Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 411-415
Chương 411: Khương Mạn tức giận, tôi sẽ đập nát cái miệng nát của anh
Giọng nói của Tang Điềm rất lo lắng, Khương Mạn nghe thấy rất nhiều âm thanh hỗn tạp ở đầu dây bên kia, giống như có người đang tranh cãi.
"Em nói đi ."
"Bây giờ em đang ở bệnh viện Hoa Tinh ở Thành Đô. Họ hàng của em xảy ra chút chuyện, chính là chuyện... Vương Tuệ Kỳ đó!"
Khương Mạn hơi sững sờ: "Đứa trẻ rơi từ tòa nhà xuống là họ hàng của em sao?"
"Là con của cô em." Tang Điềm vội vàng nói: "Bây giờ dư luận trên mạng đều điên rồi. Cô của em bị mọi người tìm ra, bây giờ có một đống phóng viên đang chặn ở cửa bệnh viện."
"Trên mạng có người tung tin đồn rằng cô em ngược đãi trẻ em nên em trai em mới nhảy lầu. Em đã bảo đội ngũ Pr đi xử lý rồi nhưng vô ích!"
Cha của Tang Điềm chỉ là chủ của một công ty nhỏ, còn mẹ cô là giáo viên. Trước nay chưa từng thấy những kiểu chuyện như thế này trong làng giải trí chứ đừng nói đến chuyện bị người ta soi mói và tìm kiếm khắp nơi.
Tang Điềm có thể nhìn ra có ai đó đang đứng sau thêm dầu vào lửa.
Nhưng dựa vào những mối liên hệ của cô ấy trong giới thì không thể ngăn cản được chuyện này. Thấy gia đình mình bị làm khổ như vậy, cô ấy vừa tức giận vừa lo lắng, không còn cách nào khác mới tìm Khương Mạn giúp đỡ.
"Em cứ chăm sóc tốt cho người nhà đi, chị sẽ đến ngay."
Sắc mặt Khương Mạn cũng chùng xuống một chút.
Bạc Hạc Hiên gọi điện cho người phía bệnh viện, sau khi cúp điện thoại, anh nói: "Có một số người trong giới truyền thông giả làm bệnh nhân để lẻn vào gây rối. Em yên tâm, hiện trường sẽ sớm được kiểm soát thôi."
Chuyện vừa mới xảy ra, nhưng rất may là Bạc Hạc Hiên đã sắp xếp người đến bệnh viện từ trước đó rồi.
Khương Mạn gật đầu, thở dài một hơi. Chỉ là nếu nhằm vào cô mà thì cô cũng không quá bực, chỉ cần đánh chết mấy con bọ chét chướng mắt đó là được. Nhưng chuyện này lại liên quan đến Tang Điềm rồi.
"Không thể có nhiều sự trùng hợp như vậy" Ánh mắt Khương Mạn u ám, cô nói: "Tại sao lại trùng hợp là người nhà của Điềm Điềm?"
Bạc Hạc Hiên: "Chỉ có một khả năng là anh ba của em ở nước ngoài đã gây ra động tĩnh quá lớn."
Mấy ngày nay bận rộn với chuyện của "Chiến cốt", Khương Mạn không liên lạc với Khương Nhuệ Trạch, chỉ biết rằng anh ta đã tìm được tung tích của Khương Nghiệp Thành ở nước ngoài rồi.
Cộng thêm vấn đề thuốc tiêm làm đẹp đó ập đến một cách rất nhanh chóng.
"Hoá ra là như vậy." Khương Mạn cười khẩy.
Dù anh ba và Điềm Điềm chưa hẹn hò nhưng cư dân mạng lại không nghĩ vậy. Cô cũng biết rằng Khương Nhuệ Trạch chắc chắn đã thích Tang Điềm nên trong lòng càng phiền muộn hơn.
Cô tự trách mình không đề phòng tốt!
Lần này là gia đình Điềm Điềm, lần sau sẽ là chính Điềm Điềm!Đây chính là đòn phản công của nhà bác cả họ Khương!
Bệnh viện Hoa Tinh, trên tầng 7 của khoa điều trị nội trú, Tang Điềm ôm cô mình vào lòng, vỗ vai an ủi.
Bố Tang Điềm và mẹ Tang Điềm cũng ở đó, cả hai người đều đang rơi vào trạng thái hoảng sợ.
Vừa rồi, một nhóm phóng viên điên cuồng lao vào phòng bệnh, vừa chụp ảnh vừa phỏng vấn, thậm chí còn có người livestream.
Các y tá, bác sĩ và nhân viên bảo vệ của bệnh viện chạy đến để giúp đỡ, nhưng không thể áp đảo về số lượng so với đối phương.
Tang Điềm không có cách nào khác mới phải gọi điện thoại.
Nào ngờ ngay khi vừa cúp máy thì có năm sáu người cao to, lực lưỡng đã lao lên lầu và trực tiếp xử lý đám truyền thông điên rồ này.
Sau khi họ xử lý được vài người thì xung quanh vẫn còn có một nhóm người đang ngồi chụp ảnh và livestream.
Chỉ là có sáu người đàn ông to cao trông như vệ sĩ chặn lại nên bọn họ mới không dám xông lên phía trước.
"Cô Tang yên tâm, đã báo cảnh sát rồi, anh Bạc và cô Khương đang trên đường tới."
Thập Thất nói với Tang Điềm: "Xin lỗi, vừa rồi chúng tôi ở dưới lầu không kịp ngăn cản đám người này."
“Không… Cảm ơn mọi người.” Tang Điềm nhanh chóng nói: “Chị, chị tôi đã bảo các người đến đây sao?
Tang Điềm có chút kinh ngạc, trước khi cô ấy gọi điện thoại, đáng ra Khương Mạn phải không biết chuyện người nhà của cô ấy xảy ra chuyện mới phải.
Thập Thất nói: "Tình hình cụ thể như thế nào, cô Khương sẽ nói cho cô biết."
Tang Điềm gật đầu, cũng không hỏi thêm câu nào.
Mẹ Tang Điềm đưa cô của cô ấy về phòng bệnh trước, bố Tang Điềm ôm Tang Điềm và nói: "Tiểu Điềm, đây là bạn của con à?"
"Đây là do bạn con sắp xếp đến để bảo vệ chúng ta."
"Người mà con nhắc đến, chị ấy tên là Khương Mạn."
Bố Tang Điềm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nói: "Cha biết, Khương võ thần, lần này con nhất định phải cảm ơn người ta tử tế. Nếu không có cô ấy thì không biết cô của con đã tức giận đến mức nào rồi!"
Ông ấy tức giận nhìn nhóm truyền thông vẫn đang livestream: "Đám thần kinh này, đợi cảnh sát đến, tôi sẽ kiện các người!"
Các bác sĩ và y tá cũng đang lên án nhóm truyền thông này, nhưng những người này vẫn không hề sợ hãi. Bọn họ giống như đám côn trùng hút máu.
Một trong số đó có một tên béo đeo kính, thậm chí còn chĩa thẳng camera vào gia đình Tang Điềm.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Mọi người đã nhìn thấy chưa? Đó là Tang Điềm. Hóa ra đứa trẻ rơi từ tòa nhà xuống là em trai của cô ấy."
"Vừa rồi chúng tôi đều nhìn thấy, trên cánh tay của bạn nhỏ đó toàn vết tím bầm, chắc chắn là bị bạo hành!"
"Là người của công chúng, Tang Điềm biết họ hàng của mình ngược đãi trẻ em mà không quan tâm. Loại người này xứng đáng được gọi là Điềm Điềm tiểu thiên sứ sao?"
"Chúng tôi chỉ phỏng vấn bình thường thôi mà Tang Điềm đã tìm một nhóm giang hồ đến để đánh chúng tôi. Có thể thấy gia cảnh của cô ta không tầm thường! Không lẽ lai lịch có gì đó đen tối à?"
Mồm mép người này liến thoắng, trong livestream còn có một lượng lớn thủy quân đang hùa theo.
Khi bố Tang Điềm nghe thấy những lời này, tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lấy bình cứu hỏa ở bên cạnh mà đập anh ta tơi bời.
"Tên điên này đang nói cái quái gì vậy!"
"Anh ta muốn lên bàn thờ ngồi rồi à!"
Người dân ở Thành Đô tính tình rất nóng nảy, một khi mở miệng là toàn phun ra tinh hoa của đất nước.
Nếu không phải đang livestream thì bố Tang Điềm đã lao tới để sống mái một phen với đám truyền thông đó.
"Anh ta sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, cha cứ chờ mà xem."
Tang Điềm không thể biết sự tự tin này ở đâu ra nhưng dù sao hiện tại cô ấy rất tự tin!
Trong khung cảnh hỗn loạn.
"Làm ơn, cho tôi qua một chút." Giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ vang lên.
Ngay sau đó, các phương tiện truyền thông đều cảm thấy phía sau mình như có một lực lượng mạnh như sóng biển, tách đôi bọn họ ra. Từng người một, tất cả đều bị đẩy về hai bên bức tường.
"Ai vậy!"
"Chen cái gì mà chen!"
Khi họ nhìn thấy người đang đến là ai thì tất cả đều sững sờ.
Trong hành lang có một khoảng lặng ngắn.
Tên mập đang livestream quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ người tới là ai thì người đó đã đưa một tay ra túm lấy điện thoại di động của anh ta.
"Mẹ kiếp..."
Tiếng mắng của anh ta đột nhiên dừng lại khi bắt gặp đôi đồng tử nâu lạnh lùng.
Khương Mạn nhấc chân lên đá vào bụng anh ta.
Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy tên béo bay lộn ngược lên rồi rơi xuống đất cùng với tiếng hét thảm thiết.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó, ánh mắt nhìn về phía gương mặt người phụ nữ vừa tay, không thốt nên lời.
Cô ấy, cô ấy là ...
"Không phải anh rất thích livestream sao? Vậy thì cứ livestream đi để cho mọi người nhìn thấy bộ mặt xấu xí của anh."
Khương Mạn chĩa camera về phía anh ta: "Không phải anh kêu gào rất giỏi sao? Tiếp tục đi."
Cô bước qua đó dẫm lên bụng của gã đàn ông béo đó.
"Là Khương Mạn!"
"Khương Mạng đánh người rồi!!" Các phương tiện truyền thông bắt đầu hét lên ầm ĩ.
Trong livestream còn náo nhiệt hơn.
"Khương Mạn, cô dám đánh người!! Tôi sẽ báo cảnh sát tới bắt cô!!"
Tên béo chết tiệt vẫn gào thét dưới chân Khương Mạn, dù có giãy dụa thế nào cũng vô ích.
Khương Mạn nhìn đám người của giới truyền thông đang ồn ào, gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi muốn đánh người, các người đừng vội, không người nào có thể chạy thoát đâu."
Sau khi nói, cô chỉnh camera về phía trước, nhìn vào camera đang livestream và nói với tất cả cư dân mạng:
"Tôi, Khương Mạn, tôi sẽ lập tức đánh bay đám người này!"
"Theo Luật trật tự an ninh xã hội, các người có quyền báo cáo tôi! Tôi cũng hoan nghênh các người báo cáo!"
"Tôi sẽ không trốn tránh hay bác bỏ mọi hậu quả của hành vi này, tôi chắc chắn sẽ thừa nhận!"
Khương Mạn dúi điện thoại vào tay Thập Thất, nhếch môi nói: "Giữ chắc, đừng để camera bị rung!"
Nói xong, cô túm cổ áo tên mập nhấc anh ta lên, cười gằn nói: "Thích diễn như vậy, hôm nay tôi sẽ cùng anh diễn!"
“Trừ gian diệt ác, trước tiên tôi sẽ đập nát cái miệng thối của anh!
Chương 412: Rốt cuộc Bạc Thần có gia thế như thế nào?
Trong livestream, cư dân mạng đều sửng sốt.
Điều này quá mạnh mẽ, quá dũng cảm! Còn có thể đánh người trên livestream sao?
Một cái tát rồi lại một cái tát, tát vào mặt tên phóng viên mập đó, từng tiếng tát bốp bốp vang lên giòn giã.
(Ôi mẹ ơi, là đánh thật đấy! Khương Mạn quá điên cuồng và ngang ngược rồi?)
(Đúng là cùng một giuộc, thảo nào cô ta và Tang Điềm là bạn của nhau.)
(Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát bắt cô ta lại!)
Khung bình luận trôi liên tục, nhiều thủy quân nhân cơ hội xông vào, sẵn sàng hùa theo, nhưng khi chưa được hai comment thì bị cảnh báo tài khoản bất thường.
Thủy quân:? ? ?
Chuyện gì vậy?
Phía Thất Hiểu nhận được tin báo đã cùng nhiều fan hâm mộ vào livestream và chứng kiến cảnh tượng 'sởn tóc gáy' này.
Nhóm fan cũng đã bắt đầu nổi khùng.
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Khương võ thần sẽ không đánh người một cách vô cớ mới phải!"
"Khương võ thần đánh hay lắm! Các chị em xem đoạn phát lại trước đó đi, tên paparazzi đáng chết này đáng bị đánh!"
"Một nhóm người lao đến bệnh viện để gây chuyện, chụp ảnh đứa trẻ bị rơi từ tòa nhà và gia đình của cậu bé, thậm chí còn động tay động chân. Nếu không có ai ngăn cản thì chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi!"
"Tin tức mới nhất, đứa trẻ rơi từ tòa nhà xuống là em họ của Tang Điềm. Vừa rồi mẹ và bố của Tang Điềm cũng suýt bị đánh rồi. Thảo nào Khương võ thần tức giận như vậy!"
"Sau khi xem toàn bộ quá trình, tôi chỉ muốn nói rằng đánh rất hay! Vừa rồi trong livestream có rất nhiều thủy quân, các comment đều đã bị ẩn rồi!"
Những người nói đánh rất hay còn có cả fan của Tang Điềm.
Cư dân mạng cũng thật có mắt nhìn.
Rốt cuộc là Khương Mạn bắt nạt người, hay đám truyền thông điên rồ này muốn gây chuyện thì mọi người đều có thể nhìn ra.
Sau khi bị Khương Mạn tát mấy cái, tên mập đó hoa mắt, chóng mặt, khóc lóc xin tha.
Khương Mạn không dài dòng với anh ta, trực tiếp hỏi: "Ai bảo anh tới đây?"
Tên mập sợ hãi lắc đầu: "Không ... không có ai cả... Tôi chỉ đưa tin bình thường..."
"Bình thường?" Khương Mạn cười khẩy: "Còn thẻ phóng viên của anh đâu? Anh là người của bên nào? Nói ra cho tôi nghe xem."
Tên mập đó toát mồ hôi lạnh.
Khi Khương Mạn bắt đầu ra tay, giới truyền thông đã nhận ra có điều gì đó không ổn, có người muốn nhân cơ hội để chuồn mất.
Nhưng không đợi để bọn họ kịp rút lui thì có ai đó đã chặn đường phía sau lại.
Bạc Hạc Hiên lạnh lùng nhìn anh ta một cái rồi nói với Thập Tam bên cạnh: "Kiểm tra giấy tờ của họ."
Vốn dĩ những người canh giữ ở bệnh viện là người của đội vệ binh.
Sau khi biết đã có chuyện xảy ra, Bạc Hạc Hiên đã phái người đến đây.
Bây giờ, toàn bộ tầng 7 đều đã được canh gác nên những người này dù lắp thêm cánh cũng không thể bay được.
Thập Thất phụ trách livestream, Thập Tam phụ trách kiểm tra giấy tờ.
Đám truyền thông tập chung vào cùng một chỗ, có người không cam tâm liền kêu lên: "Tại sao phải cho các người kiểm tra giấy tờ! Dù sao các người cũng không phải cảnh sát!"
Hiện livestream đã hoạt động bình thường trở lại.
Fan hâm mộ hò hét đánh rất hay, nhưng một số cư dân mạng lý trí lại lo lắng cho Khương Mạn.
Lúc này, Bạc Hạc Hiên cũng xuất hiện trong camera khiến cư dân mạng càng thêm bất ngờ.
(Bạc Thần cũng ở đó à?)
(Những anh chàng vệ sĩ này là người của Bạc Thần sao? Ôi... Rốt cuộc Bạc Thần có lai lịch như thế nào vậy?)
(Cho dù có lai lịch như thế nào thì hình như cũng không có quyền kiểm tra giấy tờ của người ta, đâu phải là cơ quan có thẩm quyền…)
(Tôi hy vọng Bạc Thần và Khương võ thần sẽ bình tĩnh lại và đợi cảnh sát đến rồi xử lý đám người xấu này!)
(Lo lắng cho Bạc Thần... đã quên cảnh tượng đêm lễ tình nhân rồi sao?)
Trong livestream xuất hiện một chuỗi dấu chấm lửng.
Câu hỏi của ai đó đánh thẳng vào tâm hồn.
(Rốt cuộc thì Bạc Thần có gia thế như thế nào vậy?)
Thập Tam nghe thấy đám người điên đó làm ầm lên, vô thức nhìn Bạc Hạc Hiên như thể đang trưng cầu ý kiến.
Bạc Hạc Hiên gật đầu.
Thập Tam lấy tập tài liệu từ trong tay ra mình ra và trải chúng trước mặt nhóm người này.
"Đội vệ binh có quyền điều tra thông tin cá nhân của các người. Hiện tại đang nghi ngờ các người có liên quan đến một vụ việc đe dọa nghiêm trọng đến trật tự an ninh xã hội. Tốt nhất là các người nên hợp tác."
Đám người điên đó trợn to hai mắt, có người chế giễu: "Có phải các người làm diễn viên nên nghiện đóng phim rồi không? Đội vệ binh là cái gì? Chưa nghe qua bao giờ?!"
"Buồn cười chết đi được, đưa giấy tờ ra để giả làm cơ quan nhà nước, muốn ngồi tù sao?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Hiện trường trở nên ồn ào.
Chẳng mấy chốc, chú cảnh sát thi hành nhiệm vụ cũng đến.
Khi đám người điên đó nhìn thấy chú cảnh sát, nó giống như nhìn thấy một vị cứu tinh.
"Chú cảnh sát! Ở đây có người đang sử dụng bạo lực, họ sắp đánh chết người rồi!"
"Lại còn có giả danh người của cơ quan chức năng, mau bắt bọn họ lại đi!"
Cư dân mạng và các fan cũng tỏ ra lo lắng.
(Toi rồi, lần này toi thật rồi!)
(Lần này Bạc Thần và Khương võ thần thực sự quá bốc đồng rồi. Livestream được phát sóng sẽ có ảnh hưởng không tốt.)
(Chuyện giấy tờ giả thật sự rất xấu hổ... Bạc Thần đang nghĩ gì vậy?)
Chú cảnh sát nghe vậy thì cau mày.
Bên kia, Khương Mạn cũng dừng tay lại, buông tên mập đó ra. Tên đó ngay lập tức chạy về phía chú cảnh sát khóc lóc thảm thiết.
"Cứu! Cứu mạng với, chú cảnh sát!"
"Người phụ nữ kia ... Khương Mạn suýt nữa đánh chết cháu rồi!"
Khương Mạn thản nhiên xoa xoa cổ tay.
Sắc mặt chú cảnh sát trầm xuống: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Những kẻ điên đó bắt đầu nói không ngừng và tính tội. Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn không vội giải thích.
Ngược lại, các bệnh nhân, bác sĩ và y tá quan sát xung quanh không khỏi trợn mắt.
Tất cả bọn họ đều biết những kẻ điên này điên rồ như thế nào.
Nhìn họ bị đánh đập thì cũng thấy rất hả giận chứ không cảm thấy có vấn đề gì!
"Đồng chí cảnh sát, đừng nghe đám người này nói lung tung!"
Cha Tang Điềm không thể chịu đựng được nữa liền lên tiếng: "Là đám người bọn họ đến bệnh viện để gây rối, Tiểu Khương chỉ làm việc nghĩa thôi!"
"Nếu không có cô ấy, không biết đám người này đã gây ra chuyện gì rồi. Các bác sĩ và y tá có mặt đều có thể làm chứng!"
"Đúng! Chúng tôi có thể làm chứng!" Một số y tá đứng ra, một số bệnh nhân cũng đồng tình.
"Chính nhóm người này đã cải trang thành bệnh nhân và người nhà đến thăm bệnh nhân rồi đột nhập vào khu điều trị nội trú để chụp ảnh bừa bãi. Họ là những người ra tay trước".
Một y tá đã xắn tay áo lên và nói: "Cánh tay của tôi có vết tím vì đã bị họ đẩy!"
"Đúng vậy! Bác sĩ nội trú của chúng tôi cũng bị xô ngã và bị thương ở mắt cá chân. Những việc này đều đã được quay video lại rồi!"
Đám đông vô cùng phấn khích.
Ánh mắt của những kẻ điên đó cũng có vẻ hoảng sợ.
“Xin chào đồng chí cảnh sát.” Khương Mạn bước lên bắt tay đồng chí cảnh sát. Đối phương lắc đầu, không chấp nhận cách chào hỏi này.
Cô gật đầu với thái độ hoà hảo và chủ động nhận lỗi của mình.
"Sử dụng bạo lực là lỗi của tôi. Là một người của công chúng, đã là một tấm gương không tốt, tôi xin lỗi về điều này. Sau khi sự việc kết thúc, tôi sẵn sàng chấp nhận hình phạt tương ứng của cơ quan công an."
"Nhưng những kẻ này bị tình nghi phạm tội nghiêm trọng, nhất định phải bị xử lý."
Thái độ của Khương Mạn... khiến chú cảnh sát không biết nên nóigì.
Đánh đập không giấu giếm, thừa nhận lỗi một cách hiên ngang!
Tên mập bị đánh hét lên: "Cô là đồ vu khống!"
"Chúng tôi mới chụp vài tấm ảnh, làm sao có thể coi là phạm tội nghiêm trọng được!"
"Rõ ràng kẻ phạm tội là các người! Còn dám giả mạo người của cô quan chức năng!"
"Được rồi! Đừng làm loạn nữa!"
Một người đàn ông trông giống như đội trưởng đứng ra, nghiêm nghị nói: "Tôi là Trương Viện - đội trưởng phụ trách khu vực phía Tây thành phố. Cô tên là Khương Mạn, đúng không? Tôi biết cô."
Khương Mạn gật đầu.
"Cô thừa nhận đánh người?"
"Tôi thừa nhận."
“Được.” Đội trưởng Trương gật đầu: “Cô cũng là người giả mạo làm người của cơ quan chức năng sao?
Những kẻ điên đó đều chỉ vào Bạc Hạc Hiên và Thập Tam.
Thấy vậy đội trưởng Trương càng cảm thấy khó hiểu hơn, anh ta cũng biết Bạc Hạc Hiên, đây không phải là ảnh đế sao?
Trong tình huống này, Đội trưởng Trương và đội của anh ta đều nhầm tưởng rằng họ đã bước vào một cảnh quay nào đó!
Thập Tam không hề chậm trễ, đưa giấy tờ của mình qua đó.
"Chào đồng chí, đây là giấy tờ của tôi."
Sau khi nhìn thấy, vẻ mặt đội trưởng Trương càng thêm ảm đạm.
Đội vệ binh gì đó ... Anh ta cũng chưa bao giờ nghe qua.
Đây thực sự là giấy tờ giả à!
Bạc Hạc Hiên liếc nhìn anh ta một cái: "Anh không đủ quyền lực, gọi điện thoại cho cấp trên của anh đi."
Đội trưởng Trương mỉm cười, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tự tin của anh, anh không khỏi chần chừ một chút.
Bạc Hạc Hiên cau mày, đột nhiên nói: "Thôi vậy."
Anh trực tiếp gọi điện thoại và chỉ nói với phía bên kia một câu: "Chuyện của đội vệ binh, anh hãy giải thích cho người của mình đi."
Chưa đầy một phút sau khi cúp máy, điện thoại di động của đội trưởng Trương đổ chuông.
Vẻ mặt anh ta khẽ thay đổi, anh ta đi sang bên cạnh nghe điện thoại.
Vài phút sau, đội trưởng Trương quay lại, trả lại giấy tờ cho Thập Tam và bắt tay nói:
"Là hiểu lầm, hóa ra là đơn vị anh em."
"Cấp trên đã chỉ thị, chuyện này liên quan đến chuyện xấu, tất cả vụ án đều giao cho đội vệ binh."
Thập Tam gật đầu: "Cám ơn đã hiểu cho."
Lúc này, những kẻ điên đó đều sững sờ.
Cư dân mạng trong livestream bị sự xoay chuyển tình thế này làm cho kinh ngạc hơn.
(? ? ? Chuyện gì vậy? )
(Giấy tờ đó là thật à?)
(Thực sự có đội vệ binh à? ! Ôi trời ơi ... Vậy thì rốt cuộc Bạc Thần có lai lịch như thế nào?)
(Không ai nghĩ rằng ... vụ án làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến xã hội này rất nhảm nhí à?)
Chương 413: Đánh người là không đúng, lần sau tôi vẫn sẽ đánh
Đội trưởng Trương đưa đội rời đi. Vừa bước ra khỏi khu điều trị nội trú đồng nghiệp đã không nhịn được nói.
“Anh Trương, vừa nãy anh gọi điện cho ai? Thật sự có đội vệ binh? sao tôi cứ thấy điêu thế nhỉ?”
“Không biết thì đừng có nói linh tinh!”
Đội trưởng Trương lườm đối phương một cái, miệng có chút khô. Lúc ông ấy nhận được điện thoại, cả người như chết lặng không dám tin vào tai mình. Ông ấy hít một hơi thật sâu chỉ tay lên trời.
“Cuộc gọi lúc nãy là của cấp trên của cấp trên của chúng ta……tôi có nằm mơ cũng chả dám tin.”
“Đội vệ binh là thật, chỉ có người bình thường không biết thôi.”
“Dù thế nào thì cái đám người đó chúng ta không thể làm mất lòng ai được, cái đám truyền thông đó cũng thật là thiếu tình người, chuyện này chúng ta không cần quan tâm nữa.”
Đồng đội quay qua nhìn nhau, ai cũng không dám tin.
“Đây cũng quá là hoang đường rồi……”
“Vậy hai người lúc nãy đều là người nổi tiếng à? bọn họ……bối cảnh đều có vẻ to!”
Đội trưởng Trương lắc đầu, cấp trên lúc nãy trong điện thoại có để lộ một chút, nói sau này cả Dung Thành* sẽ phối hợp với đội vệ binh để hành động.
(*Dung Thành: Thành Đô – Trung Quốc)
Mấy lời nói về sự độc ác trong xã hội này từ mồm người đàn ông tên là Thập Tam sợ là không phải nói dối.
“Gần đây tốt nhất cứ đề cao cảnh giác.”
Đội trưởng Trương có chút lo lắng: “Dung Thành sợ là sắp thay đổi lớn rồi.”
……
Khoa nội trú. Đám truyền thông như một đám chó điên nhao nhao lên, tam quan như bị đảo lộn.
Sự đảo lộn lấy cũng lây lan cả sang cư dân mạng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
(Đây…….đúng là bất bình thường……)
(Cho nên đội vệ binh rốt cuộc là cái gì, nghe có vẻ oách? Tại sao lại nghe mệnh lệnh của Bạc thần?)
Mặc dù vẫn đang phát livestream, chuyện lớn như vậy cho nên trên Weibo sớm đã náo loạn rồi. Nhưng lại có chuyện lạ, trên Weibo chả có chút động tĩnh gì.
Các video và các bài đăng có liên quan đều bị chặn, cư dân mạng cảm thấy khó hiểu.
Có một tài khoản Weibo có tích xanh.
Tiếng nói Đế Quốc: (Đội vệ binh là sự thật.)
