Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 364-365
Chương 364: Ai cứu tôi với
Quả thực Khương Tiểu Bảo cũng không chắc chắn nên vừa xuống đến nơi cậu ta đã tìm Khương Vân Sênh ngay.
"Sao vậy?"
Khương Tiểu Bảo kể chi tiết lại cảnh giao hàng vừa rồi.
"Giọng nói của chị gái đó nghe rất kỳ lạ, có vẻ rất sợ hãi, lấy đồ ăn mà còn không dám mở hết cửa."
"Bây giờ người ta đều sử dụng ví điện tử, nhưng chị ấy lại đưa tiền mặt cho em và nói rằng mình không có điện thoại di động? Nếu không có điện thoại thì sao có thể đặt đồ ăn được?"
"Bao thuốc đó rõ ràng chỉ có 10 tệ, nhưng chị ấy đã đưa cho em 95 tệ..."
Khương Tiểu Bảo nhíu mày: "Mà còn nhấn mạnh 95 chứ không phải chín mươi lăm mà là 95, bảo em phải đếm kỹ."
"Ngoài ra, sau khi chị ấy đóng cửa, em nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, giống như tiếng sợi dây xích kéo trên mặt đất..."
“95?” Đồng tử Khương Vân Sênh nhíu chặt lại: “95 ... Cứu tôi?!
Cách phát âm số 9 và số 5 khi ghép lại trong tiếng Trung gần giống với từ cứu tôi.
Hai người nhìn nhau, dựng tóc gáy. Khương Tiểu Bảo vô thức muốn nhìn lên cửa sổ của ngôi nhà đó.
"Đừng làm gì cả." Khương Vân Sênh vội vàng ngăn lại, cởi mũ bảo hiểm ra, giả vờ vặn vẹo cổ rồi nhanh chóng nhìn lướt qua cửa sổ tầng tám.
Rõ ràng là ban ngày nhưng rèm cửa vẫn kéo lại, nhưng ở mép cửa sổ có một khe hở khoảng vài cm, chỉ đủ cho một mắt liếc nhìn.
Tối đen như mực giống như vực thẳm. Trong bóng tối đó có một con mắt đang rình mò.
Cho dù thị lực của Khương Vân Sênh có tốt đến đâu cũng không thể nhìn rõ đôi mắt ẩn trong bóng tối từ một khoảng cách xa như vậy.
Nhưng trong lúc giả vờ vặn vẹo cổ, anh ta đã nhìn thấy rèm cửa trên tầng tám chuyển động! !
Rèm cửa được làm từ sợi hóa học đã rất cũ kỹ, có một chút tác dụng phản quang, dù chỉ khẽ động đậy cũng khiến người ta dễ dàng nhận ra.
Khương Vân Sênh hít một hơi.
Vừa rồi, bên cạnh cửa sổ quả nhiên có ai đó! Người đó vẫn đang canh chừng họ!
Nếu suy đoán của Khương Tiểu Bảo là đúng, e rằng vừa rồi cô gái đó đang cầu cứu, không chừng tính mạng của cô ta đang gặp nguy hiểm!
95 tệ, tiếng xích, ánh mắt canh chừng phía sau cửa sổ … Chắc chắn là có vấn đề!
Khương Tiểu Bảo muốn ngẩng đầu lên, nhưng giọng nói bình tĩnh của Khương Vân Sênh đột nhiên vang lên: "Đừng nhìn lên!"
"Trên đó có người đang theo dõi chúng ta."
Cổ của Khương Tiểu Bảo ngay lập tức cứng lại.
"Chúng ta giả bộ rời đi trước, đừng làm kinh động đến phía trên, nhanh lên!"
Cậu ta gật đầu một cách gượng gạo.
Khương Vân Sênh nhanh chóng bước đến chiếc xe điện rồi cùng Khương Tiểu Bảo giả vờ rời đi.
PD vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra nên chỉ có thể nhanh chóng đi theo.
Sau khi bóng dáng ba người họ biến mất. Trong một ngôi nhà cũ trên tầng tám.
Một bóng người rời khỏi phía cửa sổ, dáng vẻ người đàn ông nhếch nhác, quần áo trên người giống như đã mười mấy ngày không thay. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong góc, hơi thở anh ta thở ra mang theo mùi hôi của rượu lên men trong miệng.
Anh ta hút một điếu thuốc và sải bước về phía góc tường.
Người phụ nữ cuộn mình co rúm lại ở một góc của phòng khách, chân bị trói bằng xích sắt. Thấy người đàn ông đi tới, theo phản xạ có điều kiện, cô ta ôm đầu, không kiềm chế được sự sợ hãi mà run lên.
"Đừng, đừng đánh tôi, làm ơn tha cho tôi đi ... tha cho tôi đi ..."
“Đồ khốn kiếp!” Người đàn ông túm tóc người phụ nữ một cách thô bạo, buộc cô ta phải ngẩng đầu lên.
" Cứ có cơ hội là cô lại ve vãn đàn ông đúng không! Đồ đĩ điếm chết tiệt! Tất cả đàn bà đĩ đều đáng chết!"
"Ai cho phép cô coi thường tôi! Mẹ kiếp, tôi giết chết cô!"
Khuôn mặt bị bầm dập để lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi. Người phụ nữ đó tên là Lý Hân Nguyệt, cô ta là người thuê ngôi nhà này. Còn người đàn ông trước mặt chính là chủ nhà - Dương Hổ.
Lý Hân Nguyệt chỉ là một người tỉnh lẻ bình thường, với mức lương vài nghìn tệ mà có thể tồn tại ở Bắc Thành là quá khó.
Cô ta đã từng sống ở tầng hầm, một căn phòng ngăn chỉ có một chiếc giường nên khi thấy quảng cáo cho thuê nhà ở ghép giá rẻ trên mạng, cô ta đã ký hợp đồng ngay mà không cần suy nghĩ.
Khi mới chuyển đến, cô ta cũng cảnh giác, sau khi ở chung được ba tháng, chủ nhà Dương Hổ ngoại trừ có chút lầm lì thì không thấy có điểm gì bất thường.
Hơn nữa, Dương Hổ cũng không sống ở đây liên tục mà chỉ thỉnh thoảng mới đến nên Lý Hân Nguyệt cũng không quá để tâm.
Cho đến một ngày nọ… Cô ta và bạn trai cãi nhau và chia tay, nhất thời cô không để ý, cửa phòng vốn đã khóa trái lại thì bị người từ bên ngoài mở ra!
Dương Hổ xông đến như một ác quỷ, lao vào đánh cô ta bất tỉnh.
Khi tỉnh lại thì chuyện đã thành ra như thế này, cô ta đã bị Dương Hổ tịch thu tất cả các công cụ liên lạc.
Thậm chí còn xé hết quần áo và trói cô ta lại như một con chó để ngăn cô ta chạy trốn!
Lúc đầu, Lý Hân Nguyệt cũng nghĩ đến việc cầu cứu sự giúp đỡ từ bên ngoài, cô ta cố gắng hét lên để thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng tòa nhà cũ này được coi là một tòa nhà sắp đổ. Xung quanh bốn phía đều đang thi công và trên tầng tám chỉ còn có một số hộ gia đình.
Mỗi lần, Lý Hân Nguyệt chưa kịp gây ra động tĩnh lớn thì đã bị Dương Hổ ngăn lại và đổi lấy một trận đánh nhừ tử!
Cô ta đã bị giam cầm bảy ngày rồi! Lý Hân Nguyệt đã sử dụng hết các cách có thể, cơ hội cầu cứu lần này có lẽ cũng là lần cuối cùng ...
Hai ngày qua cô ta tỏ ra rất ngoan ngoan, Dương Hổ buông lỏng cảnh giác, cộng thêm anh ta hút thuốc xong rồi lại uống rượu nên mới để cho Lý Hân Nguyệt dùng điện thoại để đặt đồ ăn và tiện ship thuốc lá tới.
Tuy nhiên, trong suốt quá trình này, anh ta vẫn luôn theo dõi Lý Hân Nguyệt để phòng trừ cô ta báo cảnh sát.
Tiền mua thuốc lá cũng là của cô ta, vốn Dương Hổ mắc nợ cờ bạc nên nghèo không có một xu dính túi. Đó là lý do tại sao Lý Hân Nguyệt mới dám tận dụng cơ hội để cầu cứu!
Trận đòn vẫn tiếp tục, Lý Hân Nguyệt ôm đầu, cuộn tròn trên mặt đất để cố gắng bảo vệ những bộ phận dễ bị tổn thương trên cơ thể.
Nhưng rất đau… Thật sự rất đau, thật sự rất đau ... đau đến mức sắp chết rồi...
Dương Hổ lại bắt đầu phát điên rồi, anh ta trút nỗi hận thù thế gian và phụ nữ lên cơ thể của cô ta...
Tiếng xích cọ vào đất xen lẫn tiếng van xin của người phụ nữ.
"Đồ đĩ, thấy tên shipper giao đồ ăn đẹp trai nên không thể nhịn nổi nữa phải không? Con đĩ, tôi đánh chết cô.."
Lý Hân Nguyệt thở thoi thóp bị anh ta túm tóc lôi vào phòng vệ sinh, nước mắt lưng tròng nhưng cô ta chẳng còn sức để khóc nữa...
Ánh sáng của thế giới đang vụn vỡ và mờ dần trước mắt cô, đôi mắt của cô ngày càng nặng trĩu, hy vọng duy nhất còn lại đang từ từ sụp đổ.
Cô ta không hiểu tại sao Dương Hổ lại đối xử với mình như thế này…
Cô ta không hiểu tại sao một người sống tốt và chăm chỉ làm việc như mình lại gặp phải chuyện như vậy…
Cô ta không hiểu ... tại sao thế giới này lại như vậy...
Cứu tôi… Ai đó cứu tôi với...
Cô ta thực sự không muốn chết ...
……Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Đám người Khương Vân Sênh không hề rời khỏi khu dân cư, bọn họ dừng lại ở một góc mà từ trên tầng tám không thể nhìn thấy được.
Khi PD đang định hỏi, Khương Vân Sênh lập tức che camera lại.
"Tắt livestream! Ngay lập tức!"
PD không biết tại sao, nhưng cũng sợ hãi trước giọng nói nghiêm nghị của Khương Vân Sênh.
Anh ta tắt máy quay, cư dân mạng trong livestream không khỏi sửng sốt.
(Ôi! Có chuyện gì vậy?)
(Vừa rồi giọng của đạo diễn Khương thật đáng sợ, đã xảy ra chuyện gì vậy?)
PD: "Đạo diễn Khương, sao vậy?"
Khương Vân Sênh giải thích về tình hình ngắn gọn, mặt PD biến sắc.
"Bây giờ chúng ta không chắc chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ vừa đặt đồ ăn kia. Nếu số 95 là tín hiệu cầu cứu thì chắc chắn bây giờ cô ấy đang gặp nguy hiểm."
Khương Vân Sênh hít sâu một hơi: "Đề phòng lỡ như mười lăm phút sau chúng tôi vẫn chưa xuống thì anh hãy lập tức báo cảnh sát."
"Tiểu Bảo và tôi sẽ lên đó và gõ cửa. Nếu không có nguy hiểm thì tốt nhưng nếu có nguy hiểm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để câu giờ."
PD nhanh chóng gật đầu, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải tình huống như vậy nên lúc da đầu đã trở nên tê dại.
"Hãy thông báo cho đạo diễn Lý, gopro livestream vừa rồi mà Tiểu Bảo đeo, nói không chừng có một số cư dân mạng đã nhận thấy vấn đề rồi."
"Bây giờ là thời đại công nghệ thông tin, tin tức lan truyền rất nhanh. Nếu tên du côn đó tình cờ xem được livestream hoặc lướt Internet rất có thể sẽ khiến anh ta kích động!"
"Tất nhiên, đây đều là suy đoán của tôi. Thời gian cấp bách, không nói nhiều nữa."
Khương Vân Sênh nhanh chóng cởi bỏ quần áo đồng phục và mũ bảo hiểm trên người ra.
Lúc này, hai người không tìm được thứ gì để tự vệ nên Khương Tiểu Bảo nhặt một cục đá trên mặt đất lên. Không cần biết nó hữu ích hay không, cứ mang theo đã.
Cả hai hướng mắt về phía cửa sổ tầng tám rồi âm thầm quay lại, sau khi vào hành lang, cả hai lao thẳng lên tầng tám với tốc độ nhanh nhất có thể.
……
Trong phòng vệ sinh.
Lý Hân Nguyệt thở thoi thóp, ngã xuống đất, trán bắt đầu chảy máu, gần như không còn chút sức sống nào.
Dương Hổ ngồi ở bên cạnh, cơ mặt co rút một cách kỳ lạ: "Chết ... chết rồi à?"
"Ha ha, chết rồi ... chết cũng tốt, đồ đĩ đều đều đáng chết ... tất cả đều đáng chết ..."
Anh ta đứng dậy, đôi mắt thất thần, nụ cười méo xệch và gớm ghiếc.
"Những người có lỗi với tôi đều đáng chết, thế giới này đều đáng chết..."
Dương Hổ lao vào bếp, vặn gas lên, lấy xăng đã chuẩn bị sẵn để đổ xuống nền nhà thì bỗng có tiếng gõ cửa.
"Xin chào, tôi là nhân viên giao hàng vừa rồi. Hình như tôi đã giao nhầm đồ. Làm phiền anh/ chị có thể mở cửa để lấy lại được không?"
Dương Hổ nhìn thẳng về phía cánh cửa sắt, từng bước từng bước đi tới.
Anh ta nhìn chằm chằm vào cửa và nhìn ra ngoài qua cái lỗ trên của.
Dần dần, khóe miệng anh ta hé mở, nụ cười càng ngày càng điên cuồng.
"Trông thật sự đẹp trai đó chứ..."
"Những tên dùng khuôn mặt đẹp để quyến rũ phụ nữ đều đáng chết..."
"Các người đều đáng chết !!!"
Đột nhiên, anh ta thu nụ cười quái đản và gớm ghiếc của mình lại rồi nhét chai xăng vào cạp quần.
Dương Hổ hào phóng mở cửa, nhìn thẳng vào Khương Tiểu Bảo đang ở ngoài cửa.
"Cậu là chàng trai vừa ship đồ ăn à? Cậu đến thật đúng lúc. Bệnh động kinh của vợ tôi lại tái phát. Làm phiền cậu giúp tôi khiêng cô ấy xuống dưới với!"
Dương Hổ tỏ ra lo lắng giống như nhìn thấy cứu tinh, cúi người hoảng hốt như một kẻ yếu ớt đáng tin cậy.
Khương Tiểu Bảo trở tay không kịp, tỏ ra choáng váng. Ơ, sao không giống như trong tưởng tượng nhỉ?
Ngay lúc cậu ta đang sững sờ thì đã bị Dương Hổ kéo vào nhà.
Khương Vân Sênh đang núp sau cánh cửa, nhưng khi thấy vậy thì kêu lên.
"Tiểu Bảo!"
Dương Hổ không ngờ vẫn có một người nữa đang trốn, khóe mắt anh ta giật giật, rồi lập tức đóng sập cửa lại.
Khương Tiểu Bảo sửng sốt: "Anh làm gì vậy?!"
Dương Hổ nhìn cậu ta cười nửa miệng.
"Cứu ... Cứu tôi với ..." Một tiếng kêu cứu yếu ớt vang lên.
“Là chị gái vừa rồi” Khương Tiểu Bảo vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, nhìn thấy Lý Hân Nguyệt nằm trên vũng máu, cậu ta vô cùng kinh hãi.
Ngoài cửa, Khương Vân Sênh đang điên cuồng đập cửa.
Anh ta nhấc điện thoại gọi cho PD: "Báo cảnh sát! Báo cảnh sát ngay lập tức !!"
Bên trong phòng vệ sinh.
