Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 406-410
Chương 406: Bạc mama có cảm giác đang bị ám chỉ
Vương Đại Kiến bị trói gô cổ, hai tay chéo ra sau lưng, bịt mắt và đưa đến biệt thự.
Khi bị bắt, ông ta này đang tán gẫu đủ các thể loại chuyện trên đời với một người nổi tiếng trên mạng.
Về phần khi bị bắt ông ta trông như thế nào thì chính là dáng vẻ y như bây giờ.
Khương Mạn nhíu mày liếc mắt nhìn tảng thịt hình thoi trên cơ thể ông ta bị lưới đánh cá siết chặt tạo thành. Nhất thời, không biết nên cảm thấy thương cái lưới đánh cá hay cái gì ...
Ông An tặc lưỡi: "Chơi trò gì thế này? Trư Bát Giới đại chiến mãng xà tinh à?"
Khương Mạn : "Vậy thì mãng xà tinh này đen đủi rồi."
"Các người là ai?! Các người có biết tôi là ai không?!"
"Tôi đã nói cho các người biết đây là hành vi hạn chế tự do cá nhân một cách bất hợp pháp! Tôi có thể báo cảnh sát bắt các người đấy!"
"Anh lớn, chị lớn, đừng giết tôi... Tôi có thể cho các người tiền!"
Lúc đầu Vương Đại Kiến vẫn còn kêu gào, nhưng khi thấy không ai để ý đến mình thì ông ta bắt đầu xin tha.
Khương Mạn không muốn phí lời với ông ta: "Loại thuốc tiêm thẩm mỹ ở chỗ ông là từ đâu ra?"
Vương Đại Kiến sững sờ trong giây lát, ông ta bị bịt mắt nên không thể nhìn thấy người đối diện là ai.
Nghe nói đến tiêm thẩm mỹ thì vẻ mặt của ông ta liền thay đổi.
"Ồ, hóa ra là các người đang chú ý tới thứ đó à?!"
"Để tôi nói cho các người biết, thuốc tiêm thẩm mỹ đó là sáng chế độc quyền của tôi. Nó đến từ đâu à? Đó là do tôi nghiên cứu ra!"
Nghe vậy, Hoàng Hải và Hoàng Tư Vân đều không tin!
Trư Bát Giới như ông mà có thể nghiên cứu ra thứ đó sao!Vậy thì tôi thậm chí còn có thể chế tạo tàu vũ trụ!
Bạc Hạc Hiên đã mất kiên nhẫn rồi. Anh đứng dậy đi đến bên cạnh, lấy ống tiêm từ trong hộp thuốc của ông An ra, lấy thuốc một cách quen thuộc, bước đến bên cạnh Vương Đại Kiện, hướng kim tiêm vào tĩnh mạch trên cổ tay ông ta.
Khi Hoàng Hải và Hoàng Tư Vân nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử của họ như sắp rơi ra, cảm thấy sởn gai ốc!
Bạc Hạc Hiên muốn làm gì? !
"Nếu nó là do ông nghiên cứu ra thì ông dùng nó cũng là hợp lý."
Mũi kim tiêm sắc lạnh kề sát vào da, Vương Đại Kiến sợ hãi hét lên.
"Cậu định làm gì!! A!! Là phạm tội, như vậy là phạm tội đó, cậu có biết không?!"
"Cậu định tiêm cho tôi cái gì vậy? Tiêm loại thuốc đó à? Không! Không cần!!"
Vương Đại Kiến bị trói vào ghế và hoàn toàn không thể cử động được. Ngoài việc la hét thì không thể làm gì khác.
Khương Mạn và ông An thờ ơ nhìn cảnh tượng này, chỉ còn thiếu là không lấy hạt dưa ra cắn nữa thôi.
Hoàng Tư Vân và Hoàng Hải sợ hãi đến mức chân mềm nhũn.
Nếu như nói trước đó khi thấy đám vệ sĩ có súng đủ để làm bọn họ kinh ngạc thì lúc này, bọn họ đã bị Bạc Hạc Hiên làm cho hoảng sợ đến mất mật.
"Đây ... đây không phải là đang diễn sao?"Hoàng Hải rùng mình.
Vừa rồi Bạc Hạc Hiên thực sự đã lấy thuốc rồi.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy Bạc Hạc Hiên sắc mặt không chút thay đổi đâm đầu kim tiêm vào tĩnh mạch Vương Đại Kiến, từ từ đẩy thuốc vào.
Toàn thân Hoàng Tư Vân tê dại, nhìn Bạc Hạc Hiên như nhìn ác quỷ.
Người đàn ông này...
Khi ở trong đoàn phim "Chiến cốt", anh ta biết rằng Bạc Hạc Hiên không phải là loại thần thánh cao quý như vẻ bề ngoài.
Ảnh đế này còn có chút thủ đoạn, mánh khoé xấu xa...Nhưng ... những gì anh đang làm bây giờ không chỉ đơn giản là xấu xa nữa! Mà là điên rồ, mất trí rồi!
Đáng sợ! Đáng sợ đến mức muốn chết! !
Bạc Hạc Hiên là ác quỷ? Không ... khi Hoàng Tư Vân nhìn thấy Khương Mạn và ông An đang xem kịch hay ở bên cạnh liền nuốt nước bọt.
Ba người này đều là ác quỷ!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Vương Đại Kiến kêu gào một cách cuồng loạn, trông dáng vẻ như sắp chết.
"Toi rồi ... Tôi chết chắc rồi... Tôi muốn giết cậu! Giết chết cậu!!"
"Có phải cậu muốn tôi chết nên đã tiêm thứ này vào người tôi không?!!"
Bạc Hạc Hiên ném ống tiêm vào thùng rác.
Khương Mạn cười thành tiếng: "Vậy là ông biết tiêm thứ đó sẽ chết ngươi à, nếu đã biết rồi sao còn dám lấy ra cho người khác dùng?"
Nụ cười của cô lạnh hơn một chút: "Giết người ông còn không sợ, sao khi kim tiêm đâm vào người lại biết sợ rồi?"
"Tên khốn kiếp này!" Hoàng Tư Vân đã bị sửng sốt vừa tức giận.
Ban đầu anh ta còn tưởng rằng Vương Đại Kiến không biết hậu quả của việc tiêm thẩm mỹ, nhưng anh ta không ngờ rằng con lợn béo chết tiệt này lại biết!
Biết rõ như vậy mà vẫn sử dụng nó để hại người khác à?!
"Báo cảnh sát đi! Tôi muốn báo cảnh sát để bắt ông ta!! Tên này nhất định phải chết!!"
Vương Đại Kiến sững sờ khi nghe thấy giọng nói của anh ta, ngập ngừng nói: "Hoàng ... Hoàng Tư Vân?!"
"Cậu có phải là Hoàng Tư Vân không?! Đồ khốn kiếp, cậu dám bắt cóc tôi! Cậu xong đời rồi, tôi..."
Vương Đại Kiến chưa kịp nói xong, Khương Mạn đã cau mày lại. Vệ sĩ bên cạnh bước tới và đấm mạnh vào bụng ông ta.
Ông ta im miệng và khom người xuống vì đau đớn.
Hoàng Tư Vân cũng đang im lặng, anh ta ngồi một cách rất quy củ, dáng vẻ khá ngoan ngoãn.
Hoàng Hải cũng không dám động đậy.
“Ai đã đưa mũi tiêm thẩm mỹ cho ông?” Khương Mạn hỏi lại.
Vương Đại Kiến vẫn tiếp tục la hét ta mà không trả lời.
Bạc Hạc Hiên lấy ra một ống tiêm mới và nói một cách chậm rãi:
"Thứ vừa tiêm vào cơ thể ông là glucose."
Vương Đại Kiến ngừng khóc, Hoàng Tư Vân và Hoàng Hải sửng sốt.
Vương Đại Kiến không thể nhìn thấy bóng người trước mặt, nhưng ông ta có thể cảm nhận được rằng con người như ác quỷ đã một lần nữa quay trở lại.
Cảm giác bị áp bức ập tới.
Cảm giác lạnh của đầu kim tiêm lại kề vào da, vào chỗ tĩnh mạch của mình. Giống như con rắn độc đã và nhe nanh và nhắm thẳng vào mình.
Giọng điệu Bạc Hạc Hiên lạnh lùng: "Mũi tiêm trước là glucose, lần này tôi không đảm bảo sẽ là gì..."
Khương Mạn uể oải nói: "Tiêm glucose quá liều, đường trong máu tăng cao, mất cân bằng điện giải, nồng độ axit trong các dịch ở cơ thể vượt quá mức bình thường... Không biết chết bằng cách này có đau đớn không nhỉ..."
Ông An đang nhai viên kẹo bơ sữa cứng: "Tiêm loại thuốc thẩm mỹ đó vẫn đỡ hơn một chút."
"Ông ta đã thích tiêm cho người khác như vậy, vậy thì hãy tiêm cho ông ta 10 liệu trình trong một lần để xem liệu ông ta có biến thành siêu nhân Saiyan không?"
* Saiyan là một biểu tượng huyền thoại trong truyện Bảy viên ngọc rồng
Địa ngục vắng vẻ, ma quỷ ở xung quanh.
Vương Đại Kiến đã thực sự sợ hãi.
"Tôi nói, tôi sẽ nói tất cả, các anh hùng hảo hán hãy tha cho tôi đi..."
"Tư Vân, Tư Vân à, tôi thật sự không cố ý hại cậu, cậu đừng giết tôi..."
"Cậu hãy bảo thuộc hạ của mìn tha cho tôi có được không! Cầu xin cậu đấy!"
Ngay lập tức, Hoàng Tư Vân cảm thấy vô cùng áp lực giống như đám mây đen bao phủ phía trên, hết chuyện tồi tệ này đến chuyện khác ập đến.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao đám người Khương Mạn lại che mắt Vương Đại Kiến vào!
Hoàng Tư Vân muốn khóc nhưng khóc không ra nước mắt, đây được gọi là gì nhỉ… Anh ta đã làm gì mà có thể triệu hồi ba vị thần hung dữ này!
Ba người Khương Mạn ở phía đối diện cũng không nói lời nào, bọn họ ăn ý nhìn về phía 'đại ca Hoàng', đợi 'đại ca Hoàng' ra lệnh.
Hoàng Tư Vân nghiến răng.
Bọn họ đã ở trên cùng một con thuyền rồi, còn có thể xuống sao?
Trong lòng anh ta đành phải chấp nhận, chỉ có thể bắt đầu diễn:
"Vậy ông còn không mau thành thật khai ra!"
"Nếu không nói thật, ông sẽ bị trói rồi ném vào vườn thú để phối giống với đười ươi cái đấy, ông có tin hay không!"
"Mũi tiêm vừa rồi vẫn chưa đủ phải không! Ông có biết Dung mama không! Tiêm nữa là ông xong đời đấy!"
*Dung mama là nhân vật độc ác trong phim Hoàn châu cách cách
Bạc ảnh đế đang cầm một ống tiêm, nhướng mày.
Ừm, có cảm giác bị ám chỉ?
Chương 407: Một khi đã có hành vi gian dối thì ai cũng phải chịu trách nhiệm
Khương Mạn muốn nhường chỗ cho Hoàng Tư Vân.
Biệt thự này hạn chế sự phát huy của "Hoàng ảnh đế".
Khi giọng nói của anh ta trầm xuống, Vương Đại Kiến còn run hơn trước, gần như trình độ của một vũ công bị ép đột phá, biên độ của cơ bắp mỗi lần đều ở cấp top!
"Loại thuốc tiêm thẩm mỹ đó là... Tôi đã mua nó từ một bác sĩ ở trên bàn nhậu..."
"Anh ta nói rằng đây là sản phẩm gen mới nhất, nó đã thông qua bài kiểm tra tiêu chuẩn quốc gia. Tôi muốn kiếm tiền, nhưng tôi không dám lấy tính mạng con người ra làm trò đùa..."
"Khoác lác, nếu thứ này thật sự không nguy hiểm thì vừa rồi ông sợ cái gì chứ?!" Mắt của Hoàng Tư Vân đỏ ngầu, hình như anh ta lại sắp mất kiểm soát.
Trạng thái của anh lúc này có lẽ giống như lời ông An nói là muốn battle với người khác, muốn trực tiếp battle với Vương Đại Kiến!
"Tôi, tôi, tôi... Trước đó, tôi thật sự không biết... Là mấy ngày trước ... Trước khi cậu tìm tới tôi thì xảy ra chuyện..."
Miệng Vương Đại Kiến khát khô và run như cầy sấy.
"Trước đây tôi có qua lại với một người nổi tiếng trên mạng. Anh ta nghe nói đến loại thuốc này nên đã bảo tôi tiêm cho anh ta."
"Nhưng mới chỉ là liệu trình đầu tiên... vẫn chưa kết thúc!"
"Anh ta ... Anh ta đột nhiên giống như phát điên, hai mắt đỏ ngầu, mặt nổi đầy mạch máu đen, trở nên cáu kỉnh, cuối cùng anh ta nhảy từ ban công nhà mình xuống và chết!"
Khi Hoàng Tư Vân nghe đến đây, trái tim anh ta đã chùng xuống. Tình hình trước khi tự tử của người nổi tiếng kia giống hệt như anh ta bây giờ!
Mắt anh ta đỏ hoe và chỉ muốn giết người!
Anh ta sắp chết ... anh ta thực sự sắp chết rồi...
"Tôi sẽ giết ông!!"
Anh ta đưa tay định bóp cổ Vương Đại Kiến, nhưng khoảnh khắc anh ta lao tới thì có một bàn tay từ phía sau vươn ra. Những ngón tay mảnh khảnh của người phụ nữ túm vào gáy anh ta.
Bàn tay của Hoàng Tư Vân dừng hình trước mắt Vương Đại Kiến, toàn bộ cảnh tượng này giống như bị nhấn nút tạm dừng.
Huyết sắc trước mắt anh ta biến mất, đầu óc lập tức trở nên tỉnh táo.
Khương Mạn túm gáy anh như Koduck đang nhe nanh giơ vuốt.
*Koduck là một loài Pokémon trong loạt seri Pokemon do Nintendo và Game Freak sản xuất.
"Giết ông ta rồi, cậu định vào tù để phát triển sự nghiệp diễn xuất à? Ngày ngày hát bài nước mắt sau song sắt cho người ta nghe à?"
Hoàng Tư Vân bình tĩnh lại, toát mồ hôi lạnh.
"Chỉ là... vừa rồi tôi mất tự chủ, tôi... tôi không khống chế được bản thân."
"Tư ... Tư Vân, mắt của em..."
Hoàng Hải nuốt nước miếng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Mắt của em đã trở lại bình thường rồi!"
“Cái gì?” Hoàng Tư Vân không thể tin nổi.
Hoàng Hải nhanh chóng lấy ra một chiếc gương nhỏ rồi đưa cho anh ta.
Khương Mạn âm thầm thu tay lại, bắt gặp ánh mắt không hài lòng của Bạc Hạc Hiên, cô liền nhún vai.
"Làm sao có thể như vậy..." Hoàng Tư Vân sờ sờ khóe mắt mình, vô thức nhìn Khương Mạn: "Khương..."
Anh ta ngừng nói, liếc nhìn Vương Đại Kiến, nuốt tên Khương Mạn xuống, đổi cách gọi khác:
"Chị đại, vừa rồi chị đã làm như thế nào vậy? Sao vừa mới đây mà tôi đã khỏi bệnh rồi?"
Khương Mạn nhìn 'cậu em' này với vẻ mặt sầu não.
Một khi đã có hành vi gian dối thì ai cũng phải chịu trách nhiệm?
"Trong cơ thể con người có rất nhiều huyệt đạo. Việc kích thích các huyệt đạo có thể giúp phục hồi các chức năng của cơ thể, tương tự như một loại khởi động lại."
Khương Mạn nói bừa mà không chớp mắt: "Tôi chỉ đang giúp cậu bình tĩnh lại thôi."
"Đây, đây lẽ nào là điểm huyệt trong truyền thuyết sao?"
“Ừ.” Khương Mạn gật đầu.
Ông An mím miện lại: Đây là sự lừa bịp trong truyền thuyết mà..
Bạc Hạc Hiên nhìn Khương lừa bịp, em chỉ có thể lừa kẻ ngu ngốc thôi.
Ánh mắt của Hoàng Hải cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Không hổ danh là Khương võ thần! Đây thực sự là võ thần, còn biết cả điểm huyệt!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Vậy thì... Vậy thì tôi có thể khỏi bệnh được không? Tôi sẽ không chết đúng không? Chị đại, chị nhất định có cách đúng không?!"
"Hay là chị lại điểm huyệt tôi vài cái nữa để giải độc! Đúng vậy! Điểm huyệt giải độc!"
Khương Mạn: "(• _ •)?"
Ông An: "(罒 ω 罒)"
Bạc Hạc Hiên: "..." Xoa xoa lông mày.
Ông An nhẹ giọng nói: “Tên này bị lừa đi tiêm thì cũng có lý thôi”.
Bạc Hạc Hiên: "Ừm."
Ông An: "Có phải những người nổi tiếng như các người đều không chú ý đến việc phát triển trí tuệ không?"
Bạc Hạc Hiên liếc ông ta một cái.
Ông An mím môi: "Ngoại trừ cậu và vợ cậu ra."
Khương Mạn nhìn Hoàng Tư Vân, không nhịn được liền nói: "Gần đây cậu vẫn đang đọc truyện phiêu lưu ký gì đó à?"
Hoàng Tư Vân đỏ mặt.
Lần trước, trong cuộc phỏng vấn trên phim trường "Chiến cốt", anh ta đã làm ra một trò cười.
"Tôi đang đọc “Cuộc phiêu lưu của Robinson ..." Anh ta nói lí nhí.
Khương Mạn thở dài: "Bớt đọc sách lại, ăn chút đồ bổ sung dinh dưỡng đi."
“Có thể giải độc à?!” Hiện tại, Hoàng Tư Vân chỉ muốn sống sót.
Khương Mạn mở miệng khó nói: Có lẽ nó có thể bổ não...
Thấy không có ai ngó ngàng gì đến mình, Vương Đại Kiến trở nên lo lắng.
Ông ta có thể nghe ra Hoàng Tư Vân chỉ là đàn em! Ở đây còn có một người chị lớn nữa!
"Chị lớn, tôi đã nói hết rồi mà, thả tôi ra đi!"
Khương Mạn nhìn Hoàng Tư Vân với ánh mắt bất mãn, mặt anh ta tỏ ra ấm ức, vừa rồi chỉ là anh ta nhất thời nhanh miệng thôi.
"Vương Tuệ Kỳ là như thế nào?"
“Cô ấy?” Vương Đại Kiến sửng sốt một chút, sau đó ngập ngừng nói, “Tôi không thể nói chắc chắn về tình hình của cô ấy. Gần đây, loại thuốc tiêm thẩm mỹ đó mới có vấn đề.”
"Ông không thông báo với cô ta rằng nó có vấn đề sao?"
"Đương nhiên là tôi nói rồi! Dù sao con bé cũng là cháu gái của tôi, nhưng nó không nghe!"
Vương Đại Kiến lo lắng nói: "Tôi thực sự đã nhắc nhở nó rồi. Mặc dù tôi không nói gì về chuyện đã có người chết, nhưng tôi nói rằng loại thuốc đó rất nguy hiểm và bảo nó dừng tiêm."
Ngay khi ông ta nói ra những lời này, những người trong biệt thự đều cười khẩy.
Hừ, quả nhiên là chú ruột.
Ánh mắt Bạc Hạc Hiên khẽ động: "Ông còn có thể liên lạc với bác sĩ đã bán nó cho ông không?"
"Anh ta và tôi có mối liên hệ một chiều, tôi... tôi không thể liên lạc được với anh ta."
Khương Mạn trợn tròn mắt: "Thực sự đã đủ để bị phạt rồi, việc giao dịch loại thuốc tiêm thẩm mỹ của ông sắp bằng buôn bán ma túy rồi đấy."
Vương Đại Kiến không dám nói một lời.
Sau khi biết việc tiêm thẩm mỹ có vấn đề, ông ta cũng rất sợ hãi. Vốn dĩ ông ta định trốn ra nước ngoài để lánh nạn sau chuyện của người nổi tiếng trên mạng đó!
Ai ngờ chưa kịp làm gì thì ông ta đã bị bắt tới địa ngục này...
“Mang người xuống, giao cho Thập Nhất.” Bạc Hạc Hiên nói với vệ sĩ ở phía sau. Vương Đại Kiến bị bịt miệng lại, bị mang đến như thế nào thì bị mang đi như vậy.
Hoàng Tư Vân nuốt nước bọt, vẫn còn một chút sợ hãi.
"Cái đó ... chị đại ... anh rể ... các người ... thật sự sẽ không giết ông ta chứ?"
Hoàng Tư Vân không dám bao che chuyện giết người...
Khương Mạn thực sự đã bị với anh chàng này chọc cười.
Hoàng Tư Vân thực sự thích cọ nhiệt… Nhưng ngốc thì thật sự vẫn rất ngốc.
Nhưng nói về sự xấu xa thì ... cũng không thể bằng Bạc Hạc Hiên được.
Ít nhất thì anh ta sẽ không dám làm chuyện hại người.
“Ừm, cậu đã sẵn sàng bị diệt khẩu chưa?” Khương Mạn bắt đầu doạ anh ta.
Cả Hoàng Tư Vân và Hoàng Hải mặt đều tái mét.
Bạc Hạc Hiên lắc đầu, ngăn cản thú vui xấu xa của Khương Mạn.
Anh gật đầu với người vệ sĩ mang súng ở bên cạnh. Những người đó bước tới và lấy giấy tờ tùy thân của mình ra. Trên đó còn có con dấu chính thức được in lên- Đội vệ binh hoàng gia Đế Quốc.
Hoàng Tư Vân sững sờ, cắn môi tỏ ra hơi bối rối.
Hoàng Hải lặng lẽ mím miệng lại, lẩm bẩm: "Những giấy tờ giả này còn không bằng cái mình làm dưới gầm cầu vượt với giá 10 tệ..."
Chương 408: Vương Tuệ Kỳ -Vương võ thần?
Tự do là điều mà hiện giờ Hoàng Hải cùng Hoàng Tư Vân không nghĩ tới!
Bây giờ đừng nói đến chuyện ra ngoài chạy show, với đôi mắt mắt đỏ hoe này sẽ bị người ta nghi ngờ, báo cảnh sát để điều tra rõ ngọn ngành...
"Nhưng tôi vẫn còn một số nhãn hàng cần phải chụp" Hoàng Tư Vân vô cùng đau khổ: "Hai ngày nữa tôi còn có buổi diễn thử."
Khương Mạn: "Vậy cậu đi đi, nhân tiện chuẩn bị luôn hậu sự."
Mặt Hoàng Tư Vân tái mét.
Hoàng Hải vội vàng nói: "Chúng tôi không chụp nữa, không chụp nữa! Không có gì quan trọng bằng mạng sống!"
“Nhưng tiền vi phạm hợp đồng, chúng ta không thể đền nổi.” Hoàng Tư Vân lẩm bẩm.
Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên không tiếp lời. Lúc này, cả hai đều tỏ ra vô cùng thờ ơ.
Ông An đang nhai kẹo bơ sữa cứng: "Vậy thì lần này nếu cậu may mắn thì là bỏ tiền ra để mua một bài học, nếu không may mắn thì sẽ đánh đổi mạng sống của mình để lấy một bài học."
Hoàng Tư Vân im lặng. Anh ta cắn môi: "Tôi có thể hỏi rốt cuộc loại thuốc tiêm đó là thứ gì không?"
Ông An: "Dù sao cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Biết quá nhiều bí mật cũng không tốt, phải không?"
Hoàng Hải giật mạnh ống tay áo của Hoàng Tư Vân
Cả hai người đều có vẻ suy sụp, gật gật đầu.
"Tôi sẽ sắp xếp người đưa hai người trở lại Bắc Thành. Trong thời gian này, việc ăn, ở, đi, lại của các người sẽ bị người ngoài giới theo dõi."
Bạc Hạc Hiên nói: "Vì sự an toàn của bản thân, tốt nhất là hai người nên phối hợp."
Hai người họ không biết nói gì khác ngoài lời cảm ơn.
Trước khi được đưa đi, Hoàng Tư Vân như nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, tôi nghĩ tốt hơn hết là hai người nên lưu ý Vương Tuệ Kỳ một chút."
"Hôm đó, sau khi buổi ghi hình kết thúc, cô ta đã rất đắc ý."
Hoàng Tư Vân đang nói đến gameshow "Minh tinh đều ở đây" và Vương Tuệ Kỳ đã bắt chước lại hình tượng của Khương Mạn.
"Tôi nghe quản lý của cô ta nói rằng một sếp lớn đã rất quý mến Vương Tuệ Kỳ và sẵn sàng bồi dưỡng và nâng đỡ cô ta. Anh ta cũng nói rằng sếp lớn này có lai lịch không hề tầm thường."
Hoàng Tư Vân liếc nhìn Khương Mạn: "Đoàn đội của cô ta chuẩn bị biến cô ta thành Vương võ thần tiếp theo."
Khương Mạn gật đầu, tỏ ý đã biết.
Sau khi hai người đó rời đi, ông An lên lầu tiếp tục nghiên cứu, trước đó ông ấy đã lấy máu của Hoàng Tư Vân nên cần phải quay về làm thí nghiệm.
Khương Mạn đi tới tủ lạnh lấy hai lon bia, dùng ngón cái mở nắp rồi đưa cho Bạc Hạc Hiên một lon.
Hai người cụng lon với nhau, Khương Mạn uống một hơi, nhếch miệng cười nói:
"Không ngờ có một ngày em lại trở thành 'người dẫn đường', ồ, không đúng, có lẽ phải là châu chấu."
Bạc Hạc Hiên: "Hiệu ứng châu chấu thì chính xác hơn."
* Hiệu ứng có thể hiểu là tụ tập thành bầy đàn thấy chỗ nào lợi ích thì lập tức bay tới
"Chỉ quan tâm đến lợi ích trước mắt chứ không quan tâm đến tương lai, đó không phải là chuyện mà những kẻ mất trí đó đang làm sao."
Cô nhún vai: "Đang yên đang lành, làm người không làm lại học theo côn trùng mà còn là côn trùng có hại."
Bạc Hạc Hiên: "Châu chấu chiên giòn ăn cũng rất ngon."
Khương Mạn uống một ngụm bia: "Đồ ăn ngon, vậy thì được rồi."
Trong lúc trò chuyện, điện thoại của Khương Mạn nhận được tin nhắn WeChat từ chị Lam.
Trong là một link tin tức.
Chị Lam: (Cách làm này có quen không?)
Tiêu đề link: Nữ minh tinh hy sinh thân mình để cứu cậu bé tám tuổi! Đây mới là võ thần thực sự!
Đoạn video trong đó có lẽ là ở một buổi biểu diễn ngoài trời, xung quanh sân khấu có rất đông người đứng.
Đột nhiên có một tiếng hét vang lên, có một thứ gì đó từ trên lầu rơi xuống, đó là một đứa trẻ.
Nữ minh tinh trên sân khấu vứt micro xuống, cô ta đi giày cao gót nhảy lên để đỡ đứa trẻ từ trên rơi xuống bằng một tay, lăn lộn trên mặt đất, tư thế phải gọi là rất ngầu lòi.
Nữ minh tinh này là Vương Tuệ Kỳ.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Ngoài đường link này, chị Lam còn gửi rất nhiều video, tất cả đều là vlog và livestream của Vương Tuệ Kỳ trong mấy ngày quay.
Trong video có cảnh cô ta - vua bụng bự đang làm mukbang rồi cảnh cô ta đã đến cô nhi viện thăm các bạn nhỏ mồ côi và cùng các em vẽ tranh, hát hò.
Chị Lam: (Quá thốn.jpg)
Chị Lam: (Em có thấy sự cố tình ở đây không?)
Khương Mạn: (Ở phương diện nào?)
Chị Lam: (Quần áo mấy ngày nay cô ta mặc đều là đồ ngày trước em từng mặc, cô ta đụng hàng rồi!)
Khương Mạn: (Chị bình tĩnh đi.)
Cô không tiếp tục nhắn tin với chị Lam nữa.
Khương Mạn share đoạn video đứa trẻ rơi từ tòa nhà xuống cho Bạc Hạc Hiên rồi lại uống một ngụm bia: "Anh có thấy gì không?"
"Sao ở những nơi như thế này lại có trẻ nhỏ từ trên cao rơi xuống vậy?"
Bạc Hạc Hiên cau mày: "Đằng sau có lẽ là một tòa nhà văn phòng. Cửa sổ trong các tòa nhà văn phòng thường được thiết kế theo kiểu đề phòng ngã xuống. Có lẽ cửa sổ sẽ không mở quá to mà một đứa trẻ tám tuổi cũng đã có ý thức cơ bản về sự nguy hiểm."
"Em cũng thấy điểm này kỳ lạ." Khương Mạn gật đầu.
Nếu không có chuyện về loại thuốc tiêm thẩm mỹ đó thì có lẽ Khương Mạn sẽ không nghĩ nhiều về việc Vương Tuệ Kỳ cứu bạn nhỏ này mà còn khen cô ta nghĩa khí, dũng cảm. Nhưng tình huống này, rõ ràng là có gì đó bất ổn!
“Em nghĩ chuyện này cần vương tử điện hạ đi cửa sau để điều tra một chút.” Vẻ mặt Khương Mạn rất nghiêm túc.
Bạc Hạc Hiên không vui nhìn cô, cầm lấy lon bia trong tay cô.
"Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Đưa em đi cửa sau."
……
#Vương Tuệ Kỳ cứu người #
#Vương võ thần uy vũ #
# Đây mới là võ thần thực sự #
Hotsearch liên quan đến Vương Tuệ Kỳ trên Weibo đã nhảy lên top đầu.
Hai từ 'Võ thần' thể hiện độ hot, thu hút mọi người click vào.
Khi cư dân mạng xem đoạn video, ai ai cũng kêu lên vì sợ hãi.
(Vương Tuệ Kỳ đã làm rất tốt! !)
(Chị gái xinh đẹp siêu dũng cảm! Tốc độ phản ứng quá nhanh! Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp!)
(Em đã trở thành fan của chị rồi, chị Vương mạnh mẽ!)
(Đây mới là võ thần thực sự, hai từ "võ thần" quả nhiên rất xứng!)
(Chỉ muốn hỏi cha mẹ của đứa trẻ đó đang làm gì vậy? Con nghịch ngợm mà cha mẹ không để ý, trông nom à?)
(Vương võ thần không sao chứ, gia tốc trọng lực không đùa được đâu! Chị cũng nên đến bệnh viện kiểm tra kỹ càng đi nhé!)
Văn phòng đại diện của Vương Tuệ Kỳ lập tức update Weibo thông báo rằng cô ta không sao, cô ta đã đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe và mọi thứ đều ổn.
Nhân tiện còn nói thêm một câu rằng mong các bậc cha mẹ hãy trông coi con cái mình thật tốt, đừng để con trèo lên cửa sổ ở các tòa nhà cao tầng.
Lúc này, trên mạng có rất nhiều lời mắng chửi và đều lên án cha mẹ của đứa trẻ. Cùng lúc đó, trên mạng xuất hiện một nhóm người có biểu tượng là fan Khương Mạn liên tục nhảy vào bình luận .
(Dũng cảm cứu người là chuyện tốt, nhưng danh hiệu võ thần thì hình như không cần thiết …)
(Ai cũng có thể được gọi là võ thần à? Vương Tuệ Kỳ có thể đi theo con đường riêng của mình không vậy?)
(Bắt chước từ tạo hình ăn uống đến cứu người, tôi nghi ngờ không biết có phải Vương Tuệ Kỳ đang tự biên tự diễn không…)
(Bạn phía trên đi tự biên tự diễn cảnh rơi từ tòa nhà xuống rồi nhảy ra cứu xem nào? Có phải não của bạn bị rỗng một lỗ không vậy?)
(Fan của nhà nào đó thật là buồn cười. Võ thần là hai từ mà nhà bạn nộp đơn xin cấp bằng độc quyền à, chỉ có nhà bạn mới được gọi như thế à?)
(Nghe nói xuất thân của Khương Mạn không hề tầm thường, đây là muốn bắt nạt chị Vương không quyền không thế của chúng ta à... Không thể đụng vào, không thể đụng vào!)
(Chị Vương cảm thán: Mình thật xui xẻo, ngày nay cứu người còn là có lỗi à?)
(Con người Khương võ thần rất tốt, fan nhà nào đó đừng phá hoại sự thiện cảm của mọi người với cô ấy chứ?)
Phía hội Hậu viện của Khương Mạn, hội trưởng Thất Hiểu xem tin tức trên mạng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Cô ấy nhanh chóng gửi tin nhắn vào trong nhóm fan Khương Mạn:
"Các em ơi, chúng ta hãy tập trung vào người nhà mình thôi và đừng nói gì bên ngoài!"
"Hãy làm theo Khương võ thần để phát huy năng lượng tích cực, ăn nhiều hơn, đọc sách nhiều hơn, nói ít hơn và làm nhiều hơn!"
Ngay sau đó, tin từ fan hâm mộ tràn ngập màn hình.
Rõ ràng, rất nhiều fan đã bị những chuyện gần đây làm ảnh hưởng.
Thất Hiểu vốn xuất thân từ chuyên ngành truyền thông, cũng thuộc loại gia đình giàu có, là phú nhị đại.
Cô ấy nhìn xu hướng trên mạng gần đây là biết có điều gì đó sai sai rồi.
Tuy hiện tại không có tài khoản marketing công kích, nhưng có rất nhiều thuỷ quân và rất nhiều fan giả.
*Thuỷ quân là những người được trả tiền để ngụy trang thành cư dân mạng bình thường để viết những bình luận thiếu tính khách quan, có thể là khen hoặc chê một tác phẩm nào đó
Thất Hiểu suy nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại cho anh Sơn.
Sau "Chiến cốt", hội Hậu viện của Khương Mạn và hội Hậu viện của Bạc Hạc Hiên đã trở thành người thân rồi.
"Sơn Tử à, chiều hướng có gì đó không đúng, không phải anh có người ở phía trên sao? Giúp tôi hỏi xem, ai đang muốn gây hấn với chồng tôi?"
Chương 409: Khương Mạn: Không mua xe, không vay, không mua bảo hiểm
"Cô ổn định các chị em đi, tôi nghĩ chắc không sao đâu." Anh Sơn nói một cách bí ẩn:
"Gần đây tôi đang ở nhà anh họ, anh ấy và Bạc Thần là hàng xóm của nhau. Dù sao thì cô cũng không cần phải lo lắng."
"Anh họ của anh? Người mà anh nói là thái tử gia Bắc Thành gì đó à?" Thất Hiểu lẩm bẩm.
“E hèm, bây giờ anh ấy không làm thái tử gia nữa rồi, giờ anh ấy làm một người con, người cháu hiếu thảo rồi.”
Anh Sơn hạ giọng: “Thôi, không nói với cô nữa, anh họ tôi qua đây rồi, tôi sẽ hỏi dò anh ấy xem sao rồi liên lạc lại sau. "
Anh ta cúp điện thoại, nhìn người anh họ đi ra trong tay xách một cái bình tưới đang điên cuồng tưới cây hoa lan thượng hạng, anh ta không khỏi nuốt nước bọt.
"Anh, nếu anh còn tưới nữa thì cây lan sẽ chết mất. Ông sẽ đánh chết anh đấy!"
Mạnh Sơn Sơn không nhịn được liền nói.
Mặt Sở Thánh Kỳ tối sầm lại, nhìn anh ta chằm chằm: "Ông không có ở nhà, em không nói, anh không nói thì ai biết?"
Mạnh Sơn Sơn bĩu môi: "Không phải là ông đã tịch thu xe ba bánh của anh rồi sao? Có đến nỗi..."
“Xe ba bánh?” Sở Thánh Kỳ nhướng mày: “Có tin anh biến xe của em thành xe ba bánh không?
Mãnh Sơn Sơn nhanh chóng xin lỗi, anh ta không dám khiêu khích tên hỗn thế ma vương này.
"Anh, em sẽ giúp anh lấy lại chiếc xe, anh đưa em đi gặp nam thần của em nhé~"
“Nam thần của em… Bạc Hạc Hiên à?” Vẻ mặt của Sở Thánh Kỳ đầy ẩn ý.
"Đúng vậy! Hai người không phải hàng xóm à, không phải anh còn nói lai lịch của anh ấy không tầm thường à, chắc là có quen biết chứ?"
Sở Thánh Kỳ khịt mũi, vương tử Đế Quốc thì có tầm thường không?
Mạnh Sơn Sơn vẫn đang lải nhải: “Không đúng, em nhớ có một blogger đã tung tin Bạc Thần và Khương võ thần hẹn hò rất lâu rồi, còn nói rằng bọn họ cùng nhau vào bệnh viện, lúc đó cũng ở Vân Miểu Thiên Châu…"
"Anh, có phải lúc đó bọn họ đã hẹn hò rồi không?"
"Anh không biết, em phiền phức quá đấy." Sở Thánh Kỳ bơ luôn anh ta.
Có điều…
"Người vừa rồi gọi cho em cũng trong nhóm fan girl đu idol của em à?"
"Đúng vậy, cô ấy là hội trưởng hội fan nhà Khương võ thần."
Sở Thánh Kỳ bĩu môi: "Người phụ nữ chết tiệt đó, không biết làm minh tinh có gì hay, cô ta cũng không hề thiếu tiền..."
"Anh gọi là người phụ nữ chết tiệt! Không đúng... Anh, anh quen Khương võ thần sao?"
Mặt Sở Thánh Kỳ vẫn mang vẻ cương quyết, ngỗ nghịch.
Ánh mắt anh ta khẽ động: "Vừa rồi nghe em nói chuyện, có vẻ như có người làm phiền cô ta à?"
"Đúng vậy! Anh, anh có quan hệ rộng, anh giúp điều tra xem là ai đứng sau dở trò?"
Trong lòng Sở Thánh Kỳ thầm nói: Còn cần mình điều tra ư? Tai mắt của tên Bạc Hạc Hiên đó ở khắp mọi nơi, bản thân Khương Mạn cũng không thiếu chút thực lực đó!
Nhưng… lần trước, về chuyện của người chị ngốc nghếch của mình, anh ta đã nợ cô một ân tình.
Trong khoảng thời gian này nhà họ Khương đã xảy ra rất nhiều chuyện, lan truyền khắp giới nhà giàu, nhà bác hai họ Khương đã hoàn toàn ngã ngựa rồi.
Có lẽ là phía Khương Mạn ra tay!
Với tính khí của nhà bác cả nhà Khương thì nhất định sẽ ra tay phản kích.
Sở Thánh Kỳ không có thiện cảm với giới giải trí trong nước, cũng không để ý đến những tin tức đó. Nhưng có Mạnh Sơn Sơn ở đây, anh ta đã nhanh chóng nắm bắt được tình hình.
Sau khi xem đoạn clip cứu người của Vương Tuệ Kỳ, biểu cảm của anh ta rất kỳ lạ.
"Đây không hề bình thường."
"Cái gì không bình thường cơ?"
“Giáo viên vật lý ở trường cấp 3 không dạy em sao?” Sở Thánh Kỳ hừ một tiếng: “Không phải trên mạng nói đứa trẻ này rơi từ tầng năm xuống sao? Ở tầng năm, một cậu bé tám tuổi, nặng ít nhất là 40 đến 45kg."
"Ít nhất ở tầng năm cũng phải cao mười mấy mét. Lực va đập do gia tốc trọng lực từ trên cao rơi xuống ở độ cao đó lớn đến mức nào? Ngã trúng cô họ Vương này khiến cô ta chết là chuyện bình thường."
"Cô ta không những đỡ được cậu bé mà còn đỡ một cách rất ổn định. Thậm chí, cô ta còn quỳ xuống lăn lộn để giảm lực va đập. Điều này cũng quá phản khoa học".
Sở Thánh Kỳ lắc đầu, càng xem, biểu của của anh ta càng trở nên kỳ lạ, anh ta còn nói thêm.
"Trừ khi người phụ nữ này cũng luyện võ thuật cổ, thậm chí đạt đến cảnh giới Hoá Trăn trong truyền thuyết."
"Điều đó không phải là không thể sao? Ông còn là hội trưởng Hội Võ thuật Quốc gia mà vẫn chưa đạt đến cảnh giới đó."
Mạnh Sơn Sơn nói: "Cảnh giới Hoá Trăn gì đó chỉ có trong tiểu thuyết thôi..."
Trong lòng Sở Thánh Kỳ nghĩ chưa hẳn là như vậy.
Ít nhất thì thành tích về mặt võ thuật của Khương Mạn cũng không đơn giản. Theo lời của ông anh ta, nếu cô ấy có thể chuyên tâm luyện võ, nhất định có thể tạo ra đỉnh cao của võ thuật cổ!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Nếu video này không phải là video cắt ghép, thì chắc chắn nữ minh tinh tên Vương Tuệ Kỳ này có vấn đề."
Sở Thánh Kỳ ném trả điện thoại vào tay Mạnh Sơn Sơn.
"Người phụ nữ này là người luyện võ à?"
"Không ... Không phải." Mạnh Sơn Sơn lắc đầu. Vài ngày trước gameshow đó đã gây tiếng vang lớn trên mạng và anh ta đã đặc biệt tìm hiểu về Vương Tuệ Kỳ.
"Nói mới thấy thật sự có chút kỳ lạ."
"Vương Tuệ Kỳ này từng xây dựng hình tượng là một nữ minh tinh trong sáng, thuần khiết, chân yếu tay mềm, nhưng đột nhiên lại trở nên vô cùng mạnh mẽ, sức ăn cũng vô cùng lớn!"
"Lần trước, khi cô ta chơi vật tay, ngay cả Khương võ thần cũng khen cô ta rất khoẻ!"
Sở Thánh Kỳ trầm ngâm: "Em gửi thông tin của Vương Tuệ Kỳ này cho anh."
"Hả? Anh họ, anh có hứng thú với cô ta à?"
"Đừng có nói vớ vẩn."
Sở Thánh Kỳ đi vào biệt thự.
Những chuyện mà Mạnh Sơn Sơn vừa nói khiến anh ta nhớ đến một chuyện, chuyện mà gần đây ông nội của anh ta vô cùng phiền não.
Sở Thánh Kỳ trở về phòng và gọi điện cho thư ký của ông nội: "Lão Vương, chuyện của Lý Kỳ có manh mối gì chưa?"
"Tại sao anh lại quan tâm đến chuyện của Hiệp hội Võ thuật Quốc gia vậy?"
"Đừng dài dòng nữa, anh có nói không?"
"Vẫn chưa... Gần đây hội trưởng cũng bận sấp mặt. Không biết Lý Kỳ có chuyện gì mà đột nhiên anh ta phát điên rồi đánh người ta chết trên sân!"
Thư ký Vương vô cùng đau đầu: "Bác sĩ cũng đã kiểm tra rồi. Trước trận đấu anh ta không dùng chất cấm, nhưng tinh thần quả thực có chút không ổn định."
"Ngay cả khi có dùng chất cấm... thì cũng không thể khiến một người đủ mạnh để đánh đầu lìa khỏi cơ thể?"
Sở Thánh Kỳ nhẽo mắt nói: "Trước kia, khi ông nội bắt tôi học võ, ngày nào Lý Kỳ cũng coi tôi là bao cát nên tôi cũng biết rõ anh ta mạnh mẽ như thế nào."
Thư ký Vương im lặng một lúc, vẫn không dám nhớ lại cảnh tượng đẫm máu trên sân.
"Gần đây, hội trưởng đang điều tra chuyện này."
"Lý Kỳ thì không nói gì, thực lực đột nhiên tăng lên. Khi chuyển đến trại tạm giam, anh ta ăn uống nhiều như điên, không ai biết tại sao anh ta lại trở nên như vậy..."
"Giống như ... giống như đột nhiên biến thành quái vật vậy!"
Sở Thánh Kỳ im lặng một hồi.
"Tôi biết rồi." Nói xong, anh ta cúp máy.
"Lý Kỳ ... Vương Tuệ Kỳ ... là trùng hợp hay là giữa hai người này có mối liên hệ nào?"
Sở Thánh Kỳ suy nghĩ một chút, mở danh bạ ra và tìm một số điện thoại đã lâu không gọi, gọi tới đó.
……
Ở Thành Đô, Khương Mạn nhìn ID người gọi, cảm thấy có chút kỳ quái.
Tại sao đột nhiên tên công tử bột này lại gọi cho cô?
Sau khi do dự ba giây, cô vẫn nhấc máy.
Khương Mạn: "Không mua xe, không vay, không mua bảo hiểm."
Sở Thánh Kỳ : "Cô bị điên à?"
Khương Mạn: "Đừng nhiều lời nữa, sao vậy?"
"Hỏi cô một chuyện." Sở Thánh Kỳ cũng vào thẳng vấn đề: "Cô có quen biết Vương Tuệ Kỳ không? Có phải cơ thể cô ta có chút vấn đề không?"
Ừ hứ? Lần này, người hoang mang lại là Khương Mạn.
"Chẳng lẽ anh là sếp lớn sau lưng cô ta?"
Sở Thánh Kỳ nhìn chằm chằm vào điện thoại, lông mày nhíu chặt lại.
Cô đang nói cái quái gì vậy!
Chương 410: Điềm Điềm gọi tới, hoá ra là ...
Sau khi nghe thấy tiếng 'bíp bíp' của Sở Thánh Kỳ ở đầu dây bên kia, biểu cảm của Khương Mạn trở nên có chút vi diệu.
"Học trò cưng của ông nội anh đột nhiên nổi điên rồi giết người à? Hành vi kỳ lạ trước khi phát điên giống hệt Vương Tuệ Kỳ sao?"
Bạc Hạc Hiên ở bên cạnh nghe thấy Khương Mạn nói vậy, không khỏi liếc qua.
Bên trong xe, Khương Mạn đã trực tiếp mở loa ngoài.
Sở Thánh Kỳ nói: "Bây giờ người đó đang ở trong trại tạm giam, không phải giúp anh ta thanh minh thoát tội, mà là chuyện của anh ta thật sự kỳ quặc."
"Ông nội tôi đã nhờ người kiểm tra cơ thể cho anh ta. Quả thực là anh ta không dùng chất cấm còn tinh thần thì có chút vấn đề, nhưng điều này cũng không thể giải thích được những thay đổi kỳ lạ trong cơ thể của anh ta."
"Có phải cô biết chút gì đó không?"
Phải nói rằng khứu giác của Sở Thánh Kỳ vô cùng nhạy bén.
Khương Mạn không hề ngạc nhiên khi lúc này anh ta có thể nghĩ tới cô.
Trước đây, Sở Thánh Kỳ đã từng nhắc nhở cô về tình hình ở Bắc Thành, cô biết tên công tử này không đơn giản như vẻ bề ngoài, trong lòng anh ta cũng có có toan tính, phức tạp.
Cô nhìn sang bên cạnh mình.
Bạc Hạc Hiên suy nghĩ một chút, sau khi dừng xe lại, anh nói:
"Lý Kỳ đó ở trại tạm giam nào vậy?"
Sau khi Sở Thánh Kỳ nghe thấy giọng nói của người đàn ông từ đầu dây bên kia truyền đến, anh ta cau mày. Sau khi nhận ra đó là ai, vẻ mặt anh ta càng khó coi hơn.
"Ồ, Vương tử điện hạ cũng ở đó à, hay là anh sử dụng đặc quyền của mình để giúp đỡ một chút?"
Khương Mạn trợn tròn mắt.
Vẻ mặt của Bạc Hạc Hiên vẫn như thường, giọng điệu thờ ơ: "Xem ra anh không kinh thường sự giúp đỡ rồi, vậy thì cúp máy đây." Bạc Hạc Hiên ngay lập tức kết thúc cuộc gọi.
Sở Thánh Kỳ nhìn chằm chằm điện thoại: "???!"
"Mẹ kiếp!"
Anh có nhất thiết phải cúp máy một cách quyết đoán như vậy không?
Thái tử gia họ Sở tức giận đến mức muốn đánh đập nát điện thoại.
Anh ta giơ tay lên, nghiến răng nghiến lợi một hồi rồi sau đó lại gọi lại.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Anh ta hạ giọng và nói một cách ngoan ngoãn:
"Anh ta bị giam giữ ở trại tạm giam Dân Tây."
Người đàn ông ở đầu dây bên kia khẽ ừ một tiếng.
"Tôi sẽ cho người tới đưa Lý Kỳ ra."
Sở Thánh Kỳ cau mày: "Anh muốn thả anh ta ra ư? Không, anh nghĩ nhốt anh ta trong trại tạm giam sẽ nguy hiểm sao?"
“Đều nguy hiểm đối với người khác và bản thân anh ta.” Bạc Hạc Hiên không giải thích quá nhiều.
Giọng của Khương Mạn truyền đến: "Bây giờ quan trọng không phải là Lý Kỳ, mà là những người từng tiếp xúc với Lý Kỳ. Anh ta là thành viên của hiệp hội võ thuật quốc gia, đúng không?"
“Đúng vậy.” Vẻ mặt Sở Thánh Kỳ trở nên nghiêm trọng: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Có phải các người biết tại sao Lý Kỳ lại trở nên như vậy, đúng không?”
"Lý Kỳ đã xảy ra chuyện gì, chúng tôi chưa nhìn thấy anh ta nên không thể phán đoán được, nhưng tốt nhất là anh gửi video trận đấu của anh ta qua đây."
"Đợi một chút." Sở Thánh Kỳ nói xong, dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Kết bạn WeChat nhé."”
Khương Mạn mở WeChat ra và thấy lời mời kết bạn của Sở Thánh Kỳ .
Sau khi cô chấp nhận kết bạn thì có một đoạn clip được gửi tới.
Đó là quá trình thi đấu của Lý Kỳ với người khác, sau khi thấy anh ta dùng hai tay tách đầu đối thủ ra khỏi cơ thể, Khương Mạn cau mày.
"Cái lưới này thật sự càng quăng càng lớn rồi..."
Sở Thánh Kỳ nghe thấy cô lẩm bẩm: "Lưới gì cơ?"
Khương Mạn chọn cách diễn đạt: "Hiện tại tình trạng của Lý Kỳ và Vương Tuệ Kỳ có vẻ tương tự nhau."
"Có người đã đưa một lô thuốc tiêm thẩm mỹ vào giới giải trí, anh có thể hiểu đó là một loại thuốc về gen."
"Dựa vào các phương pháp thông thường hiện nay, không thể điều tra ra người tiêm loại thuốc đó sẽ có vấn đề gì."
“Thuốc về gen?” Sở Thánh Kỳ nghe mà không hiểu gì, anh ta bất giác phá lên cười: “Đó là thứ quái quỷ gì vậy?
"Tình hình chính là như vậy. Dù sao trong làng giải trí cũng như vậy. Về phần phía các anh... Có lẽ mánh khóe mà đối phương dùng không phải là 'loại thuốc tiêm thẩm mỹ' đó."
Sở Thánh Kỳ suy tư rồi nói: “Tôi biết con người Lý Kỳ, anh ta là người trung thực và thật thà. Nói anh ta đã tiêm thuốc vì muốn giành chiến thắng trong trận đấu thì là chuyện không thể nào.
Không có nhiều người có thể khiến Sở Thánh Kỳ đứng ra bảo đảm như thế này.
Lý Kỳ là học trò của ông Sở, không quá khi nói anh ta là con nuôi.
Ông Sở rất nghiêm khắc, đặc biệt là trên phương diện võ học. Hầu hết trong xương tủy của người luyện võ đều có sự bền bỉ và bất khuất.
“Trước mắt, hãy kiểm tra xem trong khoảng thời gian gần đây anh ta đã uống thứ gì.” Bạc Hạc Hiên nói: “Ví dụ, vitamin hoặc những thứ tương tự”.
Sở Thánh Kỳ đã hiểu.
Có rất nhiều người cũng uống chắc loại thực phẩm chức năng như vitamin.
Nếu vấn đề nằm ở chỗ đó thì phạm vi sẽ rất rộng và sự tác động sẽ vô cùng lớn.
“Chuyện này có liên quan gì đến nhà bác cả họ Khương à?”Sở Thánh Kỳ hỏi.
“Trước tiên, anh hãy điều tra kỹ những người trong hiệp hội võ thuật và những người xung quanh Lý Kỳ.” Khương Mạn nói: “Anh biết nếu chuyện thuốc gen bị lộ sẽ gây ra sự hoảng sợ lớn như thế nào mà.”
Hơn cả sự hoảng sợ, nói xã hội trở nên bất ổn cũng không quá!
Dù muốn vạch trần thì cũng phải tìm ra kẻ đứng sau! Bây giờ mà làm to chuyện lên thì sẽ cho đối phương cơ hội để dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ.
"Tôi biết rồi." Sở Thánh Kỳ cúp điện thoại.
Việc đầu tiên là anh ta xông vào phòng ông Sở, tìm tất cả các loại thuốc ông ấy đã uống gần đây, sau đó đến phòng bà nội để tìm một vòng.
Anh ta mang theo một túi thuốc lớn, vội vàng đi ra ngoài, tới hiệp hội võ thuật quốc gia để tìm ông nội.
"Anh, anh đi đâu vậy?" Mãnh Sơn Sơn hét lên.
Sở Thánh Kỳ dừng lại, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói với anh ta: "Gần đây trường của em có trend gì kỳ lạ không?"
“Cái gì cơ?” Mãnh Sơn Sơn có vẻ bối rối.
"Ví dụ, tiêm thẩm mỹ, thực phẩm chức năng v.v., ăn có thể làm cho con người lớn hơn và khỏe hơn."
Mãnh Sơn Sơn cảm thấy có phải anh họ mình bị ngốc rồi không.
"Hình như không có... dù sao thì em cũng chưa nghe nói đến chuyện đó."
Sở Thánh Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cảnh cáo anh ta: "Em ngoan ngoãn một chút, đừng đi làm mấy cái làm đẹp gì đó đấy."
Mãnh Sơn Sơn nhìn theo bóng lưng của anh ta, ôm lấy khuôn mặt đẹp trai của mình, phẫn nộ nói:
"Người đẹp trai ngời ngời như mình mà còn cần phải thẩm mỹ sao?!Anh họ, anh đang coi thường ai chứ?!
May mắn thay, Sở Thánh Kỳ đã đi xa không nghe thấy lời nói không biết xấu hổ của anh ta. Nếu không, Sở Thánh Kỳ nhất định sẽ tháo bánh xe của Mạnh Sơn Sơn ra! Từ siêu xe biến thành xe ba bánh!
……Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn cũng không chậm trễ. Họ đi đến ngoài đồn cảnh sát, ngay sau đó đã có người mang ra cho họ hồ sơ liên quan đến đứa trẻ rơi từ tòa nhà xuống.
Tốc độ của việc đi cửa sau này cực nhanh.
"Đứa trẻ sau khi rơi từ tòa nhà xuống thì luôn hôn mê, hiện đang ở bệnh viện."
"Mẹ của đứa trẻ làm việc ở tòa nhà văn phòng đó. Khi xảy ra chuyện, thang máy trong tòa nhà văn phòng gặp trục trặc. Cô ấy đã đưa đứa trẻ đi xuống bằng cầu thang bộ".
"Giữa đường, cô ấy nhớ ra mình để quên thứ gì đó nên bảo con đứng đợi ở lối cầu thang còn mình quay lại lấy đồ, sau đó thì xảy ra chuyện."
"Trùng hợp là khi xảy ra chuyện camera giám sát ở cầu thang bộ bị hỏng, xích an toàn của cửa sổ cũng bị đứt."
"Từ việc kiểm tra dấu vết tại hiện trường cho thấy, nghiêng về khả năng đưa trẻ tự nhảy lầu nhiều hơn".
Đây là những tài liệu được ghi trên hồ sơ.
"Hiện tại, để biết được việc ngã là do có người tạo ra hay là ngẫu nhiên thì mấu chốt vẫn là đứa trẻ đó."
Bạc Hạc Hiên gật đầu: "Phía bệnh viện có người canh giữ."
Anh ngập ngừng: "Em muốn đến gặp đứa trẻ đó à?"
Lời của Bạc Hạc Hiên nói không quá thẳng thắn, nếu thể chất không phải gặp vấn đề gì nghiêm trọng thì Khương Mạn sẽ có cách để khiến đứa trẻ đó tỉnh lại.
“Đối phương đã có hành vi vi phạm cho nên đương nhiên chúng ta chỉ có thể dùng thủ đoạn.” Khương Mạn nhướng mày.
"Gần đây em ăn rất nhiều, siêu năng lực tràn đầy!"
Bạc Hạc Hiên mỉm cười, lái xe đến bệnh viện.
Ngay khi sắp đến bệnh viện thì có một cuộc điện thoại khác gọi đến. Nhìn người gọi tới, Khương Mạn có chút ngạc nhiên.
"Điềm Điềm?"
"Chị ơi, chị và Bạc tiểu tam còn ở Thành Đô không ạ? Em có một chuyện nan giải muốn nhờ chị giúp."
Vương Đại Kiến bị trói gô cổ, hai tay chéo ra sau lưng, bịt mắt và đưa đến biệt thự.
Khi bị bắt, ông ta này đang tán gẫu đủ các thể loại chuyện trên đời với một người nổi tiếng trên mạng.
Về phần khi bị bắt ông ta trông như thế nào thì chính là dáng vẻ y như bây giờ.
Khương Mạn nhíu mày liếc mắt nhìn tảng thịt hình thoi trên cơ thể ông ta bị lưới đánh cá siết chặt tạo thành. Nhất thời, không biết nên cảm thấy thương cái lưới đánh cá hay cái gì ...
Ông An tặc lưỡi: "Chơi trò gì thế này? Trư Bát Giới đại chiến mãng xà tinh à?"
Khương Mạn : "Vậy thì mãng xà tinh này đen đủi rồi."
"Các người là ai?! Các người có biết tôi là ai không?!"
"Tôi đã nói cho các người biết đây là hành vi hạn chế tự do cá nhân một cách bất hợp pháp! Tôi có thể báo cảnh sát bắt các người đấy!"
"Anh lớn, chị lớn, đừng giết tôi... Tôi có thể cho các người tiền!"
Lúc đầu Vương Đại Kiến vẫn còn kêu gào, nhưng khi thấy không ai để ý đến mình thì ông ta bắt đầu xin tha.
Khương Mạn không muốn phí lời với ông ta: "Loại thuốc tiêm thẩm mỹ ở chỗ ông là từ đâu ra?"
Vương Đại Kiến sững sờ trong giây lát, ông ta bị bịt mắt nên không thể nhìn thấy người đối diện là ai.
Nghe nói đến tiêm thẩm mỹ thì vẻ mặt của ông ta liền thay đổi.
"Ồ, hóa ra là các người đang chú ý tới thứ đó à?!"
"Để tôi nói cho các người biết, thuốc tiêm thẩm mỹ đó là sáng chế độc quyền của tôi. Nó đến từ đâu à? Đó là do tôi nghiên cứu ra!"
Nghe vậy, Hoàng Hải và Hoàng Tư Vân đều không tin!
Trư Bát Giới như ông mà có thể nghiên cứu ra thứ đó sao!Vậy thì tôi thậm chí còn có thể chế tạo tàu vũ trụ!
Bạc Hạc Hiên đã mất kiên nhẫn rồi. Anh đứng dậy đi đến bên cạnh, lấy ống tiêm từ trong hộp thuốc của ông An ra, lấy thuốc một cách quen thuộc, bước đến bên cạnh Vương Đại Kiện, hướng kim tiêm vào tĩnh mạch trên cổ tay ông ta.
Khi Hoàng Hải và Hoàng Tư Vân nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử của họ như sắp rơi ra, cảm thấy sởn gai ốc!
Bạc Hạc Hiên muốn làm gì? !
"Nếu nó là do ông nghiên cứu ra thì ông dùng nó cũng là hợp lý."
Mũi kim tiêm sắc lạnh kề sát vào da, Vương Đại Kiến sợ hãi hét lên.
"Cậu định làm gì!! A!! Là phạm tội, như vậy là phạm tội đó, cậu có biết không?!"
"Cậu định tiêm cho tôi cái gì vậy? Tiêm loại thuốc đó à? Không! Không cần!!"
Vương Đại Kiến bị trói vào ghế và hoàn toàn không thể cử động được. Ngoài việc la hét thì không thể làm gì khác.
Khương Mạn và ông An thờ ơ nhìn cảnh tượng này, chỉ còn thiếu là không lấy hạt dưa ra cắn nữa thôi.
Hoàng Tư Vân và Hoàng Hải sợ hãi đến mức chân mềm nhũn.
Nếu như nói trước đó khi thấy đám vệ sĩ có súng đủ để làm bọn họ kinh ngạc thì lúc này, bọn họ đã bị Bạc Hạc Hiên làm cho hoảng sợ đến mất mật.
"Đây ... đây không phải là đang diễn sao?"Hoàng Hải rùng mình.
Vừa rồi Bạc Hạc Hiên thực sự đã lấy thuốc rồi.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy Bạc Hạc Hiên sắc mặt không chút thay đổi đâm đầu kim tiêm vào tĩnh mạch Vương Đại Kiến, từ từ đẩy thuốc vào.
Toàn thân Hoàng Tư Vân tê dại, nhìn Bạc Hạc Hiên như nhìn ác quỷ.
Người đàn ông này...
Khi ở trong đoàn phim "Chiến cốt", anh ta biết rằng Bạc Hạc Hiên không phải là loại thần thánh cao quý như vẻ bề ngoài.
Ảnh đế này còn có chút thủ đoạn, mánh khoé xấu xa...Nhưng ... những gì anh đang làm bây giờ không chỉ đơn giản là xấu xa nữa! Mà là điên rồ, mất trí rồi!
Đáng sợ! Đáng sợ đến mức muốn chết! !
Bạc Hạc Hiên là ác quỷ? Không ... khi Hoàng Tư Vân nhìn thấy Khương Mạn và ông An đang xem kịch hay ở bên cạnh liền nuốt nước bọt.
Ba người này đều là ác quỷ!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Vương Đại Kiến kêu gào một cách cuồng loạn, trông dáng vẻ như sắp chết.
"Toi rồi ... Tôi chết chắc rồi... Tôi muốn giết cậu! Giết chết cậu!!"
"Có phải cậu muốn tôi chết nên đã tiêm thứ này vào người tôi không?!!"
Bạc Hạc Hiên ném ống tiêm vào thùng rác.
Khương Mạn cười thành tiếng: "Vậy là ông biết tiêm thứ đó sẽ chết ngươi à, nếu đã biết rồi sao còn dám lấy ra cho người khác dùng?"
Nụ cười của cô lạnh hơn một chút: "Giết người ông còn không sợ, sao khi kim tiêm đâm vào người lại biết sợ rồi?"
"Tên khốn kiếp này!" Hoàng Tư Vân đã bị sửng sốt vừa tức giận.
Ban đầu anh ta còn tưởng rằng Vương Đại Kiến không biết hậu quả của việc tiêm thẩm mỹ, nhưng anh ta không ngờ rằng con lợn béo chết tiệt này lại biết!
Biết rõ như vậy mà vẫn sử dụng nó để hại người khác à?!
"Báo cảnh sát đi! Tôi muốn báo cảnh sát để bắt ông ta!! Tên này nhất định phải chết!!"
Vương Đại Kiến sững sờ khi nghe thấy giọng nói của anh ta, ngập ngừng nói: "Hoàng ... Hoàng Tư Vân?!"
"Cậu có phải là Hoàng Tư Vân không?! Đồ khốn kiếp, cậu dám bắt cóc tôi! Cậu xong đời rồi, tôi..."
Vương Đại Kiến chưa kịp nói xong, Khương Mạn đã cau mày lại. Vệ sĩ bên cạnh bước tới và đấm mạnh vào bụng ông ta.
Ông ta im miệng và khom người xuống vì đau đớn.
Hoàng Tư Vân cũng đang im lặng, anh ta ngồi một cách rất quy củ, dáng vẻ khá ngoan ngoãn.
Hoàng Hải cũng không dám động đậy.
“Ai đã đưa mũi tiêm thẩm mỹ cho ông?” Khương Mạn hỏi lại.
Vương Đại Kiến vẫn tiếp tục la hét ta mà không trả lời.
Bạc Hạc Hiên lấy ra một ống tiêm mới và nói một cách chậm rãi:
"Thứ vừa tiêm vào cơ thể ông là glucose."
Vương Đại Kiến ngừng khóc, Hoàng Tư Vân và Hoàng Hải sửng sốt.
Vương Đại Kiến không thể nhìn thấy bóng người trước mặt, nhưng ông ta có thể cảm nhận được rằng con người như ác quỷ đã một lần nữa quay trở lại.
Cảm giác bị áp bức ập tới.
Cảm giác lạnh của đầu kim tiêm lại kề vào da, vào chỗ tĩnh mạch của mình. Giống như con rắn độc đã và nhe nanh và nhắm thẳng vào mình.
Giọng điệu Bạc Hạc Hiên lạnh lùng: "Mũi tiêm trước là glucose, lần này tôi không đảm bảo sẽ là gì..."
Khương Mạn uể oải nói: "Tiêm glucose quá liều, đường trong máu tăng cao, mất cân bằng điện giải, nồng độ axit trong các dịch ở cơ thể vượt quá mức bình thường... Không biết chết bằng cách này có đau đớn không nhỉ..."
Ông An đang nhai viên kẹo bơ sữa cứng: "Tiêm loại thuốc thẩm mỹ đó vẫn đỡ hơn một chút."
"Ông ta đã thích tiêm cho người khác như vậy, vậy thì hãy tiêm cho ông ta 10 liệu trình trong một lần để xem liệu ông ta có biến thành siêu nhân Saiyan không?"
* Saiyan là một biểu tượng huyền thoại trong truyện Bảy viên ngọc rồng
Địa ngục vắng vẻ, ma quỷ ở xung quanh.
Vương Đại Kiến đã thực sự sợ hãi.
"Tôi nói, tôi sẽ nói tất cả, các anh hùng hảo hán hãy tha cho tôi đi..."
"Tư Vân, Tư Vân à, tôi thật sự không cố ý hại cậu, cậu đừng giết tôi..."
"Cậu hãy bảo thuộc hạ của mìn tha cho tôi có được không! Cầu xin cậu đấy!"
Ngay lập tức, Hoàng Tư Vân cảm thấy vô cùng áp lực giống như đám mây đen bao phủ phía trên, hết chuyện tồi tệ này đến chuyện khác ập đến.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao đám người Khương Mạn lại che mắt Vương Đại Kiến vào!
Hoàng Tư Vân muốn khóc nhưng khóc không ra nước mắt, đây được gọi là gì nhỉ… Anh ta đã làm gì mà có thể triệu hồi ba vị thần hung dữ này!
Ba người Khương Mạn ở phía đối diện cũng không nói lời nào, bọn họ ăn ý nhìn về phía 'đại ca Hoàng', đợi 'đại ca Hoàng' ra lệnh.
Hoàng Tư Vân nghiến răng.
Bọn họ đã ở trên cùng một con thuyền rồi, còn có thể xuống sao?
Trong lòng anh ta đành phải chấp nhận, chỉ có thể bắt đầu diễn:
"Vậy ông còn không mau thành thật khai ra!"
"Nếu không nói thật, ông sẽ bị trói rồi ném vào vườn thú để phối giống với đười ươi cái đấy, ông có tin hay không!"
"Mũi tiêm vừa rồi vẫn chưa đủ phải không! Ông có biết Dung mama không! Tiêm nữa là ông xong đời đấy!"
*Dung mama là nhân vật độc ác trong phim Hoàn châu cách cách
Bạc ảnh đế đang cầm một ống tiêm, nhướng mày.
Ừm, có cảm giác bị ám chỉ?
Chương 407: Một khi đã có hành vi gian dối thì ai cũng phải chịu trách nhiệm
Khương Mạn muốn nhường chỗ cho Hoàng Tư Vân.
Biệt thự này hạn chế sự phát huy của "Hoàng ảnh đế".
Khi giọng nói của anh ta trầm xuống, Vương Đại Kiến còn run hơn trước, gần như trình độ của một vũ công bị ép đột phá, biên độ của cơ bắp mỗi lần đều ở cấp top!
"Loại thuốc tiêm thẩm mỹ đó là... Tôi đã mua nó từ một bác sĩ ở trên bàn nhậu..."
"Anh ta nói rằng đây là sản phẩm gen mới nhất, nó đã thông qua bài kiểm tra tiêu chuẩn quốc gia. Tôi muốn kiếm tiền, nhưng tôi không dám lấy tính mạng con người ra làm trò đùa..."
"Khoác lác, nếu thứ này thật sự không nguy hiểm thì vừa rồi ông sợ cái gì chứ?!" Mắt của Hoàng Tư Vân đỏ ngầu, hình như anh ta lại sắp mất kiểm soát.
Trạng thái của anh lúc này có lẽ giống như lời ông An nói là muốn battle với người khác, muốn trực tiếp battle với Vương Đại Kiến!
"Tôi, tôi, tôi... Trước đó, tôi thật sự không biết... Là mấy ngày trước ... Trước khi cậu tìm tới tôi thì xảy ra chuyện..."
Miệng Vương Đại Kiến khát khô và run như cầy sấy.
"Trước đây tôi có qua lại với một người nổi tiếng trên mạng. Anh ta nghe nói đến loại thuốc này nên đã bảo tôi tiêm cho anh ta."
"Nhưng mới chỉ là liệu trình đầu tiên... vẫn chưa kết thúc!"
"Anh ta ... Anh ta đột nhiên giống như phát điên, hai mắt đỏ ngầu, mặt nổi đầy mạch máu đen, trở nên cáu kỉnh, cuối cùng anh ta nhảy từ ban công nhà mình xuống và chết!"
Khi Hoàng Tư Vân nghe đến đây, trái tim anh ta đã chùng xuống. Tình hình trước khi tự tử của người nổi tiếng kia giống hệt như anh ta bây giờ!
Mắt anh ta đỏ hoe và chỉ muốn giết người!
Anh ta sắp chết ... anh ta thực sự sắp chết rồi...
"Tôi sẽ giết ông!!"
Anh ta đưa tay định bóp cổ Vương Đại Kiến, nhưng khoảnh khắc anh ta lao tới thì có một bàn tay từ phía sau vươn ra. Những ngón tay mảnh khảnh của người phụ nữ túm vào gáy anh ta.
Bàn tay của Hoàng Tư Vân dừng hình trước mắt Vương Đại Kiến, toàn bộ cảnh tượng này giống như bị nhấn nút tạm dừng.
Huyết sắc trước mắt anh ta biến mất, đầu óc lập tức trở nên tỉnh táo.
Khương Mạn túm gáy anh như Koduck đang nhe nanh giơ vuốt.
*Koduck là một loài Pokémon trong loạt seri Pokemon do Nintendo và Game Freak sản xuất.
"Giết ông ta rồi, cậu định vào tù để phát triển sự nghiệp diễn xuất à? Ngày ngày hát bài nước mắt sau song sắt cho người ta nghe à?"
Hoàng Tư Vân bình tĩnh lại, toát mồ hôi lạnh.
"Chỉ là... vừa rồi tôi mất tự chủ, tôi... tôi không khống chế được bản thân."
"Tư ... Tư Vân, mắt của em..."
Hoàng Hải nuốt nước miếng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Mắt của em đã trở lại bình thường rồi!"
“Cái gì?” Hoàng Tư Vân không thể tin nổi.
Hoàng Hải nhanh chóng lấy ra một chiếc gương nhỏ rồi đưa cho anh ta.
Khương Mạn âm thầm thu tay lại, bắt gặp ánh mắt không hài lòng của Bạc Hạc Hiên, cô liền nhún vai.
"Làm sao có thể như vậy..." Hoàng Tư Vân sờ sờ khóe mắt mình, vô thức nhìn Khương Mạn: "Khương..."
Anh ta ngừng nói, liếc nhìn Vương Đại Kiến, nuốt tên Khương Mạn xuống, đổi cách gọi khác:
"Chị đại, vừa rồi chị đã làm như thế nào vậy? Sao vừa mới đây mà tôi đã khỏi bệnh rồi?"
Khương Mạn nhìn 'cậu em' này với vẻ mặt sầu não.
Một khi đã có hành vi gian dối thì ai cũng phải chịu trách nhiệm?
"Trong cơ thể con người có rất nhiều huyệt đạo. Việc kích thích các huyệt đạo có thể giúp phục hồi các chức năng của cơ thể, tương tự như một loại khởi động lại."
Khương Mạn nói bừa mà không chớp mắt: "Tôi chỉ đang giúp cậu bình tĩnh lại thôi."
"Đây, đây lẽ nào là điểm huyệt trong truyền thuyết sao?"
“Ừ.” Khương Mạn gật đầu.
Ông An mím miện lại: Đây là sự lừa bịp trong truyền thuyết mà..
Bạc Hạc Hiên nhìn Khương lừa bịp, em chỉ có thể lừa kẻ ngu ngốc thôi.
Ánh mắt của Hoàng Hải cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Không hổ danh là Khương võ thần! Đây thực sự là võ thần, còn biết cả điểm huyệt!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Vậy thì... Vậy thì tôi có thể khỏi bệnh được không? Tôi sẽ không chết đúng không? Chị đại, chị nhất định có cách đúng không?!"
"Hay là chị lại điểm huyệt tôi vài cái nữa để giải độc! Đúng vậy! Điểm huyệt giải độc!"
Khương Mạn: "(• _ •)?"
Ông An: "(罒 ω 罒)"
Bạc Hạc Hiên: "..." Xoa xoa lông mày.
Ông An nhẹ giọng nói: “Tên này bị lừa đi tiêm thì cũng có lý thôi”.
Bạc Hạc Hiên: "Ừm."
Ông An: "Có phải những người nổi tiếng như các người đều không chú ý đến việc phát triển trí tuệ không?"
Bạc Hạc Hiên liếc ông ta một cái.
Ông An mím môi: "Ngoại trừ cậu và vợ cậu ra."
Khương Mạn nhìn Hoàng Tư Vân, không nhịn được liền nói: "Gần đây cậu vẫn đang đọc truyện phiêu lưu ký gì đó à?"
Hoàng Tư Vân đỏ mặt.
Lần trước, trong cuộc phỏng vấn trên phim trường "Chiến cốt", anh ta đã làm ra một trò cười.
"Tôi đang đọc “Cuộc phiêu lưu của Robinson ..." Anh ta nói lí nhí.
Khương Mạn thở dài: "Bớt đọc sách lại, ăn chút đồ bổ sung dinh dưỡng đi."
“Có thể giải độc à?!” Hiện tại, Hoàng Tư Vân chỉ muốn sống sót.
Khương Mạn mở miệng khó nói: Có lẽ nó có thể bổ não...
Thấy không có ai ngó ngàng gì đến mình, Vương Đại Kiến trở nên lo lắng.
Ông ta có thể nghe ra Hoàng Tư Vân chỉ là đàn em! Ở đây còn có một người chị lớn nữa!
"Chị lớn, tôi đã nói hết rồi mà, thả tôi ra đi!"
Khương Mạn nhìn Hoàng Tư Vân với ánh mắt bất mãn, mặt anh ta tỏ ra ấm ức, vừa rồi chỉ là anh ta nhất thời nhanh miệng thôi.
"Vương Tuệ Kỳ là như thế nào?"
“Cô ấy?” Vương Đại Kiến sửng sốt một chút, sau đó ngập ngừng nói, “Tôi không thể nói chắc chắn về tình hình của cô ấy. Gần đây, loại thuốc tiêm thẩm mỹ đó mới có vấn đề.”
"Ông không thông báo với cô ta rằng nó có vấn đề sao?"
"Đương nhiên là tôi nói rồi! Dù sao con bé cũng là cháu gái của tôi, nhưng nó không nghe!"
Vương Đại Kiến lo lắng nói: "Tôi thực sự đã nhắc nhở nó rồi. Mặc dù tôi không nói gì về chuyện đã có người chết, nhưng tôi nói rằng loại thuốc đó rất nguy hiểm và bảo nó dừng tiêm."
Ngay khi ông ta nói ra những lời này, những người trong biệt thự đều cười khẩy.
Hừ, quả nhiên là chú ruột.
Ánh mắt Bạc Hạc Hiên khẽ động: "Ông còn có thể liên lạc với bác sĩ đã bán nó cho ông không?"
"Anh ta và tôi có mối liên hệ một chiều, tôi... tôi không thể liên lạc được với anh ta."
Khương Mạn trợn tròn mắt: "Thực sự đã đủ để bị phạt rồi, việc giao dịch loại thuốc tiêm thẩm mỹ của ông sắp bằng buôn bán ma túy rồi đấy."
Vương Đại Kiến không dám nói một lời.
Sau khi biết việc tiêm thẩm mỹ có vấn đề, ông ta cũng rất sợ hãi. Vốn dĩ ông ta định trốn ra nước ngoài để lánh nạn sau chuyện của người nổi tiếng trên mạng đó!
Ai ngờ chưa kịp làm gì thì ông ta đã bị bắt tới địa ngục này...
“Mang người xuống, giao cho Thập Nhất.” Bạc Hạc Hiên nói với vệ sĩ ở phía sau. Vương Đại Kiến bị bịt miệng lại, bị mang đến như thế nào thì bị mang đi như vậy.
Hoàng Tư Vân nuốt nước bọt, vẫn còn một chút sợ hãi.
"Cái đó ... chị đại ... anh rể ... các người ... thật sự sẽ không giết ông ta chứ?"
Hoàng Tư Vân không dám bao che chuyện giết người...
Khương Mạn thực sự đã bị với anh chàng này chọc cười.
Hoàng Tư Vân thực sự thích cọ nhiệt… Nhưng ngốc thì thật sự vẫn rất ngốc.
Nhưng nói về sự xấu xa thì ... cũng không thể bằng Bạc Hạc Hiên được.
Ít nhất thì anh ta sẽ không dám làm chuyện hại người.
“Ừm, cậu đã sẵn sàng bị diệt khẩu chưa?” Khương Mạn bắt đầu doạ anh ta.
Cả Hoàng Tư Vân và Hoàng Hải mặt đều tái mét.
Bạc Hạc Hiên lắc đầu, ngăn cản thú vui xấu xa của Khương Mạn.
Anh gật đầu với người vệ sĩ mang súng ở bên cạnh. Những người đó bước tới và lấy giấy tờ tùy thân của mình ra. Trên đó còn có con dấu chính thức được in lên- Đội vệ binh hoàng gia Đế Quốc.
Hoàng Tư Vân sững sờ, cắn môi tỏ ra hơi bối rối.
Hoàng Hải lặng lẽ mím miệng lại, lẩm bẩm: "Những giấy tờ giả này còn không bằng cái mình làm dưới gầm cầu vượt với giá 10 tệ..."
Chương 408: Vương Tuệ Kỳ -Vương võ thần?
Tự do là điều mà hiện giờ Hoàng Hải cùng Hoàng Tư Vân không nghĩ tới!
Bây giờ đừng nói đến chuyện ra ngoài chạy show, với đôi mắt mắt đỏ hoe này sẽ bị người ta nghi ngờ, báo cảnh sát để điều tra rõ ngọn ngành...
"Nhưng tôi vẫn còn một số nhãn hàng cần phải chụp" Hoàng Tư Vân vô cùng đau khổ: "Hai ngày nữa tôi còn có buổi diễn thử."
Khương Mạn: "Vậy cậu đi đi, nhân tiện chuẩn bị luôn hậu sự."
Mặt Hoàng Tư Vân tái mét.
Hoàng Hải vội vàng nói: "Chúng tôi không chụp nữa, không chụp nữa! Không có gì quan trọng bằng mạng sống!"
“Nhưng tiền vi phạm hợp đồng, chúng ta không thể đền nổi.” Hoàng Tư Vân lẩm bẩm.
Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên không tiếp lời. Lúc này, cả hai đều tỏ ra vô cùng thờ ơ.
Ông An đang nhai kẹo bơ sữa cứng: "Vậy thì lần này nếu cậu may mắn thì là bỏ tiền ra để mua một bài học, nếu không may mắn thì sẽ đánh đổi mạng sống của mình để lấy một bài học."
Hoàng Tư Vân im lặng. Anh ta cắn môi: "Tôi có thể hỏi rốt cuộc loại thuốc tiêm đó là thứ gì không?"
Ông An: "Dù sao cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Biết quá nhiều bí mật cũng không tốt, phải không?"
Hoàng Hải giật mạnh ống tay áo của Hoàng Tư Vân
Cả hai người đều có vẻ suy sụp, gật gật đầu.
"Tôi sẽ sắp xếp người đưa hai người trở lại Bắc Thành. Trong thời gian này, việc ăn, ở, đi, lại của các người sẽ bị người ngoài giới theo dõi."
Bạc Hạc Hiên nói: "Vì sự an toàn của bản thân, tốt nhất là hai người nên phối hợp."
Hai người họ không biết nói gì khác ngoài lời cảm ơn.
Trước khi được đưa đi, Hoàng Tư Vân như nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, tôi nghĩ tốt hơn hết là hai người nên lưu ý Vương Tuệ Kỳ một chút."
"Hôm đó, sau khi buổi ghi hình kết thúc, cô ta đã rất đắc ý."
Hoàng Tư Vân đang nói đến gameshow "Minh tinh đều ở đây" và Vương Tuệ Kỳ đã bắt chước lại hình tượng của Khương Mạn.
"Tôi nghe quản lý của cô ta nói rằng một sếp lớn đã rất quý mến Vương Tuệ Kỳ và sẵn sàng bồi dưỡng và nâng đỡ cô ta. Anh ta cũng nói rằng sếp lớn này có lai lịch không hề tầm thường."
Hoàng Tư Vân liếc nhìn Khương Mạn: "Đoàn đội của cô ta chuẩn bị biến cô ta thành Vương võ thần tiếp theo."
Khương Mạn gật đầu, tỏ ý đã biết.
Sau khi hai người đó rời đi, ông An lên lầu tiếp tục nghiên cứu, trước đó ông ấy đã lấy máu của Hoàng Tư Vân nên cần phải quay về làm thí nghiệm.
Khương Mạn đi tới tủ lạnh lấy hai lon bia, dùng ngón cái mở nắp rồi đưa cho Bạc Hạc Hiên một lon.
Hai người cụng lon với nhau, Khương Mạn uống một hơi, nhếch miệng cười nói:
"Không ngờ có một ngày em lại trở thành 'người dẫn đường', ồ, không đúng, có lẽ phải là châu chấu."
Bạc Hạc Hiên: "Hiệu ứng châu chấu thì chính xác hơn."
* Hiệu ứng có thể hiểu là tụ tập thành bầy đàn thấy chỗ nào lợi ích thì lập tức bay tới
"Chỉ quan tâm đến lợi ích trước mắt chứ không quan tâm đến tương lai, đó không phải là chuyện mà những kẻ mất trí đó đang làm sao."
Cô nhún vai: "Đang yên đang lành, làm người không làm lại học theo côn trùng mà còn là côn trùng có hại."
Bạc Hạc Hiên: "Châu chấu chiên giòn ăn cũng rất ngon."
Khương Mạn uống một ngụm bia: "Đồ ăn ngon, vậy thì được rồi."
Trong lúc trò chuyện, điện thoại của Khương Mạn nhận được tin nhắn WeChat từ chị Lam.
Trong là một link tin tức.
Chị Lam: (Cách làm này có quen không?)
Tiêu đề link: Nữ minh tinh hy sinh thân mình để cứu cậu bé tám tuổi! Đây mới là võ thần thực sự!
Đoạn video trong đó có lẽ là ở một buổi biểu diễn ngoài trời, xung quanh sân khấu có rất đông người đứng.
Đột nhiên có một tiếng hét vang lên, có một thứ gì đó từ trên lầu rơi xuống, đó là một đứa trẻ.
Nữ minh tinh trên sân khấu vứt micro xuống, cô ta đi giày cao gót nhảy lên để đỡ đứa trẻ từ trên rơi xuống bằng một tay, lăn lộn trên mặt đất, tư thế phải gọi là rất ngầu lòi.
Nữ minh tinh này là Vương Tuệ Kỳ.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Ngoài đường link này, chị Lam còn gửi rất nhiều video, tất cả đều là vlog và livestream của Vương Tuệ Kỳ trong mấy ngày quay.
Trong video có cảnh cô ta - vua bụng bự đang làm mukbang rồi cảnh cô ta đã đến cô nhi viện thăm các bạn nhỏ mồ côi và cùng các em vẽ tranh, hát hò.
Chị Lam: (Quá thốn.jpg)
Chị Lam: (Em có thấy sự cố tình ở đây không?)
Khương Mạn: (Ở phương diện nào?)
Chị Lam: (Quần áo mấy ngày nay cô ta mặc đều là đồ ngày trước em từng mặc, cô ta đụng hàng rồi!)
Khương Mạn: (Chị bình tĩnh đi.)
Cô không tiếp tục nhắn tin với chị Lam nữa.
Khương Mạn share đoạn video đứa trẻ rơi từ tòa nhà xuống cho Bạc Hạc Hiên rồi lại uống một ngụm bia: "Anh có thấy gì không?"
"Sao ở những nơi như thế này lại có trẻ nhỏ từ trên cao rơi xuống vậy?"
Bạc Hạc Hiên cau mày: "Đằng sau có lẽ là một tòa nhà văn phòng. Cửa sổ trong các tòa nhà văn phòng thường được thiết kế theo kiểu đề phòng ngã xuống. Có lẽ cửa sổ sẽ không mở quá to mà một đứa trẻ tám tuổi cũng đã có ý thức cơ bản về sự nguy hiểm."
"Em cũng thấy điểm này kỳ lạ." Khương Mạn gật đầu.
Nếu không có chuyện về loại thuốc tiêm thẩm mỹ đó thì có lẽ Khương Mạn sẽ không nghĩ nhiều về việc Vương Tuệ Kỳ cứu bạn nhỏ này mà còn khen cô ta nghĩa khí, dũng cảm. Nhưng tình huống này, rõ ràng là có gì đó bất ổn!
“Em nghĩ chuyện này cần vương tử điện hạ đi cửa sau để điều tra một chút.” Vẻ mặt Khương Mạn rất nghiêm túc.
Bạc Hạc Hiên không vui nhìn cô, cầm lấy lon bia trong tay cô.
"Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Đưa em đi cửa sau."
……
#Vương Tuệ Kỳ cứu người #
#Vương võ thần uy vũ #
# Đây mới là võ thần thực sự #
Hotsearch liên quan đến Vương Tuệ Kỳ trên Weibo đã nhảy lên top đầu.
Hai từ 'Võ thần' thể hiện độ hot, thu hút mọi người click vào.
Khi cư dân mạng xem đoạn video, ai ai cũng kêu lên vì sợ hãi.
(Vương Tuệ Kỳ đã làm rất tốt! !)
(Chị gái xinh đẹp siêu dũng cảm! Tốc độ phản ứng quá nhanh! Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp!)
(Em đã trở thành fan của chị rồi, chị Vương mạnh mẽ!)
(Đây mới là võ thần thực sự, hai từ "võ thần" quả nhiên rất xứng!)
(Chỉ muốn hỏi cha mẹ của đứa trẻ đó đang làm gì vậy? Con nghịch ngợm mà cha mẹ không để ý, trông nom à?)
(Vương võ thần không sao chứ, gia tốc trọng lực không đùa được đâu! Chị cũng nên đến bệnh viện kiểm tra kỹ càng đi nhé!)
Văn phòng đại diện của Vương Tuệ Kỳ lập tức update Weibo thông báo rằng cô ta không sao, cô ta đã đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe và mọi thứ đều ổn.
Nhân tiện còn nói thêm một câu rằng mong các bậc cha mẹ hãy trông coi con cái mình thật tốt, đừng để con trèo lên cửa sổ ở các tòa nhà cao tầng.
Lúc này, trên mạng có rất nhiều lời mắng chửi và đều lên án cha mẹ của đứa trẻ. Cùng lúc đó, trên mạng xuất hiện một nhóm người có biểu tượng là fan Khương Mạn liên tục nhảy vào bình luận .
(Dũng cảm cứu người là chuyện tốt, nhưng danh hiệu võ thần thì hình như không cần thiết …)
(Ai cũng có thể được gọi là võ thần à? Vương Tuệ Kỳ có thể đi theo con đường riêng của mình không vậy?)
(Bắt chước từ tạo hình ăn uống đến cứu người, tôi nghi ngờ không biết có phải Vương Tuệ Kỳ đang tự biên tự diễn không…)
(Bạn phía trên đi tự biên tự diễn cảnh rơi từ tòa nhà xuống rồi nhảy ra cứu xem nào? Có phải não của bạn bị rỗng một lỗ không vậy?)
(Fan của nhà nào đó thật là buồn cười. Võ thần là hai từ mà nhà bạn nộp đơn xin cấp bằng độc quyền à, chỉ có nhà bạn mới được gọi như thế à?)
(Nghe nói xuất thân của Khương Mạn không hề tầm thường, đây là muốn bắt nạt chị Vương không quyền không thế của chúng ta à... Không thể đụng vào, không thể đụng vào!)
(Chị Vương cảm thán: Mình thật xui xẻo, ngày nay cứu người còn là có lỗi à?)
(Con người Khương võ thần rất tốt, fan nhà nào đó đừng phá hoại sự thiện cảm của mọi người với cô ấy chứ?)
Phía hội Hậu viện của Khương Mạn, hội trưởng Thất Hiểu xem tin tức trên mạng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Cô ấy nhanh chóng gửi tin nhắn vào trong nhóm fan Khương Mạn:
"Các em ơi, chúng ta hãy tập trung vào người nhà mình thôi và đừng nói gì bên ngoài!"
"Hãy làm theo Khương võ thần để phát huy năng lượng tích cực, ăn nhiều hơn, đọc sách nhiều hơn, nói ít hơn và làm nhiều hơn!"
Ngay sau đó, tin từ fan hâm mộ tràn ngập màn hình.
Rõ ràng, rất nhiều fan đã bị những chuyện gần đây làm ảnh hưởng.
Thất Hiểu vốn xuất thân từ chuyên ngành truyền thông, cũng thuộc loại gia đình giàu có, là phú nhị đại.
Cô ấy nhìn xu hướng trên mạng gần đây là biết có điều gì đó sai sai rồi.
Tuy hiện tại không có tài khoản marketing công kích, nhưng có rất nhiều thuỷ quân và rất nhiều fan giả.
*Thuỷ quân là những người được trả tiền để ngụy trang thành cư dân mạng bình thường để viết những bình luận thiếu tính khách quan, có thể là khen hoặc chê một tác phẩm nào đó
Thất Hiểu suy nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại cho anh Sơn.
Sau "Chiến cốt", hội Hậu viện của Khương Mạn và hội Hậu viện của Bạc Hạc Hiên đã trở thành người thân rồi.
"Sơn Tử à, chiều hướng có gì đó không đúng, không phải anh có người ở phía trên sao? Giúp tôi hỏi xem, ai đang muốn gây hấn với chồng tôi?"
Chương 409: Khương Mạn: Không mua xe, không vay, không mua bảo hiểm
"Cô ổn định các chị em đi, tôi nghĩ chắc không sao đâu." Anh Sơn nói một cách bí ẩn:
"Gần đây tôi đang ở nhà anh họ, anh ấy và Bạc Thần là hàng xóm của nhau. Dù sao thì cô cũng không cần phải lo lắng."
"Anh họ của anh? Người mà anh nói là thái tử gia Bắc Thành gì đó à?" Thất Hiểu lẩm bẩm.
“E hèm, bây giờ anh ấy không làm thái tử gia nữa rồi, giờ anh ấy làm một người con, người cháu hiếu thảo rồi.”
Anh Sơn hạ giọng: “Thôi, không nói với cô nữa, anh họ tôi qua đây rồi, tôi sẽ hỏi dò anh ấy xem sao rồi liên lạc lại sau. "
Anh ta cúp điện thoại, nhìn người anh họ đi ra trong tay xách một cái bình tưới đang điên cuồng tưới cây hoa lan thượng hạng, anh ta không khỏi nuốt nước bọt.
"Anh, nếu anh còn tưới nữa thì cây lan sẽ chết mất. Ông sẽ đánh chết anh đấy!"
Mạnh Sơn Sơn không nhịn được liền nói.
Mặt Sở Thánh Kỳ tối sầm lại, nhìn anh ta chằm chằm: "Ông không có ở nhà, em không nói, anh không nói thì ai biết?"
Mạnh Sơn Sơn bĩu môi: "Không phải là ông đã tịch thu xe ba bánh của anh rồi sao? Có đến nỗi..."
“Xe ba bánh?” Sở Thánh Kỳ nhướng mày: “Có tin anh biến xe của em thành xe ba bánh không?
Mãnh Sơn Sơn nhanh chóng xin lỗi, anh ta không dám khiêu khích tên hỗn thế ma vương này.
"Anh, em sẽ giúp anh lấy lại chiếc xe, anh đưa em đi gặp nam thần của em nhé~"
“Nam thần của em… Bạc Hạc Hiên à?” Vẻ mặt của Sở Thánh Kỳ đầy ẩn ý.
"Đúng vậy! Hai người không phải hàng xóm à, không phải anh còn nói lai lịch của anh ấy không tầm thường à, chắc là có quen biết chứ?"
Sở Thánh Kỳ khịt mũi, vương tử Đế Quốc thì có tầm thường không?
Mạnh Sơn Sơn vẫn đang lải nhải: “Không đúng, em nhớ có một blogger đã tung tin Bạc Thần và Khương võ thần hẹn hò rất lâu rồi, còn nói rằng bọn họ cùng nhau vào bệnh viện, lúc đó cũng ở Vân Miểu Thiên Châu…"
"Anh, có phải lúc đó bọn họ đã hẹn hò rồi không?"
"Anh không biết, em phiền phức quá đấy." Sở Thánh Kỳ bơ luôn anh ta.
Có điều…
"Người vừa rồi gọi cho em cũng trong nhóm fan girl đu idol của em à?"
"Đúng vậy, cô ấy là hội trưởng hội fan nhà Khương võ thần."
Sở Thánh Kỳ bĩu môi: "Người phụ nữ chết tiệt đó, không biết làm minh tinh có gì hay, cô ta cũng không hề thiếu tiền..."
"Anh gọi là người phụ nữ chết tiệt! Không đúng... Anh, anh quen Khương võ thần sao?"
Mặt Sở Thánh Kỳ vẫn mang vẻ cương quyết, ngỗ nghịch.
Ánh mắt anh ta khẽ động: "Vừa rồi nghe em nói chuyện, có vẻ như có người làm phiền cô ta à?"
"Đúng vậy! Anh, anh có quan hệ rộng, anh giúp điều tra xem là ai đứng sau dở trò?"
Trong lòng Sở Thánh Kỳ thầm nói: Còn cần mình điều tra ư? Tai mắt của tên Bạc Hạc Hiên đó ở khắp mọi nơi, bản thân Khương Mạn cũng không thiếu chút thực lực đó!
Nhưng… lần trước, về chuyện của người chị ngốc nghếch của mình, anh ta đã nợ cô một ân tình.
Trong khoảng thời gian này nhà họ Khương đã xảy ra rất nhiều chuyện, lan truyền khắp giới nhà giàu, nhà bác hai họ Khương đã hoàn toàn ngã ngựa rồi.
Có lẽ là phía Khương Mạn ra tay!
Với tính khí của nhà bác cả nhà Khương thì nhất định sẽ ra tay phản kích.
Sở Thánh Kỳ không có thiện cảm với giới giải trí trong nước, cũng không để ý đến những tin tức đó. Nhưng có Mạnh Sơn Sơn ở đây, anh ta đã nhanh chóng nắm bắt được tình hình.
Sau khi xem đoạn clip cứu người của Vương Tuệ Kỳ, biểu cảm của anh ta rất kỳ lạ.
"Đây không hề bình thường."
"Cái gì không bình thường cơ?"
“Giáo viên vật lý ở trường cấp 3 không dạy em sao?” Sở Thánh Kỳ hừ một tiếng: “Không phải trên mạng nói đứa trẻ này rơi từ tầng năm xuống sao? Ở tầng năm, một cậu bé tám tuổi, nặng ít nhất là 40 đến 45kg."
"Ít nhất ở tầng năm cũng phải cao mười mấy mét. Lực va đập do gia tốc trọng lực từ trên cao rơi xuống ở độ cao đó lớn đến mức nào? Ngã trúng cô họ Vương này khiến cô ta chết là chuyện bình thường."
"Cô ta không những đỡ được cậu bé mà còn đỡ một cách rất ổn định. Thậm chí, cô ta còn quỳ xuống lăn lộn để giảm lực va đập. Điều này cũng quá phản khoa học".
Sở Thánh Kỳ lắc đầu, càng xem, biểu của của anh ta càng trở nên kỳ lạ, anh ta còn nói thêm.
"Trừ khi người phụ nữ này cũng luyện võ thuật cổ, thậm chí đạt đến cảnh giới Hoá Trăn trong truyền thuyết."
"Điều đó không phải là không thể sao? Ông còn là hội trưởng Hội Võ thuật Quốc gia mà vẫn chưa đạt đến cảnh giới đó."
Mạnh Sơn Sơn nói: "Cảnh giới Hoá Trăn gì đó chỉ có trong tiểu thuyết thôi..."
Trong lòng Sở Thánh Kỳ nghĩ chưa hẳn là như vậy.
Ít nhất thì thành tích về mặt võ thuật của Khương Mạn cũng không đơn giản. Theo lời của ông anh ta, nếu cô ấy có thể chuyên tâm luyện võ, nhất định có thể tạo ra đỉnh cao của võ thuật cổ!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Nếu video này không phải là video cắt ghép, thì chắc chắn nữ minh tinh tên Vương Tuệ Kỳ này có vấn đề."
Sở Thánh Kỳ ném trả điện thoại vào tay Mạnh Sơn Sơn.
"Người phụ nữ này là người luyện võ à?"
"Không ... Không phải." Mạnh Sơn Sơn lắc đầu. Vài ngày trước gameshow đó đã gây tiếng vang lớn trên mạng và anh ta đã đặc biệt tìm hiểu về Vương Tuệ Kỳ.
"Nói mới thấy thật sự có chút kỳ lạ."
"Vương Tuệ Kỳ này từng xây dựng hình tượng là một nữ minh tinh trong sáng, thuần khiết, chân yếu tay mềm, nhưng đột nhiên lại trở nên vô cùng mạnh mẽ, sức ăn cũng vô cùng lớn!"
"Lần trước, khi cô ta chơi vật tay, ngay cả Khương võ thần cũng khen cô ta rất khoẻ!"
Sở Thánh Kỳ trầm ngâm: "Em gửi thông tin của Vương Tuệ Kỳ này cho anh."
"Hả? Anh họ, anh có hứng thú với cô ta à?"
"Đừng có nói vớ vẩn."
Sở Thánh Kỳ đi vào biệt thự.
Những chuyện mà Mạnh Sơn Sơn vừa nói khiến anh ta nhớ đến một chuyện, chuyện mà gần đây ông nội của anh ta vô cùng phiền não.
Sở Thánh Kỳ trở về phòng và gọi điện cho thư ký của ông nội: "Lão Vương, chuyện của Lý Kỳ có manh mối gì chưa?"
"Tại sao anh lại quan tâm đến chuyện của Hiệp hội Võ thuật Quốc gia vậy?"
"Đừng dài dòng nữa, anh có nói không?"
"Vẫn chưa... Gần đây hội trưởng cũng bận sấp mặt. Không biết Lý Kỳ có chuyện gì mà đột nhiên anh ta phát điên rồi đánh người ta chết trên sân!"
Thư ký Vương vô cùng đau đầu: "Bác sĩ cũng đã kiểm tra rồi. Trước trận đấu anh ta không dùng chất cấm, nhưng tinh thần quả thực có chút không ổn định."
"Ngay cả khi có dùng chất cấm... thì cũng không thể khiến một người đủ mạnh để đánh đầu lìa khỏi cơ thể?"
Sở Thánh Kỳ nhẽo mắt nói: "Trước kia, khi ông nội bắt tôi học võ, ngày nào Lý Kỳ cũng coi tôi là bao cát nên tôi cũng biết rõ anh ta mạnh mẽ như thế nào."
Thư ký Vương im lặng một lúc, vẫn không dám nhớ lại cảnh tượng đẫm máu trên sân.
"Gần đây, hội trưởng đang điều tra chuyện này."
"Lý Kỳ thì không nói gì, thực lực đột nhiên tăng lên. Khi chuyển đến trại tạm giam, anh ta ăn uống nhiều như điên, không ai biết tại sao anh ta lại trở nên như vậy..."
"Giống như ... giống như đột nhiên biến thành quái vật vậy!"
Sở Thánh Kỳ im lặng một hồi.
"Tôi biết rồi." Nói xong, anh ta cúp máy.
"Lý Kỳ ... Vương Tuệ Kỳ ... là trùng hợp hay là giữa hai người này có mối liên hệ nào?"
Sở Thánh Kỳ suy nghĩ một chút, mở danh bạ ra và tìm một số điện thoại đã lâu không gọi, gọi tới đó.
……
Ở Thành Đô, Khương Mạn nhìn ID người gọi, cảm thấy có chút kỳ quái.
Tại sao đột nhiên tên công tử bột này lại gọi cho cô?
Sau khi do dự ba giây, cô vẫn nhấc máy.
Khương Mạn: "Không mua xe, không vay, không mua bảo hiểm."
Sở Thánh Kỳ : "Cô bị điên à?"
Khương Mạn: "Đừng nhiều lời nữa, sao vậy?"
"Hỏi cô một chuyện." Sở Thánh Kỳ cũng vào thẳng vấn đề: "Cô có quen biết Vương Tuệ Kỳ không? Có phải cơ thể cô ta có chút vấn đề không?"
Ừ hứ? Lần này, người hoang mang lại là Khương Mạn.
"Chẳng lẽ anh là sếp lớn sau lưng cô ta?"
Sở Thánh Kỳ nhìn chằm chằm vào điện thoại, lông mày nhíu chặt lại.
Cô đang nói cái quái gì vậy!
Chương 410: Điềm Điềm gọi tới, hoá ra là ...
Sau khi nghe thấy tiếng 'bíp bíp' của Sở Thánh Kỳ ở đầu dây bên kia, biểu cảm của Khương Mạn trở nên có chút vi diệu.
"Học trò cưng của ông nội anh đột nhiên nổi điên rồi giết người à? Hành vi kỳ lạ trước khi phát điên giống hệt Vương Tuệ Kỳ sao?"
Bạc Hạc Hiên ở bên cạnh nghe thấy Khương Mạn nói vậy, không khỏi liếc qua.
Bên trong xe, Khương Mạn đã trực tiếp mở loa ngoài.
Sở Thánh Kỳ nói: "Bây giờ người đó đang ở trong trại tạm giam, không phải giúp anh ta thanh minh thoát tội, mà là chuyện của anh ta thật sự kỳ quặc."
"Ông nội tôi đã nhờ người kiểm tra cơ thể cho anh ta. Quả thực là anh ta không dùng chất cấm còn tinh thần thì có chút vấn đề, nhưng điều này cũng không thể giải thích được những thay đổi kỳ lạ trong cơ thể của anh ta."
"Có phải cô biết chút gì đó không?"
Phải nói rằng khứu giác của Sở Thánh Kỳ vô cùng nhạy bén.
Khương Mạn không hề ngạc nhiên khi lúc này anh ta có thể nghĩ tới cô.
Trước đây, Sở Thánh Kỳ đã từng nhắc nhở cô về tình hình ở Bắc Thành, cô biết tên công tử này không đơn giản như vẻ bề ngoài, trong lòng anh ta cũng có có toan tính, phức tạp.
Cô nhìn sang bên cạnh mình.
Bạc Hạc Hiên suy nghĩ một chút, sau khi dừng xe lại, anh nói:
"Lý Kỳ đó ở trại tạm giam nào vậy?"
Sau khi Sở Thánh Kỳ nghe thấy giọng nói của người đàn ông từ đầu dây bên kia truyền đến, anh ta cau mày. Sau khi nhận ra đó là ai, vẻ mặt anh ta càng khó coi hơn.
"Ồ, Vương tử điện hạ cũng ở đó à, hay là anh sử dụng đặc quyền của mình để giúp đỡ một chút?"
Khương Mạn trợn tròn mắt.
Vẻ mặt của Bạc Hạc Hiên vẫn như thường, giọng điệu thờ ơ: "Xem ra anh không kinh thường sự giúp đỡ rồi, vậy thì cúp máy đây." Bạc Hạc Hiên ngay lập tức kết thúc cuộc gọi.
Sở Thánh Kỳ nhìn chằm chằm điện thoại: "???!"
"Mẹ kiếp!"
Anh có nhất thiết phải cúp máy một cách quyết đoán như vậy không?
Thái tử gia họ Sở tức giận đến mức muốn đánh đập nát điện thoại.
Anh ta giơ tay lên, nghiến răng nghiến lợi một hồi rồi sau đó lại gọi lại.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Anh ta hạ giọng và nói một cách ngoan ngoãn:
"Anh ta bị giam giữ ở trại tạm giam Dân Tây."
Người đàn ông ở đầu dây bên kia khẽ ừ một tiếng.
"Tôi sẽ cho người tới đưa Lý Kỳ ra."
Sở Thánh Kỳ cau mày: "Anh muốn thả anh ta ra ư? Không, anh nghĩ nhốt anh ta trong trại tạm giam sẽ nguy hiểm sao?"
“Đều nguy hiểm đối với người khác và bản thân anh ta.” Bạc Hạc Hiên không giải thích quá nhiều.
Giọng của Khương Mạn truyền đến: "Bây giờ quan trọng không phải là Lý Kỳ, mà là những người từng tiếp xúc với Lý Kỳ. Anh ta là thành viên của hiệp hội võ thuật quốc gia, đúng không?"
“Đúng vậy.” Vẻ mặt Sở Thánh Kỳ trở nên nghiêm trọng: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Có phải các người biết tại sao Lý Kỳ lại trở nên như vậy, đúng không?”
"Lý Kỳ đã xảy ra chuyện gì, chúng tôi chưa nhìn thấy anh ta nên không thể phán đoán được, nhưng tốt nhất là anh gửi video trận đấu của anh ta qua đây."
"Đợi một chút." Sở Thánh Kỳ nói xong, dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Kết bạn WeChat nhé."”
Khương Mạn mở WeChat ra và thấy lời mời kết bạn của Sở Thánh Kỳ .
Sau khi cô chấp nhận kết bạn thì có một đoạn clip được gửi tới.
Đó là quá trình thi đấu của Lý Kỳ với người khác, sau khi thấy anh ta dùng hai tay tách đầu đối thủ ra khỏi cơ thể, Khương Mạn cau mày.
"Cái lưới này thật sự càng quăng càng lớn rồi..."
Sở Thánh Kỳ nghe thấy cô lẩm bẩm: "Lưới gì cơ?"
Khương Mạn chọn cách diễn đạt: "Hiện tại tình trạng của Lý Kỳ và Vương Tuệ Kỳ có vẻ tương tự nhau."
"Có người đã đưa một lô thuốc tiêm thẩm mỹ vào giới giải trí, anh có thể hiểu đó là một loại thuốc về gen."
"Dựa vào các phương pháp thông thường hiện nay, không thể điều tra ra người tiêm loại thuốc đó sẽ có vấn đề gì."
“Thuốc về gen?” Sở Thánh Kỳ nghe mà không hiểu gì, anh ta bất giác phá lên cười: “Đó là thứ quái quỷ gì vậy?
"Tình hình chính là như vậy. Dù sao trong làng giải trí cũng như vậy. Về phần phía các anh... Có lẽ mánh khóe mà đối phương dùng không phải là 'loại thuốc tiêm thẩm mỹ' đó."
Sở Thánh Kỳ suy tư rồi nói: “Tôi biết con người Lý Kỳ, anh ta là người trung thực và thật thà. Nói anh ta đã tiêm thuốc vì muốn giành chiến thắng trong trận đấu thì là chuyện không thể nào.
Không có nhiều người có thể khiến Sở Thánh Kỳ đứng ra bảo đảm như thế này.
Lý Kỳ là học trò của ông Sở, không quá khi nói anh ta là con nuôi.
Ông Sở rất nghiêm khắc, đặc biệt là trên phương diện võ học. Hầu hết trong xương tủy của người luyện võ đều có sự bền bỉ và bất khuất.
“Trước mắt, hãy kiểm tra xem trong khoảng thời gian gần đây anh ta đã uống thứ gì.” Bạc Hạc Hiên nói: “Ví dụ, vitamin hoặc những thứ tương tự”.
Sở Thánh Kỳ đã hiểu.
Có rất nhiều người cũng uống chắc loại thực phẩm chức năng như vitamin.
Nếu vấn đề nằm ở chỗ đó thì phạm vi sẽ rất rộng và sự tác động sẽ vô cùng lớn.
“Chuyện này có liên quan gì đến nhà bác cả họ Khương à?”Sở Thánh Kỳ hỏi.
“Trước tiên, anh hãy điều tra kỹ những người trong hiệp hội võ thuật và những người xung quanh Lý Kỳ.” Khương Mạn nói: “Anh biết nếu chuyện thuốc gen bị lộ sẽ gây ra sự hoảng sợ lớn như thế nào mà.”
Hơn cả sự hoảng sợ, nói xã hội trở nên bất ổn cũng không quá!
Dù muốn vạch trần thì cũng phải tìm ra kẻ đứng sau! Bây giờ mà làm to chuyện lên thì sẽ cho đối phương cơ hội để dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ.
"Tôi biết rồi." Sở Thánh Kỳ cúp điện thoại.
Việc đầu tiên là anh ta xông vào phòng ông Sở, tìm tất cả các loại thuốc ông ấy đã uống gần đây, sau đó đến phòng bà nội để tìm một vòng.
Anh ta mang theo một túi thuốc lớn, vội vàng đi ra ngoài, tới hiệp hội võ thuật quốc gia để tìm ông nội.
"Anh, anh đi đâu vậy?" Mãnh Sơn Sơn hét lên.
Sở Thánh Kỳ dừng lại, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói với anh ta: "Gần đây trường của em có trend gì kỳ lạ không?"
“Cái gì cơ?” Mãnh Sơn Sơn có vẻ bối rối.
"Ví dụ, tiêm thẩm mỹ, thực phẩm chức năng v.v., ăn có thể làm cho con người lớn hơn và khỏe hơn."
Mãnh Sơn Sơn cảm thấy có phải anh họ mình bị ngốc rồi không.
"Hình như không có... dù sao thì em cũng chưa nghe nói đến chuyện đó."
Sở Thánh Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cảnh cáo anh ta: "Em ngoan ngoãn một chút, đừng đi làm mấy cái làm đẹp gì đó đấy."
Mãnh Sơn Sơn nhìn theo bóng lưng của anh ta, ôm lấy khuôn mặt đẹp trai của mình, phẫn nộ nói:
"Người đẹp trai ngời ngời như mình mà còn cần phải thẩm mỹ sao?!Anh họ, anh đang coi thường ai chứ?!
May mắn thay, Sở Thánh Kỳ đã đi xa không nghe thấy lời nói không biết xấu hổ của anh ta. Nếu không, Sở Thánh Kỳ nhất định sẽ tháo bánh xe của Mạnh Sơn Sơn ra! Từ siêu xe biến thành xe ba bánh!
……Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn cũng không chậm trễ. Họ đi đến ngoài đồn cảnh sát, ngay sau đó đã có người mang ra cho họ hồ sơ liên quan đến đứa trẻ rơi từ tòa nhà xuống.
Tốc độ của việc đi cửa sau này cực nhanh.
"Đứa trẻ sau khi rơi từ tòa nhà xuống thì luôn hôn mê, hiện đang ở bệnh viện."
"Mẹ của đứa trẻ làm việc ở tòa nhà văn phòng đó. Khi xảy ra chuyện, thang máy trong tòa nhà văn phòng gặp trục trặc. Cô ấy đã đưa đứa trẻ đi xuống bằng cầu thang bộ".
"Giữa đường, cô ấy nhớ ra mình để quên thứ gì đó nên bảo con đứng đợi ở lối cầu thang còn mình quay lại lấy đồ, sau đó thì xảy ra chuyện."
"Trùng hợp là khi xảy ra chuyện camera giám sát ở cầu thang bộ bị hỏng, xích an toàn của cửa sổ cũng bị đứt."
"Từ việc kiểm tra dấu vết tại hiện trường cho thấy, nghiêng về khả năng đưa trẻ tự nhảy lầu nhiều hơn".
Đây là những tài liệu được ghi trên hồ sơ.
"Hiện tại, để biết được việc ngã là do có người tạo ra hay là ngẫu nhiên thì mấu chốt vẫn là đứa trẻ đó."
Bạc Hạc Hiên gật đầu: "Phía bệnh viện có người canh giữ."
Anh ngập ngừng: "Em muốn đến gặp đứa trẻ đó à?"
Lời của Bạc Hạc Hiên nói không quá thẳng thắn, nếu thể chất không phải gặp vấn đề gì nghiêm trọng thì Khương Mạn sẽ có cách để khiến đứa trẻ đó tỉnh lại.
“Đối phương đã có hành vi vi phạm cho nên đương nhiên chúng ta chỉ có thể dùng thủ đoạn.” Khương Mạn nhướng mày.
"Gần đây em ăn rất nhiều, siêu năng lực tràn đầy!"
Bạc Hạc Hiên mỉm cười, lái xe đến bệnh viện.
Ngay khi sắp đến bệnh viện thì có một cuộc điện thoại khác gọi đến. Nhìn người gọi tới, Khương Mạn có chút ngạc nhiên.
"Điềm Điềm?"
"Chị ơi, chị và Bạc tiểu tam còn ở Thành Đô không ạ? Em có một chuyện nan giải muốn nhờ chị giúp."