Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
vua-mua-sam-tam-gioi-143
Chương 143: Hình như bị bọn họ lợi dụng rồi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Diễn biến sau nối tiếp diễn biến trước, ngày càng kích thích, ngày càng thu hút người xem hơn.
Những phóng viên hiện vẫn còn ở lại đây và đang trong tình trạng đau khổ vì không về kịp để nộp bản thảo lúc nãy thì giờ đã bắt đầu vui vẻ trở lại.
Dù những tên đã trở về kia cướp được tin kết quả cuộc tranh tài thì có làm sao?
Những người ở lại như họ đây mới đúng là gặp được tin lớn đầy kích thích đầy bùng nổ đấy biết không hả?
Ông cụ Ninh liếc nhìn Ninh Vỹ, sau khi thấy anh ta cúi đầu không nói nữa, lúc này ông mới quay người bước đến trước mặt Lý Hạo, cũng bất chấp tuổi tác của3mình lớn hơn Lý Hạo, chắp tay nói với cậu: “Anh bạn Lý Hạo này, tại hạ là Ninh Ỷ Thiên, thằng cháu đáng thất vọng này của ta làm chuyện mất mặt trước mặt cậu, mong cậu đừng trách móc.”
“Ninh lão tiền bối khách khí rồi.”
Lý Hạo lập tức trả lễ, Ninh Hạo Thiên cũng mặc một chiếc áo dài truyền thống, cái chắp tay này của cụ vô cùng kiểu cách, rất giống mấy cao thủ võ lâm đức cao vọng trọng trong phim. Nhưng Lý Hạo lại chỉ mặc quần áo bình thường, cũng chắp tay trả lễ Ninh Ỷ Thiên, nhìn thế nào cũng không tự nhiên.
“Các vị, tôi là Ninh Ỷ Thiên, là Châm Vương đời thứ nhất của Châm Vương Nhất Mạch Y Vương2Cốc!”
Ninh Ỷ Thiên bước đến trước sân khấu, lần nữa chắp tay với các phóng viên nhà báo đang nâng máy chụp liên tục, cất cao giọng nói: “Tại đây, tôi có thể phụ trách thông báo với mọi người, kết quả so tài lần này, phần thắng thuộc về anh bạn Lý Hạo, nhắc đến cũng thật hổ thẹn, đứa cháu hiếu thắng này của tôi không chỉ thua về mặt y thuật, mà còn thua ở phong độ.”
Đây chính là cái gọi là có thể gặp chứ không thể cầu đấy.
Sau khi ông cụ vả một bạt tai nhức nhối, dường như cũng đã dùng hết sức lực của mình.Ông thở hổn hển, tức giận trừng mắt nhìn Ninh Vỹ, mà cái người lúc nãy còn đang2điên cuồng thì sau khi nhận cái bạt tai này đã ngoan ngoãn trở lại, anh ta ôm mặt, cúi đầu đứng một bên không nói tiếng nào.
“Thật mất mặt!”
Ông cụ râu tóc bạc trắng tức giận nhìn Ninh Vỹ, lần nữa nổi giận mắng.
Ninh Vỹ ngẩng đầu lên nhìn ông cụ trề môi nói: “Ông nội, con thua rồi thì con nhận, nhưng danh hiệu đệ nhất của Châm Vương nhất mạch chúng ta từ ngàn năm đến nay sao có thể thua được?”
“Cái danh đệ nhất châm này không phải của riêng nhà họ Ninh chúng ta. Ai là Châm Vương, cái danh đệ nhất châm này chính là của người đó!”
Ông nội Ninh Vỹ trầm giọng nói: “Nếu chúng ta có thể giữ được tay nghề9của tổ tiên, xứng đáng với danh hiệu đệ nhất này, thì nó mới thuộc về Ninh gia chúng ta, còn nếu người khác giỏi hơn chúng ta, con không thừa nhận thì có ích gì? Ánh mắt trăm họ đều mù hết sao?
“Nhưng …”
Ninh Vỹ còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị cụ Ninh răn dạy đến cứng họng không nói được gì.
“Chuyện mất mặt hơn cả thua cuộc, chính là không thừa nhận mình đã thua.”
“Ninh lão tiền bối khách khí rồi.”
Lý Hạo lập tức trả lễ, Ninh Hạo Thiên cũng mặc một chiếc áo dài truyền thống, cái chắp tay này của cụ vô cùng kiểu cách, rất giống mấy cao thủ võ lâm đức cao vọng trọng trong phim. Nhưng Lý Hạo lại chỉ mặc4quần áo bình thường, cũng chắp tay trả lễ Ninh Ỷ Thiên, nhìn thế nào cũng không tự nhiên.
“Các vị, tôi là Ninh Ỷ Thiên, là Châm Vương đời thứ nhất của Châm Vương Nhất Mạch Y Vương Cốc!”
Ninh Ỷ Thiên bước đến trước sân khấu, lần nữa chắp tay với các phóng viên nhà báo đang nâng máy chụp liên tục, cất cao giọng nói: “Tại đây, tôi có thể phụ trách thông báo với mọi người, kết quả so tài lần này, phần thắng thuộc về anh bạn Lý Hạo, nhắc đến cũng thật hổ thẹn, đứa cháu hiếu thắng này của tôi không chỉ thua về mặt y thuật, mà còn thua ở phong độ.”
Nói xong, ông ngừng một chút, giống như đã đưa ra quyết tâm gì đó, rồi lần nữa cao giọng nói tiếp: “Hơn nữa, tôi có thể lấy danh dự của mình ra bảo đảm, dù có là tôi đích thân ra so thuật châm cứu với cậu bạn Lý Hạo, tôi cũng không phải đối thủ của cậu ấy!”
“Xì xào…”
Lời lão Châm Vương Ninh Ỷ Thiên vừa thốt ra, tất cả mọi người dưới sân khấu bỗng rộ cả lên. Đến cả những phóng viên nhà báo kia cũng phút chốc ngẩn người, rồi sau đó mới nâng máy ảnh lên dồn dập chụp lại khoảnh khắc này.
Mấy cụ già như vậy bình thường đều xem phong độ khí phách còn quan trọng hơn cả mạng sống, vậy mà ông cụ vốn tự xưng là Châm Vương này lại có thể đứng trước đám đông hào phóng thừa nhận bản thân không bằng Lý Hạo!
Phát biểu này mà lan truyền ra ngoài chắc chắn sẽ lại là một tin siêu hot, còn bùng nổ hơn cả tin tiểu Châm Vương thất thố nổi đóa sau khi thua Lý Hạo nhiều!
“Ông nội, ông đang làm gì vậy?”
Vành mắt Ninh Vỹ như muốn nứt ra, nhìn ông nội mình, so với lúc nãy thua Lý Hạo thì lúc này anh ta càng căm tức hơn nữa.
“Câm miệng.”
Ninh Ỷ Thiên tức giận quay đầu lại nạt anh ta một tiếng, sau đó phất tay nói: “Cuộc thi hôm nay thắng bại đã rõ, ta biết trước đó các con đã đánh cược, vậy thì tất cả cứ làm theo những gì các con đã giao ước lúc trước đi.”
Sắc mặt Ninh Vỹ đã hoàn toàn ảm đạm.
Vì nếu làm theo những gì đã đánh cược lúc trước, vì là người thua cuộc, Ninh Vỹ phải làm người hầu cho Lý Hạo ba năm.
Làm nô làm bộc, với một kẻ như con trời từ nhỏ đến lớn đều được người khác vây quanh như Ninh Vỹ, liệu có chịu được không?
“Chuyện hôm nay đến đây thôi, mọi người ra về đi.”
Sau khi ra oai xong, dường như lão Châm Vương Ninh Ỷ Thiên cũng thấy không còn hứng thú gì nữa liền phất tay rồi quay người đi vào trong Viện Trung y.
Ninh Vỹ tức tối trừng mắt với Lý Hạo, sau đó cũng theo đám người kia quay người đi vào trong Viện Trung y.
“Tiểu Hạo, chúng ta cũng trở về thôi.”
Ông cụ Thần Dục bước đến cạnh vỗ vai Lý Hạo cười nói: “Con rất giỏi, lại thêm một lần không phụ sự kỳ vọng của ta.”
Lý Hạo nhìn ông cụ như thể đang có ý nghĩ gì đó, nụ cười của ông cụ vẫn hiền từ dễ gần như trước, nhưng lúc này trong nụ cười đó dường như lại ẩn giấu ý nghĩa khó hiểu thâm sâu nào đó.
“Ông nội, chúng ta làm vậy, thật sự có đáng không?”
Sau khi bước vào trong viện, Ninh Vỹ chỉnh trang lại quần áo của mình, khôi phục vẻ bình tĩnh như ngày thường, lên tiếng hỏi.
“Chỉ có muốn làm hay không, không có đáng hay không đáng.”
Ông cụ Ninh Ỷ Thiên thở dài nói: “Thật ra tình trạng hiện nay của Trung y chúng ta cũng giống như một người đang bị bệnh vậy, mà chúng ta chính là người hiểu rõ người bệnh đó. Hiểu được bệnh nhân, thì cũng chính là liều thuốc có thể chữa bệnh. Có điều những mạch khác của Y Vương Cốc đều bảo thủ không chịu thay đổi, họ không chịu ra mặt phổ biến lan truyền Trung y, nếu chúng ta cũng không ra mặt, vậy căn bệnh này của Trung y cũng không còn cách cứu chữa.”
“Tuyệt học mà tổ tiên truyền lại, lẽ nào có thể trơ mắt nhìn nó từng bước lụi tàn sao?”
Ninh Ỷ Thiên thở dài một hơi, vỗ vai đứa cháu trai: “Tiểu Vỹ, con có trách nhiệm hơn ta, cũng có trách nhiệm hơn cha con, lần này uất ức cho con rồi.”
“Thật ra cũng không xem là uất ức.”
Ninh Vỹ cười khổ lắc đầu nói: “Lúc nãy con đặc biệt chú ý thủ pháp và quỹ tích hành châm của Lý Hạo, nhưng kết quả hoàn toàn không nhận ra được là thủ pháp gì.”
“Con xét lại những gì mắt thấy tai nghe từ nhỏ đến lớn, chuyện khác thì không dám quá tự mãn, nhưng về phương diện châm cứu, đúng là có châm pháp con không dùng được thật, nhưng không có châm pháp nào là con không nhận ra.”
Nói đến đây, Ninh Vỹ lắc đầu tiếp: “Nhưng châm pháp Lý Hạo dùng lúc nãy, thật sự đến nghe nói cũng chưa từng nghe thấy.”
“Ta cũng vậy.”
Ông cụ Ninh Ỷ Thiên gật đầu, sau đó gương mặt liền hiện lên nụ cười vui vẻ, nói: “Thế hệ nào cũng có nhân tài, bây giờ xuất hiện một cậu nhóc tài năng như thế, là bất hạnh đối với các con, song đối với Trung y thì lại là chuyện vô cùng may mắn!”
“Chờ một chút!”
Ngay lúc hai ông cháu nhỏ giọng bàn luận và đang chuẩn bị vào trong phòng làm việc của Viện trưởng ngồi nghỉ một chút thì một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên đằng sau hai người.
Nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, ông cụ Ninh Ỷ Thiên và Ninh Vỹ đồng thời nghi ngờ quay đầu lại. Sau đó, con ngươi của họ hơi rút lại.
Trong hành lang đằng sau hai người, Lý Hạo đang nhanh nhẹn bước về phía họ, vẻ mặt mang ý cười như có như không.
“Ông cụ Ninh, Ninh Vỹ, hình như tôi… bị hai vị lợi dụng rồi?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

Những phóng viên hiện vẫn còn ở lại đây và đang trong tình trạng đau khổ vì không về kịp để nộp bản thảo lúc nãy thì giờ đã bắt đầu vui vẻ trở lại.
Dù những tên đã trở về kia cướp được tin kết quả cuộc tranh tài thì có làm sao?
Những người ở lại như họ đây mới đúng là gặp được tin lớn đầy kích thích đầy bùng nổ đấy biết không hả?
Ông cụ Ninh liếc nhìn Ninh Vỹ, sau khi thấy anh ta cúi đầu không nói nữa, lúc này ông mới quay người bước đến trước mặt Lý Hạo, cũng bất chấp tuổi tác của3mình lớn hơn Lý Hạo, chắp tay nói với cậu: “Anh bạn Lý Hạo này, tại hạ là Ninh Ỷ Thiên, thằng cháu đáng thất vọng này của ta làm chuyện mất mặt trước mặt cậu, mong cậu đừng trách móc.”
“Ninh lão tiền bối khách khí rồi.”
Lý Hạo lập tức trả lễ, Ninh Hạo Thiên cũng mặc một chiếc áo dài truyền thống, cái chắp tay này của cụ vô cùng kiểu cách, rất giống mấy cao thủ võ lâm đức cao vọng trọng trong phim. Nhưng Lý Hạo lại chỉ mặc quần áo bình thường, cũng chắp tay trả lễ Ninh Ỷ Thiên, nhìn thế nào cũng không tự nhiên.
“Các vị, tôi là Ninh Ỷ Thiên, là Châm Vương đời thứ nhất của Châm Vương Nhất Mạch Y Vương2Cốc!”
Ninh Ỷ Thiên bước đến trước sân khấu, lần nữa chắp tay với các phóng viên nhà báo đang nâng máy chụp liên tục, cất cao giọng nói: “Tại đây, tôi có thể phụ trách thông báo với mọi người, kết quả so tài lần này, phần thắng thuộc về anh bạn Lý Hạo, nhắc đến cũng thật hổ thẹn, đứa cháu hiếu thắng này của tôi không chỉ thua về mặt y thuật, mà còn thua ở phong độ.”
Đây chính là cái gọi là có thể gặp chứ không thể cầu đấy.
Sau khi ông cụ vả một bạt tai nhức nhối, dường như cũng đã dùng hết sức lực của mình.Ông thở hổn hển, tức giận trừng mắt nhìn Ninh Vỹ, mà cái người lúc nãy còn đang2điên cuồng thì sau khi nhận cái bạt tai này đã ngoan ngoãn trở lại, anh ta ôm mặt, cúi đầu đứng một bên không nói tiếng nào.
“Thật mất mặt!”
Ông cụ râu tóc bạc trắng tức giận nhìn Ninh Vỹ, lần nữa nổi giận mắng.
Ninh Vỹ ngẩng đầu lên nhìn ông cụ trề môi nói: “Ông nội, con thua rồi thì con nhận, nhưng danh hiệu đệ nhất của Châm Vương nhất mạch chúng ta từ ngàn năm đến nay sao có thể thua được?”
“Cái danh đệ nhất châm này không phải của riêng nhà họ Ninh chúng ta. Ai là Châm Vương, cái danh đệ nhất châm này chính là của người đó!”
Ông nội Ninh Vỹ trầm giọng nói: “Nếu chúng ta có thể giữ được tay nghề9của tổ tiên, xứng đáng với danh hiệu đệ nhất này, thì nó mới thuộc về Ninh gia chúng ta, còn nếu người khác giỏi hơn chúng ta, con không thừa nhận thì có ích gì? Ánh mắt trăm họ đều mù hết sao?
“Nhưng …”
Ninh Vỹ còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị cụ Ninh răn dạy đến cứng họng không nói được gì.
“Chuyện mất mặt hơn cả thua cuộc, chính là không thừa nhận mình đã thua.”
“Ninh lão tiền bối khách khí rồi.”
Lý Hạo lập tức trả lễ, Ninh Hạo Thiên cũng mặc một chiếc áo dài truyền thống, cái chắp tay này của cụ vô cùng kiểu cách, rất giống mấy cao thủ võ lâm đức cao vọng trọng trong phim. Nhưng Lý Hạo lại chỉ mặc4quần áo bình thường, cũng chắp tay trả lễ Ninh Ỷ Thiên, nhìn thế nào cũng không tự nhiên.
“Các vị, tôi là Ninh Ỷ Thiên, là Châm Vương đời thứ nhất của Châm Vương Nhất Mạch Y Vương Cốc!”
Ninh Ỷ Thiên bước đến trước sân khấu, lần nữa chắp tay với các phóng viên nhà báo đang nâng máy chụp liên tục, cất cao giọng nói: “Tại đây, tôi có thể phụ trách thông báo với mọi người, kết quả so tài lần này, phần thắng thuộc về anh bạn Lý Hạo, nhắc đến cũng thật hổ thẹn, đứa cháu hiếu thắng này của tôi không chỉ thua về mặt y thuật, mà còn thua ở phong độ.”
Nói xong, ông ngừng một chút, giống như đã đưa ra quyết tâm gì đó, rồi lần nữa cao giọng nói tiếp: “Hơn nữa, tôi có thể lấy danh dự của mình ra bảo đảm, dù có là tôi đích thân ra so thuật châm cứu với cậu bạn Lý Hạo, tôi cũng không phải đối thủ của cậu ấy!”
“Xì xào…”
Lời lão Châm Vương Ninh Ỷ Thiên vừa thốt ra, tất cả mọi người dưới sân khấu bỗng rộ cả lên. Đến cả những phóng viên nhà báo kia cũng phút chốc ngẩn người, rồi sau đó mới nâng máy ảnh lên dồn dập chụp lại khoảnh khắc này.
Mấy cụ già như vậy bình thường đều xem phong độ khí phách còn quan trọng hơn cả mạng sống, vậy mà ông cụ vốn tự xưng là Châm Vương này lại có thể đứng trước đám đông hào phóng thừa nhận bản thân không bằng Lý Hạo!
Phát biểu này mà lan truyền ra ngoài chắc chắn sẽ lại là một tin siêu hot, còn bùng nổ hơn cả tin tiểu Châm Vương thất thố nổi đóa sau khi thua Lý Hạo nhiều!
“Ông nội, ông đang làm gì vậy?”
Vành mắt Ninh Vỹ như muốn nứt ra, nhìn ông nội mình, so với lúc nãy thua Lý Hạo thì lúc này anh ta càng căm tức hơn nữa.
“Câm miệng.”
Ninh Ỷ Thiên tức giận quay đầu lại nạt anh ta một tiếng, sau đó phất tay nói: “Cuộc thi hôm nay thắng bại đã rõ, ta biết trước đó các con đã đánh cược, vậy thì tất cả cứ làm theo những gì các con đã giao ước lúc trước đi.”
Sắc mặt Ninh Vỹ đã hoàn toàn ảm đạm.
Vì nếu làm theo những gì đã đánh cược lúc trước, vì là người thua cuộc, Ninh Vỹ phải làm người hầu cho Lý Hạo ba năm.
Làm nô làm bộc, với một kẻ như con trời từ nhỏ đến lớn đều được người khác vây quanh như Ninh Vỹ, liệu có chịu được không?
“Chuyện hôm nay đến đây thôi, mọi người ra về đi.”
Sau khi ra oai xong, dường như lão Châm Vương Ninh Ỷ Thiên cũng thấy không còn hứng thú gì nữa liền phất tay rồi quay người đi vào trong Viện Trung y.
Ninh Vỹ tức tối trừng mắt với Lý Hạo, sau đó cũng theo đám người kia quay người đi vào trong Viện Trung y.
“Tiểu Hạo, chúng ta cũng trở về thôi.”
Ông cụ Thần Dục bước đến cạnh vỗ vai Lý Hạo cười nói: “Con rất giỏi, lại thêm một lần không phụ sự kỳ vọng của ta.”
Lý Hạo nhìn ông cụ như thể đang có ý nghĩ gì đó, nụ cười của ông cụ vẫn hiền từ dễ gần như trước, nhưng lúc này trong nụ cười đó dường như lại ẩn giấu ý nghĩa khó hiểu thâm sâu nào đó.
“Ông nội, chúng ta làm vậy, thật sự có đáng không?”
Sau khi bước vào trong viện, Ninh Vỹ chỉnh trang lại quần áo của mình, khôi phục vẻ bình tĩnh như ngày thường, lên tiếng hỏi.
“Chỉ có muốn làm hay không, không có đáng hay không đáng.”
Ông cụ Ninh Ỷ Thiên thở dài nói: “Thật ra tình trạng hiện nay của Trung y chúng ta cũng giống như một người đang bị bệnh vậy, mà chúng ta chính là người hiểu rõ người bệnh đó. Hiểu được bệnh nhân, thì cũng chính là liều thuốc có thể chữa bệnh. Có điều những mạch khác của Y Vương Cốc đều bảo thủ không chịu thay đổi, họ không chịu ra mặt phổ biến lan truyền Trung y, nếu chúng ta cũng không ra mặt, vậy căn bệnh này của Trung y cũng không còn cách cứu chữa.”
“Tuyệt học mà tổ tiên truyền lại, lẽ nào có thể trơ mắt nhìn nó từng bước lụi tàn sao?”
Ninh Ỷ Thiên thở dài một hơi, vỗ vai đứa cháu trai: “Tiểu Vỹ, con có trách nhiệm hơn ta, cũng có trách nhiệm hơn cha con, lần này uất ức cho con rồi.”
“Thật ra cũng không xem là uất ức.”
Ninh Vỹ cười khổ lắc đầu nói: “Lúc nãy con đặc biệt chú ý thủ pháp và quỹ tích hành châm của Lý Hạo, nhưng kết quả hoàn toàn không nhận ra được là thủ pháp gì.”
“Con xét lại những gì mắt thấy tai nghe từ nhỏ đến lớn, chuyện khác thì không dám quá tự mãn, nhưng về phương diện châm cứu, đúng là có châm pháp con không dùng được thật, nhưng không có châm pháp nào là con không nhận ra.”
Nói đến đây, Ninh Vỹ lắc đầu tiếp: “Nhưng châm pháp Lý Hạo dùng lúc nãy, thật sự đến nghe nói cũng chưa từng nghe thấy.”
“Ta cũng vậy.”
Ông cụ Ninh Ỷ Thiên gật đầu, sau đó gương mặt liền hiện lên nụ cười vui vẻ, nói: “Thế hệ nào cũng có nhân tài, bây giờ xuất hiện một cậu nhóc tài năng như thế, là bất hạnh đối với các con, song đối với Trung y thì lại là chuyện vô cùng may mắn!”
“Chờ một chút!”
Ngay lúc hai ông cháu nhỏ giọng bàn luận và đang chuẩn bị vào trong phòng làm việc của Viện trưởng ngồi nghỉ một chút thì một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên đằng sau hai người.
Nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, ông cụ Ninh Ỷ Thiên và Ninh Vỹ đồng thời nghi ngờ quay đầu lại. Sau đó, con ngươi của họ hơi rút lại.
Trong hành lang đằng sau hai người, Lý Hạo đang nhanh nhẹn bước về phía họ, vẻ mặt mang ý cười như có như không.
“Ông cụ Ninh, Ninh Vỹ, hình như tôi… bị hai vị lợi dụng rồi?”
Bình luận facebook