• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Vô Địch Chiến Thần - Lâm Triệt (28 Viewers)

  • Chương 254: Bố nuôi tai to mặt lớn tới

Phủ Tổng tư lệnh Trấn Bắc.

Một giờ sáng, quản gia A Võ nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng khách. Ông ấy đi ra nhận điện thoại: “A lô, phủ Tổng tư lệnh Trấn Bắc xin nghe!”

Sau đó, ông ấy nghe thấy người bên kia nói gì đó, vẻ mặt bình tĩnh từ từ biến thành hoảng hốt, nhưng giọng nói của quản gia vẫn rất vững vàng: “Tôi biết rồi! Cậu phải chăm sóc cậu chủ cho tốt! Có vấn đề đột xuất thì phải gọi báo cáo ngay!”

Sau đó, quản gia A Võ cúp điện thoại, bước chân vững chãi đi lên cầu thang, gõ cửa phòng ngủ của Trình Thế Bình.

Quản gia A Võ là chiến hữu của Trấn Bắc Hầu Trình Thế Bình, ông ấy từng kề vai chiến đấu trong quân đội nơi biên giới phương Bắc này. Vì vết thương nặng ở vai sau khi trúng đạn, A Võ rời khỏi quân đội, Trình Thế Bình không nỡ nhìn bạn mình buồn bã khi rời khỏi phải từ bỏ kiếp sống quân nhân, ông đã mời A Võ về làm quản gia cho mình, từ đó, quan hệ giữa hai người càng thêm thân thiết, không chỉ là chiến hữu mà còn là bạn tri kỷ. Việc Trình Thế Bình nhận Lâm Triệt làm con nuôi cũng không hề giấu giếm A Võ, thậm chí vị quản gia già này còn coi Lâm Triệt như con cháu của mình sau khi anh ở phủ Tổng tư lệnh một thời gian.

Trong phòng ngủ.

Trấn Bắc Hầu Trình Thế Bình đã mở mắt từ tiếng gõ đầu tiên, mấy chục năm chinh chiến đã rèn luyện cho ông sự cảnh giác ngay cả trong lúc ngủ, không ai biết được kẻ thù sẽ tấn công khi nào. Ông ngồi dậy, sự nhanh nhẹn không hề giống một người đã qua đầu sáu.

Trình Thế Bình mở cửa, hỏi A Võ: “Có chuyện gì thế? Địch tấn công bất ngờ à?”

A Võ vội đáp: “Tổng tư lệnh, Lâm Triệt bị ám sát, trúng chiêu nên bây giờ đã hôn mê rồi. Trương Thông báo cáo là các bác sĩ bên đó đã khám nhưng chỉ biết là trúng độc, còn việc nó là độc gì thì họ không thể xét nghiệm hay nhận biết!”

Trình Thế Bình nghe thế thì nhíu mày: “Cậu chuẩn bị đi, ngày mai tôi muốn tới ba thành phố duyên hải. Có vẻ tôi ở ẩn lâu quá nên ai cũng nghĩ móng vuốt tôi cùn hết rồi!”

Quản gia A Võ đáp: “Vâng thưa Tổng tư lệnh!”

Tại quán trà của nhà họ Đào.

Điện thoại trong phòng riêng của Đào Hậu vang liên tục.

Đào Hậu bấm nghe, sau khi nghe xong, sắc mặt của ông ấy y hệt A Võ.

Đào Hậu nhấn chuông ở đầu giường để gọi cháu gái.

Đào Nhuế bừng tỉnh giấc, vội chạy qua phòng ông nội, thấy cửa mở nên cô ấy vội tiến vào: “Ông nội, ông sao thế ạ?”

Đào Hậu vội nói: “Cháu gọi cho bố cháu đi! Bảo thay đồ lịch sự rồi đến đây ngay. Xảy ra chuyện rồi!”

Đào Nhuế lo lắng hỏi ngược lại: “Ngay bây giờ luôn sao ạ? Giờ khuya lắm rồi, sớm mai được không?”, cô ấy nhìn đồng hồ ở đầu giường.

Đào Hậu ngắt lời cháu gái: “Cháu cứ làm theo lời ông đi!”, sau đó Đào Hậu cũng chọn quần áo để thay.

Đào Quân đang ngủ thì nhận được điện thoại của con gái, người này vội đứng dậy, lấy đồ đi thay rồi cùng tài xế chạy về phía quán trà.

….

Phủ Võ Uy Hầu.

Trương Thông lo lắng, hỏi han cặn kẽ về tình trạng của Lâm Triệt, các bác sĩ Trung và Tây Y hàng đầu của ba thành phố duyên hải và các vùng lân cận đều bị mang đi trong đêm. Hết xét nghiệm rồi lại dùng kim châm thăm khám, tất cả những gì họ nhận được chỉ là thông tin Lâm Triệt bị đầu độc, còn độc gì và cơ chế thế nào thì hoàn toàn không có thông tin.

Trương Thông hỏi: “Hiện giờ tình hình Hầu gia sao rồi?”

Một người lớn tuổi nhưng sắc mặt vẫn còn khá hồng hào thay mặt mọi người đáp: “Bây giờ Hầu gia vẫn đang hôn mê, chức năng của các cơ quan vẫn bình thường, hoàn toàn không có tình trạng bị nhiễm độc. Thậm chí, nếu không dùng kỹ thuật xét nghiệm mới nhất thì cũng không thể phát hiện ra”.

Trương Thông hỏi tiếp: “Các vị có quen biết ai là chuyên gia về lĩnh vực này không? Nếu có thì các vị cứ việc nói, chúng tôi có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu, điều kiện nào trừ những việc phi pháp!”

Thật ra họ đều là bác sĩ chính quy, quen biết nhiều người làm trong các lĩnh vực liên quan nhưng vấn đề đang đề cập tới là Độc. Dù độc và y cùng một nhà nhưng lĩnh vực này luôn bị khá nhiều hạn chế.

Một người khác đứng ra nói: “Sĩ quan Trương, chúng tôi sẽ xem thử, nếu có ai thích hợp thì lập tức báo ngay!”

Trương Thông nói tiếp: “Vậy họ Trương này chân thành cảm ơn các vị!”

…….

Trụ sở Tú Y Vệ.

Vưu Thừa Vọng đang nằm trên ghế dựa, đối diện là một người phụ nữ quyến rũ mà đồ bó màu đỏ. Đây là Độc Diễm – thủ lĩnh Thất Tinh Các.

Ông ta hỏi Độc Diễm: “Sao rồi? Thành công không?”

Người phụ nữ kia uốn éo thân hình chữ S nói: “Sao lại không? Tiền nào của đó, Độc Diễm nay làm ăn uy tín lắm, Vưu đại nhân à ~”

Thất Tinh Các là tổ chức lính đánh thuê- sát thủ do mẹ của Độc Diễm thành lập, khác với các tổ chức sát còn lại, Độc Diễm chỉ nhận phụ nữ, trẻ em, bất kể người đó giàu nghèo, bệnh, dị tật hay khỏe mạnh, chỉ cần vượt qua thử thách và họ cảm thấy có tiềm năng thì đều được nhận

Ban đầu nơi này được lập ra là để giúp đỡ phụ nữ và trẻ em, những người bị xã hội vứt bỏ và tuyệt vọng, họ sẽ được người Thất Tinh Các dạy dỗ những kỹ năng như chiến đấu, chữa bệnh, dùng độc,..

Ngành nghề chính khi ấy của nơi này là lính đánh thuê, vệ sĩ, bảo vệ, danh tiếng trong ngành cũng khá vang dội, nhưng từ 30 năm trước, khi Độc Diễm nhận chức vị thủ lĩnh, ả ta đã thêm vào một hạng mục là ám sát

Nhờ vào ưu thế vẻ ngoài yếu ớt, sát thủ của Thất Tinh Các luôn có tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ trên 95%, dù thế nhưng Độc Diễm cũng khá thông minh, ả ta biết nổi tiếng thì nhiều thị phi nên chỉ có những người quen biết hoặc được giới thiệu mới có thể thuê sát thủ của Thất Tinh Các.

Vưu Thừa Vọng là thủ lĩnh Tú Y Vệ, hiển nhiên mạng lưới quan hệ cũng rất rộng, nhờ người giới thiệu, ông ta biết và đã trở thành khách quen của Thất Tinh Các, thậm chí giữa Độc Diễm và ông ta còn từng có khoảng một thời gian cặp kè với nhau, dùng tình đổi tiền, dùng quyền đổi tiền.

Giờ phút này, hai kẻ nham hiểm đang cụng ly chúc mừng nhiệm vụ thành công mà quên mất một đạo lý “Đánh trẻ thì già tới”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom