• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (5 Viewers)

  • Chương 26-30

Chương 26: Chuông cảnh tỉnh

Kể từ khi đến Đại Khang, mục tiêu của Kim Phi là trở thành đại gia chứ không phải là giết người.

Đáng tiếc là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, giờ không chỉ giết người, mà còn giết cả một tên thổ phỉ.

Cho dù là vì cái gọi là nghĩa khí hay là để răn đe, một khi bọn thổ phỉ biết được y đã giết người của chúng, chúng nhất định sẽ không bỏ qua.

Bây giờ y vẫn còn quá yếu, hoàn toàn không có tư cách để chống lại bọn thổ phỉ.

"Lương sư huynh, chúng ta cần báo quan không?"

Kim Phi trong lòng có chút bối rối.

Kiếp trước, sống dưới cờ đỏ, một mảnh trời yên bình, đừng nói đến bọn thổ phỉ, bạo chúa, côn đồ đều bị xử hết, ngoài việc đi học, y chỉ lo đi làm thêm kiếm tiền, hoàn toàn không có kinh nghiệm đối phó với những việc như vậy.

Khi chuyện này xảy ra, giải pháp đầu tiên nghĩ đến là báo quan.

"Vô dụng thôi".

Trương Lương lắc đầu: "Hang ổ bọn thổ phỉ chọn đều là những nơi vừa dễ phòng thủ, vừa khó tấn công, đều có đường lui, nếu không có sức mạnh gấp mười lần thì khó mà có thể tiêu diệt được chúng".

Từ mấy năm trước, binh lực trên chiến trường không đủ, huyện phủ còn lại ít người cũng không thể bao vây núi Miêu Miêu".

“Haizzz.....".

Kim Phi bất lực thở dài.

"Cậu cũng không cần phải lo lắng quá. Bọn thổ phỉ nói chung ít khi đến địa bàn của những ngọn đồi khác, điều này là cấm kỵ. Bọn thổ phỉ ở núi Miêu Miêu thường hoạt động ở phía bắc của huyện phủ, rất ít khi đến chỗ chúng ta".

Vừa rồi ta mới quan sát, không ai nhận ra hắn là thổ phỉ ngoại trừ ta. Mọi người đều cho rằng tên đầu trọc kia là một tên lưu manh như Tạ Quang, chỉ cần chúng ta không nói cho ai biết thì bên núi Miêu Miêu rất khó biết chuyện”.

Trương Lương nói: "Ta đây là nói cho cậu biết, để cậu hiểu".

"Cảm ơn Lương sư huynh".

Khi Kim Phi nghe vậy, trong lòng có nhẹ đi đôi chút.

Giao thông ở Đại Khang rất hẻo lánh, nhiều người cả đời chỉ sinh hoạt trong làng. Vài năm mới đến huyện một lần.

Lãnh địa của bọn thổ phỉ núi Miêu Miêu không ở đây, xác suất tìm được y là rất thấp.

"Cậu nói chúng ta là một gia đình cơ mà, gì mà cảm ơn chứ".

Trương Lương nói tiếp: "Đúng rồi, khi còn đi lính, ta có quen một người anh em mở tiệm rượu gần núi Miêu Miêu, có quen biết một vài tên thổ phỉ ở núi Miêu Miêu. Ngày mai ta sẽ đến đó nhờ huynh ấy để ý hộ một chút. Nếu bên đó có động tĩnh gì thì nhanh chóng báo cho ta biết".

“Người này có đáng tin cậy không?”, Kim Phi hỏi.

Nếu gặp người không đáng tin cậy, làm vậy ngược lại còn nguy hiểm hơn.

"Người anh em sinh tử của ta đấy".

Trương Lương nói: "Mà huynh ấy lại rất ghét bọn thổ phỉ ở núi Miêu Miêu. Những tên khốn đó hàng tháng đều đến bóc lột huynh ấy".

Nghe vậy, Kim Phi cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Lần đầu tiên y cảm thấy trong lòng bức bách, oán trách bản thân không đủ mạnh.

Nếu y đủ mạnh, hà cớ gì lại cần e ngại một đám thổ phỉ chứ?

"Chúng ta phải phát triển càng sớm càng tốt, để có thể tự bảo vệ chính mình!"

Kim Phi âm thầm đưa ra quyết định trong lòng.

Quác quác!

Con gà trống của thím ba bắt đầu gáy.

"Mà này, cậu vừa nói cho thợ mộc làm cái gì?"

Trương Lương nói: "Giao cho ta, ta trở về dặn dò chút rồi đi liền".

"Lương sư huynh, còn sớm, đi giờ có quá sớm không?"

"Núi Miêu Miêu ở phía bắc huyện, đi sớm một chút, hôm nay còn về".

"Vậy được, đi đường cẩn thận".

Kim Phi đi đến cửa hàng bọc mấy bộ phận guồng quay tơ đã làm xong lại, sau đó lấy ra một cục bạc nhỏ đưa tới: "Cái này huynh đưa cho thợ mộc rồi nhờ họ làm. Làm tốt một cái trước rồi ta sẽ nhờ làm tiếp".

"Được".

Trương Lương cầm lấy gói hàng và bạc, xoay người rời đi.

Sân đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Tiểu Nga dù sao vẫn là một đứa trẻ, khóc xong đã ngủ thiếp đi.

Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Nhuận Nương ngồi quanh chiếc bàn nhỏ, không ai lên tiếng.

Nhìn thấy Kim Phi trở lại, tất cả đều đứng lên.

Đêm nay bọn họ đều sợ hãi, từ tận đáy lòng muốn được gần gũi người đàn ông duy nhất trong gia đình.

"A, tướng công, tay của chàng chảy máu kìa".

Quan Hạ Nhi nhìn thấy tay trái của Kim Phi lại bắt đầu chảy máu, liền vội vàng đi tìm các loại thảo mộc mà Lão Đàm để lại.

"Đừng tìm thảo dược, Đông Đông, đem kim chỉ lại đây".

Kim Phi nói: "Hạ Nhi, giúp ta cởi băng gạc ra, Nhuận Nương, đi đun một nồi nước đi".

Tối nay ba cô gái cũng hoảng sợ, nên kiếm việc gì đó để họ làm hoặc chuyển hướng sự chú ý của họ đi.

"Được".

Nhuận Nương đang không biết phải làm gì, được lệnh nhanh chóng chạy vào bếp.

Đường Đông Đông vội vàng tìm kim chỉ.

"Chàng muốn tìm kim khâu để làm gì?"

