• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (5 Viewers)

  • Chương 11-15

Chương 11: Hổ dữ tấn công

“Ta sẽ giúp Mãn Thương chất củi lên xe, mọi người cũng nên thu dọn đồ đạc và chuẩn bị về nhà đi".

Rau dại là phần lớn lương thực của gia đình này, số rau dại những ngày gần đây tương đương với lương thực thời kỳ thu hoạch gấp rút của nhà họ, Kim Phi không tiện khuyên gì nhiều.

Y định giúp Trương Mãn Thương chất củi lên xe trước, sau đó xuống núi mới nói chuyện thú dữ.

"Ngươi có việc thì cứ làm trước đi, lát nữa bọn ta sẽ đi giúp Mãn Thương sau”.

Lâm Vân Phương liếc nhìn cung nỏ trên hông Kim Phi rồi nói.

Sau khi kết hôn, Kim Phi như biến thành một con người khác, thay đổi tật xấu ham ăn lười làm trước kia, khiến cái nhìn của cô ấy về Kim Phi cũng thay đổi.

"Ta tới tìm mấy người, không có việc gì khác”.

"Ngươi tìm ta làm gì?"

Lâm Vân Phương tò mò hỏi.

"Chuyện này chờ lát trên đường về rồi nói”.

Kim Phi cầm theo cung nỏ đi về phía Trương Mãn Thương.

Còn chưa đi được nửa đường, y đã nhìn thấy một nhóm người từ trong làng bước đến với vẻ mặt tức giận.

"Kim Phi, tại sao ngươi lại lừa gạt bọn ta?"

Thím Ba chống hai tay vào hông, dẫn đầu gây khó dễ.

"Ta lừa gạt mấy người gì cơ?”

Đầu óc Kim Phi bối rối.

"Ngươi nói với bọn ta sau núi có hổ, vậy không phải ngươi đang lừa gạt thì là gì?"

"Chiều nay ta đã nói rất rõ ràng với mấy người, tất cả chỉ là suy đoán của ta, hơn nữa ta cũng không hề nói là hổ, có thể là những loại thú dữ khác”.

Kim Phi dở khóc dở cười.

"Ngươi đã nhìn thấy nó chưa?"

"Chưa”.

"Chưa nhìn thấy mà ngươi lại nói năng bậy bạ, không phải hù dọa mọi người thì là gì? Ta nghĩ ngươi là đồ lòng dạ đen tối, không muốn bọn ta bắt thỏ thì đã đành, còn không để bọn ta đào rau dại, ngươi thật sự muốn bọn ta chết đói phải không?”

Thím Ba giống hệt một khẩu súng máy, nhằm vào Kim Phi nổ súng liên tục.

"Ta chỉ nghĩ rằng có khả năng sẽ có nguy hiểm nên mới nhắc nhở mấy người, mấy người muốn tin thì tin, không muốn tin thì thôi, sao lại chửi mắng ta?"

Tự dưng bị người khác chỉ trích, Kim Phi cũng nổi giận, y chỉ tay về sau núi: "Các người muốn bắt thỏ thì cứ đi đi, ta ngăn cản các người sao?"

"Yên lặng hết cho ta!"

Trưởng làng nghe tin vội chạy tới, đứng giữa hai người thở hổn hển hỏi: "Có chuyện gì thế?"

"Trưởng làng, ông phải đứng ra phân xử công bằng cho chúng tôi”.

Thím Ba vừa thấy trưởng làng đến thì bày ra dáng vẻ như đã phải chịu ấm ức cực lớn, nước mắt nước mũi tèm lem kể lại câu chuyện một lượt.

"Kim Phi, muốn phán đoán có thú dữ hay không thì ngươi phải tận mắt nhìn thấy, hoặc tìm được dấu chân, sợi lông, v.v.., hoặc ít nhất ngươi cũng phải nhìn thấy một con thú bị thú dữ cắn”.

Trưởng làng nói: "Ngươi chẳng phát hiện ra thứ gì thì không thể nói năng lung tung. Nếu mọi người nghe lời ngươi lập đội đánh hổ, cuối cùng không bắt được gì thì chẳng phải làm mất thời gian của mọi người sao?”

"Được, ta hiểu rồi”.

Kim Phi bất lực gật đầu.

Hổ rất hung dữ, một vài người dân trong làng không thể đối phó với chúng. Vì vậy khi phát hiện có hổ ở gần làng, những người đàn ông mạnh khỏe sẽ thành lập đội đánh hổ, các công việc khác cũng sẽ bị đình trệ.

Đây cũng là lý do tại sao lúc đầu Kim Phi không muốn nói ra.

"Ta tin rằng Kim Phi có lòng tốt, nhưng chẳng qua cậu ta không biết cách dùng từ, mọi người không nhất thiết phải bắt bẻ mãi vậy đâu, giải tán hết đi”.

Trưởng làng vẫn có chút uy tín, ông ta ra mặt giải quyết nên mấy người phụ nữ cũng không thể làm khó Kim Phi được nữa, đành lẩm bẩm rời đi.

Một số người về nhà, còn một số lại đi lang thang dưới chân núi với đàn ông, hy vọng may mắn gặp được một hoặc hai con thỏ rừng đi kiếm ăn.

Ở bìa rừng, Trương Mãn Thương đang cố gắng hết sức để đưa bó củi khô lên xe, nhưng vì một chân không thuận tiện nên có vẻ rất phí sức.

Kim Phi đi tới, giúp nâng đầu kia lên, sau khi đặt nó lên xe, y dùng dây gai để cố định nó.

"Cảm ơn anh Kim”.

Trương Mãn Thương chân thành cảm ơn.

"Chuyện nhỏ nhặt này thì cảm ơn cái gì?"

Kim Phi không thèm để ý.

“Đây là chuyện nhỏ, nhưng chuyện con hổ lại là chuyện lớn”.

Trương Mãn Thương hạ giọng nói: "Ta đã nghe những lời mọi người vừa nói rồi. Ta biết huynh không lừa gạt bọn họ. Quả thực hai ngày này số lượng thỏ sau núi đã tăng lên rất nhiều, hôm nay ta cũng nhìn thấy vài con”.

“Ta không hiểu chuyện này là thế nào, vừa nãy đang tính ngày mai bảo anh trai ta ta tới đây, may mà có huynh đến nhắc nhở".

"Ngươi không muốn bắt thỏ sao?”

Kim Phi ngạc nhiên liếc nhìn Trương Mãn Thương.

Công việc chính của Trương Mãn Thương là nhặt củi khô hoặc chặt cành cây phơi khô rồi đem xuống núi. Không có gì ngạc nhiên khi cậu ta phát hiện đột nhiên có thêm nhiều thỏ rừng, nhưng cậu ta có thể kiềm chế cám dỗ và giữ bình tĩnh, khiến Kim Phi thấy bất ngờ.

“Tất nhiên muốn chứ”, Trương Mãn Thương mỉm cười: “Nhưng anh trai ta và ta đều là người tàn tật, nếu bọn ta gặp phải hổ hoặc thú dữ nào đó thì chỉ có một con đường chết.

Nếu hai bọn ta bị hổ ăn thịt thì gia đình này sẽ thật sự không còn nữa”.

"Mãn Thương, ngươi là một người thông minh”.

Kim Phi giúp cậu ta buộc củi vào xe: "Về sớm đi, mấy ngày nay đừng ra sau núi nữa”.

Bên kia, ba người Lâm Vân Phương cũng đã thu dọn xong đồ đạc.

Trương Mãn Thương đẩy xe, Lâm Vân Phương và mẹ chồng đỡ hai bên trái phải, em chồng xách giỏ rau rừng, mấy người họ chậm rãi xuống núi.

Nhà Kim Phi ở phía Tây của làng, còn nhà Trương Mãn Thương ở phía Đông, bọn họ tạm biệt nhau ở chân núi.

Chưa đi được bao xa, Kim Phi đang nghĩ về việc ngày mai đến thị trấn để bán thỏ và nên mua thứ gì thì phía sau vang lên những tiếng hét chói tai.

Y quay đầu nhìn lại, lúc này đám thôn nữ phẫn nộ ban nãy đều đang lớn tiếng bỏ chạy tứ phía.

Một bóng đen từ trên núi lao mạnh về phía mấy người Trương Mãn Thương.

"Đây là... hổ?"

Con ngươi Kim Phi co rút lại, tim đập nhanh hơn!

Mặc dù y đã sớm đoán rằng có khả năng sau núi có một con hổ, nhưng khi tận mắt chứng kiến thì da đầu y vẫn tê dại.

Con hổ này quá lớn, không tính đuôi cũng đã dài dài ba mét, cái đầu còn to hơn chậu rửa mặt, nặng ít nhất cũng phải hai trăm năm mươi cân!

Trên lưng con hổ có một vết thương vẫn đang chảy máu, rõ ràng là đã bị tấn công trước đó, lúc này nó có vẻ rất cáu kỉnh, chạy càng lúc càng nhanh.

Bốn chân nó to khỏe, mỗi cú nhảy vọt có thể lao xa đến bốn năm mét.

Nhìn bề ngoài, con hổ này mạnh hơn rất nhiều so với những con hổ mà Kim Phi nhìn thấy ở sở thú đời trước.

Hổ dữ như vậy chắc chắn có thể giết chết y chỉ bằng một cú tát.

"A!...”

Em gái của Trương Mãn Thương bị dọa sợ, ôm đầu hét toáng lên.

"Chị dâu, chạy mau!"

Trương Mãn Thương vẫn khá bình tĩnh, cậu ta thả chiếc xe một bánh ra, hét lớn về phía Lâm Vân Phương, rồi kéo mẹ và em gái cùng chạy.

Con người sao có thể chạy nhanh hơn hổ? Hơn nữa, chân của Trương Mãn Thương đi đứng còn không tiện.

Thấy con hổ đang tiến lại gần, Trương Mãn Thương rống lên với đôi mắt đỏ ngầu, cậu ta rút con dao chặt củi ở thắt lưng ra.

"Chị dâu, đưa mẹ và Tiểu Hoa chạy trước đi”.

Trương Mãn Thương quơ quơ con dao chặt củi, chạy khập khiễng về phía khác.

Con hổ bị Trương Mãn Thương thu hút sự chú ý, quay đầu đuổi theo.

Trời sắp tối, Trương Mãn Thương chưa chạy được bao xa đã bị ngã nhào.

Cậu ta còn chưa kịp đứng dậy thì con hổ đã lao tới trước mặt.

"Anh trai!"

Khuôn mặt của Trương Tiểu Hoa tái nhợt vì sợ hãi.

Trương Mãn Thương cũng nhắm mắt cam chịu.

Tuy nhiên, đúng lúc này, một mũi tên xuyên thủng không trung bắn trúng vào chân trước bên trái của con hổ.

Mũi tên xuyên thủng!

Bụp!

Chân trước của con hổ mềm nhũn, nó cắm đầu xuống đất, trượt dài về phía trước năm sáu mét, rồi dừng lại bên chân Trương Mãn Thương.
Chương 12: Ngưỡng mộ

Con hổ bị bắn trúng một chân càng thêm hung dữ, nó giơ móng vuốt trước bên phải lớn bằng chiếc quạt đánh về phía Trương Mãn Thương.

Trương Mãn Thương hoảng sợ sắc mặt trắng bệch lăn xuống dưới năm sáu mét theo sườn núi.

Con hổ tức giận gầm gừ, dựa vào ba chân còn lại đứng lên tiếp tục đuổi theo.

Xoẹt!

Lại thêm một mũi tên nữa bắn trúng chân sau bên trái.

Hai chân bên trái đều bị mũi tên đâm xuyên qua, con hổ lập tức mất cân bằng ngã xuống đất.

Dù thế con hổ vẫn rất hung hăng, hai chân phải khua trên mặt đất đào ra hai cái hố lớn.

Tiếng gầm gừ vang lên cực kỳ chói tai khiến đám phụ nữ trong làng mặt mày tái mét.

Kim Phi cầm cung nỏ đứng cách đó hai mươi mét bắn thêm một mũi tên nữa vào đầu con hổ.

Phần đầu trúng tên, con hổ dần không còn vùng vẫy nữa.

Dù đời trước hay đời này đây đều là lần đầu tiên Kim Phi đối mặt trực tiếp với hổ.

Vừa rồi lúc đang căng thẳng nên không có cảm giác gì, bây giờ hổ đã chết, Kim Phi mới nhận ra tim mình đập rất nhanh, hai tay cầm cung nỏ cũng run rẩy không ngừng.

Đám phụ nữ lúc nãy còn kiêu ngạo, giờ đa số đã khiếp sợ hai chân mềm nhũn ngồi xuống đất run rẩy.

Họ vẫn còn bình thường, Trương Mãn Thương đã đi một vòng trước cổng Địa Ngục càng nhếch nhác, dưới mông ướt đẫm ngồi bệt xuống đất run rẩy không thôi, răng đánh vào nhau vang lên từng tiếng cành cạch, bộ dạng đã bị dọa đến mất hồn.

“Con trai của ta!”

Bà cụ nhà họ Trương chạy đến kéo Trương Mãn Thương sang một bên, thấy con trai không bị thương mới quỳ xuống dập đầu với Kim Phi.

Thấy bà cụ quỳ xuống, Lâm Vân Phương và cô em chồng cũng không dám đứng lên vội vàng quỳ xuống theo.

Kim Phi không quen với kiểu cách quỳ lạy của người thời xưa, nhất là khi đối phương còn là một bà lão, y vội vươn tay kéo bà cụ nhà họ Trương lên: “Bác gái, bác đừng như thế, bác đã lớn tuổi mà còn dập đầu với ta không phải làm ta tổn thọ sao?”

“Tiểu ca nhà họ Kim, đây là ơn cứu mạng, ngươi nhận được”.

Bà cụ nhà họ Trương bật khóc nói: “Sau khi về nhà ta sẽ xây bia trường sinh cho ngươi, đặt cùng chỗ với bài vị của tổ tiên, cung kính cả đời”.

“Không cần! Không cần!”

Kim Phi và trưởng làng vừa chạy đến cùng nói mãi mới kéo được mấy người nhà họ Trương đứng lên.

Đám phụ nữ thấy hổ đã bị bắn chết cũng túm lại vây quanh.

Trong thời kỳ khó khăn, mọi người đều tôn thờ kẻ mạnh.

Dù trước đó Kim Phi ở trong làng như thế nào, bây giờ ánh mắt mọi người nhìn y đã khác hẳn.

Kim Phi giết chết hổ trước mặt họ, cứu được Trương Mãn Thương khiến đám phụ nữ có cảm giác như đang nằm mơ.

Nhưng con hổ nằm bên cạnh nhắc nhở họ đây không phải là mơ.

“Kim… Kim Phi, huynh giỏi quá, một mình huynh có thể giết được con hổ lớn như thế”.

Hai mắt Tiểu Ngọc sáng rực nhìn chằm chằm Kim Phi.

Có cô gái nào mà không mơ mộng? Kim Phi từ nhỏ chỉ biết đến học hành, chưa từng trải qua phong ba bão táp, dĩ nhiên đám đàn ông nhà nông khác không thể so được với y về nhan sắc.

Không chỉ mắt Tiểu Ngọc sáng rực mà các cô gái trong độ tuổi khác hoặc phụ nữ có con gái cũng nhìn Kim Phi với ánh mắt như thế.

Trước đó không cô gái nào đồng ý gả đến, sợ gả cho y sẽ không có cơm ăn.

Nhưng bây giờ họ đã nhìn thấy một mặt khác của Kim Phi.

Ngay cả hổ mà y cũng có thể bắn chết, thế còn không nuôi được cả nhà sao?

Gả cho anh hùng giết hổ, sau này trong làng còn có ai dám bắt nạt mình nữa?

Thím Ba lúc nãy dẫn đầu mắng Kim Phi giờ cũng cảm thấy mặt mình nóng rát.

“Tiểu… Tiểu Phi, lúc nãy là ta không đúng…”

Thím Ba chủ động xin lỗi nên Kim Phi cũng lười so đo với một phụ nữ thôn quê, y xua tay nói: “Không sao đâu thím, đã qua cả rồi”.

“Đúng thế, đều đã qua rồi, không nhắc lại nữa”.

Trưởng làng vỗ vai Kim Phi, vui vẻ bật cười nói: “Được lắm đấy! Ha ha, làng Tây Hà chúng ta cũng đã có một anh hùng bắn chết hổ, sau này ta xem người nào dám coi thường chúng ta”.

Làng Quan Gia, làng Điền Gia xung quanh đều là những tộc làng chỉ có một họ, mà làng Tây Hà là một nhóm người nghèo tập hợp lại vì sự hỗn loạn của quân đội và nạn đói, đến từ khắp nơi, dĩ nhiên không đoàn kết bằng những làng tộc nên làng Tây Hà thường bị các làng khác bắt nạt.

Ngay cả những tên thổ phỉ cưỡi ngựa thu lệ phí cũng sẽ thu phí của người làng Tây Hà nhiều hơn người làng khác một cân thóc.

Bây giờ thì tốt rồi, làng Tây Hà đã có một anh hùng đánh hổ, các làng khác có muốn bắt nạt họ nữa cũng phải suy xét cẩn thận.

Dù sao mỗi anh hùng đánh hổ cũng không phải là người tầm thường, một là đàn ông có bản lĩnh cao siêu, hai là thợ săn giỏi về chế tạo bẫy, người nào cũng không phải là người dễ chọc vào.



Dưới chân núi, Quan Hạ Nhi vẫn đang lo lắng, rửa bát xong thì ra ngoài đi tìm Kim Phi.

Mới vừa ra khỏi làng đã nghe tiếng hổ gầm gừ.

Cô hoàn hồn lại cũng mặc kệ nỗi sợ, điên cuồng chạy đến sau núi.

Trời đã tối, Kim Phi lại bị đám người vây xung quanh, Quan Hạ Nhi nhìn một vòng không thấy bóng dáng Kim Phi đâu, cảm thấy cả người không còn sức lực ngồi xuống đất gào khóc: “Tướng công!...”

“Ở đây, ở đây!”

Kim Phi nghe thấy tiếng gọi của Quan Hạ Nhi vội vàng đẩy đám người ra: “Chẳng phải bảo nàng ở nhà rồi sao? Sao lại chạy lên núi?”

“Tướng công, chàng không sao chứ?”

Quan Hạ Nhi trước giờ luôn xấu hổ như không nhìn thấy người xung quanh, đứng lên chạy đến cạnh Kim Phi ôm chặt lấy cánh tay y.

Sợ rằng buông tay ra y sẽ biến đi mất.

“Không sao”.

Kim Phi cảm thấy ấm áp: “Một con hổ thôi, hai mũi tên của ta đã bắn chết nó rồi”.

Nói rồi còn kéo Quan Hạ Nhi chen vào đám đông, đắc ý chỉ vào con hổ dưới đất.

Quan Hạ Nhi vừa nhìn đã nhận ra một nửa mũi tên còn lại đâm vào trên đầu con hổ, đúng là mũi tên của Kim Phi.

Đến lúc này, Quan Hạ Nhi mới nhận ra đám phụ nữ xung quanh đều mập mờ nhìn mình.

Cô buông cánh tay Kim Phi ra, mặt đỏ bừng.

“Này vợ Kim Phi, người đàn ông của ngươi giỏi lắm, sau này ngươi có phúc rồi”.

Thím Ba nói đùa: “Kết hôn rồi thì khác hẳn, trở thành đàn ông rồi là có thể giết cả hổ luôn”.

“Thím này, thím đừng nói nữa, da mặt Hạ Nhi mỏng lắm, lát nữa sẽ bị thím chọc cho khóc mất, còn bắt ta phải dỗ dành”.

Kim Phi nhận ra Quan Hạ Nhi xấu hổ đến mức sắp chui đầu vào quần áo trong, y khẽ cười bảo vệ cô ở phía sau mình.

“Ôi xem kìa, bảo vệ nó luôn kìa?”

“Này vợ Kim Phi, xấu hổ gì chứ, tướng công ngươi đánh chết hổ, bọn ta mừng cho ngươi đó”.

“Ta nhìn thấy ngươi là ghen tỵ đỏ mắt luôn đây này”.

“Ta đỏ mắt đấy thì làm sao, hổ đáng tiền mà, đem đến phủ huyện còn được khen thưởng, ngươi không đỏ mắt chắc?”

“Số mệnh của vợ Kim Phi tốt thật”.

Không ít phụ nữ ngưỡng mộ nhìn Quan Hạ Nhi.

Thời đại này, địa vị của phụ nữ rất thấp, đàn ông muốn đánh là đánh, muốn mắng chửi là mắng, người bảo vệ vợ như Kim Phi cực kỳ hiếm thấy.

Quan trọng nhất là một mình Kim Phi đánh chết hổ, dù là tiền bán được hổ hay tiền thưởng của quan phủ thì cũng là của một mình y.

Đây là một số tiền lớn, tiết kiệm một chút thì mấy năm sau thậm chí mà mười mấy năm sau đều không cần ưu phiền nữa.

Không có mẹ chồng ép bức, tướng công lại là người tri thức, biết yêu thương, bỗng chốc lại nhận được một số tiền lớn…

Mấy phụ nữ khác trong làng không ngưỡng mộ Quan Hạ Nhi mới là lạ.
Chương 13: Nhận thưởng

“Ta từng nói rồi, Hạ Nhi không thể phơi nắng, chứng tỏ cô ta có mệnh phú quý trời sinh, thế nào, bây giờ đã tin chưa?”

Kim Phi chỉ vào những người phụ nữ xung quanh, nói: “Sau này ai dám khua môi múa mép, nói cô ấy là sao chổi thì đừng trách ta!”

“Tin rồi, tin rồi! Ngươi nhận tiền thưởng rồi mang về cho ta một chiếc bánh bao hấp, sau này mỗi lần gặp vợ ngươi, ta sẽ gọi cô ta là bà Thần Tài!”

Một bà thím thô thiển chế nhạo.

“Cho dù ta không cho bà bánh bao hấp thì sau này bà cũng phải gọi cô ấy là bà Thần Tài!”

“Dựa vào đâu cơ chứ?”

“Dựa vào việc sau này bà có thể kiếm tiền từ cô ấy, rồi sống một cuộc sống tốt đẹp”.

“Vậy thì ta sẽ đợi xem!”

“Yên tâm đi, sẽ không bắt bà phải đợi lâu đâu”, Kim Phi tự tin nói.

Là một người xuyên không, Kim Phi chắc chắn sẽ không ở yên trong khe núi nhỏ này. Đây mới chỉ là điểm bắt đầu, chắc chắn không phải kết thúc.

Bất kể là làm gì, một mình y chắc chắn sẽ không thể làm được, đến lúc đó, rất nhiều người ở làng Tây Hà sẽ tìm việc làm ở chỗ y và nhận tiền công từ Quan Hạ Nhi.

Quan Hạ Nhi không phải bà Thần Tài thì là gì?

Nhưng bây giờ những người phụ nữ này đều cho rằng Kim Phi đang khoác lác, không ai để trong lòng. Mọi người đều quay lại nhìn Trương Lương vừa lên núi đã quỳ lạy mẹ mình.

Nhà họ Trương sống rất khó khăn, là trụ cột của gia đình, ngày nào hắn cũng làm việc ngoài đồng đến tối mịt mới về.

Vừa đến cửa nhà đã nghe thấy tiếng hổ gầm.

Mẹ, vợ, em trai, em gái đều đang đào rau dại ở sau núi, Trương Lương vô cùng sợ hãi.

Sau khi chạy đến sau núi, hắn mới biết Kim Phi đã cứu cả gia đình hắn.

Sau khi an ủi mẹ mình, hắn dẫn theo Trương Mãn Thương đang sợ hãi, lách qua đám đông, đến chỗ Kim Phi, cánh tay còn lại đập lên ngực nói:

“Cậu Kim, đa tạ lòng tốt của cậu, sau này mạng của Trương Lương sẽ là của cậu, có chuyện gì cậu cứ nói với ta!”

Đây là nghi thức cao nhất trong quân đội.

“Lương huynh, chị dâu là chị họ của Hạ Nhi, chúng ta coi như là người nhà, huynh nói vậy chẳng phải khách sáo quá sao?”

Đây chỉ là lời xã giao đơn giản nhất trong thời hiện đại, nhưng thực sự nói lên được tấm lòng của Trương Lương.

Hai người khuyết tật nhà họ Trương sống cũng không dễ dàng gì. Những người phụ nữ đào rau dại đều không muốn làm cùng người nhà họ Trương, bởi vì bọn họ đào quá nhanh.

Những năm qua, Trương Lương đã gặp quá nhiều loại người, cho nên hắn càng trân trọng lòng tốt của người khác hơn.

Kim Phi liều mạng cứu người nhà hắn, lại nói những lời như thế này, khiến Trương Lương vô cùng cảm động.

Trưởng làng nhìn cảnh này, cười híp cả mắt.

Bao nhiêu năm qua, có lần nào hổ xuống núi mà không bắt mấy người đi?

Lần này, trong làng còn chưa thành lập đội đánh hổ, nhưng con hổ đã bị giết một cách dễ dàng.

Không cần Kim Phi lên tiếng, dân làng cũng tự tìm đòn bẩy, khiêng con hổ đến nhà Kim Phi.

Quan Hạ Nhi lấy kẹo lạc mà cô mang về vào buổi sáng ra chiêu đãi mọi người một cách nhiệt tình.

Mặc dù xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ bừng, nhưng vẫn ra dáng nữ chủ nhân, cô lại bị những người phụ nữ kia giễu cợt.

“Kim Phi, ngươi định dẫn theo ai đến huyện phủ?”

Trưởng làng kéo Kim Phi sang một bên, nhỏ giọng hỏi.

Bán hổ và tiền thưởng sẽ được một khoản tiền lớn, theo quy tắc, Kim Phi sẽ phải lo cơm nước cho người đi cùng đến huyện phủ, nếu hiểu chuyện còn phải phát thêm lì xì.

Năm nay cũng chẳng được ăn mấy bữa no nê, cho nên cùng đi đến huyện phủ là chuyện tốt, trưởng làng cũng không dám tự mình quyết định.

“Làm phiền trưởng làng, Thiết Tử đại ca, Lục ca, Lương ca cùng đi với ta!”

Kim Phi cười rồi quyết định chọn người.

Không cần phải nói, trưởng làng nhất định sẽ đi. Nhân tiện dẫn theo con trai lão là Lưu Thiết, để lấy lòng, về sau còn phải làm việc trong làng.

Trần lão lục là thợ săn, năm nào cũng đến huyện phủ bán da thú, quen đường lối nên dẫn theo gã cũng là điều đương nhiên.

Trưởng làng hơi ngạc nhiên khi thấy Kim Phi dẫn theo Trương Lương cụt một tay. Nhưng Kim Phi đã đưa ra quyết định thì trưởng làng cũng không dễ gì phản bác,

Tiễn dân làng xong đã là nửa đêm.

“Hạ Nhi, nàng cần thứ gì không?

Kim Phi đang giúp Quan Hạ Nhi thu dọn đồ đạc bèn thuận miệng hỏi.

Lần này đến huyện phủ không hề dễ dàng, rất nhiều người cả đời cũng chẳng đi được mấy lần.

“Trong nhà có đồ ăn, không cần mang gì…”

Chưa kịp nói hết, Quan Hạ Nhi chợt nhớ ra thứ gì đó: “Tướng công có thể đem theo một cây kẹo hồ lô được không?”

“Được!” Kim Phi ghi nhớ trong lòng, cười hỏi: “Sao thế, muốn ăn à?”

“Hai năm trước, tiểu muội bị bệnh, cha đã đưa muội ấy đến huyện phủ khám bệnh, được ăn kẹo hồ lô một lần, sau khi trở về luôn nhớ về nó, nói rằng đời này được ăn kẹo hồ lô lần nữa thì tốt biết bao!”

Quan Hạ Nhi trầm giọng nói: “Lúc ta rời đi, sức khỏe của muội ấy ngày càng kém, người già trong thôn nói muội ấy sẽ không qua khỏi năm nay… Tướng công, chàng từ huyện phủ trở về, ta có thể về nhà thăm tiểu muội không?”

“Đương nhiên là được!”

Kim Phi ôm Quan Hạ Nhi vào lòng: “Ta sẽ đi cùng nàng”.

Bữa cơm đầu tiên khi đến đây được mua bằng tiền riêng của bố mẹ vợ, dù thế nào cũng phải đi thăm.

Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, trưởng làng đã dẫn theo con trai mình là Lưu Thiết, thợ săn Trần lão lục và Trương Lương đến nhà Kim Phi.

Trần lão lục còn đẩy một chiếc xe lớn.

Quan Hạ Nhi còn dậy sớm hơn bọn họ, nấu sẵn cháo bày lên bàn.

“Hạ Nhi, chắc đêm nay ta chưa về được, nếu sợ, nàng hãy đến ở cùng chị họ một đêm nhé”.

Từ làng Tây Hà đến huyện phủ chỉ hơn hai mươi dặm, nhưng ở giữa đều là hẻm núi, nên chỉ có thể đi đường vòng.

Nếu vậy thì khoảng cách sẽ dài thành hơn bốn mươi dặm, hơn nữa phần lớn đều là đường núi nhỏ hẹp, chắc chắn không thể trở về trong một ngày.

“Vâng”.

Quan Hạ Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Đường núi gồ ghề, nhỏ hẹp, nhiều chỗ không rộng hơn xe đẩy là bao, kéo theo con hổ mấy trăm cân rất khó đi. May mà dọc đường không có sơn tặc, bọn họ đi mất sáu tiếng, đến tận nửa giờ chiều mới đi được hơn ba mươi dặm đường núi.

Đi qua chân núi, phía xa xa hiện lên hình bóng của tường thành.

Đây là huyện phủ cai quản làng Tây Hà - huyện Kim Xuyên.

Huyện phủ không lớn, dài rộng chỉ ba bốn dặm, thậm chí không thể so sánh với nhiều thị trấn ở thời hiện đại.

Nhưng bức tường thành cao năm sáu mét được xây bằng những khối gạch lớn, bề mặt lỗ chỗ, đâu đâu cũng có dấu vết của dao, rìu, như thể một trận chiến đã từng xảy ra.

Đây rõ ràng là một ngôi thành quân sự.

Đi đến đường lớn, người càng đông đúc hơn. Xe đẩy của Kim Phi chiếm mất cả nửa đường.

Đất Xuyên Thục nhiều núi, hổ dữ tràn xuống sẽ thành họa, người dân lầm than.

Lúc nhìn thấy xe đẩy kéo một con hổ lớn, người qua đường lần lượt tránh ra để tỏ lòng thành kính với người anh hùng đã giết hổ.

Điều này khiến thợ săn và Lưu Thiết đắc ý ưỡn ngực, ngẩng cao đầu như thể bọn họ là anh hùng chiến đấu với hổ.

Bọn họ vào huyện thành từ cổng phía đông, kéo xe kéo đến thẳng trung tâm huyện.

Dân huyện đứng xem vô cùng náo nhiệt. Đánh hổ là trừ hại cho dân, nha môn cũng không dám làm khó đám người Kim Phi, sau khi kiểm tra xác hổ, bọn họ cắt lưỡi nó, rồi đưa tiền thưởng cho trưởng làng.
Chương 14: Chia tiền thưởng

Để khích lệ dân chúng săn bắt hổ dữ và ngăn chặn quan lại địa phương ép mua ép bán, triều đình quy định nha huyện phải trao tiền thưởng cho việc săn hổ, nhưng không được thu mua xác hổ.

Cắt lưỡi hổ để ngăn người khác mua lại xác hổ rồi đi lĩnh thưởng.

Bọn họ lĩnh tiền thưởng rồi tự đi tìm người mua xác hổ.

Sau khi kéo xe ra khỏi nha huyện, bọn họ lập tức bị mấy nhà buôn da thú nghe tin đến đây bao vây.

“Trần lão lục, ngươi cũng giỏi đấy! Giết chết được cả một con hổ! Nói đi, bao nhiêu tiền?”

Năm nào thợ săn cũng đến huyện phủ để bán da thú, nên rất nhanh đã có người nhận ra gã rồi hỏi giá.

Giết hổ là một tin cực lớn ở làng Tây Hà, nhưng quận Kim Xuyên có mười sáu thị trấn, và hàng trăm ngôi làng, tất cả đều là vùng núi, có rất nhiều hổ. Trung bình mỗi năm sẽ có hai đến ba con bị giết, thợ săn đã xem vài lần đấu giá hổ cho nên biết được đại khái giá tiền.

Một con hổ thường được mua với giá khoảng hai mươi lăm quan tiền.

Nhưng người thợ săn lại đưa ra bốn ngón tay rồi nói: “Bốn mươi quan tiền!”

“Trần lão lục, ngươi hồ đồ rồi sao? Ngươi không biết giá của một con hổ à?”

Nhà buôn da thú giận dữ mắng mỏ.

“Lão Chu, hổ của chúng tôi giống với hổ ở những làng khác đưa tới sao?”

Người thợ săn cũng không chịu thua: “Hổ bọn họ đem tới đều bị một đám người bao vây đâm chết, thủng lỗ to lỗ nhỏ. Ngươi thử xem con hổ này của bọn ta đi, trên người chỉ có vài cái lỗ nhỏ, con hổ này còn to, màu lông cũng đẹp, các ngươi có thể so sánh được sao?”

“Vậy thì cũng không đáng bốn mươi quan tiền!”

“Mấy chục năm cũng không gặp được con hổ nào tốt như vậy, sao lại không đáng chứ? Ít hơn bốn mươi quan không bán!”



Sau nửa giờ mặc cả, cuối cùng con hổ được bán cho lão Chu với giá ba mươi hai quan.

Cộng thêm ba quan tiền thưởng của quan phủ, tổng cộng thu được ba mươi lăm quan từ con hổ này.

Một quan tiền là một nghìn đồng xu, ba mươi lăm quan tiền là nửa bao tải.

Đồng xu của Đại Khang vẫn rất đáng giá, một đồng xu có thể mua được một chiếc bánh bao thịt.

Với số tiền này, Kim Phi sẽ không phải lo lắng về tiền thuế và tiền ăn uống trong vài năm tới.

“Đi ăn cơm thôi!”

Có tiền trong tay cũng thấy chủ động hơn. Kim Phi thấy trời đã chập tối, nên khoát tay tự đắc dẫn mọi người đi tìm quán ăn.

Từ sáng đến giờ, bọn họ đã đi mấy trăm dặm đường núi mà không ăn gì, đám người Trương Lương cũng đã đói nên cười vui vẻ đi theo.

Đại Khang không có món xào, đồ ăn chủ yếu là đồ hấp. Mọi người vào một quán trọ sạch sẽ ven đường, mỗi người gọi một bát canh thịt và mì trắng.

Những thứ này đã là món ngon nhất trong quán trọ này.

Tiền ăn và ở tổng cộng mất bảy mươi đồng xu. Trương Lương cảm thấy tiếc tiền thay cho Kim Phi cả đêm, cảm thấy Kim Phi thật hoang phí.

Bảy mươi đồng xu đủ để mua ngũ cốc thô và rau dại cho gia đình họ ăn trong một tháng.

Nhưng sáng hôm sau, Trương Lương mới biết thế nào mới là hoang phí thật sự.

Vừa gặp nhau vào sáng sớm, Kim Phi đã đưa cho mỗi người một bao lì xì, Trương Lương mở ra xem, bên trong có hai trăm đồng xu.

“Kim Phi, nhiều quá, ta không thể nhận được!”

Bao lì xì này nhiều đến mức ngay cả trưởng làng cũng cảm thấy khó xử.

“Không nhiều đâu, mọi người bỏ công cùng ta đi xa như vậy, không thể để bọn người đi một chuyến vô ích được!”

Kim Phi nói: “Ta bất tài vô dụng, nếu không nhờ mọi người chắc ta còn không đến nổi cổng nha huyện, chứ đừng nói đến việc bán được hổ với giá cao như vậy!”

Không phải Kim Phi khiêm tốn, mà là vì nếu không có thợ săn và trưởng lão mặc cả với thương gia thì chắc con hổ này chỉ bán được với giá mấy quan tiền.

Vậy thì sẽ chỉ được mấy nghìn đồng xu.

“Đều là người cùng làng, việc này nên làm mà!”

Trưởng lão nói: “Hôm qua ngươi mời bọn ta ăn thịt ăn mì cũng đã tốn không ít, hôm nay chỉ cần đưa thêm vài đồng lấy lệ là được rồi!”

“Đúng là người già chất phác!”

Kim Phi thầm thở dài, cố ý ngẩng mặt lên nói: “Kim Phi ta là người đọc sách, lời nói ra như bát nước đổ đi, nếu mọi người không nhận thì cứ việc vứt đi”.

“Người! Ngươi!”

Trưởng làng thấy tính khí cứng đầu của người đọc sách ở Kim Phi, chỉ đành cất lì xì vào trong lòng.

“Như vậy chẳng phải là xong sao?”

Lúc này Kim Phi mới gật đầu hài lòng, sau đó bắt đầu một một cuộc thu mua lớn.

Trong buổi sáng, Kim Phi đã tiêu tổng cộng tám quan tiền, không chỉ để mua lương thực, muối và các vật dụng cần thiết hàng ngày, mà còn mua rất nhiều thứ mà Trương Lương không biết hoặc cho rằng vô dụng, chất đầy cả nửa xe kéo.

Vốn định mua quần áo mới cho Quan Hạ Nhi, nhưng tìm cả huyện phủ cũng không thấy có quần áo may sẵn nên chỉ có thể mua hai mảnh vải rồi quay về tìm người may.

Sau khi mua xong, còn dư hơn hai mươi quan tiền, đựng đầy nửa túi, Kim Phi thấy phiền phức nên đổi hai mươi quan tiền thanh thỏi bạc để dễ dàng cầm hơn.

Mời mọi người ăn bữa cơm nữa rồi mới bắt đầu hành trình trở về.

Mấy người Kim Phi vừa bước ra khỏi cổng thành, nha dịch đã dẫn theo một thanh niên mặc áo giáp vào quán trọ Kim Phi ở đêm qua.

“Mấy vị quan gia muốn dừng chân hay ở qua đêm?”

Tiểu nhị vội vàng chạy ra tiếp đón.

“Không dừng chân cũng không ở lại, chỉ là muốn hỏi thăm một người!”

Nha dịch hỏi: “Hôm qua có mấy người bán hổ qua đêm ở chỗ ngươi phải không?”

“Bán hổ?”

Tiểu nhị sững sờ.

Hôm qua hắn rất bận nên không có thời gian hóng hớt, chỉ nghe nói có người bán hổ chứ không được nhìn tận mắt.

“Bọn họ có năm người, người đứng đầu là một ông lão, con có một học giả hiền lành và một người đàn ông cụt một tay”.

Nghe nha dịch nói vậy, tiểu nhị lập tức nhớ ra ngay: “Đúng vậy, hôm qua bọn họ ở đây, nhưng bọn họ đã trả phòng và rời đi từ sáng sớm rồi”.

“Có biết bọn họ đi đâu không?”

“Ta không biết!”

Tiểu nhị tò mò hỏi: “Quan gia, ngài tìm bọn họ làm gì thế? Chẳng lẽ bọn họ phạm tội gì sao?”

“Đừng hỏi những gì không nên hỏi”.

Gia dịch trầm giọng quát, tiểu nhị sợ tới mức rụt cổ lại, không dám hỏi thêm câu nào nữa.

“Bọn họ không phạm tội gì cả. Tối qua ta kiểm tra con hổ, thấy người giết hổ là cao thủ bắn cung, nên muốn kết giao mà thôi, không có gì ác ý”.

Thanh niên mặc áo giáp cười nói: “Nếu ngươi gặp lại bọn họ thì đến biệt viện Khánh Phong ở thành Nam thông báo một tiếng, nhất định sẽ có tiền thưởng cho ngươi”.

“Rõ!”

Tiểu nhị nghe thấy biệt viện Khánh Phong, thái độ lập tức trở nên tôn kính.

Hắn đã từng nghe người ta nói rằng đó là phủ của một vị tướng quân vĩ đại.

Sau khi ra khỏi quán trọ, nha dịch thấy vẻ thất vọng trên mặt người thanh niên, liền an ủi: “Thiếu gia, quận chúng ta năm nào cũng giết vài con hổ, nếu ngài thích anh hùng giết hổ, ngày mai thuộc hạ sẽ đi tìm vài người cho ngài”.

“Không giống nhau”.

Người thanh niên mặc áo giáp nói: “Chân của con hổ đó bị mũi tên xuyên thủng, mũi tên trên trán cũng sâu nửa thước, chứng tỏ bị cao thủ cung nỏ giết chết, hơn nữa uy lực vô cùng mạnh mẽ. Chiến sự ở phía Bắc đang vô cùng cấp bách, rất khan hiếm những nhân tài như vậy”.

“Bổ đầu Trương, ngươi giúp ta để ý, nếu có tin tức của người này, hãy thông báo với ta một tiếng”.

“Công tử Khánh thật khách khí, việc này dễ như trở bàn tay”.

Nha dịch cúi người đồng ý.
Chương 15: Dập đầu

Bớt đi con hổ gần mấy trăm cân, mấy người Kim Phi trở về nhanh hơn nhiều, ăn xong bữa trưa rồi xuất phát từ phủ huyện, trời chưa tối đã về đến làng Tây Hà.

“Cho nàng này, kẹo hồ lô”.

Tiễn dân làng đến hóng chuyện đi, Kim Phi lấy một gói giấy dầu trong túi ra.

“Sao mua nhiều thế?”

Quan Hạ Nhi mở giấy dầu thấy bên trong có mười mấy cây kẹo hồ lô.

“Không dễ gì mới lên phủ huyện một chuyến, dĩ nhiên phải mua nhiều một chút chứ”.

Kim Phi khẽ cười lấy một cây ra: “Nghe tên ở nhà nghỉ nói đây là kẹo hồ lô ngon nhất phủ huyện, nàng cũng thử đi”.

“Nếu Tiểu Nga thấy kẹo hồ lô chắc chắn sẽ vui lắm”.

Quan Hạ Nhi chỉ ước gì bây giờ có thể bay về.

Chỉ là trong mấy ngày ngắn ngủi, nàng từ một sao chổi gây tai họa trở thành người có phúc được người người ngưỡng mộ.

Nàng rất muốn nói tin tức tốt này với mẹ và em gái.

Dĩ nhiên đi thăm người thân không thể đi từ sáng sớm, dù Quan Hạ Nhi rất nóng lòng về nhà, hôm sau vẫn phải đợi đến khi mặt trời mọc mới xuất phát.

“Ôi trời, sao chổi tai họa nhà thằng Ba lại về rồi”.

“Đã sớm rồi mà xui xẻo như vậy chẳng ai cần cả, ngươi nhìn xem mới có ba ngày mà đã bị người ta đuổi về nhà rồi kìa”.

“Ta thấy không giống bị đuổi về nhà, hai người vừa rồi còn cười với nhau mà”.

“Không phải đuổi về nhà thì người đàn ông kia đeo túi vải làm gì? Bên trong chắc chắn đựng đồ của nợ”.

“Sao ngươi biết? Lỡ đâu là quà con rể tặng cho cụ già thì sao?”

“Ngươi sống nửa đời người rồi, từng thấy đứa con rể nào tặng quà cho nhà vợ chưa? Huống hồ Quan Hạ Nhi còn là một đứa xui xẻo”.

“Hôm qua sau núi gặp phải hổ, không chừng là do sao chổi đem tới, mau đi gọi ông Ba về, không thể để sao chổi về làng”.



Vừa vào đến làng, những tin đồn thất thiệt phá hỏng tâm trạng tốt của Quan Hạ Nhi.

Thay vào đó là nỗi sợ hãi.

“Không sợ, có ta ở đây”.

Kim Phi nắm chặt lấy tay Quan Hạ Nhi: “Còn nhớ ta nói thế nào không? Chúng ta không ăn cơm của nhà người khác, xem lời nói của họ như gió thoảng là được”.

“Vâng!”

Quan Hạ Nhi cảm thấy được nhiệt độ ở lòng bàn tay, cũng dần bình tĩnh lại, xe dừng trước một tiểu viện đổ nát.

Trong sân một cô gái bảy tám tuổi đang nằm sấp gần chân tường kéo gì đó, nghe thấy tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy người đến là Quan Hạ Nhi, cô bé ngạc nhiên gọi: “Ôi, tỷ ơi, tỷ về rồi ạ?”

“Tiểu Nga, muội đang làm gì đó?”

Quan Hạ Nhi nhanh chân bước đến kéo cô bé đứng lên.

“Tỷ ơi, muội nghe có tiếng dế kêu ở đây, chắc chắn tổ của nó nằm ở chỗ này”.

Cô bé chỉ vào chân tường nói: “Tỷ ơi, tỷ để muội xuống, muội bắt được dế rồi đem đi nướng, chúng ta cùng ăn nhé”.

“Tiểu Nga, hôm qua chị dâu không cho muội ăn cơm sao?”

Quan Hạ Nhi ôm cô bé, mắt chợt ửng đỏ.

“Tẩu ấy nói dù sao muội cũng không sống được, ăn cơm cũng chỉ lãng phí thức ăn, còn nói với đại ca ném muội ra sau núi…”

Cô bé cũng bật khóc: “Tỷ, họ nói tỷ gả cho người ta rồi, tỷ dẫn muội đi được không, đừng để đại ca ném muội ra sau núi, sau núi có sói, muội sợ lắm… muội quay sợi cho tỷ, còn biết hái rau, tỷ dẫn muội đi được không…”

Quan Hạ Nhi ôm chặt cô bé vào lòng, ngẩng đầu lên nhìn Kim Phi với ánh mắt cầu xin: “Tướng công…”

Kim Phi gật đầu, cũng cảm thấy nghèn nghẹn.

Cạch!

Một người phụ nữ trung niên đầu óc bù xù đẩy cửa phòng ra.

“Mẹ!”

Quan Hạ Nhi lau nước mắt: “Đây là tướng công của con…”

Người phụ nữ trung niên nhìn con gái mặt đầy nước mắt, sắc mặt thay đổi, không đợi Kim Phi và Quan Hạ Nhi nói gì đã lao đến định quỳ xuống với Kim Phi.

“Cô gia, nếu ngươi đã chọn Hạ Nhi trong đội đưa dâu về làm vợ rồi thì không thể đưa về lại… Cô gia nghĩ lại rồi dẫn Hạ Nhi về đi, nếu không anh trai nó về sẽ đánh nó…”

“Thím, không phải thế”.

Kim Phi vội đỡ Quan Lưu Thị.

Đùa gì chứ, lần đầu gặp mặt mà mẹ vợ đã dập đầu với mình là sao đây?

Mặc dù mẹ vợ này nói không nên lời.

“Mẹ, tướng công không phải muốn đuổi con về, bọn con đến thăm mẹ”.

Quan Hạ Nhi cũng giải thích.

“Thật à?”

Quan Lưu Thị không dám tín.

“Đương nhiên là thật, tướng công còn đem quà đến tặng mẹ”.

Quan Hạ Nhi lấy túi vải trên vai Kim Phi xuống, lấy từng món bên trong ra: “Hai con thỏ này là chàng ấy bắt được vào hai hôm trước, tướng công ướp muối hết rồi, mẹ có thể giữ lại ăn từ từ, tấm vải này là tướng công mua từ phủ huyện về ngày hôm qua, may áo quần cho mẹ…”

“Cô gia, mấy thứ này là cho ta sao?”

Quan Lưu Thị trợn tròn mắt.

Bà ta sống nửa đời người, lần đầu tiên có người tặng quà cho mình.

Còn là lần đầu được tặng nhiều như thế.

“Thím, mấy món này hơi mộc mạc, người đừng chê”.

Kim Phi hơi ngượng nói.

Dù đã sống hai đời nhưng đây là lần đầu tiên y gặp mẹ vợ, trong mấy món mang theo chỉ có hai con thỏ là đáng tiền nhất, khiến y cảm thấy không ra làm sao.

“Không chê, không chê! Nhiều lắm rồi, đều là đồ tốt thôi…”

Quan Lưu Thị xua tay, sau đó quay sang nhìn Quan Hạ Nhi: “Cô gia làm việc gì thế?”

Nữ nhiều nam ít, địa vị của con rể cũng theo đó tăng lên, bình thường đến nhà vợ ít khi mang quà đến tặng.

Người đem theo một đống đồ đến như Kim Phi gần như là không có.

“Mẹ, tướng công là người tri thức, nhưng chàng ấy biết săn bắt, thỏ là do chàng ấy bắt được đấy”.

Nói đến Kim Phi, Quan Hạ Nhi đầy vẻ tự hào: “Chàng ấy còn là anh hùng đánh hổ đó, tối hôm trước chàng ấy chỉ dùng ba mũi tên đã bắn chết một con hổ lớn nặng hơn hai trăm rưỡi cân”.

“Anh hùng đánh hổ?”

Quan Lưu Thị mở to mắt hỏi: “Mấy hôm trước sau núi chúng ta có một con hổ, hung dữ lắm, đàn ông đến bắt hổ phải có đến năm sáu người bị thương mới đuổi nó đi được, hôm qua nghe trưởng làng nói làng Tây Hà bị đánh chết rồi, chẳng lẽ là cô gia đánh chết sao?”

“Đúng đó, là tướng công”.

Quan Hạ Nhi tự hào nói.

“Trời ạ!”

Quan Lưu Thị ngồi bịch xuống đất, vỗ đùi gào khóc.

“Mẹ, mẹ khóc gì thế?”

Quan Hạ Nhi hoảng hốt không biết làm sao: “Con nói sai gì sao?”

“Ta vui quá đó”.

Quan Lưu Thị lau nước mắt nói: “Cuối cùng ông trời cũng có mắt, Hạ Nhi, con tìm được một người chồng tốt”.

“Vâng, tướng công đối xử với con rất tốt, hôm mới về nhà không những không đánh con mà còn cho con lên bàn ăn cùng nữa, cơm có thể ăn tùy thích, hôm qua lên phủ huyện còn mua vải về bảo con may đồ mới”.

“Tốt, tốt rồi! Cuối cùng con cũng vượt qua được…”

Quan Lưu Thị xoa đầu Quan Hạ Nhi, ánh mắt đầy vẻ hiền hòa, cũng ngày càng thích Kim Phi: “Cô gia, đừng đứng ngoài sân như thế, vào trong đi”.

Căn nhà còn rách nát hơn nhà Kim Phi, nơi ở chỉ có một cái bàn thiếu chân và hai cái ghế dài không biết đã dùng bao nhiêu năm, hai máy thêu cũ kỹ được đặt dưới cửa sổ.

Ngoài ra không còn gì nữa.

“Cô gia ngồi đi, ta đi rót nước cho ngươi”.

Quan Lưu Thị cầm phích trà cũ ký trên bàn lên chạy vào phòng bếp lấy nước.

“Tỷ, tỷ được ăn cơm thật sao?”

Cuối cùng cô bé cũng có cơ hội nói chuyện với cô.

Cô bé túm lấy cánh tay Quan Hạ Nhi, nước miếng cũng chảy xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom