Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Người ở đây đều mê man lắc đầu, rõ ràng là không biết Sở tổng của bọn họ không có mặt từ lúc nào.
Chu Kiều cũng không hỏi nhiều mà tiếp tục làm việc.
Chỉ là, chờ cuộc họp cả ngày kết thúc, Chu Kiều đã định về trường mà Sở Tây Lâm vẫn không xuất hiện.
Không chỉ là một ngày, liên tục ba ngày anh ta cũng chưa từng xuất hiện.
Mỗi lần cô hỏi trợ lý Lưu: “Sở Tây Lâm đâu?”
Trợ lý Lưu chỉ lộ vẻ khó xử, trả lời một câu: “Sở tổng không tới.”
Nhưng anh ta cũng không nói tại sao không tới.
Lúc đầu Chu Kiều còn không để ý. Thế nhưng nhiều ngày trôi qua, các thành viên hội đồng quản trị thấy Sở Tây Lâm mãi không xuất hiện ở công ty thì cũng bắt đầu rục rịch. Cô không thể không để ý nữa.
Dù sao vào thời điểm mấu chốt này, tổng giám đốc lại không thấy đầu thì sẽ khiến người ta có cảm giác là đang chạy trốn.
Nhân lúc nghỉ trưa một tiếng, lại mới đuổi một các thành viên hội đồng quản trị đi xong, cô làm hết để thi đấu rồi chuẩn bị kéo trợ lý Lưu tới để hỏi thăm tung tích của Sở Tây Lâm.
“Em không hỏi anh ta được đâu.” Hình như Tần Phỉ nhận ra ý đồ của cô, anh đặt bài thi trong tay xuống, nói với cô.
Chu Kiều không hiểu: “Tại sao?”
Tần Phỉ cũng không giấu giếm, anh ngắm nghía cây bút trong tay, tựa vào cửa sổ tắm nắng, trông dáng vẻ rất lười biếng: “Vụ án Lâm Mỹ Tinh mất tích đã kết án rồi.”
Hôm đó,lúc Sở Tây Lâm cầm điện thoại di động lên rồi lập tức thay đổi sắc mặt, Tân Phỉ đã bảo Thẩm Ngang đi thăm dò tin tức.
Kết quả, rất nhanh Thẩm Ngang đã nói cho anh biết, vụ án của Lâm Mỹ Tinh đã kết thúc rồi.
“Tìm được người rồi sao?” Chu Kiều để bụng.
Dù sao chuyện này cũng liên quan tới sự sống chết của Chu Nghiêm Tuấn.
Tần Phỉ lắc đầu: “Không, chỉ là Cục Cảnh sát gọi điện tới nói, thời gian tìm kiếm tốt nhất đã trôi qua, một tháng rồi, nên kết án thôi.”
Vẻ mặt Chu Kiều lập tức hơi thay đổi.
Kết án, cũng có nghĩa là chút hành động tìm kiếm kia cuối cùng sẽ đình chỉ hết.
Từ nay về sau, Lâm Mỹ Tinh sẽ ở trong danh sách người mất tích, mãi cho tới lúc tên của bà ta bị xóa đi.
Cuối cùng Chu Kiều cũng hiểu vì sao mấy ngày hôm nay Sở Tây Lâm không xuất hiện ở công ty.
Tại sao vẻ mặt của trợ lý Lưu lại kỳ quặc như vậy.
Chu Kiều nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cô vẫn dọn dẹp chút đồ đạc, định xuống tầng.
Tần Phỉ thấy hành động của cô thì cũng không thấy bất ngờ, chỉ hỏi một câu: “Cha em là kẻ đầu sỏ, em xác định anh ta bằng lòng gặp em sao?”
“Không gặp cũng phải gặp, em không thể bị anh ta dây dưa mệt mỏi thế này được.”
Vì hạng mục này cô đã chèn ép các thành viên hội đồng quản trị không thể động đậy. Nếu một khi Sở Tây Lâm chịu thua, đám người kia tất nhiên sẽ phản công, tới lúc đó cô cũng sẽ bị liên lụy.
Điều quan trọng nhất chính là, không đánh đã chịu thua không phải phong cách của cô!
Tần Phỉ nghe xong cũng không nói gì nữa, khóe môi anh cong lên cười mỉm, đứng dậy rồi nói: “Vậy tôi đưa em đi.”
Theo bản năng Chu Kiều từ chối: “Không cần, tự em…”
“Em biết anh ta ở đâu à?”
Một câu nói của Tần Phỉ khiến cô cứng họng, cuối cùng đành thỏa hiệp: “Vậy làm phiền thấy rồi.”
Hai người tiếp tục đi tới nhà họ Sở.
Tới nơi, Chu Kiều nói cảm ơn rồi xuống xe, tiến vào cửa nhà họ Sở.
Chỉ là, vừa bước vào cửa cô đã thấy không đúng lắm.
Đám người giúp việc trong nhà họ Sở không thấy đầu, nhà cửa vô cùng trống trải.
Chuyện gì thế này?
Theo lý mà nói, nhà họ Sở vẫn chưa sụp đổ mà?
Sao lại tiêu điều như vậy được?
Lúc này, trên tầng loáng thoáng truyền tới tiếng gào khóc trầm thấp: “Cậu chủ… Cậu chủ, cậu mở cửa đi…”
Cậu chủ?
Sở Tây Lâm?
Chu Kiều lập tức bước nhanh lên tầng.
Quả nhiên nhìn thấy dì Vương đang đứng khóc hỗ trước cửa phòng Sở Tây Lâm: “Cậu chủ, cậu mau mở cửa đi, cậu không ăn không uống như vậy là không được đầu…”
Chu Kiều vừa nghe đã thấy không ổn, cô vội vàng chạy đến: “Đã ở trong đó bao nhiêu ngày rồi?”
Dì Vương bị sự xuất hiện đột ngột của Chu Kiều làm cho giật nảy mình, bà ta ngơ ngác lắp bắp thốt lên: “Ba, ba ngày rồi. Tôi gõ cửa thế nào cậu ấy cũng không trả lời.”
Chu Kiều nhíu mày: “Vậy những người khác đâu rồi?”
“Đều bị cậu ấy… mắng chạy hết rồi.”Nói tới đây, dì Vương không nhịn được khóc nức lên. Rõ ràng bà ta vô cùng lo lắng cho Sở Tây Lâm.
Lúc này Chu Kiều không dám lãng phí thời gian, cô đẩy dì Vương đang đứng chắn ở cửa ra, đá một cước lên cửa phòng.
“Đùng…”
Tiếng động kia vang vọng rất lớn khiến dì Vương bị dọa sợ. Bà ta tức giận, nói: “Cô đang làm gì thế!” Rồi vội vàng chạy tới chắn trước cửa.
Ánh mắt Chu Kiều lạnh xuống, làm gì có chuyện cô thèm để ý tới bà già này, cô trực tiếp gạt bà ta sang một bên, tiếp tục đạp cửa.
“Đừng…”
“Đùng…”
“Đừng…”
Tiếng đạp cửa vang lên liên tục không ngừng nghỉ.
Dì Vương bị đẩy ngã rất đau, nhưng khi nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cô thì không dám tiến lên nữa.
Cuối cùng, dưới cú đá thứ tư, cửa “rầm rầm” rơi xuống.
Dì Vương là người đầu tiên vọt vào.
Sau đó, cô nghe thấy một tiếng kêu đau đớn của bà ta: “Cậu chủ ơi, cậu chủ của tôi ơi, cậu đang làm gì vậy chứ! Tại sao cậu lại ngược đãi bản thân như vậy! Cậu xem mình đi, đã thành dáng vẻ gì rồi!”
Chu Kiều cũng lập tức đi vào,
Chỉ là, cả căn phòng tối đen, căn bản không thể phân biệt rõ ngày và đêm.
Cô hơi chậm bước lại, sau khi mắt thích ứng được bóng tối trong phòng thì mới đi vào, lạnh lùng nói với người đang ngồi đờ đẫn dưới đất: “Bên phía công ty cần có anh đứng ra chủ trì, anh định lúc nào thì đi?”
Giọng nói của cô giống như máy móc,
Sở Tây Lâm đột nhiên ngẩng đầu lên, dưới ánh sáng tối tăm sự hung ác trong mắt lộ ra không hề che đậy.
Thế nhưng lý trí còn sót lại khiến anh ta kiềm chế được, nghẹn giọng nói ba chữ: “Cút ra ngoài.”
Tuy nhiên, Chu Kiều không hề dao động, cô thờ ơ nói: “Hội đồng quản trị ầm ĩ lên muốn gặp anh.”
“Cút ra ngoài!” Giọng điệu Sở Tây Lâm rõ ràng không khống chế nổi nữa.
“Hiện giờ bên phía Hâm Thịnh…”
“Tôi bảo cô cút ra ngoài!!!”
Cuối cùng Sở Tây Lâm vẫn mất khống chế, tiện tay ném mạnh một cái bình hoa pha lê về phía Chu Kiều.
“Xoảng” một tiếng, nước và vụn pha lê vỡ bắn tung tóe.
Cũng may Chu Kiều phản ứng nhanh, đầu cô nghiêng sang một bên nên không bị đập trúng, thế nhưng mảnh pha lê vỡ vẫn khiến cổ của cô bị thương.
Cảm giác nóng rát kia khiến sắc mặt cô nhanh chóng lạnh như băng.
Chỉ là cô còn chưa phát tác, ngoài cửa đã vang lên một loạt tiếng bước chân.
“Tây Lâm! Tây Lâm?”
Sau đó, một người đàn ông tuổi trung niên lạ mặt vội vàng xông vào.
Sở Tây Lâm vốn đang hung ác, vừa thấy người đó thì kinh ngạc, vui mừng lẫn lộn, không biết phải miêu tả cảm giác của mình thế nào: “Chú Hoàng? Sao chú lại quay về? Không phải chú đang nghỉ phép ở nước ngoài
u?”
Chú Hoàng này chính là một người trong hội đồng quản trị, tên là Hoàng Tề Thiệu.
Có thể nói, ông ta đã nhìn Sở Tây Lâm lớn lên, đối xử với Sở Tây Lâm vô cùng tốt. Ngay cả trước kia anh ta muốn học khảo cổ thì vị Giám đốc Hoàng này cũng dốc sức nói giúp trước mặt ông cụ Sở thì mới nên chuyện.
Thế nên Sở Tây Lâm có tình cảm như tình cảm cha con với ông ta.
“Chủ nghe Sở thị xảy ra chuyện nên vội vàng quay về. Cháu có khỏe không?” Hoàng Tề Thiệu lộ rõ vẻ lo lắng.
Đối mặt với sự đả kích rằng cha mẹ đã qua đời và bị trọng trách của nhà họ Sở đè nặng tới mức không thở nổi, người thanh niên này cuối cùng đã để lộ ra vẻ mặt mềm yếu nhất trước người thân duy nhất: “Chú Hoàng,
mẹ cháu… thật sự không còn nữa…”
Hoàng Tề Thiệu vội vàng an ủi: “Không sao, Tây Lâm, không sao cả, chuyện này chủ cũng vừa nghe nói, không sao, sẽ không sao đâu, tất cả rồi sẽ qua thôi.”
Sở Tây Lâm cuộn mình lại, nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng này.
Trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng nức nở đầy ấm ức và thế lương của anh ta.
Đó là sự đau đớn và yếu ớt của một đứa trẻ đột nhiên mất đi tất cả những người thân cận nhất.
Thật khiến người ta động lòng.
Đáng tiếc, trừ Chu Kiều ra.
Cô chỉ lạnh lùng đi tới trước mặt Sở Tây Lâm, nói: “Đứng lên.”
Hoàng Tề Thiệu đang định mở miệng: “Cô hai này, cô đừng…”
Nhưng còn chưa dứt lời, ông ta đã hoa cả mắt, bị đẩy ngã ra đất.
“Đứng lên!” Chu Kiều lạnh giọng nói với Sở Tây Lâm.
Thế nhưng Sở Tây Lâm lại nhìn chằm chằm cô bằng một ánh mắt đầy chán ghét.
Chu Kiều không phí lời nữa, cô đột nhiên giơ tay ra, ẩn người lên tường, bóp cổ anh ta, giọng điệu lạnh lùng, tàn khốc vô cùng: “Không nghe hiểu tiếng người? Hả?”
“Cô… là cô… cút…”
“Cút?” Chu Kiều cười nham hiểu: “Sở Tây Lâm, là anh cầu xin tôi đến xử lý chuyện của nhà họ Sở, hiện giờ anh muốn chịu thua thì cũng phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không.”
Đã vài ngày Sở Tây Lâm không ăn không uống nên cả người đã yếu đến mức không thể phản kháng nổi. Anh ta bị ấn chặt lên tường, cổ cũng bị Chu Kiều bóp lấy, thế nhưng vẫn quật cường trợn mắt nhìn người trước
mặt mình, hai tai anh ta không hề nghe thấy điều gì cả, chỉ một mực nói: “Đều là các người hại… là các người… giết chết mẹ tôi, hại tôi không còn mẹ nữa…”
Chu Kiều không hề chột dạ, cũng chẳng hề hổ thẹn: “Vậy thì đã sao, rất nhanh, ông nội của anh, bà nội của anh, nhà họ Sở, từng thứ một đều sẽ không còn nữa.”
Sở Tây Lâm giống như bị kích động, cả người run lên.
Trong mắt dần dần càng trở nên hung ác.
Giống như một con thú non bị tổn thương.
Nhưng Chu Kiều hoàn toàn không sợ, thậm chí lực tay của cô còn tăng thêm mấy phần.
“Còn có, tôi chỉ nhìn anh một lần, lần sau còn dám ném đồ vào tôi, cẩn thận cái móng của anh đấy.”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng mà chậm rãi, mang theo sự thô bạo bị kiềm hãm nào đó khiến người ta có cảm giác sợ hãi xông thẳng từ xương cụt lên.
Lần đầu tiên Sở Tây Lâm cảm thấy, hình như Chu Kiều có chỗ nào đó không đúng lắm.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Chu Kiều cũng không hỏi nhiều mà tiếp tục làm việc.
Chỉ là, chờ cuộc họp cả ngày kết thúc, Chu Kiều đã định về trường mà Sở Tây Lâm vẫn không xuất hiện.
Không chỉ là một ngày, liên tục ba ngày anh ta cũng chưa từng xuất hiện.
Mỗi lần cô hỏi trợ lý Lưu: “Sở Tây Lâm đâu?”
Trợ lý Lưu chỉ lộ vẻ khó xử, trả lời một câu: “Sở tổng không tới.”
Nhưng anh ta cũng không nói tại sao không tới.
Lúc đầu Chu Kiều còn không để ý. Thế nhưng nhiều ngày trôi qua, các thành viên hội đồng quản trị thấy Sở Tây Lâm mãi không xuất hiện ở công ty thì cũng bắt đầu rục rịch. Cô không thể không để ý nữa.
Dù sao vào thời điểm mấu chốt này, tổng giám đốc lại không thấy đầu thì sẽ khiến người ta có cảm giác là đang chạy trốn.
Nhân lúc nghỉ trưa một tiếng, lại mới đuổi một các thành viên hội đồng quản trị đi xong, cô làm hết để thi đấu rồi chuẩn bị kéo trợ lý Lưu tới để hỏi thăm tung tích của Sở Tây Lâm.
“Em không hỏi anh ta được đâu.” Hình như Tần Phỉ nhận ra ý đồ của cô, anh đặt bài thi trong tay xuống, nói với cô.
Chu Kiều không hiểu: “Tại sao?”
Tần Phỉ cũng không giấu giếm, anh ngắm nghía cây bút trong tay, tựa vào cửa sổ tắm nắng, trông dáng vẻ rất lười biếng: “Vụ án Lâm Mỹ Tinh mất tích đã kết án rồi.”
Hôm đó,lúc Sở Tây Lâm cầm điện thoại di động lên rồi lập tức thay đổi sắc mặt, Tân Phỉ đã bảo Thẩm Ngang đi thăm dò tin tức.
Kết quả, rất nhanh Thẩm Ngang đã nói cho anh biết, vụ án của Lâm Mỹ Tinh đã kết thúc rồi.
“Tìm được người rồi sao?” Chu Kiều để bụng.
Dù sao chuyện này cũng liên quan tới sự sống chết của Chu Nghiêm Tuấn.
Tần Phỉ lắc đầu: “Không, chỉ là Cục Cảnh sát gọi điện tới nói, thời gian tìm kiếm tốt nhất đã trôi qua, một tháng rồi, nên kết án thôi.”
Vẻ mặt Chu Kiều lập tức hơi thay đổi.
Kết án, cũng có nghĩa là chút hành động tìm kiếm kia cuối cùng sẽ đình chỉ hết.
Từ nay về sau, Lâm Mỹ Tinh sẽ ở trong danh sách người mất tích, mãi cho tới lúc tên của bà ta bị xóa đi.
Cuối cùng Chu Kiều cũng hiểu vì sao mấy ngày hôm nay Sở Tây Lâm không xuất hiện ở công ty.
Tại sao vẻ mặt của trợ lý Lưu lại kỳ quặc như vậy.
Chu Kiều nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cô vẫn dọn dẹp chút đồ đạc, định xuống tầng.
Tần Phỉ thấy hành động của cô thì cũng không thấy bất ngờ, chỉ hỏi một câu: “Cha em là kẻ đầu sỏ, em xác định anh ta bằng lòng gặp em sao?”
“Không gặp cũng phải gặp, em không thể bị anh ta dây dưa mệt mỏi thế này được.”
Vì hạng mục này cô đã chèn ép các thành viên hội đồng quản trị không thể động đậy. Nếu một khi Sở Tây Lâm chịu thua, đám người kia tất nhiên sẽ phản công, tới lúc đó cô cũng sẽ bị liên lụy.
Điều quan trọng nhất chính là, không đánh đã chịu thua không phải phong cách của cô!
Tần Phỉ nghe xong cũng không nói gì nữa, khóe môi anh cong lên cười mỉm, đứng dậy rồi nói: “Vậy tôi đưa em đi.”
Theo bản năng Chu Kiều từ chối: “Không cần, tự em…”
“Em biết anh ta ở đâu à?”
Một câu nói của Tần Phỉ khiến cô cứng họng, cuối cùng đành thỏa hiệp: “Vậy làm phiền thấy rồi.”
Hai người tiếp tục đi tới nhà họ Sở.
Tới nơi, Chu Kiều nói cảm ơn rồi xuống xe, tiến vào cửa nhà họ Sở.
Chỉ là, vừa bước vào cửa cô đã thấy không đúng lắm.
Đám người giúp việc trong nhà họ Sở không thấy đầu, nhà cửa vô cùng trống trải.
Chuyện gì thế này?
Theo lý mà nói, nhà họ Sở vẫn chưa sụp đổ mà?
Sao lại tiêu điều như vậy được?
Lúc này, trên tầng loáng thoáng truyền tới tiếng gào khóc trầm thấp: “Cậu chủ… Cậu chủ, cậu mở cửa đi…”
Cậu chủ?
Sở Tây Lâm?
Chu Kiều lập tức bước nhanh lên tầng.
Quả nhiên nhìn thấy dì Vương đang đứng khóc hỗ trước cửa phòng Sở Tây Lâm: “Cậu chủ, cậu mau mở cửa đi, cậu không ăn không uống như vậy là không được đầu…”
Chu Kiều vừa nghe đã thấy không ổn, cô vội vàng chạy đến: “Đã ở trong đó bao nhiêu ngày rồi?”
Dì Vương bị sự xuất hiện đột ngột của Chu Kiều làm cho giật nảy mình, bà ta ngơ ngác lắp bắp thốt lên: “Ba, ba ngày rồi. Tôi gõ cửa thế nào cậu ấy cũng không trả lời.”
Chu Kiều nhíu mày: “Vậy những người khác đâu rồi?”
“Đều bị cậu ấy… mắng chạy hết rồi.”Nói tới đây, dì Vương không nhịn được khóc nức lên. Rõ ràng bà ta vô cùng lo lắng cho Sở Tây Lâm.
Lúc này Chu Kiều không dám lãng phí thời gian, cô đẩy dì Vương đang đứng chắn ở cửa ra, đá một cước lên cửa phòng.
“Đùng…”
Tiếng động kia vang vọng rất lớn khiến dì Vương bị dọa sợ. Bà ta tức giận, nói: “Cô đang làm gì thế!” Rồi vội vàng chạy tới chắn trước cửa.
Ánh mắt Chu Kiều lạnh xuống, làm gì có chuyện cô thèm để ý tới bà già này, cô trực tiếp gạt bà ta sang một bên, tiếp tục đạp cửa.
“Đừng…”
“Đùng…”
“Đừng…”
Tiếng đạp cửa vang lên liên tục không ngừng nghỉ.
Dì Vương bị đẩy ngã rất đau, nhưng khi nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cô thì không dám tiến lên nữa.
Cuối cùng, dưới cú đá thứ tư, cửa “rầm rầm” rơi xuống.
Dì Vương là người đầu tiên vọt vào.
Sau đó, cô nghe thấy một tiếng kêu đau đớn của bà ta: “Cậu chủ ơi, cậu chủ của tôi ơi, cậu đang làm gì vậy chứ! Tại sao cậu lại ngược đãi bản thân như vậy! Cậu xem mình đi, đã thành dáng vẻ gì rồi!”
Chu Kiều cũng lập tức đi vào,
Chỉ là, cả căn phòng tối đen, căn bản không thể phân biệt rõ ngày và đêm.
Cô hơi chậm bước lại, sau khi mắt thích ứng được bóng tối trong phòng thì mới đi vào, lạnh lùng nói với người đang ngồi đờ đẫn dưới đất: “Bên phía công ty cần có anh đứng ra chủ trì, anh định lúc nào thì đi?”
Giọng nói của cô giống như máy móc,
Sở Tây Lâm đột nhiên ngẩng đầu lên, dưới ánh sáng tối tăm sự hung ác trong mắt lộ ra không hề che đậy.
Thế nhưng lý trí còn sót lại khiến anh ta kiềm chế được, nghẹn giọng nói ba chữ: “Cút ra ngoài.”
Tuy nhiên, Chu Kiều không hề dao động, cô thờ ơ nói: “Hội đồng quản trị ầm ĩ lên muốn gặp anh.”
“Cút ra ngoài!” Giọng điệu Sở Tây Lâm rõ ràng không khống chế nổi nữa.
“Hiện giờ bên phía Hâm Thịnh…”
“Tôi bảo cô cút ra ngoài!!!”
Cuối cùng Sở Tây Lâm vẫn mất khống chế, tiện tay ném mạnh một cái bình hoa pha lê về phía Chu Kiều.
“Xoảng” một tiếng, nước và vụn pha lê vỡ bắn tung tóe.
Cũng may Chu Kiều phản ứng nhanh, đầu cô nghiêng sang một bên nên không bị đập trúng, thế nhưng mảnh pha lê vỡ vẫn khiến cổ của cô bị thương.
Cảm giác nóng rát kia khiến sắc mặt cô nhanh chóng lạnh như băng.
Chỉ là cô còn chưa phát tác, ngoài cửa đã vang lên một loạt tiếng bước chân.
“Tây Lâm! Tây Lâm?”
Sau đó, một người đàn ông tuổi trung niên lạ mặt vội vàng xông vào.
Sở Tây Lâm vốn đang hung ác, vừa thấy người đó thì kinh ngạc, vui mừng lẫn lộn, không biết phải miêu tả cảm giác của mình thế nào: “Chú Hoàng? Sao chú lại quay về? Không phải chú đang nghỉ phép ở nước ngoài
u?”
Chú Hoàng này chính là một người trong hội đồng quản trị, tên là Hoàng Tề Thiệu.
Có thể nói, ông ta đã nhìn Sở Tây Lâm lớn lên, đối xử với Sở Tây Lâm vô cùng tốt. Ngay cả trước kia anh ta muốn học khảo cổ thì vị Giám đốc Hoàng này cũng dốc sức nói giúp trước mặt ông cụ Sở thì mới nên chuyện.
Thế nên Sở Tây Lâm có tình cảm như tình cảm cha con với ông ta.
“Chủ nghe Sở thị xảy ra chuyện nên vội vàng quay về. Cháu có khỏe không?” Hoàng Tề Thiệu lộ rõ vẻ lo lắng.
Đối mặt với sự đả kích rằng cha mẹ đã qua đời và bị trọng trách của nhà họ Sở đè nặng tới mức không thở nổi, người thanh niên này cuối cùng đã để lộ ra vẻ mặt mềm yếu nhất trước người thân duy nhất: “Chú Hoàng,
mẹ cháu… thật sự không còn nữa…”
Hoàng Tề Thiệu vội vàng an ủi: “Không sao, Tây Lâm, không sao cả, chuyện này chủ cũng vừa nghe nói, không sao, sẽ không sao đâu, tất cả rồi sẽ qua thôi.”
Sở Tây Lâm cuộn mình lại, nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng này.
Trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng nức nở đầy ấm ức và thế lương của anh ta.
Đó là sự đau đớn và yếu ớt của một đứa trẻ đột nhiên mất đi tất cả những người thân cận nhất.
Thật khiến người ta động lòng.
Đáng tiếc, trừ Chu Kiều ra.
Cô chỉ lạnh lùng đi tới trước mặt Sở Tây Lâm, nói: “Đứng lên.”
Hoàng Tề Thiệu đang định mở miệng: “Cô hai này, cô đừng…”
Nhưng còn chưa dứt lời, ông ta đã hoa cả mắt, bị đẩy ngã ra đất.
“Đứng lên!” Chu Kiều lạnh giọng nói với Sở Tây Lâm.
Thế nhưng Sở Tây Lâm lại nhìn chằm chằm cô bằng một ánh mắt đầy chán ghét.
Chu Kiều không phí lời nữa, cô đột nhiên giơ tay ra, ẩn người lên tường, bóp cổ anh ta, giọng điệu lạnh lùng, tàn khốc vô cùng: “Không nghe hiểu tiếng người? Hả?”
“Cô… là cô… cút…”
“Cút?” Chu Kiều cười nham hiểu: “Sở Tây Lâm, là anh cầu xin tôi đến xử lý chuyện của nhà họ Sở, hiện giờ anh muốn chịu thua thì cũng phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không.”
Đã vài ngày Sở Tây Lâm không ăn không uống nên cả người đã yếu đến mức không thể phản kháng nổi. Anh ta bị ấn chặt lên tường, cổ cũng bị Chu Kiều bóp lấy, thế nhưng vẫn quật cường trợn mắt nhìn người trước
mặt mình, hai tai anh ta không hề nghe thấy điều gì cả, chỉ một mực nói: “Đều là các người hại… là các người… giết chết mẹ tôi, hại tôi không còn mẹ nữa…”
Chu Kiều không hề chột dạ, cũng chẳng hề hổ thẹn: “Vậy thì đã sao, rất nhanh, ông nội của anh, bà nội của anh, nhà họ Sở, từng thứ một đều sẽ không còn nữa.”
Sở Tây Lâm giống như bị kích động, cả người run lên.
Trong mắt dần dần càng trở nên hung ác.
Giống như một con thú non bị tổn thương.
Nhưng Chu Kiều hoàn toàn không sợ, thậm chí lực tay của cô còn tăng thêm mấy phần.
“Còn có, tôi chỉ nhìn anh một lần, lần sau còn dám ném đồ vào tôi, cẩn thận cái móng của anh đấy.”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng mà chậm rãi, mang theo sự thô bạo bị kiềm hãm nào đó khiến người ta có cảm giác sợ hãi xông thẳng từ xương cụt lên.
Lần đầu tiên Sở Tây Lâm cảm thấy, hình như Chu Kiều có chỗ nào đó không đúng lắm.
Bình luận facebook