• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (3 Viewers)

  • Chương 2136-2138 FULL

Chương 2136: Uy lực vô tận

Cửu công chúa nhìn Kim Phi đang bận rộn ở phía sau đại bác, sau đó lại nhìn về phía kênh Mao Nhi, hỏi với vẻ mặt không thể tin nổi: "Phu quân, không phải chàng muốn đánh từ đây đến kênh Mao Nhi đấy chứ?"

Khoảng cách từ đây đến kênh Mao Nhi ít nhất là bốn, năm dặm, không dùng kính viễn vọng thì còn không thể nhìn rõ bằng mắt thường được, thế mà Kim Phi lại muốn tấn công mục tiêu ở cách đây bốn năm dặm từ đây ư?

Cho dù Cửu công chúa có tin tưởng Kim Phi, nhưng cô ấy cũng hiểu được rằng chuyện này là không thể tưởng tượng được.

Nhưng Kim Phi lại vừa điều chỉnh đại bác vừa gật đầu và trả lời: "Đúng vậy!"

Cửu công chúa còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng lại nghe thấy Kim Phi nói: "Các nàng hãy lui đến phía sau tảng đá kia, bịt chặt tai lại, tiếng đại bác sẽ lớn hơn súng trường rất nhiều."

Cửu công chúa nghe thấy vậy thì chỉ có thể rút lui về khu vực an toàn với Châu Nhi.

Nhân dịp Kim Phi còn đang chuẩn bị thì Cửu công chúa cầm kính viễn vọng lên và nhìn về phía kênh Mao Nhi.

Kênh Mao Nhi là một cánh rừng hoang, bởi vì trên mặt đất đều toàn là đá, có rất ít đất đai, nên chưa được khai hoang, bây giờ vẫn còn là một mảnh đất hoang như trước.

Lúc này, ở giữa mảnh đất hoang, có người dùng vôi để rắc lên đó, tạo thành một hình chữ thập thật lớn, xung quanh hình chữ thập còn có hai chiếc xe ngựa cũ nát và mấy đống đá chất thành hai đống, hẳn là mục tiêu mà Kim Phi sai người chuẩn bị.

“Đều bịt tai hết rồi chứ, ta nã pháo đây!"

Kim Phi hô lên một tiếng về phía sau, Cửu công chúa buông kính viễn vọng ra một cách nhanh chóng, và làm theo yêu cầu của Kim Phi, lùi lại đến chỗ bên cạnh phía sau tảng đá lớn, hơn nữa còn bịt chặt tai lại.

"Ba! Hai! Một!"

Thời gian đếm ngược của Kim Phi kết thúc, một cận vệ đột nhiên kéo sợi dây kích nổ xuống.

Ầm!

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, lấy đại bác làm trung tâm, tạo thành một lớp tro bụi dày đặc.

Cuối cùng Cửu công chúa cũng biết tại sao Kim Phi lại liên tục nhắc nhở bọn họ che tai thật chặt, bởi vì âm thanh thật sự quá lớn, cho dù cô ấy có trốn ở phía sau tảng đá cách tương đối xa, còn bịt tai lại thật chặt, nhưng vẫn bị chấn động đến mức ù tai như cũ.

Nhưng Cửu công chúa không quan tâm đến điều này, cầm kính viễn vọng lên nhìn về phía kênh Mao Nhi với vẻ sốt ruột.

Chỉ thấy hình chữ thập dùng vôi rắc lên đã biến mất, thay vào đó là một cái hố lớn, hai chiếc xe ngựa cũng bị nổ đến mức không thể nhận dạng được, mảnh gỗ vụn từ vụ nổ vương vãi khắp nơi.

Ngay cả mấy đống đá xung quanh cũng bị nổ tung thành từng mảnh.

Cửu công chúa thấy thế thì không nhịn được mà thầm cảm thấy sợ hãi.

Cô ấy thật sự bị uy lực của đại bác làm cho sợ hãi.

Cửu công chúa vốn tưởng rằng đạn pháo là phiên bản phóng to của viên đạn, nhưng khi nhìn thấy miệng hố lớn kia, Cửu công chúa đã hiểu được sự khác biệt giữa đạn pháo và viên đạn một cách mơ hồ.

