Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 219: Sao anh cay vậy ?
“Vân Mộng, cô muốn ăn gì, chi bằng tôi đưa cô đi ăn nhé?”
Gã ta xoay người chỉ vào chiếc xe sang trọng của mình, mỉm cười nói.
Lông mày của Sở Vân Mộng sớm đã nhíu chặt, nụ cười trên mặt cũng nhanh chóng biến mất.
Rõ ràng cô cảm thấy rất không hài lòng khi Triệu Lạc Tâm gọi tên mình thân mật như vậy, thậm chí còn có cảm giác buồn nôn không thể tả được.
“Cảm ơn, không cần đâu, chúng tôi có thể tự mình đến đó!”, Sở Vân Mộng trả lời với sắc mặt khó coi.
Cô đương nhiên biết ý đồ của Triệu Lạc Tâm.
Cũng biết mọi người trong nhà có ý gì.
Nhưng điều đó thì liên quan gì đến cô cơ chứ, cô luôn nhớ những gì mẹ mình đã dặn dò trước khi qua đời.
Khi tìm được đúng người, đừng dễ dàng buông tay họ ra.
Cô tin tưởng Lâm Triệt nên đương nhiên sẽ không bị tên công tử bột, cao thủ tán gái như Triệu Lạc Tâm này thu hút.
Bị từ chối trực tiếp, sắc mặt Triệu Lạc Tâm có chút khó coi, nhưng gã ta vẫn cứ mỉm cười để giữ phong thái của một quý ông.
“Nhưng mà, chú Sở đã đặc biệt nhờ tôi đến đón cô, địa điểm cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi, nếu chúng ta không đến đó thì chú ấy sẽ mắng tôi mất, làm sao bây giờ?”, vẻ mặt Triệu Lạc Tâm khó xử nói.
Chú Sở đương nhiên là đang nói đến bố của Sở Vân Mộng, Sở Thành.
Ở nhà họ Sở, ngoại trừ Sở Chấn Hải ra thì tất cả những người còn lại đều hi vọng sẽ nhìn thấy Triệu Lạc Tâm và Sở Vân Mộng đến với nhau.
Họ đương nhiên sẽ tìm mọi cách để tác hợp cho hai người, hi vọng nhà họ Sở có thể dựa hơi nhà họ Triệu.
Nhưng Triệu Lạc Tâm lại không hiểu mối quan hệ trong gia đình họ, gã ta không biết rằng việc nhắc đến Sở Thành vào lúc này sẽ càng làm Sở Vân Mộng thêm chán ghét mình.
“Vậy thì anh đi ăn cơm cùng chú Sở của anh ấy”, Sở Vân Mộng giận đùng đùng nói.
Sau đó cô ra hiệu cho Lâm Triệt lái xe đi.
Trước khi Triệu Lạc Tâm tiếp tục nói, Lâm Triệt đã nhấn ga, lái xe rời đi.
Triệu Lạc Tâm đứng ngây ra tại chỗ.
Ánh mắt thu lại, khuôn mặt đẹp trai vốn dĩ tràn đấy nét cười của gã lúc này trở nên lạnh lùng băng giá, đằng đằng sát khí.
Lúc này.
Lâm Triệt cũng tình cờ nhìn thấy Triệu Lạc Tâm đứng yên bất động qua gương chiếu hậu.
Nhìn thấy vẻ mặt u ám và tràn đầy sát khí của gã ta, anh nở nụ cười mỉa mai.
“Cậu chủ, Sở Vân Mộng không nể mặt cậu sao?”, người tài xế đi tới, nhỏ giọng hỏi Triệu Lạc Tâm.
Nhìn chiếc xe Jeep đang đi xa dần.
“Mẹ kiếp!”, gã ta chửi lớn, sau đó ném tất cả hoa trong cốp xe xuống đất, dùng chân giẫm mạnh lên.
Để giải tỏa cơn tức trong lòng.
Sau khi giẫm đạp lên đám hoa tươi vô tội kia, gã ta mới ngồi vào ghế phụ, thở hổn hển.
“Nhà họ Sở đúng là không coi ai ra gì! Có cần phái người dạy cho bọn họ một bài học không ạ, tôi thấy bọn họ cũng quá tùy tiện rồi”, người tài xế tiếp tục nói nhỏ.
Có vẻ như hắn ta đã làm những việc kiểu này khá nhiều lần.
Lại còn khá thuận buồm xuôi gió nữa!
Triệu Lạc Tâm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sắp xếp người cho thằng khốn đó một bài học nhớ đời, để nó không bao giờ dám lại gần Sở Vân Mộng nữa!”
Chỉ vì chút chuyện vặt này mà biến thành cuộc chiến giữa hai gia tộc thì không đáng chút nào.
Tuy nhiên, nếu muốn dạy dỗ một thằng muốn ở rể, cho hắn ta một bài học nhớ đời thì lại dễ như trở bàn tay.
Cho dù nhà họ Sở có phát hiện ra là do gã ta làm, họ cũng sẽ không vì một thằng vô dụng mà so đo với nhà họ Triệu.
“Hiểu rồi ạ, không chỉ làm hắn ta khó quên mà còn khiến hắn ta không thể chạm vào phụ nữ suốt cả quãng đời này nữa”, người tài xế nói một cách nham hiểm.
Triệu Lạc Tâm gật đầu, hài lòng với đề nghị mà tài xế đưa ra.
…
Trên chiếc xe Jeep.
Lâm Triệt im lặng lái xe, anh đang nghĩ về việc của Triệu Lạc Tâm.
Người đàn ông này cho anh một cảm giác khá khác biệt, lòng dạ nham hiểm. Từ lần đầu tiên phát hiện gã ta ở phía sau quan sát anh và Sở Vân Mộng, anh có thể nhận ra rằng, gã ta không phải là người dễ đối phó.
Nhưng mà, nếu đối phương thật sự không hiểu biết, dám bắt nạt anh hoặc Sở Vân Mộng.
Vậy thì Triệu Lạc Tâm và nhà họ Triệu sẽ phải mất một lớp da.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”, Sở Vân Mộng ngồi bên cạnh, có chút lo lắng hỏi.
Cô nắm lấy tay phải của Lâm Triệt, đan các ngón tay vào nhau.
Cẩn thận từng li từng tí, cô tưởng Lâm Triệt đang tức giận về chuyện vừa nãy của Triệu Lạc Tâm.
Lâm Triệt cũng tỉnh táo lại từ những suy tư, mỉm cười nói: “Không có chuyện gì cả, anh đang suy nghĩ một chút về công việc mà thôi”.
Có lẽ cũng thuộc về công việc, cứ nói như vậy đi.
Sở Vân Mộng đương nhiên nhận ra anh đang trả lời lấy lệ, cô đành giải thích: “Về cái người Triệu Lạc Tâm đó, em thật sự không có quen biết. Lần trước anh ta đến nhà họ Sở làm khách, em có gặp anh ta một lần, ai mà biết được là anh ta sẽ xuất hiện ở đây chứ”.
Ngoại trừ ông nội Sở Chấn Hải ra, Lâm Triệt là chỗ dựa và người thân duy nhất của cô.
Thậm chí, ở một mức độ nào đó, anh đã vượt qua cả ông nội, trở thành người quan trọng nhất trong trái tim cô.
Trải nghiệm thời thơ ấu khiến cô rất khó tin vào những điều viển vông hư vô như tình yêu.
Tuy nhiên, lúc này cô tin tưởng nhưng lại cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ vô tình sẽ làm cho đoạn tình cảm này tan thành mây khói.
“Có sao đâu, điều này chứng tỏ bạn gái của anh rất xinh đẹp, anh vui mừng còn không kịp nữa!”, Lâm Triệt siết chặt tay, nói tiếp: “Vả lại, anh cũng không tệ, anh nói cho em biết, hôm qua có một cô gái theo đuổi anh đấy, có điều trái tim anh đã có chủ, không để ý đến cô ta”.
“Xì!”, Sở Vân Mộng hừ một cái.
“Không biết xấu hổ”, miệng thì mắng nhưng trong lòng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Ôm chặt cánh tay đối phương.
Đương nhiên, đối với việc Lâm Triệt vừa nói, và cả người con gái theo đuổi anh nữa, đó hoàn toàn được coi là biểu hiện của lòng tự trọng của một người đàn ông, điều này chứng tỏ anh cũng không tồi.
Lẩu Tứ Xuyên.
Đúng thật là danh bất hư truyền.
Hai người không biết trời cao đất dày gì, gọi một món cay vừa thử thách cái dạ này của mình.
Sau nửa giờ.
Đồ ăn chưa nhúng được một nửa, hai người đã mồ hôi đầm đìa, không ngừng thở gấp.
“Anh lau mồ hôi đi, chảy hết xuống bát rồi kìa!”, Sở Vân Mộng líu lưỡi nói.
Cô lấy ra một tờ giấy ăn, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho Lâm Triệt.
Ngay sau khi được lau khô, những giọt mồ hôi mới ngay lập tức xuất hiện.
“Sao em lại không ăn nữa?”, Lâm Triệt hỏi, nhìn Sở Vân Mộng đang chuyên tâm lau mồ hôi cho mình.
Đồ ăn là do cô gọi, cay vừa cũng là do cô khăng khăng đòi thử thách bản thân.
Nhưng lúc này, chỉ có một mình anh ăn, cô ngồi bên cạnh giúp anh lau mồ hôi, chỉ huy anh ăn cái này ăn cái kia.
Cuối cùng, bữa ăn trở thành trận chiến của riêng anh.
Sở Vân Mộng sợ bị phát hiện bèn nói: “Ồ, em ăn no rồi, dạo này em đang giảm cân”.
Thật ra cô không béo, cũng chưa bao giờ có thói quen giảm cân cả.
Rõ ràng là cô không có cách nào để đạt được mục tiêu mà mình vừa đề ra nên kiếm cớ nói vậy.
Hai tiếng ngắn ngủi.
Hai người bước ra khỏi nhà hàng.
Lâm Triệt toàn thân ướt đẫm mồ hôi, đầu lưỡi cũng mất hết cảm giác.
Gió mùa thu mát rượi.
Trời tối rất nhanh, lúc này trời đã mờ tối rồi.
Anh đưa cô tới cửa nhà họ Sở.
Vừa mới đổ mồ hôi, cơn gió thoảng qua khiến cả người cảm thấy hơi lạnh.
Sở Vân Mộng khẽ ôm lấy hai tay.
Lâm Triệt nhìn thấy liền ôm cô vào lòng, trực tiếp dùng áo khoác của mình phủ lên cơ thể của hai người.
Sở Vân Mộng, ánh mắt sáng như nước, móng tay nhẹ nhàng trượt trên ngực Lâm Triệt, thở dài nói: “Anh cứ như có độc ấy, mỗi lần tiếp xúc với anh, em cảm thấy mình càng ngày càng nghiện hơn”.
Lâm Triệt che người cô lại để tránh gió thổi vào cô.
“Em đang khen anh sao?”
“Hì hì, em đang mắng anh đấy!”, Sở Vân Mộng cười mắng, khẽ kiễng chân, đôi tay vòng qua cổ đối phương.
Hai người khẽ lại gần nhau, trao nhau nụ hôn.
“Xì!”, sắc mặt Sở Vân Mộng đột nhiên thay đổi, lập tức đẩy anh ra.
“Sao anh cay quá vậy?”
Gã ta xoay người chỉ vào chiếc xe sang trọng của mình, mỉm cười nói.
Lông mày của Sở Vân Mộng sớm đã nhíu chặt, nụ cười trên mặt cũng nhanh chóng biến mất.
Rõ ràng cô cảm thấy rất không hài lòng khi Triệu Lạc Tâm gọi tên mình thân mật như vậy, thậm chí còn có cảm giác buồn nôn không thể tả được.
“Cảm ơn, không cần đâu, chúng tôi có thể tự mình đến đó!”, Sở Vân Mộng trả lời với sắc mặt khó coi.
Cô đương nhiên biết ý đồ của Triệu Lạc Tâm.
Cũng biết mọi người trong nhà có ý gì.
Nhưng điều đó thì liên quan gì đến cô cơ chứ, cô luôn nhớ những gì mẹ mình đã dặn dò trước khi qua đời.
Khi tìm được đúng người, đừng dễ dàng buông tay họ ra.
Cô tin tưởng Lâm Triệt nên đương nhiên sẽ không bị tên công tử bột, cao thủ tán gái như Triệu Lạc Tâm này thu hút.
Bị từ chối trực tiếp, sắc mặt Triệu Lạc Tâm có chút khó coi, nhưng gã ta vẫn cứ mỉm cười để giữ phong thái của một quý ông.
“Nhưng mà, chú Sở đã đặc biệt nhờ tôi đến đón cô, địa điểm cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi, nếu chúng ta không đến đó thì chú ấy sẽ mắng tôi mất, làm sao bây giờ?”, vẻ mặt Triệu Lạc Tâm khó xử nói.
Chú Sở đương nhiên là đang nói đến bố của Sở Vân Mộng, Sở Thành.
Ở nhà họ Sở, ngoại trừ Sở Chấn Hải ra thì tất cả những người còn lại đều hi vọng sẽ nhìn thấy Triệu Lạc Tâm và Sở Vân Mộng đến với nhau.
Họ đương nhiên sẽ tìm mọi cách để tác hợp cho hai người, hi vọng nhà họ Sở có thể dựa hơi nhà họ Triệu.
Nhưng Triệu Lạc Tâm lại không hiểu mối quan hệ trong gia đình họ, gã ta không biết rằng việc nhắc đến Sở Thành vào lúc này sẽ càng làm Sở Vân Mộng thêm chán ghét mình.
“Vậy thì anh đi ăn cơm cùng chú Sở của anh ấy”, Sở Vân Mộng giận đùng đùng nói.
Sau đó cô ra hiệu cho Lâm Triệt lái xe đi.
Trước khi Triệu Lạc Tâm tiếp tục nói, Lâm Triệt đã nhấn ga, lái xe rời đi.
Triệu Lạc Tâm đứng ngây ra tại chỗ.
Ánh mắt thu lại, khuôn mặt đẹp trai vốn dĩ tràn đấy nét cười của gã lúc này trở nên lạnh lùng băng giá, đằng đằng sát khí.
Lúc này.
Lâm Triệt cũng tình cờ nhìn thấy Triệu Lạc Tâm đứng yên bất động qua gương chiếu hậu.
Nhìn thấy vẻ mặt u ám và tràn đầy sát khí của gã ta, anh nở nụ cười mỉa mai.
“Cậu chủ, Sở Vân Mộng không nể mặt cậu sao?”, người tài xế đi tới, nhỏ giọng hỏi Triệu Lạc Tâm.
Nhìn chiếc xe Jeep đang đi xa dần.
“Mẹ kiếp!”, gã ta chửi lớn, sau đó ném tất cả hoa trong cốp xe xuống đất, dùng chân giẫm mạnh lên.
Để giải tỏa cơn tức trong lòng.
Sau khi giẫm đạp lên đám hoa tươi vô tội kia, gã ta mới ngồi vào ghế phụ, thở hổn hển.
“Nhà họ Sở đúng là không coi ai ra gì! Có cần phái người dạy cho bọn họ một bài học không ạ, tôi thấy bọn họ cũng quá tùy tiện rồi”, người tài xế tiếp tục nói nhỏ.
Có vẻ như hắn ta đã làm những việc kiểu này khá nhiều lần.
Lại còn khá thuận buồm xuôi gió nữa!
Triệu Lạc Tâm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sắp xếp người cho thằng khốn đó một bài học nhớ đời, để nó không bao giờ dám lại gần Sở Vân Mộng nữa!”
Chỉ vì chút chuyện vặt này mà biến thành cuộc chiến giữa hai gia tộc thì không đáng chút nào.
Tuy nhiên, nếu muốn dạy dỗ một thằng muốn ở rể, cho hắn ta một bài học nhớ đời thì lại dễ như trở bàn tay.
Cho dù nhà họ Sở có phát hiện ra là do gã ta làm, họ cũng sẽ không vì một thằng vô dụng mà so đo với nhà họ Triệu.
“Hiểu rồi ạ, không chỉ làm hắn ta khó quên mà còn khiến hắn ta không thể chạm vào phụ nữ suốt cả quãng đời này nữa”, người tài xế nói một cách nham hiểm.
Triệu Lạc Tâm gật đầu, hài lòng với đề nghị mà tài xế đưa ra.
…
Trên chiếc xe Jeep.
Lâm Triệt im lặng lái xe, anh đang nghĩ về việc của Triệu Lạc Tâm.
Người đàn ông này cho anh một cảm giác khá khác biệt, lòng dạ nham hiểm. Từ lần đầu tiên phát hiện gã ta ở phía sau quan sát anh và Sở Vân Mộng, anh có thể nhận ra rằng, gã ta không phải là người dễ đối phó.
Nhưng mà, nếu đối phương thật sự không hiểu biết, dám bắt nạt anh hoặc Sở Vân Mộng.
Vậy thì Triệu Lạc Tâm và nhà họ Triệu sẽ phải mất một lớp da.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”, Sở Vân Mộng ngồi bên cạnh, có chút lo lắng hỏi.
Cô nắm lấy tay phải của Lâm Triệt, đan các ngón tay vào nhau.
Cẩn thận từng li từng tí, cô tưởng Lâm Triệt đang tức giận về chuyện vừa nãy của Triệu Lạc Tâm.
Lâm Triệt cũng tỉnh táo lại từ những suy tư, mỉm cười nói: “Không có chuyện gì cả, anh đang suy nghĩ một chút về công việc mà thôi”.
Có lẽ cũng thuộc về công việc, cứ nói như vậy đi.
Sở Vân Mộng đương nhiên nhận ra anh đang trả lời lấy lệ, cô đành giải thích: “Về cái người Triệu Lạc Tâm đó, em thật sự không có quen biết. Lần trước anh ta đến nhà họ Sở làm khách, em có gặp anh ta một lần, ai mà biết được là anh ta sẽ xuất hiện ở đây chứ”.
Ngoại trừ ông nội Sở Chấn Hải ra, Lâm Triệt là chỗ dựa và người thân duy nhất của cô.
Thậm chí, ở một mức độ nào đó, anh đã vượt qua cả ông nội, trở thành người quan trọng nhất trong trái tim cô.
Trải nghiệm thời thơ ấu khiến cô rất khó tin vào những điều viển vông hư vô như tình yêu.
Tuy nhiên, lúc này cô tin tưởng nhưng lại cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ vô tình sẽ làm cho đoạn tình cảm này tan thành mây khói.
“Có sao đâu, điều này chứng tỏ bạn gái của anh rất xinh đẹp, anh vui mừng còn không kịp nữa!”, Lâm Triệt siết chặt tay, nói tiếp: “Vả lại, anh cũng không tệ, anh nói cho em biết, hôm qua có một cô gái theo đuổi anh đấy, có điều trái tim anh đã có chủ, không để ý đến cô ta”.
“Xì!”, Sở Vân Mộng hừ một cái.
“Không biết xấu hổ”, miệng thì mắng nhưng trong lòng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Ôm chặt cánh tay đối phương.
Đương nhiên, đối với việc Lâm Triệt vừa nói, và cả người con gái theo đuổi anh nữa, đó hoàn toàn được coi là biểu hiện của lòng tự trọng của một người đàn ông, điều này chứng tỏ anh cũng không tồi.
Lẩu Tứ Xuyên.
Đúng thật là danh bất hư truyền.
Hai người không biết trời cao đất dày gì, gọi một món cay vừa thử thách cái dạ này của mình.
Sau nửa giờ.
Đồ ăn chưa nhúng được một nửa, hai người đã mồ hôi đầm đìa, không ngừng thở gấp.
“Anh lau mồ hôi đi, chảy hết xuống bát rồi kìa!”, Sở Vân Mộng líu lưỡi nói.
Cô lấy ra một tờ giấy ăn, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho Lâm Triệt.
Ngay sau khi được lau khô, những giọt mồ hôi mới ngay lập tức xuất hiện.
“Sao em lại không ăn nữa?”, Lâm Triệt hỏi, nhìn Sở Vân Mộng đang chuyên tâm lau mồ hôi cho mình.
Đồ ăn là do cô gọi, cay vừa cũng là do cô khăng khăng đòi thử thách bản thân.
Nhưng lúc này, chỉ có một mình anh ăn, cô ngồi bên cạnh giúp anh lau mồ hôi, chỉ huy anh ăn cái này ăn cái kia.
Cuối cùng, bữa ăn trở thành trận chiến của riêng anh.
Sở Vân Mộng sợ bị phát hiện bèn nói: “Ồ, em ăn no rồi, dạo này em đang giảm cân”.
Thật ra cô không béo, cũng chưa bao giờ có thói quen giảm cân cả.
Rõ ràng là cô không có cách nào để đạt được mục tiêu mà mình vừa đề ra nên kiếm cớ nói vậy.
Hai tiếng ngắn ngủi.
Hai người bước ra khỏi nhà hàng.
Lâm Triệt toàn thân ướt đẫm mồ hôi, đầu lưỡi cũng mất hết cảm giác.
Gió mùa thu mát rượi.
Trời tối rất nhanh, lúc này trời đã mờ tối rồi.
Anh đưa cô tới cửa nhà họ Sở.
Vừa mới đổ mồ hôi, cơn gió thoảng qua khiến cả người cảm thấy hơi lạnh.
Sở Vân Mộng khẽ ôm lấy hai tay.
Lâm Triệt nhìn thấy liền ôm cô vào lòng, trực tiếp dùng áo khoác của mình phủ lên cơ thể của hai người.
Sở Vân Mộng, ánh mắt sáng như nước, móng tay nhẹ nhàng trượt trên ngực Lâm Triệt, thở dài nói: “Anh cứ như có độc ấy, mỗi lần tiếp xúc với anh, em cảm thấy mình càng ngày càng nghiện hơn”.
Lâm Triệt che người cô lại để tránh gió thổi vào cô.
“Em đang khen anh sao?”
“Hì hì, em đang mắng anh đấy!”, Sở Vân Mộng cười mắng, khẽ kiễng chân, đôi tay vòng qua cổ đối phương.
Hai người khẽ lại gần nhau, trao nhau nụ hôn.
“Xì!”, sắc mặt Sở Vân Mộng đột nhiên thay đổi, lập tức đẩy anh ra.
“Sao anh cay quá vậy?”
Bình luận facebook