Quan Hạ Nhi vừa gỡ gạc vừa hỏi.

"Khâu vết thương".

Kim Phi nói.

Dao bổ củi của tên đầu trọc rất sắc, vết thương trên bàn tay trái kéo dài đến tận ngón út, trầy hết thịt ra, nếu không khâu lại thì rất khó lành.

Vừa rồi thời gian gấp gáp, chỉ nhờ Lão Đàm cho một ít thảo dược để cầm máu, sau đó chỉ quấn băng gạc vào là xong.

Không chảy máu mới là lạ.

"Vết thương không phải quần áo, làm sao khâu vào được?"

Quan Hạ Nhi bị lời nói của Kim Phi làm cho hoảng sợ đến mức tay cô run lên.

"Nàng nói đúng, may như may quần áo vậy".

"Sao thế được?"

"Ta nói được là được".

Kim Phi không có cách nào giải thích y học hiện đại với Quan Hạ Nhi, vì vậy y chỉ có thể ngạo mạn nói: "Chuyện này cứ nghe ta".

Chiêu này hữu ích nhất đối với Quan Hạ Nhi.

Chỉ cần Kim Phi giả vờ mất bình tĩnh, cô lập tức ngoan ngoãn.

Theo yêu cầu của Kim Phi, đầu tiên là luộc kim và chỉ trong nước sôi, sau đó uốn cong kim khâu, cuối cùng bắt đầu khâu vết thương, giống như khâu quần áo.

Thời này không có thuốc mê, Kim Phi đổ mồ hôi vì đau.

Dù gì cũng là lần đầu, khi Quan Hạ Nhi xử lý vết thương xong thì trời đã rạng sáng.

Hôm nay có rất nhiều việc phải làm, nên Kim Phi nghỉ ngơi một chút rồi bảo Quan Hạ Nhi gọi Trương Mãn Thương qua.

Y sẽ xây thêm mấy túp lều trong sân, cần rất nhiều gỗ.

Núi sau có rất nhiều gỗ, nhưng Kim Phi lại bị thương ở tay nên chỉ có thể nhờ Trương Mãn Thương giúp đỡ.

Ngoài việc chặt cây để dựng lều, Kim Phi cũng hy vọng tìm mấy cây bền dẻo ở núi sau để làm mấy chiếc cung nỏ, để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp.

Những gì xảy ra đêm qua đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho y.

Kim Phi chưa bao giờ là người ngồi yên chờ chết.

Mặc dù Trương Lương nói rằng khả năng bọn thổ phỉ núi Miêu Miêu phát hiện ra là rất nhỏ, nhưng Kim Phi không dám lơ là.

Vì cái giá phải trả là quá lớn.

Nếu thật sự không thể che giấu, y cũng không muốn đến sức chống lại cũng không có.

Trương Mãn Thương đốn củi nhiều năm như vậy, hắn rõ cây cối ở núi sau như lòng bàn tay, tốt nhất nên nhờ hắn giúp.

Kết quả là hai người còn chưa kịp ra ngoài, thím ba đã đem người đến.

"Kim Phi, hôm nay không phải cậu nói muốn dựng lều sao? Ta gọi chú ba đến giúp cậu".

Thím ba cười nói.

"Thế thì tốt quá. Cháu còn đang lo cháu với Mãn Thương không nhấc nổi cây đây này, có chú ba hỗ trợ thì còn gì bằng".

Kim Phi cười đáp: "Chú Ba, làm phiền chú rồi".

Mặc dù mấy ngày trước thím ba có xích mích với y nhưng bây giờ đã được hòa giải, thím ấy muốn giúp thì không cần phải từ chối.

"Chắc chắn rồi".

Chú ba cười bảo: “Chờ cậu làm xong guồng quay tơ rồi thì đãi thím ba cậu một bát cơm là được”.
Chương 27: Dựng lều

"Chú yên tâm, ai chứ chắc chắn sẽ mời thím ba".

Kim Phi mỉm cười và đồng ý.

Vừa dứt lời, nhị tẩu đã đem hai người đàn ông tới.

Sau đó là Lưu Thiết và vợ của hắn, thợ săn và người vợ lẽ của anh ta ...

Cuối cùng thì gần như cả làng đều đến.

Lần này Kim Phi không cần động tay vào nữa, thợ săn và Lưu Thiết đưa người đi chặt cây, phụ nữ ở nhà sửa sân, vặn dây gai, rất bận rộn.

Khi những người khác đến giúp đỡ, Kim Phi cũng không keo kiệt, y bảo Quan Hạ Nhi nấu một nồi cơm lớn, con thỏ còn lại cũng được hầm nhừ ra.

Mùi thơm đậm đà của thịt thoang thoảng, đám trẻ con đang chơi đùa trong sân cũng không chạy nhảy nữa, xúm xít lại quanh cửa bếp, chảy nước miếng.

Có nhiều sức người đến nỗi trước trưa, những người đàn ông đã trở lại với một chiếc xe đẩy kéo hàng chục cây to như cái bát.

Đến trưa, Kim Phi yêu cầu bọn trẻ về nhà lấy một cái bát, mỗi đứa một bát cơm và một thìa canh thịt.

Từ trước đến nay bọn trẻ chưa từng được ăn món ngon như vậy, đứa nào đứa nấy ăn như nuốt cả lưỡi vào trong.

...

Sau bữa trưa náo nhiệt, những người đàn ông lại bắt đầu làm việc.

Dựng một đống củi ngoài sân, khiêng củi đến huơ qua huơ lại trên lửa.

Gỗ qua lửa không chỉ có khả năng chống côn trùng và kiến mà còn có độ bền cao.

Sau khi những người phụ nữ về nhà để cất bát đĩa, họ lại trở lại, mỗi người đều kẹp một hoặc hai gói cỏ tranh dưới nách.

Dựng lều cỏ không có gì quá phức tạp cả, sau khi lấy cây đã huơ qua lửa làm trụ, sẽ lấy dây thừng cột lên xà ngang rồi phủ cỏ tranh lên đó, cuối cùng trét bùn vào là được.

Trước khi trời tối, một túp lều cỏ dài ba thước rộng mười thước đã được dựng lên.

Số gạo còn lại không đủ để nấu cơm, vì vậy Kim Phi bảo Quan Hạ Nhi nấu một nồi cháo trắng, sau đó nướng hai giỏ bánh dầu lớn.

Con thỏ rừng đã ăn hết vào buổi trưa, trong làng thiếu thốn đồ ăn, không có loại rau nào khác để đãi khách, Kim Phi không còn cách nào khác ngoài việc mua hai giỏ rau rừng từ Tiểu Ngọc.

Nếu nấu kỹ, những loại rau dại này không hề khó ăn, về sau loại rau này có thể được bán trong các nhà hàng với giá hàng chục, thậm chí hàng trăm nhân dân tệ một đĩa. Nhưng ngày nay, nông dân còn không có đủ dầu để thắp đèn, ai lại đi dùng dầu để nấu ăn cơ chứ?

Bỏ vài hột muối bỏ vào đó, hàng xóm đã khen là nhà có tiền rồi đấy.

Hầu hết mọi người đều chần qua nước sôi một lượt rồi đặt lên bàn ăn thôi.

Cách chế biến đơn giản như vậy khiến rau rừng có vị đắng và chát, rất khó nuốt.

Nhưng rau dại do Kim Phi làm không chỉ bỏ muối, mà còn bỏ rất nhiều dầu thực vật, còn bỏ thêm một ít gia vị mua ở huyện vào nữa.

Trông nó bóng và xanh, ăn hoàn toàn không có vị đắng của rau dại.

Hai chậu đầy rau dại bị lũ trẻ ăn sạch bách.

"Bánh kếp dầu rất ngon, Phi ca, huynh nấu ăn như này sau khiến chúng ta kén ăn thì làm sao?"

"Rau rừng cũng rất ngon!"

"Phi ca, ta ăn rau rừng nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy ngon như này. Huynh có bí kíp gì không, nói cho chị dâu biết đi".

"Nhị tẩu, ta nói cho tẩu biết, nếu như tẩu bỏ dầu ăn và gia vị vào đó, cam đoan tẩu làm cũng siêu ngon luôn".

"Vậy thôi bỏ đi, nhà ta không mua nổi loại rau dại như vậy".

"Phi ca, nhà ngươi khi nào lại dựng lều nữa vậy? Ta muốn ăn bữa nữa!"

...

Dân làng, nam nữ, già trẻ đều ăn uống no nê rồi mới ra về.

Trương Mãn Thương bị bỏ lại để giúp Kim Phi xử lý hai cây táo tàu chua.

Loại cây này là do Kim Phi tìm thấy, và nó là loại cây thích hợp nhất để làm cung nỏ.

"Mãn Thương, mấy ngày nữa đừng vào núi đốn củi, đến nhà giúp ta rèn sắt đi".

Kim Phi vừa sắp xếp các cành cây trên mặt đất, vừa hỏi.

Trương Mãn Thương trên mặt tràn đầy vui mừng, nhưng sau đó lại lắc đầu: "Phi ca, đây là thủ nghệ của nhà huynh…"

Dạy hết cho đệ tử thì sư phụ chết đói. Một thợ rèn ở làng Tây Hà là đủ rồi, có thêm một người thì sẽ chết đói.

Vì vậy, trong thời đại ngày nay, những người thợ thủ công sẽ chỉ truyền nghề cho con cháu, không truyền lại cho người ngoài một cách dễ dàng.

"Ta là học giả, làm sao có thể rèn sắt cả đời được chứ?"

Kim Phi nói một cách thờ ơ: "Ta nhất định sẽ rời khỏi làng Tây Hà trong vòng một hai năm nữa, truyền lại cho ngươi còn hơn là để thối trong bụng".

"Nhưng mà……"

"Nhưng cái gì mà nhưng, ngươi không muốn học sao? Không muốn học ta hỏi người khác".

"Học, ta học!"

Trương Mãn Thương vội vàng gật đầu.

Đặt chiếc đao bổ củi xuống, hắn trịnh trọng hành lễ với Kim Phi.

Học được một nghề đồng nghĩa với việc có thêm một bát cơm trong tay, bát cơm này lại còn có thể truyền lại cho thế hệ mai sau.

Kể từ lúc này, thái độ của Trương Mãn Thương đối với Kim Phi lại thay đổi.

Trước đây đó là sự biết ơn, nhưng bây giờ là cung kính.

Làm việc cũng chăm chỉ hơn nữa.

Đêm qua Tiểu Nga đã vô cùng sợ hãi, nên bây giờ cô bé cứ ôm Quan Hạ Nhi và không muốn buông ra.

Quan Hạ Nhi không còn cách nào khác là dỗ cô bé đi ngủ.

Đường Đông Đông và Nhuận Nương mang guồng quay ra đặt ở giữa bãi cỏ.

Bên cạnh guồng quay là một chiếc giường lớn mới được làm hôm nay.

Từ tối nay, Đường Đông Đông và Nhuận Nương sẽ sống ở đây.

Đường Đông Đông kéo một chiếc ghế đẩu nhỏ qua và ngồi xuống để bắt đầu thử guồng quay tơ.

Nhuận Nương xoa tay và đứng một lúc, cầm chổi lên và bắt đầu quét rác.

Sau khi trải qua những lần mất mát, người ta sẽ lại trân trọng những gì mình đang có.

Trên thực tế, cô ấy đã quét nhiều lần rồi, sân cũng đã rất sạch sẽ.

Nhưng xoong chảo đã được rửa sạch sẽ, cô ấy lại không thể giúp Kim Phi và Mãn Thương được, cũng không tìm được việc gì khác để làm.

Sợ rằng Kim Phi và Quan Hạ Nhi không thích cô ấy lười biếng, nên chỉ có thể quét đi quét lại sân.

"Nhuận Nương, đừng quét nữa, mòn hết chổi bây giờ".

Đường Đông Đông thấy Nhuận Nương ngượng ngùng, vỗ vai cô ấy nói: "Nếu muội thấy nhàn quá thì tranh thủ thời gian ngủ đi, nửa đêm ta sẽ gọi muội dậy thay ca".

"Được……"

Khi nghe thấy có việc phải làm, Nhuận Nương nở một nụ cười: “Đông Đông tỷ, hay là ta quay trước, tỷ đi ngủ một lát đi?"

"Tối nay không quay sợi, mọi người đi ngủ đi".

Kim Phi ra khỏi cửa hàng để lấy một số thứ, vừa kịp nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, y cau mày nói: "Đủ năng lượng làm việc mới nhanh được. Dù bận rộn đến đâu cũng không được thức đêm nay".

Kể từ khi Tạ Quang mò đến vào nửa đêm qua, cho đến nay, không ai trong nhà được ngủ ngoại trừ Tiểu Nga không biết gì.

Nếu không phải muốn chờ Trương Lương trở về, Kim Phi đã về ngủ từ lâu.

"Phi ca, ta không mệt…"

Nhuận Nương nói nhỏ.

"Không mệt cũng ngủ!"

Kim Phi đã phát hiện ra rằng Nhuận Nương, giống như Quan Hạ Nhi, là kiểu người ngậm bồ hòn làm ngọt, vì vậy khi nói chuyện y không thể không to tiếng một chút.

Quả nhiên Nhuận Nương nghĩ Kim Phi đang tức giận nên cô ấy nhanh chóng đồng ý và ngoan ngoãn ngồi lên giường.

"Tay huynh thế nào rồi?"

Đường Đông Đông đuổi theo Kim Phi ra ngoài và hỏi với khuôn mặt đỏ bừng.

"Thảo dược của Lão Đàm có tác dụng rất tốt, không còn đau nữa".

Kim Phi giơ tay trái lên, muốn an ủi Đường Đông Đông.

Nào ngờ lúc nãy khi y và Mãn Thương nhấc cây gỗ lên, vì lý do nào đó mà vết thương đã hở miệng, và bây giờ máu đang rỉ ra.

"Còn nói không sao, chảy máu rồi kìa".

Đường Đông Đông mắt đỏ lên, không quan tâm đến quan điểm nam nữ thụ thụ bất thân, cầm tay trái của Kim Phi lên, cẩn thận nới lỏng băng.
Chương 28: Thân phận của tên đầu trọc

Cởi băng gạc để lộ vết thương.

Vết khâu dưới ngón út đã đứt 3 mũi và đang chảy rất nhiều máu.

"Đã bị thương còn thích vận động, có gì cứ gọi ta không phải được rồi sao?"

Đường Đông Đông hai mắt ầng ậng nước, nhưng lại nhịn không khóc ra tiếng: "Mãn Thương cũng thật là, không biết trên tay huynh có vết thương à?"

"Cô đừng đổ oan cho Mãn Thương, hắn không cho ta làm nhưng do ta không cẩn thận thôi".

Kim Phi cũng có chút bất lực: "Hơn nữa chỉ là vết thương há miệng thôi mà. Lát nữa sẽ đến chỗ Hạ Nhi khâu lại. Cũng không có gì to tát".

Gỗ táo tàu chua không được đặt đúng vị trí, nó lăn ra khỏi bàn, và Kim Phi đã thuận tay nhặt nó.

Chắc là lúc đó đã khiến chỉ khâu bị bung ra.

"Hạ Nhi tỷ đang dỗ Tiểu Nga ngủ …"

Đường Đông Đông do dự một chút rồi nói nhỏ: "Ta sẽ may cho huynh".

Cô gái nào mà chẳng mơ mộng?

Hơn nữa, giữa sự sống và cái chết, là dễ nảy sinh tình cảm nhất.

Trước đó Đường Đông Đông nói rằng cô ấy muốn kết hôn với Kim Phi, đó là do bất đắc dĩ, nhưng sau đêm qua, trái tim của cô ấy đã lặng lẽ thay đổi.

Hai mươi lượng bạc đủ cho người bình thường tiêu xài trong vài năm, nhưng để cứu cô ấy, Kim Phi đã không chút do dự lấy ra.

Y thậm chí còn không chớp mắt.

Gia đình sa sút, đi ở nhờ ở đậu, mặc dù luôn tỏ ra rất thờ ơ nhưng thực chất, cô ấy cũng bất an về tương lai như Nhuận Nương.

Nhưng khoảnh khắc Kim Phi đưa tay nắm lấy lưỡi đao, nhịp tim của cô ấy như ngừng đập.

Không còn bối rối, không còn sợ hãi.

Người đàn ông không mạnh mẽ trước mặt mang lại cho cô ấy cảm giác an toàn đã mất từ lâu.

Đó là thời điểm Đường Đông Đông biết rằng mình có thể sẽ không thể tách khỏi người đàn ông này trong suốt quãng đời còn lại.

Đáng tiếc là y không muốn kết hôn với cô ấy ...

Làm sao Kim Phi biết được Đường Đông Đông đã nghĩ nhiều như vậy chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi?

Biết Quan Hạ Nhi đang dỗ dành Tiểu Nga, y không nghĩ nhiều mà đi theo Đường Đông Đông vào trong lều gỗ.

Không cần dặn dò, Nhuận Nương đã lon ton vào bếp đun nước.

Mặc dù cô ấy không hiểu tại sao Kim Phi lại đun chỉ bằng nước sôi, nhưng có vấn đề gì đâu? Chỉ cần có chuyện để làm là được mà.

Trên thực tế, kim và chỉ thông thường không thể khâu vết thương, lại rất dễ bị nhiễm trùng, sau khi vết thương lành lại, rút chỉ ra sẽ rất đau.

Và bị thương do sắt còn bị uốn ván nữa đấy.

Đáng tiếc là điều kiện ở đây thực sự có hạn nên đừng nghĩ đến những điều này.

Nhiều nông dân bị thương còn đắp một ít đất khô lên vết thương, cầm được máu là mặc kệ luôn.

Tính cách của Đường Đông Đông vui vẻ và mạnh mẽ hơn Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương.

Sau khi làm quen, đôi khi sẽ tùy tiện.

Nhưng khi khâu vết thương cho Kim Phi, cô ấy đã vô cùng cẩn thận.

Từng chút một đâm vào, từng chút một xuyên qua.

Nhưng lại không biết, càng như vậy, Kim Phi càng đau.

Nhưng nhìn Đường Đông Đông như sắp khóc, y đành chịu.

Ba mũi kim đơn giản, ngay cả một y tá mới vào nghề, cũng chỉ mất có một hai phút đã làm xong.

Đường Đông Đông lại phải mò mẫm trong năm phút, khi kết thúc, Kim Phi đã véo đùi mình đến bầm tím cả đi.

Y đã quyết định, nếu sau mà vết thương bị đứt chỉ, y còn lâu mới để Đường Đông Đông khâu nó cho mình.

Nhuận Nương lại bồn chồn và luôn muốn tìm việc gì đó để làm, Đường Đông Đông cũng muốn nhanh chóng kiếm được tiền và mở rộng xưởng, Kim Phi sợ hai người họ bí mật quay sợi vào ban đêm, vì vậy y đã phá đàn đạp của guồng quay tơ trước khi rời đi.

Trở lại tiệm rèn, Mãn Thương đã cắt cây táo tàu chua thành nhiều khúc theo yêu cầu của Kim Phi, và đang cẩn thận gọt vỏ bằng đao bổ củi.

Phần bánh xe quay, Kim Phi có thể giao cho thợ mộc, bởi vì dù bánh xe quay có bị truyền ra thì cũng không ảnh hưởng nhiều, y có thể nâng cấp nó bất cứ lúc nào.

Nhưng cung nỏ thì không được.

Thứ này lực sát thương quá mạnh, nếu truyền ra ngoài thì hậu quả sẽ rất khó lường.

Vì vậy, y thà để Mãn Thương dùng đao bổ củi rũa từ từ còn hơn là nhờ thợ mộc giúp đỡ.

Biết vết thương vừa mới bị bung ra, nên Mãn Thương đã không cho Kim Phi làm bất cứ điều gì nữa.

Không còn cách nào, Kim Phi chỉ có thể ở bên cạnh, nghĩ cách cải tạo lò.

Hai người đợi đến khi trăng lên đỉnh đầu, Trương Lương mới quay lại.

Sau khi trở về, hắn không nói không rằng cầm ấm lên và uống cạn một nửa.

"Lương huynh, huynh đã vất vả rồi".

Kim Phi đứng dậy nhấc một cái nồi nhỏ treo trên bếp lò lên, bưng một bát cháo ra: "Huynh tranh thủ lúc còn nóng ăn đi".

Trương Lương đi đường từ trưa đến giờ, đã sớm đói lả rồi.

Cũng không quá nóng, bưng bát cháo lên húp vào hơi đã cạn sạch.

Kim Phi mỉm cười và đưa cho Trương Lương một cái bát khác.

Y biết Trương Lương ăn như vậy, thứ hắn mang về hẳn là tin tức tốt.

Mãi cho đến khi ăn hết nồi cháo nhỏ, Trương Lương mới mãn nguyện ợ lên: "Lúc đó cậu muốn mua cái nồi treo nhỏ này, ta đã nói là không cần, nhưng bây giờ ta mới biết thứ này là đồ tốt, quá tiện".

"Đúng thế, đợi ta làm xong cái lò, ước chừng có thể cháy cả ngày. Sau này có treo nồi, có thể uống nước sôi bất cứ lúc nào".

Kim Phi cũng mỉm cười.

Người dân thời đại ngày nay không có thói quen uống nước đun sôi, khi đi đường thấy khát thì sẽ uống nước ở cái mương gần đó.

Sau khi Kim Phi xuyên về, y chưa uống nước lã lần nào.

Tuy nhiên, rất bất tiện khi phải đun nước nhiều lần trong ngày.

Vì vậy, khi Kim Phi đi mua sắm ở huyện, y đã mua chiếc nồi treo này.

Lúc đó, Trương Lương và trưởng làng đều cho rằng y là kẻ tiêu hoang.

Một cái nồi treo nhỏ mà mấy trăm văn lận.

Còn hỏi sao không tự làm một cái đi.

Làm sao họ biết được kỹ thuật chế tạo một chiếc nồi sắt khó hơn nhiều so với việc làm một cái lò nung.

Nếu không thì nó đã không đắt như vậy.

Nghi ngờ thì không dùng mà dùng thì không được nghi ngờ.

Vì đã quyết định nhờ Trương Mãn Thương giúp chế tạo nỏ, nên y sẽ không coi hắn như người ngoài và hỏi trước mặt Mãn Thương:

"Lương sư huynh, người huynh đệ kia nói sao? Tên đầu trọc là người của núi Miêu Miêu sao?"

"Đúng vậy, đồng thời hắn cũng chính là cậu ba của núi Miêu Miêu".

Ngay khi Trương Lương mở miệng, Kim Phi đã giật mình.

Giết chết cậu ba của bọn thổ phỉ, núi Miêu Miêu sao vẫn chưa vỡ tổ?

"Đừng lo lắng, nghe ta nói đã".

Trương Lương nói tiếp: "Gã này, cũng giống như Tạ Quang, nghiện cờ bạc, hết tiền còn ăn trộm lương thực trên núi đem bán đánh bạc. Năm ngoái gã đã bị đuổi khỏi núi Miêu Miêu".

"Thảo nào tên này câu kết với Tạ Quang, hóa ra là như thế".

Nghe được Trương Lương nói vậy, viên đá trong lòng Kim Phi cuối cùng cũng được gỡ xuống.

Từ khi bị đuổi khỏi núi, sống chết của tên đầu trọc không liên quan gì đến núi Miêu Miêu nữa, đương nhiên đám thổ phỉ sẽ không vì một kẻ phản bội mà đến núi Thiết Quán.

"Nhưng người anh em của ta nói rằng tên đầu trọc và tên trùm thứ hai của núi Miêu Miêu có thâm tình, năm đó khi tên đầu trọc ăn trộm lương thực trên núi, gã phải bị tùng xẻo, nhưng tên trùm thứ hai đã chặt một đầu ngón tay để cứu gã”.

Trương Lương nói thêm: "Người anh em của ta nói dù những tên thổ phỉ khác ở núi Miêu Miêu biết chúng ta giết tên đầu trọc thì cũng không sao, nhưng chúng ta phải chú ý đến tên trùm này".

Viên đá vừa được hạ xuống trong lòng Kim Phi lại được đặt lên.
Chương 29: Nhìn nhầm rồi

Trương Lương cảm thấy rằng nguy hiểm đã được giải trừ, nhưng Kim Phi lại cảm thấy rằng nguy cơ đã leo thang.

Đừng nhìn những tên thổ phỉ ngày nào cũng nói về nghĩa khí, nhưng nếu xảy ra chuyện, chúng sẽ không tiếc mà cho cái “người anh em” đó một nhát đao?

Cái gọi là nợ máu, trả bằng máu chẳng qua là muốn giữ thể diện, uy phong, vì cái bang hội không thể không chết thay mà thôi.

Không một tên thổ phỉ nào thực sự liều mạng cho một người mà chúng không biết vì tình nghĩa anh em.

Nếu có những người như vậy, cũng sẽ không sống lâu.

Nhưng thâm tình thì khác.

Nếu tên trùm kia và tên đầu trọc thật sự tốt như Trương Lương đã nói, để hắn biết tên đầu trọc chết trong tay Kim Phi, nhất định sẽ liều mạng tìm đến Kim Phi.

Vì vậy, Kim Phi ước thà rằng tên đầu trọc là một tên thổ phỉ bình thường trên núi Miêu Miêu còn hơn là phải đối đầu với tên trùm đó.

Tin tức này càng củng cố quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn của Kim Phi.

"Lương huynh, huynh thử cung của ta xem có vừa tay không?"

Kim Phi lấy cung nỏ trên tường và đưa nó cho Trương Lương.

Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, một mình y không thể tự chống lại bọn thổ phỉ được.

Kim Phi đã nhìn thấy Trương Lương vào tối qua với vẻ mặt sát khí, hôm nay khi đang dựng một lều, y đã tình cờ hỏi người thợ săn.

Người thợ săn đã nói với y chuyện Trương Lương muốn giết Tạ Quang.

Qua sự việc này, Kim Phi đoán rằng Trương Lương đã thực sự coi mình như người một nhà.

Ít nhất không có ý làm tổn thương y.

Vì vậy, y đã nghĩ đến việc nuôi dưỡng anh em nhà họ Trương.

Trương Mãn Thương bản tính mộc mạc, rụt rè mà cẩn thận, tận tâm trong công việc, có thể chịu đựng gian khổ, làm một người thợ rèn là điều hoàn toàn thích hợp.

Mặt khác, Trương Lương đã từng ra chiến trường, tuy rằng thiếu một cánh tay nhưng lại dám đánh dám liều.

Hai người đàn ông họ Trương đều là người tàn tật, mấy năm nay đều bị coi thường nhất thôn, nhưng không ai dám bắt nạt bọn họ, bởi vì sự tồn tại của Trương Lương.

Người như vậy nếu được trau dồi sẽ là một đối tác rất tốt.

Đề phòng sau này gặp tai nạn, cũng có người hỗ trợ.

"Tiểu Phong, tay ta không dùng được cây cung này".

Một tia u sầu thoáng qua trên mặt Trương Lương, hắn lắc đầu: "Một tay không thể dùng nỏ được".

"Cái này có thể thay đổi được. Nếu huynh thấy thuận tay, ta có thể cải tiến phương pháp lên dây khác cho nó".

"Như nào?"

"Tùy thuộc vào thói quen của huynh, có thể thay đổi thành dùng ngực hoặc dùng chân".

Kim Phi thản nhiên nói.

Đời sau có nhiều loại nỏ và cũng có nhiều cách để lên dây cung.

Rất ít người đàn ông không quan tâm đến vũ khí, chứ đừng nói đến một người xuất thân từ quân đội như Trương Lương.

Khi Kim Phi vừa lấy nỏ ra, hắn đã muốn mượn nó để thưởng thức một chút rồi, nhưng nghĩ đến bản thân thiếu tay, hắn liền từ bỏ ý định này.

Nghe Kim Phi nói lời này, hắn hưng phấn vươn tay ra: "Đưa cho ta xem thử xem nào!"

Kim Phi cũng có vết thương trên tay, vì vậy y đưa nỏ cho Trương Mãn Thương: "Mãn Thương, lên dây cho ta".

Mặc dù Trương Lương chưa bao giờ dùng nỏ, nhưng khi ra binh, Trương Lương thường dùng trường cung, lấy chiếc nỏ được lên dây sẵn từ Mãn Thương, nhắm vào cột của tiệm rèn rồi từ từ bóp cò.

Vù!

Mũi tên vụt đi.

Có thể vì đây là lần đầu sử dụng, Trương Lương đã bắn lệch.

Mũi tên bay qua cây cột, và với một âm thanh chói tai, nó đã đóng đinh vào bức tường đất.

Hầu hết những mũi tên dài hơn hai thước đều không cắm được vào tường!

"Thật mạnh, không hổ là có thể bắn chết một con hổ!"

Trương Lương cảm thán, sau đó có chút tiếc nuối nói: "Chỉ là hơi khó nhắm".

"Lương sư huynh, huynh nói sai rồi. Ưu điểm lớn nhất của nỏ so với trường cung là dễ nhắm hơn".

Kim Phi chỉ vào một phần nhô ra nhỏ ở đầu nỏ và nói: "Lần sau huynh dùng cái đầu này khi nhắm vào mục tiêu là được".

"Ta sẽ thử lại".

Trương Lương nóng lòng bảo Mãn Thương lên dây lần nữa.

Phải nói rằng Trương Lương có một nền tảng tốt.

Kim Phi chỉ hướng dẫn một lần, những cú bắn tiếp theo của Trương Lương đều trúng vào cột gỗ.

"Đúng là sướng".

Trương Lương đã thử tám chín lần rồi mới miễn cưỡng trả lại nỏ cho Kim Phi: "Thật sự có thể thay thế cách lên dây cung sao?"

"Ta nói được là được".

Kim Phi nói: "Đợi ta làm xong là huynh có thể đi săn".

"Đi săn?"

Trương Lương hai mắt chợt sáng lên.

Nhà họ Trương đã gặp khó khăn trong suốt những năm qua, hắn mơ ước có thể cải thiện cuộc sống của gia đình mình.

Nhưng thiếu một cánh tay thì hắn làm được gì chứ?

Quanh năm suốt tháng làm ruộng từ sáng đến tối, sau khi nộp thuế của triều đình và của quân thổ phỉ, những gì còn lại không đủ để nuôi họ no bụng.

Nhưng lời đề nghị của Kim Phi đã cho hắn hy vọng.

"Phi Tử, khi nào thì sửa xong?"

Trương Lương nóng lòng muốn vào núi.

Hắn và Lâm Văn Phương kết hôn được vài năm rồi nhưng chưa có thai, đại phu ở huyện nói rằng đó là do Lâm Vân Phương quá yếu và cần phải bồi bổ.

Nếu có thể săn được một con thỏ trên núi thì có khi sẽ có con cũng nên.

Mẹ và muội muội mấy năm nay không được ăn no, cũng phải bồi bổ thêm…

Lòng Trương Lương như muốn bay vào núi.

"Nếu Mãn Thương học hỏi nhanh, thì vài ngày là xong".

Kim Phi đưa bàn tay bị thương của mình lên và lắc nó.

"Mãn Thương?"

Ý nghĩ của Trương Lương từ trong núi bay trở về: "Ý của cậu là?"

"Anh à, Phi huynh nói phải chăm chỉ đọc sách, muốn truyền lại tay nghề cho ta".

Mãn Thương nói.

"Thật sao?"

Trương Lương sửng sốt một chút, sau đó hai mắt hơi đỏ lên.

Kim Phi giúp hắn có thể đi săn, Trương Lương đã tràn đầy biết ơn và mong đợi rồi, không từ chối, và cũng không nghĩ rằng làm như vậy sẽ cướp đi bát cơm của Kim Phi.

Xét cho cùng, vùng đất Ba Thục này cũng chỉ toàn núi non, sao mà bắt hết được con mồi chứ, có bắn trúng được thứ gì hay không còn phụ thuộc vào khả năng của chính họ.

Thậm chí, những người phụ nữ trong làng lúc rảnh rỗi còn lên núi để xem có bắt được con rắn nào về nấu canh cho con họ không kìa.

Có thể có nhiều thợ săn ở làng Tây Hà, nhưng chỉ có một thợ rèn.

Bây giờ Kim Phi không chỉ phải giúp hắn làm nỏ, mà còn truyền lại nghề thủ công cho em hắn?

Lòng tốt này quá lớn, không thua gì cứu cả gia đình của hắn.

"Phi Tử, cậu yên tâm, chỉ cần cậu làm cho ta một cây cung hữu dụng, sau này tất cả con mồi ta bắn trúng đều sẽ chia cho cậu một nửa!"

Trương Lương vỗ ngực tự tin nói: "Sau này cậu cứ chăm chỉ đọc sách, ta chắc chắn sẽ không để cậu và Hạ Nhi phải đói đâu".

"Cảm ơn Lương sư huynh".

Kim Phi biết rằng một khi Trương Lương đã nói những điều như thế thì hắn nhất định sẽ làm thế.

Đối với lòng tốt của người khác, Kim Phi sẽ luôn biết ơn dù y có cần hay không.

"Phải là chúng tôi cảm ơn mới đúng".

Trương Lương nói: "Mãn Thương, đệ phải học tập chăm chỉ, làm cho ta một cây cung càng sớm càng tốt".

"Sư huynh, huynh biết ta ngu ngốc, cũng chậm chạp”, Trương Mãn Thương nói: "Hay là mấy ngày sau, huynh đừng xuống cày nữa, ở lại làm với ta cho nhanh”.

Khi Kim Phi nghe thấy vậy, y liếc nhìn Trương Mãn Thương một cách ngạc nhiên.

Lúc trước nhìn nhầm rồi, ai nói tên này ngu ngốc chứ, rõ ràng là rất thông minh mà?

Tự mình học thôi chưa đủ, còn muốn lôi kéo Trương Lương cùng học.

Tuy nhiên, Kim Phi đã không phá đám.

Dù sao thì y cũng muốn làm thêm nhiều cặp nỏ, cái tốt nhất sẽ tặng Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Nhuận Nương mỗi người một chiếc.

Trương Lương đến giúp, còn có thể làm nhanh hơn.
Chương 30: Cựu binh và tân binh

Trương Lương là người nhanh nhẹn trong công việc, tuy thiếu một cánh tay nhưng hắn có thể làm mọi việc nhanh hơn Trương Mãn Thương.

Kim Phi giao cho Trương Lương công việc gọt cành, công việc bước đầu làm thân nỏ.

Mà Trương Mãn Thương làm việc cẩn thận, nên Kim Phi đã giao cho hắn công việc yêu cầu chạm khắc tinh xảo.

Trong khi anh em nhà họ Trương chế tạo nỏ, Kim Phi gọi Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Nhuận Nương lại, lên kế hoạch dạy họ cách sử dụng nỏ.

Trong trường hợp xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong tương lai, họ sẽ có chút sức tự bảo vệ mình.

Cho dù không xảy ra gì ngoài ý muốn, tên trùm thứ hai của núi Miêu Miêu cả đời này không phát hiện ra cái chết của tên đầu trọc thì học thêm chút kỹ năng cũng không có gì là xấu cả.

Ở thời đại này, chẳng mấy ai thích những cô gái múa dao, cầm súng.

Ban đầu nghĩ họ sẽ từ chối, nhưng ngay khi Kim Phi nói xong kế hoạch của mình, Đường Đông Đông đã đồng ý ngay lập tức.

Vẻ mặt thậm chí có chút nóng nảy.

Trải nghiệm đêm đó cũng khiến Quan Hạ Nhi khiếp sợ, có hơi do dự một chút, nhưng sau cũng vội vàng gật đầu.

Nhuận Nương không có ý kiến gì, nhìn thấy Đường Đông Đông và Quan Hạ Nhi đồng ý, cô ấy chỉ có thể gật đầu.

Dù sao cũng chỉ có một con quay, nên ba người thảo luận, thay phiên nhau quay sợi, hai người còn lại không quay thì đi theo Kim Phi học nỏ.

Kim Phi yêu cầu Mãn Thương tìm một tấm gỗ có kích thước bằng một cái bồn rửa mặt, vẽ một chấm đen ở giữa và treo nó trong sân làm mục tiêu.

Nỏ không khó học, chỉ có một rắc rối duy nhất là lên dây.

Phụ nữ bình thường không thể kéo dây cung nặng như vậy.

Tuy nhiên, nỏ của Kim Phi được trang bị một cái bàn kéo, tuy tốc độ lên dây chậm hơn nhưng rất tiết kiệm sức lao động, thậm chí Tiểu Nga cũng có thể làm được.

Chỉ mất nửa buổi sáng, ba cô gái đã học được phương pháp sử dụng nỏ cơ bản, Đường Đông Đông đã đạt được kết quả tốt nhất, với tỷ lệ bắn trúng mục tiêu là 50%, và càng ngày càng thuần thục, thành tích này sẽ ngày một tăng lên.

Dưới sự cám dỗ thay đổi cuộc sống của gia đình, anh em nhà họ Trương đã làm việc rất chăm chỉ.

Mỗi ngày đều đến trước bình minh, bận rộn đến tám chín giờ đêm mà vẫn không muốn về nhà.

Với sự nỗ lực đồng lòng của hai anh em, chỉ mất hai ngày là đã làm được một chiếc nỏ lên dây bằng đầu ngực.

Biết rằng việc lên dây bằng một tay là không dễ dàng đối với Trương Lương, Kim Phi cũng đặt hộp quẹt từ nỏ của mình lên chiếc nỏ mới này.

Trương Lương cầm lấy chiếc nỏ mới với vẻ mặt hưng phấn, cánh tay phải còn lại duy nhất cầm chuôi ấn mạnh vào ngực, chỉ nghe thấy một tiếng lách cách, nỏ đã ở trạng thái kích hoạt.

Bóp cò, mũi tên lao thẳng vào mục tiêu cách đó hơn 20 mét.

Ấn vào ngực, lại đưa tay lên.

Một mũi tên trúng vào mục tiêu!

Chỉ trong vòng mười giây, cả năm mũi tên trong hộp mũi tên đều bay ra ngoài.

Kim Phi chạy đến xem xét và không thể không cho Trương Lương một ngón tay cái!

Không chỉ tất cả năm mũi tên đều trúng mục tiêu, mà ba trong số chúng còn được ghim vào điểm đen nhỏ ở trung tâm!

Thành tích này khiến Kim Phi phải ngưỡng mộ.

Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Nhuận Nương cũng tán thưởng tài bắn cung của Trương Lương.

Sau hai ngày luyện tập, các cô gái đã rất quen thuộc với nỏ, tỷ lệ bắn trúng mục tiêu của Đường Đông Đông ở cự ly 20 mét đã đạt hơn 90%, học rất nhanh.

Tuy nhiên, cho dù Đường Đông Đông muốn bắn hết năm mũi tên, thì nhanh nhất cũng phải mất ba phút, tỷ lệ bắn trúng sẽ giảm xuống.

Đây là sự khác biệt giữa một cựu binh và một tân binh.

"Lương huynh quá mạnh. Nếu chúng ta là kẻ thù của huynh ấy, chúng ta có lẽ còn không có cơ hội bắn ấy chứ, có khi sẽ chết dưới tay Lương huynh mất".

Đường Đông Đông cảm thán.

"Mọi người mới học được vài ngày mà đã đòi cạnh tranh với Lương huynh á?"

Kim Phi nói: "Ta nghe Thiết Tử nói hồi đó Lương huynh là một thiện xạ trong đội. Nếu huynh ấy không bị mất một cánh tay, có lẽ chúng ta sẽ có một vị tướng ở làng Tây Hà cũng nên".

"Cậu đề cao ta quá rồi, gì mà thiện xạ chứ?"

Trương Lương cười nói: "Hồi đó ta đã thấy một cao thủ thực sự có thể bắn chín mũi tên trong tích tắc, tất cả đều trúng lỗ đồng tiền cách đó trăm bước".

"E rằng người như vậy, vạn người không được một, không thể so sánh với họ được".

Kim Phi cười và nói: "Lương huynh, kỹ năng săn bắn của huynh quá đủ để nuôi một gia đình".

"Phi Tử, ngày mai ta muốn vào núi thử, nên sẽ không tới đây giúp".

Trương Lương có chút ngượng ngùng nói.

"Không sao, dù sao thân cung do huynh chế tạo cũng đủ để Mãn Thương làm mấy ngày rồi".

Kim Phi cười nói: "Núi sau có hổ không còn không chắc. Khi vào núi phải chú ý an toàn. Bắn không trúng cái gì cũng không sao. Sau này có thể lại thử lại".

"Biết rồi".

Trương Lương gật đầu, tay cầm nỏ vui vẻ bước đi.

Hắn rất thích chiếc nỏ này, khi ngủ cũng không buông ra.

Sáng sớm hôm sau, trước khi bình minh, hắn đã vào núi rồi.

Hắn dành cả một ngày trên núi, trời tối cũng chưa trở lại.

Ngay khi Lâm Vân Phương đang vội vàng đi tìm Kim Phi lên núi tìm, Trương Lương đã quay lại.

Cái túi vải phía sau đựng hai con thỏ rừng.

Đối với nhà họ Trương, điều này đã là một món hời lớn, phụ nữ trong nhà họ Trương đã cười đến mức gần như không còn nhìn thấy gì nữa.

Em gái Trương Lương là Trương Tiểu Hoa còn chảy nước miếng trước con thỏ.

Trên thực tế, sau khi Kim Phi đưa cho Trương Lương hồng bao đánh hổ, cuộc sống của gia đình nhà họ Trương đã tốt hơn rất nhiều.

Bây giờ có thể ăn hai bữa một ngày.

Nhưng Trương Tiểu Hoa đang tuổi ăn tuổi lớn, mỗi ngày hai bữa cháo rau dại có ích gì? Luôn luôn cảm thấy đói, nhìn thấy một sợi cỏ trên mặt đất cũng nhặt lên nhai.

Giờ anh trai có thể đi săn, sau này sẽ không cần phải nhịn đói nữa.

"Lương sư huynh, huynh bận cả một ngày, sao bắn được có hai con thỏ thôi vậy?"

Kim Phi kéo Trương Lương sang một bên và hỏi.

Theo y thấy, với tài bắn cung của Trương Lương, việc bắn trúng hai con thỏ trong một ngày là quá ít.

"Đừng nhắc nữa, ta đi lang thang núi sau cả buổi sáng, cũng không thấy một sợi lông thỏ, buổi trưa liền chui vào trong rừng già".

Trương Lương nói: "Trong rừng già vẫn còn khá nhiều thỏ, nhưng tiếc là trời đã quá muộn, bắn được hai con là ta về".

"Xem ra không còn con hổ thứ hai ở sau núi đâu".

Kim Phi gật đầu.

Cách đây không lâu, giữa trưa y đánh được không biết bao nhiêu là thỏ, nguyên nhân chính là do con hổ đã lùa tất cả những con thỏ trong rừng già ra núi sau.

Bây giờ con hổ đã bị Kim Phi giết chết, bầy thỏ cũng trở về rừng già.

"Hạ Nhi, cho muội này!"

Trương Lương nhặt con thỏ to hơn trên mặt đất đưa cho Quan Hạ Nhi.

"Lương sư huynh, huynh làm gì vậy?"

Quan Hạ Nhi bối rối hỏi.

"Ta đã nói với Phi Tử rồi, nếu cậu ấy tạo ra chiếc nỏ mà ta có thể dùng được thì sau ta bắn được gì cũng sẽ chia cho đệ ấy một nửa".

Trương Lương giải thích.

Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, bà cụ nhà họ Trương và Lâm Vân Phương cũng đồng tình.

Chỉ có Trương Tiểu Hoa nước mắt lưng tròng nhìn con thỏ, vẻ mặt không nỡ.

Kim Phi cũng biết câu chuyện đấu gạo nuôi ân, gánh gạo dưỡng thù.

Y đã giúp đỡ nhà họ Trương rất nhiều, nếu y tiếp tục giúp đỡ không ngừng, nhà họ Trương có thể trở nên phụ thuộc hoặc coi đó là điều hiển nhiên.

Nếu Trương Lương đã nói như vậy, Kim Phi cũng không khách sáo, gật đầu ra hiệu Quan Hạ Nhi mang con thỏ đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom