Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Hâm Vũ lập tức dừng lại, tràn đầy tức giận chất vấn: “Phá hợp đồng? Rốt cuộc ai đang phá hợp đồng hả? Tôi mang theo đầy thành ý đến hợp tác với các anh, thậm chí còn chỉ lấy có ba phần, kết quả thì sao? Không ngời
các anh lại trêu đùa tôi!”
“Chỉ là hạng mục xảy ra chút vấn đề nhỏ mà thôi…” Trợ lý Lưu cố gắng tìm từ để giảm thiểu mức ảnh hưởng của chuyện này xuống mức thấp nhất.
Nhưng hiển nhiên Hâm Vũ vốn dĩ không muốn nghe, thậm chí còn mắt lạnh châm chọc một câu: “Trợ lý Lưu đúng là đã gặp nhiều cảnh đời rồi nhỉ, nếu đối với Sở thị mà nói chỉ là một vấn đề nhỏ bé thì tôi đây hy
vọng trước 12 giờ trưa ngày mai, tài chính mà tôi đã bỏ ra và số tiền vi phạm hợp đồng sẽ cùng được chuyển vào tài khoản Hâm Thịnh!”
Sở Tây Lâm vừa bước ra khỏi phòng họp đã thẳng thừng từ chối: “Không thể nào!”
“Nếu không thể chúng ta lập tức gặp nhau trên tòa án đi!”
Trợ lý Lưu vội vàng giảng hòa: “Tổng Giám đốc Hâm, không nhất thiết phải làm tổn hại hòa khí như vậy đâu?”
Hâm Vũ hừ lạnh một tiếng: “Tôi bỏ ra bao nhiêu tiền như vậy, thế mà anh lại nói với tôi là không nhất thiết?! Tất cả thời gian và tiền tài của tôi đều lãng phí vì nhà họ Sở các anh, anh lại nói với tôi là không nhất thiết!”
“Bây giờ tất cả vẫn còn chưa rõ ràng, ngài…”
Trợ lý Lưu còn chưa nói xong đã bị Hâm Vũ tức giận cắt ngang: “Máy đào của anh đã ngừng hoạt động hết cả rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao! Tóm lại, không nhìn thấy tiền thì tôi sẽ lập tức khởi tố”
Thái độ dứt khoát của ông ta khiến trợ lý Lưu nhất thời không nói được gì.
Mắt thấy cuộc trò chuyện này lâm vào cục diện bế tắc thì Giám đốc Triệu bước ra khỏi phòng họp, cười khuyên giải: “Tổng Giám đốc Hâm à, ông tạm thời đừng nóng giận, chi bằng chúng ta vào phòng họp thương
lượng đã không chừng có thể nghĩ ra biện pháp tốt nhất thì sao?”
Mấy thành viên hội đồng quản trị sau lưng ông ta cũng đi ra theo, nói: “Đúng đấy Tổng Giám đốc Hâm, việc này chắc vẫn chưa đến mức không thể vãn hồi, chúng ta hãy thương lượng đã, xem hai bên có thể lùi một
bước hay không.”
“Được thôi.” Thấy mọi người khuyên bảo, Hâm Vũ đột nhiên đổi thái độ: “Tôi cũng không phải loại người không biết nói lý, muốn thương lượng thì bảo Tổng Giám đốc Sở tỏ thái độ ra.”
Chỉ là ánh mắt ông ta lại có ý cười kỳ quái.
Khi nghe thấy vậy, những người có mặt lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Sở Tây Lâm.
Sở Tây Lâm dù sao vẫn còn trẻ, nên còn tưởng là thật: “Không biết Tổng Giám đốc Hâm muốn tôi tỏ thái độ gì.”
Hâm Vũ xấu xa nói hai chữ: “Quỳ xuống.”
Sở Tây Lâm sửng sốt: “Cái gì?”
“Quỳ xuống cầu xin tôi.” Hâm Vũ hất cao cằm, nói rất khiêu khích.
Ngay lập tức, vẻ mặt mọi người thoáng thay đổi, đặc biệt là các thành viên hội đồng quản trị, bọn họ đều không ngờ tới ông Tổng Giám đốc Hâm này lại “góp sức” đến vậy, cả đám đều đứng nhìn trò hay.
