• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vợ Yêu Là Đại Lão (6 Viewers)

  • Chương 67

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
126735.png
Thế nên, cả một buổi sáng chuyện cứ ầm ĩ không ngừng.


Đám người bên pháp chế cũng bị cô làm cho sắp tuyệt vọng.


Khoảng thời gian này, mỗi ngày đều phải xem phần hợp đồng kia nên bọn họ đã thuộc làu làu rồi. Thế nhưng muốn nói tới cách giải quyết?


Không có.


Không phải giả vờ không có, mà thật sự không có.


Hợp đồng này quá tỉ mỉ, lúc trước bọn họ đã tốn rất nhiều thời gian mới quyết định được. Làm gì có sơ hở để phản bác lại đối phương chứ.


Chu Kiều ngồi đó, thấy bọn họ thật sự bị mình ép tới mức sắp không chịu được thì mới không thể làm gì khác, để mọi người đi hết.


Tần Phỉ đã ngồi đây làm khách nhiều ngày, thầy cô ngồi ở ghế chủ trì xoa xoa trán thì rất rõ ràng, cô bé đã bị bao vây trong thế cục khó khăn.


Nếu không có người giúp thì chỉ e người cuối cùng gặp xui xẻo chính là cô.


Tần Phỉ suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lấy điện thoại di động ra, cúi đầu gửi một tin nhắn đi.


Bên kia rất nhanh đã trả lời một tin đã hiểu.


Nhìn hai chữ đơn giản như vậy, Tân Phỉ đột nhiên phát hiện hình như mình đã giúp cô quá nhiều lần.


Ngay từ đầu, trong lần thi đấu ở trường học, anh muốn giúp cô một việc nhỏ để rửa sạch nỗi oan là kẻ cuồng nhìn trộm, kết quả không ngờ, vừa giúp đỡ đã giúp đỡ nhiều lần như vậy.


Chậc.


Rõ ràng trước đó anh cũng không để ý tới cô bé này cho lắm.


Sao lại dần dần lại thay đổi cơ chứ?


Đại khái là vì trên người cô bé này có quá nhiều bí mật, khiến anh không tự chủ được phải đi thăm dò.


Khóe miệng của Tần Phỉ hơi cong lên, anh cất điện thoại di động đi. Chỉ là, khi anh ngẩng đầu lên một lần nữa thì đã không thấy Chu Kiều đâu.


Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, cửa nhà vệ sinh nữ để một cái biển đang sửa chữa.


Cánh cửa nhà vệ sinh bị đóng chặt.


Chu Kiều đứng bên trong, mở vòi nước, lấy điện thoại di động ra gọi.


Điện thoại vừa bắt máy, không chờ Chu Kiều mở lời đã nghe thấy người bên kia bắt đầu báo cáo: “Boss, cô bé vẫn hôn mê chưa tỉnh, nhưng cơ thể về cơ bản đã hồi phục, hoàn toàn có thể bắt đầu phẫu thuật chữa trị.”


Chu Kiều ừ một tiếng, sau đó nói: “Tìm người thay tôi điều tra những hành động của Giang thị gần đây.”


“Giang thị?” Cấp dưới khựng lại, không xác định hỏi: “Là Tập đoàn Giang thị ạ?”


“Đúng.”


Cấp dưới ở đầu dây bên kia hơi ngạc nhiên: “Boss, chị định hợp tác với Giang thị ạ? Thế nhưng lúc ấy chị tung câu kia ra ngoài thì đã vả thẳng vào mặt Tổng Giám đốc Giang, dù hắn là… của chị…”


Anh ta còn chưa nói xong đã bị Chu Kiều ngắt lời: “Không hợp tác, chỉ cần điều tra một chút rồi gửi cho tôi là được.”


Cấp dưới ngẩn ra, sau đó mới bình tĩnh lại, trả lời: “Vâng ạ.”


Cuộc điện thoại không quá hai phút đã kết thúc.


Chu Kiều đứng trước cửa sổ, nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài.


Nếu dự án của Sở thị thật sự rơi vào cảnh tuyệt vọng, vậy thì hãy đổi điểm xuất phát đi.


Để Giang Mộ Uẩn có việc phải làm như vậy cũng coi như kéo dài cho dự án Hâm Thịnh chút thời gian.


Chỉ cần có thời gian thì sẽ có cách.


Lập tức, cô đóng vòi nước lại rồi đi ra ngoài, trở về văn phòng của tổng giám đốc.


Tân Phỉ vẫn ngồi đó uống trà, anh cầm bút vẽ vời gì đó trên giấy, nhìn qua giống như một người không xương.


Sau khi cô đưa mắt nhìn một cái thì quay về vị trí của mình.


Trợ lý Lưu vẫn đứng bên cạnh giúp đỡ, làm trợ lý cho cô, vẻ mặt trông rất trầm trọng. Rõ ràng anh ta đang lo lắng vì chuyện này.


Chỉ là không bao lâu sau, Hoàng Tề Thiệu lập tức xuất hiện bên ngoài cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.


“Cô hai.” Ông ta đứng ở cửa, cung kính chào một tiếng.


Toàn bộ công ty, bao gồm cả nhà họ Sở, thậm chí cả trợ lý Lưu bên cạnh đều gọi cô là cô Chu.


Chỉ có vị Giám đốc Hoàng này gọi cô là cô hai.


Trợ lý Lưu đứng bên cạnh lập tức đứng dậy, hô một tiếng: “Giám đốc Hoàng.”


Hoàng Tề Thiệu hòa nhã khoát tay rồi đi vào, đứng trước mặt Chu Kiều, ông ta hỏi: “Tôi muốn tới hỏi xem, chuyện này có nghĩ ra cách giải quyết gì hay không?”


Chu Kiều ngẩng đầu lên nhìn ông ta nhưng không nói lời nào.


Ông ta lập tức hiểu rõ, vội vàng giải thích: “Cô đừng hiểu nhầm, tôi chỉ muốn giúp đỡ Tây Lâm, từ nhỏ tôi đã nhìn cậu ấy lớn lên. Lần này, cha mẹ đều đã qua đời, thật sự rất đáng thương. Tối hôm qua, cậu ấy còn ngồi


bất động ở đó không ngủ, tôi thấy cũng…”


Lúc này Chu Kiều mới lên tiếng: “Cơ bản đã có đối sách, nhưng nếu hội đồng quản trị có đối sách tốt hơn, vậy thì càng tốt.”


Trợ lý Lưu ngoài ý muốn nhìn cô một cái. Thế nhưng cuối cùng anh ta không lên tiếng.


Hoàng Tề Thiệu gật đầu liên tục: “Đúng thế, đúng thế, tôi trở lại sẽ nói với bọn họ xem sao.” Sau đó, ông ta để thứ ở trong tay lên bàn: “Đây là mấy tập tài liệu tôi thấy ở trên bàn của Tây Lâm, không biết có tác dụng


hay không nên đã mang tới cho cô.”


Nói xong ông ta mới rời đi.


Chờ người đi rồi, trợ lý Lưu đứng bên cạnh mới nói: “Không cần thiết, mối quan hệ giữa Giám đốc Hoàng và Tổng Giám đốc Sở khá thân thiết, cô không cần phải lừa ông ấy. Với lại… những thành viên khác trong hội


đồng quản trị căn bản không nghe theo ông ấy, tình cảnh của ông ấy ở hội đồng quản trị cũng rất khó khăn.”


Nói xong anh ta ôm tài liệu rời đi.


Chu Kiều vẫn không hề bị dao động, cô ngồi yên tại chỗ lật xem tài liệu.


Tần Phẳngồi ở khu tiếp khách lúc này lại loạng choạng cầm bài thi tới, sau đó ngồi ở đó, hỏi: “Em cảm thấy Giám đốc Hoàng là chỗ đột phá sao?”


Vẻ mặt của Chu Kiều không hề thay đổi, thế nhưng cô vẫn hỏi một câu: “Thầy định kết thúc huấn luyện lúc nào?”


Tần Phỉ nhướng mày: “Ghét bỏ tôi hả?”


Chu Kiều gật đầu: “Vâng.”


Tân Phỉ tức quá mà cười.


Cô bé này đúng là không hề che giấu gì cả mà.


Thiệt cho anh còn tính toán thay cô.


Chậc, vụ mua bán này xem như bị thiệt lớn rồi.


Mà lúc này Chu Kiều đã mở những tài liệu kia ra.


Chỉ là, khi lật một trong số đó, lông mày cô không tự chủ nhíu lại.


Tần Phỉ thấy vẻ mặt cô không đúng lắm bèn hỏi một câu: “Sao thế?”


Chu Kiều không trả lời, cô chỉ im lặng nhìn tài liệu kia.


Tần Phỉ hiếm khi mới thấy vẻ mặt cô như vậy thì không khỏi để ý tờ giấy kia hơn một chút.


Kết quả lại phát hiện, đó là một tờ giấy giám định.


Là một tờ giấy giám định mộ cổ.


“Em muốn mở nghĩa địa? Định biển bên đó thành nghĩa trang à?” Tân Phỉ lười nhác nói lung tung một câu.


“Đây là đồ của Sở Tây Lâm, chắc là không cẩn thận bị lẫn trong tài liệu.”


Cô nhớ lúc trước ông cụ Sở nói Sở Tây Lâm không ở nhà là vì đi khảo sát.


Nhìn thời gian trên tờ giấy thì chắc là đi khảo sát thứ này.


Nói xong cô bèn ném tài liệu kia sang một bên.


Chỉ là vừa định đặt xuống thì lúc khóe mắt liếc qua lại vô tình nhìn thấy một chỗ khiến tay cô phải khựng lại.


Tần Phỉ nhìn thấy động tác của cô thì nhướng mày: “Sao thế? Có phải em cảm thấy làm nghĩa địa cũng không tệ đúng không?”


Chu Kiều không trả lời, chỉ quay đầu lại nhìn anh, hỏi: “Rốt cuộc lúc nào thấy mới đi?”


“…” Tần Phỉ tức giận đến mức phát cáu: “Đồ không lương tâm.”


“???”


Sao cô lại không lương tâm?


Người này đúng là kỳ quặc.


Thế nhưng rất nhanh cô đã không còn để ý Tần Phỉ nữa mà chuyển sang tờ giám định kia.


Nghĩa địa…


Chu Kiều nhìn vị trí nghĩa địa kia, một suy nghĩ chưa cụ thể lắm dần dần hình thành.


Tần Phỉ ở bên cạnh nhìn dáng vẻ tập trung của cô thì không khỏi ngạc nhiên, cô sẽ nghĩ ra cách gì đây?


Một nghĩa địa, lẽ nào cố định lật tung tất cả lên à?


Mang theo sự tò mò như vậy, Tân Phỉ bèn yên lặng chờ đợi như thế.


Đáng tiếc, một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua…


Đợi cả một tuần, từ đầu tới cuối vẫn không thấy cô có bất cứ hành động nào.


Ngược lại, đám người trong hội đồng quản trị lại không chịu nổi, tới gây sự trước.


Thế nhưng đám người này căn bản không thể tạo thành sự sợ hãi cho Chu Kiều, hơn nữa…


Cô còn chưa kịp mở lời thì Hoàng Tề Thiệu đã lên tiếng làm những người kia yên lòng trước.


Có thể thấy, ông ta thật sự thương Sở Tây Lâm, từng câu từng chữ đều cố gắng kéo dài thời gian cho anh ta, kết quả khiến đám người trong hội đồng quản trị vô cùng không vui.


Tân Phỉ thấy rõ tất cả những điều này.


Chờ những người đó đi rồi, anh tốt bụng nói một câu: “Em mà không chuẩn bị thì chỉ bằng một thành viên hội đồng quản trị sẽ không ngăn được nữa đâu.”


Kết quả, không ngờ Chu Kiều lại tiếp lời, cô hỏi: “Vậy thầy cảm thấy em phải làm thế nào?”


Điều này lại khiến Tần Phỉ bất ngờ, thế nên anh không kịp phản ứng, theo bản năng trả lời một câu: “Nếu hạng mục hiện giờ không tìm được chỗ đột phá thì tìm chỗ khác để ra…”


Chữ “tay” còn chưa kịp nói ra thì lông mày anh đã hơi nhướng lên, nhìn về phía cô bằng ánh mắt sâu thăm thẳm.


Chậc, cô bé này đang đùa giỡn với trí thông minh của anh sao?


Thế mà lại mượn cơ hội để thăm dò anh!


Thế mà anh vẫn ngu ngốc bị lừa.


Chu Kiều thấy anh không nói gì thì rũ mắt, tiếp tục xem tài liệu.


Tần Phỉ cười như không cười, tựa lưng vào ghế dựa: “Sao không hỏi tiếp đi?”


Chu Kiều bình tĩnh nói: “Thấy cũng không nói hết lời.”


“Vậy tôi nói xong thì em sẽ hỏi tiếp chứ?”


“Em không ngại học với thấy nhiều hơn một chút đâu.”


Tần Phỉ nghe vậy thì bật cười một tiếng.


Lúc này lại nhận thấy nhanh thể.


Anh hơi cúi người, tiến sát tới, nhẹ nhàng, thong thả nói: “Bạn học Chu này, học nhiều phải nộp học phí đó.”


Chu Kiều lạnh lùng: “Vậy thì thôi đi, em không có tiền.”


Tần Phỉ lại tiến tới gần hơn, giọng nói trầm thấp kia nhuốm thêm chút khàn khàn đầy mê hoặc: “Vậy thì đổi thành thứ khác cũng được…”


(Chuyện ngoài lề:


Thẩm Ngang: Đúng đúng đúng. Đổi thành thứ khác! Đổi thành thứ khác! Thứ mà tuyệt vời nhất, ai ai cũng thích ấy!)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom