• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vợ Yêu Là Đại Lão (2 Viewers)

  • Chương 62

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
126730.png
Trên thanh tìm kiếm là bốn chữ Tập đoàn Giang thị, phía dưới là các loại thông tin về Giang thị, vô số tin tức ùn ùn kéo đến làm người xem hoa cả mắt.


Đó là ông chủ thực sự sau lưng công ty Hâm Thịnh.


Giang Mộ Uẩn.


Cô thật không ngờ mình lại đụng độ người này nhanh như vậy.


Chu Kiều lại tùy ý lướt màn hình vài cái, cuối cùng dừng mắt ở một tin tức: Tập đoàn Giang thị và công ty trách nhiệm hữu hạn Thời Hợp đã thống nhất ý định hợp tác.


Chỉ một vài câu đơn giản, không miêu tả nhiều, nhưng lại khiến cô hơi nheo mắt lại.


Quả nhiên, vẫn hợp tác với nhà họ Thời.


Không ngờ sau khi trải qua chuyện đó, Giang Mộ Uẩn vẫn muốn hợp tác với cha cô.


Xem ra chưa ăn đủ đau khổ.


Trong phòng rất yên tĩnh, ánh sáng yếu ớt, cả khuôn mặt cô chìm trong bóng tối, khiến vẻ mặt cô trông hơi u ám.


Sáng hôm sau, Chu Kiều ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh, cô đang định ra ngoài ăn bữa sáng, nhưng vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy ngoài cổng trường vắng tanh có một chiếc ô tô chờ sẵn.


Sau đó, cô lập tức nhìn thấy Sở Tây Lâm bước từ trên xe xuống.


Anh ta trông hơi sa sút, hai mắt đỏ ngầu vì đầy tơ máu, quần áo vẫn là bộ ngày hôm qua, rõ ràng lại bị mấy chuyện kia hành hạ đến mức cả đêm không ngủ.


Anh ta đi đến trước mặt Chu Kiều, vẻ mặt chần chờ, dường như rất khó mở miệng.


Chu Kiều đợi hồi lâu, cuối cùng không nhẫn nại được nữa: “Anh có việc gì không? Không có thì tôi đi trước.”


“Thật có lỗi, thái độ của tôi ngày hôm qua không được tốt lắm.” Sở Tây Lâm thầy Chu Kiều định rời khỏi thì cuối cùng mới mở miệng: “Trợ lý Lưu nói cách làm của cô mới đúng.”


“Rồi sao nữa?”


Chu Kiều không tin anh ta lại rảnh rỗi đến mức cố ý đến đây xin lỗi mình.


Thằng nhóc này có tính tình thiếu gia, bình thường sẽ không dễ dàng cúi đầu.


Quả nhiên, giây tiếp theo cô chợt nghe thấy anh ta nói: “Cô có cách nào… giúp công ty không.”


Nhưng thật ra, Sở Tây Lâm từ tận trong lòng trong mắt đều cảm thấy nực cười.


Một học sinh cấp ba như Chu Kiều thì có thể biết cái gì chứ?


Nhưng trợ lý Lưu lại tỏ vẻ rằng nếu có người có thể giải quyết được chuyện này thì đó chỉ có thể là Chu Kiều, bởi vì cô nắm rõ cả hạng mục.


Vì thế, chỉ vì một câu “nắm rõ” này, cuối cùng anh ta vẫn đến đây.


Mặc dù Sở Tây Lâm không cho rằng Chu Kiều có thể giải quyết. Hơn nữa, chưa chắc cô đã bằng lòng giải quyết. Dù sao thì bây giờ cô hoàn toàn không muốn có bất cứ liên quan gì với nhà họ Sở.


“Anh nhờ tôi giúp anh?” Trong mắt Chu Kiều hơi gợn sóng.


Sở Tây Lâm càng cảm thấy không tin tưởng: “Nếu như cố không làm được thì…”


“Lên xe.”


Lời nói của Chu Kiều khiển Sở Tây Lâm giật mình sửng sốt, đầu óc nhất thời không kịp nhảy số theo lối suy nghĩ của cô: “Đi đâu cơ?”


“Đến công ty.”


Chu Kiều cũng không quay đầu lại mà chỉ bỏ lại câu này, rồi lập tức lên xe.


Sở Tây Lâm lúc này mới hoàn hồn.


Đây là… Đồng ý?


Chẳng lẽ cô thực sự có biện pháp à?


Anh ta lập tức lên xe theo.


Ở nửa đường Chu Kiều chỉ mua một suất cơm nắm ở cửa hàng bán bữa sáng, vừa gặm vừa bớt thời giờ hỏi vài câu.


“Tình hình của công ty bây giờ thế nào?”


“Tình hình không khả quan lắm, chuyện hạng mục mắc cạn là một đòn nặng nề giáng xuống công ty, bên phía Hâm Thịnh vẫn cắn chúng ta không chịu buông, yêu cầu chúng ta lập tức trả khoản vi phạm hợp đồng.”


“Ông nội anh bây giờ thế nào?”


“Ông ấy đang tĩnh dưỡng, tôi không dám nói chuyện này cho ông ấy biết.”


“Bây giờ hội đồng quản trị thế nào?”


“Họ vẫn làm ầm lên.”


Chu Kiều gật đầu, không khác gì so với dự đoán của mình cho lắm. Không có ông cụ, nhà họ Sở trên cơ bản đúng là năm bè bảy mảng.


Trong suốt cuộc hành trình sau đó, Chu Kiều không nói gì nữa.


Thẳng đến khi xe dừng ở cổng công ty, cả hai cùng nhau bước vào.


Lúc này đang là giờ làm việc, có rất nhiều nhân viên ra vào đại sảnh, hầu hết đều không biết Chu Kiều. Bởi vậy, khi nhìn thấy cô và Sở Tây Lâm cùng xuất hiện, mọi người ai cũng nhìn chăm chú. Rất nhiều người đều


đoán xem cô gái này và tổng giám đốc mới của bọn họ có mối quan hệ gì.


Trợ lý Lưu ở trên tầng, vừa nhận được tin tức từ quầy lễ tân thì lập tức đi thang máy xuống, khi nhìn thấy Chu Kiều bên cạnh Sở Tây Lâm, ánh mắt anh ta sáng ngời: “Cô Chu!”


Chu Kiều thản nhiên trả lời: “Ừm.”


“Có việc gì à?” Sở Tây Lâm hỏi.


Đề cập đến việc này, trợ lý Lưu lúc này mới nhớ tới mục đích chủ yếu mà mình xuống tầng: “Các thành viên trong hội đồng quản trị đã ở phòng họp đợi anh cả buổi sáng rồi.”


Sở Tây Lâm chết lặng gật đầu, đang định đồng ý thì ai ngờ Chu Kiều lại nói: “Nói với bọn họ rằng Tổng Giám đốc Sở bây giờ bề bộn nhiều việc, không rảnh gặp ai hết.” Tiếp theo lại dặn dò một câu: “Trợ lý Lưu, phiền


anh mang tư liệu về hạng mục đến đây, nhớ kỹ, tất cả đấy.”


Trợ lý Lưu lập tức gật đầu: “Được.”


Sau đó, anh ta lập tức nhìn theo Chu Kiều dẫn đầu vào thang máy.


Sở Tây Lâm cũng đi theo, nhưng anh ta khó hiểu hỏi: “Tại sao không gặp bọn họ thế?”


“Một đám nhàn rỗi thì sao phải gặp, lãng phí thời gian.” Chu Kiều nhìn con số nhảy lên trên màn hình, lạnh lùng trả lời.


Sở Tây Lâm bị cô nói như vậy, cảm thấy cũng có lý.


Mấy ngày nay anh ta chỉ lo đối phó với đám người kia, còn chuyện chính thì chẳng kịp làm.


Thang máy nhanh chóng tới tầng cao nhất, hai người một trước một sau vào văn phòng, còn chưa ngồi nóng chỗ thì trợ lý Lưu đã rất chuyên nghiệp, ôm một chồng tài liệu rất dày đi đến.


“Cố Chu, đây là tất cả những tư liệu về hạng mục lần này.”


“Um.”


Chu Kiều ngồi trên sô pha, rút một tập tài liệu trong đó rồi đọc kỹ.


Sở Tây Lâm không dám tùy ý quấy rầy, tạm thời xử lý tất cả công tác thông thường trước.


Chỉ là đôi lúc, anh ta không tự chủ được mà ngẩng đầu lên nhìn Chu Kiều.


Không biết tại sao, trông cô lúc này hoàn toàn không có vẻ ngây ngô co quắp mà một học sinh cấp ba thường có.


Rõ ràng cô chỉ mặc quần áo hàng ngày,im lặng ngồi ở đó lật xem tài liệu mà thôi, nhưng không hiểu sao lại có khí chất trầm ổn như thể mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát vậy.


Cảm giác dường như cô có khí chất của một tổng giám đốc hơn cả anh ta.


Nhưng không phải cô xuất thân từ nông thôn à?


Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có tiếng ồn ào vang lên. Ngay sau đó, cánh cửa phòng bị đẩy ra.


“Tây Lâm, cậu đang làm cái gì thế!”


Vừa vào cửa, các thành viên hội đồng quản trị đã bắt đầu oán giận không ngừng.


“Cậu có biết chúng tôi ở phòng họp đợi cậu bao lâu rồi không?”


“Tây Lâm, tại sao cậu có thể làm như vậy chứ, chúng tôi sốt ruột sắp điên lên vì hạng mục Hâm Thịnh rồi, thế mà cậu lại trốn ở đây? Cậu có còn tự giác của một tổng giám đốc nữa hay không?”


Ngoài cửa, thư ký rất khó xử nói: “Thật có lỗi, Tổng Giám đốc Sở, tôi không ngăn họ lại được.”


Sở Tây Lâm tập mãi thành thói quen rồi, chỉ nói: “Không sao đâu.”


Các thành viên hội đồng quản trị hùng hổ chất vấn: “Tây Lâm, rốt cuộc cậu tỉnh giải quyết chuyện này như thế nào hả!? Trốn thì chắc chắn là không được rồi! Trừ phi cậu không phải Tổng Giám đốc Sở thị, nếu không,


cậu phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về chuyện này!”


“Nói đúng lắm!”


“Đúng vậy, Tây Lâm, cậu phải chịu trách nhiệm đấy!”


Trong bầu không khí căng thẳng, Chu Kiều đang ngồi trên ghế sô pha ở khu tiếp khách lại thản nhiên lên tiếng: “Trợ lý Lưu, rót cho tôi một cốc nước.”


Mọi người lập tức kinh ngạc bởi tiếng nói thình lình vang lên, lập tức quay đầu nhìn lại.


Kết quả, ai cũng không khỏi nhíu chặt mày, đặc biệt là Sở Thế Khang, vừa nhìn thấy Chu Kiều thì cứ như con gà xù lông nhảy dựng lên: “Sở Tây Lâm, sao nó lại ở đây hả?!”


Từ lần ở bệnh viện, bà cụ Sở nói thẳng rằng muốn người ngoài kia làm việc thì ông ta và Chu Kiều lập tức kết thú với nhau.


Lúc ấy, ông ta vốn tưởng rằng một con bé xuất thân nông thôn như Chu Kiều chắc chắn không bắt được hạng mục này, thậm chí còn nói tàn nhẫn rằng công ty mà dùng người như vậy chắc chắn sẽ phá sản!


Nhưng ai có thể ngờ người này không chỉ bắt được hạng mục mà còn bằng cách cực kỳ đơn giản, căn bản không có bất cứ kỹ xảo đàm phán nào.


Nếu sớm biết dễ dàng như vậy thì lúc trước ông ta đã không tự hành mình để từ chối rồi.


Trước mắt, không ngờ cô ta còn dám xuất hiện trước mặt mình!


Sao ông ta có thể không cáu giận được chứ!


Nhìn Chu Kiều vẫn còn lẳng lặng ngồi tại chỗ, cúi đầu đọc tài liệu, Sở Thế Khang lập tức bước đến trước mặt cô, quát lớn: “Mày còn ngồi đây làm gì, ngại ngày hôm qua gây sự chưa đủ to đúng không? Mày có biết vì con


bé quê mùa như mày mà bọn tao phải xin lỗi Tổng Giám đốc Hâm Thịnh bao nhiêu lần không hả? Mau cút khỏi đây ngay!”


Nhưng Chu Kiều vẫn ung dung ngồi đó, tiếp tục lật xem tài liệu trong tay, hoàn toàn không để ông ta vào mắt.


“Này! Mày bị điếc à? Tao đang nói chuyện mà mày không nghe thấy à?!” Bị thờ ơ, Sở Thế Khang rất bất mãn quát lớn một tiếng, nhưng ngay sau đó lập tức phát hiện trong tay Chu Kiều đang cầm tư liệu về hạng mục


Hâm Thịnh thì càng giận dữ hơn: “Mày là nhân viên trong công ty à? Không ngờ mày lại dám tùy tiện giở tài liệu công ty ra! Ai cho mày lá gan ấy!”


Dứt lời, ông ta lập tức giơ tay hất tài liệu trong tay cô đi.


“Xoạt!”


Tài liệu bị quăng đầy đất.


Một lúc lâu sau, Chu Kiều vô cảm ngẩng đầu lên, ngay lúc bị ánh mắt tối tăm của cô liếc nhìn, ông ta chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân lên lê[email protected]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom