• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Vô Địch Chiến Thần - Lâm Triệt (5 Viewers)

  • Chương 220: Vốn dĩ không giết người

Nhìn thấy Sở Vân Mộng lẽ lưỡi ra, dáng vẻ vô cùng thảm hại.

Lâm Triệt lại cười đắc ý nói: “Em chẳng phải muốn ăn cay vừa sao, anh đã quen rồi, sao em còn chưa quen cơ chứ”.

Sở Vân Mộng mặt đỏ bừng bừng, lúc này mới nhớ lại.

Món lẩu này cũng cay thật, đến lúc này rồi mà cô vẫn có thể cảm nhận được vị cay nồng của nó.

Cô bĩu môi, phụng phịu nhìn anh.

“Anh cứ kiếm cơ đi, hừ”.

Mặc dù tức giận nhưng trông cô vẫn rất đáng yêu.

Trong lòng Lâm Triệt cảm thấy khá buồn cười, Sở Vân Mộng vẫn luôn là cô gái bên ngoài cứng rắn bên trong dịu dàng, kiểu nghịch ngợm và đáng yêu này hẳn chỉ có anh mới có thể được nhìn thấy.

Anh lại ôm cô vào lòng và an ủi: “Được rồi, vậy thì không hôn nữa, ôm một lát nào”.

Sự tức giận nhanh chóng tan biến, cô lại trở thành một cô bé nhút nhát, ôm chặt lấy anh và cảm nhận hơi thở quen thuộc.

Trong một góc.

Mã Vĩ Thành cười nham hiểm nhìn đôi tình nhân trẻ đang lưu luyến nhau rất lâu rồi.

Hắn ta đang chơi với một con dao găm sáng loáng trong tay, vẻ mặt đầy vẻ nham hiểm và tà khí.

Hắn không biết đôi nam nữ ở đằng xa là ai.

Chỉ biết rằng lần này người thanh niên trẻ kia là mục tiêu của mình.

“Đại ca, là thằng nhóc kia à? Nhìn nó gầy yếu như thế, có cần thiết chúng ta phải phái nhiều người như vậy không?”, một người đàn ông khác trong chiếc xe tải nói.

Mã Vĩ Thành lườm hắn ta một cái nói: “Cmn đầu óc mày bị chập mạch à? Nhà họ Triệu tiền nhiều, họ tính tiền theo đầu người, gọi nhiều anh em một chút không tốt sao?”

“Nếu không muốn làm thì mẹ kiếp, cút ngay cho tao”.

Lời chửi rủa làm người đàn ông vừa hỏi sợ hãi, lập tức lên tiếng nịnh nọt: “Anh Mã đừng giận nữa mà, em chỉ hỏi thôi, anh em cùng nhau kiếm tiền, em cũng vui chứ”.

Ngay cả khi giải thích như vậy, Mã Vĩ Thành vẫn cứ trừng mắt lườm người đó một cái.

Người kia sợ đến mức vội vàng ngậm miệng lại.

Thấy hai người bên ngoài vẫn đang dính chặt lấy nhau, trong xe lại trở nên yên tĩnh.

Có người bắt chuyện tán gẫu: “Anh Mã, con bé kia cũng khá xinh đấy, xinh hơn cả mấy đứa diễn viên, chi bằng chúng ta bắt nó lại để anh vui vẻ một chút”.

Mặc dù là nói chuyện phiếm thôi nhưng rõ ràng cũng phải chú ý đến cách nói.

Làm người nghe nghe cảm thấy như đang đứng trên góc độ của Mã Vĩ Thành mà suy nghĩ, cực kỳ tâng bốc và dễ chịu.

Mã Vĩ Thành cũng có chút động lòng, bọn họ đúng là chưa nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy bao giờ.

Nhưng hắn ta không dám, hắn cũng cần nhắc nhở đám đàn em không hiểu chuyện này.

“Đừng cmn gây chuyện nữa, đó không phải là người chúng ta có thể động đến, không nhìn thấy đây là đâu à?”

“Trước cửa chính là nhà họ Sở, đó chắc là tiểu thư hoặc họ hàng gì đó của nhà họ, động vào cô ta chúng ta sẽ được yên ổn sao, vả lại, hình như lần này cậu chủ Triệu để ý đến người phụ nữa đó, đừng có gây chuyện, kiếm tiền rồi thì cũng phải còn mạng để mà tiêu, đừng dại mà chơi với lửa”.

Nhìn lại đám anh em đang ngồi trong xe, hắn nghiêm nghị cảnh cáo.

Ai cũng không ngờ người phụ nữ này lại có lai lịch lớn như vậy, nhao nhao gật đầu.

Nhưng lại có người ngờ vực hỏi: “Anh Mã, nếu người phụ nữ kia có bối cảnh không nhỏ, liệu chúng ta có chọc nổi người đàn ông đó không?”

Nói rồi, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Mã Vĩ Thành.

Bọn họ cũng chỉ là những tên côn đồ bình thường, làm sao có tư cách tham gia vào cuộc chiến giữa những gia tộc chứ.

Đừng để đến lúc bị phát hiện, nhà họ Triệu sẽ coi họ như vật thế thân, lúc ấy có hối hận cũng không kịp nữa.

“Mẹ kiếp, còn cần chúng mày phải nhắc nhở tao sao? Chả nhẽ tao lại không biết?”, Mã Vĩ Thành chửi một câu, vươn tay ra đánh vào sau đầu người vừa nói một bạt tai.

Người phía sau thậm chí không dám né tránh, mặc cho Mã Vĩ Thành đánh mình, lại còn cười cười chịu trận.

Mã Vĩ Thành cảm thấy khá thích thú.

Hắn tiếp tục nói: “Tao đã dò hỏi rồi, thằng ranh này không có bối cảnh gì hết, chỉ muốn nịnh hót nhà họ Sở để được ở rể thôi, dựa vào vẻ ngoài và miệng lưỡi của nó để tán tỉnh tiểu thư nhà họ Sở”.

“Mẹ nó, thì ra là trai bao à”, có người kinh ngạc nói.

“Đấy gọi là bám váy đàn bà, trai bao cái gì chứ”

Đám người lại nhao nhao anh một câu tôi một câu.

Tự mình làm công việc cướp bóc đánh người nhưng vẫn coi thường loại ở rể như Lâm Triệt.

“Được rồi, đừng nói nữa, cô tiểu thư nhà họ Sở kia sắp vào trong rồi, chúng ta chuẩn bị ra tay thôi”, Mã Vĩ Thành chửi một câu, hắn nhìn chằm chằm vào hai người bên ngoài.

Lúc này, Sở Vân Mộng mới miễn cưỡng rời khỏi vòng tay của Lâm Triệt.

Cô khẽ nói: “Em về nhé”.

Tuy rằng trong miệng nói như vậy, nhưng tay cô vẫn nắm lấy góc áo của Lâm Triệt không buông.

“Mấy ngày tới, chúng ta đi xem nhà nhé, đến lúc ấy em dọn đến sống cùng anh nha”, Lâm Triệt mỉm cười nói.

Hai người đang trong giai đoạn yêu nhau, hận không thể ở bên nhau mỗi ngày.

Đôi mắt Sở Vân Mộng sáng lên: “Thật sao?”

Hỏi xong cô liền cảm thấy có chút xấu hổ, lập tức thả tay đang nắm áo Lâm Triệt ra, tức giận nói: “Ai muốn sống cùng anh chứ”.

“Hừ, em về đây”.

Cô nói xong thì vui vẻ bước vào nhà họ Sở.



Anh quay trở lại xe, lúc này trời đã khá muộn rồi.

Vừa rẽ vào một con hẻm, đột nhiên phía trước có một chiếc xe tải chặn ngang đường.

Cửa xe mở ra và có vài người bước xuống.

Mà đằng sau chiếc xe Jeep, cũng có một chiếc xe nữa cùng lúc lao tới, nằm ngang đường, chặn không cho Lâm Triệt có đường chạy.

“Ha, thật sự là không mới mẻ tí nào”, Lâm Triệt ngồi trong xe, không chút hoảng sợ, anh cười lạnh.

Hai chiếc xe phía trước và sau, lần lượt đi xuống bảy tám người, trên tay họ cầm nhiều loại vũ khí, đứng yên tại chỗ nhìn Lâm Triệt.

Người đàn ông cầm đầu thân hình cường tráng, cạo trọc đầu nhìn có vẻ rất oai phong.

“Thằng ranh, xuống xe chơi với các anh một chút nào”, Mã Vĩ Thành đứng ở hàng đầu tiên, sẵng giọng hét lên với Lâm Triệt.

Sự việc đã như thế này, cũng không còn cách nào khác.

Lâm Triệt cởi áo khoác ném lên ghế sau, mở cửa xuống xe.

Nhìn thấy Lâm Triệt mặt không cảm xúc đi xuống, Mã Vĩ Thành và những người khác cũng cảm thấy sửng sốt.

Không ngờ thằng ranh này tố chất tâm lý lại tốt như vậy, đã lúc này rồi mà vẫn có thể bình tĩnh đến thế.

“Thằng ranh, muốn trách thì trách…”

“Triệu Lạc Tâm phái các người đến dúng không?”

Mã Vĩ Thành vừa mới nói được nửa câu thì đột nhiên bị lời nói của Lâm Triệt cắt ngang.

Tất cả mọi người sắc mặt ngưng tụ, đối phương vừa lên đã đoán được thân phận của bọn họ, làm họ có chút bất ngờ.

“Có phải hay không thì có liên quan gì, mày cũng không thể tránh được trận đòn đau đớn này đâu”, vẻ mặt của Mã Vĩ Thành đần trở nên âm trầm, dưới ánh đèn đường nhìn hắn thật gớm ghiếc.

Biểu cảm dường như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Triệt vậy.

Lâm Triệt dường như không để ý đến, tiếp tục hỏi: “Vậy các người là người nhà họ Triệu, hay là côn đồ mà hắn thuê đến?”

“Có gì khác biệt không?”, Mã Vĩ Thành hỏi ngược lại.

“Đối với chúng ta thì không có gì khác biệt cả, kết quả đều giống nhau, chỉ là trong lòng muốn hiểu rõ, làm bằng chứng khi xử tội nhà họ Triệu thôi”, Lâm Triệt không vội vã, anh chậm rãi nói.

“Phụt, ha ha ha”, Mã Vĩ Thành không nhịn được mà bật cười.

Đám đàn em còn lại cũng cười ồ lên như kiểu vừa được nghe câu chuyện cười vui nhất trong năm.

“Mày là cái thá gì, cmn còn đòi xử lý nhà họ Triệu, mày bị chập mạch chắc”.

“Mày có biết nhà họ Triệu là sự tồn tại như thế nào không, đừng tưởng mày chăm sóc tiểu thư nhà họ Sở thoải mái rồi là có thể đối phó được”.

“Đúng, tao quên mất, mày là một thằng vô dụng chỉ biết bám váy phụ nữ”.

Đám người lại nhao nhao, lớn tiếng cười nhạo Lâm Triệt.

Mà gương mặt Lâm Triệt lúc này đã bắt đầu trở nên khó coi hơn giữa sự chế nhạo của đám người kia.

“Vốn dĩ hôm nay tâm trạng tôi khá tốt, không có ý định giết người”.

“Nhưng vào lúc này, tôi đổi ý rồi”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom