Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217: Mặt dày vô liêm sỉ
Clive không tin lời Khương Dư nói.
Hay đúng hơn là không muốn tin.
Nếu người thanh niên trẻ trước mặt này chính là Võ Uy Hầu của nước Đại Hán.
Vậy thì… ông ta có thể sống sót mà rời khỏi đây không? Theo tin đồn, đây là một sát thần nổi tiếng thiên hạ, hàng trăm nghìn người đã ngã xuống chỉ bằng một mệnh lệnh của cậu ta.
Thật khó để Clive liên tưởng người đàn ông nho nhã trước mặt mình với sát thần khiến người khác nghe tin đã sợ mất mật.
“Cậu chứng minh cho tôi xem”, Clive gượng cười nói.
Ông ta nhìn thẳng vào mắt Lâm Triệt, muốn tìm chút manh mối để chứng minh rằng hai người đang hợp tác để lừa dối ông ta.
Tuy nhiên, mồ hôi lạnh của Khương Dư càng lúc càng nhiều thêm.
Từng giọt mồ hôi lặng lẽ rơi xuống đất.
Nhưng Lâm Triệt vẫn cứ mỉm cười nhìn ông ta.
Cái nhìn ấy như thể đang xem một thằng hề biểu diễn vậy.
Mọi thứ đang nói cho Clive biết một sự thật, Khương Dư không nói dối.
“Xin lỗi, tôi không biết cậu là Võ Uy Hầu, tôi sẽ rời khỏi đây ngay bây giờ”.
Clive, người vài phút trước vẫn còn uy phong ngút trời, giờ lại cẩn trọng một cách khác thường.
Cung kính cúi đầu hành lễ với Lâm Triệt, xoay người muốn rời đi.
Nhưng, làm sao mọi chuyện có thể đơn giản như vậy được, giết người không thành, xin lỗi là có thể giải quyết vấn đề sao?
“Thật ra tôi rất tán thành với câu nói của ông”, Lâm Triệt ngăn Clive đang định rời đi lại, nhẹ giọng nói.
Sắc mặt Clive trở nên vô cùng khó coi, bởi vì Lâm Triệt không có ý định dừng lại ở đây.
“Câu nói gì?”, Clive chỉ có thể ngồi lại vào chỗ cũ, cất giọng hỏi.
“Ở đây, dù có biến mất của một vài người cũng sẽ không thu hút được sự chú ý của bất kỳ ai”.
Ầm!
Ngay lập tức.
Clive trừng to mắt, ông ta nhìn mọi thứ ở đây với biểu cảm vô cùng khó tin, đây, thật sự là muốn giết chết ông ta sao.
Anh định làm ông ta im hơi lặng tiếng mà biến mất khỏi thế gian này.
Ngay cả ở đất nước của ông ta, nếu muốn điều tra cũng không thể tìm ra manh mối.
Mọi thứ đang rất thuận lợi cho kẻ sát nhân này.
Đương nhiên, lúc đầu khi nhằm vào Lâm Triệt ông ta cũng đã lợi dụng đặc điểm này, điều đó ngược lại đã thức tỉnh anh.
Sự sợ hãi của cái chết làm ông ta không còn giữ được bình tĩnh nữa.
Đầu gối mềm nhũn trực tiếp ngã quỵ xuống đất, van xin nói: “Tha cho tôi đi mà, chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi sẽ cho cậu rất nhiều tiền, không, chỉ cần là thứ cậu muốn, nếu có tôi sẽ cho cậu tất cả”.
Lúc này ông ta đã sợ hãi đến cùng cực.
Nơi ông ta chọn này quá thích hợp để giết người.
Phòng riêng gần đuôi tàu, cửa sổ sát biển.
Mọi điều kiện đều thích hợp cho việc giết người hủy xác, trời tối đen như mực, dễ dàng ném xác xuống biển mà không bị người khác phát hiện.
Sự im lặng đã biến mất vào lúc này.
Ông ta làm sao có thể ngờ rằng việc nhắm vào người khác lại trở thành cái bẫy cho chính mình.
“Tiền?”, Lâm Triệt trầm giọng hỏi: “Cái thứ đó, theo tôi thấy thì không thú vị bằng mạng sống của ông”.
“Chỉ vì một thứ đồ cổ, hại người khác tan cửa nát nhà, thủ đoạn của ông cũng thật là cao siêu”.
“Tôi có nên vỗ tay khen ngợi ông không nhỉ!”
Lâm Triệt đột ngột nắm lấy cổ Clive giống như một con gà nhỏ, sau đó nhấc ông ta lên.
Tay còn lại, anh vừa nói vừa liên tiếp tát vào mặt ông ta.
Clive bắt đầu vùng vẫy nói: “Tôi không phục, tôi có chuyện muốn nói”.
Ông ta la lên: “Nếu giết tôi, cậu sẽ giải thích với bộ ngoại giao như thế nào, vả lại cậu không thể vì tính mạng của mấy tên dân đen đó mà giết tôi được, tôi có thể bồi thường, bồi thường rất hậu hĩnh”.
Ông ta hét khản cả tiếng nhưng chỉ đổi lại cái lắc đầu của Lâm Triệt.
Đây là lời trăng trối không có trình độ nhất mà anh từng nghe.
“Tạm biệt!”, giây tiếp theo, tay Lâm Triệt đột nhiên dùng sức, khuôn mặt Clive không ngừng vặn vẹo, gân guốc nổi lên từ xanh chuyển sang tím.
Sức giãy giụa của ông ta càng lúc càng yếu, cuối cùng đầu nghiêng sang một bên và không còn hơi thở nữa.
Anh ném ông ta sang một bên như ném một con chó chết vậy.
Clive chết thê thảm ngay trước mắt, Khương Dư chỉ liếc mắt nhìn liền cảm thấy trên đùi có một dòng chảy ấm áp.
Trong lúc hoảng sợ, cũng không cần đợi Lâm Triệt phải lên tiếng.
Ông ta trực tiếp quỳ trên đất, run rẩy nói: “Tiểu nhân, ra mắt Võ Uy Hầu đại nhân”.
Thái độ vô cùng tôn kính.
Lâm Triệt không nói gì, từ bên cạnh lấy ra một tờ giấy ăn, lau tay lần nữa.
“Clive khá nổi tiếng ở cả trong và ngoài nước, nền tảng của ông ta cũng ăn sâu có gốc rễ, cũng coi như một nhân vật lợi hại”.
“Nhưng, Hầu gia yên tâm, ở đây đã có tôi lo liệu, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa, không để cho Hầu gia lộ sơ hở”.
Khương Dư sợ hãi nói.
Để Lâm Triệt buông tha cho mình, kỳ thực ông ta đã đứng trên góc độ của anh để phân tích vấn đề, bộ dạng như đang giúp anh giải quyết một việc hết sức nguy hiểm.
Chẳng trách nhà họ Đậu lại trọng dụng ông ta như vậy.
“Ông đúng là người thông minh”, Lâm Triệt lau tay xong, nhìn về phía Khương Dư hai chân run rẩy đang quỳ trên mặt đất.
“Đừng nói về Clive nữa, lúc này nói về việc của ông trước đi”.
Trong lòng Khương Dư cực kỳ sốc, không ngờ chuyến đi này của Võ Uy Hầu thực sự là vì bản thân mình.
Đúng là ông ta đã làm một việc đắc tội với anh, ông ta chính là người đứng phía sau đưa ra ý tưởng ám sát Lâm Triệt cho nhà họ Đậu.
Bước cờ này, nếu thua cuộc thì sẽ phải đối mặt với sự báo thù của Lâm Triệt, nếu thắng, nhà họ Đậu đương nhiên sẽ không bạc đãi ông ta.
“Là tôi có tội, thật sự có tội, xin cậu đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với tôi”, Khương Dư hoảng sợ vội vã đập đầu van xin.
“Khi nguy hiểm và tai họa ập đến mới biết nhận sai thì đã quá muộn rồi”, Lâm Triệt nheo mắt, khẽ hỏi.
Đã mấy tháng rồi, Trương Hợp vẫn đang nằm trên giường bệnh.
Mà Khương Dư, người đưa ra chủ ý ở phía sau vẫn cứ tận hưởng cuộc sống xa hoa giàu có trên một con tàu du lịch sang trọng như thế này.
Đến thời điểm hiện tại, lại còn muốn người bị hại đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với ông ta.
Điều này cũng thật là…, có chút thú vị.
“Không muộn, vẫn còn có thể cứu vãn được”, Khương Dư vội vàng nói.
Trong căn phòng này, khắp nơi đều có người chết, nếu nói bậy, sẽ lập tức bị giết.
Lâm Triệt ngồi phía xa vẫy tay với ông ta.
“Người anh em của tôi, bây giờ vẫn đang nằm trên giường bệnh, ông nói với tôi vẫn chưa quá muộn sao?”, âm thanh lạnh lùng, xuyên thấu tim gan.
“Tôi, tôi…”, Khương Dư vẫn còn muốn biện hộ.
Rầm!
Lâm Triệt trực tiếp cầm đầu ông ta đập mạnh vào bàn rượu.
Mùn cưa bay lả tả, máu chảy ròng ròng.
Thân thể Khương Dư lập tức mềm nhũn, hai lần cố gắng đứng dậy nhưng lại ngã dụi xuống đất.
“Lưỡi không xương, đổi trắng thay đen, chỉ vì mưu lợi với người nước ngoài mà dùng quyền lực để chiếm lấy đồ vật của bạn mình, ông có còn là người không?”
Rầm!
Lại là một cú đạp vào đầu Khương Dư, da đầu của ông ta rách toác, máu chảy đầm đìa.
Đây cũng là điều mà anh ghét nhất, để lấy lòng Clive này, ông ta dám ép buộc gia đình của bạn mình, người đã từng giúp đỡ ông ta, đẩy họ vào chỗ chết.
Loại người này lẽ nào không đáng chết sao?
Lại còn không biết xấu hổ, khi khắp mọi nơi rêu rao mình là người đức cao vọng trọng.
Mùi máu tanh lan tỏa khắp không gian.
Khương Dư vẫn chưa chết, nhưng bị hai đòn nặng nề của Lâm Triệt làm cho bị thương không nhẹ.
Ông ta nằm trên một vũng máu, co quắp vài cái, chỉ có ánh mắt là vẫn nhìn về phía Lâm Triệt.
“Cậu giết tôi, nhà họ Đậu sẽ không buông tha cho cậu đâu”, Khương Dư yếu ớt nói.
Ông ta vẫn muốn sống.
Lâm Triệt khẽ nhướng mày, tỉnh táo nói: “Đúng rồi, nói, Đậu Hóa bị nhà họ Đậu giấu ở đâu rồi? Có những mối nợ, cần đại thiếu gia như cậu ta đích thân trả”.
Khương Dư, …
Anh thật sự muốn tìm Đậu Hóa.
Câu nói này làm Khương Dư càng thêm sửng sốt.
Anh muốn giết chết Đậu Hóa, thật là quá điên cuồng rồi.
Hay đúng hơn là không muốn tin.
Nếu người thanh niên trẻ trước mặt này chính là Võ Uy Hầu của nước Đại Hán.
Vậy thì… ông ta có thể sống sót mà rời khỏi đây không? Theo tin đồn, đây là một sát thần nổi tiếng thiên hạ, hàng trăm nghìn người đã ngã xuống chỉ bằng một mệnh lệnh của cậu ta.
Thật khó để Clive liên tưởng người đàn ông nho nhã trước mặt mình với sát thần khiến người khác nghe tin đã sợ mất mật.
“Cậu chứng minh cho tôi xem”, Clive gượng cười nói.
Ông ta nhìn thẳng vào mắt Lâm Triệt, muốn tìm chút manh mối để chứng minh rằng hai người đang hợp tác để lừa dối ông ta.
Tuy nhiên, mồ hôi lạnh của Khương Dư càng lúc càng nhiều thêm.
Từng giọt mồ hôi lặng lẽ rơi xuống đất.
Nhưng Lâm Triệt vẫn cứ mỉm cười nhìn ông ta.
Cái nhìn ấy như thể đang xem một thằng hề biểu diễn vậy.
Mọi thứ đang nói cho Clive biết một sự thật, Khương Dư không nói dối.
“Xin lỗi, tôi không biết cậu là Võ Uy Hầu, tôi sẽ rời khỏi đây ngay bây giờ”.
Clive, người vài phút trước vẫn còn uy phong ngút trời, giờ lại cẩn trọng một cách khác thường.
Cung kính cúi đầu hành lễ với Lâm Triệt, xoay người muốn rời đi.
Nhưng, làm sao mọi chuyện có thể đơn giản như vậy được, giết người không thành, xin lỗi là có thể giải quyết vấn đề sao?
“Thật ra tôi rất tán thành với câu nói của ông”, Lâm Triệt ngăn Clive đang định rời đi lại, nhẹ giọng nói.
Sắc mặt Clive trở nên vô cùng khó coi, bởi vì Lâm Triệt không có ý định dừng lại ở đây.
“Câu nói gì?”, Clive chỉ có thể ngồi lại vào chỗ cũ, cất giọng hỏi.
“Ở đây, dù có biến mất của một vài người cũng sẽ không thu hút được sự chú ý của bất kỳ ai”.
Ầm!
Ngay lập tức.
Clive trừng to mắt, ông ta nhìn mọi thứ ở đây với biểu cảm vô cùng khó tin, đây, thật sự là muốn giết chết ông ta sao.
Anh định làm ông ta im hơi lặng tiếng mà biến mất khỏi thế gian này.
Ngay cả ở đất nước của ông ta, nếu muốn điều tra cũng không thể tìm ra manh mối.
Mọi thứ đang rất thuận lợi cho kẻ sát nhân này.
Đương nhiên, lúc đầu khi nhằm vào Lâm Triệt ông ta cũng đã lợi dụng đặc điểm này, điều đó ngược lại đã thức tỉnh anh.
Sự sợ hãi của cái chết làm ông ta không còn giữ được bình tĩnh nữa.
Đầu gối mềm nhũn trực tiếp ngã quỵ xuống đất, van xin nói: “Tha cho tôi đi mà, chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi sẽ cho cậu rất nhiều tiền, không, chỉ cần là thứ cậu muốn, nếu có tôi sẽ cho cậu tất cả”.
Lúc này ông ta đã sợ hãi đến cùng cực.
Nơi ông ta chọn này quá thích hợp để giết người.
Phòng riêng gần đuôi tàu, cửa sổ sát biển.
Mọi điều kiện đều thích hợp cho việc giết người hủy xác, trời tối đen như mực, dễ dàng ném xác xuống biển mà không bị người khác phát hiện.
Sự im lặng đã biến mất vào lúc này.
Ông ta làm sao có thể ngờ rằng việc nhắm vào người khác lại trở thành cái bẫy cho chính mình.
“Tiền?”, Lâm Triệt trầm giọng hỏi: “Cái thứ đó, theo tôi thấy thì không thú vị bằng mạng sống của ông”.
“Chỉ vì một thứ đồ cổ, hại người khác tan cửa nát nhà, thủ đoạn của ông cũng thật là cao siêu”.
“Tôi có nên vỗ tay khen ngợi ông không nhỉ!”
Lâm Triệt đột ngột nắm lấy cổ Clive giống như một con gà nhỏ, sau đó nhấc ông ta lên.
Tay còn lại, anh vừa nói vừa liên tiếp tát vào mặt ông ta.
Clive bắt đầu vùng vẫy nói: “Tôi không phục, tôi có chuyện muốn nói”.
Ông ta la lên: “Nếu giết tôi, cậu sẽ giải thích với bộ ngoại giao như thế nào, vả lại cậu không thể vì tính mạng của mấy tên dân đen đó mà giết tôi được, tôi có thể bồi thường, bồi thường rất hậu hĩnh”.
Ông ta hét khản cả tiếng nhưng chỉ đổi lại cái lắc đầu của Lâm Triệt.
Đây là lời trăng trối không có trình độ nhất mà anh từng nghe.
“Tạm biệt!”, giây tiếp theo, tay Lâm Triệt đột nhiên dùng sức, khuôn mặt Clive không ngừng vặn vẹo, gân guốc nổi lên từ xanh chuyển sang tím.
Sức giãy giụa của ông ta càng lúc càng yếu, cuối cùng đầu nghiêng sang một bên và không còn hơi thở nữa.
Anh ném ông ta sang một bên như ném một con chó chết vậy.
Clive chết thê thảm ngay trước mắt, Khương Dư chỉ liếc mắt nhìn liền cảm thấy trên đùi có một dòng chảy ấm áp.
Trong lúc hoảng sợ, cũng không cần đợi Lâm Triệt phải lên tiếng.
Ông ta trực tiếp quỳ trên đất, run rẩy nói: “Tiểu nhân, ra mắt Võ Uy Hầu đại nhân”.
Thái độ vô cùng tôn kính.
Lâm Triệt không nói gì, từ bên cạnh lấy ra một tờ giấy ăn, lau tay lần nữa.
“Clive khá nổi tiếng ở cả trong và ngoài nước, nền tảng của ông ta cũng ăn sâu có gốc rễ, cũng coi như một nhân vật lợi hại”.
“Nhưng, Hầu gia yên tâm, ở đây đã có tôi lo liệu, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa, không để cho Hầu gia lộ sơ hở”.
Khương Dư sợ hãi nói.
Để Lâm Triệt buông tha cho mình, kỳ thực ông ta đã đứng trên góc độ của anh để phân tích vấn đề, bộ dạng như đang giúp anh giải quyết một việc hết sức nguy hiểm.
Chẳng trách nhà họ Đậu lại trọng dụng ông ta như vậy.
“Ông đúng là người thông minh”, Lâm Triệt lau tay xong, nhìn về phía Khương Dư hai chân run rẩy đang quỳ trên mặt đất.
“Đừng nói về Clive nữa, lúc này nói về việc của ông trước đi”.
Trong lòng Khương Dư cực kỳ sốc, không ngờ chuyến đi này của Võ Uy Hầu thực sự là vì bản thân mình.
Đúng là ông ta đã làm một việc đắc tội với anh, ông ta chính là người đứng phía sau đưa ra ý tưởng ám sát Lâm Triệt cho nhà họ Đậu.
Bước cờ này, nếu thua cuộc thì sẽ phải đối mặt với sự báo thù của Lâm Triệt, nếu thắng, nhà họ Đậu đương nhiên sẽ không bạc đãi ông ta.
“Là tôi có tội, thật sự có tội, xin cậu đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với tôi”, Khương Dư hoảng sợ vội vã đập đầu van xin.
“Khi nguy hiểm và tai họa ập đến mới biết nhận sai thì đã quá muộn rồi”, Lâm Triệt nheo mắt, khẽ hỏi.
Đã mấy tháng rồi, Trương Hợp vẫn đang nằm trên giường bệnh.
Mà Khương Dư, người đưa ra chủ ý ở phía sau vẫn cứ tận hưởng cuộc sống xa hoa giàu có trên một con tàu du lịch sang trọng như thế này.
Đến thời điểm hiện tại, lại còn muốn người bị hại đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với ông ta.
Điều này cũng thật là…, có chút thú vị.
“Không muộn, vẫn còn có thể cứu vãn được”, Khương Dư vội vàng nói.
Trong căn phòng này, khắp nơi đều có người chết, nếu nói bậy, sẽ lập tức bị giết.
Lâm Triệt ngồi phía xa vẫy tay với ông ta.
“Người anh em của tôi, bây giờ vẫn đang nằm trên giường bệnh, ông nói với tôi vẫn chưa quá muộn sao?”, âm thanh lạnh lùng, xuyên thấu tim gan.
“Tôi, tôi…”, Khương Dư vẫn còn muốn biện hộ.
Rầm!
Lâm Triệt trực tiếp cầm đầu ông ta đập mạnh vào bàn rượu.
Mùn cưa bay lả tả, máu chảy ròng ròng.
Thân thể Khương Dư lập tức mềm nhũn, hai lần cố gắng đứng dậy nhưng lại ngã dụi xuống đất.
“Lưỡi không xương, đổi trắng thay đen, chỉ vì mưu lợi với người nước ngoài mà dùng quyền lực để chiếm lấy đồ vật của bạn mình, ông có còn là người không?”
Rầm!
Lại là một cú đạp vào đầu Khương Dư, da đầu của ông ta rách toác, máu chảy đầm đìa.
Đây cũng là điều mà anh ghét nhất, để lấy lòng Clive này, ông ta dám ép buộc gia đình của bạn mình, người đã từng giúp đỡ ông ta, đẩy họ vào chỗ chết.
Loại người này lẽ nào không đáng chết sao?
Lại còn không biết xấu hổ, khi khắp mọi nơi rêu rao mình là người đức cao vọng trọng.
Mùi máu tanh lan tỏa khắp không gian.
Khương Dư vẫn chưa chết, nhưng bị hai đòn nặng nề của Lâm Triệt làm cho bị thương không nhẹ.
Ông ta nằm trên một vũng máu, co quắp vài cái, chỉ có ánh mắt là vẫn nhìn về phía Lâm Triệt.
“Cậu giết tôi, nhà họ Đậu sẽ không buông tha cho cậu đâu”, Khương Dư yếu ớt nói.
Ông ta vẫn muốn sống.
Lâm Triệt khẽ nhướng mày, tỉnh táo nói: “Đúng rồi, nói, Đậu Hóa bị nhà họ Đậu giấu ở đâu rồi? Có những mối nợ, cần đại thiếu gia như cậu ta đích thân trả”.
Khương Dư, …
Anh thật sự muốn tìm Đậu Hóa.
Câu nói này làm Khương Dư càng thêm sửng sốt.
Anh muốn giết chết Đậu Hóa, thật là quá điên cuồng rồi.
Bình luận facebook