Đầu đạn của viên đạn chỉ là một cái nút nhỏ hình nón, còn đầu đạn của đạn pháo hẳn là được trang bị chất nổ, sau khi bắn trúng mục tiêu sẽ phát nổ, cho nên trên mặt đất mới có một cái hố lớn như vậy, xe ngựa và tháp đá ở xung quanh mới có thể bị nổ tung thành như vậy.

Vũ khí có uy lực lợi hại như vậy, hơn nữa còn có thể tấn công từ khoảng cách xa như thế, nếu quân địch cũng có vũ khí như vậy thì trốn trong khe núi và bắn một phát vào làng Tây Hà, ai có thể trốn thoát được chứ?

Cũng may là loại vũ khí này do chính người của cô ấy chế tạo ra, nếu là do quân địch thì Cửu công chúa chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cảm thấy không rét mà run rồi.

“Phi! Phi!”

Đây cũng là lần đầu tiên Kim Phi nã pháo ở khoảng cách gần, vừa phun những tro bụi bị hít phải vào miệng ra vừa vuốt tóc và đi tới.

"Phu quân!"

Cửu công chúa hô lên một tiếng với Kim Phi, nhưng Kim Phi lại căn bản không có chút phản ứng nào, tự lấy kính viễn vọng ra và nhìn về phía kênh Mao Nhi… khói bụi xung quanh đại bác còn chưa tan biến, hoàn toàn không thể nhìn rõ xung quanh.

Vừa nhìn vừa gật đầu, xem ra có vẻ rất hài lòng với thí nghiệm này.

Cửu công chúa thấy Kim Phi không để ý đến mình thì sửng sốt một lúc mới nhận ra rằng Kim Phi cách đại bác quá gần, hẳn là đang tạm thời bị chấn động đến mức mất thính giác, không nghe được mình nói gì.

Nghĩ đến đây, Cửu công chúa đợi thêm một lúc, đợi đến khi khói bụi xung quanh tan hết thì mới đi đến bên cạnh Kim Phi một lần nữa: "Phu quân, đại bác này có thể bắn xa nhất là bao nhiêu?"

"Cái gì cơ?" Kim Phi quay đầu lại, hỏi lớn tiếng.

Cửu công chúa không còn cách nào khác, chỉ có thể ghé sát vào bên tai của Kim Phi và hỏi lớn tiếng: “Đại bác này có thể bắn xa nhất là bao nhiêu?”

“Trên lý thuyết thì có thể bắn đến ba mươi dặm, nhưng lần này chỉ là lần thí nghiệm đầu tiên, kết quả cụ thể thì phải chờ tiến hành thí nghiệm thêm một bước nữa thì mới biết được." Kim Phi trả lời.

"Ba... Ba mươi dặm..." Cửu công chúa trợn mắt lên thật to: "Xa như thế ư?"

Có thể bắn đến bốn, năm dặm là đã vượt qua tưởng tượng của cô ấy rồi, nhưng bây giờ Kim Phi lại nói đại bác có thể bắn đến ba mươi dặm.

Vậy chẳng phải là dùng loại đại bác này bắn quân địch thì quân địch sẽ bị bắn chết mà cũng không biết mình đang ở đâu à?

“Cái này được tính là xa à?” Kim Phi khẽ lắc đầu.

Đối với đại bác cỡ lớn thì thậm chí mười lăm km cũng không được tính là sơ cấp, cũng vì đây là lần đầu tiên y chế tạo đại bác và đạn pháo, nên lúc thiết kế và thí nghiệm cũng tương đối bảo thủ, không theo đuổi tầm bắn, mà là tập trung vào tính an toàn.

Dù vậy thì theo lý thuyết, loại đại bác này đã có tầm bắn hơn mười lăm km, đối với tình hình chiến tranh hiện giờ thì hoàn toàn đủ dùng, cũng không cần phải đi xa hơn nữa.

Kim Phi đang chuẩn bị đi xem kênh Mao Nhi để thu thập số liệu từ vụ nổ một chút thì đột nhiên nhìn thấy một số lượng lớn nhân viên hộ tống, dân làng và công nhân lao tới đây.

Bọn họ cũng nghe thấy tiếng nổ, còn tưởng rằng đã có một cuộc tập kích ở đây, biết được rằng Kim Phi đang thử nghiệm vũ khí mới thì mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, các nhân viên hộ tống và công nhân đều quay trở lại làng để tiếp tục công việc trước đó, nhưng rất nhiều dân làng ở lại, vây quanh và quan sát đại bác với vẻ tò mò.

Đêm hôm đó, Kim Phi phái đội Chung Minh đi thông báo cho các làng ở xung quanh, để mấy ngày tiếp theo, người dân và thợ săn không vào rừng già ở sau núi.

Ngày hôm sau, Kim Phi dẫn đội cận vệ và một đại đội nhân viên hộ tống tiến vào rừng già, tiến hành thí nghiệm thêm một bước là mồi lửa vào đại bác, còn có một đội phi thuyền đi cùng, bọn họ chịu trách nhiệm cảnh giới trên không trung và đo lường khoảng cách bắn linh tinh.

Ngày này, trong rừng già thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ, nhưng dân làng đã quen rồi, không còn hoảng loạn như ngày hôm qua nữa.

Chờ đến khi Kim Phi trở về từ rừng già thì trời đã sắp tối đen rồi.

Biết được là Kim Phi đã trở lại thì Cửu công chúa lập tức đến phòng thí nghiệm trước, hỏi về kết quả thí nghiệm: "Phu quân, có thể bắn xa nhất là bao nhiêu?"

"Có thể bắn trúng đến bốn mươi bảy dặm, nhưng nếu vượt quá hai mươi dặm thì sẽ không chính xác lắm, còn cần phải cải tiến thêm một bước nữa." Kim Phi nói.

"Hai mươi dặm cũng đủ rồi!" Cửu công chúa kinh ngạc và vui mừng không ngớt: "Khi nào thì có thể sản xuất hàng loạt?"

Loại vũ khí chém giết lớn như này, chỉ cần trang bị ở mấy cánh cổng ở Đông Hải thì thuyền của cướp biển cũng không còn cách nào để đến gần được nữa rồi!

"Dây chuyền sản xuất đã được xây dựng rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể sản xuất hàng loạt." Kim Phi trả lời.

Thật ra sau khi súng trường được sản xuất hàng loạt một thời gian ngắn thì có thể sản xuất đại bác với số lượng lớn được rồi, nhưng theo Kim Phi thì vũ khí là con dao hai lưỡi, cho nên lúc y nghiên cứu và phát triển vũ khí vẫn luôn rất cẩn thận.

Nếu không thì với năng lực của Kim Phi đã làm ra được vũ khí có tính sát thương với quy mô lớn như bom phốt pho trắng và bom khí độc linh tinh từ lâu rồi.

Con người rất hiếu chiến, thật ra lịch sử của loài người chính là lịch sử chiến tranh, vũ khí quá mạnh mẽ chính là một con quỷ, một khi được thả ra, và không thể khống chế được thì không thể lường trước được hậu quả.

Cho nên khi bình định Đại Khang, hoạt động nghiên cứu và phát triển của Kim Phi tập trung vào các lĩnh vực công nghiệp và nông nghiệp, việc nghiên cứu và phát triển vũ khí tạm thời bị dừng lại ở giai đoạn súng trường nạp sau.
Chương 2137: Phản công

Nếu ngươi đi trước thời đại nửa bước thì ngươi là thiên tài, nếu ngươi đi trước thời đại một bước thì ngươi là kẻ điên, mọi người đều sẽ sợ ngươi, kể cả những người bên cạnh ngươi.

Chẳng hạn như bây giờ, Cửu công chúa đang vừa kinh ngạc vừa sợ hãi trước đại bác mà Kim Phi vừa tạo ra.

Bởi vì trong mắt Cửu công chúa, tầm bắn của đại bác quá xa, khả năng ẩn nấp cũng quá tốt.

Đây là đang ở trong tay mình, chứ nếu ở trong tay kẻ địch, kẻ địch trốn trong núi sâu cách mình mấy chục dặm bắn một quả đại bác tới chỗ mình, thì chỉ sợ chưa kịp thấy kẻ địch ở nơi nào đã chết rồi.

Nghĩ đến đây, Cửu công chúa hỏi: "Phu quân, hiện tại có bao nhiêu người biết quá trình chế tạo đại bác?"

"Ta, Mãn Thương, Tả đại nhân và Hạc Minh, chỉ có vài người bọn ta thôi." Kim Phi trả lời.

"Vậy thì tốt," Cửu công chúa khẽ gật đầu.

Vài người Kim Phi vừa nói đều là người cốt cán của triều đình, tỷ lệ tạo phản rất thấp.

Sau đó Cửu công chúa lại nhắc nhở: "Phu quân, chuyện đại bác này rất quan trọng, trừ nhóm Mãn Thương và Tả đại nhân ra, tốt nhất không được truyền lại cho những người khác, bao gồm cả những học sinh mà chàng vừa tuyển, còn toàn bộ nhân viên tham gia chế tạo đại bác nữa, cần phải quản lý nghiêm ngặt, tuyệt đối không được để đại bác bị truyền ra bên ngoài như máy hơi nước."

"Được," Kim Phi gật đầu.

Thật ra không chỉ có Cửu công chúa lo lắng, Kim Phi cũng rất lo lắng, đây cũng là nguyên nhân trước kia y vẫn không tạo ra đại bác.

Ban đầu, để sản xuất thuốc nổ, Cửu công chúa thuê một nhóm tử tù làm công nhân, sau đó những công nhân này sản xuất thuốc nổ trong hang động theo thỏa thuận vài năm mà không gặp rắc rối gì, Kim Phi đã thực hiện lời hứa, đặc xá cho bọn họ miễn án tử hình. Mặc dù không được phép rời đi, nhưng bọn họ đã có thể tự do đi lại trong kho vũ khí, lại có tiền lương không thấp, có thể gửi về cho gia đình, những người không có gia đình cũng có thể dùng tiền để mua đồ.

Nếu như biểu hiện tốt thì mỗi năm còn có ba cơ hội được người nhà ghé thăm, có thể cách một tấm kính mà thấy mặt người nhà dưới sự giám sát của nhân viên hộ tống.

Lúc trước các tội phạm tử hình đã chuẩn bị tinh thần bị chém đầu, bây giờ có thể nhận được đãi ngộ như vậy, phần lớn tử tù đều cực kỳ thỏa mãn, họ đều cực kỳ nỗ lực làm việc để đạt được nhiều tiền công và cơ hội được người nhà thăm hơn.

Rất nhiều hạng mục bí mật của Đại Khang đều do bọn họ hoàn thành, bao gồm cải tiến súng trường và sản xuất đại bác đợt này.

Những ngày tiếp theo, nhóm tử tù bắt đầu vào chế độ tăng ca một cách điên cuồng, Kim Phi cũng vùi đầu trong phòng thí nghiệm.

Bên phía Đông Hải và Minh Châu, nhân viên hộ tống tới tiếp viện cũng lần lượt đuổi đến, thủy quân cũng đã tiến hành bố trí lại lần nữa, tuy cướp biển lại đột kích thêm vài lần, nhưng đều bị thủy quân và nhân viên hộ tống đánh lui.

Một tháng sau, phi thuyền do Kim Phi cải tiến đã ra mắt.

Túi khí của phi thuyền mới đã trở nên rất nhỏ, trọng lượng phải chịu giảm xuống rất nhiều, tốc độ cũng theo đó mà tăng lên, tuy không nhanh được như máy bay ở đời trước, nhưng nhanh gấp mấy lần phi thuyền trước kia, khả năng chuyển hướng trên không cũng trở nên linh hoạt hơn.

Sau đó, đại bác và phi thuyền kiểu mới được chuyển đến Đông Hải, thủy quân lập tức phát động phản công.

Phi thuyền của cướp biển vốn là đồ bắt chước, vừa to vừa chậm, lúc trước thủy quân không phản công, không phải vì đánh không lại, mà vì số lượng của đối phương thật sự quá nhiều, một khi liều mạng chiến đấu, bên ta cũng sẽ xuất hiện thương vong rất lớn.

Hiện tại đã có phi thuyền kiểu mới và súng trường bắn liên tục, thời cơ phản công cuối cùng cũng tới rồi.

Ở trước mặt phi thuyền kiểu mới, phi thuyền của cướp biển gần như chính là bia ngắm vừa to vừa chậm, một viên đạn súng trường có thể đánh rơi vài chiếc.

Trong ngày đầu tiên phản công, đội hình do phi thuyền cướp biển tạo ra gần như bị diệt sạch.

Hành động cùng với đội bay là hạm đội thủy quân.

Lúc trước bị cướp biển chiếm nhà, Trịnh Trì Viễn vô cùng nhục nhã, một tháng qua anh ta luôn xin lệnh chiến từ Kim Phi và Cửu công chúa rất nhiều lần nhưng đều bị từ chối.