Khương Tiểu Bảo cố gắng nâng Lý Hân Nguyệt lên, nhưng phát hiện ra rằng ở chân cô ta còn có một sợi dây xích, một đầu còn lại bị buộc vào phía dưới của bồn cầu.
Ngay sau đó, bên ngoài vang lên tiếng cười quái dị và điên cuồng, kèm theo mùi hắc xộc thẳng vào mũi.
Khương Tiểu Bảo lao ra khỏi phòng vệ sinh.
Dương Hổ không ngừng đổ thứ gì đó lên mặt đất, chất lỏng nhanh chóng bốc hơi. Đó là… xăng! ! !
“Anh điên rồi sao, anh đang làm gì vậy ?!” Mặt Khương Tiểu Bảo tái đi vì kinh hãi.
Trên tay Dương Hổ cầm chiếc bật lửa, anh ta cười toe toét: "Đĩ và gian phu của đĩ ... đều đáng chết !!"
"Các người chết đi!!!"
Trong tích tắc, bọn lửa bùng cháy giống như một con rắn độc ác bò ra từ địa ngục, cuốn lấy toàn bộ ngôi nhà.
Một tiếng nổ lớn vang lên. Toàn bộ tòa nhà dường như đang rung chuyển.
Khói đen bốc lên nghi ngút, khí gas trong bếp phát nổ và cộng thêm xăng đổ xuống nên nhà khiến ngọn lửa bùng cháy trong chớp mắt.
Bên ngoài khu dân cư, mặt PD tái đi, xung quanh anh ta đều là những tiếng la hét.
Anh ta vừa gọi điện báo cảnh sát, nhìn thấy cảnh tượng này anh ta gần như ngạt thở, run rẩy gọi điện thoại báo cháy.
Một bóng người từ trên phố lao tới, băng qua chướng ngại vật này đến chướng ngại vật khác.
PD không thể tin được: "Khương... Khương Mạn..."
Tại sao Khương Mạn lại xuất hiện ở đây? Không cô đang ở chỗ của Tang Điềm sao? !
Khương Nhuệ Trạch đi theo phía sau Khương Mạn.
Bởi vì bị bắt quả tang, Khương husky cũng không còn mặt mũi ở lại đó nên anh ta đã cùng với Khương Mạn đi tìm Khương Vân Sênh.
Hai người sắp đến nơi, nhưng phát hiện livestream của Khương Vân Sênh bị ngắt giữa chừng.
Khương Mạn xem đoạn phát lại, lập tức phát hiện có gì đó không ổn, ở ngã tư đang tắc đường nên cô đã cùng với Khương Nhuệ Trạch nhảy khỏi xe và chạy tới đây.
"Anh hai tôi và Khương Tiểu Bảo đâu?!!"
PD định thần lại và hét lên: "Trên tầng !!Đạo diễn Khương và Bảo nhi gia lên đó cứu người rồi!!"
Cấu trúc lối vào của ngôi nhà không hợp lý chút nào. Vị trí bếp sát với cửa, ngọn lửa do nổ khí gas trực tiếp khiến cánh cửa biến dạng.
Khói dày bốc lên cuồn cuộn, cánh cửa sắt bị thiêu đến nóng hầm hập, ngọn lửa theo kẽ hở lan ra ngoài và hệ thống dây điện cũ kỹ kêu lên cành cạch.
Khương Vân Sênh bị tiếng nổ lớn làm cho chóng mặt, choáng váng đến mức suýt ngã xuống đất.
Sau khi định thần lại, nước mắt chảy ràn rụa vì khói đặc, không ngừng ho sặc sụa, anh ta cởi áo ra muốn túm lấy cánh cửa sắt.
Khoảnh khắc anh ta chạm vào cánh cửa thì có một tiếng hét lớn vang lên:
"Anh hai, cẩn thận !!"
Khương Mạn túm lấy tay Khương Vân Sênh, kéo anh ta đi xuống.
Cánh cửa sắt đổ rầm xuống đất, ngọn lửa lớn từ trong nhà bùng lên giống như núi lửa phun trào. Nếu có người đứng ở cửa, lúc đó nhất định sẽ bị cuốn vào ngọn lửa, vô cùng nguy hiểm!
Toàn thân Khương Vân Sênh ướt đẫm mồ hôi, nếu như Khương Mạn không tới, vừa rồi anh ta không chết thì cũng đã bị bỏng nặng rồi!
Ngay sau đó, anh ta tỉnh táo lại, lo lắng nói: "Tiểu Bảo! Tiểu Bảo còn ở bên trong!"
"Các anh mau đi xuống đi! Em vào trong đó cứu người!" Ánh mắt Khương Mạn nghiêm nghị: "Em không sợ lửa, các anh đừng vào nếu không sẽ rất phiền phức!"
Nói rồi, Khương Mạn nhanh chóng lao vào biển lửa.
Khương Nhuệ Trạch và Khương Vân Sênh đều lo lắng không thôi, nhưng ngọn lửa trong nhà quá dữ dội, nếu bọn họ vào trong thật sự sẽ càng thêm hỗn loạn!
"Chúng ta xuống dưới trước đi, em gái có khả năng khống chế lửa nên có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu."
Khương Vân Sênh bình tĩnh lại, kéo Khương Nhuệ Trạch chạy xuống dưới, đầu óc nhanh chóng hoạt động.
"Đây là tòa nhà cũ với các đường ống bên trong đều lỗi thời. Vụ nổ vừa rồi là do khí gas gây ra nên rất có thể sẽ cháy lan ra."
"Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không chút nữa chúng ta mà bị mắc kẹt ở hành lang sẽ càng gây thêm phiền phức cho Tiểu Mạn!!"
Cả hai nhanh chóng lao xuống.
Khi đi qua tầng năm, họ nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ. Hai anh em nhìn nhau.
"Có một đứa trẻ đang khóc?"
"Trong nhà này không có ai?!!"
Khi Khương Nhuệ Trạch đi lên, những người sống trong tòa nhà đều đã chạy ra ngoài. Lúc này cũng không có động tĩnh gì, chỉ có thể là trong nhà không có ai.
Khi có vài đốm lửa từ trên tầng rơi xuống, Khương Vân Sênh nhìn thấy khói đen bốc ra từ cánh cửa sắt, mặt anh ta biến sắc.
"Không, đó chắc là khói đi từ các đường ống trong nhà bếp hoặc phòng vệ sinh xuống."
“Khốn kiếp!” Khương Nhuệ Trạch chạy tới giữa cầu thang liếc mắt nhìn: “Ban công không có cửa sổ chống trộm, em sẽ trèo qua đó, anh hai, anh mau xuống gõ cửa lần nữa xem còn có ai bị kẹt trong nhà không?!"
"Lửa cháy lan quá nhanh, khi chúng ta qua đó, chỗ ngã ba đã bị chặn lại Xe cứu hỏa sẽ không tới kịp đâu, nhanh lên !!"
Hai anh em không dám chậm trễ.
Trên tầng tám.
Nơi cháy nghiêm trọng nhất, toàn bộ căn nhà giống như đang bị ngọn lửa nuốt chửng.
Sau khi Khương Mạn xông vào thì nhìn thấy một bóng người toàn thân đầy lửa như một ác ma đang gào thét lăn lộn.
Trong nhà khói bốc lên ngùn ngụt khiến người ta khó thở.
Bóng người như ác quỷ đó thấy Khương Mạn thì gào thét rồi lao về phía cô vừa như muốn kéo cô vào biển lửa vừa như muốn tìm kiếm cơ hội sống.
Trong căn nhà chật hẹp đều là lửa khiến cô không biết lai lịch của người này như thế nào.
Nếu không phải Khương Tiểu Bảo và người phụ nữ cầu cứ thì chỉ có thể là tên côn đồ đó!
Cô dùng một chân hất người đàn ông đó xuống đất khiến anh ta ngất xỉu.
Dường như có một rào cản vô hình xung quanh cơ thể cô và ngọn lửa không thể làm tổn thương cô dù chỉ là nhỏ nhất.
Trước mắt, từ xa đến gần đều là lửa nên không thể đi tìm từng phòng một.
Khương Mạn hít sâu một hơi, đưa tay vào trong lửa và kiểm soát ngọn lửa!
Cô cũng không thành thạo siêu năng lực điều khiển lửa cho lắm nhưng trong trường hợp này cô chỉ có thể thử mạo hiểm một chút.
Trong phút chốc, toàn thân cô như bị nấu chín, da đỏ như tôm khô.
Ngọn lửa cháy đến toàn bộ cánh tay của cô, ngọn lửa dường như đã lan sâu vào huyết quản và tràn vào trong cơ thể cô.
Nỗi đau cực lớn giống như muốn thiêu rụi tất cả cơ, xương và thịt, vẻ mặt của Khương Mạn đã trở nên vô cùng dữ tợn.
Ngọn lửa bên trong ngôi nhà đang yếu dần với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Hai mắt cô sáng lên, như phát hiện ra thứ gì đó, đột nhiên đứng dậy, dùng nắm đấm tay phải đập mạnh vào tường phòng khách.
Bùm bùm bùm!
Bức tường bị đập thành một cái hố sâu, ống nước trong tường bị vỡ ra, nước nhanh chóng phun ra ngoài.
Phần lớn ngọn lửa đã bị cô dùng siêu năng lực để nuốt chửng.
Khương Mạn nhanh chóng tìm người. Tai cô khẽ động và nghe thấy một vài tiếng động.
Cô lao tới cửa phòng vệ sinh và dùng một chân đá vào cánh cửa đã khóa từ bên trong. Khói từ trong phòng vệ sinh bốc ra nghi ngút.
Khương Mạn chạy đến và thấy Khương Tiểu Bảo đang ngồi nằm trên mặt đất, cậu ta dùng khăn đã tẩm ướt che miệng, mũi của mình và Lý Hân Nguyệt lại.
Mắt cậu ta mờ đi, có vẻ như đã hít phải quá nhiều khói và sắp ngất đi.
"Chị, chị ơi…"
Khi nhìn thấy Khương Mạn xông vào, Khương Tiểu Bảo còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Cậu ta thực sự cho rằng hôm nay mình xong đời rồi...
"Che kín miệng lại, đừng nói chuyện!"
"Tôi đưa cậu ra ngoài!" Khương Mạn nhanh chóng xông vào.
"Cứu ... cứu người ... cô ấy bị xích rồi..."
Khương Mạn liếc mắt nhìn sợi xích trên chân Lý Hân Nguyệt, dùng hai tay nắm lấy rồi giật mạnh, sợi xích dày đến ba ngón tay đã bị cô dễ dàng kéo đứt.
Khương Tiểu Bảo mở to mắt … là đã hít quá nhiều khói nên mình bị ảo giác à?
Cậu ta còn chưa kịp suy nghĩ thì ngay sau đó, Khương Mạn đã vác cậu ta và Lý Hân Nguyệt lao ra ngoài.
Thời gian không đợi một ai, vừa rồi cô chỉ tạm thời khống chế ngọn lửa, nếu không chạy nhanh thì nó sẽ tiếp tục cháy!
Khi đi qua phòng khách, có một bàn tay nắm lấy mắt cá chân của cô.
Đó là Dương Hổ - người đã bị cháy đến không thể nhận ra ... Anh ta thực sự vẫn còn thở!
"Cứu,… cứu tôi với…"
"Anh ta ... anh ta là ..." Khương Tiểu Bảo bị Khương Mạn vác trên vai nên khi nói cũng rất khó khăn.
Cậu ta muốn cô mặc kệ người này! Đây là kẻ xấu, là tên côn đồ! Chính tên khốn này đã phóng hỏa!
Không đợi cậu ta nói hết câu, Khương Mạn đã rút chân ra khỏi tay Dương Hổ, tỏ vẻ thờ ơ rồi trực tiếp đá anh ta vào tường.
"Đồ ngáng đường."
Khương Tiểu Bảo: (๑ŐдŐ) b! ! !
……Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Do ở ngã tư tắc đường, cộng thêm các tuyến đường gần đó đang sửa chữa nên các xe cứu hỏa, xe cứu thương và xe cảnh sát đều bị chậm trễ.
Khương Nhuệ Trạch đã giải cứu thành công bé gái ở tầng 5 rồi và đi xuống dưới.
"Cháu gái, cháu ngoan của ta..."
"Bà nội ơi!"
Bà lão chạy về phía trước khóc lóc, cô bé cũng vội chạy đến sau khi nhìn thấy người thân của mình.
Những người xung quanh vỗ tay tán thưởng, khi Khương Nhuệ Trạch chọn cách trèo qua tường cứu người đã có rất nhiều người chứng kiến.
Lúc này, trên mặt anh ta cũng bị dính khói đen, ánh mắt lo lắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong đám đông.
"A Trạch!"
Nhìn thấy Khương Vân Sênh, Khương Nhuệ Trạch vội vàng chạy tới: "Em gái đâu! Con bé đã xuống chưa?"
Khương Vân Sênh lắc đầu, sắc mặt Khương Nhuệ Trạch khó coi, lại muốn quay lại đám cháy.
"Chàng trai, đám cháy bên trong quá lớn, anh không được lên đó nữa! Đã có lực lượng cứu hỏa chuyên nghiệp đến dập lửa rồi, anh đừng kích động!"
"Xin hãy phối hợp với chúng tôi và rút lui ra khu vực an toàn."
"Không được! Em gái tôi vẫn ở tầng tám, con bé vẫn đang ở trên đó cứu người!!" Khương Nhuệ Trạch không hề nghe lời.
Vẻ mặt của người lính cứu hỏa thay đổi, vẫn có người chưa xuống sao?
Vẫn còn điểm cháy ở tầng tám ư?!
"Đội viên chú ý, trên tầng tám vẫn còn có người bị mắc kẹt!"
Ngay khi người lính cứu hỏa vừa dứt lời, trong đám đông vang lên tiếng ồn ào.
"Ôi trời ơi!!"
"Quá dũng cảm?! Người chị em này cứu một lúc hai người sao?"
"Ôi trời, lực sĩ à? !! Mỗi tay một người? !!"
Ngọn lửa vẫn chưa được dập tắt.
Khương Mạn vác theo hai người lao ra khỏi tòa nhà, những người xung quanh đều nhìn cô với ánh mắt như đang nhìn một người phụ nữ mạnh mẽ với cánh tay sắt!
Ngay cả những người lính cứu hỏa cũng sững sờ.
Sức mạnh của cánh tay này ...
Hay lắm! Không chuyển gạch thì thật là có lỗi với xã hội! !
Khương Mạn thả Khương Tiểu Bảo ra, ôm lấy Lý Hân Nguyệt rồi từ từ đặt xuống, hét lên với nhân viên y tế đang ở cách đó không xa:
"Mau đến cứu người, ở đây có người bị thương!!"
Mọi người như bừng tỉnh, vội vã chạy đến.
Lý Hân Nguyệt được đưa lên xe cấp cứu, trước khi hôn mê, cô ta đã bị Dương Hổ đánh đập thậm tệ, lá lách bị vỡ và chảy máu trong, não bị tổn thương. Hơn nữa cô ta còn hít phải khá nhiều khỏi nên đương nhiên phải nhanh chóng cấp cứu.
Khương Tiểu Bảo cũng hít phải lớp khói dày, trên người còn có vài vết bỏng cũng đã được đưa lên xe.
Khương Mạn là 'người nhà' nên đương nhiên phải đi cùng.
Khi lên xe cứu thương, cô mới nhớ ra điều gì đó và nói với chú cảnh sát bên cạnh: "Trên tầng tám còn có một người nữa, có lẽ là kẻ phóng hỏa và bắt cóc."
Chú cảnh sát nói: "Việc quan trọng như vậy mà sao giờ cháu mới nói?"
Khương Mạn ngồi trên xe cấp cứu, nhẹ giọng nói: "Vì quá sợ hãi nên cháu quên mất."
Chú cảnh sát: "..."
Một nữ anh hùng xinh đẹp trên vai vác hai người từ trong đám cháy trên tầng tám lao xuống với nét mặt không hề thay đổi, vậy mà cô nói mình sợ hãi sao??
Quả thực Khương Tiểu Bảo cũng không chắc chắn nên vừa xuống đến nơi cậu ta đã tìm Khương Vân Sênh ngay.
"Sao vậy?"
Khương Tiểu Bảo kể chi tiết lại cảnh giao hàng vừa rồi.
"Giọng nói của chị gái đó nghe rất kỳ lạ, có vẻ rất sợ hãi, lấy đồ ăn mà còn không dám mở hết cửa."
"Bây giờ người ta đều sử dụng ví điện tử, nhưng chị ấy lại đưa tiền mặt cho em và nói rằng mình không có điện thoại di động? Nếu không có điện thoại thì sao có thể đặt đồ ăn được?"
"Bao thuốc đó rõ ràng chỉ có 10 tệ, nhưng chị ấy đã đưa cho em 95 tệ..."
Khương Tiểu Bảo nhíu mày: "Mà còn nhấn mạnh 95 chứ không phải chín mươi lăm mà là 95, bảo em phải đếm kỹ."
"Ngoài ra, sau khi chị ấy đóng cửa, em nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, giống như tiếng sợi dây xích kéo trên mặt đất..."
“95?” Đồng tử Khương Vân Sênh nhíu chặt lại: “95 ... Cứu tôi?!
Cách phát âm số 9 và số 5 khi ghép lại trong tiếng Trung gần giống với từ cứu tôi.
Hai người nhìn nhau, dựng tóc gáy. Khương Tiểu Bảo vô thức muốn nhìn lên cửa sổ của ngôi nhà đó.
"Đừng làm gì cả." Khương Vân Sênh vội vàng ngăn lại, cởi mũ bảo hiểm ra, giả vờ vặn vẹo cổ rồi nhanh chóng nhìn lướt qua cửa sổ tầng tám.
Rõ ràng là ban ngày nhưng rèm cửa vẫn kéo lại, nhưng ở mép cửa sổ có một khe hở khoảng vài cm, chỉ đủ cho một mắt liếc nhìn.
Tối đen như mực giống như vực thẳm. Trong bóng tối đó có một con mắt đang rình mò.
Cho dù thị lực của Khương Vân Sênh có tốt đến đâu cũng không thể nhìn rõ đôi mắt ẩn trong bóng tối từ một khoảng cách xa như vậy.
Nhưng trong lúc giả vờ vặn vẹo cổ, anh ta đã nhìn thấy rèm cửa trên tầng tám chuyển động! !
Rèm cửa được làm từ sợi hóa học đã rất cũ kỹ, có một chút tác dụng phản quang, dù chỉ khẽ động đậy cũng khiến người ta dễ dàng nhận ra.
Khương Vân Sênh hít một hơi.
Vừa rồi, bên cạnh cửa sổ quả nhiên có ai đó! Người đó vẫn đang canh chừng họ!
Nếu suy đoán của Khương Tiểu Bảo là đúng, e rằng vừa rồi cô gái đó đang cầu cứu, không chừng tính mạng của cô ta đang gặp nguy hiểm!
95 tệ, tiếng xích, ánh mắt canh chừng phía sau cửa sổ … Chắc chắn là có vấn đề!
Khương Tiểu Bảo muốn ngẩng đầu lên, nhưng giọng nói bình tĩnh của Khương Vân Sênh đột nhiên vang lên: "Đừng nhìn lên!"
"Trên đó có người đang theo dõi chúng ta."
Cổ của Khương Tiểu Bảo ngay lập tức cứng lại.
"Chúng ta giả bộ rời đi trước, đừng làm kinh động đến phía trên, nhanh lên!"
Cậu ta gật đầu một cách gượng gạo.
Khương Vân Sênh nhanh chóng bước đến chiếc xe điện rồi cùng Khương Tiểu Bảo giả vờ rời đi.
PD vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra nên chỉ có thể nhanh chóng đi theo.
Sau khi bóng dáng ba người họ biến mất. Trong một ngôi nhà cũ trên tầng tám.
Một bóng người rời khỏi phía cửa sổ, dáng vẻ người đàn ông nhếch nhác, quần áo trên người giống như đã mười mấy ngày không thay. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong góc, hơi thở anh ta thở ra mang theo mùi hôi của rượu lên men trong miệng.
Anh ta hút một điếu thuốc và sải bước về phía góc tường.
Người phụ nữ cuộn mình co rúm lại ở một góc của phòng khách, chân bị trói bằng xích sắt. Thấy người đàn ông đi tới, theo phản xạ có điều kiện, cô ta ôm đầu, không kiềm chế được sự sợ hãi mà run lên.
"Đừng, đừng đánh tôi, làm ơn tha cho tôi đi ... tha cho tôi đi ..."
“Đồ khốn kiếp!” Người đàn ông túm tóc người phụ nữ một cách thô bạo, buộc cô ta phải ngẩng đầu lên.
" Cứ có cơ hội là cô lại ve vãn đàn ông đúng không! Đồ đĩ điếm chết tiệt! Tất cả đàn bà đĩ đều đáng chết!"
"Ai cho phép cô coi thường tôi! Mẹ kiếp, tôi giết chết cô!"
Khuôn mặt bị bầm dập để lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi. Người phụ nữ đó tên là Lý Hân Nguyệt, cô ta là người thuê ngôi nhà này. Còn người đàn ông trước mặt chính là chủ nhà - Dương Hổ.
Lý Hân Nguyệt chỉ là một người tỉnh lẻ bình thường, với mức lương vài nghìn tệ mà có thể tồn tại ở Bắc Thành là quá khó.
Cô ta đã từng sống ở tầng hầm, một căn phòng ngăn chỉ có một chiếc giường nên khi thấy quảng cáo cho thuê nhà ở ghép giá rẻ trên mạng, cô ta đã ký hợp đồng ngay mà không cần suy nghĩ.
Khi mới chuyển đến, cô ta cũng cảnh giác, sau khi ở chung được ba tháng, chủ nhà Dương Hổ ngoại trừ có chút lầm lì thì không thấy có điểm gì bất thường.
Hơn nữa, Dương Hổ cũng không sống ở đây liên tục mà chỉ thỉnh thoảng mới đến nên Lý Hân Nguyệt cũng không quá để tâm.
Cho đến một ngày nọ… Cô ta và bạn trai cãi nhau và chia tay, nhất thời cô không để ý, cửa phòng vốn đã khóa trái lại thì bị người từ bên ngoài mở ra!
Dương Hổ xông đến như một ác quỷ, lao vào đánh cô ta bất tỉnh.
Khi tỉnh lại thì chuyện đã thành ra như thế này, cô ta đã bị Dương Hổ tịch thu tất cả các công cụ liên lạc.
Thậm chí còn xé hết quần áo và trói cô ta lại như một con chó để ngăn cô ta chạy trốn!
Lúc đầu, Lý Hân Nguyệt cũng nghĩ đến việc cầu cứu sự giúp đỡ từ bên ngoài, cô ta cố gắng hét lên để thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng tòa nhà cũ này được coi là một tòa nhà sắp đổ. Xung quanh bốn phía đều đang thi công và trên tầng tám chỉ còn có một số hộ gia đình.
Mỗi lần, Lý Hân Nguyệt chưa kịp gây ra động tĩnh lớn thì đã bị Dương Hổ ngăn lại và đổi lấy một trận đánh nhừ tử!
Cô ta đã bị giam cầm bảy ngày rồi! Lý Hân Nguyệt đã sử dụng hết các cách có thể, cơ hội cầu cứu lần này có lẽ cũng là lần cuối cùng ...
Hai ngày qua cô ta tỏ ra rất ngoan ngoan, Dương Hổ buông lỏng cảnh giác, cộng thêm anh ta hút thuốc xong rồi lại uống rượu nên mới để cho Lý Hân Nguyệt dùng điện thoại để đặt đồ ăn và tiện ship thuốc lá tới.
Tuy nhiên, trong suốt quá trình này, anh ta vẫn luôn theo dõi Lý Hân Nguyệt để phòng trừ cô ta báo cảnh sát.
Tiền mua thuốc lá cũng là của cô ta, vốn Dương Hổ mắc nợ cờ bạc nên nghèo không có một xu dính túi. Đó là lý do tại sao Lý Hân Nguyệt mới dám tận dụng cơ hội để cầu cứu!
Trận đòn vẫn tiếp tục, Lý Hân Nguyệt ôm đầu, cuộn tròn trên mặt đất để cố gắng bảo vệ những bộ phận dễ bị tổn thương trên cơ thể.
Nhưng rất đau… Thật sự rất đau, thật sự rất đau ... đau đến mức sắp chết rồi...
Dương Hổ lại bắt đầu phát điên rồi, anh ta trút nỗi hận thù thế gian và phụ nữ lên cơ thể của cô ta...
Tiếng xích cọ vào đất xen lẫn tiếng van xin của người phụ nữ.
"Đồ đĩ, thấy tên shipper giao đồ ăn đẹp trai nên không thể nhịn nổi nữa phải không? Con đĩ, tôi đánh chết cô.."
Lý Hân Nguyệt thở thoi thóp bị anh ta túm tóc lôi vào phòng vệ sinh, nước mắt lưng tròng nhưng cô ta chẳng còn sức để khóc nữa...
Ánh sáng của thế giới đang vụn vỡ và mờ dần trước mắt cô, đôi mắt của cô ngày càng nặng trĩu, hy vọng duy nhất còn lại đang từ từ sụp đổ.
Cô ta không hiểu tại sao Dương Hổ lại đối xử với mình như thế này…
Cô ta không hiểu tại sao một người sống tốt và chăm chỉ làm việc như mình lại gặp phải chuyện như vậy…
Cô ta không hiểu ... tại sao thế giới này lại như vậy...
Cứu tôi… Ai đó cứu tôi với...
Cô ta thực sự không muốn chết ...
……Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Đám người Khương Vân Sênh không hề rời khỏi khu dân cư, bọn họ dừng lại ở một góc mà từ trên tầng tám không thể nhìn thấy được.
Khi PD đang định hỏi, Khương Vân Sênh lập tức che camera lại.
"Tắt livestream! Ngay lập tức!"
PD không biết tại sao, nhưng cũng sợ hãi trước giọng nói nghiêm nghị của Khương Vân Sênh.
Anh ta tắt máy quay, cư dân mạng trong livestream không khỏi sửng sốt.
(Ôi! Có chuyện gì vậy?)
(Vừa rồi giọng của đạo diễn Khương thật đáng sợ, đã xảy ra chuyện gì vậy?)
PD: "Đạo diễn Khương, sao vậy?"
Khương Vân Sênh giải thích về tình hình ngắn gọn, mặt PD biến sắc.
"Bây giờ chúng ta không chắc chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ vừa đặt đồ ăn kia. Nếu số 95 là tín hiệu cầu cứu thì chắc chắn bây giờ cô ấy đang gặp nguy hiểm."
Khương Vân Sênh hít sâu một hơi: "Đề phòng lỡ như mười lăm phút sau chúng tôi vẫn chưa xuống thì anh hãy lập tức báo cảnh sát."
"Tiểu Bảo và tôi sẽ lên đó và gõ cửa. Nếu không có nguy hiểm thì tốt nhưng nếu có nguy hiểm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để câu giờ."
PD nhanh chóng gật đầu, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải tình huống như vậy nên lúc da đầu đã trở nên tê dại.
"Hãy thông báo cho đạo diễn Lý, gopro livestream vừa rồi mà Tiểu Bảo đeo, nói không chừng có một số cư dân mạng đã nhận thấy vấn đề rồi."
"Bây giờ là thời đại công nghệ thông tin, tin tức lan truyền rất nhanh. Nếu tên du côn đó tình cờ xem được livestream hoặc lướt Internet rất có thể sẽ khiến anh ta kích động!"
"Tất nhiên, đây đều là suy đoán của tôi. Thời gian cấp bách, không nói nhiều nữa."
Khương Vân Sênh nhanh chóng cởi bỏ quần áo đồng phục và mũ bảo hiểm trên người ra.
Lúc này, hai người không tìm được thứ gì để tự vệ nên Khương Tiểu Bảo nhặt một cục đá trên mặt đất lên. Không cần biết nó hữu ích hay không, cứ mang theo đã.
Cả hai hướng mắt về phía cửa sổ tầng tám rồi âm thầm quay lại, sau khi vào hành lang, cả hai lao thẳng lên tầng tám với tốc độ nhanh nhất có thể.
……
Trong phòng vệ sinh.
Lý Hân Nguyệt thở thoi thóp, ngã xuống đất, trán bắt đầu chảy máu, gần như không còn chút sức sống nào.
Dương Hổ ngồi ở bên cạnh, cơ mặt co rút một cách kỳ lạ: "Chết ... chết rồi à?"
"Ha ha, chết rồi ... chết cũng tốt, đồ đĩ đều đều đáng chết ... tất cả đều đáng chết ..."
Anh ta đứng dậy, đôi mắt thất thần, nụ cười méo xệch và gớm ghiếc.
"Những người có lỗi với tôi đều đáng chết, thế giới này đều đáng chết..."
Dương Hổ lao vào bếp, vặn gas lên, lấy xăng đã chuẩn bị sẵn để đổ xuống nền nhà thì bỗng có tiếng gõ cửa.
"Xin chào, tôi là nhân viên giao hàng vừa rồi. Hình như tôi đã giao nhầm đồ. Làm phiền anh/ chị có thể mở cửa để lấy lại được không?"
Dương Hổ nhìn thẳng về phía cánh cửa sắt, từng bước từng bước đi tới.
Anh ta nhìn chằm chằm vào cửa và nhìn ra ngoài qua cái lỗ trên của.
Dần dần, khóe miệng anh ta hé mở, nụ cười càng ngày càng điên cuồng.
"Trông thật sự đẹp trai đó chứ..."
"Những tên dùng khuôn mặt đẹp để quyến rũ phụ nữ đều đáng chết..."
"Các người đều đáng chết !!!"
Đột nhiên, anh ta thu nụ cười quái đản và gớm ghiếc của mình lại rồi nhét chai xăng vào cạp quần.
Dương Hổ hào phóng mở cửa, nhìn thẳng vào Khương Tiểu Bảo đang ở ngoài cửa.
"Cậu là chàng trai vừa ship đồ ăn à? Cậu đến thật đúng lúc. Bệnh động kinh của vợ tôi lại tái phát. Làm phiền cậu giúp tôi khiêng cô ấy xuống dưới với!"
Dương Hổ tỏ ra lo lắng giống như nhìn thấy cứu tinh, cúi người hoảng hốt như một kẻ yếu ớt đáng tin cậy.
Khương Tiểu Bảo trở tay không kịp, tỏ ra choáng váng. Ơ, sao không giống như trong tưởng tượng nhỉ?
Ngay lúc cậu ta đang sững sờ thì đã bị Dương Hổ kéo vào nhà.
Khương Vân Sênh đang núp sau cánh cửa, nhưng khi thấy vậy thì kêu lên.
"Tiểu Bảo!"
Dương Hổ không ngờ vẫn có một người nữa đang trốn, khóe mắt anh ta giật giật, rồi lập tức đóng sập cửa lại.
Khương Tiểu Bảo sửng sốt: "Anh làm gì vậy?!"
Dương Hổ nhìn cậu ta cười nửa miệng.
"Cứu ... Cứu tôi với ..." Một tiếng kêu cứu yếu ớt vang lên.
“Là chị gái vừa rồi” Khương Tiểu Bảo vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, nhìn thấy Lý Hân Nguyệt nằm trên vũng máu, cậu ta vô cùng kinh hãi.
Ngoài cửa, Khương Vân Sênh đang điên cuồng đập cửa.
Anh ta nhấc điện thoại gọi cho PD: "Báo cảnh sát! Báo cảnh sát ngay lập tức !!"
Bên trong phòng vệ sinh.
Khương Tiểu Bảo cố gắng nâng Lý Hân Nguyệt lên, nhưng phát hiện ra rằng ở chân cô ta còn có một sợi dây xích, một đầu còn lại bị buộc vào phía dưới của bồn cầu.
Ngay sau đó, bên ngoài vang lên tiếng cười quái dị và điên cuồng, kèm theo mùi hắc xộc thẳng vào mũi.
Khương Tiểu Bảo lao ra khỏi phòng vệ sinh.
Dương Hổ không ngừng đổ thứ gì đó lên mặt đất, chất lỏng nhanh chóng bốc hơi. Đó là… xăng! ! !
“Anh điên rồi sao, anh đang làm gì vậy ?!” Mặt Khương Tiểu Bảo tái đi vì kinh hãi.
Trên tay Dương Hổ cầm chiếc bật lửa, anh ta cười toe toét: "Đĩ và gian phu của đĩ ... đều đáng chết !!"
"Các người chết đi!!!"
Trong tích tắc, bọn lửa bùng cháy giống như một con rắn độc ác bò ra từ địa ngục, cuốn lấy toàn bộ ngôi nhà.
Một tiếng nổ lớn vang lên. Toàn bộ tòa nhà dường như đang rung chuyển.
Khói đen bốc lên nghi ngút, khí gas trong bếp phát nổ và cộng thêm xăng đổ xuống nên nhà khiến ngọn lửa bùng cháy trong chớp mắt.
Bên ngoài khu dân cư, mặt PD tái đi, xung quanh anh ta đều là những tiếng la hét.
Anh ta vừa gọi điện báo cảnh sát, nhìn thấy cảnh tượng này anh ta gần như ngạt thở, run rẩy gọi điện thoại báo cháy.
Một bóng người từ trên phố lao tới, băng qua chướng ngại vật này đến chướng ngại vật khác.
PD không thể tin được: "Khương... Khương Mạn..."
Tại sao Khương Mạn lại xuất hiện ở đây? Không cô đang ở chỗ của Tang Điềm sao? !
Khương Nhuệ Trạch đi theo phía sau Khương Mạn.
Bởi vì bị bắt quả tang, Khương husky cũng không còn mặt mũi ở lại đó nên anh ta đã cùng với Khương Mạn đi tìm Khương Vân Sênh.
Hai người sắp đến nơi, nhưng phát hiện livestream của Khương Vân Sênh bị ngắt giữa chừng.
Khương Mạn xem đoạn phát lại, lập tức phát hiện có gì đó không ổn, ở ngã tư đang tắc đường nên cô đã cùng với Khương Nhuệ Trạch nhảy khỏi xe và chạy tới đây.
"Anh hai tôi và Khương Tiểu Bảo đâu?!!"
PD định thần lại và hét lên: "Trên tầng !!Đạo diễn Khương và Bảo nhi gia lên đó cứu người rồi!!"
Cấu trúc lối vào của ngôi nhà không hợp lý chút nào. Vị trí bếp sát với cửa, ngọn lửa do nổ khí gas trực tiếp khiến cánh cửa biến dạng.
Khói dày bốc lên cuồn cuộn, cánh cửa sắt bị thiêu đến nóng hầm hập, ngọn lửa theo kẽ hở lan ra ngoài và hệ thống dây điện cũ kỹ kêu lên cành cạch.
Khương Vân Sênh bị tiếng nổ lớn làm cho chóng mặt, choáng váng đến mức suýt ngã xuống đất.
Sau khi định thần lại, nước mắt chảy ràn rụa vì khói đặc, không ngừng ho sặc sụa, anh ta cởi áo ra muốn túm lấy cánh cửa sắt.
Khoảnh khắc anh ta chạm vào cánh cửa thì có một tiếng hét lớn vang lên:
"Anh hai, cẩn thận !!"
Khương Mạn túm lấy tay Khương Vân Sênh, kéo anh ta đi xuống.
Cánh cửa sắt đổ rầm xuống đất, ngọn lửa lớn từ trong nhà bùng lên giống như núi lửa phun trào. Nếu có người đứng ở cửa, lúc đó nhất định sẽ bị cuốn vào ngọn lửa, vô cùng nguy hiểm!
Toàn thân Khương Vân Sênh ướt đẫm mồ hôi, nếu như Khương Mạn không tới, vừa rồi anh ta không chết thì cũng đã bị bỏng nặng rồi!
Ngay sau đó, anh ta tỉnh táo lại, lo lắng nói: "Tiểu Bảo! Tiểu Bảo còn ở bên trong!"
"Các anh mau đi xuống đi! Em vào trong đó cứu người!" Ánh mắt Khương Mạn nghiêm nghị: "Em không sợ lửa, các anh đừng vào nếu không sẽ rất phiền phức!"
Nói rồi, Khương Mạn nhanh chóng lao vào biển lửa.
Khương Nhuệ Trạch và Khương Vân Sênh đều lo lắng không thôi, nhưng ngọn lửa trong nhà quá dữ dội, nếu bọn họ vào trong thật sự sẽ càng thêm hỗn loạn!
"Chúng ta xuống dưới trước đi, em gái có khả năng khống chế lửa nên có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu."
Khương Vân Sênh bình tĩnh lại, kéo Khương Nhuệ Trạch chạy xuống dưới, đầu óc nhanh chóng hoạt động.
"Đây là tòa nhà cũ với các đường ống bên trong đều lỗi thời. Vụ nổ vừa rồi là do khí gas gây ra nên rất có thể sẽ cháy lan ra."
"Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không chút nữa chúng ta mà bị mắc kẹt ở hành lang sẽ càng gây thêm phiền phức cho Tiểu Mạn!!"
Cả hai nhanh chóng lao xuống.
Khi đi qua tầng năm, họ nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ. Hai anh em nhìn nhau.
"Có một đứa trẻ đang khóc?"
"Trong nhà này không có ai?!!"
Khi Khương Nhuệ Trạch đi lên, những người sống trong tòa nhà đều đã chạy ra ngoài. Lúc này cũng không có động tĩnh gì, chỉ có thể là trong nhà không có ai.
Khi có vài đốm lửa từ trên tầng rơi xuống, Khương Vân Sênh nhìn thấy khói đen bốc ra từ cánh cửa sắt, mặt anh ta biến sắc.
"Không, đó chắc là khói đi từ các đường ống trong nhà bếp hoặc phòng vệ sinh xuống."
“Khốn kiếp!” Khương Nhuệ Trạch chạy tới giữa cầu thang liếc mắt nhìn: “Ban công không có cửa sổ chống trộm, em sẽ trèo qua đó, anh hai, anh mau xuống gõ cửa lần nữa xem còn có ai bị kẹt trong nhà không?!"
"Lửa cháy lan quá nhanh, khi chúng ta qua đó, chỗ ngã ba đã bị chặn lại Xe cứu hỏa sẽ không tới kịp đâu, nhanh lên !!"
Hai anh em không dám chậm trễ.
Trên tầng tám.
Nơi cháy nghiêm trọng nhất, toàn bộ căn nhà giống như đang bị ngọn lửa nuốt chửng.
Sau khi Khương Mạn xông vào thì nhìn thấy một bóng người toàn thân đầy lửa như một ác ma đang gào thét lăn lộn.
Trong nhà khói bốc lên ngùn ngụt khiến người ta khó thở.
Bóng người như ác quỷ đó thấy Khương Mạn thì gào thét rồi lao về phía cô vừa như muốn kéo cô vào biển lửa vừa như muốn tìm kiếm cơ hội sống.
Trong căn nhà chật hẹp đều là lửa khiến cô không biết lai lịch của người này như thế nào.
Nếu không phải Khương Tiểu Bảo và người phụ nữ cầu cứ thì chỉ có thể là tên côn đồ đó!
Cô dùng một chân hất người đàn ông đó xuống đất khiến anh ta ngất xỉu.
Dường như có một rào cản vô hình xung quanh cơ thể cô và ngọn lửa không thể làm tổn thương cô dù chỉ là nhỏ nhất.
Trước mắt, từ xa đến gần đều là lửa nên không thể đi tìm từng phòng một.
Khương Mạn hít sâu một hơi, đưa tay vào trong lửa và kiểm soát ngọn lửa!
Cô cũng không thành thạo siêu năng lực điều khiển lửa cho lắm nhưng trong trường hợp này cô chỉ có thể thử mạo hiểm một chút.
Trong phút chốc, toàn thân cô như bị nấu chín, da đỏ như tôm khô.
Ngọn lửa cháy đến toàn bộ cánh tay của cô, ngọn lửa dường như đã lan sâu vào huyết quản và tràn vào trong cơ thể cô.
Nỗi đau cực lớn giống như muốn thiêu rụi tất cả cơ, xương và thịt, vẻ mặt của Khương Mạn đã trở nên vô cùng dữ tợn.
Ngọn lửa bên trong ngôi nhà đang yếu dần với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Hai mắt cô sáng lên, như phát hiện ra thứ gì đó, đột nhiên đứng dậy, dùng nắm đấm tay phải đập mạnh vào tường phòng khách.
Bùm bùm bùm!
Bức tường bị đập thành một cái hố sâu, ống nước trong tường bị vỡ ra, nước nhanh chóng phun ra ngoài.
Phần lớn ngọn lửa đã bị cô dùng siêu năng lực để nuốt chửng.
Khương Mạn nhanh chóng tìm người. Tai cô khẽ động và nghe thấy một vài tiếng động.
Cô lao tới cửa phòng vệ sinh và dùng một chân đá vào cánh cửa đã khóa từ bên trong. Khói từ trong phòng vệ sinh bốc ra nghi ngút.
Khương Mạn chạy đến và thấy Khương Tiểu Bảo đang ngồi nằm trên mặt đất, cậu ta dùng khăn đã tẩm ướt che miệng, mũi của mình và Lý Hân Nguyệt lại.
Mắt cậu ta mờ đi, có vẻ như đã hít phải quá nhiều khói và sắp ngất đi.
"Chị, chị ơi…"
Khi nhìn thấy Khương Mạn xông vào, Khương Tiểu Bảo còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Cậu ta thực sự cho rằng hôm nay mình xong đời rồi...
"Che kín miệng lại, đừng nói chuyện!"
"Tôi đưa cậu ra ngoài!" Khương Mạn nhanh chóng xông vào.
"Cứu ... cứu người ... cô ấy bị xích rồi..."
Khương Mạn liếc mắt nhìn sợi xích trên chân Lý Hân Nguyệt, dùng hai tay nắm lấy rồi giật mạnh, sợi xích dày đến ba ngón tay đã bị cô dễ dàng kéo đứt.
Khương Tiểu Bảo mở to mắt … là đã hít quá nhiều khói nên mình bị ảo giác à?
Cậu ta còn chưa kịp suy nghĩ thì ngay sau đó, Khương Mạn đã vác cậu ta và Lý Hân Nguyệt lao ra ngoài.
Thời gian không đợi một ai, vừa rồi cô chỉ tạm thời khống chế ngọn lửa, nếu không chạy nhanh thì nó sẽ tiếp tục cháy!
Khi đi qua phòng khách, có một bàn tay nắm lấy mắt cá chân của cô.
Đó là Dương Hổ - người đã bị cháy đến không thể nhận ra ... Anh ta thực sự vẫn còn thở!
"Cứu,… cứu tôi với…"
"Anh ta ... anh ta là ..." Khương Tiểu Bảo bị Khương Mạn vác trên vai nên khi nói cũng rất khó khăn.
Cậu ta muốn cô mặc kệ người này! Đây là kẻ xấu, là tên côn đồ! Chính tên khốn này đã phóng hỏa!
Không đợi cậu ta nói hết câu, Khương Mạn đã rút chân ra khỏi tay Dương Hổ, tỏ vẻ thờ ơ rồi trực tiếp đá anh ta vào tường.
"Đồ ngáng đường."
Khương Tiểu Bảo: (๑ŐдŐ) b! ! !
……Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Do ở ngã tư tắc đường, cộng thêm các tuyến đường gần đó đang sửa chữa nên các xe cứu hỏa, xe cứu thương và xe cảnh sát đều bị chậm trễ.
Khương Nhuệ Trạch đã giải cứu thành công bé gái ở tầng 5 rồi và đi xuống dưới.
"Cháu gái, cháu ngoan của ta..."
"Bà nội ơi!"
Bà lão chạy về phía trước khóc lóc, cô bé cũng vội chạy đến sau khi nhìn thấy người thân của mình.
Những người xung quanh vỗ tay tán thưởng, khi Khương Nhuệ Trạch chọn cách trèo qua tường cứu người đã có rất nhiều người chứng kiến.
Lúc này, trên mặt anh ta cũng bị dính khói đen, ánh mắt lo lắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong đám đông.
"A Trạch!"
Nhìn thấy Khương Vân Sênh, Khương Nhuệ Trạch vội vàng chạy tới: "Em gái đâu! Con bé đã xuống chưa?"
Khương Vân Sênh lắc đầu, sắc mặt Khương Nhuệ Trạch khó coi, lại muốn quay lại đám cháy.
"Chàng trai, đám cháy bên trong quá lớn, anh không được lên đó nữa! Đã có lực lượng cứu hỏa chuyên nghiệp đến dập lửa rồi, anh đừng kích động!"
"Xin hãy phối hợp với chúng tôi và rút lui ra khu vực an toàn."
"Không được! Em gái tôi vẫn ở tầng tám, con bé vẫn đang ở trên đó cứu người!!" Khương Nhuệ Trạch không hề nghe lời.
Vẻ mặt của người lính cứu hỏa thay đổi, vẫn có người chưa xuống sao?
Vẫn còn điểm cháy ở tầng tám ư?!
"Đội viên chú ý, trên tầng tám vẫn còn có người bị mắc kẹt!"
Ngay khi người lính cứu hỏa vừa dứt lời, trong đám đông vang lên tiếng ồn ào.
"Ôi trời ơi!!"
"Quá dũng cảm?! Người chị em này cứu một lúc hai người sao?"
"Ôi trời, lực sĩ à? !! Mỗi tay một người? !!"
Ngọn lửa vẫn chưa được dập tắt.
Khương Mạn vác theo hai người lao ra khỏi tòa nhà, những người xung quanh đều nhìn cô với ánh mắt như đang nhìn một người phụ nữ mạnh mẽ với cánh tay sắt!
Ngay cả những người lính cứu hỏa cũng sững sờ.
Sức mạnh của cánh tay này ...
Hay lắm! Không chuyển gạch thì thật là có lỗi với xã hội! !
Khương Mạn thả Khương Tiểu Bảo ra, ôm lấy Lý Hân Nguyệt rồi từ từ đặt xuống, hét lên với nhân viên y tế đang ở cách đó không xa:
"Mau đến cứu người, ở đây có người bị thương!!"
Mọi người như bừng tỉnh, vội vã chạy đến.
Lý Hân Nguyệt được đưa lên xe cấp cứu, trước khi hôn mê, cô ta đã bị Dương Hổ đánh đập thậm tệ, lá lách bị vỡ và chảy máu trong, não bị tổn thương. Hơn nữa cô ta còn hít phải khá nhiều khỏi nên đương nhiên phải nhanh chóng cấp cứu.
Khương Tiểu Bảo cũng hít phải lớp khói dày, trên người còn có vài vết bỏng cũng đã được đưa lên xe.
Khương Mạn là 'người nhà' nên đương nhiên phải đi cùng.
Khi lên xe cứu thương, cô mới nhớ ra điều gì đó và nói với chú cảnh sát bên cạnh: "Trên tầng tám còn có một người nữa, có lẽ là kẻ phóng hỏa và bắt cóc."
Chú cảnh sát nói: "Việc quan trọng như vậy mà sao giờ cháu mới nói?"
Khương Mạn ngồi trên xe cấp cứu, nhẹ giọng nói: "Vì quá sợ hãi nên cháu quên mất."
Chú cảnh sát: "..."
Một nữ anh hùng xinh đẹp trên vai vác hai người từ trong đám cháy trên tầng tám lao xuống với nét mặt không hề thay đổi, vậy mà cô nói mình sợ hãi sao??