• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16: Cút ra ngoài

"Không chỉ có cơm, mà còn có thịt này”.

Quan Hạ Nhi xoa đầu cô bé.

"Tỷ tỷ, muội cũng muốn ăn cơm!"

Cô bé lau nước miếng: "Không cần no, cho muội ăn một miếng là được rồi”.

"Ta mang gạo đến rồi, trưa sẽ nấu cho muội ăn, nấu bằng nước thịt, cho muội ăn thoải mái”.

Quan Hạ Nhi nhận lấy túi vải trên tay Kim Phi: "Đi, về phòng, ta lấy đồ ngon cho muội”.

Sợ quên nên đêm qua cô đã bỏ kẹo dồi vào túi và ép xuống đáy.

"Có món gì ngon?"

Cô bé càng ngày càng chảy nhiều nước dãi.

"Khi nào đến sẽ biết”.

Hai chị em xì xào vào phòng sau.

Kim Phi thường thấy hình ảnh minh họa về guồng quay tơ trong sách giáo khoa, nhưng đây là lần đầu tiên y nhìn thấy vật thể thật, đang định đi xem xét một chút thì có mấy người hùng hổ tiến vào.

Hai người dẫn đầu chính là anh cả của Quan Hạ Nhi, Quan Trụ Tử và chị dâu Điền Tam Nha.

Quan Hạ Nhi ở phòng sau vừa mở túi vải thì nghe thấy tiếng của anh cả và chị dâu liền chạy nhanh ra ngoài.

"Đồ vô dụng, sao mày lại quay về đây thế?"

Khi Điền Tam Nha nhìn thấy Quan Hạ Nhi, mặt liền đen như đáy nồi.

"Chị dâu, ta về gặp mẹ…”

"Một bà già sống dai như đỉa thì có gì mà thăm?"

Điền Tam Nha nói: "Tao thấy rõ ràng là mày muốn đến ăn chực thì có?"

Nhà họ Quan bây giờ mỗi ngày chỉ được ăn một bữa, thường là khoảng mười một giờ, sau đó phải đợi đến mười một giờ ngày hôm sau mới được ăn tiếp.

Vừa rồi đang làm ruộng, nghe tin Quan Hạ Nhi trở về, ý nghĩ đầu tiên của ả là cô quay về ăn chực.

Thế mà được chắc?

Không nói một lời, ả kéo người chạy về nhà với tốc độ nhanh nhất.

"Tam Nha, con rể và Hạ Nhi thực sự đến thăm chúng ta, không phải để ăn chực”.

Cầm ấm trà, Quan Lưu Thị cũng tiến vào phòng chính: "Bọn họ còn mang quà tới”.

"Ai trong làng chúng ta cũng biết con nhỏ vô dụng này kết hôn với một tên mọt sách vô dụng nhất ở làng Tây Hà, còn có thể mang đến quà gì cơ chứ? Nhiều nhất chắc là một nắm rau dại!"

Điền Tam Nha càng nói càng cay nghiệt: "Mấy tên đọc sách có nhiều ý đồ xấu lắm, hẳn là đang nghĩ mang theo một ít rau dại, chúng ta sẽ lấy lương thực đáp lễ!"

"Chị dâu, chị có thể đánh mắng ta, nhưng không thể nói chồng ta như vậy!"

Quan Hạ Nhi bị chị dâu bắt nạt suốt hai năm, cô vốn đã có bóng ma tâm lý, nhưng khi nghe ả nói xấu Kim Phi, cô đã lấy hết can đảm để phản bác lại.

"Ta nói hắn thế thì sao? Không thích nghe thì cút!"

Điền Tam Nha cũng nhìn thấy Kim Phi: "Ngươi chính là tên mọt sách đó sao? Đã chọn lấy con nhỏ vô dụng này rồi thì đừng hối hận, cũng đừng nghĩ đến việc lợi dụng gia đình chúng ta, mau dẫn nó trở về làng Tây Hà đi, đừng để đến lúc huynh đệ của ta đến đuổi cổ, lúc đấy sẽ khó coi đấy!"

"Tam Nha, câm miệng cho ta!"

Nhìn thấy Kim Phi cau mày, Quan Lưu Thị nhanh chóng liếc mắt ra ý với con trai: "Trụ Tử, quản vợ con cho tốt vào!"

Đáng tiếc là cậu con trai cũng có tâm tư giống như Điền Tam Nha, hoàn toàn phớt lờ lời nhắc nhở của mẹ mình.

"Mẹ sống dai quá hồ đồ rồi, con nhỏ vô dụng này đã không còn là người nhà họ Quan nữa mà mẹ còn bao che cho nó nữa à!"

Điền Tam Nha tức giận đến mức chống tay lên hông mắng: "Ta đúng ra gặp vận đen tám kiếp mới lấy phải nhà họ Quan các người, cả cái nhà chẳng có lấy một người ra hồn, không phải tai tinh thì cũng là cô hồn tháng 7, mày nhìn cái gì, tao đang nói mày đấy!"

Ả mắng té tát, Quan Tiểu Nga vốn đã sợ hãi thu mình vào góc tường rồi, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tai họa, bị Tam Nha mắng đến mức không cả dám ngẩng đầu lên, cả người run bần bật.

Lúc đầu chỉ là run nhẹ, nhưng sau đó càng ngày càng run, tay chân cũng co quắp!

"Tiểu Nga!"

Quan Hạ Nhi vội vàng ôm chầm lấy em gái, nhưng cô không biết phải làm sao.

"Nói mày là vận đen rồi mà còn không tin, vừa mới vào đã đem bệnh vào theo rồi!"

Điền Tam Nha càng ngày càng hăng sức.

Những người hàng xóm đến hóng chuyện cũng chỉ tay về phía Quan Hạ Nhi.

"Tướng công!"

Quan Hạ Nhi không quan tâm đến sự chỉ trỏ của người khác, nhìn Kim Phi với vẻ cầu cứu.

Kim Phi tiến lên vài bước và nhìn xuống cô bé.

Mắt nhắm nghiền, sắc mặt xanh xao, cơ thể co giật, không nghiến răng, không sùi bọt mép, không phải bệnh động kinh ...

Nghĩ đến việc Quan Tiểu Nga nhịn đói lâu ngày, Kim Phi lập tức đoán được rằng cô bé bị tụt huyết áp.

Y lao vào phòng sau, lấy trong túi vải ra một nắm đường trắng, hòa tan với nước rồi cẩn thận đút vào miệng cô bé.

Tất cả mọi người đều không biết Kim Phi đang làm gì, ngay cả Điền Tam Nha cũng ngừng chửi rủa và tò mò quan sát.

Không lâu sau khi đổ nước đường vào, cô gái nhỏ ung dung tỉnh dậy.

"Ồ, tỉnh rồi, tỉnh dậy rồi!"

"Không phải nói Quan Hạ Nhi gả cho một tên mọt sách sao, sao lại thành thầy lang rồi?"

"Làm sao ta biết được".

Hàng xóm xì xào.

"Con rể ta không chỉ là một thầy lang, mà còn là một anh hùng đánh hổ!"

Thấy cô bé không sao, Quan Lưu Thị ngẩng đầu tự đắc nói: "Con hổ ở sau núi khiến mọi người sợ tới mức tè ra quần, đã bị con rể ta giết rồi!"

"Thím ba chém gió quá rồi đấy. Con hổ kia dài hơn mười trượng, hơn 30 hảo hán trong làng chúng ta còn không giữ nổi nó. Nhìn con rể bà thế kia chưa chắc đã chịu được một đòn của nó ấy chứ!”

Ngay lập tức, những người hàng xóm nhìn thấy con hổ đã phản bác lại Quan Lưu Thị.

"Thím ba không chém gió đâu".

Trưởng làng họ Quan gạt đám đông sang một bên và bước vào: "Buổi sáng ta đến cánh đồng bên sông làng Tây Hà để xem xét mùa màng, ta đã gặp Lưu Khánh Nguyên từ làng Tây Hà. Hắn đã nói hết với ta những gì đã xảy ra, con hổ đã bị chồng của Hạ Nhi đánh chết".

"Trưởng làng, hắn làm sao có thể một mình đánh chết một con hổ được?"

Những người hàng xóm vẫn không thể tin được.

"Lưu Khánh Nguyên nói rằng chồng của Hạ Nhi là một cung thủ giỏi. Hắn đã bắn chết con hổ chỉ bằng ba mũi tên. Hầu hết mọi người ở làng Tây Hà đều nhìn thấy!"

Trưởng làng nói: "Các ngươi nên cảm tạ bọn họ. Nếu không có hắn giết hổ, thì ai dám lên núi sau đào rau dại nữa? Năm nay không phải sẽ có rất nhiều người chết đói sao?"

Lão nói xong liền cúi người, cúi đầu với Kim Phi: "Cám ơn tráng sĩ”.

"Cảm ơn tráng sĩ!"

Trưởng làng dẫn đầu, dân làng chỉ có thể làm theo.

Đây là sự tôn kính dành cho người anh hùng đánh hổ.

"Bỏ đi, chỉ cần đừng đuổi ta và Hạ Nhi đi là được rồi”.

Kim Phi rất tức giận về chuyện vừa xảy ra, đảo túi vải tìm đám kẹo cho Quan Tiểu Nga, không thèm ngẩng đầu lên.

"Ừ, vừa rồi thứ mà đồ vô dụng ... à Hạ Nhi đem đến quả thật là quà!"

"Lão tam thật sự là may mắn, tìm được một vị anh hùng đánh hổ làm con rể!"

"Tam Nha thật là, có em rể tốt như vậy mà còn đuổi ra ngoài!"

"Người nhà Lão Điền các ngươi chỉ biết dùng mắt chó coi thường người khác, giờ thì ngu chưa hả!"

Hàng xóm nhìn những món quà được lôi ra khỏi túi, thái độ bỗng quay ngoắt 180 độ.

Điền Tam Nha, người khóc lóc om sòm vừa rồi, cũng đần mặt ra.

Kim Phi tìm thấy kẹo hồ lô, nhét cả gói vào người cô bé: "Tiểu Nga, muội nên ăn kẹo nhiều hơn cho hết bệnh. Tỷ tỷ nói muội thích kẹo hồ lô nhất. Đây, muội thử đi”.

"Cảm ơn anh rể!"

Quan Hạ Nhi ôm chặt lấy đống kẹo.

"Trụ Tử, mau bảo vợ con nhận lỗi với con rể đi!"

Quan Lưu Thị vẫn thương con trai, lặng lẽ kéo góc áo của con trai mình.
Chương 17: Đường Đông Đông

Không cần Quan Trụ Tử mở lời, Điền Tam Nha, người đã định thần lại, lập tức chạy đến trước mặt Kim Phi nở nụ cười:

"Ta đúng là có mắt như mù, không nhận ra anh hùng đánh hổ trước mắt, đừng chấp nhặt với ta làm gì”.

Nói xong liền tự tát vào mặt mình: "Cái tát này coi như là chịu tội với cậu!"

Cái tát này không hề nhẹ, năm dấu tay lập tức xuất hiện trên mặt ả.

Nhưng không một dân làng nào xung quanh cười nhạo Điền Tam Nha.

Họ đều đói và sợ hãi, nếu họ cũng có một người em rể là anh hùng đánh hổ, thì họ còn dập đầu quỳ lạy ấy chứ.

"Chị không cần tạ tội với ta đâu, người chị mắng lúc nãy là Hạ Nhi kìa!"

Kim Phi lạnh lùng nói.

"Hạ Nhi, ta sai rồi”.

Điền Tam Nha quay đầu về phía Quan Hạ Nhi, lại tát vào mặt mình: "Hạ Nhi, trước đó là ta sai. Ta không phải người, không nên bắt nạt muội, nhưng muội cũng biết nhà chúng ta như nào rồi đấy ... "

Quan Hạ Nhi cuối cùng cũng mềm lòng, cô cũng biết tình hình ở nhà trước đây như nào, Điền Tam Nha nói vài câu nhẹ nhàng đã dỗ dành được cô.

Xét cho cùng, đó cũng là nhà mẹ đẻ của Quan Hạ Nhi, nếu ả muốn cô tha thứ thì cô sẽ tha thứ, cùng lắm là sau này ít qua lại là được rồi.

Kim Phi thì lại chẳng muốn nghe Điền Tam Nha kể khổ, cũng lười để ý tới ông anh vợ tới nói chuyện với mình, vì vậy y ngồi xổm một bên nghiên cứu guồng quay tơ.

Hàng xóm thấy không có gì để hóng nữa thì lần lượt kéo nhau về.

"Tướng công à, ta đã nói chuyện với chị dâu rồi, chúng ta có thể đem cái guồng quay tơ này đi cùng”.

Quan Hạ Nhi cuối cùng cũng thoát khỏi Điền Tam Nha và ngồi xổm bên cạnh Kim Phi.

"Nàng định quay sợi cho ta học à?"

Kim Phi cười và nói đùa.

Quan Hạ Nhi toàn thân mềm mại, ngoại trừ vết chai trên tay, tất cả đều là do quay tơ mà thành.

"Ta biết chàng có năng lực, không cần ta kiếm tiền, nhưng trừ quay sợi tơ ra ta không biết làm gì cả, cũng không thể ngồi chơi mãi”.

Quan Hạ Nhi cúi đầu nói.

"Không có việc gì làm thì quay sợi cũng được, nhưng guồng quay này sắp hỏng rồi, nên đừng chuyển nó về nhà nữa. Sau này ta sẽ làm cho nàng một cái tốt hơn”.

Tiến sĩ kỹ thuật không phải là hữu danh vô thực, kết cấu cơ học của guồng quay tơ thời cổ đại rất đơn giản, Kim Phi chỉ cần nhìn thoáng qua là đã hiểu, về thay tháo vài thứ, hiệu quả chắc chắn sẽ tăng lên gấp đôi.

"Chàng còn biết làm guồng quay tơ sao?"

Quan Hạ Nhi ngạc nhiên nói.

"Ta còn biết nhiều thứ nữa cơ”.

Kim Phi chém gió.

"Tướng công, chúng ta đi ra ngoài đi dạo đi, ta dẫn chàng đi gặp một người”.

Quan Hạ Nhi kéo Kim Phi dậy.

"Gặp ai?"

Quan Hạ Nhi nói: “Bạn thân nhất của ta, trước kia mọi người đều nói ta là đồ tai tinh, mọi người đều tránh ta, chỉ có Đông Đông là không chê ta, còn hay giúp đỡ ta nữa”.

"Vậy thì phải gặp rồi”.

Hai người bước ra khỏi tiểu viện, vòng qua khu rừng trúc thì thấy một cô gái mười bảy, mười tám tuổi đang cuốc đất.

Cô gái cao hơn Quan Hạ Nhi một chút, xinh đẹp nhưng hơi gầy.

Kim Phi luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn ở cô gái này, vì vậy y không thể không liếc nhìn lần nữa.

"Tướng công, Đông Đông xinh phải không?"

Quan Hạ Nhi cười hỏi.

"Thực sự rất xinh đẹp, chỉ kém hơn Hạ Nhi của ta một chút thôi”.

"Vậy chàng cưới Đông Đông về làm vợ lẽ thì thế nào?"

"Nàng lại thế nữa rồi?"

Dù là sinh viên khoa học nhưng y vẫn có nhu cầu: "Trên đời có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, chẳng nhẽ cứ gặp ai đẹp là lại muốn rước về nhà sao, nhà ta chứa nổi chắc? Ta cưới mình nàng là đủ rồi".

"Tướng công, Đông Đông không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn biết đọc và biết tính đấy”.

"Còn biết đọc và biết tính á?"

Kim Phi sững sờ.

Ngày nay, rất ít đàn ông có thể đọc, chứ đừng nói đến phụ nữ, hơn một phần nghìn cũng không có.

"Đông Đông từng là đại tiểu thư trong thành, sau khi gia đình gặp chuyện mới đến nhà họ Quan ở làng Tây Hà nương nhờ bà Năm”.

Quan Hạ Nhi nói: "Bà Năm không cho cô ấy làm việc, nhiều nhất cũng chỉ cho cô ấy học dệt với ta một ít, sao bây giờ lại làm việc rồi?”

"Thảo nào”.

Kim Phi cuối cùng cũng biết tại sao vừa rồi anh cảm thấy có gì đó không ổn.

Tư thế làm việc của cô gái rất gượng gạo, thoạt nhìn giống như chủ nhân chưa từng làm việc bao giờ.

Đường Đông Đông là người ngoài, ở nhà họ Quan cũng không có bạn bè gì , vì vậy cô ấy rất vui khi gặp Quan Hạ Nhi.

Hai người hướng về một bên thì thầm, Kim Phi không tiện tham gia nên chỉ có thể chạy đến một bên nghĩ cách cải thiện guồng quay tơ.

"Đông Đông, tại sao bà Năm lại để muội làm việc đồng áng thế này?"

“Đồ trang sức ta mang từ nhà đã bán hết rồi, lần tới không nộp đủ thuế nên ta muốn khai khẩn chút đất hoang xem có kiếm được nhiều tiền hơn không, để không bị bắt đến đội đưa dâu".

Đường Đông Đông bất lực nói.

"Đông Đông, muội không cần phải tham gia vào đội đưa dâu đâu. Có rất nhiều chàng trai ở nhà họ Quan muốn kết hôn với muội đấy”.

"Đàn ông ở nhà họ Quan ngu như lợn, lại còn thích đánh vợ. Dù chết ta cũng không lấy họ”.

"Hay muội gả cho chồng ta đi, chàng ấy chưa từng đánh người, còn đối xử với ta rất tốt…”

Quan Hạ Nhi lại khen ngợi Kim Phi.

"Hạ Nhi, tỷ thật là ngu ngốc. Dù huynh ấy có tốt với tỷ đến đâu, tỷ cũng không thể tìm một người vợ lẽ cho huynh ấy được, bằng không tỷ sẽ bị thiệt đấy”.

Lấy vợ lẽ là một hiện tượng rất phổ biến ở Đại Khang, Đường Đông Đông không hề cảm thấy bị xúc phạm mà còn muốn cốc đầu Quan Hạ Nhi một cái.

"Người khác mới làm ta không vui, nhưng nếu là muội thì tốt biết bao. Chúng ta lại có thể là tỷ muội, nếu muội bằng lòng, ta sẽ đi xin với tướng công”.

"Hạ Nhi, ta biết tỷ làm vậy là vì muốn tốt cho ta, sợ ta cao ngạo mà nghĩ quẩn, yên tâm đi, ta sẽ không thế đâu”.

Đường Đông Đông nắm tay Quan Hạ Nhi: "Ta muốn tự mình thử xem. Nếu thật sự không sống nổi, ta sẽ tìm đến tỷ”.

"Vậy quyết định thế đi”.

"Ừm”.

...

Sau bữa trưa, mặc dù Điền Tam Nha cam đoan sau này sẽ không bao giờ bắt nạt Quan Tiểu Nga nữa nhưng Quan Hạ Nhi vẫn có chút lo lắng, sau khi bàn bạc với Kim Phi, cô quyết định đưa Quan Tiểu Nga về nhà một thời gian.

Khi họ đến, mọi người đều tránh mặt Quan Hạ Nhi, nhưng khi rời đi, mọi người đều mỉm cười chào hỏi.

Sống được gần hai mươi năm, đây là ngày vui nhất của Quan Hạ Nhi.

"Anh rể, đây là làng Tây Hà à?"

Quan Tiểu Nga nằm trên lưng Kim Phi: "Trông có giống với làng Quan Gia của chúng ta không?"

Tội nghiệp cô bé, lớn như này rồi mà mới được ra khỏi làng một lần, tò mò đủ thứ.

"Hai ngôi làng cách nhau có vài dặm, tất nhiên là giống rồi”.

"Anh rể, đến nhà muội có thể ăn cơm không? Cơm trưa ăn ngon quá!"

"Tất nhiên, không chỉ có cơm, chúng ta còn có thể làm bánh kếp và bánh hấp. Muốn ăn gì thì bảo tỷ tỷ nấu cho”.

"Oa, thật tuyệt, muội muốn nhanh đến nhà anh rể”.

Trong suy nghĩ của Quan Tiểu Nga, đây đã là ngày tuyệt vời nhất rồi.

"Đừng vội, rẽ vào ngã rẽ đằng trước là đến nhà ta rồi”.

Kim Phi cười nói: "Này, sao lại có nhiều người như vậy?"

Trong sân nhỏ có hai mươi ba người đang đứng nói chuyện phiếm, không biết đang nói chuyện gì.

"Kim Phi, Hạ Nhi, cuối cùng hai người cũng về rồi!"

Lâm Vân Phương chạy đến đón, nói: "Nhà của hai người bị trộm, đi vào xem mất cái gì không đi".
Chương 18: Mất trộm

"Bị trộm á?"

Quan Hạ Nhi nghe vậy liền hoảng sợ, vội vàng chạy vào sân.

Hơn ba mươi quan tiền bán hổ đã bị Kim Phi tiêu hết 8 quan, hai mươi quan còn lại đổi thành bạc mang bên người. Tất cả những gì còn lại ở nhà là một vài xâu tiền lẻ và vài món đồ không giá trị, mất cũng không có gì phải đau lòng.

Nhưng Kim Phi đã thay đổi ý định và giả vờ lo lắng, giao Quan Tiểu Nga cho Lâm Vân Phương rồi đi theo Quan Hạ Nhi.

Khóa cửa của nhà chính đã bị đập vỡ, căn phòng nhỏ đã bị lật tung lên.

Khi vào phòng, liền nhìn thấy Quan Hạ Nhi đang ôm một chiếc hộp rỗng, khóc rất thê lương.

"Tướng công, tiền dưới giường mất hết sạch rồi…”

"Chết tiệt!"

Kim Phi giả vờ tức giận, đấm một cái lên cửa.

Tiền là tiên là phật, nhất là trong thời đại ngày nay ai cũng đói, có quá nhiều người bí quá hóa liều, hôm nay có người ăn trộm, có thể ngày mai sẽ có người cầm dao đến cướp không chừng.

Vì vậy, người xưa có câu, của cải không nên để lộ ra ngoài là có lý của nó.

Nhưng Kim Phi giết hổ để lấy tiền thưởng là chuyện mà cả làng đều biết, dù muốn giấu cũng không được.

Không bằng tận dụng cơ hội này để giải quyết rắc rối.

“Chị dâu có nhìn ra kẻ trộm là ai không?”, Kim Phi hỏi.

Không có nhiều người biết hôm nay y và Quan Hạ Nhi đi chơi, cho nên người vào trộm có lẽ là người quen.

"Còn có thể là ai, Tạ Quang, tên khốn nạn đó ấy!"

Lâm Vân Phương nhanh chóng kể ra.

Bây giờ là thời điểm tốt nhất để đào rau dại, nhưng phụ nữ sợ rằng sẽ có hổ ở núi sau, vì vậy Tiểu Ngọc và thím ba đã đưa họ đến chỗ Kim Phi để củng cố lòng can đảm của họ.

Vừa bước vào sân, đã đã thấy Tạ Quang và một người đàn ông đầu trọc không rõ danh tính chạy ra khỏi nhà chính với chiếc túi vải trên lưng.

Thấy các ổ khóa cửa đều bị đập phá, thím ba và mọi người liền hô bắt trộm.

Nhưng khi Trương Lương nghe thấy tiếng hét và chạy đến, Tạ Quang và tên trọc đầu đã bỏ chạy.

"Kim Phi, đừng lo lắng, Lương huynh nhất định sẽ đuổi được Tạ Quang trở về”.

Lâm Vân Phương vừa nói xong thì thấy Trương Lương và trưởng làng cầm gậy quay lại.

"Có đuổi kịp không?"

Những người phụ nữ xúm vào hỏi.

"Không, tên khốn Tạ Quang này chạy nhanh hơn thỏ. Chúng tôi đuổi theo tới tận núi sau, hắn đã vào rừng già rồi”.

Trưởng làng run lên vì tức giận: "Ngay cả người trong làng cũng ăn trộm. Nếu biết trước ta đã để nó chết đói rồi”.

Trên chiến trường năm đó, đội tuần tra do dân làng Tây Hạ thành lập đã gặp phải một trận phục kích của kẻ thù, và cha của Tạ Quang đã hy sinh trong trận chiến.

Sau khi đám trưởng làng giải ngũ, đều nể tình chiến hữu, hết lần này tới lần khác giúp đỡ Tạ Quang, nào ngờ hắn nhàn rỗi sinh nông nổi, trở thành một tên lưu manh không ai muốn dây vào.

"Một người, một kiếp, đến bước đường này đều là tự Tạ Quang tìm đến”.

Trương Lương không có chút cảm tình nào với Tạ Quang, nhìn Kim Phi: "Có mất gì không?"

"Ngoại trừ chuỗi đồng ta mang theo, tất cả tiền bán hổ đều bị tên khốn kiếp này cướp mất!"

Biết rằng kẻ trộm chính là Tạ Quang, Kim Phi mặt dày đổ thừa.

Kể cả khi Tạ Quang bị bắt về đây, mọi người cũng chỉ tin anh hùng đánh hổ là y, không phải đồ cặn bã kia mà chỉ nghĩ rằng gã đã đánh bạc hết mất tiền của y thôi.

"Kim Phi, cậu chờ đấy, ta sẽ đi đến ngọn núi phía sau, dù có đuổi tận chân trời, ta cũng sẽ bắt được tên đó về cho cậu!"

Khi Trương Lương nghe tin toàn bộ gia sản của Kim Phi đã bị đánh cắp, hắn rất nóng lòng cầm đao đi về phía núi sau.

"Lương ca, đừng hấp tấp”.

Kim Phi nắm lấy Trương Lương và nói: "Trong rừng có thể có hổ đấy, vì chút tiền mà mất mạng thì không đáng chút nào".

"Không phải là chút tiền đâu, mất rồi cậu sống sao đây?"

"Nếu hết tiền, ta có thể kiếm thêm. Đừng quên, ta vẫn có thể đi săn, vì vậy ta sẽ không bị đói”.

Kim Phi tự tin nói.

Chỉ là hơn hai mươi lượng bạc, chưa kể là y không hề bị mất thật, cho dù có mất y cũng sẽ không quan tâm.

"Haizzz!"

Người trong cuộc đã nói như vậy, Trương Lương không thể nói được nữa, đành phải thở dài thườn thượt.

"Trưởng làng, đã bắt được vợ Tạ Quang rồi, ông xem xử lý thế nào!"

Một số nam thanh niên xô ngã một phụ nữ.

Đó là cô gái mà Tạ Quang chọn từ đội đưa dâu vài ngày trước.

Chỉ mới vài ngày mà trông đã rõ là thảm, mắt trái tím bầm, mặt mày sưng tấy.

Khi đó, trên người vẫn còn một chiếc áo vá, bây giờ chỉ mặc một chiếc quần và áo lót đơn giản, chân để trần.

Bị đẩy vào sân, cô ấy sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy.

"Trưởng làng, như này là như nào?"

Kim Phi cau mày hỏi.

Y ghét Tạ Quang, nhưng không liên quan gì đến cô gái trước mặt.

“Từ xưa đến nay, cha nợ con trả, phu nợ phụ trả là chuyện thường”.

Trưởng làng nói: "Tạ Quang đã bỏ trốn. Tất nhiên là vợ hắn phải trả nợ. Cậu nói xem, giờ đưa lên quan hay làm sao?"

"Các vị đại ca, xin tha cho tôi, tôi không biết gì cả”.

Ngay khi nghe tin mình sắp bị dẫn lên quan phủ, cô gái tái mặt vì sợ hãi.

Người bình thường như cô ấy, một khi vào phủ, không bị chết đói trong ngục thì cũng bị tống vào nhà chứa.

"Tôi thực sự không biết gì cả. Ngày thành hôn, Tạ Quang đã đánh tôi một trận, rồi cướp sáu đồng tôi mang từ nhà bố mẹ đẻ theo để đánh bạc. Ngày hôm sau, lại cướp quần áo của tôi đi, sau đó liền không trở lại nữa…”

Cô gái vừa khóc vừa nói: "Các vị đại ca, xin lãy tha cho tôi, tôi thực sự không biết gì cả".

Cũng là người đáng thương, Kim Phi thở dài nhìn trưởng làng: "Oan có đầu nợ có chủ, Tạ Quang phạm lỗi liên quan gì đến cô ta chứ? Trưởng làng, thả cô ta đi đi”.

"Cậu nghĩ kỹ chưa?"

"Nghĩ kỹ rồi”.

Kim Phi không biết phải làm gì với một cô gái vô tội đây.

"Cám ơn trưởng làng, cám ơn đại ca!"

Sợ rằng Kim Phi sẽ đổi ý, cô gái quỳ lạy, rồi đứng dậy và bỏ chạy.

"Được rồi, mọi người về đi, làm việc của mình đi, Tiểu Ngọc, mấy hôm nữa đừng vào sau núi nữa, đi hái rau ở bờ sông đi”.

Trưởng làng xua tay để giải tán dân làng đến hóng hớt.

"Tiểu Phi, cậu về khuyên nhủ Hạ Nhi đi, đừng khóc nữa hại thân”.

Lâm Vân Phương chỉ vào phòng trong và kéo Trương Lương đi.

Quan Hạ Nhi không biết Kim Phi mang theo bạc trước khi đi ra ngoài, cô thật sự cho rằng tiền đã mất hết, ngồi trong phòng đau lòng chết đi sống lại.

Tiểu Nga nhìn thấy tỷ mình khóc và cũng khóc theo.

Kim Phi liếc nhìn ra ngoài và xác nhận rằng mọi người đã đi hết, lấy thỏi bạc từ trong túi ra và đặt lên bàn.

Bạc thật sự rất hữu dụng, Quan Hạ Nhi ngừng khóc ngay lập tức, kéo Kim Phi hỏi chuyện gì đang xảy ra.

...

Cách đó hàng chục dặm, Tạ Quang và tên đầu trọc trồi ra khỏi rừng.

Nhìn lại và xác nhận không có ai đuổi theo, hai người ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển.

"Đáng tiếc, chưa kịp ngủ với vợ mới cưới”.

Tạ Quang lẩm bẩm mở túi vải đổ ra một đống tiền đồng.

Có quá nhiều người đã nhìn thấy gã ăn trộm đồ, vì vậy đừng nghĩ đến việc quay lại làng Tây Hạ nữa.

"Có tiền, muốn ngủ với cô nào mà chẳng được? Thả con săn sắt bắt con cá rô”.

Tên đầu trọc kéo đống tiền đồng: "Thật tiếc khi không tìm thấy bạc của tên đó, nếu không chúng ta đã phát tài rồi”.

"Cậu ba, thằng đó nhất định giấu bạc trên người”.

Một tia hung ác lóe lên trong mắt Tạ Quang: "Hay huynh trở về gọi một ít huynh đệ, ban đêm chúng ta quay lại một chuyến?"

"Bỏ đi, chúng ta tiêu hết vài đồng tiền này rồi hẵng hay”.

Tên đầu trọc nói: "Có khi chúng ta may mắn, chẳng cần phải tìm đến tên đó làm gì”.

"Đúng thế đúng thế”.

Tạ Quang gật đầu rồi đi theo tên đầu trọc vào trong khe núi.
Chương 19: Ta mua

Vào buổi tối, Tiểu Nga lại được ăn một bát cơm to như cô bé mong muốn.

Người thì bé tí mà ăn hết một bát lớn, còn chưa tính canh thịt, nếu không phải có Kim Phi gàn lại, có khi cô bé còn ăn thêm nửa bát nữa.

"Tướng công, thiệt thòi cho chàng rồi…”

Quan Hạ Nhi tiễn Kim Phi đến trước cửa xưởng, vẻ mặt đầy áy náy: "Kết hôn rồi mà ta còn mang theo phiền phức của gia đình mẹ đẻ đến đây…”

Ở nhà chỉ có một chiếc giường, chắc chắn không thể ngủ được ba người.

Căn phòng phía đông mặc dù đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng không có giường, chắc chắn là không thích hợp để Tiểu Nga ngủ trên ô cửa, cho nên mấy ngày nay Kim Phi chỉ có thể ngủ trong xưởng.

"Cô nương ngốc, nàng đang nói cái gì vậy, chúng ta là một gia đình, gì mà phiền phức với không phiền phức chứ”.

Kim Phi xoa đầu Quan Hạ Nhi: "Hơn nữa, Tiểu Nga rất hiểu chuyện”.

Trên đời này có quá nhiều người đáng thương, Kim Phi không thể quan tâm hết được tất cả mọi người, nhưng Quan Hạ Nhi là vợ y, y không thể trơ mắt nhìn em vợ chết đói mà không cứu được.

Ngủ mãi trong xưởng cũng không phải cách hay, làng Tây Hà không có thợ mộc, vì vậy Kim Phi chỉ có thể gọi Trương Lương và Mãn Thương, đến thị trấn mua một nửa xe ván gỗ và một bộ đồ mộc, tự mình ra tay.

Với khả năng của Kim Phi, chỉ mất một ngày để làm xong một chiếc giường nhỏ.

Sau đó y bắt đầu làm guồng quay tơ cho Quan Hạ Nhi.

Đời sống thô sơ, các công cụ lại lỗi thời, vì vậy tiến độ rất chậm.

"Kim Phi đã không đi săn mấy ngày nay rồi nhỉ?"

"Ừ, ta thấy hắn cứ ở nhà loay hoay với đống gỗ kia mãi”.

"Mấy ngày trước còn tưởng rằng hắn đã đổi bản tính. Ai ngờ giờ có chút tiền, lại bắt đầu lười biếng”.

"Tiền của y không phải đã bị Tạ Quang cướp đi rồi sao?"

"Trộm được hơn phân nửa, hắn còn mang theo vài xâu tiền theo mà”.

"Vậy cũng là nhiều rồi”.

"Mấy xâu tiền đó xem có thể dùng bao lâu, vài ngày nữa ta xem hắn lấy gì ăn?"

...

Mấy người phụ nữ còn tưởng rằng Kim Phi sẽ lên núi sau để củng cố dũng khí cho họ, kết quả là chờ mấy ngày cũng không thấy Kim Phi đâu, họ liền chạy đến xem thì thấy y đang trốn ở nhà làm mộc, lại bắt đầu nói xấu.

Ngay cả Lâm Vân Phương cũng không thể chịu đựng được nữa, mấy ngày sau, cô ấy nhận ra Kim Phi vẫn chưa đi ra ngoài, vì vậy cô ấy không nhịn được chạy tới thuyết phục Quan Hạ Nhi.

"Hạ Nhi, trong làng đã bắt đầu đồn đại rồi, nói với tướng công của muội một tiếng, đừng để hắn ở nhà chơi mãi thế…”

"Chị họ, tướng công không ở nhà chơi. Chàng ấy đang làm cho ta một cái guồng quay tơ, rất dễ sử dụng. Tơ lụa quay được một ngày nhiều hơn ta quay năm ngày trước đây”.

Quan Hạ Nhi hào hứng nói.

Vào thời điểm này, chưa có nhà máy, nguồn thu nhập duy nhất đến từ việc phụ nữ quay tơ trong lúc rảnh rỗi.

Nghe Quan Hạ Nhi nói rằng guồng quay tơ do Kim Phi chế tạo có thể tạo ra lượng tơ năm ngày trong vòng một ngày, Lâm Vân Phương lập tức đi theo Quan Hạ Nhi vào căn phòng phía đông.

Guồng quay tơ của Đại Khang nói chung là guồng quay tơ tay rất cũ, chỉ có một trục quay, khi làm việc cần một tay quay xe và một tay se chỉ, điều này không chỉ gây phiền hà mà còn rất chậm.

Guồng quay tơ của Kim Phi được điều khiển bằng bàn đạp, không chỉ giúp giải phóng đôi tay mà còn bổ sung thêm bốn trục quay.

Lâm Vân Phương nhìn Quan Hạ Nhi xoay một sợi tơ lớn trong thời gian ngắn, ánh mắt cô ấy gần như sáng lên.

Hoàn toàn quên mất mục đích đến của mình, cô ấy kêu lên tán thưởng: "Hạ Nhi, con quay này quá nhanh, tướng công của muội quả là thông minh, làm thế nào mà hắn nghĩ ra được thế?"

Có guồng quay như thế này thì không phải đi hái rau dại nữa, mấy người phụ nữ trong gia đình thay nhau quay sợi cũng đủ cho cả nhà ăn no.

Kể từ hôm đó, căn nhà của Kim Phi trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Tất cả phụ nữ đều đến để xem guồng quay mới của Quan Hạ Nhi.

Khi họ phát hiện ra rằng guồng quay tơ mới nhanh hơn gấp nhiều lần so với loại ban đầu, ai nấy đều phát cuồng và cầu xin Kim Phi cũng làm cho họ một cái.

Thật tiếc là Kim Phi đã không đồng ý.

Nói đùa gì vậy, phải mất mấy ngày để làm xong một cái guồng quay tơ đấy, hơi sức đâu mà làm cho mỗi người phụ nữ trong làng một cái?

Kim Phi không muốn, những người phụ nữ không có lựa chọn nào khác ngoài việc rút lui, thừa cơ lúc Quan Hạ Nhi không sử dụng, mang theo một cuộn tơ tới để dệt.

Quan Hạ Nhi bỗng chốc trở thành người được yêu thích nhất làng.

Ngay cả Tiểu Nga cũng trở thành đối tượng được lấy lòng, ai gặp cũng khen.

Người cho rau dại, người cho quả dại.

Làm cho Tiểu Nga vô cùng vui vẻ.

Tin tức nhanh chóng lan truyền đến làng Quan Gia, thu hút người bạn thân nhất của Quan Hạ Nhi là Đường Đông Đông.

Sau khi xem biểu hiện của Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông gần như nhảy dựng lên vì kích động: "Hạ Nhi, đó là bảo bối đấy, sao có thể tùy tiện cho người khác sử dụng được?"

"Đều là hàng xóm, xem tí thì có sao đâu?"

"Còn sao chăng gì, đây là bảo vật gia truyền đấy, biết không?"

Đường Đông Đông chẳng thèm rè rặt, vỗ vỗ đùi hỏi: "Tướng công của tỷ đâu?"

"Đang bận ở đằng kia”.

Quan Hạ Nhi chỉ vào tiệm rèn.

Đường Đông Đông không nói gì, kéo Quan Hạ Nhi chạy tới.

"Vậy... cái guồng quay tơ đó là huynh nghĩ ra à?"

Đường Đông Đông vốn dĩ muốn gọi Kim Phi là anh rể, nhưng sau khi ngẫm nghĩ thì không thể gọi nổi.

"Đúng thế, sao vậy?"

Kim Phi đặt khối sắt trong tay xuống và mỉm cười đáp lại.

"Vậy thì huynh đã nói với ai khác chưa?"

Sau đó Đường Đông Đông hỏi.

"Chưa?"

"Tức là trên thế giới này chỉ có một guồng quay tơ như vậy?"

“Chắc là vậy đó”, Kim Phi hỏi: “Cô đang muốn nói gì vậy?”

"Ý ta là, nếu huynh bán cái guồng quay tơ đó cho ta thì sao?"

Đường Đông Đông nói: "Ta sẽ cho huynh mười lượng bạc, không, năm mươi lượng! Tiền đề là huynh quên cái này guồng quay tơ này đi, tương lai sẽ không làm cho người khác”.

"Cô có nhiều tiền như vậy không?"

Kim Phi tò mò hỏi.

Năm mươi lượng bạc không phải là số tiền nhỏ, Quan Hạ Nhi không phải đã nói cô gái này sắp bị đưa đến đội đưa dâu sao?

"Bây giờ ta không có nhiều tiền như vậy, nhưng cho ta mượn cái guồng quay tơ này, một tháng sau ta sẽ trả tiền”.

Đường Đông Đông tự tin nói: "Ta có thể viết cho huynh giấy đảm bảo”.

"Cô muốn cầm cái guồng quay này vào thành phố tìm người vay tiền, hay tìm đối tác mở xưởng dệt?"

Khi Đường Đông Đông nói điều này, Kim Phi ngay lập tức hiểu ra.

Đây không phải là bỏ vốn đầu tư của đời sau sao?

Đầu tiên là làm một sản phẩm, sau đó bán sản phẩm đó hoặc tìm người đầu tư sản xuất.

Đây là khái niệm rất phổ biến về sau này, nhưng Đường Đông Đông có thể nghĩ ra điều này, khiến Kim Phi rất ngạc nhiên và tò mò.

Có vẻ như đây không phải là một cô gái thành phố bình thường.

Trên thực tế, khi làm guồng quay tơ, y cũng đã nghĩ đến việc thành lập một nhà máy dệt, nhưng làm như vậy có thể sẽ phá hủy toàn bộ ngành công nghiệp và liên quan đến quá nhiều thứ, vì vậy sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Kim Phi cảm thấy rằng thời cơ chưa tới, vì vậy y đã tạm thời bỏ cuộc.

"Huynh cũng nghĩ đến à?"

Đường Đông Đông hơi ngạc nhiên khi phát hiện ra Kim Phi đã đoán được ý của mình: “Nếu huynh đã biết guồng quay tơ có thể bán được nhiều tiền trong thành phố, tại sao huynh lại để người ta được xem thoải mái như vậy, nhỡ bị người ta học được thì có phải là phí không?

"Học thì cứ học, cùng lắm ta lại cải tiến nó thôi”.

Kim Phi không quan tâm.

Guồng quay tơ trước mắt là để Quan Hạ Nhi đốt thời gian, cũng chỉ cải tiến cơ bản nhất, so với máy dệt đời sau thì tốc độ chậm như ốc sên.

Nếu Kim Phi muốn cải tiến tiếp, hiệu quả có thể được cải thiện ít nhất hàng chục lần.

"Guồng quay tơ này còn có thể cải tiến được nữa à?"

Đường Đông Đông tròn mắt ngạc nhiên.
Chương 20: Ta muốn gả cho huynh

Theo ý kiến của Đường Đông Đông, guồng quay tơ trước mặt cô ấy đã rất tuyệt vời rồi, nhưng Kim Phi lại nói vẫn có thể cải tiến hơn nữa.

Điều này khiến tim cô đập nhanh hơn, cô ấy hỏi: "Tốc độ có thể tăng lên bao nhiêu sau khi cải tiến?"

"Cái này khó nói lắm, liên quan đến nhiều thứ lắm”.

Kim Phi không thể không tưởng tượng ra cảnh đến thăm một nhà máy dệt khi y còn đi học.

Máy dệt dài hơn 100 mét chứa đầy con thoi chạy tới chạy lui, so với con quay trước mặt thì đúng là đồ chơi của trẻ con.

Tuy nhiên, với trình độ công nghiệp hiện nay của Đại Khang, muốn chế tạo ra một chiếc máy dệt như vậy đúng là hão huyền.

Động lực, nguyên liệu sản xuất, tay nghề thủ công,… đều là vấn đề, e rằng Kim Phi có dùng cả đời này cũng không làm được.

"Liên quan đến cái gì?"

Đường Đông Đông tiếp tục truy hỏi đến ngọn nguồn.

"Chuyện này từ từ hẵng nói, ta đã trả lời rất nhiều câu hỏi cho cô, cô cũng nên trả lời câu hỏi của ta chứ?"

Kim Phi khó mà giải thích các vấn đề công nghiệp với Đường Đông Đông được, vì vậy y chuyển chủ đề: "Cô định trực tiếp bán guồng quay tơ, hay tìm người đầu tư mở xưởng?"

"Đồ tốt như vậy có ngu mới bán…”

"Cho nên, cô coi ta là đồ ngu?"

"Ây……"

Đường Đông Đông biết mình nói sai nên xấu hổ xoa xoa mũi: "Hay là chúng ta cùng nhau mở xưởng đi. Ta đảm bảo rằng huynh và Hạ Nhi tỷ tỷ có thể sống một cuộc sống giàu có”.

"Ta có guồng quay, còn cô thì nghèo đến mức không thể đóng nổi thuế. Cô lấy gì hùn vốn với ta?"

"Ta sẽ quản lý nhà xưởng".

Đường Đông Đông tự tin nói: "Ta biết sợi đay ở đâu rẻ nhất, cũng biết bán sợi tơ ở đâu kiếm được lời nhất, huynh có biết không?"

"Có vẻ như cô biết rất nhiều về ngành dệt may”.

Kim Phi lắc đầu ranh mãnh nói.

Y có thể cải thiện guồng quay tơ, nhưng y quả thực không biết gì về những điều Đường Đông Đông nói.

"Đương nhiên, nhà ta ba đời đều làm dệt mà, nếu không phải cha ta…”

Nói đến đây, Đường Đông Đông đột nhiên ngừng nói, khịt mũi, ngẩng đầu nhìn Kim Phi: "Dù sao, ta có thể hứa với huynh, giao guồng quay đó cho ta, huynh với Hạ Nhi tỷ tỷ sẽ có cuộc sống tốt đẹp”.

"Hứa lèo ai chả làm được, nói kế hoạch của cô ra xem nào”.

Khi biết Đường Đông Đông xuất thân từ một gia đình dệt may, Kim Phi ngay lập tức quan tâm.

Nhưng y không đồng ý hay từ chối ngay lập tức, mà sẽ lắng nghe suy nghĩ của Đường Đông Đông trước.

"Ban đầu, ta định mang guồng quay đến thành phố, tìm bạn cũ của cha ta để hợp tác, như thế rất nhanh có thể kiếm tiền, nhưng những người đó đều là những kẻ lõi đời, chúng ta nghèo như vậy chắc chắn sẽ bị ép giá, cho nên bỏ qua phương án này".

