Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Em muốn xin học bổng toàn phần à?” Du Thương có vẻ không kịp trở tay trước mục tiêu của cô.
“Vâng.”
Du Thương nhất thời hơi khó xử: “Chuyện này… Bởi vì học bổng toàn phần có yêu cầu… Em…”
Chu Kiều hỏi: “Yêu cầu gì ạ?”
“Thuộc top 30 toàn trường.”
Có trong nháy mắt, Chu Kiều muốn từ bỏ.
Toàn trường.
Vậy thì phải bao nhiêu người chứ.
Một môn toán đã đủ phiền rồi, còn phải học thêm cả các môn khác nữa, lại còn phải lọt vào top 30?!
Nhưng ngay sau đó, câu nói cực kỳ ma mị kia lập tức vang lên bên tai.
… Đó là tiền cưới vợ của tôi.
Cô cảm thấy anh đúng là mắc bệnh thần kinh giai đoạn cuối rồi!
Không ngờ lại cầm tiền cưới vợ đưa cho cô.
Tiền cưới vợ?
Đúng là có độc mà!
Nghĩ vậy, Chu Kiều lập tức quyết đoán đồng ý, tỏ vẻ mình sẽ cố gắng đạt yêu cầu, muốn thử xin xem sao.
Mặc dù Du Thương không hiểu tại sao cô muốn làm như vậy, nhưng mà học sinh có “hùng tâm trạng chí” đến thế, người làm giáo viên như anh ta tất nhiên không thể cản trở.
Đặc biệt là em học sinh cực kỳ có thiên phú trong toán học này.
Thể lại càng không thể cản!
Cuối cùng, nhờ thân phận cô hai của nhà họ Sở và thí sinh thi toán của Chu Kiều, trường học đã mở cánh cửa thuận lợi ra cho cô. Nhưng mà chỉ là xin tư cách cho cô thôi.
Rốt cuộc có thể xin được hay không, còn phải xem thành tích cuối cùng của cô mới được.
Vì thế, trong hai tháng kế tiếp, cô hoàn toàn tập trung vào việc học tập căng thẳng, đến khi cuộc thi cuối kỳ đến.
Kỳ thi này là cơ hội để kiểm tra xem cô có đủ điều kiện để xin học bổng toàn phần hay không, cho nên cô rất nghiêm túc. Trước kỳ thi một tuần, ngày nào cô cũng thức đêm, phỏng chừng đã dùng tất cả sự nghiêm túc
của cả đời này rồi, dù sao thì có rất nhiều người đăng ký học bổng toàn phần ở trường này.
Khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, trên cơ bản kỳ nghỉ đông cũng tới rồi.
Đối với học sinh lớp A7 mà nói, ngày nghỉ có nghĩa là tự do.
Nhưng mà đối với Chu Kiều mà nói, cuộc huấn luyện cho cuộc thi đấu bắt đầu rồi. Bởi vì sau kỳ nghỉ đông sẽ có một cuộc thi đấu vào mùa xuân, cho nên cô phải ở lại trường học.
Tin tức này thật ra rất tốt, cô đang định phân rõ giới hạn với nhà họ Sở, nếu kỳ nghỉ đông còn quay về nhà họ Sở thì rất kỳ quái.
Hơn nữa bởi vì chuyện lần trước, không biết là Tần Phỉ đã thuyết phục hiệu trưởng như thế nào, không ngờ về sau cô không cần đến lớp A1 để tham gia huấn luyện nữa.
Nói cách khác, thời gian huấn luyện trong kỳ nghỉ đông này của cô là hoàn toàn tự do.
Vì thế, cô lại yên tâm thoải mái ngủ bù mấy ngày, thẳng đến khi ngủ thoải mái xong, cô mới ra ngoài ăn trưa đơn giản, rồi trở về nhà họ Sở một chuyến.
Nếu đã quyết định phân chia rõ ràng với nhà họ Sở thì cô vẫn nên trả lại thẻ ngân hàng cho Sở Tây Lâm càng sớm càng tốt.
Chỉ là cô trở về nhà họ Sở một chuyến lại phát hiện Sở Tây Lâm không ở đó. Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể lại đến công ty.
Bởi vì lần này không có trợ lý Lưu ở bên cạnh, cô cũng không mặc quần áo công sở, cho nên không hề bất ngờ khi bị lễ tân ngăn cản lại.
Sau khi buộc phải đợi nửa tiếng, trợ lý Lưu đúng lúc đi ngang qua.
Chu Kiều lập tức chặn người lại.
“Trợ lý Lưu.”
Trợ lý Lưu vừa thấy là Chu Kiều thì hơi kinh ngạc: “Sao cô Chu lại đến đây?”
Chu Kiều nói thẳng ý định của mình: “Tôi tìm Sở Tây Lâm, có chút việc muốn nói với anh ta.”
Trợ lý Lưu hơi khó xử, nói: “Tổng Giám đốc Sở bây giờ đang họp, có thể không gặp cô được đâu.”
Đối mặt lời cự tuyệt uyển chuyển như vậy, Chu Kiều lại tỏ vẻ: “Không sao, hôm nay tôi có thể chờ đợi một ngày.”
Trợ lý Lưu thấy chiêu này thất bại, dù sao cô gái này lúc trước còn ký được một hợp đồng cho ông cụ Sở, nên không thể trực tiếp đắc tội, chỉ có thể tạm thời nhận lời: “… Được rồi, vậy tôi dẫn cô đến văn phòng của Tổng
Giám đốc Sở vậy.”
“Cảm ơn.”
Chu Kiều đi theo trợ lý Lưu lên tầng, vào văn phòng tổng giám đốc.
“Hai tháng nay Tổng Giám đốc Sở thật sự rất bận, có thể cô phải chờ rất lâu đấy.” Trợ lý Lưu sắp xếp cho cô rồi thân thiện nhắc nhở một câu.
“Không sao cả.”
Nói xong, Chu Kiều lập tức lấy một bài thi trong balo của mình ra, ngồi xếp bằng trước bàn trà rồi cực kỳ tự nhiên làm bài.
Tư thế đó hiển nhiên là không gặp được thì thể không bỏ qua.
Trợ lý Lưu không thể không nuốt nửa lời khuyên còn lại xuống, rót cho cô một cốc nước ấm rồi thông minh lui ra ngoài.
Thư ký đã quan sát ngoài cửa hồi lâu, không khỏi bước tới, thấp giọng hỏi: “Trợ lý Lưu, cô gái kia là ai thế?”
Trợ lý Lưu liếc cô ta một cái: “Cô hai của nhà họ Sở.”
Cô thư ký kia nhất thời hô nhỏ một tiếng: “Chính là cô gái đã giẫm phải vận cứt chó à?”
Trợ lý Lưu cười lạnh nói: “Vận cứt chó? Cô muốn thử giẫm thì cũng phải giẫm nổi chứ. Người ta chỉ nói đại hai câu đã ký được hợp đồng rồi, vận may kiểu này không phải ai cũng có được đâu.”
Cô thư ký kia có vẻ trầm ngâm gật đầu: “Thế thì cô hai này may mắn thật đấy, cô ta vừa lùi ra là hợp đồng đã xảy ra chuyện rồi. Không biết lần này Tổng Giám đốc Sở có thể giải quyết được hay không.”
Trợ lý Lưu nhất thời biến sắc, thấp giọng nói: “Cô to gan nhỉ, không ngờ lại dám bàn luận về lãnh đạo trước mặt bao người thế này!”
Thư ký lúc này mới định thần lại, sắc mặt lập tức trắng bệch vì sợ hãi, liên tục xin lỗi rồi lùi về.
Chu Kiều đợi từ trưa đến tối, suốt bốn tiếng đồng hồ, Sở Tây Lâm vẫn không hề quay về văn phòng lần nào. Nhưng cô cũng không sốt ruột, dù sao thì anh ta không đến, cô vẫn cứ ngồi đó làm bài thi giết thời gian, đều
như nhau cả.
Cuối cùng đợi đến khi ngoài cửa sổ là ráng chiều chạng vạng, Sở Tây Lâm cuối cùng đã trở lại. Chỉ là sắc mặt anh ta rất khó coi, cà vạt buộc xộc xệch trên cổ, cả người trông rất bực bội.
“Cô tới làm gì?” Anh ta cau mày, giọng nói hơi bực bội.
Chu Kiều không để ý, chỉ lấy thẻ ngân hàng trong túi rồi đặt xuống bàn: “Tôi trả lại cái này cho anh.”
Sở Tây Lâm nhìn lướt qua, lập tức nhíu mày: “Không phải tôi đã nói đây là phí sinh hoạt của cô rồi à.”
Chu Kiều thản nhiên trả lời: “Tôi không cần, tôi đã xin học bổng toàn phần rồi, không cần thiết phải cẩm thứ của nhà họ Sở các anh.”
Sở Tây Lâm vừa mới ngồi xuống thở lấy hơi, nghe vậy thì hơi ngẩng đầu lên: “Cô thật sự muốn phân chia giới hạn với nhà họ Sở sao?”
Lúc trước anh ta còn tưởng rằng người này chỉ thuận miệng nói thế vì quá tức giận mà thôi, không ngờ cô lại làm thật.
“Không tính là phân chia giới hạn, chỉ là đối với nhà họ Sở, tôi không trèo cao nổi thôi.”
Câu này của Chu Kiều coi như là nể mặt vài phần.
Nhưng Sở Tây Lâm lại biết cô vì chuyện kia mới làm ra lựa chọn như vậy.
Anh ta im lặng một lúc lâu, mới nghẹn ra một câu: “Chuyện như thế sẽ không xảy ra nữa.”
Ngày đó vừa mới trở về đã nhận được tin tức, anh ta chỉ nhất thời sốt ruột mà thôi. Nhưng sau này khi bình tĩnh nhớ lại thì anh ta cũng biết Chu Kiều chắc chắn không phải tự nguyện làm vậy.
Chỉ cần nhìn vào chuyện cô tự kiếm phí sinh hoạt là có thể hiểu được cô không hề muốn xen vào nhà họ Sở đến thế nào.
“Sức khỏe của ông nội đã ổn định, tôi cũng đã tiếp nhận công ty, sẽ không ép cô làm cái gì nữa. Còn về chuyện cha cô… Đó là chuyện của ông ta và mẹ tôi, cũng không liên quan đến cô. Cho nên cô cầm lại thứ này đi.”
Vừa dứt lời, trợ lý Lưu ngoài phòng lập tức gõ cửa, nói: “Tổng Giám đốc Sở, các thành viên hội đồng quản trị muốn anh lập tức trở về, nói là Tổng Giám đốc công ty Hâm Thịnh đến rồi.”
Nhắc tới các thành viên hội đồng quản trị, Sở Tây Lâm lập tức tỏ ra không kiên nhẫn: “Tôi biết rồi!”
Sau đó anh ta chỉnh lại cà vạt, trước khi đi còn nói với Chu Kiều: “Muộn rồi, tôi sẽ bảo thư ký đưa cô về.”
Sau đó, anh ta vội vàng rời khỏi, không hề quay đầu lại.
“Cô Chu.” Thư ký phía sau thấp giọng nhắc nhở một câu.
“Không cần đưa đầu, tôi có thể tự mình về nhà.”
Chu Kiều nhìn thoáng qua tấm thẻ ngân hàng trên bàn, nhưng vẫn không lấy, xoay người lập tức rời khỏi văn phòng.
Bởi vì cô không muốn dính vào nhà họ Sở một chút nào nữa.
Trước khi xuống tầng, cô vào toilet một chuyến trước.
Gần cuối giờ tan sở, các thành phần trí thức đều ở trước bồn rửa tay để vừa trang điểm vừa trò chuyện phiếm.
Từ chuyện ai lén yêu đương với ai, đến ai cướp hạng mục của ai trong công ty, cuối cùng đề tài chuyển dời đến Sở Tây Lâm.
Những cái nhãn gì mà đẹp trai, nhiều tiền, tổng giám đốc bá đạo đều bị dán hết lên người anh ta.
Trong buồng toilet bên cạnh, Chu Kiều vô tình đang định đi ra, kết quả lại nghe thấy có người nói một câu: “Nhưng dù có trẻ tuổi và có triển vọng như thế nào đi chăng nữa, chỉ sợ Tổng Giám đốc Sở không chống đỡ
nổi cuộc khủng hoảng lần này của công ty đâu.”
Điều này làm động tác trên tay cô khựng lại một cái.
Cuộc khủng hoảng của công ty?
Vẫn chưa giải quyết được sao?
Đã hai tháng trôi qua rồi, Sở Tây Lâm yếu quá.
“Không phải chứ? Không phải Tổng Giám đốc Sở rất lợi hại à?” Ngoài cửa có người lại nói.
Ai ngờ, lại bị người phụ nữ kia cười nhạo thẳng thừng: “Lợi hại? Anh ta là một nhà khảo cổ học thì lợi hại đến đâu cơ chứ, hơn nữa lần này là do bên trên đột nhiên dừng dự án, dù có là thần tiên đi nữa, phỏng chừng
anh ta cũng không vãn hồi nổi đâu.”
“Thể phải làm sao bây giờ? Nghe nói gần đây đổi phương ép chặt lắm.”
“Một công ty nhỏ rách nát mà dám ép Sở thị á? Điên rồi!”
“Cô không biết à? Công ty kia thực ra chỉ là cái vỏ không thôi, ông chủ thực sự hình như tên là Giang Mộ gì ấy…”
Đứng ở trong buồng toilet, Chu Kiều vốn chỉ là hóng tin, nghe đến đây thì ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Giang Mộ Uẩn.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Vâng.”
Du Thương nhất thời hơi khó xử: “Chuyện này… Bởi vì học bổng toàn phần có yêu cầu… Em…”
Chu Kiều hỏi: “Yêu cầu gì ạ?”
“Thuộc top 30 toàn trường.”
Có trong nháy mắt, Chu Kiều muốn từ bỏ.
Toàn trường.
Vậy thì phải bao nhiêu người chứ.
Một môn toán đã đủ phiền rồi, còn phải học thêm cả các môn khác nữa, lại còn phải lọt vào top 30?!
Nhưng ngay sau đó, câu nói cực kỳ ma mị kia lập tức vang lên bên tai.
… Đó là tiền cưới vợ của tôi.
Cô cảm thấy anh đúng là mắc bệnh thần kinh giai đoạn cuối rồi!
Không ngờ lại cầm tiền cưới vợ đưa cho cô.
Tiền cưới vợ?
Đúng là có độc mà!
Nghĩ vậy, Chu Kiều lập tức quyết đoán đồng ý, tỏ vẻ mình sẽ cố gắng đạt yêu cầu, muốn thử xin xem sao.
Mặc dù Du Thương không hiểu tại sao cô muốn làm như vậy, nhưng mà học sinh có “hùng tâm trạng chí” đến thế, người làm giáo viên như anh ta tất nhiên không thể cản trở.
Đặc biệt là em học sinh cực kỳ có thiên phú trong toán học này.
Thể lại càng không thể cản!
Cuối cùng, nhờ thân phận cô hai của nhà họ Sở và thí sinh thi toán của Chu Kiều, trường học đã mở cánh cửa thuận lợi ra cho cô. Nhưng mà chỉ là xin tư cách cho cô thôi.
Rốt cuộc có thể xin được hay không, còn phải xem thành tích cuối cùng của cô mới được.
Vì thế, trong hai tháng kế tiếp, cô hoàn toàn tập trung vào việc học tập căng thẳng, đến khi cuộc thi cuối kỳ đến.
Kỳ thi này là cơ hội để kiểm tra xem cô có đủ điều kiện để xin học bổng toàn phần hay không, cho nên cô rất nghiêm túc. Trước kỳ thi một tuần, ngày nào cô cũng thức đêm, phỏng chừng đã dùng tất cả sự nghiêm túc
của cả đời này rồi, dù sao thì có rất nhiều người đăng ký học bổng toàn phần ở trường này.
Khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, trên cơ bản kỳ nghỉ đông cũng tới rồi.
Đối với học sinh lớp A7 mà nói, ngày nghỉ có nghĩa là tự do.
Nhưng mà đối với Chu Kiều mà nói, cuộc huấn luyện cho cuộc thi đấu bắt đầu rồi. Bởi vì sau kỳ nghỉ đông sẽ có một cuộc thi đấu vào mùa xuân, cho nên cô phải ở lại trường học.
Tin tức này thật ra rất tốt, cô đang định phân rõ giới hạn với nhà họ Sở, nếu kỳ nghỉ đông còn quay về nhà họ Sở thì rất kỳ quái.
Hơn nữa bởi vì chuyện lần trước, không biết là Tần Phỉ đã thuyết phục hiệu trưởng như thế nào, không ngờ về sau cô không cần đến lớp A1 để tham gia huấn luyện nữa.
Nói cách khác, thời gian huấn luyện trong kỳ nghỉ đông này của cô là hoàn toàn tự do.
Vì thế, cô lại yên tâm thoải mái ngủ bù mấy ngày, thẳng đến khi ngủ thoải mái xong, cô mới ra ngoài ăn trưa đơn giản, rồi trở về nhà họ Sở một chuyến.
Nếu đã quyết định phân chia rõ ràng với nhà họ Sở thì cô vẫn nên trả lại thẻ ngân hàng cho Sở Tây Lâm càng sớm càng tốt.
Chỉ là cô trở về nhà họ Sở một chuyến lại phát hiện Sở Tây Lâm không ở đó. Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể lại đến công ty.
Bởi vì lần này không có trợ lý Lưu ở bên cạnh, cô cũng không mặc quần áo công sở, cho nên không hề bất ngờ khi bị lễ tân ngăn cản lại.
Sau khi buộc phải đợi nửa tiếng, trợ lý Lưu đúng lúc đi ngang qua.
Chu Kiều lập tức chặn người lại.
“Trợ lý Lưu.”
Trợ lý Lưu vừa thấy là Chu Kiều thì hơi kinh ngạc: “Sao cô Chu lại đến đây?”
Chu Kiều nói thẳng ý định của mình: “Tôi tìm Sở Tây Lâm, có chút việc muốn nói với anh ta.”
Trợ lý Lưu hơi khó xử, nói: “Tổng Giám đốc Sở bây giờ đang họp, có thể không gặp cô được đâu.”
Đối mặt lời cự tuyệt uyển chuyển như vậy, Chu Kiều lại tỏ vẻ: “Không sao, hôm nay tôi có thể chờ đợi một ngày.”
Trợ lý Lưu thấy chiêu này thất bại, dù sao cô gái này lúc trước còn ký được một hợp đồng cho ông cụ Sở, nên không thể trực tiếp đắc tội, chỉ có thể tạm thời nhận lời: “… Được rồi, vậy tôi dẫn cô đến văn phòng của Tổng
Giám đốc Sở vậy.”
“Cảm ơn.”
Chu Kiều đi theo trợ lý Lưu lên tầng, vào văn phòng tổng giám đốc.
“Hai tháng nay Tổng Giám đốc Sở thật sự rất bận, có thể cô phải chờ rất lâu đấy.” Trợ lý Lưu sắp xếp cho cô rồi thân thiện nhắc nhở một câu.
“Không sao cả.”
Nói xong, Chu Kiều lập tức lấy một bài thi trong balo của mình ra, ngồi xếp bằng trước bàn trà rồi cực kỳ tự nhiên làm bài.
Tư thế đó hiển nhiên là không gặp được thì thể không bỏ qua.
Trợ lý Lưu không thể không nuốt nửa lời khuyên còn lại xuống, rót cho cô một cốc nước ấm rồi thông minh lui ra ngoài.
Thư ký đã quan sát ngoài cửa hồi lâu, không khỏi bước tới, thấp giọng hỏi: “Trợ lý Lưu, cô gái kia là ai thế?”
Trợ lý Lưu liếc cô ta một cái: “Cô hai của nhà họ Sở.”
Cô thư ký kia nhất thời hô nhỏ một tiếng: “Chính là cô gái đã giẫm phải vận cứt chó à?”
Trợ lý Lưu cười lạnh nói: “Vận cứt chó? Cô muốn thử giẫm thì cũng phải giẫm nổi chứ. Người ta chỉ nói đại hai câu đã ký được hợp đồng rồi, vận may kiểu này không phải ai cũng có được đâu.”
Cô thư ký kia có vẻ trầm ngâm gật đầu: “Thế thì cô hai này may mắn thật đấy, cô ta vừa lùi ra là hợp đồng đã xảy ra chuyện rồi. Không biết lần này Tổng Giám đốc Sở có thể giải quyết được hay không.”
Trợ lý Lưu nhất thời biến sắc, thấp giọng nói: “Cô to gan nhỉ, không ngờ lại dám bàn luận về lãnh đạo trước mặt bao người thế này!”
Thư ký lúc này mới định thần lại, sắc mặt lập tức trắng bệch vì sợ hãi, liên tục xin lỗi rồi lùi về.
Chu Kiều đợi từ trưa đến tối, suốt bốn tiếng đồng hồ, Sở Tây Lâm vẫn không hề quay về văn phòng lần nào. Nhưng cô cũng không sốt ruột, dù sao thì anh ta không đến, cô vẫn cứ ngồi đó làm bài thi giết thời gian, đều
như nhau cả.
Cuối cùng đợi đến khi ngoài cửa sổ là ráng chiều chạng vạng, Sở Tây Lâm cuối cùng đã trở lại. Chỉ là sắc mặt anh ta rất khó coi, cà vạt buộc xộc xệch trên cổ, cả người trông rất bực bội.
“Cô tới làm gì?” Anh ta cau mày, giọng nói hơi bực bội.
Chu Kiều không để ý, chỉ lấy thẻ ngân hàng trong túi rồi đặt xuống bàn: “Tôi trả lại cái này cho anh.”
Sở Tây Lâm nhìn lướt qua, lập tức nhíu mày: “Không phải tôi đã nói đây là phí sinh hoạt của cô rồi à.”
Chu Kiều thản nhiên trả lời: “Tôi không cần, tôi đã xin học bổng toàn phần rồi, không cần thiết phải cẩm thứ của nhà họ Sở các anh.”
Sở Tây Lâm vừa mới ngồi xuống thở lấy hơi, nghe vậy thì hơi ngẩng đầu lên: “Cô thật sự muốn phân chia giới hạn với nhà họ Sở sao?”
Lúc trước anh ta còn tưởng rằng người này chỉ thuận miệng nói thế vì quá tức giận mà thôi, không ngờ cô lại làm thật.
“Không tính là phân chia giới hạn, chỉ là đối với nhà họ Sở, tôi không trèo cao nổi thôi.”
Câu này của Chu Kiều coi như là nể mặt vài phần.
Nhưng Sở Tây Lâm lại biết cô vì chuyện kia mới làm ra lựa chọn như vậy.
Anh ta im lặng một lúc lâu, mới nghẹn ra một câu: “Chuyện như thế sẽ không xảy ra nữa.”
Ngày đó vừa mới trở về đã nhận được tin tức, anh ta chỉ nhất thời sốt ruột mà thôi. Nhưng sau này khi bình tĩnh nhớ lại thì anh ta cũng biết Chu Kiều chắc chắn không phải tự nguyện làm vậy.
Chỉ cần nhìn vào chuyện cô tự kiếm phí sinh hoạt là có thể hiểu được cô không hề muốn xen vào nhà họ Sở đến thế nào.
“Sức khỏe của ông nội đã ổn định, tôi cũng đã tiếp nhận công ty, sẽ không ép cô làm cái gì nữa. Còn về chuyện cha cô… Đó là chuyện của ông ta và mẹ tôi, cũng không liên quan đến cô. Cho nên cô cầm lại thứ này đi.”
Vừa dứt lời, trợ lý Lưu ngoài phòng lập tức gõ cửa, nói: “Tổng Giám đốc Sở, các thành viên hội đồng quản trị muốn anh lập tức trở về, nói là Tổng Giám đốc công ty Hâm Thịnh đến rồi.”
Nhắc tới các thành viên hội đồng quản trị, Sở Tây Lâm lập tức tỏ ra không kiên nhẫn: “Tôi biết rồi!”
Sau đó anh ta chỉnh lại cà vạt, trước khi đi còn nói với Chu Kiều: “Muộn rồi, tôi sẽ bảo thư ký đưa cô về.”
Sau đó, anh ta vội vàng rời khỏi, không hề quay đầu lại.
“Cô Chu.” Thư ký phía sau thấp giọng nhắc nhở một câu.
“Không cần đưa đầu, tôi có thể tự mình về nhà.”
Chu Kiều nhìn thoáng qua tấm thẻ ngân hàng trên bàn, nhưng vẫn không lấy, xoay người lập tức rời khỏi văn phòng.
Bởi vì cô không muốn dính vào nhà họ Sở một chút nào nữa.
Trước khi xuống tầng, cô vào toilet một chuyến trước.
Gần cuối giờ tan sở, các thành phần trí thức đều ở trước bồn rửa tay để vừa trang điểm vừa trò chuyện phiếm.
Từ chuyện ai lén yêu đương với ai, đến ai cướp hạng mục của ai trong công ty, cuối cùng đề tài chuyển dời đến Sở Tây Lâm.
Những cái nhãn gì mà đẹp trai, nhiều tiền, tổng giám đốc bá đạo đều bị dán hết lên người anh ta.
Trong buồng toilet bên cạnh, Chu Kiều vô tình đang định đi ra, kết quả lại nghe thấy có người nói một câu: “Nhưng dù có trẻ tuổi và có triển vọng như thế nào đi chăng nữa, chỉ sợ Tổng Giám đốc Sở không chống đỡ
nổi cuộc khủng hoảng lần này của công ty đâu.”
Điều này làm động tác trên tay cô khựng lại một cái.
Cuộc khủng hoảng của công ty?
Vẫn chưa giải quyết được sao?
Đã hai tháng trôi qua rồi, Sở Tây Lâm yếu quá.
“Không phải chứ? Không phải Tổng Giám đốc Sở rất lợi hại à?” Ngoài cửa có người lại nói.
Ai ngờ, lại bị người phụ nữ kia cười nhạo thẳng thừng: “Lợi hại? Anh ta là một nhà khảo cổ học thì lợi hại đến đâu cơ chứ, hơn nữa lần này là do bên trên đột nhiên dừng dự án, dù có là thần tiên đi nữa, phỏng chừng
anh ta cũng không vãn hồi nổi đâu.”
“Thể phải làm sao bây giờ? Nghe nói gần đây đổi phương ép chặt lắm.”
“Một công ty nhỏ rách nát mà dám ép Sở thị á? Điên rồi!”
“Cô không biết à? Công ty kia thực ra chỉ là cái vỏ không thôi, ông chủ thực sự hình như tên là Giang Mộ gì ấy…”
Đứng ở trong buồng toilet, Chu Kiều vốn chỉ là hóng tin, nghe đến đây thì ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Giang Mộ Uẩn.
Bình luận facebook