Hiện tại Kim Phi cuối cùng cũng phê chuẩn mệnh lệnh tác chiến, còn đưa đại bác với tầm bắn đạt tới mấy chục dặm, Trịnh Trì Viễn dĩ nhiên sẽ không tha cho cướp biển.

Sau khi xử lý phi thuyền của cướp biển, đội hình bay của thủy quân vẫn luôn tuần tra trên biển, tìm kiếm nơi cướp biển ẩn náu, tìm hơn nửa tháng, cuối cùng đã tìm thấy hang ổ cướp biển ở một quần đảo cách Đại Khang vài trăm dặm.

Sau khi Trịnh Trì Viễn xác nhận tình báo đã chuẩn xác, lập tức dẫn dắt hạm đội thủy quân và chiến đội Lục chủ lực của thủy quân, thừa dịp đang đêm đến bao vây hang ổ cướp biển.

Sau đó trận chiến bùng nổ.

Chiến đội Lục của thủy quân vốn đã rất mạnh, lại được trang bị đại bác và súng trường bắn liên tục, hiện tại cướp biển đã hoàn toàn mất đi lực lượng trên không, sao có thể là đối thủ của chiến đội Lục?

Chiến đấu giằng co một ngày một đêm, chiến đội Lục của thủy quân đã càn quét sạch quần đảo, xác lũ cướp biển phủ kín bờ cát, có cướp biển nước X, cũng có cướp biển Tây Dương.

Nhưng chuyện cũng chưa kết thúc ở đó, theo lời kể của những tên cướp biển bị bắt, thủ lĩnh bọn chúng vào mấy ngày trước đã dẫn theo một số tên cướp biển và chiến lợi phẩm đoạt được do lúc trước đánh lén Đông Hải quay trở về nước X, còn có bọn cướp biển Tây Dương kia, cũng có một số người mang theo chiến lợi phẩm trở về Tây Dương.

Sau khi Trịnh Trì Viễn xin được chỉ thị từ Kim Phi, anh ta đã dẫn dắt hạm đội thủy quân giết đến lãnh thổ nước X, đuổi giết thủ lĩnh cướp biển, tiện đường đến hỏi tội hoàng thất nước X.

Hoàng đế nước X biết rõ, từ lúc hắn ra lệnh đánh lén Đông Hải trở đi, đã kết tử thù với Đại Khang, nên hắn cũng đã chuẩn bị trước để chiến đấu lâu dài.

Nhưng hắn không ngờ Đại Khang lại tiến công mãnh liệt như thế.

Trịnh Trì Viễn chỉ huy chiến đội Lục của thủy quân từ bờ biển giết đến kinh đô, một đường thế như chẻ tre, lực lượng vũ trang bản địa của nước X ở trước mặt chiến đội Lục của thủy quân có súng trường bắn liên tục thì giống như gia súc gia cầm vậy, không chịu nổi một đòn.

Thấy kinh đô sắp bị chiến đội Lục công phá, Hoàng đế nước X không thể không từ bỏ kinh đô, bắt đầu hành trình chạy trốn, Trịnh Trì Viễn cũng không vội, bảo chiến đội Lục chậm rãi đuổi theo từ phía sau.

Tháng ba năm Tân Nguyên thứ tám, sau khi lực lượng vũ trang ở nước X gần như đã bị tiêu diệt không còn gì, Hoàng đế nước X cuối cùng cũng bị bắt lại, sau đó đại biểu nước X dâng lên cho Đại Khang quý nữ của hoàng thất và bao nhiêu bảo vật, tỏ vẻ thần phục.

Tháng tư năm Tân Nguyên thứ tám, lứa thành viên đầu tiên của đội Chung Minh và các giáo viên đã học tiếng nước X đổ bộ vào nước X, bắt đầu công việc đánh cường hào chia ruộng đất và phổ cập giáo dục tiếng Hán.

Những kẻ lúc trước chạy trốn khỏi hang ổ cướp biển không chỉ có thủ lĩnh cướp biển nước X, còn có cướp biển Tây Dương.

Thứ gọi là cướp biển Tây Dương, thật ra chính là con cháu của quyền quý phương Tây, lúc bọn họ đánh lén Đông Hải, đã đoạt được máy hơi nước hoàn chỉnh và ca-nô, sau khi mang về phương Tây thì lập tức triệu tập rất nhiều thợ thủ công để tiến hành bắt chước làm theo.

Không thể không nói, thợ thủ công phương Tây rất có tài năng, máy hơi nước do bọn họ bắt chước tạo ra không hề thua kém máy hơi nước nguyên mẫu bị đánh cắp trên ca-nô bao nhiêu.

Quan trọng nhất là, Tấn vương vốn lén trốn đến nước X sau khi phát hiện nước X không ngăn được thủy quân thì lại trốn tới Tây Dương, lại giao bản vẽ của cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá cho người Tây Dương.

Sau khi trải qua sự cải tiến của thợ thủ công Tây Dương, uy lực của cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá đã lớn hơn trên bản vẽ rất nhiều.

Dưới sự khuyến khích của Tấn vương, cướp biển Tây Dương lại tiến vào vùng biển của Đại Khang lần nữa, định đánh lén thành Minh Châu.

Đáng tiếc, lúc này bọn họ lại không may mắn như vậy.
Chương 2138 Kết: Vùng biển vô tận

Mặc dù gần đây lực chú ý của thủy quân đều ở nước X, nhưng họ cũng không hề buông lỏng cảnh giác, bố trí lượng lớn binh lực ở Đông Hải và Minh Châu, và luôn duy trì công tác tuần tra cao độ trên mặt biển.

Cướp biển phương tây vừa tiến vào khu vực biển của Đại Khang thì lập tức bị phi thuyền cao độ tuần tra của thủy quân phát hiện, chỉ là Trịnh Trì Viễn không lập tức phái binh đi ngăn cản bọn chúng, mà ngược lại còn điều hết thuyền tuần tra ở phía trước cướp biển đi, để thuyền cướp biển lái thẳng đến vùng biển thành Minh Châu.

Lần trước đánh lén thành Minh Châu vô cùng thành công, khiến cho bọn cướp biển vô cùng tự tin. Lần này bọn chúng đã nâng cấp ca-nô, phi thuyền, trên đường ngay cả một con thuyền của thủy quân cũng không gặp phải, cho rằng hiện giờ thủy quân còn chưa bừng tỉnh từ trong trận đánh lén trước đó.

Cướp đoạt luôn là cách tích lũy tài sản nhanh nhất, phương tây lúc này, nền văn hóa cướp biển đã nổi lên được mấy năm, rất nhiều người đều đã nếm thử vị ngon ngọt của sự cướp đoạt, thậm chí nhiều quý tộc còn lấy việc làm cướp biển là vinh quang, cho rằng đây là biểu tượng của sự dũng cảm.

Thấy càng lúc càng tới gần thành Minh Châu, nhiều cướp biển đều phấn khích đến run rẩy.

Nhưng chuyện xảy ra ngay sau đó, lại hoàn toàn khác với dự tính của bọn chúng.

Lần trước khi đánh lén, bọn chúng đã thiêu hủy đi hạm đội của thủy quân, đốt nhà kho của đội hộ tống phi hành. Theo như bọn chúng thấy, mới qua mấy tháng nay, cho dù triều đình Đại Khang tăng chi viện cho thủy quân, cũng sẽ không mạnh hơn lúc trước. Kết quả khi bọn chúng còn cách thành Minh Châu khoảng 1 km nữa, thì phát hiện ở đằng sau đột nhiên xuất hiện một đội thuyền.

Trên bãi cát ngoài thành Minh Châu, cũng xuất hiện binh lính dày đặc.

Sau đó, bắt đầu đóng cửa đánh chó thôi!

Dưới sự tấn công của đại bác, trận đấu chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy một canh giờ, toàn bộ chiến hạm của cướp biển phương tây đã bị đánh chìm, cướp biển tên thì bị nổ chết ngay tại chỗ, có tên thì bị chìm trong nước, bị ca-nô đuổi tới bắt giữ.

Ngày hôm sau, khi nhận được chiến báo của thành Minh Châu, Kim Phi tức đến bật cười.

Gần đây y đang xử lý nước X, còn chưa kịp tìm cướp biển phương tây tính sổ, kết quả bọn chúng lại tới, hơn nữa quy mô của hạm đội lần này còn lớn hơn lần trước gấp mấy lần.

Căn cứ theo lời khai của cướp biển bị bắt giữ, cướp biển lần này tới đây có liên quan tới hàng chục quý tộc lớn nhỏ từ một số quốc gia khác nhau.

Phương tây cách Đại Khang quá xa, Kim Phi vốn tạm thời không muốn để ý tới bọn chúng, nhưng gây ồn ào tới mức này, Kim Phi không muốn để ý cũng không được.

