Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
vua-mua-sam-tam-gioi-144
Chương 144: Nhận của cháu một lạy
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lý Hạo vừa nói lời này, Ninh Vỹ vốn đang nổi giận lần nữa ngây ngẩn, cảm giác giống như đánh một quyền vào bông vải, không chút lực cản, khó chịu vô cùng.
“Cậu bạn sao lại nói vậy?”
“Ninh Ỷ Thiên trầm ngâm nhìn Lý Hạo, trầm giọng nói.
Mà ông cụ Thần Dục theo sau Lý Hạo chạy đến cũng ngầm ra hiệu là mình không tiết lộ điều gì cho Lý Hạo.
“Ông cụ Ninh, chúng ta đứng giữa hành lang nói chuyện như vậy có thích hợp không?”
Thấy Ninh Ỷ Thiên và cụ Thần Dục ngầm mắt đi mày lại, Lý Hạo càng khẳng định phán đoán của mình.
“Đến phòng làm việc của giám đốc nói chuyện đi.”
Ông cụ Ninh Ỷ Thiên quay người, dẫn đám người Lý Hạo bước về phòng3làm việc của giám đốc cuối hành lang.
Viện Trung y là sản nghiệp dưới trướng Y Vương Cốc, thế nên ở đây, ông cụ Ninh Ỷ Thiên có một phòng làm việc riêng của mình.
Phòng làm việc của ông cụ có phong cách vô cùng đơn giản, nhưng lại rất sạch sẽ, khiến người ta có cảm giác rất thoải mái.
“Cậu có gì muốn nói?”
Đóng cửa lại rồi, ông cụ Ninh Ỷ Thiên trầm ngâm chăm chú nhìn Lý Hạo, lên tiếng hỏi.
“Sao rồi?”
Tính cách Thần Hi trước giờ vẫn lạnh lùng, với những chuyện không liên quan đến mình, trước giờ cô đều không hỏi nhiều. Thế nhưng lúc này cô lại không kiềm được nghi vấn trong lòng, không hiểu rõ rốt cuộc vì sao Lý Hạo lại đột nhiên đuổi theo2đến đây.
Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng lúc này đều hướng về Lý Hạo, đợi câu trả lời của cậu.
“Nếu con đoán không lầm, trận so tài y học ngày hôm nay, từ đầu đến cuối đều là kết quả do cụ Ninh Ỷ Thiên ngài cùng sư phụ của con đã thương lượng từ trước rồi phải không?”
Ánh mắt Lý Hạo lướt qua ông cụ Ninh Ỷ Thiên và cụ Thần Dục, tiếp tục nói: “Từ cái hôm ở nhà sư phụ, Ninh Vỹ dùng lời lẽ kích thích, rồi đến chuyện cố ý lấy Ngưng Chân Lộ ra làm tiền đặt cược khiến con hoàn toàn tức giận, tất cả đều chỉ vì khiến con đồng ý so y thuật với Ninh Vỹ phải không?”
Lý Hạo nói xong, Thần2Dục và Ninh Ỷ Thiên đều trầm ngâm không nói gì, sau đó bỗng đồng thanh lên tiếng: “Con làm thế nào mà nhận ra được?”
“Thứ nhất, nhân phẩm của thầy con hiểu rõ, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nếu nhà họ Ninh và thầy có giao tình nhiều năm, tất nhiên ông ấy sẽ không đến mức là kiểu người cao ngạo, cậy tài mà khinh người, thế nhưng, khi lần đầu tiên Ninh Vỹ gặp mặt con tại nhà thầy, câu nào câu nấy đều áp bức.”
“Nếu con đoán không lầm, trận so tài y học ngày hôm nay, từ đầu đến cuối đều là kết quả do cụ Ninh Ỷ Thiên ngài cùng sư phụ của con đã thương lượng từ trước rồi phải không?”
Ánh mắt Lý Hạo lướt qua ông9cụ Ninh Ỷ Thiên và cụ Thần Dục, tiếp tục nói: “Từ cái hôm ở nhà sư phụ, Ninh Vỹ dùng lời lẽ kích thích, rồi đến chuyện cố ý lấy Ngưng Chân Lộ ra làm tiền đặt cược khiến con hoàn toàn tức giận, tất cả đều chỉ vì khiến con đồng ý so y thuật với Ninh Vỹ phải không?”
Lý Hạo nói xong, Thần Dục và Ninh Ỷ Thiên đều trầm ngâm không nói gì, sau đó bỗng đồng thanh lên tiếng: “Con làm thế nào mà nhận ra được?”
“Thứ nhất, nhân phẩm của thầy con hiểu rõ, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nếu nhà họ Ninh và thầy có giao tình nhiều năm, tất nhiên ông ấy sẽ không đến mức là kiểu người cao ngạo, cậy tài mà khinh người,4thế nhưng, khi lần đầu tiên Ninh Vỹ gặp mặt con tại nhà thầy, câu nào câu nấy đều áp bức.”
Lý Hạo khẽ cười nói tiếp: “Đương nhiên, chuyện này vẫn chưa đủ khiến con nghi ngờ, điểm nghi vấn thật sự khiến con sinh lòng hoài nghi lại là cái giá đặt cược, Ngưng Chân Lộ!”
“Hiện Ngưng Chân Lộ vẫn chưa hề có quy mô lớn trên thị trường, chỉ mới bắt đầu tiêu thụ trong tầng lớp thượng lưu ở Minh Châu. Hai vị đều không phải là người Minh Châu, mà đến từ Y Vương Cốc trênnúi Chung Nam, thử hỏi nếu không phải thầy nói cho hai người biết, vậy hai người từ đâu mà biết được chuyện của Ngưng Chân Lộ?”
Câu hỏi ngược lại của Lý Hạo hoàn toàn khiến cho hai ông cụ á khẩu không nói nên lời, không tìm được một câu để phản bác.
“Còn có trên người của Ninh Vỹ cũng có nhiều sơ hở.”
Ánh mắt Lý Hạo lại dời đến Ninh Vỹ đứng bên cạnh, tiếp tục chất vấn: “Lúc ở nhà của sư phụ, anh vì muốn chọc tức tôi để tôi đồng ý so tài, khiến cho bản thân trở thành một kẻ mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì, như vậy đã thật sự đã chọc giận được tôi, khiến tôi đồng ý tham gia so tài.”
“Nhưng hôm nay, trong quá trình thi đấu, trong lúc bất cẩn, anh lại để lộ ra bộ dạng không phải của một kẻ vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn.”
Lý Hạo mỉm cười nói: “Anh đã quyết định thi châm cứu, liền để tôi quyết định hình thức thi đấu, cho dù các chuyên gia của Viện Trung y đứng ra phản đối đề nghị của tôi, anh vẫn đồng ý với tôi, không chiếm chút xíu lợi thế nào từ tôi, theo đuổi một trận đấu công bằng với tôi!”
“Nếu thật sự là kẻ tiểu nhân rắp tâm chiếm quyền sở hữu Ngưng Chân Lộ thì có quan tâm đến cái thứ công bằng này không? Nhất định sẽ tìm đủ mọi cách gây khó dễ cho tôi trong trận đấu này mới đúng chứ?”
Sau khi nghe xong lời Lý Hạo, sắc mặt Ninh Vỹ thay đổi xoành xoạch, một hồi lâu sau mới khẽ khom người với Lý Hạo nói: “Tôi phục rồi, cậu không chỉ vượt xa tôi về y thuật, mà xét sự cẩn thận trong suy nghĩ tôi cũng còn xa mới đuổi kịp.”
“Cháu đã nhận ra, vậy hai lão già ta cũng không có gì để không thừa nhận nữa.”
Hai cụ Ninh Ỷ Thiên và Thần Dục nhìn nhau, sau đó sảng khoái cười to nói: “Hậu sinh khả úy, đúng là hậu sinh khả úy! Thần Dục, cậu học trò này của ông thật không tệ.”
“Chỉ là con không hiểu, các người vì sao phải hao tâm tổn sức vòng vèo như vậy để bày ra cục diện lớn thế này?”
Lý Hạo thắc mắc hỏi: “Sau ngày hôm nay, hai cụ nâng địa vị của con lên, lại quét sạch uy tín bảng hiệu Châm Vương của mình, cái chuyện hại mình lợi người như vậy, vì sao mọi người lại làm chứ?”
“Vì Trung y.”
Đôi mắt của Ninh Ỷ Thiên sáng rực nhìn Lý Hạo, dằn từng từ một.
“Không cần ta nói nhiều, tình trạng hiện tại của Trung y gian nan thế nào bản thân cháu hẳn cũng hiểu rõ.”
Lão Châm Vương Ninh Ỷ Thiên thở dài nói: “Trung y là bảo bối tổ tiên chúng ta truyền lại, làm sao ta có thể trơ mắt nhìn nó chết dần chết mòn.”
“Cho nên mọi người đã chọn trúng con, muốn đưa con trở thành người đại diện phát ngôn của Trung y sao?”
Ánh mắt Lý Hạo sáng rực nhìn Ninh Ỷ Thiên, hỏi ngược lại: “Nhưng ông cũng có người kế thừa, Ninh Vỹ cũng rất ưu tú, vì sao ông không chọn anh ta?”
“Nó quả thực rất ưu tú, chỉ cần nó xuống núi, tuyệt đối có khả năng hùng bá một phương, trở thành danh y của một vùng.”
Ninh Ỷ Thiên không chút che giấu, thừa nhận sự ưu tú của cháu trai mình, rồi dừng một chút lại tiếp: “Nhưng so với cháu, nó đã không còn là kẻ ưu tú nhất.”
“Hơn nữa, dưới sức ép của các giao ước do các vị tiền bối các mạch của Y Vương Cốc cùng nhau lập nên, tuy Châm Vương Nhất Mạch chúng ta có lòng muốn cứu vãn Trung y khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng nhưng lại không có cách nào trực tiếp ra mặt, lần này Tiểu Vỹ thua cháu, phải theo cháu ba năm, như vậy thì chúng ta cũng đã có lý do để ủng hộ cháu.”
Lão Châm Vương Ninh Ỷ Thiên tiếp: “Ngoài ra, truyền nhân Châm Vương thua cháu rồi, đến cả lão Châm Vương ta cũng thừa nhận không bằng cháu, hai tin tức lớn này gộp lại có thể giúp Trung y chúng ta hâm nóng mức độ quan tâm khó có được trên truyền thông, mánh khóe này thật ra rất quan trọng.”
Nói đến đây, Lý Hạo đã hoàn toàn hiểu rõ, vì để Trung y có được một chút độ quan tâm, đồng thời vì con đường cứu nước không mấy bằng phẳng mà lách qua những quy tắc lỗi thời của Y Vương Cốc nên ông cụ Ninh mới cùng cụ Thần Dục bày ra thế cục này.
Còn về chuyện vì sao họ lại không trực tiếp nói trước cho Lý Hạo rõ mọi chuyện, thì chính là vì cụ Thần Dục thật sự đã quá thấu hiểu Lý Hạo.
Với tính cách khiêm tốn không thích lấy lòng mọi người, nếu biết trước chuyện này, chắc chắn cậu sẽ không đồng ý trận so tài này, hơn nữa càng không muốn lão Châm Vương hy sinh danh dự của mình để bồi đắp danh tiếng cho cậu.
Cho nên chỉ có thể giấu Lý Hạo mà tiến hành, vì sợ lộ ra dấu vết, nên đến cả Thần Hi thân thiết với Lý Hạo nhất họ cũng đều gạt.
Nhưng lại không ngờ cuối cùng vẫn bị Lý Hạo nhìn thấu, chỉ là cuộc thi giờ cũng đã kết thúc, tất cả mọi chuyện đều theo đúng kế hoạch ban đầu của họ.
“Người ta đều nói người không vì mình trời đất không dung, Châm Vương, mọi người ... có đáng không?”
Nhìn hai ông cụ đáng kính trước mặt, Lý Hạo cảm thấy trong lồng ngực có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, nóng lên làm mũi cậu chua xót, hốc mắt cũng nóng lên.
“Nhà họ Ninh chúng ta đời đời nhận ơn từ Trung y, dựa vào Trung y mà kiếm sống. Vào thời điểm thế này, chúng tôi hy sinh một chút hư danh thì có sá gì?”
Ninh Ỷ Thiên khoát tay.
Lý Hạo thấy nghẹn trong cổ họng, không nói được lời nào.
Cái xã hội này cho dù có trở nên lạnh lẽo bao nhiêu thì vẫn luôn có những con người ngốc nghếch vượt qua những ham muốn vật chất, không chút do dự làm ra những chuyện mà đa số mọi người đều cảm thấy là chuyện ngu ngốc, mặc cho người đời thờ ơ lạnh nhạt, không sợ gian nan vất vả.
Những kẻ ngốc như vậy đều là những người đáng được ca ngợi, đáng được tôn kính!
“Ông cụ Ninh, xin nhận của cháu một lạy!”
Cho dù Lý Hạo không mặc bộ áo truyền thống, nhưng cậu dùng tấm lòng chân thành chắp tay, cúi người lạy thể hiện sự tôn kinh với ông cụ Ninh Ỷ Thiên.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

“Cậu bạn sao lại nói vậy?”
“Ninh Ỷ Thiên trầm ngâm nhìn Lý Hạo, trầm giọng nói.
Mà ông cụ Thần Dục theo sau Lý Hạo chạy đến cũng ngầm ra hiệu là mình không tiết lộ điều gì cho Lý Hạo.
“Ông cụ Ninh, chúng ta đứng giữa hành lang nói chuyện như vậy có thích hợp không?”
Thấy Ninh Ỷ Thiên và cụ Thần Dục ngầm mắt đi mày lại, Lý Hạo càng khẳng định phán đoán của mình.
“Đến phòng làm việc của giám đốc nói chuyện đi.”
Ông cụ Ninh Ỷ Thiên quay người, dẫn đám người Lý Hạo bước về phòng3làm việc của giám đốc cuối hành lang.
Viện Trung y là sản nghiệp dưới trướng Y Vương Cốc, thế nên ở đây, ông cụ Ninh Ỷ Thiên có một phòng làm việc riêng của mình.
Phòng làm việc của ông cụ có phong cách vô cùng đơn giản, nhưng lại rất sạch sẽ, khiến người ta có cảm giác rất thoải mái.
“Cậu có gì muốn nói?”
Đóng cửa lại rồi, ông cụ Ninh Ỷ Thiên trầm ngâm chăm chú nhìn Lý Hạo, lên tiếng hỏi.
“Sao rồi?”
Tính cách Thần Hi trước giờ vẫn lạnh lùng, với những chuyện không liên quan đến mình, trước giờ cô đều không hỏi nhiều. Thế nhưng lúc này cô lại không kiềm được nghi vấn trong lòng, không hiểu rõ rốt cuộc vì sao Lý Hạo lại đột nhiên đuổi theo2đến đây.
Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng lúc này đều hướng về Lý Hạo, đợi câu trả lời của cậu.
“Nếu con đoán không lầm, trận so tài y học ngày hôm nay, từ đầu đến cuối đều là kết quả do cụ Ninh Ỷ Thiên ngài cùng sư phụ của con đã thương lượng từ trước rồi phải không?”
Ánh mắt Lý Hạo lướt qua ông cụ Ninh Ỷ Thiên và cụ Thần Dục, tiếp tục nói: “Từ cái hôm ở nhà sư phụ, Ninh Vỹ dùng lời lẽ kích thích, rồi đến chuyện cố ý lấy Ngưng Chân Lộ ra làm tiền đặt cược khiến con hoàn toàn tức giận, tất cả đều chỉ vì khiến con đồng ý so y thuật với Ninh Vỹ phải không?”
Lý Hạo nói xong, Thần2Dục và Ninh Ỷ Thiên đều trầm ngâm không nói gì, sau đó bỗng đồng thanh lên tiếng: “Con làm thế nào mà nhận ra được?”
“Thứ nhất, nhân phẩm của thầy con hiểu rõ, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nếu nhà họ Ninh và thầy có giao tình nhiều năm, tất nhiên ông ấy sẽ không đến mức là kiểu người cao ngạo, cậy tài mà khinh người, thế nhưng, khi lần đầu tiên Ninh Vỹ gặp mặt con tại nhà thầy, câu nào câu nấy đều áp bức.”
“Nếu con đoán không lầm, trận so tài y học ngày hôm nay, từ đầu đến cuối đều là kết quả do cụ Ninh Ỷ Thiên ngài cùng sư phụ của con đã thương lượng từ trước rồi phải không?”
Ánh mắt Lý Hạo lướt qua ông9cụ Ninh Ỷ Thiên và cụ Thần Dục, tiếp tục nói: “Từ cái hôm ở nhà sư phụ, Ninh Vỹ dùng lời lẽ kích thích, rồi đến chuyện cố ý lấy Ngưng Chân Lộ ra làm tiền đặt cược khiến con hoàn toàn tức giận, tất cả đều chỉ vì khiến con đồng ý so y thuật với Ninh Vỹ phải không?”
Lý Hạo nói xong, Thần Dục và Ninh Ỷ Thiên đều trầm ngâm không nói gì, sau đó bỗng đồng thanh lên tiếng: “Con làm thế nào mà nhận ra được?”
“Thứ nhất, nhân phẩm của thầy con hiểu rõ, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nếu nhà họ Ninh và thầy có giao tình nhiều năm, tất nhiên ông ấy sẽ không đến mức là kiểu người cao ngạo, cậy tài mà khinh người,4thế nhưng, khi lần đầu tiên Ninh Vỹ gặp mặt con tại nhà thầy, câu nào câu nấy đều áp bức.”
Lý Hạo khẽ cười nói tiếp: “Đương nhiên, chuyện này vẫn chưa đủ khiến con nghi ngờ, điểm nghi vấn thật sự khiến con sinh lòng hoài nghi lại là cái giá đặt cược, Ngưng Chân Lộ!”
“Hiện Ngưng Chân Lộ vẫn chưa hề có quy mô lớn trên thị trường, chỉ mới bắt đầu tiêu thụ trong tầng lớp thượng lưu ở Minh Châu. Hai vị đều không phải là người Minh Châu, mà đến từ Y Vương Cốc trênnúi Chung Nam, thử hỏi nếu không phải thầy nói cho hai người biết, vậy hai người từ đâu mà biết được chuyện của Ngưng Chân Lộ?”
Câu hỏi ngược lại của Lý Hạo hoàn toàn khiến cho hai ông cụ á khẩu không nói nên lời, không tìm được một câu để phản bác.
“Còn có trên người của Ninh Vỹ cũng có nhiều sơ hở.”
Ánh mắt Lý Hạo lại dời đến Ninh Vỹ đứng bên cạnh, tiếp tục chất vấn: “Lúc ở nhà của sư phụ, anh vì muốn chọc tức tôi để tôi đồng ý so tài, khiến cho bản thân trở thành một kẻ mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì, như vậy đã thật sự đã chọc giận được tôi, khiến tôi đồng ý tham gia so tài.”
“Nhưng hôm nay, trong quá trình thi đấu, trong lúc bất cẩn, anh lại để lộ ra bộ dạng không phải của một kẻ vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn.”
Lý Hạo mỉm cười nói: “Anh đã quyết định thi châm cứu, liền để tôi quyết định hình thức thi đấu, cho dù các chuyên gia của Viện Trung y đứng ra phản đối đề nghị của tôi, anh vẫn đồng ý với tôi, không chiếm chút xíu lợi thế nào từ tôi, theo đuổi một trận đấu công bằng với tôi!”
“Nếu thật sự là kẻ tiểu nhân rắp tâm chiếm quyền sở hữu Ngưng Chân Lộ thì có quan tâm đến cái thứ công bằng này không? Nhất định sẽ tìm đủ mọi cách gây khó dễ cho tôi trong trận đấu này mới đúng chứ?”
Sau khi nghe xong lời Lý Hạo, sắc mặt Ninh Vỹ thay đổi xoành xoạch, một hồi lâu sau mới khẽ khom người với Lý Hạo nói: “Tôi phục rồi, cậu không chỉ vượt xa tôi về y thuật, mà xét sự cẩn thận trong suy nghĩ tôi cũng còn xa mới đuổi kịp.”
“Cháu đã nhận ra, vậy hai lão già ta cũng không có gì để không thừa nhận nữa.”
Hai cụ Ninh Ỷ Thiên và Thần Dục nhìn nhau, sau đó sảng khoái cười to nói: “Hậu sinh khả úy, đúng là hậu sinh khả úy! Thần Dục, cậu học trò này của ông thật không tệ.”
“Chỉ là con không hiểu, các người vì sao phải hao tâm tổn sức vòng vèo như vậy để bày ra cục diện lớn thế này?”
Lý Hạo thắc mắc hỏi: “Sau ngày hôm nay, hai cụ nâng địa vị của con lên, lại quét sạch uy tín bảng hiệu Châm Vương của mình, cái chuyện hại mình lợi người như vậy, vì sao mọi người lại làm chứ?”
“Vì Trung y.”
Đôi mắt của Ninh Ỷ Thiên sáng rực nhìn Lý Hạo, dằn từng từ một.
“Không cần ta nói nhiều, tình trạng hiện tại của Trung y gian nan thế nào bản thân cháu hẳn cũng hiểu rõ.”
Lão Châm Vương Ninh Ỷ Thiên thở dài nói: “Trung y là bảo bối tổ tiên chúng ta truyền lại, làm sao ta có thể trơ mắt nhìn nó chết dần chết mòn.”
“Cho nên mọi người đã chọn trúng con, muốn đưa con trở thành người đại diện phát ngôn của Trung y sao?”
Ánh mắt Lý Hạo sáng rực nhìn Ninh Ỷ Thiên, hỏi ngược lại: “Nhưng ông cũng có người kế thừa, Ninh Vỹ cũng rất ưu tú, vì sao ông không chọn anh ta?”
“Nó quả thực rất ưu tú, chỉ cần nó xuống núi, tuyệt đối có khả năng hùng bá một phương, trở thành danh y của một vùng.”
Ninh Ỷ Thiên không chút che giấu, thừa nhận sự ưu tú của cháu trai mình, rồi dừng một chút lại tiếp: “Nhưng so với cháu, nó đã không còn là kẻ ưu tú nhất.”
“Hơn nữa, dưới sức ép của các giao ước do các vị tiền bối các mạch của Y Vương Cốc cùng nhau lập nên, tuy Châm Vương Nhất Mạch chúng ta có lòng muốn cứu vãn Trung y khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng nhưng lại không có cách nào trực tiếp ra mặt, lần này Tiểu Vỹ thua cháu, phải theo cháu ba năm, như vậy thì chúng ta cũng đã có lý do để ủng hộ cháu.”
Lão Châm Vương Ninh Ỷ Thiên tiếp: “Ngoài ra, truyền nhân Châm Vương thua cháu rồi, đến cả lão Châm Vương ta cũng thừa nhận không bằng cháu, hai tin tức lớn này gộp lại có thể giúp Trung y chúng ta hâm nóng mức độ quan tâm khó có được trên truyền thông, mánh khóe này thật ra rất quan trọng.”
Nói đến đây, Lý Hạo đã hoàn toàn hiểu rõ, vì để Trung y có được một chút độ quan tâm, đồng thời vì con đường cứu nước không mấy bằng phẳng mà lách qua những quy tắc lỗi thời của Y Vương Cốc nên ông cụ Ninh mới cùng cụ Thần Dục bày ra thế cục này.
Còn về chuyện vì sao họ lại không trực tiếp nói trước cho Lý Hạo rõ mọi chuyện, thì chính là vì cụ Thần Dục thật sự đã quá thấu hiểu Lý Hạo.
Với tính cách khiêm tốn không thích lấy lòng mọi người, nếu biết trước chuyện này, chắc chắn cậu sẽ không đồng ý trận so tài này, hơn nữa càng không muốn lão Châm Vương hy sinh danh dự của mình để bồi đắp danh tiếng cho cậu.
Cho nên chỉ có thể giấu Lý Hạo mà tiến hành, vì sợ lộ ra dấu vết, nên đến cả Thần Hi thân thiết với Lý Hạo nhất họ cũng đều gạt.
Nhưng lại không ngờ cuối cùng vẫn bị Lý Hạo nhìn thấu, chỉ là cuộc thi giờ cũng đã kết thúc, tất cả mọi chuyện đều theo đúng kế hoạch ban đầu của họ.
“Người ta đều nói người không vì mình trời đất không dung, Châm Vương, mọi người ... có đáng không?”
Nhìn hai ông cụ đáng kính trước mặt, Lý Hạo cảm thấy trong lồng ngực có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, nóng lên làm mũi cậu chua xót, hốc mắt cũng nóng lên.
“Nhà họ Ninh chúng ta đời đời nhận ơn từ Trung y, dựa vào Trung y mà kiếm sống. Vào thời điểm thế này, chúng tôi hy sinh một chút hư danh thì có sá gì?”
Ninh Ỷ Thiên khoát tay.
Lý Hạo thấy nghẹn trong cổ họng, không nói được lời nào.
Cái xã hội này cho dù có trở nên lạnh lẽo bao nhiêu thì vẫn luôn có những con người ngốc nghếch vượt qua những ham muốn vật chất, không chút do dự làm ra những chuyện mà đa số mọi người đều cảm thấy là chuyện ngu ngốc, mặc cho người đời thờ ơ lạnh nhạt, không sợ gian nan vất vả.
Những kẻ ngốc như vậy đều là những người đáng được ca ngợi, đáng được tôn kính!
“Ông cụ Ninh, xin nhận của cháu một lạy!”
Cho dù Lý Hạo không mặc bộ áo truyền thống, nhưng cậu dùng tấm lòng chân thành chắp tay, cúi người lạy thể hiện sự tôn kinh với ông cụ Ninh Ỷ Thiên.
Bình luận facebook