• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vua mua sắm tam giới (1 Viewer)

  • vua-mua-sam-tam-gioi-142

Chương 142: Phát cuồng




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81579.png

Xem ảnh 2
81579_2.png
Sau đó còn chưa đợi cậu kịp cảm nhận kĩ càng, Alice đã buông tay ra.



Ngay lúc này, trong lòng Lý Hạo chỉ có một suy nghĩ - mình bị cưỡng ôm rồi, mình vậy mà lại bị người ta cưỡng ôm rồi!



Nhưng mà, đã ôm rồi sao không ôm lâu chút nữa?



“Lý Hạo, chúng ta add wechat đi.”




Lúc này, ông cụ Thần Dục vốn là một trong các trọng tài bước ra phát biểu: “Tuy thời gian Lý Hạo chữa trị lâu hơn một chút, nhưng mức độ nghiêm trọng của đối tượng hai bên cũng khác nhau một trời một vực, hơn nữa nếu là người trong nghề thì đều có thể nhận ra, phương pháp dùng châm của Lý Hạo là một tuyệt kỹ mà trước giờ tôi chưa từng được trông thấy, chỗ cao siêu của3nó có thể được thấy rõ từ hiệu quả chữa trị trên cơ thể đối tượng của cậu ấy.”

“Tôi, tôi cũng cảm thấy Lý Hạo quả thật đã thắng một bậc.”

Viện trưởng Viện Trung y cũng không thể không đứng ra, tuy cổ đông đứng đằng sau Viện Trung y là Y Vương Cốc, ông ta nên ủng hộ tiểu Châm Vương Ninh Vỹ, nhưng trước sự thật vững như bàn thạch thế này, ông lại không thể không nói sự thật: “Thủ pháp dùng châm của cậu Lý Hạo có thể xem là tuyệt kỹ, đúng là tôi chưa được thấy bao giờ.”

Họ chẳng hề có ý tâng bốc Lý Hạo, nhưng quả thật đây đều là sự thật.

Ngũ Hành thần châm chính là tuyệt học y đạo của tiên giới, hơn nữa, đến cả tiên y Biển Thước còn chưa2học được toàn bộ, trước đây ở trần gian cũng không phải chưa từng có thánh nhân nào có thể học được.

“Tôi chữa trị xong rồi.”

Lý Hạo chép miệng nói với bóng dáng rời đi của Alice: “Lúc đến cô ấy còn hôn mê bất tỉnh, bây giờ đã có thể hoạt bát chạy nhảy, kết quả hẳn là không cần nói cũng biết rồi chứ?”

Ninh Vỹ im lặng không nói gì, vẻ mặt biến đổi lúc trắng lúc xanh.

Anh ta cũng chọn cho mình một người đàn ông trung niên và chữa khỏi chỗ khó chịu của ông ta, người đàn ông đó cũng cảm ơn anh ta không dứt, nhưng sau khi nhìn thấy sự kỳ diện xảy ra trên cơ thể Alice thì họ cũng im lặng luôn.

“Tôi cảm thấy kết quả đã rõ như ban ngày rồi.”



Emma mỉm cười đưa điện thoại của mình cho cậu, trên màn hình là mã QR để thêm tài khoản wechat của cô.



Lý Hạo gật đầu rồi cũng mở wechat của mình lướt qua một lượt, add wechat của Emma vào.



Có công cụ trò chuyện quốc tế quả là tiện lợi, chứ nếu như mấy năm trước, lúc muốn lưu lại phương thức liên lạc cùng bạn bè quốc tế, bạn tiến lên nói chúng ta add QQ đi mà người ta lại dùng line, thì ngượng ngạo biết bao.



“Có chuyện liên lạc sau.”



Dường như Emma cũng nhận ra chỗ Lý Hạo còn chuyện chưa làm xong, cho nên cũng không ở lại lâu hơn, Alice đã không sao, cô liền thức thời đưa bạn bè mình tạm biệt rồi rời đi.




“Tôi, tôi cũng cảm thấy Lý Hạo quả thật đã thắng9một bậc.”



Viện trưởng Viện Trung y cũng không thể không đứng ra, tuy cổ đông đứng đằng sau Viện Trung y là Y Vương Cốc, ông ta nên ủng hộ tiểu Châm Vương Ninh Vỹ, nhưng trước sự thật vững như bàn thạch thế này, ông lại không thể không nói sự thật: “Thủ pháp dùng châm của cậu Lý Hạo có thể xem là tuyệt kỹ, đúng là tôi chưa được thấy bao giờ.”



Họ chẳng hề có ý tâng bốc Lý Hạo, nhưng quả thật đây đều là sự thật.



Ngũ Hành thần châm chính là tuyệt học y đạo của tiên giới, hơn nữa, đến cả tiên y Biển Thước còn chưa học được toàn bộ, trước đây ở trần gian cũng không phải chưa từng có thánh nhân nào có thể học được.



Có điều lúc đó tiên giới và trần4gian khác biệt, thánh nhân làm người giáo hóa ở trần gian, trước nay đều rất ương bướng, không chịu tuân theo sự quản giáo của tiên giới, đương nhiên các tiên gia sẽ không để truyền môn tuyệt học Ngũ Hành Thần Châm này cho họ.



Kiểu người giống như Lý Hạo, có quan hệ tốt với cả chúng tiên trong tiên giới và các vị thần trong minh giới thì đúng là trước chưa từng có sau chẳng còn ai.



“Tuyệt quá, tao đã biết chắc chắn Hạo Tử sẽ thắng mà!”



Đám sinh viên Học viện y Hoa Hạ đến cổ vũ cho Lý Hạo phản ứng đầu tiên, tất cả đều to tiếng hoan hô.



Hoàng Ninh lắc tay kịch liệt, lúc kéo cờ nước trong trường cũng chẳng thấy cậu ta dùng sức nhiều đến vậy!



Đại diện xuất chúng mà họ cổ vũ, thần tượng của họ không làm họ thất vọng!



Đoàn đại biểu Tây y của nước ngoài thì sao chứ?



Trung y chính thống kế thừa ngàn năm cũng có là gì?



Từ sau khi lóe sáng, Lý Hạo chưa từng thất bại!



“Lợi hại quá! Chỉ cần mấy lần châm thôi, người sắp đi đứt cứ vậy được cứu!”



“Đúng là anh hùng xuất thiếu niên!”



Đám đông vây quanh người nào người nấy đều gật gù, nhìn Lý Hạo tấm tắc khen ngợi.



Tuy Lý Hạo chỉ mặc bộ quần áo bình thường nhất, so với chiếc áo dài truyền thống của Ninh Vỹ, cậu ăn mặc quả thật có chút lôi thôi lếch thếch, nhưng y thuật có tốt hay không cũng đâu có dựa vào cái áo mặc trên người, còn phải xem khả năng chữa bệnh cứu người thế nào mới được!



Con mắt của công chúng vẫn vô cùng sáng suốt!



“Tách!”



“Tách!”



“Tách!”



Các nhà báo phóng viên ở dưới sân khấu lúc này đã xông lên trên cùng, cầm máy ảnh trong tay lên liên tục nhấn màn trập chụp ảnh, ánh đèn flash chớp nháy dồn dập, dù đang giữa ban ngày cũng vô cùng nhức mắt.



Tin tức về cuộc thi tranh tài chữa bệnh đã được truyền thông xào nấu sôi nổi dần lắng xuống, tất cả các nhà báo đều muốn cướp được tin tức đầu tiên, sau đó lấy tốc độ ánh sáng viết bản thảo đăng lên tạp chí hay trang báo online của mình.



Trong tin tức, nhất là một số tin tức giải trí hiện nay, đôi khi tính chân thật lại đều chẳng hề quan trọng đến vậy, nhưng thời điểm lại luôn được đặt hàng đầu, so với tin tức mới ra lò, giá trị của tin cũ vẫn kém rất xa!



“Tôi không phục, tôi không phục.”



Ngay lúc tất cả mọi người đều dành hoa tươi và tiếng vỗ tay cho Lý Hạo thì tiểu Châm Vương Ninh Vỹ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh không nói gì bỗng điên cuồng hét lên.



Lý Hạo quay đầu thấy Ninh Vỹ vốn lạnh lùng nho nhã giờ phút này lại đỏ bừng cả mặt, mặt mũi dữ tợn, hai bàn tay nắm chặt thành đấm la lớn: “Châm Vương Nhất Mạch của Y Vương Cốc bọn tôi sao có thể thua trên lĩnh vực châm cứu được?”



Anh ta như một con sư tử phát cuồng, chỉ vào Lý Hạo - người vẫn tỉnh bơ, mà gào lên: “Chẳng qua mày cậu chỉ là mèo mù vớ cá rán, gặp được một đối tượng tốt mà thôi, cho dù cậu may mắn thắng được tôi, thì Châm Vương nhất mạch bọn tôi cũng không thua, cho dù kỹ năng của tôi không bằng cậu, nhưng ông nội tôi mới là Châm Vương của Y Vương Cốc, cậu có thể thắng ông ấy không?”



Lý Hạo không đáp lời, chỉ nhìn Ninh Vỹ thất thố bằng vẻ giễu cợt, mà trong vẻ giễu cợt đó còn có chút nghi ngờ.



Cái tên tiểu Châm Vương Ninh Vỹ này tuy kiêu căng ngạo mạn, nhưng anh ta vẫn luôn tạo cho Lý Hạo ấn tượng là một người tao nhã lịch sự, cho dù trong quá trình thi đấu, Lý Hạo cũng có để ý, Ninh Vỹ không hề có bất kỳ dấu hiệu sắp bùng nổ nào. Ninh Vỹ không ngốc, không thể không biết mức độ cao siêu trong thủ pháp của mình, sau khi xem xong thủ pháp hành châm của mình hẳn anh ta phải biết mình thua rồi mới đúng.



Muốn bùng nổ thì phải ở thời điểm đó mới đúng, tại sao phải nhất định đợi sau khi tuyên bố kết quả rồi mới bùng nổ?



Tất cả những người vây quanh có tầm nhìn hạn hẹp chỉ biết bàn tán chế giễu Ninh Vỹ, nhưng tâm trí của Lý Hạo lại nhạy bén phát hiện dấu vết khả nghi trong đó.



“Vớ vẩn!”



Sau đó không đợi Lý Hạo nghĩ thêm, một tiếng la rắn rỏi đột ngột vang lên.



Sau đó, một ông lão tóc bạc trắng vô cùng khiêm tốn bước gia từ trong nhóm chuyên gia đến quan sát học hỏi của Viện Trung y. Ông sải bước lớn lên sân khấu, dưới sự chăm chú không thể tin được của tất cả mọi người, ông cụ tát mạnh lên mặt Ninh Vỹ đang phát điên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom