiệt độ, chất lượng kém hơn một chút thôi cũng không được! Bọn họ làm theo phương pháp chế tạo của ta thì chắc chắn sẽ làm ra được khí cầu lớn nhưng tuyệt đối không thể bay cao bay xa, cũng không thể bay lâu được, mà chỉ có thể vừa bay lên không trung khoảng mười mấy, hai mươi mét là đã rách rồi, sau đó rơi từ trên trời xuống!"
"Nếu vậy, bọn họ sẽ chỉ nghi ngờ kỹ thuật của bọn họ chưa tốt chứ không đổ lỗi lên đầu ta! Cứ như thế, bọn họ sẽ chế tạo và thử nghiệm liên tục nhiều lần, quá trình ấy sẽ làm tổn thất một lượng lớn nhân lực, vật lực và cả thời gian! Thậm chí đến cuối cùng có thể còn khiến bọn họ mệt chết!"
Bạch Quan âm không nói lên lời: "Ngươi thật sự xấu xa quá rồi đấy!"
"Cảm ơn ngươi đã khen!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười đắc ý, đáp: "Thật ra khi đang chế tạo khí cầu lớn, ta đã biết rằng Ký Bắc vương sẽ đòi phương pháp chế tạo từ chỗ ta rồi! Đã thế tại sao ta lại không nhân cơ hội kiếm thêm một khoản tiền nhỉ? Ngươi xem, hai trăm năm mươi vạn này chẳng phải cứ thế mà đưa tới tay ta hay sao?"
Lâm Bắc Phàm đưa tờ ngân phiếu hai trăm năm mươi vạn lượng ra.
Bạch Quan âm lặng lẽ nhận lấy, nói: "Nhưng ngươi phải cẩn thận đấy! Hành vi của ngươi cũng có thể coi là bán nước, lỡ chuyện này bại lộ, ngươi sẽ phải rơi đầu!"
"Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, ta sẽ chú ý!" Lâm Bắc Phàm gật đầu, hắn đi tới chỗ cái bàn rồi cầm cây bút lông lên.
"Ngươi làm gì vậy?" Bạch Thanh Hoàn khó hiểu.
"Ta viết thêm vài bộ phương pháp chế tạo khí cầu lớn, tranh thủ kiếm thêm vài khoản tiền nữa!"
Bạch Quan âm cũng đến cạn lời, cứ thế mà đi.
Nàng quay về hoàng cung bẩm báo với nữ đế về việc này.
Nữ đế nghe xong, khóe miệng chợt co giật.
Sau đó nàng đập bàn đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên khốn kiếp này! Ngày thường trẫm đã ba lần bảy lượt ra lệnh không được tiết lộ phương pháp chế tạo thần khí ra bên ngoài rồi cơ mà, thế mà ngươi còn dám làm trái, ngươi có coi trẫm ra gì hay không? Thật uổng công bình thường trẫm ưu ái hắn như thế, vậy mà lúc phản bội trẫm hắn lại chẳng hề do dự! Tên khốn kiếp này đúng là làm trẫm tức chết mà!"
Bạch Quan âm mỉm cười nhìn đôi oan gia vui vẻ này, nàng cảm thấy bọn họ thật thú vị!
Chương 154 Lại gạ gẫm
"Bệ hạ, xin bớt giận! Hắn cũng đâu phản bội bệ hạ, hắn còn giúp bệ hạ kiếm được một khoản kinh phí hai trăm năm mươi vạn, tiện tay gài bẫy Ký Bắc vương cơ mà! Tình hình này mà kéo dài, thực lực của Ký Bắc vương sẽ càng suy yếu mà thực lực của bệ hạ lại càng mạnh lên!"
"Thanh Hoàn tỷ tỷ, ngươi nói đúng lắm, nhưng cách tên này làm việc thật sự khiến người ta tức lắm!"
Nữ đế vừa tức tối lại vừa buồn bực, nói: "Lần nào hắn cũng nhảy trên lưỡi đao, điên cuồng dạo chơi bên bờ vực cái chết, khiến trẫm kinh hồn bạt vía, chẳng thể yên tâm! Đến bao giờ thì hắn mới chịu cư xử thật thà, bỏ cái trò làm khổ người khác đó đi đây?"
"Hay là... nói cho hắn biết thân phận của bệ hạ, như vậy có lẽ hắn sẽ không dám làm khổ bệ hạ nữa!" Bạch Quan âm cười đáp.
"Chỉ sợ là sau khi hắn biết có trẫm làm chỗ dựa, hắn lại càng hành động điên cuồng, ngang ngược không nể nang ai, không coi luật pháp và ông trời ra gì hơn ấy!" Nữ đế nghiến răng nghiến lợi.
"Bệ hạ nói cũng phải!" Bạch Quan âm mỉm cười.
Hiện giờ cả thiên hạ đều là kẻ địch mà hắn vẫn ngang ngược như thế, điên cuồng như thế!
Nếu hắn biết sau lưng mình có nữ đế làm chỗ dựa vậy dã tâm của hắn cũng sẽ bắt đầu lớn dần, thế chẳng phải hắn lại càng được nước hống hách hơn hay sao?
Khỏi cần nghi ngờ, chắc kèo hắn sẽ làm như thế rồi!
Chi bằng cứ giữ nguyên trạng thái hiện giờ để kiềm chế hắn.
Vì nữ đế quá tức giận nên hai ngày tiếp theo, nàng luôn thấy Lâm Bắc Phàm thật ngứa mắt, rất hay trừng mắt nhìn hắn.
Lâm Bắc Phàm chẳng hiểu gì cả, ta có làm gì đâu, sao ngươi lại trừng ta?
Trong lòng hắn lặng lẽ thở dài.
Nữ nhân đúng là loài động vật kỳ lạ, nữ đế lại càng kỳ lạ hơn!
Lúc trước thì ưu ái hắn như thế, chỉ hận không thể cho hắn tất cả những thứ tốt đẹp, hắn từ chối cũng không xong. Bây giờ thì lại mặc kệ hắn, cứ như thể hắn là kẻ bội tình bạc nghĩa vậy, thật khó hầu hạ.
"Người xưa nói đúng lắm: Gần vua như gần hổ, đặc biệt là hổ cái!"
Hôm ấy, khi Lâm Bắc Phàm đang đi từ Quốc Tử Giám về nhà thì bị một tên thương nhân giàu có chặn đường.
"Chúng ta chẳng hề quen biết, ngươi chặn đường ta làm gì?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
Người kia có cái bụng phệ, trông có vẻ khá phúc hậu, hắn ta cười ha ha như Phật Di Lặc, nói: "Lâm đại nhân, đúng là chúng ta không quen biết, nhưng tiểu nhân vẫn luôn ngưỡng mộ tài năng và học vấn của ngươi! Lần này chạm mặt trên đường, ta muốn mời Lâm đại nhân đi uống vài ly! Không biết tiểu nhân... có vinh hạnh này hay không?"
Nói rồi, hắn ta nhanh nhẹn lấy mấy tờ ngân phiếu ra nhét vào trong tay áo của Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm cúi đầu nhìn thử, tổng cộng một vạn lượng cũng lập tức cười tươi.
"Ngươi đúng là hiểu chuyện, ta thích nhất là kết bạn với những người giống như ngươi đấy, dẫn đường đi!"
Tên thương nhân giàu có kia mừng quýnh: "Đa tạ Lâm đại nhân đã cho ta cơ hội này, mời theo tiểu nhân tới đây, rượu và thức ăn đã được chuẩn bị xong xuôi cả rồi!"
Mọi người đi tới một quán rượu ở gần đó, bước vào trong một căn phòng xa hoa.
Đúng như lời tên thương nhân giàu có kia nói, rượu và thức ăn đã được chuẩn bị xong xuôi hết cả.
Rượu là loại rượu ngon, thức ăn cũng là hàng cao cấp.
Mọi người lần lượt ngồi xuống, tên thương nhân giàu có nói: "Lâm đại nhân, ta còn bố trí vài ca cơ hát hay múa giỏi, chúng ta vừa uống rượu dùng bữa vừa thưởng thức màn biểu diễn của ca cơ, thế nào?"
"Được, khách theo ý chủ!"
Tên thương nhân giàu có vỗ tay một tiếng, một nhóm ca cơ xinh đẹp thướt tha đi vào phòng bắt đầu biểu diễn.
Mọi người cùng nhau uống rượu dùng bữa và xem ca cơ biểu diễn.
Trong lúc dùng bữa, phú thương giới thiệu về bản thân, hắn ta tên là Vương Phú Quý, là một thương nhân vào nam ra bắc, con người rất chịu thương chịu khó, hơn nữa lại có tài buôn bán, vì vậy chỉ trong vòng ba mươi năm ngắn ngủi, hắn ta đã gây dựng được số của cải nhiều tới khủng khiếp.
Chỉ riêng một điểm này đã đủ để khiến người ta nhìn hắn ta bằng ánh mắt khác rồi.
Phải biết rằng, tình hình Đại Võ hiện nay rất bấp bênh và hỗn loạn, các phiên vương lớn chiếm đóng một phương, sẵn sàng nổ ra chiến tranh. Tham quan ô lại hoành hành khắp nơi, bóc lột dân chúng dã man. Giang hồ nổi lên sóng gió, xuất hiện tình trạng rối loạn. Rất nhiều người dân không sống nổi, vào rừng làm cướp, chiếm núi làm vương.
...
Trong tình cảnh ấy mà hắn ta vẫn có thể ngược xuôi nam bắc, gây dựng nên gia nghiệp thế này, có thể thấy hắn ta không phải là kẻ tầm thường.
Khoảng nửa canh giờ sau, mọi người đã cơm no rượu say, Lâm Bắc Phàm vừa nhâm nhi ly rượu vừa thản nhiên nói: "Ông chủ Vương, ngươi tới tìm ta rốt cuộc là vì chuyện gì? Giờ ta đã ăn uống no say cả rồi, cũng nên bàn tới chuyện chính thôi, ngươi nói xem có phải không?"
"Lâm đại nhân nói có lý lắm!" Vương Phú Quý cho mọi người lui ra, chỉ còn lại hắn ta và Lâm Bắc Phàm.
Sau đó, hắn ta đi tới ngồi xuống trước mặt Lâm Bắc Phàm, quan sát xung quanh một lượt rồi mới cúi đầu, nhỏ giọng bảo: "Lâm đại nhân, vậy ta đi thẳng vào vấn đề luôn nhé! Lần này ta đến đây là vì khí cầu lớn bay lên bầu trời, chỉ cần đại nhân giao phương pháp chế tạo khí cầu lớn cho ta, nhất định ta sẽ trả cho ngươi cái giá khiến ngươi hài lòng!"
Chương 155 Hơi ít
Lâm Bắc Phàm quát: "Ông chủ Vương, ngươi thật to gan! Ngươi là một tên thảo dân mà dám mơ tới vũ khí thần kỳ của triều đình ư! Đây là chuyện phải rơi đầu đấy! Ngươi không sợ bản quan lập tức ra ngoài đi báo quan, bắt ngươi lại hay sao?"
"Sợ chứ! Tất nhiên là ta sợ rồi!" Vương Phú Quý gượng cười: "Nhưng trong lòng ta cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ mà! Thật lòng mà nói, nếu không lấy được phương pháp chế tạo vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời này thì ta cũng sẽ mất đầu thôi!"
"Ngươi chắc hẳn không có lá gan to như vậy, người đứng sau lưng ngươi là ai hả? Nói!" Lâm Bắc Phàm lại quát lên.
"Đã tới nước này rồi, thảo dân cũng không giấu diếm đại nhân nữa vậy!" Vương Phú Quý nhỏ giọng đáp: "Người đứng sau lưng thảo dân thật ra chính là Giang Nam vương điện hạ! Chính vì có sự ủng hộ của Giang Nam vương điện hạ cho nên việc buôn bán của thảo dân mới có quy mô lớn như thế!"
Lâm Bắc Phàm nheo mắt lại.
Giang Nam vương chính là một vị vương gia có âm mưu tạo phản khác.
Hắn ta sống ở Giang Nam cho nên được gọi là Giang Nam vương.
Việc buôn bán ở Giang Nam vô cùng phát triển, sở hữu vùng đất Giang Nam này tất nhiên Giang Nam vương cũng buôn bán, tiền hắn ta kiếm được chất đầy nhà đầy cửa.
Nếu dùng tiền để so sánh thì trong cả Đại Võ này, có lẽ chẳng có mấy người sánh được với hắn ta.
Đến cả Ký Bắc vương lắm tiền nhiều của vẫn phải chịu lép vế trước hắn ta cả thôi!
Chẳng cần phải nói nhiều, hắn ta lại là một con cừu béo khác!
Hắn ta nhìn thấy khí cầu lớn, không nhịn nổi mà giơ tay ra muốn có được nó.
"Lâm đại nhân, từ sau khi khí cầu lớn đột nhiên xuất hiện, vương gia cứ nhất quyết đòi phải lấy được nó! Đại nhân là người phát minh ra khí cầu lớn cũng là người đầu tiên bay lên bầu trời, nếu đại nhân dâng phương pháp chế tạo khí cầu lớn lên cho vương gia, chắc chắn vương gia sẽ rất vui mừng, đồng thời vương gia sẽ trả cho đại nhân một khoản khiến ngươi hài lòng!"
"Hơn nữa, vương gia còn nói mình rất yêu thích tài năng và học vấn của đại nhân! Nếu đại nhân quy phục dưới trướng vương gia và làm việc cho vương gia, chắn chắn không thiếu lợi lộc cho đại nhân đâu! Đây là quà ra mắt mà vương gia tặng cho đại nhân, tổng cộng năm mươi vạn lượng, mong ngài vui lòng nhận cho!"
Nói rồi, hắn ta lấy một xấp ngân phiếu thật dày ra.
Hàng lông mày của Lâm Bắc Phàm hơi nhướn lên.
Quà ra mắt mà đã tận năm mươi vạn lượng rồi ư, nhiều hơn quà của Ký Bắc vương những hai mươi vạn lượng!
Không thể không thừa nhận rằng Giang Nam vương này rất hào phóng!
Rất con mẹ nó có tiền!
Lâm Bắc Phàm phất tay áo ra vẻ chính trực: "Đem về đi, ta không nhận số tiền này đâu!"
Vương Phú Quý hoảng hốt: "Lâm đại nhân, ngươi..."
Lâm Bắc Phàm nói trong cơn kích động: "Ngươi tưởng rằng chỉ chút tiền này đã mua chuộc được ta rồi sao?"
Vương Phú Quý chớp mắt, hỏi với vẻ nghi ngờ: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Hắn ta đã thăm dò từ trước rồi, trạng nguyên lang này rất tham tiền, chỉ trong hai tháng tại chức hắn đã tham ô mấy trăm vạn lượng bạc rồi, cho nên hắn ta mới đem tiền tới đây để mua chuộc.
Nhưng không ngờ có vẻ người ta rất có nguyên tắc, không muốn nhận số tiền đó.
"Tất nhiên không phải rồi!" Lâm Bắc Phàm đập bàn đứng dậy, chỉ vào mặt Vương Phú Quý, tức giận bảo: "Bản quan nói cho ngươi biết, phải dùng rất nhiều tiền mới được nhé!"
Vương Phú Quý: "Vãi!"
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ bất mãn: "Mới có năm mươi vạn lượng, có nằm chình ình trên đất ta cũng chẳng thèm nhặt, thế mà ngươi cũng không biết ngại tặng cho ta, ta không thèm!"
Vương Phú Quý: "Trời má!"
Vương Phú Quý nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ sửng sốt.
Hắn ta đã sớm biết chuyện Lâm Bắc Phàm rất tham lam nhưng lại không ngờ là tham đến mức này!
Quà ra mắt năm mươi vạn lượng mà vẫn không thể thỏa mãn nổi lòng tham của ngươi ư?
Ngươi muốn bao nhiêu đây hả?
"Phải phải phải, Lâm đại nhân, đúng là thảo dân tặng ít quá, năm mươi vạn lượng thật không xứng với thân phận của đại nhân!"
Vương Phú Quý hơi nghiến răng, lấy thêm mấy tấm ngân phiếu từ trong ngực áo ra, tất cả đều dâng lên: "Lâm đại nhân, tổng cộng là bảy mươi vạn lượng, mong đại nhân vui lòng nhận cho! Trên người tiểu nhân chỉ mang nhiêu đó tiền thôi, lần sau tiểu nhân sẽ bù vào thêm cho đủ một trăm vạn, có được không?"
Cuối cùng thì sắc mặt của Lâm Bắc Phàm cũng bình thường trở lại: "Hừm, thế còn tạm được! Ta đành nể mặt vương gia tạm thời nhận số tiền này vậy! Nhưng ngươi phải bù thêm ba mươi vạn lượng nhanh lên đấy nhé!"
Sau đó, hắn nhanh tay vơ lấy xấp ngân phiếu nhét vội vào túi mình.
Cả quá trình này diễn ra một cách vô cùng lưu loát trôi chảy, không chút do dự chút nào.
Khóe miệng Vương Phú Quý co giật: "Vâng, thưa đại nhân!"
Sau đó, hai người lại tiếp tục ngồi với nhau rất hòa hợp.
"Lâm đại nhân, đại nhân xem, phương pháp chế tạo vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời này ấy mà..." Vương Phú Quý nhắc lại.
Lâm Bắc Phàm cực kỳ kích động: "Nữ đế đã nhiều lần ra lệnh, nếu ai tiết lộ phương pháp chế tạo vũ khí quan trọng của quốc gia cho người khác để bị phát hiện sẽ phạm phải tội lớn đầu rơi máu chảy, không người nào bảo vệ nổi! Hiện nay, Công bộ đã được chấn chỉnh, không thể nào có chuyện bọn họ để lộ bí mật ra được, cũng chỉ còn mình ta mà thôi! Cho nên, nếu vương gia chế tạo ra khí cầu lớn bị nữ đế phát hiện ra, chắc chắn ta sẽ phải chết! Nói cách khác, ta đang dùng tính mạng của mình để cống hiến cho vương gia đấy!"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, gầm lên trong đau khổ: "Vương gia chỉ bỏ ra có chút tiền mà thôi, còn ta thì lại đánh mất tính mạng của mình đây này! Tiền mất đi còn kiếm lại được nhưng mất mạng rồi thì thật sự chẳng còn gì cả! Ta muốn nhiều tiền hơn một chút thì đã sao nào? Chẳng lẽ không được chắc?"
Hai người Mạc Như Sương bị mắng tới nỗi mất hết thể diện, gật đầu lia lịa: "Được chứ, rất được ấy chứ..."
Lâm Bắc Phàm vẫn tiếp tục kích động: "Hiện giờ ta rất nghi ngờ có phải vương gia cố ý nhằm vào ta không đấy, tại sao lần nào cũng giao cho ta loại mệnh lệnh chắc chắn phải chết thế này? Có phải hắn ta muốn giết ta đúng không?"
"Sao vương gia lại muốn ngươi chết được, vương gia chỉ đang... chỉ đang..." Mạc Như Sương không nói nên lời.
Bởi vì nàng cũng chợt nhận ra rằng hai mệnh lệnh này đều phải mạo hiểm tính mạng để hoàn thành.
Mệnh lệnh đầu tiên là cứu thế tử ra ngoài, suýt thì khiến Lâm Bắc Phàm đi đời nhà ma, đánh mất tất cả.
Mệnh lệnh thứ hai là giao nộp phương pháp chế tạo vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời, một khi bại lộ sẽ bị định tội mất đầu. Hơn nữa xét từ tình hình hiện giờ, chuyện này rất có thể sẽ bại lộ, gần như chết chắc.
Trong lòng nàng cũng có phần trách móc vương gia, tại sao luôn giao cho công tử nhiệm vụ khó khăn như thế?
Như vậy chẳng phải đang cố ý hại người hay sao?
Quách Thiếu Soái ngẫm nghĩ lại, cũng cảm thấy mệnh lệnh của vương gia thật sự quá khó nhằn.
Hắn ta lên tiếng: "Lâm công tử, vất vả cho ngươi rồi!"
Lâm Bắc Phàm cười lạnh một tiếng: "Ta không ngại nói cho các ngươi biết, hiện giờ ta đang nghi ngờ ý đồ của vương gia, cho nên ta nhất định phải giữ lại một đường lui cho mình! Chỉ khi nào trong tay nắm một khoản tiền lớn thì hắn ta mới nhớ đến ta, tới lúc tính mạng của ta bị đe dọa thì hắn ta mới ra tay cứu ta! Ta chỉ là một kẻ đọc sách hai tay trói gà cũng không chặt, tất cả những gì ta làm chẳng qua là để tự vệ mà thôi, chẳng lẽ ta làm như thế là sai hay sao?"
"Công tử không sai, ngươi làm đúng lắm! Ở bất cứ thời điểm nào, bảo vệ tính mạng của bản thân mới là điều quan trọng nhất!" Mạc Như Sương lập tức bảo.
"Lâm công tử, ta đã hiểu nỗi khổ tâm trong lòng ngươi rồi, ta hoàn toàn ủng hộ ngươi!" Quách Thiếu Soái cũng nói.
"Các ngươi hiểu thì tốt rồi!" Lâm Bắc Phàm mừng rỡ gật đầu: "Ta cũng không phải loại người không hiểu lý lẽ! Nếu cuối cùng sự thật cho thấy mọi chuyện chỉ là ta đa nghi, vậy một ngày nào đó trong tương lai ta sẽ trả lại tiền để cống hiến cho sự nghiệp của vương gia!"
Mạc Như Sương nhìn bờ vai gầy yếu của Lâm Bắc Phàm mà không khỏi đau lòng.
Đúng như hắn đã nói, hắn chỉ là một người đọc sách hai tay trói gà cũng không chặt, nhưng trên triều đình, những việc hắn làm đều là việc có thể sẽ phải rơi đầu, thật chẳng dễ dàng gì cho hắn!
Hắn đòi thêm tiền chỉ là để tự bảo vệ mình mà thôi!
Bởi vì chỉ khi hắn nắm giữ thật nhiều tiền thì vương gia mới không nỡ để hắn chết, mới ra tay cứu mạng hắn ở thời điểm mấu chốt, nếu không thì người tài như hắn sẽ chết một cách rất uổng phí.
Chẳng lẽ trước đây hắn tham tiền cũng là vì mục đích này ư?
Dường như nàng đã hiểu Lâm Bắc Phàm hơn rồi!
"Công tử, bọn họ sẽ báo cáo với vương gia về tình hình cụ thể, ta nghĩ vương gia sẽ hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng ngươi thôi! Ngươi thấy hai trăm vạn đã đủ chưa?" Mạc Như Sương hỏi với vẻ nghiêm túc.
"Hai trăm vạn à, có được không vậy?" Lâm Bắc Phàm chớp mắt, hắn bỗng cảm thấy Mạc Như Sương thật đáng yêu.
Đúng lúc ấy, Quách Thiếu Soái nói với vẻ bất mãn: "Sư tỷ, hai trăm vạn làm sao mà đủ được? Tỷ không nghe những gì công tử nói hay sao, để nghiên cứu món vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời này đã tiêu tốn hơn hai trăm vạn rồi, cho nên giá bán ra nhất định phải nhiều hơn con số ấy! Hơn nữa, công tử muốn có thêm tiền cũng chỉ là để tự bảo vệ mình mà thôi, càng có nhiều tiền thì tính mạng càng an toàn, cho nên ta cảm thấy ít nhất cũng phải là ba trăm vạn!"
"Ba trăm vạn cơ à!" Lâm Bắc Phàm nhìn sang Quách Thiếu Soái, bỗng cảm thấy Quách Thiếu Soái cũng hơi đẹp trai, tại sao trước đây hắn lại không phát hiện ra nhỉ?
"Sư đệ, ngươi nói cũng có lý lắm! Nhưng ba trăm vạn thì nhiều quá, có lẽ vương gia không có nhiều tiền như thế đâu!" Mạc Như Sương nhíu mày.
"Vậy thì lấy khúc giữa đi! Hai trăm năm mươi vạn, ta không phải kẻ tham lam đâu!" Lâm Bắc Phàm ra vẻ đạo mạo mà nói.
Hai người Mạc Như Sương rất mừng rỡ: "Công tử quả là người biết suy nghĩ chu toàn!”
Vì vậy, hai người cấp tốc báo cáo với phía Ký Bắc vương.
Ký Bắc vương đọc xong lá thư được gửi tới, sắc mặt trở nên trắng bệch, tay chân lạnh buốt cả đi, run bần bật.
Cuối cùng, hắn ta hét lên trong giận dữ: "Hai trăm năm mươi vạn ư, sao ngươi không ăn cướp luôn đi?"
Chương 152 Mất hồn mất vía
"Vương gia, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Quân sư Gia Cát tiên sinh chạy tới, hỏi với vẻ dè dặt.
"Ngươi tự đọc đi!" Vương gia vứt lá thư cho hắn ta.
Gia Cát tiên sinh chăm chú đọc thư, đọc tới cuối thư mí mắt hắn ta cũng co giật: "Hai trăm năm mươi vạn, hắn ta thật sự hét giá rất cao đấy! Ta tưởng đưa một trăm vạn là có thể thỏa mãn lòng tham của hắn rồi chứ, không ngờ ta vẫn đánh giá hắn thấp một cách nghiêm trọng như thế!"
Vương gia ngồi trên ghế thái sư, vừa thở phì phò vừa nói: "Quân sư, ngươi cũng thấy rồi đấy! Không phải bản vương không muốn cho hắn tiền mà là Lâm Bắc Phàm quá tham lam, bản vương lấy đâu ra nhiều tiền như thế cho hắn?"
Gia Cát tiên sinh cười đáp: "Ta rất thấu hiểu tâm trạng của vương gia, nhưng đồng thời cũng hiểu được tâm trạng của Lâm Bắc Phàm! Đúng như trong thư viết, hai nhiệm vụ mà vương gia giao cho hắn gần như đều là kiểu nhiệm vụ thập tử nhất sinh, cho nên Lâm Bắc Phàm mới nảy sinh lòng nghi ngờ với vương gia, hắn cho rằng vương gia cố tình nhằm vào hắn, nên mới dùng việc đòi nhiều tiền để tự vệ!"
"Lâm Bắc Phàm sống ở kinh thành xa xôi, chưa từng được thấy vẻ anh minh uy vũ của vương gia, không bị tư thế oai phong và phẩm chất cao quý của vương gia chinh phục, không tin tưởng ở vương gia nên mới giở chút trò vặt vãnh đó thôi! Nếu ta là hắn thì ta cũng sẽ làm như vậy!"
Tâm trạng của vương gia đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Gia Cát tiên sinh chắp tay, nói: "Cho nên thuộc hạ kiến nghị cứ chấp thuận yêu cầu của Lâm Bắc Phàm đi! Mặc dù phải tổn thất chút tiền bạc nhưng lại có được phương pháp chế tạo vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời và cả lòng trung thành của một nhân tài hàng đầu, chẳng lẽ lại không đáng hay sao?"
Vương gia gượng cười: "Nhưng bản vương tìm đâu ra hai trăm năm mươi vạn bây giờ? Tháng trước chi ra một trăm tám mươi vạn, đến bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại nổi đây! Bản vương thật sự không thể chi tiền thêm được nữa!"
"Vương gia, đúng là hai trăm năm mươi vạn này rất nhiều, nhưng gắng gượng một chút thì vẫn chi ra được mà! Ngươi phải hiểu rằng..."
Ánh mắt của Gia Cát tiên sinh mang vẻ cuồng nhiệt: "Các phiên vương lớn, các triều đình lớn đều đang muốn nắm giữ phương pháp chế tạo vũ khí thần kỳ có thể bay lên bầu trời này! Nhưng chỉ có mình vương gia ngươi có cơ hội này mà thôi, chẳng lẽ không đáng để chi ra nhiều tiền một chút hay sao?"
Vương gia mỉm cười đầy đắc ý: "Quân sư nói có lý lắm! Cũng nhờ quân sư đề xuất, bảo bản vương nhanh chóng thu phục Lâm Bắc Phàm nên ta mới có được cơ hội quý giá này, ha ha!"
"Vì vậy, dùng nhiều tiền một chút cũng đáng thôi!"
Gia Cát tiên sinh nói với vẻ kích động: "Vương gia phải hiểu rằng, nếu có được vũ khí thần kỳ này thì thực lực của chúng ta sẽ tăng lên nhanh chóng, vượt qua các phiên vương khác, có cơ hội đoạt được ngôi báu thống trị Trung Nguyên lớn hơn bọn họ! Có được Trung Nguyên và đăng cơ làm hoàng đế, vậy chẳng phải những gì đã đánh mất đều sẽ quay về hay sao? Hiện giờ tổn thất chút tiền bạc thì có là gì đâu?"
Vương gia không ngừng gật đầu: "Quân sư, ngươi nói phải lắm!"
"Hơn nữa, vương gia, khí cầu lớn này có thể đưa con người bay lên bầu trời, có nghĩa chúng ta cũng có thể gặp được tiên nhân trên trời, có cơ hội nhận được duyên phận do thần tiên ban tặng, được trường sinh bất lão, thế nên… tiêu chút tiền chẳng lẽ lại không đáng ư?"
Vừa nghĩ tới chuyện mình có cơ hội gặp được thần tiên và được trường sinh bất lão, vương gia kích động đến mức mặt mũi đỏ gay, hơi thở dồn dập: "Quân sư nói rất đúng! Chỉ cần được trường sinh bất lão thì dù có tốn bao nhiêu tiền cũng đáng cả! Nếu hắn đòi tiền thì cứ cho hắn là xong! Hai trăm năm mươi vạn lượng, so với cơ hội được trường sinh thì đúng là không hề nhiều chút nào!"
"Vương gia anh minh!" Gia Cát tiên sinh chắp tay, cười đáp.
Vì vậy, ngân phiếu trị giá hai trăm năm mươi vạn lượng được cấp tốc giao tới tay Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm chớp mắt, trong lòng lại hơi hối hận, cứ cảm thấy mình đòi ít quá rồi.
Người ta đã hào phóng như thế chắc chắn vẫn còn nhiều tiền hơn!
Đây đúng là một con cừu siêu béo bở, là cái loại mà lúc đi đường mỡ núng nính đong đưa ấy!
Lâm Bắc Phàm tự nhủ với lòng mình lần sau phải đòi nhiều hơn một chút, tuyệt đối không được mềm lòng!
Nhân từ với vương gia là đang tàn nhẫn với chính mình!
Vương gia đang tưởng tượng đến giấc mộng đẹp trường sinh đột nhiên hắt xì một cái!
"Hiện giờ vương gia đã đưa tiền rồi, còn phương pháp chế tạo khí cầu lớn thì sao đây?" Mạc Như Sương hỏi.
"Ta đã chuẩn bị xong từ lâu rồi! Đây chính là phương pháp chế tạo khí cầu lớn bay lên bầu trời, các ngươi cứ giao nó cho vương gia đi! Nhớ kỹ, thứ này rất quan trọng, tuyệt đối không được để lộ đâu đấy!" Lâm Bắc Phàm lấy một tập tài liệu ra, dặn dò kỹ càng.
Hai người Mạc Như Sương nghiêm túc nhận lấy tài liệu: "Bọn ta hiểu rồi!"
Sau đó bọn họ đem tư liệu đi ngay.
Lâm Bắc Phàm nhìn bóng lưng rời đi của hai người, trong lòng lặng lẽ cười thầm.
Kết quả hắn vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một cái bóng trắng xuất hiện bên cạnh, ánh mắt hệt như âm hồn đang chăm chú theo dõi hắn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc, suýt chút nữa thì dọa ba hồn bảy vía của hắn bay ra mất.
Chương 153 Đôi oan gia thú vị
"Bạch Quan m, ngươi có thể đừng làm như thế được không hả? Lần sau ngươi xuất hiện có thể tạo ra tiếng động gì đó để ta chuẩn bị tâm lý được không?" Lâm Bắc Phàm vừa vỗ ngực, vừa sợ hãi bảo.
Bạch Quan âm liếc mắt nhìn: "Không phải ngươi bảo mình đã quen rồi sao?"
"Đúng là quen rồi, nhưng ta lại bị kiểu ra trận mới của ngươi đánh bại rồi! Đừng có đứng gần như thế, sợ chết khiếp lên được!"
"Lần sau ta sẽ chú ý!" Bạch Quan âm nói với giọng điệu chẳng có chút thành ý nào cả: "Nhưng hiện giờ ta có một điều nghi vấn, ngươi thật sự đưa phương pháp chế tạo khí cầu lớn cho Ký Bắc vương sao?"
"Đúng vậy!" Lâm Bắc Phàm gật đầu.
"Tại sao vậy? Ngươi giao phương pháp chế tạo khí cầu lớn cho Ký Bắc vương cũng đồng nghĩa với việc đang nối giáo cho giặc! Một khi hắn ta chế tạo ra được vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời chắc chắn dã tâm của hắn ta sẽ bắt đầu tăng lên, ngày chiến tranh nổ ra sẽ chẳng còn xa nữa!" Bạch Quan âm nhíu mày.
Nàng chợt nhận ra bình thường Lâm Bắc Phàm thông minh lắm cơ mà, tại sao bây giờ lại hồ đồ như vậy?
Trong lòng nàng chợt nảy ra một suy nghĩ đi cướp lại phương pháp chế tạo khí cầu lớn, rồi giết chết tất cả những kẻ biết chuyện này.
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Yên tâm đi, hắn ta không thể làm ra khí cầu lớn được đâu!"
Bạch Quan âm sửng sốt: "Tại sao?"
"Bởi vì..." Lâm Bắc Phàm nói với vẻ thần bí: "Phương pháp chế tạo mà ta đưa cho hắn ta đã bị thay đổi một chút! Chỉ thay đổi một chút thôi thì hắn ta đừng hòng nghĩ đến chuyện làm được khí cầu lớn!"
"Thay đổi ở điểm nào?" Bạch Quan âm tò mò hỏi dồn.
"Vật liệu dùng để làm túi khí!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười và nói tiếp: "Khí cầu lớn của chúng ta có kết cấu đơn giản gồm một túi khí lớn, một cái giỏ chở người và nhiên liệu, rất dễ bắt chước theo! Làm giỏ chở người thì đơn giản thôi, nhiên liệu cũng có thể dễ dàng chuẩn bị, điểm mấu chốt là ở túi khí! Có tạo ra được loại túi khí bền, kín gió, chịu nhiệt tốt, chính là điểm mấu chốt để khí cầu lớn có thể bay lên bầu trời!"
Bạch Quan âm gật đầu: "Nói có lý lắm, tiếp tục đi!"
"Cho nên, trong tài liệu đó, ta đã sửa đổi một chút ở phần chế tạo túi khí. Sự thay đổi này rất nhỏ thôi nhưng lại là chỗ trí mạng! Nếu bọn họ cứ làm theo từng bước trong tài liệu thì..."
"Không thể tạo ra khí cầu lớn được?"
"Không, vẫn làm được chứ nhưng không sử dụng được!"
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt: "Để tạo ra khí cầu bay lên bầu trời, tiêu chuẩn mà túi khí cần phải đạt được rất cao, phải đủ bền, chắn kín gió, còn phải chịu được nhiệt độ, chất lượng kém hơn một chút thôi cũng không được! Bọn họ làm theo phương pháp chế tạo của ta thì chắc chắn sẽ làm ra được khí cầu lớn nhưng tuyệt đối không thể bay cao bay xa, cũng không thể bay lâu được, mà chỉ có thể vừa bay lên không trung khoảng mười mấy, hai mươi mét là đã rách rồi, sau đó rơi từ trên trời xuống!"
"Nếu vậy, bọn họ sẽ chỉ nghi ngờ kỹ thuật của bọn họ chưa tốt chứ không đổ lỗi lên đầu ta! Cứ như thế, bọn họ sẽ chế tạo và thử nghiệm liên tục nhiều lần, quá trình ấy sẽ làm tổn thất một lượng lớn nhân lực, vật lực và cả thời gian! Thậm chí đến cuối cùng có thể còn khiến bọn họ mệt chết!"
Bạch Quan âm không nói lên lời: "Ngươi thật sự xấu xa quá rồi đấy!"
"Cảm ơn ngươi đã khen!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười đắc ý, đáp: "Thật ra khi đang chế tạo khí cầu lớn, ta đã biết rằng Ký Bắc vương sẽ đòi phương pháp chế tạo từ chỗ ta rồi! Đã thế tại sao ta lại không nhân cơ hội kiếm thêm một khoản tiền nhỉ? Ngươi xem, hai trăm năm mươi vạn này chẳng phải cứ thế mà đưa tới tay ta hay sao?"
Lâm Bắc Phàm đưa tờ ngân phiếu hai trăm năm mươi vạn lượng ra.
Bạch Quan âm lặng lẽ nhận lấy, nói: "Nhưng ngươi phải cẩn thận đấy! Hành vi của ngươi cũng có thể coi là bán nước, lỡ chuyện này bại lộ, ngươi sẽ phải rơi đầu!"
"Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, ta sẽ chú ý!" Lâm Bắc Phàm gật đầu, hắn đi tới chỗ cái bàn rồi cầm cây bút lông lên.
"Ngươi làm gì vậy?" Bạch Thanh Hoàn khó hiểu.
"Ta viết thêm vài bộ phương pháp chế tạo khí cầu lớn, tranh thủ kiếm thêm vài khoản tiền nữa!"
Bạch Quan âm cũng đến cạn lời, cứ thế mà đi.
Nàng quay về hoàng cung bẩm báo với nữ đế về việc này.
Nữ đế nghe xong, khóe miệng chợt co giật.
Sau đó nàng đập bàn đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên khốn kiếp này! Ngày thường trẫm đã ba lần bảy lượt ra lệnh không được tiết lộ phương pháp chế tạo thần khí ra bên ngoài rồi cơ mà, thế mà ngươi còn dám làm trái, ngươi có coi trẫm ra gì hay không? Thật uổng công bình thường trẫm ưu ái hắn như thế, vậy mà lúc phản bội trẫm hắn lại chẳng hề do dự! Tên khốn kiếp này đúng là làm trẫm tức chết mà!"
Bạch Quan âm mỉm cười nhìn đôi oan gia vui vẻ này, nàng cảm thấy bọn họ thật thú vị!
Chương 154 Lại gạ gẫm
"Bệ hạ, xin bớt giận! Hắn cũng đâu phản bội bệ hạ, hắn còn giúp bệ hạ kiếm được một khoản kinh phí hai trăm năm mươi vạn, tiện tay gài bẫy Ký Bắc vương cơ mà! Tình hình này mà kéo dài, thực lực của Ký Bắc vương sẽ càng suy yếu mà thực lực của bệ hạ lại càng mạnh lên!"
"Thanh Hoàn tỷ tỷ, ngươi nói đúng lắm, nhưng cách tên này làm việc thật sự khiến người ta tức lắm!"
Nữ đế vừa tức tối lại vừa buồn bực, nói: "Lần nào hắn cũng nhảy trên lưỡi đao, điên cuồng dạo chơi bên bờ vực cái chết, khiến trẫm kinh hồn bạt vía, chẳng thể yên tâm! Đến bao giờ thì hắn mới chịu cư xử thật thà, bỏ cái trò làm khổ người khác đó đi đây?"
"Hay là... nói cho hắn biết thân phận của bệ hạ, như vậy có lẽ hắn sẽ không dám làm khổ bệ hạ nữa!" Bạch Quan âm cười đáp.
"Chỉ sợ là sau khi hắn biết có trẫm làm chỗ dựa, hắn lại càng hành động điên cuồng, ngang ngược không nể nang ai, không coi luật pháp và ông trời ra gì hơn ấy!" Nữ đế nghiến răng nghiến lợi.
"Bệ hạ nói cũng phải!" Bạch Quan âm mỉm cười.
Hiện giờ cả thiên hạ đều là kẻ địch mà hắn vẫn ngang ngược như thế, điên cuồng như thế!
Nếu hắn biết sau lưng mình có nữ đế làm chỗ dựa vậy dã tâm của hắn cũng sẽ bắt đầu lớn dần, thế chẳng phải hắn lại càng được nước hống hách hơn hay sao?
Khỏi cần nghi ngờ, chắc kèo hắn sẽ làm như thế rồi!
Chi bằng cứ giữ nguyên trạng thái hiện giờ để kiềm chế hắn.
Vì nữ đế quá tức giận nên hai ngày tiếp theo, nàng luôn thấy Lâm Bắc Phàm thật ngứa mắt, rất hay trừng mắt nhìn hắn.
Lâm Bắc Phàm chẳng hiểu gì cả, ta có làm gì đâu, sao ngươi lại trừng ta?
Trong lòng hắn lặng lẽ thở dài.
Nữ nhân đúng là loài động vật kỳ lạ, nữ đế lại càng kỳ lạ hơn!
Lúc trước thì ưu ái hắn như thế, chỉ hận không thể cho hắn tất cả những thứ tốt đẹp, hắn từ chối cũng không xong. Bây giờ thì lại mặc kệ hắn, cứ như thể hắn là kẻ bội tình bạc nghĩa vậy, thật khó hầu hạ.
"Người xưa nói đúng lắm: Gần vua như gần hổ, đặc biệt là hổ cái!"
Hôm ấy, khi Lâm Bắc Phàm đang đi từ Quốc Tử Giám về nhà thì bị một tên thương nhân giàu có chặn đường.
"Chúng ta chẳng hề quen biết, ngươi chặn đường ta làm gì?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
Người kia có cái bụng phệ, trông có vẻ khá phúc hậu, hắn ta cười ha ha như Phật Di Lặc, nói: "Lâm đại nhân, đúng là chúng ta không quen biết, nhưng tiểu nhân vẫn luôn ngưỡng mộ tài năng và học vấn của ngươi! Lần này chạm mặt trên đường, ta muốn mời Lâm đại nhân đi uống vài ly! Không biết tiểu nhân... có vinh hạnh này hay không?"
Nói rồi, hắn ta nhanh nhẹn lấy mấy tờ ngân phiếu ra nhét vào trong tay áo của Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm cúi đầu nhìn thử, tổng cộng một vạn lượng cũng lập tức cười tươi.
"Ngươi đúng là hiểu chuyện, ta thích nhất là kết bạn với những người giống như ngươi đấy, dẫn đường đi!"
Tên thương nhân giàu có kia mừng quýnh: "Đa tạ Lâm đại nhân đã cho ta cơ hội này, mời theo tiểu nhân tới đây, rượu và thức ăn đã được chuẩn bị xong xuôi cả rồi!"
Mọi người đi tới một quán rượu ở gần đó, bước vào trong một căn phòng xa hoa.
Đúng như lời tên thương nhân giàu có kia nói, rượu và thức ăn đã được chuẩn bị xong xuôi hết cả.
Rượu là loại rượu ngon, thức ăn cũng là hàng cao cấp.
Mọi người lần lượt ngồi xuống, tên thương nhân giàu có nói: "Lâm đại nhân, ta còn bố trí vài ca cơ hát hay múa giỏi, chúng ta vừa uống rượu dùng bữa vừa thưởng thức màn biểu diễn của ca cơ, thế nào?"
"Được, khách theo ý chủ!"
Tên thương nhân giàu có vỗ tay một tiếng, một nhóm ca cơ xinh đẹp thướt tha đi vào phòng bắt đầu biểu diễn.
Mọi người cùng nhau uống rượu dùng bữa và xem ca cơ biểu diễn.
Trong lúc dùng bữa, phú thương giới thiệu về bản thân, hắn ta tên là Vương Phú Quý, là một thương nhân vào nam ra bắc, con người rất chịu thương chịu khó, hơn nữa lại có tài buôn bán, vì vậy chỉ trong vòng ba mươi năm ngắn ngủi, hắn ta đã gây dựng được số của cải nhiều tới khủng khiếp.
Chỉ riêng một điểm này đã đủ để khiến người ta nhìn hắn ta bằng ánh mắt khác rồi.
Phải biết rằng, tình hình Đại Võ hiện nay rất bấp bênh và hỗn loạn, các phiên vương lớn chiếm đóng một phương, sẵn sàng nổ ra chiến tranh. Tham quan ô lại hoành hành khắp nơi, bóc lột dân chúng dã man. Giang hồ nổi lên sóng gió, xuất hiện tình trạng rối loạn. Rất nhiều người dân không sống nổi, vào rừng làm cướp, chiếm núi làm vương.
...
Trong tình cảnh ấy mà hắn ta vẫn có thể ngược xuôi nam bắc, gây dựng nên gia nghiệp thế này, có thể thấy hắn ta không phải là kẻ tầm thường.
Khoảng nửa canh giờ sau, mọi người đã cơm no rượu say, Lâm Bắc Phàm vừa nhâm nhi ly rượu vừa thản nhiên nói: "Ông chủ Vương, ngươi tới tìm ta rốt cuộc là vì chuyện gì? Giờ ta đã ăn uống no say cả rồi, cũng nên bàn tới chuyện chính thôi, ngươi nói xem có phải không?"
"Lâm đại nhân nói có lý lắm!" Vương Phú Quý cho mọi người lui ra, chỉ còn lại hắn ta và Lâm Bắc Phàm.
Sau đó, hắn ta đi tới ngồi xuống trước mặt Lâm Bắc Phàm, quan sát xung quanh một lượt rồi mới cúi đầu, nhỏ giọng bảo: "Lâm đại nhân, vậy ta đi thẳng vào vấn đề luôn nhé! Lần này ta đến đây là vì khí cầu lớn bay lên bầu trời, chỉ cần đại nhân giao phương pháp chế tạo khí cầu lớn cho ta, nhất định ta sẽ trả cho ngươi cái giá khiến ngươi hài lòng!"
Chương 155 Hơi ít
Lâm Bắc Phàm quát: "Ông chủ Vương, ngươi thật to gan! Ngươi là một tên thảo dân mà dám mơ tới vũ khí thần kỳ của triều đình ư! Đây là chuyện phải rơi đầu đấy! Ngươi không sợ bản quan lập tức ra ngoài đi báo quan, bắt ngươi lại hay sao?"
"Sợ chứ! Tất nhiên là ta sợ rồi!" Vương Phú Quý gượng cười: "Nhưng trong lòng ta cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ mà! Thật lòng mà nói, nếu không lấy được phương pháp chế tạo vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời này thì ta cũng sẽ mất đầu thôi!"
"Ngươi chắc hẳn không có lá gan to như vậy, người đứng sau lưng ngươi là ai hả? Nói!" Lâm Bắc Phàm lại quát lên.
"Đã tới nước này rồi, thảo dân cũng không giấu diếm đại nhân nữa vậy!" Vương Phú Quý nhỏ giọng đáp: "Người đứng sau lưng thảo dân thật ra chính là Giang Nam vương điện hạ! Chính vì có sự ủng hộ của Giang Nam vương điện hạ cho nên việc buôn bán của thảo dân mới có quy mô lớn như thế!"
Lâm Bắc Phàm nheo mắt lại.
Giang Nam vương chính là một vị vương gia có âm mưu tạo phản khác.
Hắn ta sống ở Giang Nam cho nên được gọi là Giang Nam vương.
Việc buôn bán ở Giang Nam vô cùng phát triển, sở hữu vùng đất Giang Nam này tất nhiên Giang Nam vương cũng buôn bán, tiền hắn ta kiếm được chất đầy nhà đầy cửa.
Nếu dùng tiền để so sánh thì trong cả Đại Võ này, có lẽ chẳng có mấy người sánh được với hắn ta.
Đến cả Ký Bắc vương lắm tiền nhiều của vẫn phải chịu lép vế trước hắn ta cả thôi!
Chẳng cần phải nói nhiều, hắn ta lại là một con cừu béo khác!
Hắn ta nhìn thấy khí cầu lớn, không nhịn nổi mà giơ tay ra muốn có được nó.
"Lâm đại nhân, từ sau khi khí cầu lớn đột nhiên xuất hiện, vương gia cứ nhất quyết đòi phải lấy được nó! Đại nhân là người phát minh ra khí cầu lớn cũng là người đầu tiên bay lên bầu trời, nếu đại nhân dâng phương pháp chế tạo khí cầu lớn lên cho vương gia, chắc chắn vương gia sẽ rất vui mừng, đồng thời vương gia sẽ trả cho đại nhân một khoản khiến ngươi hài lòng!"
"Hơn nữa, vương gia còn nói mình rất yêu thích tài năng và học vấn của đại nhân! Nếu đại nhân quy phục dưới trướng vương gia và làm việc cho vương gia, chắn chắn không thiếu lợi lộc cho đại nhân đâu! Đây là quà ra mắt mà vương gia tặng cho đại nhân, tổng cộng năm mươi vạn lượng, mong ngài vui lòng nhận cho!"
Nói rồi, hắn ta lấy một xấp ngân phiếu thật dày ra.
Hàng lông mày của Lâm Bắc Phàm hơi nhướn lên.
Quà ra mắt mà đã tận năm mươi vạn lượng rồi ư, nhiều hơn quà của Ký Bắc vương những hai mươi vạn lượng!
Không thể không thừa nhận rằng Giang Nam vương này rất hào phóng!
Rất con mẹ nó có tiền!
Lâm Bắc Phàm phất tay áo ra vẻ chính trực: "Đem về đi, ta không nhận số tiền này đâu!"
Vương Phú Quý hoảng hốt: "Lâm đại nhân, ngươi..."
Lâm Bắc Phàm nói trong cơn kích động: "Ngươi tưởng rằng chỉ chút tiền này đã mua chuộc được ta rồi sao?"
Vương Phú Quý chớp mắt, hỏi với vẻ nghi ngờ: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Hắn ta đã thăm dò từ trước rồi, trạng nguyên lang này rất tham tiền, chỉ trong hai tháng tại chức hắn đã tham ô mấy trăm vạn lượng bạc rồi, cho nên hắn ta mới đem tiền tới đây để mua chuộc.
Nhưng không ngờ có vẻ người ta rất có nguyên tắc, không muốn nhận số tiền đó.
"Tất nhiên không phải rồi!" Lâm Bắc Phàm đập bàn đứng dậy, chỉ vào mặt Vương Phú Quý, tức giận bảo: "Bản quan nói cho ngươi biết, phải dùng rất nhiều tiền mới được nhé!"
Vương Phú Quý: "Vãi!"
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ bất mãn: "Mới có năm mươi vạn lượng, có nằm chình ình trên đất ta cũng chẳng thèm nhặt, thế mà ngươi cũng không biết ngại tặng cho ta, ta không thèm!"
Vương Phú Quý: "Trời má!"
Vương Phú Quý nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ sửng sốt.
Hắn ta đã sớm biết chuyện Lâm Bắc Phàm rất tham lam nhưng lại không ngờ là tham đến mức này!
Quà ra mắt năm mươi vạn lượng mà vẫn không thể thỏa mãn nổi lòng tham của ngươi ư?
Ngươi muốn bao nhiêu đây hả?
"Phải phải phải, Lâm đại nhân, đúng là thảo dân tặng ít quá, năm mươi vạn lượng thật không xứng với thân phận của đại nhân!"
Vương Phú Quý hơi nghiến răng, lấy thêm mấy tấm ngân phiếu từ trong ngực áo ra, tất cả đều dâng lên: "Lâm đại nhân, tổng cộng là bảy mươi vạn lượng, mong đại nhân vui lòng nhận cho! Trên người tiểu nhân chỉ mang nhiêu đó tiền thôi, lần sau tiểu nhân sẽ bù vào thêm cho đủ một trăm vạn, có được không?"
Cuối cùng thì sắc mặt của Lâm Bắc Phàm cũng bình thường trở lại: "Hừm, thế còn tạm được! Ta đành nể mặt vương gia tạm thời nhận số tiền này vậy! Nhưng ngươi phải bù thêm ba mươi vạn lượng nhanh lên đấy nhé!"
Sau đó, hắn nhanh tay vơ lấy xấp ngân phiếu nhét vội vào túi mình.
Cả quá trình này diễn ra một cách vô cùng lưu loát trôi chảy, không chút do dự chút nào.
Khóe miệng Vương Phú Quý co giật: "Vâng, thưa đại nhân!"
Sau đó, hai người lại tiếp tục ngồi với nhau rất hòa hợp.
"Lâm đại nhân, đại nhân xem, phương pháp chế tạo vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời này ấy mà..." Vương Phú Quý nhắc lại.
Bình luận facebook