"Chà, nói thẳng cho ta biết cô định hợp tác với ta như thế nào”.

Kim Phi cũng không muốn bày mưu tính kế với một đám lão làng.

"Ta vừa tính toán. Tốc độ quay của loại guồng quay tơ này gấp 5 đến 6 lần so với guồng quay tơ trước đó. Hạ Nhi tỷ tỷ và ta thay phiên nhau quay tơ, tối đa là mười ngày. Với số tiền chúng ta kiếm được, chúng ta có thể mua gỗ và làm thêm một cái guồng quay nữa, sau đó ta có thể thuê hai nữ công nhân, kể cả khi trừ đi tiền lương của họ, nhiều nhất mười lăm ngày, số tiền kiếm được có thể làm một cái guồng quay tơ khác, sau đó tiếp tục thuê thêm hai nữ công nhân”.

Bằng cách này, nhiều nhất là một năm, chúng ta có thể trở thành xưởng lớn nhất ở Kim Xuyên!"

Đường Đông Đông ánh mắt sáng ngời nhìn Kim Phi: "Huynh nghĩ thế nào?"

Thành thật mà nói, Kim Phi đã động lòng.

Mô hình của Đường Đông Đông tuy đơn giản nhưng lại rất hiệu quả. Tích lũy sơ khai của hầu hết các nhà tư bản trên thế giới đều xuất phát từ điều này.

Trong giai đoạn đầu có thể tương đối khó khăn, nhưng một khi đã đi đúng hướng, thì có thể trở thành một chưởng quầy, nằm không cũng ra tiền.

Y có kỹ thuật, Đường Đông Đông có hướng đi và có kinh nghiệm quản lý phân xưởng. Hai người có thể bù đắp những thiếu sót cho nhau, việc hợp tác vô cùng hoàn hảo.

"Chia chác như nào?"

Huynh đệ phải phân chia rõ ràng, tốt nhất nên nói rõ trước, để sau này không nhầm lẫn.

Máy quay tơ là của ta, sau này cũng do ta cải tiến, giai đoạn đầu cũng cần Hạ Nhi tham gia ...

Kim Phi âm thầm tính toán kế hoạch của riêng mình trong lòng và quyết đạt được lợi ích lớn nhất.

Nhưng ai ngờ Đường Đông Đông lắc đầu nói: "Không chia!"

"Không chia? Ý của cô là?"

"Ta sẽ gả cho huynh làm vợ lẽ, như vậy không cần phải chia chác gì hết”.

"Khụ khụ!"

Kim Phi ho dữ dội vì lời nói của Đường Đông Đông.

Không phải nói phụ nữ thời phong kiến rất thận trọng sao?

Sao cô gái này lại táo tợn như vậy?

Vợ mới cưới về ngày nào cũng đòi nạp thiếp cho mình thì cũng thôi đi, nay lại lòi ra một cô nàng đòi làm thiếp.

Đại Khang cởi mở như vậy à?

Quan Hạ Nhi đứng một bên tỏ vẻ ngạc nhiên: "Đông Đông, cuối cùng muội cũng đã nghĩ thông suốt rồi à? Tốt quá rồi, đi thôi, chúng ta đến nhà bà Năm lấy đồ …”

"Đợi tí!"

Kim Phi kéo Quan Hạ Nhi và nhìn Đường Đông Đông: "Tại sao?"

Quan Hạ Nhi kết hôn với mình vì cô bị ép buộc không thể làm khác được.

Nhưng Đường Đông Đông rõ ràng đã không bị ép đến mức như vậy.

Tại sao cô ấy lại vội vàng muốn kết hôn như vậy?

Chẳng nhẽ thích y rồi?

Kim Phi vẫn chưa tự luyến đến thế.

Phải có lý do khác để Đường Đông Đông làm thế.

"Hạ Nhi tỷ nói huynh là kẻ đọc sách, không bao giờ đánh phụ nữ, và huynh cũng là một dũng sĩ đánh hổ. Huynh là người chồng thích hợp nhất trong mấy ngôi làng gần đây, ta muốn gả cho huynh không phải rất bình thường sao?"

Đường Đông Đông hỏi ngược lại.

"Ta muốn nghe sự thật”.

"Đó là sự thật”.

Đường Đông Đông nói: "Cho dù ta có thể tiết kiệm đủ thuế cho năm sau, hay không đủ đi chăng nữa, thì sớm muộn gì ta cũng vẫn phải kết hôn. Lấy huynh còn hơn lấy một người đàn ông lỗ mãng trong làng”.

"Thôi được, cô không muốn nói thì thôi”.

Kim Phi phủi mông và đi về phía cửa.

Lúc sắp tới cửa, phía sau truyền đến một tiếng thở dài, Đường Đông Đông nói: "Được rồi, ta thừa nhận, ta muốn gả cho huynh, còn có lý do khác”.

“Thế còn được”, Kim Phi quay đầu lại nói: “Nói cho ta biết, lý do là gì”.

"Ta muốn vực dậy cơ nghiệp của gia tộc và đánh bại nhà họ Chu”.

Đường Đông Đông nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Họ Chu nào?"

Kim Phi lục lại trí nhớ của chủ ký sinh và biết một người họ Chu.

Hắn cũng đến từ làng Tây Hà, sống đối diện với nhà họ Lương.

Nhưng đàn ông của gia tộc này đã chết trên chiến trường vào năm ngoái, chỉ để lại một đứa con gái mười tuổi, người đó chắc chắn không phải người họ Chu mà Đường Đông Đông nói đến.

"Kẻ buôn vải lớn nhất quận - Chu Trường Lâm!"

Đường Đông Đông gằn từng chữ một.

"Kết hôn với ta thì liên quan gì đến việc cô muốn đánh bại nhà họ Chu?"

Kim Phi càng khó hiểu hơn.

"Huynh vừa rồi nói guồng quay tơ có thể cải tiến hơn nữa, nhưng sau đó không đề cập tới nữa, ta biết huynh không tin tưởng ta”.

Guồng quay tơ là của huynh, cách ta cũng đã nói với huynh rồi, huynh hoàn toàn có thể đá đít ta rồi tự làm, như vậy thì ta chẳng được gì.

Hơn nữa, đối tác làm ăn không đồng tâm, công việc kinh doanh khó phát triển, chỉ có gả cho huynh, ta mới có được sự tín nghiệm của huynh, xưởng mới có thể phát triển với tốc độ nhanh nhất".

Đường Đông Đông cười khổ nói: "Đây là ta nghĩ vậy. Nếu huynh còn không tin thì ta cũng hết cách".

"Ta tin”.

"Cho nên, huynh đồng ý lấy ta?"

"Không!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom