Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Là cháu bảo cô ấy tới đây.” Lúc này, Sở Tây Lâm lên tiếng.
Thấy anh ta đã mở miệng, Sở Thế Khang nhanh chóng dời tầm mắt đi, bất mãn mà trút giận lên Sở Tây Lâm: “Tại sao cháu lại muốn nó đến đây hả? Cháu chỉ sợ cô ta gây phiền phức không đủ lớn sao? Tây Lâm, chú
thật sự quá thất vọng về cháu rồi! Từ khi lên làm lãnh đạo, cháu không chỉ không giải quyết vấn đề mà trái lại còn mang đến vấn đề lớn hơn nữa!”
Nói xong, ông ta lập tức ra lệnh cho trợ lý Lưu ngoài cửa: “Đi đi! Sai bảo vệ kéo nó ra khỏi đây ngay!”
Nghe vậy, Sở Tây Lâm nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cô ấy là người đàm phán hạng mục này thành công, cháu gọi cô ấy đến hỏi thì có vấn đề gì chứ?”
“Nó thì biết cái gì chứ! Ngày đó chỉ là nó gặp may, họ được người ta mà thôi, còn đàm phán mấu chốt thì nó chẳng nói được một câu nào hết! Không lẽ cháu thực sự cho rằng hai câu kia của nó có thể họ được người ta
à? Đúng là nực cười!”
Chu Kiều nhặt tập tài liệu trên mặt đất lên, lạnh lùng nói: “Kẻ nực cười chính là ông, không phải tôi.”
Sở Thể Khang giận tím mặt: “Mày nói cái gì hả!?”
“Theo quy định của công ty, chỉ cần là hạng mục mà hội đồng quản trị phê duyệt thì nhà họ Sở chỉ chịu một nửa trách nhiệm, còn lại là các thành viên hội đồng quản trị phải chịu. Cho nên, các ông nói Sở Tây Lâm
phải chịu trách nhiệm hoàn toàn là vô lý.”
Sở Thế Khang nghe mà không hiểu ra sao: “Cái gì mà quy định của công ty? Mày đang nói bậy bạ gì thế, sao tao chưa nghe thấy bao giờ cả!”
Ngay cả các thành viên hội đồng quản trị cũng không hiểu.
Chu Kiều đặt tập tài liệu trong tay xuống bàn: “Đây là quy định mới được công ty sửa đổi nửa năm trước.”
Các thành viên hội đồng quản trị đều không thể tin nổi, nhưng nhìn vào thì thấy đúng là có viết: Hễ là hạng mục được hội đồng quản trị bỏ phiếu phê duyệt mà xảy ra vấn đề thì cả hội đồng quản trị phải chịu trách
nhiệm.
“Chết tiệt! Dựa vào cái gì mà chúng tôi phải chịu trách nhiệm chứ! Tôi không đồng ý quy định này!” Một thành viên hội đồng quản trị không nhịn được đập bàn, tức giận mắng một câu.
Vài thành viên bên cạnh cũng đều phụ họa: “Đúng! Không đồng ý!”
“Buồn cười thật! Đâu phải chúng tôi đi đàm phán hợp tác chứ, tại sao lại khiến chúng tôi bị liên lụy vào!?”
Vô số tiếng kháng nghị đầy giận dữ cứ thể nổ tung trong văn phòng.
Mắt thấy sắp ổn ào đến mức xảy ra chuyện, chỉ thấy Chu Kiều lại đẩy một tập tài liệu khác tới: “Thế nhưng tất cả các ông đều đã ký tên vào thông báo quy định mới rồi.”
Các thành viên hội đồng quản trị im bặt lại, lập tức xúm lại, nhìn kỹ tập tài liệu kia.
Cuối cùng phát hiện ra đúng là mình đã tự tay ký tên!
Giờ thì hoàn toàn choáng váng rồi!
Bọn họ đã ký tên lúc nào chứ?
Tại sao bọn họ lại không biết!
Cái lão già Sở Tề Trung kia đã ám toán tất cả bọn họ sau lưng rồi!
Bọn họ vốn dĩ muốn mượn chuyện này để tạo áp lực cho Sở Tây Lâm, thừa dịp căn cơ của anh ta trong công ty không ổn định để đuổi anh ta đi, kết quả lại không ngờ hai tờ giấy này đã cột cả bọn họ và anh ta lên một
chiếc thuyền.
Đám người kia nghiến răng nghiến lợi, mặt ai cũng tức giận đến mức xanh mét.
“Được rồi, bây giờ các ông cũng có thể nghĩ cách xử lý.” Chu Kiều ngồi đó, giọng nói lạnh nhạt giống như đang xua chó mèo đi vậy.
Các thành viên hội đồng quản trị tức giận đến mức chỉ hận không thể đánh người, nhưng khi nhìn thấy tập tài liệu trên bàn thì lại không thể không nghiến răng kiềm nén lại.
Dù sao thì việc quan trọng nhất bây giờ chính là giải quyết tập tài liệu đã ký tên này, bằng không thì sẽ bị liên lụy mất!
Cho nên, cả đám chỉ có thể đè nặng lửa giận bước nhanh ra ngoài.
Sở Tây Lâm đứng đó, nhìn thấy Chu Kiều chỉ dùng hai tập tài liệu đã đuổi được đám người kia như vậy thì nhất thời có hơi ngơ ngác.
Anh ta bị đám người kia giày vò lâu như vậy, không ngờ vào tay Chu Kiều lại chỉ mất chưa đến mười phút?
Đúng thật là…
Thần kỳ quá.
“Cô nói xem, bọn họ có nghĩ được cách không?” Sở Tây Lâm không nhịn được hỏi.
“Có.” Chu Kiều lật xem văn kiện trong tay, cực kỳ bình tĩnh nói: “Thỏa thuận này có vài sơ hở, chúng ta không chống đỡ được lâu đâu.”
Sở Tây Lâm ngẩn người: “Không phải là nghĩ biện pháp đối phó Hâm Thịnh à?”
Sao lại đi nghĩ biện pháp tìm sơ hở trong tập tài liệu này chứ?
Chu Kiều nhìn anh ta như đang nhìn một kẻ ngốc vậy, trong đôi mắt tối đen tràn đầy lạnh lùng: “Bọn họ chỉ ước anh mau chóng cút đi thôi, sao có thể nghĩ cách thay anh chứ.”
Các thành viên hội đồng quản trị đã bị ông cụ Sở áp chế lâu quá rồi, vất vả lắm mới có cơ hội khiến nhà họ Sở bị hạ bệ, sao bọn họ có thể bỏ qua được chứ.
“Nếu như ngay cả ý đổ thực sự của các thành viên hội đồng quản trị mà anh cũng không thấy rõ thì anh vẫn nên nhận thua sớm thì hơn.”
Sở Tây Lâm quyết đoán cự tuyệt: “Không bao giờ!”
“Vậy thì đừng nói nhảm nữa.”
Chu Kiều đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, cô cau mày, tùy tay quăng tài liệu đến, khiến anh ta phải câm miệng.
Bị răn dạy, với lại Sở Tây Lâm thấy vừa rồi cô chỉ dùng hai tập tài liệu đã giải quyết được đám người kia, nên anh ta cũng lập tức cùng cô bắt đầu đọc lại tài liệu mà anh đã đọc mấy lần, muốn tìm ra sơ hở bên trong.
Chỉ là dù đã lật xem mấy ngày liên tục, bọn họ vẫn không lấy được tin tức gì hữu dụng.
“Hoàn toàn không thể tìm ra bất cứ lỗ hổng nào.” Sở Tây Lâm để tập tài liệu cuối cùng xuống bàn, rất đau đầu tựa vào sô pha, trên khuôn mặt có vẻ nhụt chí.
Chu Kiều ở bên cạnh ngẩng đầu liếc nhìn màn đêm sâu thẳm ngoài cửa sổ, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi phải về rồi, tôi sẽ mang hai tập tài liệu này về.”
Thấy cô sửa sang lại tài liệu rồi định đi về, Sở Tây Lâm không khỏi gọi cô lại: “Thật ra cô có thể về nhà họ Sở ở.”
“Không cần đâu.”
Nói xong, Chu Kiều lập tức rời khỏi văn phòng.
Dưới tầng, tài xế đã chờ ở cửa từ lâu.
Trong khoảng thời gian này, Sở Tây Lâm đặc biệt bảo tài xế của mình phụ trách đưa đón Chu Kiều.
Lúc này đã là mười giờ rưỡi tối.
Chu Kiều ngồi ở trong xe, xoa bóp trán, trên khuôn mặt đang đè nặng cảm xúc khó chịu.
Hiển nhiên là mấy ngày nay không hề có tiến triển khiến cô thấy khá bực bội.
Trong bản hợp đồng đó, cô không tìm ra được bất cứ sơ hở nào cả.
Để trói chân bên đối tác bằng lòng dùng 30% lợi nhuận kia, ông cụ Sở thực sự đã phải tốn rất nhiều tâm huyết để phủ kín tất cả đường lui.
Chỉ tiếc rằng tâm sức này cuối cùng lại hại cả Sở thị.
Chẳng mấy chốc, xe đã tới nơi.
Chu Kiều khoác ba lô xuống xe, cô định đi về phía cửa sau, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy người mà cô gần một tháng không gặp.
Từ khi đến kỳ thi tháng, trường học đã tạm dừng các cuộc huấn luyện thi đấu, cho nên cô đã lâu rồi không gặp người này.
Anh vẫn như trước kia, mặc một chiếc áo bành tô màu đen, tựa vào thân cây và hút thuốc.
Chu Kiều cảm thấy mình vẫn nên chuồn êm thì hơn, kẻo bị phát hiện sẽ lại bị chộp đi huấn luyện thi đấu.
Mấy ngày nay cô đã đọc tài liệu nhiều đến mức đau đầu lắm rồi, bây giờ cô không muốn động não một chút nào nữa.
Nhưng ngay tại lúc cố định trốn đi thì chợt nghe thấy Tần Phỉ hỏi một câu: “Em không tính chào hỏi giáo viên à?”
Chu Kiều khựng lại, biết mình không chạy thoát được thì chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời: “Trùng hợp quá.”
Tần Phỉ dập tắt nửa điếu thuốc còn lại rồi quay đầu, lười biếng nói: “Nếu như đợi 8 tiếng 39 phút xem như trùng hợp thì đúng là trùng hợp quá.”
“…” Bị kể tội, Chu Kiều bó tay, chỉ có thể hỏi: “Thầy đợi em làm gì thế?”
Tần Phỉ chậc một tiếng: “Em trốn học đã đành, còn tỏ ra đúng lý hợp tình mà hỏi tôi làm gì à? Bạn Chu, em kiêu ngạo thật đấy.”
Chu Kiều lúc này mới nhớ tới mình chưa báo cáo với anh chuyên nghỉ đông huấn luyện: “Thật xin lỗi, trong khoảng thời gian này em khá bận nên quên mất.”
Tần Chỉ nhướng mày: “Chuyện gì còn quan trọng hơn cả việc em thi đấu thế?”
Chu Kiều “Làm thuê trả nợ ạ.”
“Nợ ai?”
“Nợ thầy.”
“…”
Tần Phỉ nhất thời nghẹn lời.
Hay lắm.
Cái gì gọi là tự nhấc tảng đá đập chân mình, anh rất vinh hạnh được trải nghiệm rồi.
Chỉ là lần trước anh nói cô nợ mình mấy triệu thôi, chậc, đúng là có thù phải báo mà.
“Cho dù muốn kiếm tiền cũng không thể chậm trễ việc học được.” Tần Phỉ cho tay vào túi, lười biếng nói.
Chu Kiều biết không thể phân thắng bại với người này nếu cãi nhau, nên dứt khoát không nói nhảm nữa mà nói thẳng: “Thầy đưa đề thi cho em, em làm xong sẽ chụp ảnh gửi thầy.”
“Làm thế sao được, đây là cả quyển đề thi, phải trông chừng em làm mới được.” Nhưng nói tới nói lui, Tần Phỉ vẫn rất thành thực lấy điện thoại di động từ trong túi ra: “Nào, cho thấy số điện thoại đi.”
“…” Chu Kiều nhìn thoáng qua điện thoại di động của anh: “Nếu phải đưa số điện thoại thì em không tham gia lớp huấn luyện.”
Tần Phỉ cười như không cười, cúi người hỏi: “Em đang ra điều kiện với giáo viên à?”
Trên người anh còn dính mùi thuốc lá.
“Vậy…”
“Vậy thế này đi, tôi không cần số điện thoại di động của em, đổi thành dạy học 24/24, thế nào?”
Dưới ánh sáng của ngọn đèn đường mờ ảo, đôi lông mày hẹp dài của anh hơi nhướng lên, bên khóe môi là một nụ cười tản mạn lại không đứng đắn.
Không hiểu tại sao mà Chu Kiều cứ cảm thấy điều ấy chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Cô đang định cự tuyệt thì dường như Tân Phỉ đã nhìn ra, cướp lời luôn: “Đừng quên em đang nợ tiền tôi, rất nhiều tiền đấy.”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Thấy anh ta đã mở miệng, Sở Thế Khang nhanh chóng dời tầm mắt đi, bất mãn mà trút giận lên Sở Tây Lâm: “Tại sao cháu lại muốn nó đến đây hả? Cháu chỉ sợ cô ta gây phiền phức không đủ lớn sao? Tây Lâm, chú
thật sự quá thất vọng về cháu rồi! Từ khi lên làm lãnh đạo, cháu không chỉ không giải quyết vấn đề mà trái lại còn mang đến vấn đề lớn hơn nữa!”
Nói xong, ông ta lập tức ra lệnh cho trợ lý Lưu ngoài cửa: “Đi đi! Sai bảo vệ kéo nó ra khỏi đây ngay!”
Nghe vậy, Sở Tây Lâm nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cô ấy là người đàm phán hạng mục này thành công, cháu gọi cô ấy đến hỏi thì có vấn đề gì chứ?”
“Nó thì biết cái gì chứ! Ngày đó chỉ là nó gặp may, họ được người ta mà thôi, còn đàm phán mấu chốt thì nó chẳng nói được một câu nào hết! Không lẽ cháu thực sự cho rằng hai câu kia của nó có thể họ được người ta
à? Đúng là nực cười!”
Chu Kiều nhặt tập tài liệu trên mặt đất lên, lạnh lùng nói: “Kẻ nực cười chính là ông, không phải tôi.”
Sở Thể Khang giận tím mặt: “Mày nói cái gì hả!?”
“Theo quy định của công ty, chỉ cần là hạng mục mà hội đồng quản trị phê duyệt thì nhà họ Sở chỉ chịu một nửa trách nhiệm, còn lại là các thành viên hội đồng quản trị phải chịu. Cho nên, các ông nói Sở Tây Lâm
phải chịu trách nhiệm hoàn toàn là vô lý.”
Sở Thế Khang nghe mà không hiểu ra sao: “Cái gì mà quy định của công ty? Mày đang nói bậy bạ gì thế, sao tao chưa nghe thấy bao giờ cả!”
Ngay cả các thành viên hội đồng quản trị cũng không hiểu.
Chu Kiều đặt tập tài liệu trong tay xuống bàn: “Đây là quy định mới được công ty sửa đổi nửa năm trước.”
Các thành viên hội đồng quản trị đều không thể tin nổi, nhưng nhìn vào thì thấy đúng là có viết: Hễ là hạng mục được hội đồng quản trị bỏ phiếu phê duyệt mà xảy ra vấn đề thì cả hội đồng quản trị phải chịu trách
nhiệm.
“Chết tiệt! Dựa vào cái gì mà chúng tôi phải chịu trách nhiệm chứ! Tôi không đồng ý quy định này!” Một thành viên hội đồng quản trị không nhịn được đập bàn, tức giận mắng một câu.
Vài thành viên bên cạnh cũng đều phụ họa: “Đúng! Không đồng ý!”
“Buồn cười thật! Đâu phải chúng tôi đi đàm phán hợp tác chứ, tại sao lại khiến chúng tôi bị liên lụy vào!?”
Vô số tiếng kháng nghị đầy giận dữ cứ thể nổ tung trong văn phòng.
Mắt thấy sắp ổn ào đến mức xảy ra chuyện, chỉ thấy Chu Kiều lại đẩy một tập tài liệu khác tới: “Thế nhưng tất cả các ông đều đã ký tên vào thông báo quy định mới rồi.”
Các thành viên hội đồng quản trị im bặt lại, lập tức xúm lại, nhìn kỹ tập tài liệu kia.
Cuối cùng phát hiện ra đúng là mình đã tự tay ký tên!
Giờ thì hoàn toàn choáng váng rồi!
Bọn họ đã ký tên lúc nào chứ?
Tại sao bọn họ lại không biết!
Cái lão già Sở Tề Trung kia đã ám toán tất cả bọn họ sau lưng rồi!
Bọn họ vốn dĩ muốn mượn chuyện này để tạo áp lực cho Sở Tây Lâm, thừa dịp căn cơ của anh ta trong công ty không ổn định để đuổi anh ta đi, kết quả lại không ngờ hai tờ giấy này đã cột cả bọn họ và anh ta lên một
chiếc thuyền.
Đám người kia nghiến răng nghiến lợi, mặt ai cũng tức giận đến mức xanh mét.
“Được rồi, bây giờ các ông cũng có thể nghĩ cách xử lý.” Chu Kiều ngồi đó, giọng nói lạnh nhạt giống như đang xua chó mèo đi vậy.
Các thành viên hội đồng quản trị tức giận đến mức chỉ hận không thể đánh người, nhưng khi nhìn thấy tập tài liệu trên bàn thì lại không thể không nghiến răng kiềm nén lại.
Dù sao thì việc quan trọng nhất bây giờ chính là giải quyết tập tài liệu đã ký tên này, bằng không thì sẽ bị liên lụy mất!
Cho nên, cả đám chỉ có thể đè nặng lửa giận bước nhanh ra ngoài.
Sở Tây Lâm đứng đó, nhìn thấy Chu Kiều chỉ dùng hai tập tài liệu đã đuổi được đám người kia như vậy thì nhất thời có hơi ngơ ngác.
Anh ta bị đám người kia giày vò lâu như vậy, không ngờ vào tay Chu Kiều lại chỉ mất chưa đến mười phút?
Đúng thật là…
Thần kỳ quá.
“Cô nói xem, bọn họ có nghĩ được cách không?” Sở Tây Lâm không nhịn được hỏi.
“Có.” Chu Kiều lật xem văn kiện trong tay, cực kỳ bình tĩnh nói: “Thỏa thuận này có vài sơ hở, chúng ta không chống đỡ được lâu đâu.”
Sở Tây Lâm ngẩn người: “Không phải là nghĩ biện pháp đối phó Hâm Thịnh à?”
Sao lại đi nghĩ biện pháp tìm sơ hở trong tập tài liệu này chứ?
Chu Kiều nhìn anh ta như đang nhìn một kẻ ngốc vậy, trong đôi mắt tối đen tràn đầy lạnh lùng: “Bọn họ chỉ ước anh mau chóng cút đi thôi, sao có thể nghĩ cách thay anh chứ.”
Các thành viên hội đồng quản trị đã bị ông cụ Sở áp chế lâu quá rồi, vất vả lắm mới có cơ hội khiến nhà họ Sở bị hạ bệ, sao bọn họ có thể bỏ qua được chứ.
“Nếu như ngay cả ý đổ thực sự của các thành viên hội đồng quản trị mà anh cũng không thấy rõ thì anh vẫn nên nhận thua sớm thì hơn.”
Sở Tây Lâm quyết đoán cự tuyệt: “Không bao giờ!”
“Vậy thì đừng nói nhảm nữa.”
Chu Kiều đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, cô cau mày, tùy tay quăng tài liệu đến, khiến anh ta phải câm miệng.
Bị răn dạy, với lại Sở Tây Lâm thấy vừa rồi cô chỉ dùng hai tập tài liệu đã giải quyết được đám người kia, nên anh ta cũng lập tức cùng cô bắt đầu đọc lại tài liệu mà anh đã đọc mấy lần, muốn tìm ra sơ hở bên trong.
Chỉ là dù đã lật xem mấy ngày liên tục, bọn họ vẫn không lấy được tin tức gì hữu dụng.
“Hoàn toàn không thể tìm ra bất cứ lỗ hổng nào.” Sở Tây Lâm để tập tài liệu cuối cùng xuống bàn, rất đau đầu tựa vào sô pha, trên khuôn mặt có vẻ nhụt chí.
Chu Kiều ở bên cạnh ngẩng đầu liếc nhìn màn đêm sâu thẳm ngoài cửa sổ, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi phải về rồi, tôi sẽ mang hai tập tài liệu này về.”
Thấy cô sửa sang lại tài liệu rồi định đi về, Sở Tây Lâm không khỏi gọi cô lại: “Thật ra cô có thể về nhà họ Sở ở.”
“Không cần đâu.”
Nói xong, Chu Kiều lập tức rời khỏi văn phòng.
Dưới tầng, tài xế đã chờ ở cửa từ lâu.
Trong khoảng thời gian này, Sở Tây Lâm đặc biệt bảo tài xế của mình phụ trách đưa đón Chu Kiều.
Lúc này đã là mười giờ rưỡi tối.
Chu Kiều ngồi ở trong xe, xoa bóp trán, trên khuôn mặt đang đè nặng cảm xúc khó chịu.
Hiển nhiên là mấy ngày nay không hề có tiến triển khiến cô thấy khá bực bội.
Trong bản hợp đồng đó, cô không tìm ra được bất cứ sơ hở nào cả.
Để trói chân bên đối tác bằng lòng dùng 30% lợi nhuận kia, ông cụ Sở thực sự đã phải tốn rất nhiều tâm huyết để phủ kín tất cả đường lui.
Chỉ tiếc rằng tâm sức này cuối cùng lại hại cả Sở thị.
Chẳng mấy chốc, xe đã tới nơi.
Chu Kiều khoác ba lô xuống xe, cô định đi về phía cửa sau, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy người mà cô gần một tháng không gặp.
Từ khi đến kỳ thi tháng, trường học đã tạm dừng các cuộc huấn luyện thi đấu, cho nên cô đã lâu rồi không gặp người này.
Anh vẫn như trước kia, mặc một chiếc áo bành tô màu đen, tựa vào thân cây và hút thuốc.
Chu Kiều cảm thấy mình vẫn nên chuồn êm thì hơn, kẻo bị phát hiện sẽ lại bị chộp đi huấn luyện thi đấu.
Mấy ngày nay cô đã đọc tài liệu nhiều đến mức đau đầu lắm rồi, bây giờ cô không muốn động não một chút nào nữa.
Nhưng ngay tại lúc cố định trốn đi thì chợt nghe thấy Tần Phỉ hỏi một câu: “Em không tính chào hỏi giáo viên à?”
Chu Kiều khựng lại, biết mình không chạy thoát được thì chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời: “Trùng hợp quá.”
Tần Phỉ dập tắt nửa điếu thuốc còn lại rồi quay đầu, lười biếng nói: “Nếu như đợi 8 tiếng 39 phút xem như trùng hợp thì đúng là trùng hợp quá.”
“…” Bị kể tội, Chu Kiều bó tay, chỉ có thể hỏi: “Thầy đợi em làm gì thế?”
Tần Phỉ chậc một tiếng: “Em trốn học đã đành, còn tỏ ra đúng lý hợp tình mà hỏi tôi làm gì à? Bạn Chu, em kiêu ngạo thật đấy.”
Chu Kiều lúc này mới nhớ tới mình chưa báo cáo với anh chuyên nghỉ đông huấn luyện: “Thật xin lỗi, trong khoảng thời gian này em khá bận nên quên mất.”
Tần Chỉ nhướng mày: “Chuyện gì còn quan trọng hơn cả việc em thi đấu thế?”
Chu Kiều “Làm thuê trả nợ ạ.”
“Nợ ai?”
“Nợ thầy.”
“…”
Tần Phỉ nhất thời nghẹn lời.
Hay lắm.
Cái gì gọi là tự nhấc tảng đá đập chân mình, anh rất vinh hạnh được trải nghiệm rồi.
Chỉ là lần trước anh nói cô nợ mình mấy triệu thôi, chậc, đúng là có thù phải báo mà.
“Cho dù muốn kiếm tiền cũng không thể chậm trễ việc học được.” Tần Phỉ cho tay vào túi, lười biếng nói.
Chu Kiều biết không thể phân thắng bại với người này nếu cãi nhau, nên dứt khoát không nói nhảm nữa mà nói thẳng: “Thầy đưa đề thi cho em, em làm xong sẽ chụp ảnh gửi thầy.”
“Làm thế sao được, đây là cả quyển đề thi, phải trông chừng em làm mới được.” Nhưng nói tới nói lui, Tần Phỉ vẫn rất thành thực lấy điện thoại di động từ trong túi ra: “Nào, cho thấy số điện thoại đi.”
“…” Chu Kiều nhìn thoáng qua điện thoại di động của anh: “Nếu phải đưa số điện thoại thì em không tham gia lớp huấn luyện.”
Tần Phỉ cười như không cười, cúi người hỏi: “Em đang ra điều kiện với giáo viên à?”
Trên người anh còn dính mùi thuốc lá.
“Vậy…”
“Vậy thế này đi, tôi không cần số điện thoại di động của em, đổi thành dạy học 24/24, thế nào?”
Dưới ánh sáng của ngọn đèn đường mờ ảo, đôi lông mày hẹp dài của anh hơi nhướng lên, bên khóe môi là một nụ cười tản mạn lại không đứng đắn.
Không hiểu tại sao mà Chu Kiều cứ cảm thấy điều ấy chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Cô đang định cự tuyệt thì dường như Tân Phỉ đã nhìn ra, cướp lời luôn: “Đừng quên em đang nợ tiền tôi, rất nhiều tiền đấy.”
Bình luận facebook