Tin này vừa đăng lên, tập đoàn Đế Quốc cũng lập tức share tin này. Chỉ có điều ngay sau đó đối phương đã tắt tính năng bình luận, cũng không thể share, nhưng chỉ trong tích tắc số lượt thích đã lên tới một triệu!
Liên quan tới chuyện này, nơi duy nhất có thể bình luận chính là phòng livestream vẫn còn chưa tắt kia.
Cho nên phòng live này chưa bị chặn là bởi vì hai vị lão đại kia chưa hạ lệnh đóng live.
(@Tiếng nói Đế Quốc, đây là kênh chính thức của chính phủ đúng không)
(Tập đoàn Đế Quốc cũng share kìa!)
(Bạc thần tối cao! Trời ơi, người đàn ông tôi mê mẩn là một người quyền cao vậy sao?)
(Việc quan trọng liên quan tới an toàn xã hội……Cho nên đám truyền thông chó điên đó đang làm trò gì vậy?)
(Bọn họ chạy đi chụp lén đứa nhỏ bị nén xuống lầu, cứu người là Vương Tuệ Kỳ đúng không, hình như không…….)
Mấy cái câu bình luận phỏng đoán kiểu này nhiều vô kể.
Tên béo bị đám chó điên kia dọa sợ đến mức mặt trắng bệch. Thập Tam chặn đám người kia lại, yêu cầu họ xuất trình giấy tờ, kết quả chả có ai đưa được ra thẻ nhà báo. Có một số người cứ luôn mồm nói mình tới từ tòa soạn này, tạp chí kia.
Mấy lời này vừa nói chưa đầy một phút, thì mấy tòa soạn và tạp chí kia đều đồng loạt đăng tin lên Weibo phủ nhận không phải người của mình!
(Mẹ kiếp! nói nửa ngày hoá ra chả thuộc toà soạn nào thế?)
(Cô của Tang Điềm bị đổ oan, đây là có kẻ ở đằng sau lưng cố ý hãm hại bọn họ đúng không!)
(Tôi đang nghi ngờ, cái việc ném người kia, cô của Tang Điềm là người bị hại, sao lại có thể hành hạ trẻ con như vậy được?)
(Chuyện này có điểm đáng nghi, một đám thuỷ thủ khen Vương Tuệ Kỳ là Vương võ thần, quay đi quay lại đã bảo người bị hại thành hung thủ, Vương Tuệ Kỳ tự nhiên trở thành sứ giả của công lý?)
(Không thể không nói có chút âm mưu ở đây, cứ cảm thấy chuyện này còn có tình tiết bị dấu.)
Năm nay cứ dân mạng cứ như thám tử hết cả lượt.
Nếu đám người này là người của truyền thông thật thì thôi đi, nhưng quan trọng là chúng giả dạng. Cả đám như đám giang hồ nhao nhao đòi người đền tội, không có người ở sau xúi giục thì là gì?
Lại thêm chuyện cô của Tang Điềm nếu có đánh người thật, nếu không phải có nguyên nhân thì sao phải phí công làm chuyện như vậy.
Tình hình có vẻ được kiểm soát, Khương Mạn nhìn Tang Điềm một cái, hai người như tâm linh tương thông, đưa cô mình từ trong phòng bệnh ra ngoài.
Cô của Tang Điềm cũng đã gần ba mươi tuổi, bởi vì con xảy ra chuyện nên khóc sưng đỏ cả hai mắt, cả người yếu ớt dựa vào người cô. Lúc này dưới sự cổ vũ của Tang Điềm, nhìn vào ống kính:
“Tôi là mẹ của đứa bé bị ném xuống, là lỗi lầm của tôi, lúc đó không trông con tốt để con xảy ra chuyện!”
“Nhưng mà tôi dám dùng tính mạnh của mình để thề! Vịnh Vịnh như trái tim tôi vậy, tôi không bao giờ ngược đãi con mình, chưa bao giờ!”
“Tôi tin con tôi, nó rất nghe lời, chưa bao giờ gây loạn tới mức đòi nhảy lầu cả, nó cũng phải đứa trẻ hư như trên mạng nói!”
Cô của Tang Điềm còn muốn nói gì nữa nhưng do quá kích động nên không nói thành lời.
(Cô kiên cường lên! Vịnh Vịnh sẽ không sao đâu!)
(Gặp họa không chết ắt có phước, chúng tôi đều tin Vịnh Vịnh)
(Hy vọng Đế Quốc sẽ có quy định pháp luật chống lại mấy đứa anh hùng bàn phím, đầu năm nay có nhiều đứa ở trên mạng nói luyên thuyên quá!)
(Suy nghĩ sâu xa, nếu Vịnh Vịnh không phải tự mình rơi xuống, có nghĩa là có người làm thế?)
(Lầu trên doạ tôi sợ đó……xuống tay với một đứa trẻ 8 tuổi, đứa thần kinh bệnh hoạn nào vậy!)
Thấy trong kênh livestream cũng gần tới giờ, Khương Mạn đi tới trước ống kính.
“Sự thật thế nào tôi sẽ là người giải thích cho mọi người.”
“Trên mạng cũng không thoát được khỏi pháp luật, mấy kẻ đưa thông tin sai sự thật về cô Tang Điềm, cứ nằm nhà đợi giấy triệu tập đi.”
“Cuối cùng tôi xin lỗi những cư dân mạng chân chính vì hành vi bộc phát của bản thân lúc trước, xin mọi người đừng học theo!”
“Việc sau này, tôi sẽ tự động tới các bộ phận liên quan để tiến hành lấy lời khai và nhận phạt, hoan nghênh mọi người tới giám sát.”
Biểu tình của Khương Mạn vô cùng nghiêm túc.
Cư dân mạng thi nhau bình luận:
(Khương võ thần đã nhận sai, tam quan từ trước tới giờ sụp đổ!)
(Khương võ thần tôi phê bình cô, đánh người là không tốt, lần sau gặp mấy loại người này đừng đánh, chôn luôn đi.)
(Là người của công chúng cần phải giữ hình tượng, Khương Mạn làm vậy là đúng, mặc dù chuyện này mà xảy ra với tôi, có khi tôi còn hung dữ hơn cả cô ấy……)
(Cái đám người kia không phải người xấu à? nếu đã là người xấu, bị Khương võ thần đánh thì có gì mà sai.)
Có phải bạn cho rằng Khương Mạn nhận sau là xong? Không, cô vẫn còn tiếp tục.
“Đương nhiên, nếu bản thân và người thân gặp phải uy hiếp, thì phải có năng lực tự vệ.”
Khương Mạn cong môi: “Tôi góp ý là nên cho đối phương ăn vài cái tát!”
Kênh livestream:
(Khương Mạn: Xin lỗi, đánh người là sai, lần sau tôi vẫn đánh!)
Chương 414: Chữa cho Vịnh Vịnh, dị năng thăng cấp
Kết thúc livestream. Đám chó điên kia cũng bị đưa ra ngoài, bệnh viện lại yên tĩnh trở lại. Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên đi vào trong phòng bệnh, cô của Tang Điềm không ngừng cám ơn bọn họ, cha mẹ Tang Điềm cũng cám ơn không ngớt.
“Nếu không có hai người, thì lần này chúng tôi đúng là không biết nên làm thế nào!”
“Mấy người kia đúng là phát điên hết cả rồi!”
Cha Tang là một doanh nhân, mặc dù phẫn nộ nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.
“Tội mạo muội gọi hai người là Tiểu Khương và Tiểu Bạc có được không?”
Khương Mạn nói: “Chú đừng khách sáo, cháu và Điềm Điềm thân thiết, chú gọi cháu thế nào cũng được.”
Bạc Hạc Hiên gật đầu.
Cha Tang Điềm thở dài một hơi, đưa mắt nhìn em gái đang khóc lóc, sau đó mời hai người Khương Mạn sang bên phòng trà ở bên cạnh phòng bệnh để nói chuyện.
“Tiểu Khương, cháu nói thật cho chú biết, có phải hai đứa biết chuyện gì đúng không?”
“Vịnh Vịnh nó bị ném xuống, còn có người gây loạn ngày hôm nay, sau lưng bọn họ có người cố tình?”
Cha Tang đang tự hỏi xem mình có làm mất lòng ai không, dù là bất hoà trong làm ăn cùng lắm là cãi nhau chứ sao lại hại người như vậy được.
Ông ấy nhìn ra bối phận sau lưng của Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên, đặc biệt là mấy ‘vệ sĩ’ kia…....không……đội vệ binh mới đúng, đều là những người bối phận lớn.
Nghĩ tới chuyện Vịnh Vịnh nhà mình bị người ta hại, lại thêm mấy biến cô này, lòng cha Tang lại thêm bất an.
Bạc Hạc Hiên trầm giọng: “Bây giờ việc vẫn còn đang phải giữ bí mật, nhưng cháu có thể đảm bảo an toàn cho cả nhà chú.”
“Cháu rất xin lỗi, đã làm liên lụy tới người vô tội.”
Bạc Hạc Hiên lùi lại một bước, cúi đầu xin lỗi cha Tang. Khương Mạn cũng làm động tác y như vậy. Dù thế nào cả nhà Tang Điềm đều là người vô tội, đối phương làm như vậy phục đích chính là muốn đối phó với hai người bọn họ.
Cha Tang sững sờ: “Không phải, Tiểu Khương Tiểu Bạc hai cháu đừng như vậy, chú không có ý trách cứ ai cả, mà chuyện này có liên quan tới hai cháu à.”
“Có liên quan ạ.” Khương Mạn mím môi, “Đối phương muốn đe doạ cháu, không ngờ Vịnh Vịnh bị liên lụy.”
Cha Tang càng mơ hồ. Ông trầm ngâm một lúc rồi nói: “Không cần biết thế nào chú cũng cám ơn hai đứa, liên quan tới việc chúng ta vừa nói, chú hy vọng hai đứa đừng nói cho cô của Tang Điềm.”
“Con đã biến thành như thế này, thân là người làm mẹ sợ là chịu không nổi. Chú hiểu tính cách của em gái chú, không giữ được chuyện gì trong lòng, cũng không giữ được mồm.”
Khương Mạn do dự nhưng vẫn gật đầu.
Bạc Hạc Hiên nói: “Đối với tình hình của Vịnh Vịnh, bọn cháu cũng có chút hiểu biết, trong tay nhà họ Khương có những đội ngũ bác sĩ trị liệu giỏi nhất thế giới.”
“Nếu chú và mẹ Vịnh Vịnh tin tưởng bọn cháu, hy vọng chúng cháu có thể đưa đội bác sĩ tới đây chữa cho Vịnh Vịnh. Có lẽ sẽ giúp ích được.”
Cha Tang nghe xong thì mừng rỡ hẳn lên.
“Chú sẽ thảo luận với mấy người kia.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
……
Cô của Tang Điềm mau chóng đồng ý với ý kiến của Bạc Hạc Hiên, nhưng lúc nghe nói phải đưa Vịnh Vịnh ra khỏi viện thì lại có chút lo lắng.
Bạc Hạc Hiên đúng là đã sắp xếp một đội bác sĩ đưa Vịnh Vịnh tới biệt thự, sau khi nhìn thấy trong biệt thự được trang bị đầy đủ thiết bị y tế tiên tiến, cả nhà Tang Điềm đều ngẩn cả người.
Bề ngoài là đội bác sĩ phụ trách chữa cho Vịnh Vịnh nhưng thực tế người chữa cho cậu bé lại là Khương Mạn.
Mấy người trong đội y tế đi ra ngoài, nhà họ Tang đang đợi ở phòng khách.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Bạc Hạc Hiên, Khương Mạn và An đại lão gia.
An đại lão gia kiểm tra tình hình cơ thể cho Vịnh Vịnh rồi nói: “Đã qua giai đoạn nguy hiểm nhưng do rối loạn ý thức bởi vì quá sợ hãi làm đứa trẻ không thể tỉnh lại. Trường hợp này từng xảy ra rồi.”
“Tất cả các chỉ số khác của cơ thể đều bình thường, dị năng của cháu đã giúp cơ thể cậu bé hồi phục một cách hiệu quả rồi.”
“Nhưng tình huống của đứa trẻ bây giờ là do liên quan tới hệ thống thần kinh và tâm lý, có thể làm nó hoạt động lại hay không thì chúng ta cứ thử xem đã.”
Khương Mạn gật đầu.
Dị năng trị liệu không phải phép thuật, nếu cái gì nó cũng có thể làm thì cô đã tái tạo lại chân cho Bạc Thiên Y rồi. Khương Mạn ngồi ở bên cạnh giường, tay đặt lên đầu Vịnh Vịnh, cô từ từ truyền dị năng chữa trị từ người mình sang người cậu bé.
Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng chậm, trán Khương Mạn đã lấm tấm mồ hôi. Cô chưa bao giờ dùng dị năng lâu như vậy, kể cả lúc Bạc Hạc Hiên mất kiểm soát cũng không lâu như bây giờ.
Dần dần, trong đầu cô như xuất hiện cái gì đó.
Một khung cảnh……
Khi dị năng của cô đi vào người Vịnh Vịnh, nó giống như ‘nhìn’ thấy tình hình trong cơ thể của cậu bé. Đây là điều trước giờ chưa từng xảy ra.
Khương Mạn nín thở không dám lơ là, tập trung tinh thần. Cõi tâm trí của con người là một ẩn số không thể khám phá bằng máy móc hay công nghệ. Dị năng của Khương Mạn xâm nhập vào hệ thống thần kinh chằng chịt như tấm bản đồ……
Thân thể Khương Mạn run lên nhè nhẹ, sau đó cơ thể của Vịnh Vịnh trên giường bệnh cũng bắt đầu run lên.
Bạc Hạc Hiên khẩn trương đi tới bên cạnh cô, Khương Mạn bỗng nhiên mở mắt, khuôn mặt tái nhợt, cả người từ từ ngục xuống. Bạc Hạc Hiên đỡ lấy cô rồi mau chóng nhét một miếng sô cô la vào miệng cô.
“Ngọt quá đấy.” Cô cau mày.
Khương Mạn có vẻ cao hứng: “Em thành công rồi…..không, không chỉ có thành công.”
Cô cảm thấy dị năng trị liệu của bản thân có thay đổi lớn!
Vào đúng lúc này, cậu bạn nhỏ trên giường bệnh cũng từ từ có động tĩnh, Vịnh Vịnh từ từ mở mắt: “Mẹ……”
Nhìn tình hình này, ba người ở trong phòng cùng nhau thở ra một hơi. An đại lão gia mau chóng gọi đội y tế vào kiểm tra cơ thể cho Vịnh Vịnh. Bạc Hạc Hiên thì ôm Khương Mạn sang phòng bên cạnh để cô nghỉ ngơi.
“Anh bảo người đưa đồ ăn tới, em nghỉ ngơi chút đã, còn đâu cứ giao lại cho anh.”
Khương Mạn gật đầu, cũng không nói gì. Cô phải mau chóng hồi phục lại thể lực thì mới giải quyết được các chuyện khác.
Sau khi biết Vịnh Vịnh đã tỉnh người nhà họ Tang mừng rơi nước mắt. Cô của Tang Điềm khóc như mưa, Tang Điềm cũng khóc không kém.
Bạc Hạc Hiên từ ngoài bước vào, cha Tang nắm lấy tay anh, “Cám ơn, thật sự cảm ơn cháu Tiểu Bạc……”
“Vịnh Vịnh tỉnh rồi chú cũng yên tâm hơn.”
Bạc Hạc Hiên gật đầu rồi nói vài câu an ủi. Lúc này người nhà họ Tang đều đau lòng cho đứa trẻ, đứa trẻ vừa tỉnh xong nhưng cũng chưa phải lúc vào hỏi chuyện. Nhưng mà việc không thể trì hoãn được lâu.
Đây cũng là lý do Bạc Hạc Hiên bảo Khương Mạn đi nghỉ ngơi để anh lo liệu mọi chuyện. Mấy chuyện kiểu này cứ để anh làm là tốt nhất.
“Xin lỗi, có một chút chuyện cháu phải hỏi Vịnh Vịnh, rất quan trọng.”
Cô của Tang Điềm có chút do dự: “Ngài Bạc……Vịnh Vịnh mới tỉnh lại, hay để mai rồi hỏi?”
Cô sợ Vịnh Vịnh sẽ lại bị kích động.
“Rất xin lỗi.”
Cha Tang đi qua kéo em gái mình lại.
“Cứ để Tiểu Bạc hỏi đi, chúng ta cũng biết được chân tướng chuyện này là thế nào!”
Cô của Tang Điềm mới tránh ra.
Bạc Hạc Hiên lập tức hỏi: “Cháu muốn một mình nói chuyện với Vịnh Vịnh.”
Cô của Tang Điềm mặt có chút biến sắc.
“Tại sao chúng tôi không thể ở bên cạnh?”
“Em à, nghe lời đi, Vịnh Vịnh vừa tỉnh còn là Tiểu Bạc Và Tiểu Khương giúp chúng ta nữa, sẽ không có việc gì đâu.” Mẹ Tang khuyên cô.
Bọn họ biết việc không đơn giản như vậy, hoặc là chuyện này không thích hợp để bọn họ biết.
“Nhưng em lo cho Vịnh Vịnh, nó nhất định đang rất sợ hãi……”
“Vậy để cháu ở lại cho.” Tang Điềm nói: “Cháu ở lại với em, Bạc tiểu……anh rể, em có thể ở lại không?”
Bạc Hạc Hiên dùng ánh mắt thâm ý nhìn cô một cái, cuối cùng mới gật đầu.
Sau khi tất cả mọi người đi ra. Bạc Hạc Hiên mới hỏi Tang Điềm một câu: “Cô thích Khương Nhuệ Trạch à?”
Tim Tang Điềm đập thịch một cái, trợn mắt. Không phải……cái đồ Bạc tiểu tam tự nhiên hỏi cái này làm gì.
“Anh, anh không phải có chuyện hỏi Vịnh Vịnh à! tôi……chuyện của tôi và Khương Nhuệ Trạch thì có liên quan gì tới Vịnh Vịnh?”
“Xin lỗi.”
Đột nhiên đối phương nói xin lỗi làm Tang Điềm có chút hoang mang.
Bạc tiểu tam ăn nhầm thuốc à?
Bạc Hạc Hiên không hỏi chuyện của Tang Điềm và Khương Nhuệ Trạch nữa, nhìn đứa nhỏ trên giường hỏi: “Vịnh Vịnh, có thể nói cho chú biết làm sao lại bị rơi từ trên lầu cao xuống không?”
Mặt Vịnh Vịnh lập tức tái mét, môi run run nước mắt trào ra: “Là……là một chú ném cháu xuống……”
Nói xong cậu bé quay qua nhìn Tang Điềm, ánh mắt có chút thất thần. “Kia……chú kia bảo…..đều tại chị Điềm Điềm……tại chị Điềm Điềm và cái gì Khương hẹn hò với nhau…….”
Mặt Tang Điềm lúc này vô cùng khó coi.
Chương 415: Khương Nhuệ Trạch tức giận
Bạc Hạc Hiên yêu cầu cô của Tang Điềm tránh đi cũng vì điều này. Còn về phần Tang Điềm……anh cảm thấy chuyện này không thể giấu được Tang Điềm. Đối phương có quyền được biết.
Sau khi đi ra ngoài, Tang Điềm có chút trầm mặc, cô của Tang Điềm chuẩn bị vào phòng thì bị Tang Điềm kéo lại, “Cô……cháu xin lỗi.”
Cô của Tang Điềm sững sờ, nhưng vẫn quan tâm tới tình hình con trai hơn nên cũng không hỏi gì nhiều mà đi thẳng vào phòng.
Chỉ có bố mẹ Tang Điềm thì hỏi cô, nhưng Tang Điềm lại lắc đầu, giục bọn họ đi vào phòng.
“Chuyện này cô không cần thấy có lỗi.”
Bạc Hạc Hiên hơi trầm mặc, anh không biết cách an ủi người khác. Đặc biệt là con gái, ngoài Khương Mạn ra. Mặc dù rất có khả năng Tang Điềm sẽ trở thành chị dâu của anh, nhưng bây giờ vẫn được tính là tình địch.
“……Khương Nhuệ Trạch và Yêu Nhi…..cô đừng trách bọn họ.”
“Là do tôi lơ là việc bảo vệ mọi người.”
Áp lực quanh thân Tang Điềm giảm xuống, sau khi nghe thấy lời này thì biểu cảm của cô có chút kì quái.
“Tôi làm gì mà phải trách em gái của Khương Nhuệ Trạch.”
“Đầu tiên không nói tới việc tôi có yêu đương với Khương Nhuệ Trạch hay không, kể cả tôi trở thành bạn gái của anh ấy thật, chả nhẽ đó là lý do để mấy người kia hại tôi và hại người nhà tôi sao? Không! Đây không thể là lý do được!”
“Mấy kẻ xấu luôn cặn bã như vậy!”
Mắt Tang Điềm đỏ ứng, nước mắt ừng ực trong mắt, cô khịt mũi: “Bọn họ hại tôi, xuống tay với Vịnh Vịnh, thì đây chính là cặn bã của cặn bã.”
“Tôi phải đi tìm chị tôi mách tội bọn chúng, còn có đồ Bạc tiểu tam anh nữa! anh cũng phải giúp tôi chứ! Giúp tôi giết bọn chúng!”
“Không thì hàng ngày tôi sẽ càm ràm với chị tôi, để chị tôi khai trừ anh ra khỏi hậu cung!”
Sự thật chứng minh, Bạc Hạc Hiên đã đánh giá thấp Tang Điềm. Không hổ là Tang cay xé lưỡi, đến cả Khương Nhuệ Trạch cũng thu phục được!
Bạc hoàng hậu đành thoả hiệp với Tang Điềm, gật đầu, “Tôi giúp.”
“Tôi nhớ chị tôi.”
Tang Điềm tủi thân, Điềm Điềm muốn được Khương bệ hạ ôm.
Bạc Hạc Hiên giật giật khóe môi, đưa cô đến phòng nghỉ của Khương Mạn, Tang Điền đóng cửa lại nhốt anh ở ngoài.
Bạc Hạc Hiên: “……”
Cái cảm giác này thấy quen thế nhờ. Giống lúc quay ‘Chiến cốt’, cái cảm giác thần kỳ khi Lan Quy tự cắm sừng cho mình. Sau khi tự tay ‘cắm sừng’ thì Bạc ảnh đế đi làm chính sự.
Vụ án ném từ tầng cao này phải được công bố trước công chúng, lấy lại sự trong sạch cho cô của Tang Điềm và Vịnh Vịnh. Đồng thời tìm ra kẻ đứng sau gây ra chuyện này.
“Cái kim mà Vương Đại Kiện giao ra đã tra được thành phần chưa?”
“Làm gì mà nhanh thế được” An đại lão gia trợn mắt, “Nhưng mà trong đó có thành phần gây nghiện, bình thường không thể tra ra được, lấy tư chất một người có dị năng, ở trong còn có chút gen dị năng.”
“Cũng chính là, nếu bị tiêm vào người sẽ gây ra phản ứng giới đoạn*”
(* phản ứng giới đoạn – Abstinence reaction là hội chứng tâm lý đặc biệt xảy ra sau khi sử dụng thuốc hoặc bị giảm liều đột ngột.)
Ánh mắt của Bạc Hạc Hiên hơi động, nhẹ nhàng xoa tay: “Bốn cái kim châm cứu kia là để giảm triệu chứng giới đoạn, phản ứng chắc không ít như vậy chứ.”
An đại lão gia nhìn anh ta cười mà không nói gì. Ài……cái biểu tình này…..lại bắt đầu tính kế ai rồi?
“Tôi không có yêu cầu gì.” An đại lão giá lười biếng nói: : “Sau khi bắt được cái họ Vương kia thì nghiên cứu một chút, cô ta có thể chịu đựng được bốn lần trị liệu, vậy thể chất và gien của cô ta có thể cực mạnh.”
“Nghiên cứu trong phạm vi nhân đạo cho phép.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
An đại lão gia trợn mắt, “Nếu cố ý muốn giết người, thì tiêm thuốc kích thích gen di truyền đã đủ phán tội cô ta rồi! tử tù mà cũng phải nói tới nhân đạo à.”
“Một trong những điều kiện để văn minh của loài người còn tiếp tục đó chính là nhân đạo. Pháp luật để xiềng xích lũ tội phạm, càng có quyền lực thì càng phải kiềm chế bản thân, rút vài ống máu là được rồi.
An đại lão gia mím môi.
“Có lúc tôi đúng là nhớ cái lúc cậu mắt đỏ ngầu mất hết lý trí muốn giết người.”
Cơ thể Bạc Hạc Hiên cứng đờ.
An đại lão gia bỏ một viên kẹo vào mồm, mặt thì hiền dịu nhưng đáy mắt lại hung hăng.
“Nhưng mà chắc cậu không thế nữa đâu hả.”
“Dù gì cũng tìm được cho mình một cái xích chắc lắm rồi, tự mình trói mình lại.”
Bạc Hạc Hiên rất thành thật. “Cô ấy không phải là cái xích.”
“Thôi ngay.”
An đại lão gia giơ hai tay lên, phản kháng: “Nghiêm cấm hành động nhét cơm chó cho người già.”
Ông ấy khinh bỉ nhìn qua Bạc Hạc Hiên: “Lúc đại lão gia đây chơi trò lãng mạn, các cô các cậu vẫn còn đang ở trong bụng mẹ cái gì cũng không biết!”
Bạc Hạc Hiên: “……”cái này anh không cãi lại được.
Ai mà so được độ lãng mạn với một con yêu tinh già nua nhưng đi ngược quy luật của thời gian?
……
Sau khi Khương Mạn an ủi Tang Điềm xong, cô lại suy nghĩ không biết có nên nói chuyện này cho Khương Nhuệ Trạch hay không, không biết bây giờ gọi điện anh có nhấc máy không. Bây giờ ở nước ngoài mới là buổi đêm.
……
Quận 4 phía tây, trong khu không người.
Khương Nhuệ Trạch đang ngồi ở cạnh một chiếc xe bọc thép, mồm ngậm điếu thuốc nhắm mắt dựa lưng.
Trên mặt anh dính nhiều bụi đất, xung quanh xe có người tuần tra. Tiếng điện thoại vệ tinh vang lên làm anh mở mắt.
Đôi mắt lạnh lùng trở nên dịu dàng khi nhìn được số người gọi tới.
“A lô, chuyện gì, rốt cuộc cũng nhớ tới anh ba rồi hả?”
Đồng đội đang ngồi bên cạnh sau khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Khương Nhuệ Trạch, thì đều quay qua nhìn nhau như là gặp quỷ.
Quỷ Hồ thì nhìn nhiều thành quen, cái đồ cuồng em gái thì làm gì có biết giới hạn là gì.
Giọng Khương Mạn vang lên bên kia, mặt Khương Nhuệ Trạch từ từ biến sắc, âm thanh cũng trầm xuống.
“Biết rồi.”
“Em giúp anh chăm sóc cô ấy.”
Khương Nhuệ Trạch cúp máy xong.
Quỷ Hồ nhỏ giọng: “Nhìn mặt khó coi vậy, em gái cậu có chuyện gì à?”
“Không phải em gái tôi.”
Quỷ Hồ cũng thấy đúng, em cậu ta biết phép thuật, ai làm gì được cô ta? Cô ta tha không làm gì ai thì thôi……
“Này, châm cho anh một điếu!”
Khương Nhuệ Trạch dùng sức hít một hơi, sau đó mồm thở ra một làn khói thuốc: “Không đợi được rồi! ông đây hôm nay không đì chết Khương Nghiệp Thành thì ông đây đổi sang họ Tang!”
Giọng nói của Tang Điềm rất lo lắng, Khương Mạn nghe thấy rất nhiều âm thanh hỗn tạp ở đầu dây bên kia, giống như có người đang tranh cãi.
"Em nói đi ."
"Bây giờ em đang ở bệnh viện Hoa Tinh ở Thành Đô. Họ hàng của em xảy ra chút chuyện, chính là chuyện... Vương Tuệ Kỳ đó!"
Khương Mạn hơi sững sờ: "Đứa trẻ rơi từ tòa nhà xuống là họ hàng của em sao?"
"Là con của cô em." Tang Điềm vội vàng nói: "Bây giờ dư luận trên mạng đều điên rồi. Cô của em bị mọi người tìm ra, bây giờ có một đống phóng viên đang chặn ở cửa bệnh viện."
"Trên mạng có người tung tin đồn rằng cô em ngược đãi trẻ em nên em trai em mới nhảy lầu. Em đã bảo đội ngũ Pr đi xử lý rồi nhưng vô ích!"
Cha của Tang Điềm chỉ là chủ của một công ty nhỏ, còn mẹ cô là giáo viên. Trước nay chưa từng thấy những kiểu chuyện như thế này trong làng giải trí chứ đừng nói đến chuyện bị người ta soi mói và tìm kiếm khắp nơi.
Tang Điềm có thể nhìn ra có ai đó đang đứng sau thêm dầu vào lửa.
Nhưng dựa vào những mối liên hệ của cô ấy trong giới thì không thể ngăn cản được chuyện này. Thấy gia đình mình bị làm khổ như vậy, cô ấy vừa tức giận vừa lo lắng, không còn cách nào khác mới tìm Khương Mạn giúp đỡ.
"Em cứ chăm sóc tốt cho người nhà đi, chị sẽ đến ngay."
Sắc mặt Khương Mạn cũng chùng xuống một chút.
Bạc Hạc Hiên gọi điện cho người phía bệnh viện, sau khi cúp điện thoại, anh nói: "Có một số người trong giới truyền thông giả làm bệnh nhân để lẻn vào gây rối. Em yên tâm, hiện trường sẽ sớm được kiểm soát thôi."
Chuyện vừa mới xảy ra, nhưng rất may là Bạc Hạc Hiên đã sắp xếp người đến bệnh viện từ trước đó rồi.
Khương Mạn gật đầu, thở dài một hơi. Chỉ là nếu nhằm vào cô mà thì cô cũng không quá bực, chỉ cần đánh chết mấy con bọ chét chướng mắt đó là được. Nhưng chuyện này lại liên quan đến Tang Điềm rồi.
"Không thể có nhiều sự trùng hợp như vậy" Ánh mắt Khương Mạn u ám, cô nói: "Tại sao lại trùng hợp là người nhà của Điềm Điềm?"
Bạc Hạc Hiên: "Chỉ có một khả năng là anh ba của em ở nước ngoài đã gây ra động tĩnh quá lớn."
Mấy ngày nay bận rộn với chuyện của "Chiến cốt", Khương Mạn không liên lạc với Khương Nhuệ Trạch, chỉ biết rằng anh ta đã tìm được tung tích của Khương Nghiệp Thành ở nước ngoài rồi.
Cộng thêm vấn đề thuốc tiêm làm đẹp đó ập đến một cách rất nhanh chóng.
"Hoá ra là như vậy." Khương Mạn cười khẩy.
Dù anh ba và Điềm Điềm chưa hẹn hò nhưng cư dân mạng lại không nghĩ vậy. Cô cũng biết rằng Khương Nhuệ Trạch chắc chắn đã thích Tang Điềm nên trong lòng càng phiền muộn hơn.
Cô tự trách mình không đề phòng tốt!
Lần này là gia đình Điềm Điềm, lần sau sẽ là chính Điềm Điềm!Đây chính là đòn phản công của nhà bác cả họ Khương!
Bệnh viện Hoa Tinh, trên tầng 7 của khoa điều trị nội trú, Tang Điềm ôm cô mình vào lòng, vỗ vai an ủi.
Bố Tang Điềm và mẹ Tang Điềm cũng ở đó, cả hai người đều đang rơi vào trạng thái hoảng sợ.
Vừa rồi, một nhóm phóng viên điên cuồng lao vào phòng bệnh, vừa chụp ảnh vừa phỏng vấn, thậm chí còn có người livestream.
Các y tá, bác sĩ và nhân viên bảo vệ của bệnh viện chạy đến để giúp đỡ, nhưng không thể áp đảo về số lượng so với đối phương.
Tang Điềm không có cách nào khác mới phải gọi điện thoại.
Nào ngờ ngay khi vừa cúp máy thì có năm sáu người cao to, lực lưỡng đã lao lên lầu và trực tiếp xử lý đám truyền thông điên rồ này.
Sau khi họ xử lý được vài người thì xung quanh vẫn còn có một nhóm người đang ngồi chụp ảnh và livestream.
Chỉ là có sáu người đàn ông to cao trông như vệ sĩ chặn lại nên bọn họ mới không dám xông lên phía trước.
"Cô Tang yên tâm, đã báo cảnh sát rồi, anh Bạc và cô Khương đang trên đường tới."
Thập Thất nói với Tang Điềm: "Xin lỗi, vừa rồi chúng tôi ở dưới lầu không kịp ngăn cản đám người này."
“Không… Cảm ơn mọi người.” Tang Điềm nhanh chóng nói: “Chị, chị tôi đã bảo các người đến đây sao?
Tang Điềm có chút kinh ngạc, trước khi cô ấy gọi điện thoại, đáng ra Khương Mạn phải không biết chuyện người nhà của cô ấy xảy ra chuyện mới phải.
Thập Thất nói: "Tình hình cụ thể như thế nào, cô Khương sẽ nói cho cô biết."
Tang Điềm gật đầu, cũng không hỏi thêm câu nào.
Mẹ Tang Điềm đưa cô của cô ấy về phòng bệnh trước, bố Tang Điềm ôm Tang Điềm và nói: "Tiểu Điềm, đây là bạn của con à?"
"Đây là do bạn con sắp xếp đến để bảo vệ chúng ta."
"Người mà con nhắc đến, chị ấy tên là Khương Mạn."
Bố Tang Điềm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nói: "Cha biết, Khương võ thần, lần này con nhất định phải cảm ơn người ta tử tế. Nếu không có cô ấy thì không biết cô của con đã tức giận đến mức nào rồi!"
Ông ấy tức giận nhìn nhóm truyền thông vẫn đang livestream: "Đám thần kinh này, đợi cảnh sát đến, tôi sẽ kiện các người!"
Các bác sĩ và y tá cũng đang lên án nhóm truyền thông này, nhưng những người này vẫn không hề sợ hãi. Bọn họ giống như đám côn trùng hút máu.
Một trong số đó có một tên béo đeo kính, thậm chí còn chĩa thẳng camera vào gia đình Tang Điềm.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Mọi người đã nhìn thấy chưa? Đó là Tang Điềm. Hóa ra đứa trẻ rơi từ tòa nhà xuống là em trai của cô ấy."
"Vừa rồi chúng tôi đều nhìn thấy, trên cánh tay của bạn nhỏ đó toàn vết tím bầm, chắc chắn là bị bạo hành!"
"Là người của công chúng, Tang Điềm biết họ hàng của mình ngược đãi trẻ em mà không quan tâm. Loại người này xứng đáng được gọi là Điềm Điềm tiểu thiên sứ sao?"
"Chúng tôi chỉ phỏng vấn bình thường thôi mà Tang Điềm đã tìm một nhóm giang hồ đến để đánh chúng tôi. Có thể thấy gia cảnh của cô ta không tầm thường! Không lẽ lai lịch có gì đó đen tối à?"
Mồm mép người này liến thoắng, trong livestream còn có một lượng lớn thủy quân đang hùa theo.
Khi bố Tang Điềm nghe thấy những lời này, tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lấy bình cứu hỏa ở bên cạnh mà đập anh ta tơi bời.
"Tên điên này đang nói cái quái gì vậy!"
"Anh ta muốn lên bàn thờ ngồi rồi à!"
Người dân ở Thành Đô tính tình rất nóng nảy, một khi mở miệng là toàn phun ra tinh hoa của đất nước.
Nếu không phải đang livestream thì bố Tang Điềm đã lao tới để sống mái một phen với đám truyền thông đó.
"Anh ta sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, cha cứ chờ mà xem."
Tang Điềm không thể biết sự tự tin này ở đâu ra nhưng dù sao hiện tại cô ấy rất tự tin!
Trong khung cảnh hỗn loạn.
"Làm ơn, cho tôi qua một chút." Giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ vang lên.
Ngay sau đó, các phương tiện truyền thông đều cảm thấy phía sau mình như có một lực lượng mạnh như sóng biển, tách đôi bọn họ ra. Từng người một, tất cả đều bị đẩy về hai bên bức tường.
"Ai vậy!"
"Chen cái gì mà chen!"
Khi họ nhìn thấy người đang đến là ai thì tất cả đều sững sờ.
Trong hành lang có một khoảng lặng ngắn.
Tên mập đang livestream quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ người tới là ai thì người đó đã đưa một tay ra túm lấy điện thoại di động của anh ta.
"Mẹ kiếp..."
Tiếng mắng của anh ta đột nhiên dừng lại khi bắt gặp đôi đồng tử nâu lạnh lùng.
Khương Mạn nhấc chân lên đá vào bụng anh ta.
Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy tên béo bay lộn ngược lên rồi rơi xuống đất cùng với tiếng hét thảm thiết.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó, ánh mắt nhìn về phía gương mặt người phụ nữ vừa tay, không thốt nên lời.
Cô ấy, cô ấy là ...
"Không phải anh rất thích livestream sao? Vậy thì cứ livestream đi để cho mọi người nhìn thấy bộ mặt xấu xí của anh."
Khương Mạn chĩa camera về phía anh ta: "Không phải anh kêu gào rất giỏi sao? Tiếp tục đi."
Cô bước qua đó dẫm lên bụng của gã đàn ông béo đó.
"Là Khương Mạn!"
"Khương Mạng đánh người rồi!!" Các phương tiện truyền thông bắt đầu hét lên ầm ĩ.
Trong livestream còn náo nhiệt hơn.
"Khương Mạn, cô dám đánh người!! Tôi sẽ báo cảnh sát tới bắt cô!!"
Tên béo chết tiệt vẫn gào thét dưới chân Khương Mạn, dù có giãy dụa thế nào cũng vô ích.
Khương Mạn nhìn đám người của giới truyền thông đang ồn ào, gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi muốn đánh người, các người đừng vội, không người nào có thể chạy thoát đâu."
Sau khi nói, cô chỉnh camera về phía trước, nhìn vào camera đang livestream và nói với tất cả cư dân mạng:
"Tôi, Khương Mạn, tôi sẽ lập tức đánh bay đám người này!"
"Theo Luật trật tự an ninh xã hội, các người có quyền báo cáo tôi! Tôi cũng hoan nghênh các người báo cáo!"
"Tôi sẽ không trốn tránh hay bác bỏ mọi hậu quả của hành vi này, tôi chắc chắn sẽ thừa nhận!"
Khương Mạn dúi điện thoại vào tay Thập Thất, nhếch môi nói: "Giữ chắc, đừng để camera bị rung!"
Nói xong, cô túm cổ áo tên mập nhấc anh ta lên, cười gằn nói: "Thích diễn như vậy, hôm nay tôi sẽ cùng anh diễn!"
“Trừ gian diệt ác, trước tiên tôi sẽ đập nát cái miệng thối của anh!
Chương 412: Rốt cuộc Bạc Thần có gia thế như thế nào?
Trong livestream, cư dân mạng đều sửng sốt.
Điều này quá mạnh mẽ, quá dũng cảm! Còn có thể đánh người trên livestream sao?
Một cái tát rồi lại một cái tát, tát vào mặt tên phóng viên mập đó, từng tiếng tát bốp bốp vang lên giòn giã.
(Ôi mẹ ơi, là đánh thật đấy! Khương Mạn quá điên cuồng và ngang ngược rồi?)
(Đúng là cùng một giuộc, thảo nào cô ta và Tang Điềm là bạn của nhau.)
(Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát bắt cô ta lại!)
Khung bình luận trôi liên tục, nhiều thủy quân nhân cơ hội xông vào, sẵn sàng hùa theo, nhưng khi chưa được hai comment thì bị cảnh báo tài khoản bất thường.
Thủy quân:? ? ?
Chuyện gì vậy?
Phía Thất Hiểu nhận được tin báo đã cùng nhiều fan hâm mộ vào livestream và chứng kiến cảnh tượng 'sởn tóc gáy' này.
Nhóm fan cũng đã bắt đầu nổi khùng.
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Khương võ thần sẽ không đánh người một cách vô cớ mới phải!"
"Khương võ thần đánh hay lắm! Các chị em xem đoạn phát lại trước đó đi, tên paparazzi đáng chết này đáng bị đánh!"
"Một nhóm người lao đến bệnh viện để gây chuyện, chụp ảnh đứa trẻ bị rơi từ tòa nhà và gia đình của cậu bé, thậm chí còn động tay động chân. Nếu không có ai ngăn cản thì chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi!"
"Tin tức mới nhất, đứa trẻ rơi từ tòa nhà xuống là em họ của Tang Điềm. Vừa rồi mẹ và bố của Tang Điềm cũng suýt bị đánh rồi. Thảo nào Khương võ thần tức giận như vậy!"
"Sau khi xem toàn bộ quá trình, tôi chỉ muốn nói rằng đánh rất hay! Vừa rồi trong livestream có rất nhiều thủy quân, các comment đều đã bị ẩn rồi!"
Những người nói đánh rất hay còn có cả fan của Tang Điềm.
Cư dân mạng cũng thật có mắt nhìn.
Rốt cuộc là Khương Mạn bắt nạt người, hay đám truyền thông điên rồ này muốn gây chuyện thì mọi người đều có thể nhìn ra.
Sau khi bị Khương Mạn tát mấy cái, tên mập đó hoa mắt, chóng mặt, khóc lóc xin tha.
Khương Mạn không dài dòng với anh ta, trực tiếp hỏi: "Ai bảo anh tới đây?"
Tên mập sợ hãi lắc đầu: "Không ... không có ai cả... Tôi chỉ đưa tin bình thường..."
"Bình thường?" Khương Mạn cười khẩy: "Còn thẻ phóng viên của anh đâu? Anh là người của bên nào? Nói ra cho tôi nghe xem."
Tên mập đó toát mồ hôi lạnh.
Khi Khương Mạn bắt đầu ra tay, giới truyền thông đã nhận ra có điều gì đó không ổn, có người muốn nhân cơ hội để chuồn mất.
Nhưng không đợi để bọn họ kịp rút lui thì có ai đó đã chặn đường phía sau lại.
Bạc Hạc Hiên lạnh lùng nhìn anh ta một cái rồi nói với Thập Tam bên cạnh: "Kiểm tra giấy tờ của họ."
Vốn dĩ những người canh giữ ở bệnh viện là người của đội vệ binh.
Sau khi biết đã có chuyện xảy ra, Bạc Hạc Hiên đã phái người đến đây.
Bây giờ, toàn bộ tầng 7 đều đã được canh gác nên những người này dù lắp thêm cánh cũng không thể bay được.
Thập Thất phụ trách livestream, Thập Tam phụ trách kiểm tra giấy tờ.
Đám truyền thông tập chung vào cùng một chỗ, có người không cam tâm liền kêu lên: "Tại sao phải cho các người kiểm tra giấy tờ! Dù sao các người cũng không phải cảnh sát!"
Hiện livestream đã hoạt động bình thường trở lại.
Fan hâm mộ hò hét đánh rất hay, nhưng một số cư dân mạng lý trí lại lo lắng cho Khương Mạn.
Lúc này, Bạc Hạc Hiên cũng xuất hiện trong camera khiến cư dân mạng càng thêm bất ngờ.
(Bạc Thần cũng ở đó à?)
(Những anh chàng vệ sĩ này là người của Bạc Thần sao? Ôi... Rốt cuộc Bạc Thần có lai lịch như thế nào vậy?)
(Cho dù có lai lịch như thế nào thì hình như cũng không có quyền kiểm tra giấy tờ của người ta, đâu phải là cơ quan có thẩm quyền…)
(Tôi hy vọng Bạc Thần và Khương võ thần sẽ bình tĩnh lại và đợi cảnh sát đến rồi xử lý đám người xấu này!)
(Lo lắng cho Bạc Thần... đã quên cảnh tượng đêm lễ tình nhân rồi sao?)
Trong livestream xuất hiện một chuỗi dấu chấm lửng.
Câu hỏi của ai đó đánh thẳng vào tâm hồn.
(Rốt cuộc thì Bạc Thần có gia thế như thế nào vậy?)
Thập Tam nghe thấy đám người điên đó làm ầm lên, vô thức nhìn Bạc Hạc Hiên như thể đang trưng cầu ý kiến.
Bạc Hạc Hiên gật đầu.
Thập Tam lấy tập tài liệu từ trong tay ra mình ra và trải chúng trước mặt nhóm người này.
"Đội vệ binh có quyền điều tra thông tin cá nhân của các người. Hiện tại đang nghi ngờ các người có liên quan đến một vụ việc đe dọa nghiêm trọng đến trật tự an ninh xã hội. Tốt nhất là các người nên hợp tác."
Đám người điên đó trợn to hai mắt, có người chế giễu: "Có phải các người làm diễn viên nên nghiện đóng phim rồi không? Đội vệ binh là cái gì? Chưa nghe qua bao giờ?!"
"Buồn cười chết đi được, đưa giấy tờ ra để giả làm cơ quan nhà nước, muốn ngồi tù sao?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Hiện trường trở nên ồn ào.
Chẳng mấy chốc, chú cảnh sát thi hành nhiệm vụ cũng đến.
Khi đám người điên đó nhìn thấy chú cảnh sát, nó giống như nhìn thấy một vị cứu tinh.
"Chú cảnh sát! Ở đây có người đang sử dụng bạo lực, họ sắp đánh chết người rồi!"
"Lại còn có giả danh người của cơ quan chức năng, mau bắt bọn họ lại đi!"
Cư dân mạng và các fan cũng tỏ ra lo lắng.
(Toi rồi, lần này toi thật rồi!)
(Lần này Bạc Thần và Khương võ thần thực sự quá bốc đồng rồi. Livestream được phát sóng sẽ có ảnh hưởng không tốt.)
(Chuyện giấy tờ giả thật sự rất xấu hổ... Bạc Thần đang nghĩ gì vậy?)
Chú cảnh sát nghe vậy thì cau mày.
Bên kia, Khương Mạn cũng dừng tay lại, buông tên mập đó ra. Tên đó ngay lập tức chạy về phía chú cảnh sát khóc lóc thảm thiết.
"Cứu! Cứu mạng với, chú cảnh sát!"
"Người phụ nữ kia ... Khương Mạn suýt nữa đánh chết cháu rồi!"
Khương Mạn thản nhiên xoa xoa cổ tay.
Sắc mặt chú cảnh sát trầm xuống: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Những kẻ điên đó bắt đầu nói không ngừng và tính tội. Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn không vội giải thích.
Ngược lại, các bệnh nhân, bác sĩ và y tá quan sát xung quanh không khỏi trợn mắt.
Tất cả bọn họ đều biết những kẻ điên này điên rồ như thế nào.
Nhìn họ bị đánh đập thì cũng thấy rất hả giận chứ không cảm thấy có vấn đề gì!
"Đồng chí cảnh sát, đừng nghe đám người này nói lung tung!"
Cha Tang Điềm không thể chịu đựng được nữa liền lên tiếng: "Là đám người bọn họ đến bệnh viện để gây rối, Tiểu Khương chỉ làm việc nghĩa thôi!"
"Nếu không có cô ấy, không biết đám người này đã gây ra chuyện gì rồi. Các bác sĩ và y tá có mặt đều có thể làm chứng!"
"Đúng! Chúng tôi có thể làm chứng!" Một số y tá đứng ra, một số bệnh nhân cũng đồng tình.
"Chính nhóm người này đã cải trang thành bệnh nhân và người nhà đến thăm bệnh nhân rồi đột nhập vào khu điều trị nội trú để chụp ảnh bừa bãi. Họ là những người ra tay trước".
Một y tá đã xắn tay áo lên và nói: "Cánh tay của tôi có vết tím vì đã bị họ đẩy!"
"Đúng vậy! Bác sĩ nội trú của chúng tôi cũng bị xô ngã và bị thương ở mắt cá chân. Những việc này đều đã được quay video lại rồi!"
Đám đông vô cùng phấn khích.
Ánh mắt của những kẻ điên đó cũng có vẻ hoảng sợ.
“Xin chào đồng chí cảnh sát.” Khương Mạn bước lên bắt tay đồng chí cảnh sát. Đối phương lắc đầu, không chấp nhận cách chào hỏi này.
Cô gật đầu với thái độ hoà hảo và chủ động nhận lỗi của mình.
"Sử dụng bạo lực là lỗi của tôi. Là một người của công chúng, đã là một tấm gương không tốt, tôi xin lỗi về điều này. Sau khi sự việc kết thúc, tôi sẵn sàng chấp nhận hình phạt tương ứng của cơ quan công an."
"Nhưng những kẻ này bị tình nghi phạm tội nghiêm trọng, nhất định phải bị xử lý."
Thái độ của Khương Mạn... khiến chú cảnh sát không biết nên nóigì.
Đánh đập không giấu giếm, thừa nhận lỗi một cách hiên ngang!
Tên mập bị đánh hét lên: "Cô là đồ vu khống!"
"Chúng tôi mới chụp vài tấm ảnh, làm sao có thể coi là phạm tội nghiêm trọng được!"
"Rõ ràng kẻ phạm tội là các người! Còn dám giả mạo người của cô quan chức năng!"
"Được rồi! Đừng làm loạn nữa!"
Một người đàn ông trông giống như đội trưởng đứng ra, nghiêm nghị nói: "Tôi là Trương Viện - đội trưởng phụ trách khu vực phía Tây thành phố. Cô tên là Khương Mạn, đúng không? Tôi biết cô."
Khương Mạn gật đầu.
"Cô thừa nhận đánh người?"
"Tôi thừa nhận."
“Được.” Đội trưởng Trương gật đầu: “Cô cũng là người giả mạo làm người của cơ quan chức năng sao?
Những kẻ điên đó đều chỉ vào Bạc Hạc Hiên và Thập Tam.
Thấy vậy đội trưởng Trương càng cảm thấy khó hiểu hơn, anh ta cũng biết Bạc Hạc Hiên, đây không phải là ảnh đế sao?
Trong tình huống này, Đội trưởng Trương và đội của anh ta đều nhầm tưởng rằng họ đã bước vào một cảnh quay nào đó!
Thập Tam không hề chậm trễ, đưa giấy tờ của mình qua đó.
"Chào đồng chí, đây là giấy tờ của tôi."
Sau khi nhìn thấy, vẻ mặt đội trưởng Trương càng thêm ảm đạm.
Đội vệ binh gì đó ... Anh ta cũng chưa bao giờ nghe qua.
Đây thực sự là giấy tờ giả à!
Bạc Hạc Hiên liếc nhìn anh ta một cái: "Anh không đủ quyền lực, gọi điện thoại cho cấp trên của anh đi."
Đội trưởng Trương mỉm cười, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tự tin của anh, anh không khỏi chần chừ một chút.
Bạc Hạc Hiên cau mày, đột nhiên nói: "Thôi vậy."
Anh trực tiếp gọi điện thoại và chỉ nói với phía bên kia một câu: "Chuyện của đội vệ binh, anh hãy giải thích cho người của mình đi."
Chưa đầy một phút sau khi cúp máy, điện thoại di động của đội trưởng Trương đổ chuông.
Vẻ mặt anh ta khẽ thay đổi, anh ta đi sang bên cạnh nghe điện thoại.
Vài phút sau, đội trưởng Trương quay lại, trả lại giấy tờ cho Thập Tam và bắt tay nói:
"Là hiểu lầm, hóa ra là đơn vị anh em."
"Cấp trên đã chỉ thị, chuyện này liên quan đến chuyện xấu, tất cả vụ án đều giao cho đội vệ binh."
Thập Tam gật đầu: "Cám ơn đã hiểu cho."
Lúc này, những kẻ điên đó đều sững sờ.
Cư dân mạng trong livestream bị sự xoay chuyển tình thế này làm cho kinh ngạc hơn.
(? ? ? Chuyện gì vậy? )
(Giấy tờ đó là thật à?)
(Thực sự có đội vệ binh à? ! Ôi trời ơi ... Vậy thì rốt cuộc Bạc Thần có lai lịch như thế nào?)
(Không ai nghĩ rằng ... vụ án làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến xã hội này rất nhảm nhí à?)
Chương 413: Đánh người là không đúng, lần sau tôi vẫn sẽ đánh
Đội trưởng Trương đưa đội rời đi. Vừa bước ra khỏi khu điều trị nội trú đồng nghiệp đã không nhịn được nói.
“Anh Trương, vừa nãy anh gọi điện cho ai? Thật sự có đội vệ binh? sao tôi cứ thấy điêu thế nhỉ?”
“Không biết thì đừng có nói linh tinh!”
Đội trưởng Trương lườm đối phương một cái, miệng có chút khô. Lúc ông ấy nhận được điện thoại, cả người như chết lặng không dám tin vào tai mình. Ông ấy hít một hơi thật sâu chỉ tay lên trời.
“Cuộc gọi lúc nãy là của cấp trên của cấp trên của chúng ta……tôi có nằm mơ cũng chả dám tin.”
“Đội vệ binh là thật, chỉ có người bình thường không biết thôi.”
“Dù thế nào thì cái đám người đó chúng ta không thể làm mất lòng ai được, cái đám truyền thông đó cũng thật là thiếu tình người, chuyện này chúng ta không cần quan tâm nữa.”
Đồng đội quay qua nhìn nhau, ai cũng không dám tin.
“Đây cũng quá là hoang đường rồi……”
“Vậy hai người lúc nãy đều là người nổi tiếng à? bọn họ……bối cảnh đều có vẻ to!”
Đội trưởng Trương lắc đầu, cấp trên lúc nãy trong điện thoại có để lộ một chút, nói sau này cả Dung Thành* sẽ phối hợp với đội vệ binh để hành động.
(*Dung Thành: Thành Đô – Trung Quốc)
Mấy lời nói về sự độc ác trong xã hội này từ mồm người đàn ông tên là Thập Tam sợ là không phải nói dối.
“Gần đây tốt nhất cứ đề cao cảnh giác.”
Đội trưởng Trương có chút lo lắng: “Dung Thành sợ là sắp thay đổi lớn rồi.”
……
Khoa nội trú. Đám truyền thông như một đám chó điên nhao nhao lên, tam quan như bị đảo lộn.
Sự đảo lộn lấy cũng lây lan cả sang cư dân mạng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
(Đây…….đúng là bất bình thường……)
(Cho nên đội vệ binh rốt cuộc là cái gì, nghe có vẻ oách? Tại sao lại nghe mệnh lệnh của Bạc thần?)
Mặc dù vẫn đang phát livestream, chuyện lớn như vậy cho nên trên Weibo sớm đã náo loạn rồi. Nhưng lại có chuyện lạ, trên Weibo chả có chút động tĩnh gì.
Các video và các bài đăng có liên quan đều bị chặn, cư dân mạng cảm thấy khó hiểu.
Có một tài khoản Weibo có tích xanh.
Tiếng nói Đế Quốc: (Đội vệ binh là sự thật.)
Tin này vừa đăng lên, tập đoàn Đế Quốc cũng lập tức share tin này. Chỉ có điều ngay sau đó đối phương đã tắt tính năng bình luận, cũng không thể share, nhưng chỉ trong tích tắc số lượt thích đã lên tới một triệu!
Liên quan tới chuyện này, nơi duy nhất có thể bình luận chính là phòng livestream vẫn còn chưa tắt kia.
Cho nên phòng live này chưa bị chặn là bởi vì hai vị lão đại kia chưa hạ lệnh đóng live.
(@Tiếng nói Đế Quốc, đây là kênh chính thức của chính phủ đúng không)
(Tập đoàn Đế Quốc cũng share kìa!)
(Bạc thần tối cao! Trời ơi, người đàn ông tôi mê mẩn là một người quyền cao vậy sao?)
(Việc quan trọng liên quan tới an toàn xã hội……Cho nên đám truyền thông chó điên đó đang làm trò gì vậy?)
(Bọn họ chạy đi chụp lén đứa nhỏ bị nén xuống lầu, cứu người là Vương Tuệ Kỳ đúng không, hình như không…….)
Mấy cái câu bình luận phỏng đoán kiểu này nhiều vô kể.
Tên béo bị đám chó điên kia dọa sợ đến mức mặt trắng bệch. Thập Tam chặn đám người kia lại, yêu cầu họ xuất trình giấy tờ, kết quả chả có ai đưa được ra thẻ nhà báo. Có một số người cứ luôn mồm nói mình tới từ tòa soạn này, tạp chí kia.
Mấy lời này vừa nói chưa đầy một phút, thì mấy tòa soạn và tạp chí kia đều đồng loạt đăng tin lên Weibo phủ nhận không phải người của mình!
(Mẹ kiếp! nói nửa ngày hoá ra chả thuộc toà soạn nào thế?)
(Cô của Tang Điềm bị đổ oan, đây là có kẻ ở đằng sau lưng cố ý hãm hại bọn họ đúng không!)
(Tôi đang nghi ngờ, cái việc ném người kia, cô của Tang Điềm là người bị hại, sao lại có thể hành hạ trẻ con như vậy được?)
(Chuyện này có điểm đáng nghi, một đám thuỷ thủ khen Vương Tuệ Kỳ là Vương võ thần, quay đi quay lại đã bảo người bị hại thành hung thủ, Vương Tuệ Kỳ tự nhiên trở thành sứ giả của công lý?)
(Không thể không nói có chút âm mưu ở đây, cứ cảm thấy chuyện này còn có tình tiết bị dấu.)
Năm nay cứ dân mạng cứ như thám tử hết cả lượt.
Nếu đám người này là người của truyền thông thật thì thôi đi, nhưng quan trọng là chúng giả dạng. Cả đám như đám giang hồ nhao nhao đòi người đền tội, không có người ở sau xúi giục thì là gì?
Lại thêm chuyện cô của Tang Điềm nếu có đánh người thật, nếu không phải có nguyên nhân thì sao phải phí công làm chuyện như vậy.
Tình hình có vẻ được kiểm soát, Khương Mạn nhìn Tang Điềm một cái, hai người như tâm linh tương thông, đưa cô mình từ trong phòng bệnh ra ngoài.
Cô của Tang Điềm cũng đã gần ba mươi tuổi, bởi vì con xảy ra chuyện nên khóc sưng đỏ cả hai mắt, cả người yếu ớt dựa vào người cô. Lúc này dưới sự cổ vũ của Tang Điềm, nhìn vào ống kính:
“Tôi là mẹ của đứa bé bị ném xuống, là lỗi lầm của tôi, lúc đó không trông con tốt để con xảy ra chuyện!”
“Nhưng mà tôi dám dùng tính mạnh của mình để thề! Vịnh Vịnh như trái tim tôi vậy, tôi không bao giờ ngược đãi con mình, chưa bao giờ!”
“Tôi tin con tôi, nó rất nghe lời, chưa bao giờ gây loạn tới mức đòi nhảy lầu cả, nó cũng phải đứa trẻ hư như trên mạng nói!”
Cô của Tang Điềm còn muốn nói gì nữa nhưng do quá kích động nên không nói thành lời.
(Cô kiên cường lên! Vịnh Vịnh sẽ không sao đâu!)
(Gặp họa không chết ắt có phước, chúng tôi đều tin Vịnh Vịnh)
(Hy vọng Đế Quốc sẽ có quy định pháp luật chống lại mấy đứa anh hùng bàn phím, đầu năm nay có nhiều đứa ở trên mạng nói luyên thuyên quá!)
(Suy nghĩ sâu xa, nếu Vịnh Vịnh không phải tự mình rơi xuống, có nghĩa là có người làm thế?)
(Lầu trên doạ tôi sợ đó……xuống tay với một đứa trẻ 8 tuổi, đứa thần kinh bệnh hoạn nào vậy!)
Thấy trong kênh livestream cũng gần tới giờ, Khương Mạn đi tới trước ống kính.
“Sự thật thế nào tôi sẽ là người giải thích cho mọi người.”
“Trên mạng cũng không thoát được khỏi pháp luật, mấy kẻ đưa thông tin sai sự thật về cô Tang Điềm, cứ nằm nhà đợi giấy triệu tập đi.”
“Cuối cùng tôi xin lỗi những cư dân mạng chân chính vì hành vi bộc phát của bản thân lúc trước, xin mọi người đừng học theo!”
“Việc sau này, tôi sẽ tự động tới các bộ phận liên quan để tiến hành lấy lời khai và nhận phạt, hoan nghênh mọi người tới giám sát.”
Biểu tình của Khương Mạn vô cùng nghiêm túc.
Cư dân mạng thi nhau bình luận:
(Khương võ thần đã nhận sai, tam quan từ trước tới giờ sụp đổ!)
(Khương võ thần tôi phê bình cô, đánh người là không tốt, lần sau gặp mấy loại người này đừng đánh, chôn luôn đi.)
(Là người của công chúng cần phải giữ hình tượng, Khương Mạn làm vậy là đúng, mặc dù chuyện này mà xảy ra với tôi, có khi tôi còn hung dữ hơn cả cô ấy……)
(Cái đám người kia không phải người xấu à? nếu đã là người xấu, bị Khương võ thần đánh thì có gì mà sai.)
Có phải bạn cho rằng Khương Mạn nhận sau là xong? Không, cô vẫn còn tiếp tục.
“Đương nhiên, nếu bản thân và người thân gặp phải uy hiếp, thì phải có năng lực tự vệ.”
Khương Mạn cong môi: “Tôi góp ý là nên cho đối phương ăn vài cái tát!”
Kênh livestream:
(Khương Mạn: Xin lỗi, đánh người là sai, lần sau tôi vẫn đánh!)
Chương 414: Chữa cho Vịnh Vịnh, dị năng thăng cấp
Kết thúc livestream. Đám chó điên kia cũng bị đưa ra ngoài, bệnh viện lại yên tĩnh trở lại. Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên đi vào trong phòng bệnh, cô của Tang Điềm không ngừng cám ơn bọn họ, cha mẹ Tang Điềm cũng cám ơn không ngớt.
“Nếu không có hai người, thì lần này chúng tôi đúng là không biết nên làm thế nào!”
“Mấy người kia đúng là phát điên hết cả rồi!”
Cha Tang là một doanh nhân, mặc dù phẫn nộ nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.
“Tội mạo muội gọi hai người là Tiểu Khương và Tiểu Bạc có được không?”
Khương Mạn nói: “Chú đừng khách sáo, cháu và Điềm Điềm thân thiết, chú gọi cháu thế nào cũng được.”
Bạc Hạc Hiên gật đầu.
Cha Tang Điềm thở dài một hơi, đưa mắt nhìn em gái đang khóc lóc, sau đó mời hai người Khương Mạn sang bên phòng trà ở bên cạnh phòng bệnh để nói chuyện.
“Tiểu Khương, cháu nói thật cho chú biết, có phải hai đứa biết chuyện gì đúng không?”
“Vịnh Vịnh nó bị ném xuống, còn có người gây loạn ngày hôm nay, sau lưng bọn họ có người cố tình?”
Cha Tang đang tự hỏi xem mình có làm mất lòng ai không, dù là bất hoà trong làm ăn cùng lắm là cãi nhau chứ sao lại hại người như vậy được.
Ông ấy nhìn ra bối phận sau lưng của Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên, đặc biệt là mấy ‘vệ sĩ’ kia…....không……đội vệ binh mới đúng, đều là những người bối phận lớn.
Nghĩ tới chuyện Vịnh Vịnh nhà mình bị người ta hại, lại thêm mấy biến cô này, lòng cha Tang lại thêm bất an.
Bạc Hạc Hiên trầm giọng: “Bây giờ việc vẫn còn đang phải giữ bí mật, nhưng cháu có thể đảm bảo an toàn cho cả nhà chú.”
“Cháu rất xin lỗi, đã làm liên lụy tới người vô tội.”
Bạc Hạc Hiên lùi lại một bước, cúi đầu xin lỗi cha Tang. Khương Mạn cũng làm động tác y như vậy. Dù thế nào cả nhà Tang Điềm đều là người vô tội, đối phương làm như vậy phục đích chính là muốn đối phó với hai người bọn họ.
Cha Tang sững sờ: “Không phải, Tiểu Khương Tiểu Bạc hai cháu đừng như vậy, chú không có ý trách cứ ai cả, mà chuyện này có liên quan tới hai cháu à.”
“Có liên quan ạ.” Khương Mạn mím môi, “Đối phương muốn đe doạ cháu, không ngờ Vịnh Vịnh bị liên lụy.”
Cha Tang càng mơ hồ. Ông trầm ngâm một lúc rồi nói: “Không cần biết thế nào chú cũng cám ơn hai đứa, liên quan tới việc chúng ta vừa nói, chú hy vọng hai đứa đừng nói cho cô của Tang Điềm.”
“Con đã biến thành như thế này, thân là người làm mẹ sợ là chịu không nổi. Chú hiểu tính cách của em gái chú, không giữ được chuyện gì trong lòng, cũng không giữ được mồm.”
Khương Mạn do dự nhưng vẫn gật đầu.
Bạc Hạc Hiên nói: “Đối với tình hình của Vịnh Vịnh, bọn cháu cũng có chút hiểu biết, trong tay nhà họ Khương có những đội ngũ bác sĩ trị liệu giỏi nhất thế giới.”
“Nếu chú và mẹ Vịnh Vịnh tin tưởng bọn cháu, hy vọng chúng cháu có thể đưa đội bác sĩ tới đây chữa cho Vịnh Vịnh. Có lẽ sẽ giúp ích được.”
Cha Tang nghe xong thì mừng rỡ hẳn lên.
“Chú sẽ thảo luận với mấy người kia.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
……
Cô của Tang Điềm mau chóng đồng ý với ý kiến của Bạc Hạc Hiên, nhưng lúc nghe nói phải đưa Vịnh Vịnh ra khỏi viện thì lại có chút lo lắng.
Bạc Hạc Hiên đúng là đã sắp xếp một đội bác sĩ đưa Vịnh Vịnh tới biệt thự, sau khi nhìn thấy trong biệt thự được trang bị đầy đủ thiết bị y tế tiên tiến, cả nhà Tang Điềm đều ngẩn cả người.
Bề ngoài là đội bác sĩ phụ trách chữa cho Vịnh Vịnh nhưng thực tế người chữa cho cậu bé lại là Khương Mạn.
Mấy người trong đội y tế đi ra ngoài, nhà họ Tang đang đợi ở phòng khách.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Bạc Hạc Hiên, Khương Mạn và An đại lão gia.
An đại lão gia kiểm tra tình hình cơ thể cho Vịnh Vịnh rồi nói: “Đã qua giai đoạn nguy hiểm nhưng do rối loạn ý thức bởi vì quá sợ hãi làm đứa trẻ không thể tỉnh lại. Trường hợp này từng xảy ra rồi.”
“Tất cả các chỉ số khác của cơ thể đều bình thường, dị năng của cháu đã giúp cơ thể cậu bé hồi phục một cách hiệu quả rồi.”
“Nhưng tình huống của đứa trẻ bây giờ là do liên quan tới hệ thống thần kinh và tâm lý, có thể làm nó hoạt động lại hay không thì chúng ta cứ thử xem đã.”
Khương Mạn gật đầu.
Dị năng trị liệu không phải phép thuật, nếu cái gì nó cũng có thể làm thì cô đã tái tạo lại chân cho Bạc Thiên Y rồi. Khương Mạn ngồi ở bên cạnh giường, tay đặt lên đầu Vịnh Vịnh, cô từ từ truyền dị năng chữa trị từ người mình sang người cậu bé.
Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng chậm, trán Khương Mạn đã lấm tấm mồ hôi. Cô chưa bao giờ dùng dị năng lâu như vậy, kể cả lúc Bạc Hạc Hiên mất kiểm soát cũng không lâu như bây giờ.
Dần dần, trong đầu cô như xuất hiện cái gì đó.
Một khung cảnh……
Khi dị năng của cô đi vào người Vịnh Vịnh, nó giống như ‘nhìn’ thấy tình hình trong cơ thể của cậu bé. Đây là điều trước giờ chưa từng xảy ra.
Khương Mạn nín thở không dám lơ là, tập trung tinh thần. Cõi tâm trí của con người là một ẩn số không thể khám phá bằng máy móc hay công nghệ. Dị năng của Khương Mạn xâm nhập vào hệ thống thần kinh chằng chịt như tấm bản đồ……
Thân thể Khương Mạn run lên nhè nhẹ, sau đó cơ thể của Vịnh Vịnh trên giường bệnh cũng bắt đầu run lên.
Bạc Hạc Hiên khẩn trương đi tới bên cạnh cô, Khương Mạn bỗng nhiên mở mắt, khuôn mặt tái nhợt, cả người từ từ ngục xuống. Bạc Hạc Hiên đỡ lấy cô rồi mau chóng nhét một miếng sô cô la vào miệng cô.
“Ngọt quá đấy.” Cô cau mày.
Khương Mạn có vẻ cao hứng: “Em thành công rồi…..không, không chỉ có thành công.”
Cô cảm thấy dị năng trị liệu của bản thân có thay đổi lớn!
Vào đúng lúc này, cậu bạn nhỏ trên giường bệnh cũng từ từ có động tĩnh, Vịnh Vịnh từ từ mở mắt: “Mẹ……”
Nhìn tình hình này, ba người ở trong phòng cùng nhau thở ra một hơi. An đại lão gia mau chóng gọi đội y tế vào kiểm tra cơ thể cho Vịnh Vịnh. Bạc Hạc Hiên thì ôm Khương Mạn sang phòng bên cạnh để cô nghỉ ngơi.
“Anh bảo người đưa đồ ăn tới, em nghỉ ngơi chút đã, còn đâu cứ giao lại cho anh.”
Khương Mạn gật đầu, cũng không nói gì. Cô phải mau chóng hồi phục lại thể lực thì mới giải quyết được các chuyện khác.
Sau khi biết Vịnh Vịnh đã tỉnh người nhà họ Tang mừng rơi nước mắt. Cô của Tang Điềm khóc như mưa, Tang Điềm cũng khóc không kém.
Bạc Hạc Hiên từ ngoài bước vào, cha Tang nắm lấy tay anh, “Cám ơn, thật sự cảm ơn cháu Tiểu Bạc……”
“Vịnh Vịnh tỉnh rồi chú cũng yên tâm hơn.”
Bạc Hạc Hiên gật đầu rồi nói vài câu an ủi. Lúc này người nhà họ Tang đều đau lòng cho đứa trẻ, đứa trẻ vừa tỉnh xong nhưng cũng chưa phải lúc vào hỏi chuyện. Nhưng mà việc không thể trì hoãn được lâu.
Đây cũng là lý do Bạc Hạc Hiên bảo Khương Mạn đi nghỉ ngơi để anh lo liệu mọi chuyện. Mấy chuyện kiểu này cứ để anh làm là tốt nhất.
“Xin lỗi, có một chút chuyện cháu phải hỏi Vịnh Vịnh, rất quan trọng.”
Cô của Tang Điềm có chút do dự: “Ngài Bạc……Vịnh Vịnh mới tỉnh lại, hay để mai rồi hỏi?”
Cô sợ Vịnh Vịnh sẽ lại bị kích động.
“Rất xin lỗi.”
Cha Tang đi qua kéo em gái mình lại.
“Cứ để Tiểu Bạc hỏi đi, chúng ta cũng biết được chân tướng chuyện này là thế nào!”
Cô của Tang Điềm mới tránh ra.
Bạc Hạc Hiên lập tức hỏi: “Cháu muốn một mình nói chuyện với Vịnh Vịnh.”
Cô của Tang Điềm mặt có chút biến sắc.
“Tại sao chúng tôi không thể ở bên cạnh?”
“Em à, nghe lời đi, Vịnh Vịnh vừa tỉnh còn là Tiểu Bạc Và Tiểu Khương giúp chúng ta nữa, sẽ không có việc gì đâu.” Mẹ Tang khuyên cô.
Bọn họ biết việc không đơn giản như vậy, hoặc là chuyện này không thích hợp để bọn họ biết.
“Nhưng em lo cho Vịnh Vịnh, nó nhất định đang rất sợ hãi……”
“Vậy để cháu ở lại cho.” Tang Điềm nói: “Cháu ở lại với em, Bạc tiểu……anh rể, em có thể ở lại không?”
Bạc Hạc Hiên dùng ánh mắt thâm ý nhìn cô một cái, cuối cùng mới gật đầu.
Sau khi tất cả mọi người đi ra. Bạc Hạc Hiên mới hỏi Tang Điềm một câu: “Cô thích Khương Nhuệ Trạch à?”
Tim Tang Điềm đập thịch một cái, trợn mắt. Không phải……cái đồ Bạc tiểu tam tự nhiên hỏi cái này làm gì.
“Anh, anh không phải có chuyện hỏi Vịnh Vịnh à! tôi……chuyện của tôi và Khương Nhuệ Trạch thì có liên quan gì tới Vịnh Vịnh?”
“Xin lỗi.”
Đột nhiên đối phương nói xin lỗi làm Tang Điềm có chút hoang mang.
Bạc tiểu tam ăn nhầm thuốc à?
Bạc Hạc Hiên không hỏi chuyện của Tang Điềm và Khương Nhuệ Trạch nữa, nhìn đứa nhỏ trên giường hỏi: “Vịnh Vịnh, có thể nói cho chú biết làm sao lại bị rơi từ trên lầu cao xuống không?”
Mặt Vịnh Vịnh lập tức tái mét, môi run run nước mắt trào ra: “Là……là một chú ném cháu xuống……”
Nói xong cậu bé quay qua nhìn Tang Điềm, ánh mắt có chút thất thần. “Kia……chú kia bảo…..đều tại chị Điềm Điềm……tại chị Điềm Điềm và cái gì Khương hẹn hò với nhau…….”
Mặt Tang Điềm lúc này vô cùng khó coi.
Chương 415: Khương Nhuệ Trạch tức giận
Bạc Hạc Hiên yêu cầu cô của Tang Điềm tránh đi cũng vì điều này. Còn về phần Tang Điềm……anh cảm thấy chuyện này không thể giấu được Tang Điềm. Đối phương có quyền được biết.
Sau khi đi ra ngoài, Tang Điềm có chút trầm mặc, cô của Tang Điềm chuẩn bị vào phòng thì bị Tang Điềm kéo lại, “Cô……cháu xin lỗi.”
Cô của Tang Điềm sững sờ, nhưng vẫn quan tâm tới tình hình con trai hơn nên cũng không hỏi gì nhiều mà đi thẳng vào phòng.
Chỉ có bố mẹ Tang Điềm thì hỏi cô, nhưng Tang Điềm lại lắc đầu, giục bọn họ đi vào phòng.
“Chuyện này cô không cần thấy có lỗi.”
Bạc Hạc Hiên hơi trầm mặc, anh không biết cách an ủi người khác. Đặc biệt là con gái, ngoài Khương Mạn ra. Mặc dù rất có khả năng Tang Điềm sẽ trở thành chị dâu của anh, nhưng bây giờ vẫn được tính là tình địch.
“……Khương Nhuệ Trạch và Yêu Nhi…..cô đừng trách bọn họ.”
“Là do tôi lơ là việc bảo vệ mọi người.”
Áp lực quanh thân Tang Điềm giảm xuống, sau khi nghe thấy lời này thì biểu cảm của cô có chút kì quái.
“Tôi làm gì mà phải trách em gái của Khương Nhuệ Trạch.”
“Đầu tiên không nói tới việc tôi có yêu đương với Khương Nhuệ Trạch hay không, kể cả tôi trở thành bạn gái của anh ấy thật, chả nhẽ đó là lý do để mấy người kia hại tôi và hại người nhà tôi sao? Không! Đây không thể là lý do được!”
“Mấy kẻ xấu luôn cặn bã như vậy!”
Mắt Tang Điềm đỏ ứng, nước mắt ừng ực trong mắt, cô khịt mũi: “Bọn họ hại tôi, xuống tay với Vịnh Vịnh, thì đây chính là cặn bã của cặn bã.”
“Tôi phải đi tìm chị tôi mách tội bọn chúng, còn có đồ Bạc tiểu tam anh nữa! anh cũng phải giúp tôi chứ! Giúp tôi giết bọn chúng!”
“Không thì hàng ngày tôi sẽ càm ràm với chị tôi, để chị tôi khai trừ anh ra khỏi hậu cung!”
Sự thật chứng minh, Bạc Hạc Hiên đã đánh giá thấp Tang Điềm. Không hổ là Tang cay xé lưỡi, đến cả Khương Nhuệ Trạch cũng thu phục được!
Bạc hoàng hậu đành thoả hiệp với Tang Điềm, gật đầu, “Tôi giúp.”
“Tôi nhớ chị tôi.”
Tang Điềm tủi thân, Điềm Điềm muốn được Khương bệ hạ ôm.
Bạc Hạc Hiên giật giật khóe môi, đưa cô đến phòng nghỉ của Khương Mạn, Tang Điền đóng cửa lại nhốt anh ở ngoài.
Bạc Hạc Hiên: “……”
Cái cảm giác này thấy quen thế nhờ. Giống lúc quay ‘Chiến cốt’, cái cảm giác thần kỳ khi Lan Quy tự cắm sừng cho mình. Sau khi tự tay ‘cắm sừng’ thì Bạc ảnh đế đi làm chính sự.
Vụ án ném từ tầng cao này phải được công bố trước công chúng, lấy lại sự trong sạch cho cô của Tang Điềm và Vịnh Vịnh. Đồng thời tìm ra kẻ đứng sau gây ra chuyện này.
“Cái kim mà Vương Đại Kiện giao ra đã tra được thành phần chưa?”
“Làm gì mà nhanh thế được” An đại lão gia trợn mắt, “Nhưng mà trong đó có thành phần gây nghiện, bình thường không thể tra ra được, lấy tư chất một người có dị năng, ở trong còn có chút gen dị năng.”
“Cũng chính là, nếu bị tiêm vào người sẽ gây ra phản ứng giới đoạn*”
(* phản ứng giới đoạn – Abstinence reaction là hội chứng tâm lý đặc biệt xảy ra sau khi sử dụng thuốc hoặc bị giảm liều đột ngột.)
Ánh mắt của Bạc Hạc Hiên hơi động, nhẹ nhàng xoa tay: “Bốn cái kim châm cứu kia là để giảm triệu chứng giới đoạn, phản ứng chắc không ít như vậy chứ.”
An đại lão gia nhìn anh ta cười mà không nói gì. Ài……cái biểu tình này…..lại bắt đầu tính kế ai rồi?
“Tôi không có yêu cầu gì.” An đại lão giá lười biếng nói: : “Sau khi bắt được cái họ Vương kia thì nghiên cứu một chút, cô ta có thể chịu đựng được bốn lần trị liệu, vậy thể chất và gien của cô ta có thể cực mạnh.”
“Nghiên cứu trong phạm vi nhân đạo cho phép.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
An đại lão gia trợn mắt, “Nếu cố ý muốn giết người, thì tiêm thuốc kích thích gen di truyền đã đủ phán tội cô ta rồi! tử tù mà cũng phải nói tới nhân đạo à.”
“Một trong những điều kiện để văn minh của loài người còn tiếp tục đó chính là nhân đạo. Pháp luật để xiềng xích lũ tội phạm, càng có quyền lực thì càng phải kiềm chế bản thân, rút vài ống máu là được rồi.
An đại lão gia mím môi.
“Có lúc tôi đúng là nhớ cái lúc cậu mắt đỏ ngầu mất hết lý trí muốn giết người.”
Cơ thể Bạc Hạc Hiên cứng đờ.
An đại lão gia bỏ một viên kẹo vào mồm, mặt thì hiền dịu nhưng đáy mắt lại hung hăng.
“Nhưng mà chắc cậu không thế nữa đâu hả.”
“Dù gì cũng tìm được cho mình một cái xích chắc lắm rồi, tự mình trói mình lại.”
Bạc Hạc Hiên rất thành thật. “Cô ấy không phải là cái xích.”
“Thôi ngay.”
An đại lão gia giơ hai tay lên, phản kháng: “Nghiêm cấm hành động nhét cơm chó cho người già.”
Ông ấy khinh bỉ nhìn qua Bạc Hạc Hiên: “Lúc đại lão gia đây chơi trò lãng mạn, các cô các cậu vẫn còn đang ở trong bụng mẹ cái gì cũng không biết!”
Bạc Hạc Hiên: “……”cái này anh không cãi lại được.
Ai mà so được độ lãng mạn với một con yêu tinh già nua nhưng đi ngược quy luật của thời gian?
……
Sau khi Khương Mạn an ủi Tang Điềm xong, cô lại suy nghĩ không biết có nên nói chuyện này cho Khương Nhuệ Trạch hay không, không biết bây giờ gọi điện anh có nhấc máy không. Bây giờ ở nước ngoài mới là buổi đêm.
……
Quận 4 phía tây, trong khu không người.
Khương Nhuệ Trạch đang ngồi ở cạnh một chiếc xe bọc thép, mồm ngậm điếu thuốc nhắm mắt dựa lưng.
Trên mặt anh dính nhiều bụi đất, xung quanh xe có người tuần tra. Tiếng điện thoại vệ tinh vang lên làm anh mở mắt.
Đôi mắt lạnh lùng trở nên dịu dàng khi nhìn được số người gọi tới.
“A lô, chuyện gì, rốt cuộc cũng nhớ tới anh ba rồi hả?”
Đồng đội đang ngồi bên cạnh sau khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Khương Nhuệ Trạch, thì đều quay qua nhìn nhau như là gặp quỷ.
Quỷ Hồ thì nhìn nhiều thành quen, cái đồ cuồng em gái thì làm gì có biết giới hạn là gì.
Giọng Khương Mạn vang lên bên kia, mặt Khương Nhuệ Trạch từ từ biến sắc, âm thanh cũng trầm xuống.
“Biết rồi.”
“Em giúp anh chăm sóc cô ấy.”
Khương Nhuệ Trạch cúp máy xong.
Quỷ Hồ nhỏ giọng: “Nhìn mặt khó coi vậy, em gái cậu có chuyện gì à?”
“Không phải em gái tôi.”
Quỷ Hồ cũng thấy đúng, em cậu ta biết phép thuật, ai làm gì được cô ta? Cô ta tha không làm gì ai thì thôi……
“Này, châm cho anh một điếu!”
Khương Nhuệ Trạch dùng sức hít một hơi, sau đó mồm thở ra một làn khói thuốc: “Không đợi được rồi! ông đây hôm nay không đì chết Khương Nghiệp Thành thì ông đây đổi sang họ Tang!”