Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
vua-mua-sam-tam-gioi-140
Chương 140: Cậu ta cắm cho tôi thật sướng!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ờ, tôi có thể!”
Lý Hạo phản ứng lại rồi gật đầu.
Lương y như từ mẫu, dù gì tính mạng con người cũng là chuyện lớn, thấy bộ dạng cô gái ngoại quốc gấp gáp như vậy, cậu hoàn toàn không nghĩ nhiều nên cùng cô gái đi ra đằng sau đám đông.
Đằng sau đám đông còn có hai anh chàng cao lớn đẹp trai đang bảo vệ một cô gái tóc vàng đang hôn mê nằm trên đất.
Nói xong, Lý Hạo cũng không thèm quan tâm đến mấy người nước ngoài này mà quay người đi ngay.
Trong lòng Lý Hạo cũng muốn bốc lửa, cậu tâm huyết với Trung y, nên ghét nhất là nghe thấy người khác bôi nhọ làm ô3danh Trung y.
Nếu Trung y thật sự là hư ảo, là cặn bã thì Lý Hạo cũng không còn gì để nói.
Nhưng nếu xem xét tất cả những món đồ ở chỗ tiên y Biển Thước, Trung y tuy khó có thể giải thích bằng khoa học, nhưng lại vô cùng chân thật, là báu vật có được từ những nghiên cứu thấu triệt cơ thể con người.
Vốn dĩ tôi có thứ hữu dụng, nhưng bản thân các người không hiểu thì nói đồ của tôi là giả sao?
“Lúc nãy rất nhiều người ở bên đó nói, người này là bác sĩ Trung y trẻ tuổi có y thuật cực kỳ cao siêu.”
Emma gấp gáp giải thích: “Tình trạng Alice trông có vẻ2rất tệ, chúng ta còn lề mề thêm nữa, nếu xảy ra chuyện gì không may, vậy thì chúng ta xong đời!”
“Trung y sao? Cái thứ không có một chút căn cứ khoa học, vậy mà cậu lại giao tính mạng của Alice cho cậu ta sao?”
Anh chàng trắng bóc đó khẽ hừ một tiếng, bày ra vẻ mặt khinh thường.
“Có chữa trị hay không tùy các người, nếu không tin Trung y thì xin đừng lãng phí thời gian của tôi.”
“Đưa cô ấy qua đi.”
Lý Hạo nhìn hai anh chàng vẻ mặt đầy lo lắng nói: “Tôi là bác sĩ, có thể khám giúp cho bạn của các cậu.”
Vì đã uống Giải Ngữ Hoa, bây giờ Lý Hạo muốn giao lưu với2người nước ngoài cũng không gặp chút khó khăn nào, cậu mở miệng nói lưu loát một câu tiếng Anh.
“Emma, người Trung Quốc này là ai? Chúng ta có thể tin được cậu ta không?”
Một anh chàng trắng bóc, ngũ quan nổi bật, đầy vẻ ngờ vực nhìn qua cô gái ngoại quốc đưa Lý Hạo mà hỏi.
Trong lòng Lý Hạo cũng muốn bốc lửa, cậu tâm huyết với Trung y, nên ghét nhất là nghe thấy người khác bôi nhọ làm ô danh Trung y.
Nếu Trung y thật sự là hư ảo, là cặn bã thì Lý Hạo cũng không còn gì để nói.
Nhưng nếu xem xét tất cả những món đồ ở chỗ tiên y Biển Thước, Trung y tuy khó có9thể giải thích bằng khoa học, nhưng lại vô cùng chân thật, là báu vật có được từ những nghiên cứu thấu triệt cơ thể con người.
Vốn dĩ tôi có thứ hữu dụng, nhưng bản thân các người không hiểu thì nói đồ của tôi là giả sao?
Y học phương Tây thì giỏi lắm sao? Lúc trước đám người bên học viện Edinburgh từ Anh qua chẳng phải cũng bị ông đây dập tơi bời đấy sao?
Các người thích tin hay không thì tùy, không tin ông thì ông cũng chẳng muốn chữa trị cho mấy người!
Thấy Lý Hạo quay người đi ngay, Emma sốt ruột, bực tức trừng mắt nhìn hai anh chàng bên cạnh Alice, tức hừng hực hạ giọng nói: “Bây4giờ tôi lấy thân phận cao quý của hoàng gia nước Anh ra lệnh cho các người lập tức dìu Alice sang bên kia!”
“Vâng…”
Người thanh niên cao lớn anh tuấn mím môi, mặt hơi biến sắc, nhưng lại đành chịu vì thân phận cao quý của Emma trong hoàng gia, chỉ có thể nhấc cô gái xinh đẹp đang hôn mê trong lòng đi về phía Lý Hạo.
“Sao rồi?”
Ninh Vỹ không bắt tay vào chữa trị trước, mà đứng trên sân khấu đợi Lý Hạo trở lại.
“Không có gì, bây giờ tôi chọn tiếp một đối tượng chữa trị thôi.”
Lý Hạo lắc đầu, không nói thêm gì.
“Thần y, thần y!”
Cậu còn chưa mở miệng, Emma đã đuổi theo, gương mặt xinh xắn đậm nét phương Tây đầy vẻ áy náy, khom người thật thấp với Lý Hạo trên sân khấu nói: “Thần y tôn kính, tôi xin lỗi thay cho người bạn vừa mới thất lễ với cậu, cũng tha thiết cầu xin cậu, có thể giúp đỡ Alice đáng thương của tôi không?”
“Với cái tính tự cho mình là giỏi của bạn cô, chẳng phải nên nói là, cậu giúp bạn tôi chữa trị, bao nhiêu tiền chúng tôi đều cho thể cho cậu mới đúng chứ?”
Lý Hạo đứng trên sân khấu nhìn hai anh chàng đang khiêng Alice mà lạnh lùng cười nói.
“Tôi biết thứ cậu quan tâm không phải là tiền.”
Đôi mắt xanh của Emma ánh lên đầy vẻ thông minh, cô nhìn thẳng Lý Hạo nói tiếp: “Tôi biết điều cậu quan tâm là sự tôn trọng, sự tôn trọng đối với cậu, và với Trung y.”
“Khiêng bạn cô qua đây đi.”
Ánh mắt Lý Hạo cũng dịu đi nhiều, tuy hai tên ngoại quốc đó cứ như hai tên ngốc, nhưng cô gái xinh đẹp này lại rất hiểu chuyện.
“Cảm ơn, thật cảm ơn cậu!”
Thấy Lý Hạo đồng ý, Emma lại nở nụ cười nhẹ nhõm, không biết vì sao, có thể là vì sự sùng bái và khen ngợi của nhiều người như vậy ở đây khiến cô có lòng tin đối với cậu thanh niên vốn không hề quen biết này.
“Một mình cậu được không vậy?”
Ninh Vỹ cau mày, tuy không biết ở bên đó xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ lại có một người hôn mê trước mắt, đã lâm vào hôn mê thì bệnh tình đó chắc chắn nghiêm trọng hơn nhiều so với đối tượng mà anh ta chọn.
“Không cần đâu, cứ để người bạn quốc tế này làm đối tượng chữa trị của tôi.”
Lý Hạo từ chối đề nghị của Ninh Vỹ, nói: “Yên tâm đi, tôi nhớ rõ chúng ta thi tài dùng châm, tôi vẫn sẽ dùng thủ pháp châm cứu để chữa trị cho cô ấy.”
Nói xong, không để tâm đến người bên cạnh, Lý Hạo tập trung toàn bộ tinh thần, đặt tất cả sự chú ý vào Alice đang hôn mê trước mắt.
Lý Hạo mở mí mắt Alice xem con ngươi bên trong, sau đó lại cẩn thận quan sát sắc mặt, cuối cùng cầm tay cô lên, nâng hai bên trái phải, tay phải bắt đầu chẩn mạch cho cô.
Sau một hồi, Lý Hạo trầm giọng nói: “Bị người khác hạ độc!”
Bị người khác hạ độc!
Vậy căn bản không phải là bị bệnh, nguyên nhân khiến Alice hôn mê là vì bị trúng độc!
“Bị hạ độc sao?”
Emma có thể hiểu được tiếng Trung nên mặt hơi biến sắc. Nhưng từ ánh mắt cô, Lý Hạo lại không hề thấy sự kinh ngạc như trong dự liệu của cậu, việc này cũng khiến cậu cảm thấy hơi kỳ lạ.
Mấy người nước ngoài này rốt cuộc có thân phận gì mà lại quen với chuyện bị người khác hạ độc?
“Hôm nay vì đang thèm ngọt mà cô ấy cũng ăn luôn phần bánh ngọt mà tôi gọi, Alice hẳn đã chịu khổ thay tôi rồi.”
Emma nói nhỏ, sắc mặt thoáng hiện vẻ tự trách.
“Qua kế bên nhường chỗ một chút.”
Lý Hạo không để ý lời thì thầm, vẻ mặt ảo não của Emma. Cậu đẩy nhẹ ý bảo Emma lùi ra phía sau, sau đó nhanh chóng xoa bàn tay cho nóng lên, rồi áp tay vào xoa bóp phần bụng lộ ra ngoài của Alice.
“Ọe…”
Chẳng mấy chốc, tuy Alice vẫn đang hôn mê, nhưng dưới sự xoa bóp của Lý Hạo trên mặt đã có chút co giật, sau đó đột ngột không kìm được mà mở miệng nôn thốc nôn tháo ra ngoài!
Lý Hạo vẫn không dừng lại, cũng may nhìn tình trạng của Alice không phải là bị trúng độc từ lâu. Vẫn còn ổn, trước tiên phải tống độc tố còn sót trong dạ dày ra ngoài trước mới được.
Mấy phút sau, đợi Alice không còn nôn ra được gì nữa, Lý Hạo mới lấy một cây châm mảnh lóe ánh sáng bạc ra từ bên hông.
“Vù…”
Được Lý Hạo vận châm, châm bạc giữa ngón tay cậu bắt đầu rung lên dữ dội, giống như âm thanh của dòng nước nhỏ chảy siết. Đến khi Lý Hạo châm kim vào huyệt lớn ở nhân trung của Alice, đuôi châm bạc vẫn rung lên không ngừng.
“Đây là…”
Thấy thủ pháp của Lý Hạo, con ngươi của Ninh Vỹ đứng kế bên cũng co lại, đến nỗi quên mất phải châm cứu cho người bệnh của mình.
Là người trẻ tuổi ưu tú nhất của dõng dõi Châm Vương, anh ta không tin trên thế giới này lại có thủ pháp dùng châm nào mà mình chưa từng thấy!
“Châm pháp thủy hành chỉ có thể làm chậm tốc độ lưu thông máu của Alice, từ đó ức chế tác dụng của chất độc, muốn ép chất độc ra ngoài, thì dùng châm pháp hỏa hành vẫn hiệu quả hơn.”
Lý Hạo do dự, cậu vẫn chưa hoàn toàn lĩnh hội được châm pháp hỏa hành, nếu lấy ra chữa trị cho Alice, hiệu quả thế nào trong lòng cậu cũng không nắm chắc, nhưng cũng may là độc tố trong người Alice còn ít, vẫn có thể thử xem sao.
“Thử thì thử.”
Lý Hạo nghiến răng, chọn ra một cây châm bốn tấc, dùng ngón tay vê kim châm hệt như dùi gỗ để đánh lửa khiến cây kim bắt đầu nóng lên, sau đó châm vào huyệt thiên trung trước ngực Alice!
“A!”
Alice vốn đang hôn mê bị Lý Hạo châm kim xuống, cả người mềm oặt bỗng giật bắn khỏi đất, cả người phút chốc đổ mồ hôi như tắm!
“Alice, cô không sao chứ?”
Hai anh chàng đằng sau Alice đều mặt mày biến sắc, thấy Lý Hạo cầm kim cắm tới cắm lui trên người Alice, họ vốn cảm thấy việc này hết sức mạo hiểm, mà giờ Alice lại thét lớn thành tiếng, họ tức khắc muốn xông tới đẩy Lý Hạo ra.
“Ưm…”
Alice tỉnh lại từ cơn hôn mê liếc nhìn cây kim Lý Hạo châm vào người mình thì thở dài thư thái, lên tiếng: “Cậu ấy cắm vào tôi như vậy thật sướng.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

Lý Hạo phản ứng lại rồi gật đầu.
Lương y như từ mẫu, dù gì tính mạng con người cũng là chuyện lớn, thấy bộ dạng cô gái ngoại quốc gấp gáp như vậy, cậu hoàn toàn không nghĩ nhiều nên cùng cô gái đi ra đằng sau đám đông.
Đằng sau đám đông còn có hai anh chàng cao lớn đẹp trai đang bảo vệ một cô gái tóc vàng đang hôn mê nằm trên đất.
Nói xong, Lý Hạo cũng không thèm quan tâm đến mấy người nước ngoài này mà quay người đi ngay.
Trong lòng Lý Hạo cũng muốn bốc lửa, cậu tâm huyết với Trung y, nên ghét nhất là nghe thấy người khác bôi nhọ làm ô3danh Trung y.
Nếu Trung y thật sự là hư ảo, là cặn bã thì Lý Hạo cũng không còn gì để nói.
Nhưng nếu xem xét tất cả những món đồ ở chỗ tiên y Biển Thước, Trung y tuy khó có thể giải thích bằng khoa học, nhưng lại vô cùng chân thật, là báu vật có được từ những nghiên cứu thấu triệt cơ thể con người.
Vốn dĩ tôi có thứ hữu dụng, nhưng bản thân các người không hiểu thì nói đồ của tôi là giả sao?
“Lúc nãy rất nhiều người ở bên đó nói, người này là bác sĩ Trung y trẻ tuổi có y thuật cực kỳ cao siêu.”
Emma gấp gáp giải thích: “Tình trạng Alice trông có vẻ2rất tệ, chúng ta còn lề mề thêm nữa, nếu xảy ra chuyện gì không may, vậy thì chúng ta xong đời!”
“Trung y sao? Cái thứ không có một chút căn cứ khoa học, vậy mà cậu lại giao tính mạng của Alice cho cậu ta sao?”
Anh chàng trắng bóc đó khẽ hừ một tiếng, bày ra vẻ mặt khinh thường.
“Có chữa trị hay không tùy các người, nếu không tin Trung y thì xin đừng lãng phí thời gian của tôi.”
“Đưa cô ấy qua đi.”
Lý Hạo nhìn hai anh chàng vẻ mặt đầy lo lắng nói: “Tôi là bác sĩ, có thể khám giúp cho bạn của các cậu.”
Vì đã uống Giải Ngữ Hoa, bây giờ Lý Hạo muốn giao lưu với2người nước ngoài cũng không gặp chút khó khăn nào, cậu mở miệng nói lưu loát một câu tiếng Anh.
“Emma, người Trung Quốc này là ai? Chúng ta có thể tin được cậu ta không?”
Một anh chàng trắng bóc, ngũ quan nổi bật, đầy vẻ ngờ vực nhìn qua cô gái ngoại quốc đưa Lý Hạo mà hỏi.
Trong lòng Lý Hạo cũng muốn bốc lửa, cậu tâm huyết với Trung y, nên ghét nhất là nghe thấy người khác bôi nhọ làm ô danh Trung y.
Nếu Trung y thật sự là hư ảo, là cặn bã thì Lý Hạo cũng không còn gì để nói.
Nhưng nếu xem xét tất cả những món đồ ở chỗ tiên y Biển Thước, Trung y tuy khó có9thể giải thích bằng khoa học, nhưng lại vô cùng chân thật, là báu vật có được từ những nghiên cứu thấu triệt cơ thể con người.
Vốn dĩ tôi có thứ hữu dụng, nhưng bản thân các người không hiểu thì nói đồ của tôi là giả sao?
Y học phương Tây thì giỏi lắm sao? Lúc trước đám người bên học viện Edinburgh từ Anh qua chẳng phải cũng bị ông đây dập tơi bời đấy sao?
Các người thích tin hay không thì tùy, không tin ông thì ông cũng chẳng muốn chữa trị cho mấy người!
Thấy Lý Hạo quay người đi ngay, Emma sốt ruột, bực tức trừng mắt nhìn hai anh chàng bên cạnh Alice, tức hừng hực hạ giọng nói: “Bây4giờ tôi lấy thân phận cao quý của hoàng gia nước Anh ra lệnh cho các người lập tức dìu Alice sang bên kia!”
“Vâng…”
Người thanh niên cao lớn anh tuấn mím môi, mặt hơi biến sắc, nhưng lại đành chịu vì thân phận cao quý của Emma trong hoàng gia, chỉ có thể nhấc cô gái xinh đẹp đang hôn mê trong lòng đi về phía Lý Hạo.
“Sao rồi?”
Ninh Vỹ không bắt tay vào chữa trị trước, mà đứng trên sân khấu đợi Lý Hạo trở lại.
“Không có gì, bây giờ tôi chọn tiếp một đối tượng chữa trị thôi.”
Lý Hạo lắc đầu, không nói thêm gì.
“Thần y, thần y!”
Cậu còn chưa mở miệng, Emma đã đuổi theo, gương mặt xinh xắn đậm nét phương Tây đầy vẻ áy náy, khom người thật thấp với Lý Hạo trên sân khấu nói: “Thần y tôn kính, tôi xin lỗi thay cho người bạn vừa mới thất lễ với cậu, cũng tha thiết cầu xin cậu, có thể giúp đỡ Alice đáng thương của tôi không?”
“Với cái tính tự cho mình là giỏi của bạn cô, chẳng phải nên nói là, cậu giúp bạn tôi chữa trị, bao nhiêu tiền chúng tôi đều cho thể cho cậu mới đúng chứ?”
Lý Hạo đứng trên sân khấu nhìn hai anh chàng đang khiêng Alice mà lạnh lùng cười nói.
“Tôi biết thứ cậu quan tâm không phải là tiền.”
Đôi mắt xanh của Emma ánh lên đầy vẻ thông minh, cô nhìn thẳng Lý Hạo nói tiếp: “Tôi biết điều cậu quan tâm là sự tôn trọng, sự tôn trọng đối với cậu, và với Trung y.”
“Khiêng bạn cô qua đây đi.”
Ánh mắt Lý Hạo cũng dịu đi nhiều, tuy hai tên ngoại quốc đó cứ như hai tên ngốc, nhưng cô gái xinh đẹp này lại rất hiểu chuyện.
“Cảm ơn, thật cảm ơn cậu!”
Thấy Lý Hạo đồng ý, Emma lại nở nụ cười nhẹ nhõm, không biết vì sao, có thể là vì sự sùng bái và khen ngợi của nhiều người như vậy ở đây khiến cô có lòng tin đối với cậu thanh niên vốn không hề quen biết này.
“Một mình cậu được không vậy?”
Ninh Vỹ cau mày, tuy không biết ở bên đó xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ lại có một người hôn mê trước mắt, đã lâm vào hôn mê thì bệnh tình đó chắc chắn nghiêm trọng hơn nhiều so với đối tượng mà anh ta chọn.
“Không cần đâu, cứ để người bạn quốc tế này làm đối tượng chữa trị của tôi.”
Lý Hạo từ chối đề nghị của Ninh Vỹ, nói: “Yên tâm đi, tôi nhớ rõ chúng ta thi tài dùng châm, tôi vẫn sẽ dùng thủ pháp châm cứu để chữa trị cho cô ấy.”
Nói xong, không để tâm đến người bên cạnh, Lý Hạo tập trung toàn bộ tinh thần, đặt tất cả sự chú ý vào Alice đang hôn mê trước mắt.
Lý Hạo mở mí mắt Alice xem con ngươi bên trong, sau đó lại cẩn thận quan sát sắc mặt, cuối cùng cầm tay cô lên, nâng hai bên trái phải, tay phải bắt đầu chẩn mạch cho cô.
Sau một hồi, Lý Hạo trầm giọng nói: “Bị người khác hạ độc!”
Bị người khác hạ độc!
Vậy căn bản không phải là bị bệnh, nguyên nhân khiến Alice hôn mê là vì bị trúng độc!
“Bị hạ độc sao?”
Emma có thể hiểu được tiếng Trung nên mặt hơi biến sắc. Nhưng từ ánh mắt cô, Lý Hạo lại không hề thấy sự kinh ngạc như trong dự liệu của cậu, việc này cũng khiến cậu cảm thấy hơi kỳ lạ.
Mấy người nước ngoài này rốt cuộc có thân phận gì mà lại quen với chuyện bị người khác hạ độc?
“Hôm nay vì đang thèm ngọt mà cô ấy cũng ăn luôn phần bánh ngọt mà tôi gọi, Alice hẳn đã chịu khổ thay tôi rồi.”
Emma nói nhỏ, sắc mặt thoáng hiện vẻ tự trách.
“Qua kế bên nhường chỗ một chút.”
Lý Hạo không để ý lời thì thầm, vẻ mặt ảo não của Emma. Cậu đẩy nhẹ ý bảo Emma lùi ra phía sau, sau đó nhanh chóng xoa bàn tay cho nóng lên, rồi áp tay vào xoa bóp phần bụng lộ ra ngoài của Alice.
“Ọe…”
Chẳng mấy chốc, tuy Alice vẫn đang hôn mê, nhưng dưới sự xoa bóp của Lý Hạo trên mặt đã có chút co giật, sau đó đột ngột không kìm được mà mở miệng nôn thốc nôn tháo ra ngoài!
Lý Hạo vẫn không dừng lại, cũng may nhìn tình trạng của Alice không phải là bị trúng độc từ lâu. Vẫn còn ổn, trước tiên phải tống độc tố còn sót trong dạ dày ra ngoài trước mới được.
Mấy phút sau, đợi Alice không còn nôn ra được gì nữa, Lý Hạo mới lấy một cây châm mảnh lóe ánh sáng bạc ra từ bên hông.
“Vù…”
Được Lý Hạo vận châm, châm bạc giữa ngón tay cậu bắt đầu rung lên dữ dội, giống như âm thanh của dòng nước nhỏ chảy siết. Đến khi Lý Hạo châm kim vào huyệt lớn ở nhân trung của Alice, đuôi châm bạc vẫn rung lên không ngừng.
“Đây là…”
Thấy thủ pháp của Lý Hạo, con ngươi của Ninh Vỹ đứng kế bên cũng co lại, đến nỗi quên mất phải châm cứu cho người bệnh của mình.
Là người trẻ tuổi ưu tú nhất của dõng dõi Châm Vương, anh ta không tin trên thế giới này lại có thủ pháp dùng châm nào mà mình chưa từng thấy!
“Châm pháp thủy hành chỉ có thể làm chậm tốc độ lưu thông máu của Alice, từ đó ức chế tác dụng của chất độc, muốn ép chất độc ra ngoài, thì dùng châm pháp hỏa hành vẫn hiệu quả hơn.”
Lý Hạo do dự, cậu vẫn chưa hoàn toàn lĩnh hội được châm pháp hỏa hành, nếu lấy ra chữa trị cho Alice, hiệu quả thế nào trong lòng cậu cũng không nắm chắc, nhưng cũng may là độc tố trong người Alice còn ít, vẫn có thể thử xem sao.
“Thử thì thử.”
Lý Hạo nghiến răng, chọn ra một cây châm bốn tấc, dùng ngón tay vê kim châm hệt như dùi gỗ để đánh lửa khiến cây kim bắt đầu nóng lên, sau đó châm vào huyệt thiên trung trước ngực Alice!
“A!”
Alice vốn đang hôn mê bị Lý Hạo châm kim xuống, cả người mềm oặt bỗng giật bắn khỏi đất, cả người phút chốc đổ mồ hôi như tắm!
“Alice, cô không sao chứ?”
Hai anh chàng đằng sau Alice đều mặt mày biến sắc, thấy Lý Hạo cầm kim cắm tới cắm lui trên người Alice, họ vốn cảm thấy việc này hết sức mạo hiểm, mà giờ Alice lại thét lớn thành tiếng, họ tức khắc muốn xông tới đẩy Lý Hạo ra.
“Ưm…”
Alice tỉnh lại từ cơn hôn mê liếc nhìn cây kim Lý Hạo châm vào người mình thì thở dài thư thái, lên tiếng: “Cậu ấy cắm vào tôi như vậy thật sướng.”
Bình luận facebook