Chỉ có trợ lý Lưu vốn là người của ông cụ, nên vẻ mặt hơi khó coi, nhưng ngại lần này là do Sở thị xảy ra vấn đề, chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Làm vậy có phải hơi quá mức không, Tổng Giám đốc Sở vốn là lãnh đạo của
công ty, làm vậy không tốt lắm đâu.”
Hâm Vũ nở nụ cười đầy dối trá, lập tức nói với Sở Tây Lâm: “Tổng Giám đốc Sở, là người cầm quyền công ty, tôi muốn biết rõ có phải cậu quyết tâm đánh bạc mọi thứ vì nhà họ Sở và công ty hay không, rồi mới có thể
quyết định xem có nên tiếp tục hợp tác với mấy người hay không.”
Sở Tây Lâm nắm chặt nắm tay, đứng đó không nói gì.
Hâm Vũ nhìn anh ta nén cơn giận như vậy, trong lòng lúc này mới thống khoái.
Hừ! Con bé chết tiệt kia dám đè đầu cưỡi cổ, bắt ông ta chỉ nhận ba phần lợi ích!
Bây giờ người sở thị chẳng phải vẫn ngoan ngoãn dập đầu nói xin lỗi ông ta hay sao!
“Xem ra, Tổng Giám đốc Sở không muốn, thôi vậy, dù sao tôi cũng đã cho mấy người cơ hội rồi đấy.” Hâm Vũ chép miệng, giả vờ đi về phía cửa thang máy.
Thấy vậy, Giám đốc Triệu lập tức làm người giảng hòa, đi đến gần Sở Tây Lâm, tỏ ra rất khó xử đề nghị: “Tây Lâm, hay là cháu hy sinh vì công ty một chút?”
“Chú nói cái gì?” Sở Tây Lâm không thể tin nổi mà nhìn về phía ông ta, trên mặt tràn đầy phẫn hận và căm tức.
Giám đốc Triệu sầm mặt, giả vờ giả vịt nói: “Tây Lâm, chú biết làm vậy khiến cháu rất khó xử, chú Triệu cũng không muốn cháu phải chịu uất ức như vậy đâu, nhưng mà bây giờ cháu là người cầm quyền một công ty,
đến lúc nhất thiết thì vẫn phải suy nghĩ cho công ty và các công nhân chứ. Nếu công ty mà sụp xuống thì cháu nói xem, các công nhân phải làm sao bây giờ?”
Mấy thành viên hội đồng quản trị bên cạnh cũng nhân cơ hội khuyên nhủ.
“Đúng đấy, các công nhân còn phải gồng gánh gia đình già trẻ, cháu phải có trách nhiệm với họ chứ!”
“Tây Lâm, cháu không phải là cậu chủ nhà họ Sở mà là Tổng Giám đốc Sở thị đấy, cháu không thể hành động theo cảm tính được đâu.”
Đối mặt với đòn công kích tập thể của những người đó, Sở Tây Lâm không khỏi hơi dao động.
Đúng vậy, anh ta không thể hành động theo cảm tính được.
Anh ta là tổng giám đốc, phải chịu trách nhiệm với toàn bộ công ty.
Hạng mục này trước mắt đã không còn đường xoay chuyển, anh ta phải kéo dài thời gian nghĩ biện pháp cho Sở thị, nếu không thì công ty thật sự sẽ sụp đổ mất.
Anh ta không thể khiến ông nội thất vọng, biến mọi tâm huyết và công sức của mấy thế hệ nhà họ Sở thành bong bóng được!
Hay là… cứ quỳ?
Trước vô số lời khuyên nhủ” không ngớt của đám người trong hội đồng quản trị, Sở Tây Lâm cắn chặt răng, tay siết chặt, rất chặt.
Mắt thấy anh ta sẽ đồng ý, một giọng nói hờ hững lại đột nhiên vang lên phía sau: “Anh dám quỳ, tôi lập tức dám đánh gãy chân của anh thay ông cụ.”
Mọi người không khỏi đồng loạt ngẩng đầu nhìn lại.
Sở Tây Lâm cũng xoay người lại, nhíu mày nói: “Cô tới đây làm gì?”
Hâm Vũ vừa thấy người tới thì bật cười châm chọc: “Ô kìa! Đây chẳng phải là cô Chu đã giẫm lên vận cứt chó à.”
Chu Kiều đã đứng ở trong góc quan sát tất cả mọi chuyện hồi lâu, thản nhiên hỏi lại: “Ý ông đang nói mình là cứt chó kia à?”
Hâm Vũ lập tức giận tím mặt: “Cô nói cái gì hả!?”
Đáng tiếc là Chu Kiều căn bản không thèm để ý đến ông ta, chỉ nói với Sở Tây Lâm một câu: “Nếu ông nội anh biết anh ở đây quỳ trước mặt người khác, phỏng chừng không cẩn tĩnh dưỡng đâu, có thể trực tiếp đến nhà
hoả táng rồi.”
Sở Tây Lâm bị cô dạy cho một trận như vậy, trong lòng nhất thời căng thẳng.
“Theo tôi về.” Chu Kiều nói.
Sở Tây Lâm vốn không có chủ kiến, bất giác đi theo cô.
Bị lờ đi từ đầu đến cuối, Hâm Vũ thấy Chu Kiều vậy mà không thèm nhìn mình lấy một cái, thù mới lại thêm nợ cũ, ông ta lập tức hô to với Sở Tây Lâm: “Họ Sở kia! Đây chính là cơ hội cuối cùng của cậu đấy, cậu đừng
có hối hận!”
Bước chân của Sở Tây Lâm dừng lại.
Chu Kiều ở bên cạnh cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía Hâm Vũ, lạnh nhạt nói: “Ông nói sai rồi, đây là cơ hội cuối cùng của ông mới đúng.”
“Hả?”
Chu Kiều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta: “Nói cho ông chủ của ông biết, nhà họ Sở tuyệt đối sẽ không bởi vì chuyện này mà sụp xuống, nếu ông còn muốn với tay vào Hải Thành thì tốt nhất hãy suy nghĩ cho kỹ
vào, đây là cơ hội cuối cùng mà nhà họ Sở cho ông ta đấy.”
Sau đó, mọi người ở đây cứ thể trơ mắt nhìn cô túm áo Sở Tây Lâm lên phòng làm việc trên tầng.
Trợ lý Lưu cũng nhân cơ hội đi theo.
Chỉ là vừa vào cửa, Sở Tây Lâm lập tức định thần lại, phát hiện mình cứ thế không hề hình tượng bị túm lên tầng, không khỏi tức giận nói: “Cô có biết mình đang làm gì hay không hả!?”
“Kẻ không biết mình đang làm gì là anh.” Chu Kiều bỏ anh ta ra, ngồi ở trên sô pha, ánh mắt tối sầm và lạnh lẽo: “Anh tưởng rằng anh quỳ xuống trước mắt bọn chúng là bọn chúng sẽ lập tức bỏ qua cho anh à? Khờ
dại! Trên thương trường chưa bao giờ có tình cảm hết.”
Sở Tây Lâm bị cô răn dạy như vậy, tức giận đến mức giơ chân: “Cô thì biết cái gì! Nếu tôi không làm như vậy thì công ty sẽ phải bồi thường một số tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ, con số đó lớn đến mức đủ để làm
công ty…”
“Phá sản, phải không?” Chu Kiều lạnh lùng cắt ngang, sau đó lại hỏi: “Nhưng anh cảm thấy anh quỳ xuống thì công ty có thể không phá sản à?”
Sở Tây Lâm bị đâm phải chỗ đau, nhất thời nghẹn lời: “Ít nhất có thể kéo dài thêm vài ngày để tôi nghĩ ra biện pháp!”
Chu Kiều châm biếm một câu: “Đã quần nhau suốt nửa tháng rồi mà vẫn không nghĩ ra được biện pháp gì, chẳng lẽ quỳ một cái, dàn xếp cho anh ba ngày là anh có thể nghĩ ra được à?”
“Tôi…” Sở Tây Lâm bị nghẹn đến mức không nói ra lời, nhưng sau đó vẫn không chịu thua nói: “Nhưng cô ăn nói linh tinh như vậy sẽ hại công ty phá sản, sẽ hại rất nhiều người không có cơm ăn!”
Nghe thấy vậy, Chu Kiều chỉ nói hai chữ: “Ngu xuẩn.”]
Sau đó, cô lập tức đứng dậy, rời khỏi văn phòng.
Sở Tây Lâm bị mắng đến mức rất lâu vẫn không thể định thần lại, hiển nhiên từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa từng bị người ta răn dạy như vậy bao giờ.
Thẳng đến khi cánh cửa bị đóng lại, anh ta mới hồi thần, đang muốn nổi giận thì trợ lý Lưu đứng ở cửa lại nói: “Thật ra cô Chu làm như vậy… mới đúng.”
Sở Tây Lâm không thể tin nổi: “Cái gì?”
“Anh là Tổng Giám đốc Sở, người phụ trách của công ty, một khi anh quỳ xuống thì cho dù nhà họ Sở không ngã, danh tiếng cũng mất hết, về sau ở trong giới thượng lưu Hải Thành này, nhà họ Sở vĩnh viễn không
ngẩng nổi đầu.”
“Tôi là vì công ty…”
“Anh làm thể không phải vì công ty mà là đang hại công ty. Thấy anh yếu đuối như vậy, những kẻ đó sẽ chỉ càng làm tồi tệ hơn thôi, đến lúc đó, công ty sẽ chỉ chết nhanh hơn.”
Trợ lý Lưu than một tiếng, chỉ cảm thấy Sở Tây Lâm vẫn còn trẻ tuổi.
Nhưng Sở Tây Lâm vẫn không hiểu: “Nhưng cô ta đắc tội hết mọi người như vậy, chẳng lẽ không phải đang hại công ty à?!”
“Không, cô ấy chỉ đang nhắc nhở những người đó địa vị của nhà họ Sở ở Hải Thành, để làm họ kinh sợ thôi, đây mới là cách làm sáng suốt nhất để bảo vệ công ty.”
Nói đến đây, trợ lý Lưu đột nhiên nhận ra Chu Kiều dường như không hề đơn giản như bọn họ tưởng.
“Thật ra.” Anh ta nhìn về phía Chu Kiều rời khỏi, ánh mắt có vẻ phức tạp và suy nghĩ sâu xa: “Tôi cảm thấy anh có thể để cô Chu thử xem sao.”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
các anh lại trêu đùa tôi!”
“Chỉ là hạng mục xảy ra chút vấn đề nhỏ mà thôi…” Trợ lý Lưu cố gắng tìm từ để giảm thiểu mức ảnh hưởng của chuyện này xuống mức thấp nhất.
Nhưng hiển nhiên Hâm Vũ vốn dĩ không muốn nghe, thậm chí còn mắt lạnh châm chọc một câu: “Trợ lý Lưu đúng là đã gặp nhiều cảnh đời rồi nhỉ, nếu đối với Sở thị mà nói chỉ là một vấn đề nhỏ bé thì tôi đây hy
vọng trước 12 giờ trưa ngày mai, tài chính mà tôi đã bỏ ra và số tiền vi phạm hợp đồng sẽ cùng được chuyển vào tài khoản Hâm Thịnh!”
Sở Tây Lâm vừa bước ra khỏi phòng họp đã thẳng thừng từ chối: “Không thể nào!”
“Nếu không thể chúng ta lập tức gặp nhau trên tòa án đi!”
Trợ lý Lưu vội vàng giảng hòa: “Tổng Giám đốc Hâm, không nhất thiết phải làm tổn hại hòa khí như vậy đâu?”
Hâm Vũ hừ lạnh một tiếng: “Tôi bỏ ra bao nhiêu tiền như vậy, thế mà anh lại nói với tôi là không nhất thiết?! Tất cả thời gian và tiền tài của tôi đều lãng phí vì nhà họ Sở các anh, anh lại nói với tôi là không nhất thiết!”
“Bây giờ tất cả vẫn còn chưa rõ ràng, ngài…”
Trợ lý Lưu còn chưa nói xong đã bị Hâm Vũ tức giận cắt ngang: “Máy đào của anh đã ngừng hoạt động hết cả rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao! Tóm lại, không nhìn thấy tiền thì tôi sẽ lập tức khởi tố”
Thái độ dứt khoát của ông ta khiến trợ lý Lưu nhất thời không nói được gì.
Mắt thấy cuộc trò chuyện này lâm vào cục diện bế tắc thì Giám đốc Triệu bước ra khỏi phòng họp, cười khuyên giải: “Tổng Giám đốc Hâm à, ông tạm thời đừng nóng giận, chi bằng chúng ta vào phòng họp thương
lượng đã không chừng có thể nghĩ ra biện pháp tốt nhất thì sao?”
Mấy thành viên hội đồng quản trị sau lưng ông ta cũng đi ra theo, nói: “Đúng đấy Tổng Giám đốc Hâm, việc này chắc vẫn chưa đến mức không thể vãn hồi, chúng ta hãy thương lượng đã, xem hai bên có thể lùi một
bước hay không.”
“Được thôi.” Thấy mọi người khuyên bảo, Hâm Vũ đột nhiên đổi thái độ: “Tôi cũng không phải loại người không biết nói lý, muốn thương lượng thì bảo Tổng Giám đốc Sở tỏ thái độ ra.”
Chỉ là ánh mắt ông ta lại có ý cười kỳ quái.
Khi nghe thấy vậy, những người có mặt lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Sở Tây Lâm.
Sở Tây Lâm dù sao vẫn còn trẻ, nên còn tưởng là thật: “Không biết Tổng Giám đốc Hâm muốn tôi tỏ thái độ gì.”
Hâm Vũ xấu xa nói hai chữ: “Quỳ xuống.”
Sở Tây Lâm sửng sốt: “Cái gì?”
“Quỳ xuống cầu xin tôi.” Hâm Vũ hất cao cằm, nói rất khiêu khích.
Ngay lập tức, vẻ mặt mọi người thoáng thay đổi, đặc biệt là các thành viên hội đồng quản trị, bọn họ đều không ngờ tới ông Tổng Giám đốc Hâm này lại “góp sức” đến vậy, cả đám đều đứng nhìn trò hay.
Chỉ có trợ lý Lưu vốn là người của ông cụ, nên vẻ mặt hơi khó coi, nhưng ngại lần này là do Sở thị xảy ra vấn đề, chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Làm vậy có phải hơi quá mức không, Tổng Giám đốc Sở vốn là lãnh đạo của
công ty, làm vậy không tốt lắm đâu.”
Hâm Vũ nở nụ cười đầy dối trá, lập tức nói với Sở Tây Lâm: “Tổng Giám đốc Sở, là người cầm quyền công ty, tôi muốn biết rõ có phải cậu quyết tâm đánh bạc mọi thứ vì nhà họ Sở và công ty hay không, rồi mới có thể
quyết định xem có nên tiếp tục hợp tác với mấy người hay không.”
Sở Tây Lâm nắm chặt nắm tay, đứng đó không nói gì.
Hâm Vũ nhìn anh ta nén cơn giận như vậy, trong lòng lúc này mới thống khoái.
Hừ! Con bé chết tiệt kia dám đè đầu cưỡi cổ, bắt ông ta chỉ nhận ba phần lợi ích!
Bây giờ người sở thị chẳng phải vẫn ngoan ngoãn dập đầu nói xin lỗi ông ta hay sao!
“Xem ra, Tổng Giám đốc Sở không muốn, thôi vậy, dù sao tôi cũng đã cho mấy người cơ hội rồi đấy.” Hâm Vũ chép miệng, giả vờ đi về phía cửa thang máy.
Thấy vậy, Giám đốc Triệu lập tức làm người giảng hòa, đi đến gần Sở Tây Lâm, tỏ ra rất khó xử đề nghị: “Tây Lâm, hay là cháu hy sinh vì công ty một chút?”
“Chú nói cái gì?” Sở Tây Lâm không thể tin nổi mà nhìn về phía ông ta, trên mặt tràn đầy phẫn hận và căm tức.
Giám đốc Triệu sầm mặt, giả vờ giả vịt nói: “Tây Lâm, chú biết làm vậy khiến cháu rất khó xử, chú Triệu cũng không muốn cháu phải chịu uất ức như vậy đâu, nhưng mà bây giờ cháu là người cầm quyền một công ty,
đến lúc nhất thiết thì vẫn phải suy nghĩ cho công ty và các công nhân chứ. Nếu công ty mà sụp xuống thì cháu nói xem, các công nhân phải làm sao bây giờ?”
Mấy thành viên hội đồng quản trị bên cạnh cũng nhân cơ hội khuyên nhủ.
“Đúng đấy, các công nhân còn phải gồng gánh gia đình già trẻ, cháu phải có trách nhiệm với họ chứ!”
“Tây Lâm, cháu không phải là cậu chủ nhà họ Sở mà là Tổng Giám đốc Sở thị đấy, cháu không thể hành động theo cảm tính được đâu.”
Đối mặt với đòn công kích tập thể của những người đó, Sở Tây Lâm không khỏi hơi dao động.
Đúng vậy, anh ta không thể hành động theo cảm tính được.
Anh ta là tổng giám đốc, phải chịu trách nhiệm với toàn bộ công ty.
Hạng mục này trước mắt đã không còn đường xoay chuyển, anh ta phải kéo dài thời gian nghĩ biện pháp cho Sở thị, nếu không thì công ty thật sự sẽ sụp đổ mất.
Anh ta không thể khiến ông nội thất vọng, biến mọi tâm huyết và công sức của mấy thế hệ nhà họ Sở thành bong bóng được!
Hay là… cứ quỳ?
Trước vô số lời khuyên nhủ” không ngớt của đám người trong hội đồng quản trị, Sở Tây Lâm cắn chặt răng, tay siết chặt, rất chặt.
Mắt thấy anh ta sẽ đồng ý, một giọng nói hờ hững lại đột nhiên vang lên phía sau: “Anh dám quỳ, tôi lập tức dám đánh gãy chân của anh thay ông cụ.”
Mọi người không khỏi đồng loạt ngẩng đầu nhìn lại.
Sở Tây Lâm cũng xoay người lại, nhíu mày nói: “Cô tới đây làm gì?”
Hâm Vũ vừa thấy người tới thì bật cười châm chọc: “Ô kìa! Đây chẳng phải là cô Chu đã giẫm lên vận cứt chó à.”
Chu Kiều đã đứng ở trong góc quan sát tất cả mọi chuyện hồi lâu, thản nhiên hỏi lại: “Ý ông đang nói mình là cứt chó kia à?”
Hâm Vũ lập tức giận tím mặt: “Cô nói cái gì hả!?”
Đáng tiếc là Chu Kiều căn bản không thèm để ý đến ông ta, chỉ nói với Sở Tây Lâm một câu: “Nếu ông nội anh biết anh ở đây quỳ trước mặt người khác, phỏng chừng không cẩn tĩnh dưỡng đâu, có thể trực tiếp đến nhà
hoả táng rồi.”
Sở Tây Lâm bị cô dạy cho một trận như vậy, trong lòng nhất thời căng thẳng.
“Theo tôi về.” Chu Kiều nói.
Sở Tây Lâm vốn không có chủ kiến, bất giác đi theo cô.
Bị lờ đi từ đầu đến cuối, Hâm Vũ thấy Chu Kiều vậy mà không thèm nhìn mình lấy một cái, thù mới lại thêm nợ cũ, ông ta lập tức hô to với Sở Tây Lâm: “Họ Sở kia! Đây chính là cơ hội cuối cùng của cậu đấy, cậu đừng
có hối hận!”
Bước chân của Sở Tây Lâm dừng lại.
Chu Kiều ở bên cạnh cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía Hâm Vũ, lạnh nhạt nói: “Ông nói sai rồi, đây là cơ hội cuối cùng của ông mới đúng.”
“Hả?”
Chu Kiều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta: “Nói cho ông chủ của ông biết, nhà họ Sở tuyệt đối sẽ không bởi vì chuyện này mà sụp xuống, nếu ông còn muốn với tay vào Hải Thành thì tốt nhất hãy suy nghĩ cho kỹ
vào, đây là cơ hội cuối cùng mà nhà họ Sở cho ông ta đấy.”
Sau đó, mọi người ở đây cứ thể trơ mắt nhìn cô túm áo Sở Tây Lâm lên phòng làm việc trên tầng.
Trợ lý Lưu cũng nhân cơ hội đi theo.
Chỉ là vừa vào cửa, Sở Tây Lâm lập tức định thần lại, phát hiện mình cứ thế không hề hình tượng bị túm lên tầng, không khỏi tức giận nói: “Cô có biết mình đang làm gì hay không hả!?”
“Kẻ không biết mình đang làm gì là anh.” Chu Kiều bỏ anh ta ra, ngồi ở trên sô pha, ánh mắt tối sầm và lạnh lẽo: “Anh tưởng rằng anh quỳ xuống trước mắt bọn chúng là bọn chúng sẽ lập tức bỏ qua cho anh à? Khờ
dại! Trên thương trường chưa bao giờ có tình cảm hết.”
Sở Tây Lâm bị cô răn dạy như vậy, tức giận đến mức giơ chân: “Cô thì biết cái gì! Nếu tôi không làm như vậy thì công ty sẽ phải bồi thường một số tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ, con số đó lớn đến mức đủ để làm
công ty…”
“Phá sản, phải không?” Chu Kiều lạnh lùng cắt ngang, sau đó lại hỏi: “Nhưng anh cảm thấy anh quỳ xuống thì công ty có thể không phá sản à?”
Sở Tây Lâm bị đâm phải chỗ đau, nhất thời nghẹn lời: “Ít nhất có thể kéo dài thêm vài ngày để tôi nghĩ ra biện pháp!”
Chu Kiều châm biếm một câu: “Đã quần nhau suốt nửa tháng rồi mà vẫn không nghĩ ra được biện pháp gì, chẳng lẽ quỳ một cái, dàn xếp cho anh ba ngày là anh có thể nghĩ ra được à?”
“Tôi…” Sở Tây Lâm bị nghẹn đến mức không nói ra lời, nhưng sau đó vẫn không chịu thua nói: “Nhưng cô ăn nói linh tinh như vậy sẽ hại công ty phá sản, sẽ hại rất nhiều người không có cơm ăn!”
Nghe thấy vậy, Chu Kiều chỉ nói hai chữ: “Ngu xuẩn.”]
Sau đó, cô lập tức đứng dậy, rời khỏi văn phòng.
Sở Tây Lâm bị mắng đến mức rất lâu vẫn không thể định thần lại, hiển nhiên từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa từng bị người ta răn dạy như vậy bao giờ.
Thẳng đến khi cánh cửa bị đóng lại, anh ta mới hồi thần, đang muốn nổi giận thì trợ lý Lưu đứng ở cửa lại nói: “Thật ra cô Chu làm như vậy… mới đúng.”
Sở Tây Lâm không thể tin nổi: “Cái gì?”
“Anh là Tổng Giám đốc Sở, người phụ trách của công ty, một khi anh quỳ xuống thì cho dù nhà họ Sở không ngã, danh tiếng cũng mất hết, về sau ở trong giới thượng lưu Hải Thành này, nhà họ Sở vĩnh viễn không
ngẩng nổi đầu.”
“Tôi là vì công ty…”
“Anh làm thể không phải vì công ty mà là đang hại công ty. Thấy anh yếu đuối như vậy, những kẻ đó sẽ chỉ càng làm tồi tệ hơn thôi, đến lúc đó, công ty sẽ chỉ chết nhanh hơn.”
Trợ lý Lưu than một tiếng, chỉ cảm thấy Sở Tây Lâm vẫn còn trẻ tuổi.
Nhưng Sở Tây Lâm vẫn không hiểu: “Nhưng cô ta đắc tội hết mọi người như vậy, chẳng lẽ không phải đang hại công ty à?!”
“Không, cô ấy chỉ đang nhắc nhở những người đó địa vị của nhà họ Sở ở Hải Thành, để làm họ kinh sợ thôi, đây mới là cách làm sáng suốt nhất để bảo vệ công ty.”
Nói đến đây, trợ lý Lưu đột nhiên nhận ra Chu Kiều dường như không hề đơn giản như bọn họ tưởng.
“Thật ra.” Anh ta nhìn về phía Chu Kiều rời khỏi, ánh mắt có vẻ phức tạp và suy nghĩ sâu xa: “Tôi cảm thấy anh có thể để cô Chu thử xem sao.”
Bình luận facebook