Hai tháng sau, Kim Phi hạ lệnh với Hoàng đế nước X. yêu cầu Hoàng đế nước X triệu tập các nam thanh niên trai tráng đi tòng quân, chuẩn bị phản công lại phương tây.

Hoàng đế nước X biết Kim Phi đang lấy người nước X ra làm bia đỡ đạn, nhưng ông ta lại không dám từ chối.

Dưới sự cưỡng ép của Hoàng đế nước X, trong vòng một tháng, nước X triệu tập được một trăm nghìn thanh niên trai tráng, sau khi trải qua vài tháng huấn luyện, thì bị thủy quân Đông Hải đưa tới phương tây.

Cuộc chiến này tổng cộng kéo dài gần ba năm, trong ba năm này, Hoàng đế nước X tổng cộng tiến hành bảy lần chiêu binh lớn, cho đến khi đàn ông trai tráng ở nước X gần như bị không còn, thì cuối cùng đội thủy quân lục chiến và tiêu cục Trấn Viễn cũng đã đến hồi kết rồi.

Lúc này phương tây cũng bị đánh gần đủ, đội thủy quân lục chiến và nhân viên hộ tống rút lui chưa tới một năm, đã triệt để kết thúc trận chiến.

Tân Nguyên năm thứ 12, Trịnh Trì Viễn đại diện cho Đại Khang tới Địa Trung Hải, kí một loạt hiệp ước với các đại biểu của các quốc gia phương tây.

Tháng sáu cùng năm, các quốc gia phương tây thành lập trường học tiếng Hoa Hạ, thương hội Kim Xuyên cũng thành lập chi nhánh ở các thành phố chính ở các nước phương tây.

Những năm nay nước X và phương tây dưới sự chinh phạt của thủy quân, bên trong Đại Khang cũng không hề rảnh rỗi.

Cuối năm Tân Nguyên thứ bảy, dưới sự chỉ điểm của Kim Phi, đội tìm mỏ liên tiếp tìm được hai mỏ sắt có quy mô lớn ở Đại Khang, cung cấp đủ sắt thép cho sự phát triển công nghiệp của Đại Khang.

Không ai hiểu rõ về tính quan trọng của cơ sở vật chất quy mô lớn với sự phát triển của kinh tế hơn Kim Phi, thế là trong cuộc họp tổng kết công tác cuối năm Tân Nguyên thứ bảy, Kim Phi đã đề ra kế hoạch về xây dựng cơ sở vật chất.

Đầu năm Tân Nguyên thứ tám, Xuyên Thục và Quan Trung lần lượt có hàng chục đường chính, con kênh được thi công sửa chữa, còn có bảy con đường sắt chính đồng thời được khởi công.

Cơ sở xây dựng quy mô lớn không chỉ trực tiếp cung cấp nhiều việc làm cho vô số người dân, còn có kích thích rất lớn đối với sự phát triển sản xuất liên quan đến gang thép, xi măng.

Hiện giờ các loại thực vật như khoai tây, ngô, lúa nước L, bí ngô và cây bông vải đã sớm trở lên phổ biến trên diện rộng, đa số người dân đã hoàn toàn thoát ra khỏi vấn đề no ấm, bây giờ trẻ em có sách đọc, người dân có đất trồng, khi rảnh rỗi còn có thể đi sửa đường kênh, đường sắt để kiếm thêm tiền, còn ai có tâm trạng đi gây chuyện chứ?

Cả Đại Khang rất nhanh đã giống với Xuyên Thục lúc ban đầu, bước vào giai đoạn phát triển nhanh chóng.

Cũng trong năm này, Kim Phi đã tạo ra máy điện báo vô tuyến, Đại Khang thực sự bước vào thời đại truyền tin, các nơi gửi tình báo khẩn cấp về, không cần phải dùng phi thuyền hay ca-nô để mạo hiểm lên đường nữa.

Đầu năm Tân Nguyên thứ chín, đường sắt đi thẳng tới Tây Xuyên được thiết kế trong kế hoạch năm năm lần đầu tiên đã thành công lăn bánh, các hạng mục khác cũng được hoàn thành trước thời hạn.

Tháng năm năm này, bộ lạc Hắc Hổ hồi báo, đã liên lạc được với bộ lạc Tây Vực, tìm thấy dầu đen mà Kim Phi bảo bọn họ tìm kiếm.

Trong mắt người dân lúc đó, màu đen là biểu tượng của sự đen đủi, rất nhiều bộ lạc Tây Vực đều cho rằng dầu đen là thứ không may mắn, phải biết rằng khi bộ lạc Hắc Hổ bằng lòng dùng trâu bò để trao đổi những khu dầu đen kia, bộ lạc bản địa còn hân hoan vỗ tay chào đón.

Bộ lạc Hắc Hổ thấy đối phương nhiệt tình như vậy, sau khi xin được chỉ thị của Kim Phi, bèn dứt khoát yêu cầu đối phương gia nhập đại gia đình Hoa Hạ.

Những bộ lạc sa mạc đó đã sống quá khó khăn, vừa nghe nói có chuyện tốt này, làm sao có thể không đồng ý được chứ?

Thế là ngày càng có nhiều bộ lạc sa mạc gia nhập Hoa Hạ.

Không ai hiểu rõ ở trong hoang mạc đó ẩn chứa bảo tàng gì hơn Kim Phi, trong cuộc họp công tác cuối năm Tân Nguyên thứ chín, Kim Phi đề ra kế hoạch xây dựng tàu hỏa Tây Vực, và dưới sự phản đối của đa số đại thần ở viện Khu Mật mà cưỡng ép thông qua quyết định này.

Đầu năm Tân Nguyên thứ mười, đường sắt Tây Vực phân thành hơn chục đoạn đồng thời được khởi công, vì vậy Kim Phi đã động viên hàng trăm nghìn người dân.

Dưới sự thúc giục của Kim Phi, chỉ trong vòng hai năm, xe lửa Tây Vực bước đầu thông qua, kéo về một xe lại một xe dầu thô đen thui.

Đại Khang tiến vào thời đại dầu mỏ.

Cùng năm, động cơ đốt trong và chiếc máy bay đầu tiên ra đời.

Cho tới bây giờ, mọi người mới hiểu ra, Kim Phi vẫn luôn sẵn lòng lắng nghe vì sao lúc đó lại khăng khăng muốn xây đường sắt Tây Vực theo ý mình rồi.

Cũng trong năm nay, Kim Phi tạo ra điện thoại, thực hiện cuộc đối thoại ngoài nghìn dặm, triều đình tiến thêm một bước nhảy vọt trong việc khống chế các địa phương.

Năm Tân Nguyên thứ mười ba, Kim Phi và Cửu công chúa đã bàn bạc, quyết định dời kinh đô tới Trường An.

Cùng năm, Kim Phi đổi mới lại bản đồ Đại Khang, nước X và nước Y sau khi trải qua vài năm giáo hóa, người dân đã bỏ phiếu chủ động yêu cập gia nhập vào Đại Khang, trở thành một trong các tỉnh của Đại Khang.

Từ đó, Đại Khang trở thành một đại cường quốc có đông giáp Thái Bình Dương, tây giáp biển đỏ.

Ngoại trừ điều này, hai năm gần đây, Kim Phi còn không ngừng di dân tới nam bắc châu Mỹ, nam bắc châu Mỹ trở thành quốc thổ của Đại Khang chỉ còn là vấn đề về thời gian.

Tân Nguyên năm thứ hai mươi, sự phát triển công nghiệp của Đại Khang đạt tới đỉnh cao, Kim Phi trải qua sự cân nhắc cẩn thận đã hủy bỏ thuế nông kéo dài trong suốt thời đại phong kiến, thực hiện được lời hứa không còn thuế nông khi đó với Cửu công chúa.

Năm Tân Nguyên thứ ba mươi, Cửu công chúa chủ động thoái vị, truyền ngôi lại cho con trai của Bắc Thiên Tầm là Kim Thạch Khai.

Đại Khang lúc này đã quốc thái dân an, người dân an cư lạc nghiệp, Kim Phi đột nhiên nảy ra suy nghĩ đi ra ngoài biển xem thử.

Thế là mùa xuân Tân Nguyên năm thứ ba mươi mốt, Kim Phi dẫn theo mấy người Quan Hạ Nhi, Cửu công chúa, Nhuận Nương ngồi máy bay tới bến tàu Đông Hải, ngồi lên con thuyền lớn mà năm ngoái vừa hoàn thành. Dưới sự bảo vệ của thủy quân mà lái vào vùng biển lớn rộng vô tận…

...Hết truyện....
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom