Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Chương 89: Không yêu, cũng không hận
Hướng Thanh Lam nhìn Ngân Táp và Fred, không hiểu sao bọn họ lại tỏ ra kì lạ như vậy.
Là kích động, hay là sợ hãi?
Cô có chút mơ hồ nhìn quanh bốn phía, còn nghĩ rằng mình vẫn đang ở trong mộng. Căn nhà này, chẳng phải đã bị Tô Triết Thác phá đi rồi ư, tại sao cô lại cảm giác mọi thứ chân thật đến vậy?
"À, ừm, chào cô gái xinh đẹp, tôi là Fred, rất vui được gặp cô, haha..." Fred cố gắng nặn ra một nụ cười cứng ngắc, anh giơ tay lên chào Hướng Thanh Lam, sau đó lại ngượng ngùng hạ nhanh tay xuống. Việc này cũng không khỏi quá mức đột ngột đi? Rõ ràng vài phút trước cô vẫn còn hôn mê bất tỉnh, vài phút sau lại đã khỏe mạnh đứng ở trước mặt anh. Nói không lúng túng chính là nói dối.
Mà hiển nhiên Ngân Táp phản ứng nhanh hơn Fred rất nhiều, cậu bước lại gần Hướng Thanh Lam, đặt tay lên trán cô, sau đó cúi người lo lắng hỏi, "Cô có nhận ra tôi không?"
Hướng Thanh Lam mê mang nhìn cậu, suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới gật đầu một cái. Tất nhiên là cô nhận ra Ngân Táp, nhưng anh chàng tóc đen kia, mặc dù trông rất quen, cô lại không thể nhớ nổi đó là ai vậy.
Có một nỗi sợ hãi mơ hồ, bởi vì cô vẫn chưa thể xác định được đây là thực hay là mơ. Cô nghĩ, mình đã quên mất thứ gì đó quan trọng lắm.
Là thứ gì vậy, rốt cuộc là thứ gì?
Lâu đài Hoài Thụy, Uông Tiểu Lam, còn có những gì nữa?
Mà phía sau, Arthur đã đi ra từ phòng bếp, tay cầm một đĩa thức ăn còn đang bốc hơi nóng hôi hổi. Hướng Thanh Lam quay đầu nhìn anh, lông mi hơi run lên. Tầm mắt như dần biến thành một màu trắng xóa, cô nghĩ mình đang khóc, nhưng lại không có nước mắt chảy ra.
'Thanh.' Là anh sao? Anh không hề bỏ đi, nhà của bọn họ cũng không hề bị phá, tất cả chỉ là do cô tưởng tượng thôi phải không? Cô đã mơ một giấc mơ thật buồn, nhưng tất cả không phải là sự thật. Cô tỉnh dậy rồi, mà Thanh, anh đang đứng ngay ở kia.
Fred và Ngân Táp nhìn nhau, sau đó thức thời lui ra ngoài. Chủ nhân đã chờ đợi giờ khắc này lâu như vậy, bọn họ cũng không nên ở đây làm bóng đèn.
"Lam." Giọng nói của Arthur hơi khàn khàn, cổ họng khó chịu như có ngàn vạn hạt cát đang mắc kẹt trong đó. Anh đặt đĩa thức ăn lên bàn, chậm rãi đến gần Hướng Thanh Lam, ngón tay run rẩy vuốt ve gò má tái nhợt của cô.
"Em ngủ nhiều lắm đấy biết không, nếu còn tiếp tục ngủ nữa, anh sẽ thành ông già, còn em thành bà lão." Arthur khó được hài hước một lần, nhưng nụ cười lại mang theo vài phần buồn bã. Anh đã chờ cô lâu lắm, lâu tới mức khi chờ đợi được rồi, anh lại không biết phải nói gì mới phải.
Cô đang nhìn anh, ánh mắt không chứa hận thù, có chăng chỉ là một chút ngạc nhiên nho nhỏ.
'Thanh?' Hướng Thanh Lam gọi anh, hai mắt hơi nheo lại, vẫn cảm giác có điều gì đó không đúng thật. Anh vẫn mặc bộ quần áo kia, không hề thay đổi, căn nhà cũng rất ấm áp, không thiếu đồ vật gì, nhưng đáy lòng cô lại cảm thấy vô cùng trống rỗng.
Có thứ gì đó đã mất đi, mà thứ ấy với cô, dường như quan trọng lắm.
"Đúng rồi, là anh đây, Thanh của em đây." Arthur hạnh phúc ôm chặt lấy Hướng Thanh Lam, mỉm cười không dứt.
Mà Hướng Thanh Lam chỉ ngơ ngác nhìn trần nhà, hồi lâu sau, cô mới chậm rãi vươn tay lên, ôm lấy cổ anh giống như ngày trước. Hơi ấm từ cơ thể anh khiến cô cảm thấy an toàn, khẽ cọ mặt vào ngực anh, thậm chí còn ngửi thấy hương bạc hà thoang thoảng. Chỉ có điều, khi anh vô tình chạm tay vào bụng cô, cô mới nhận ra nơi đó là bằng phẳng.
Bằng phẳng ư?
'Đùng' một tiếng, trái tim như bị ai hung hăng xé nát. Mọi trí nhớ ùa về khiến cô đau đớn đến khó có thể thở nổi. Thì ra tất cả không phải mơ, con của cô không còn, không còn nữa.
'A...' Cô không tiếng động hét lớn, điên cuồng đẩy ra người trước mặt. Tại sao lại quên được, là vô tình, hay là cố ý?
Cô định tha thứ cho người kia sao? Không thể nào!
"Lam, em sao vậy, sao lại khóc?" Rõ ràng vừa rồi mọi chuyện còn rất tốt, sao đột nhiên cô lại nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy?
'Em muốn con.' Hướng Thanh Lam ôm chặt lấy bụng, không ngừng bi thương khóc lớn. Đứa bé đã được bảy tháng rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi. Cô đã chờ đợi nó rất lâu, cô đã quyết tâm buông xuôi tất cả, lặng lẽ rời đi không phải sao, tại sao mọi người lại tàn nhẫn với cô như vậy?
Tô Triết Thác nói, đứa bé vừa sinh ra đã yểu mệnh, anh nói nó không còn nữa, con của cô không còn nữa rồi.
"Lam, anh xin lỗi." Arthur ôm chặt Hướng Thanh Lam vào lòng, không ngừng đau khổ nói, "Anh xin lỗi, Lam, đừng khóc nữa. Em mắng anh đi, đánh anh thế nào cũng được, chỉ xin em đừng khóc nữa. Con đã mất rồi, anh không thể mất cả em."
"Lam." Arthur cố gắng gọi cô, nhưng dường như cô đã không nghe được điều gì nữa. Cô hung hăng giãy dụa, cô không muốn bị đụng chạm bởi người đàn ông này.
Anh bẩn quá, anh hôn cô gái khác ngay trước mặt cô, anh không phải Thanh mà cô quen thuộc.
Mọi thứ trước mắt đều khiến cô điên cuồng, cô không ngừng đánh anh, cắn anh, cô khóc, cô gào thét, cô muốn hung hăng đánh vỡ tất cả. Nước mắt trào ra, phân không rõ của cô vẫn là của người ấy.
Đi đi, cô không cần ai hết, không cần anh ở đây giả vờ an ủi.
Trả lại con cho cô, cô chỉ cần con của cô.
'A...' Siết chặt tay lại, móng tay đâm vào da thịt, đau đớn khiến cô khuây khỏa đi phần nào. Cô muốn đau hơn nữa, đau thêm, đau đến chết lặng.
"Lam..." Arthur hoảng sợ kêu lớn, Ngân Táp ở ngoài nghe thấy giọng của anh, vội vàng đẩy cửa tiến vào, sau đó vội vàng tiêm cho Hướng Thanh Lam một mũi thuốc an thần.
Mọi thứ dần trở nên yên lặng, Hướng Thanh Lam vẫn không cam lòng hé mở hai mắt, yếu ớt túm lấy vạt áo Ngân Táp, 'Thiên sứ, tôi đưa mạng của mình cho cậu, cậu giúp đứa bé trở về có được không? Nó còn nhỏ như vậy, không biết chuyện gì hết...'
"Lam." Arthur đau đớn ôm chặt cô vào lòng, cảm nhận hơi thở mỏng manh đang phả vào da thịt, đáy lòng như bị ngàn vạn nhát dao cắt vỡ, "Lam, ngủ đi, Thanh ở trong này, con của chúng mình cũng đang ở trong này, em đừng sợ nữa."
"Lam, nếu con có thể trở về, em không cần phải làm gì hết, để anh đem mạng của mình đi đổi có được không?" Xin lỗi em, thật sự xin lỗi em nhiều lắm.
...
Hướng Thanh Lam nằm ở trên giường, bàn tay túm chặt lấy chăn, đôi môi không ngừng lẩm bẩm điều gì đó, dường như đang vô cùng đau khổ.
"Lam, tỉnh dậy đi, chỉ là mơ thôi, em đừng sợ." Arthur nhẹ vỗ lên gò má của cô, không biết đã là lần thứ mấy nói ra những lời này. Từ sau ngày tỉnh lại, không có khi nào là cô được ngủ yên giấc, cơ thể thậm chí còn kém hơn hẳn lúc còn đang hôn mê. Bây giờ cảm xúc của cô như một sợi dây bị kéo căng đến tận cùng, chỉ cần hơi dùng lực một chút thôi, là sẽ thực sự hỏng mất.
Hướng Thanh Lam mở hai mắt ra, cảm giác được cánh tay mạnh mẽ của anh đang ôm chặt lấy mình, có lẽ, từ đêm qua đã vẫn là như vậy. Mọi thứ thật giống như ngày xưa, nhưng thực ra tất cả đều đã thay đổi.
Cô có tâm, cô cũng biết đau lòng, tại sao mọi người lại luôn nghĩ cô có thể tha thứ dễ dàng như vậy? Trước kia là Tô Triết Thác, bây giờ, lại là Thanh.
Con không còn nữa, cô biết phải dựa vào đâu để sống sót bây giờ?
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, cô vẫn đang im lặng đếm thời gian trôi qua.
Cô im lặng đếm tiếng mình hít thở.
Nắm chặt ngón tay lại, cô nghĩ, mình sắp phát điên mất rồi.
Cô dùng hết sức lực để đẩy anh ra, nhưng cánh tay của anh cứng rắn như vậy, mặc kệ cô cố gắng thế nào, anh cũng sẽ không chịu buông lỏng.
"Lam, đừng hận anh nữa được không?" Cũng đừng nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy.
"Lam của anh là lương thiện nhất." Arthur ghé sát mặt vào tai của Hướng Thanh Lam, dịu dàng khuyên nhủ, "Ngoan, nghe lời anh, đừng tức giận nữa. Khi một người bắt đầu biết tức giận, họ sẽ không thể sống vui vẻ được nữa đâu, em biết không?"
Hướng Thanh Lam mím chặt môi nhìn anh, cô thấy phản chiếu trong ánh mắt màu xanh lục kia là sóng tình dào dạt. Chân thành đến thế, làm sao có thể không động lòng?
Cô sẽ không phủ nhận mình vẫn còn yêu anh, vì anh, cô đã chấp nhận làm đủ mọi chuyện.
Cô yêu đến hèn mọn, yêu đến ngay cả tôn nghiêm cũng không giữ lại cho bản thân mình, nhưng cũng chính bởi vì rất yêu, cô mới không thể tha thứ cho anh được nữa. Anh gián tiếp hại chết con của bọn họ, bảo cô làm sao có thể quên được?
"Ổn rồi, Lam, đừng suy nghĩ nhiều nữa." Anh kéo nhẹ đầu cô ghé vào vai mình, dịu dàng mỉm cười, "Ngủ một giấc đi, tất cả đã có anh lo, em chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi là được."
Nhưng chỉ vừa mới dứt lời, lông mày của anh đã nhíu chặt lại. Hướng Thanh Lam đang cắn vào vai của anh, rất mạnh rất mạnh, giống như muốn cắn rớt một miếng thịt. Cô nâng hai mắt lên, đẫm lệ nhìn anh, nước mắt bi thương hạ xuống.
Tại sao lại vẫn có thể cười dịu dàng như vậy, anh không đau sao, không thể nói một điều gì khác với cô nữa hay sao?
"Ổn rồi, Lam, mọi chuyện đã trôi qua rồi, em đừng sợ, sẽ không ai có thể tổn thương em được nữa đâu." Anh vươn tay vuốt nhẹ lên khóe mắt của cô, sau đó ra hiệu cho Ngân Táp đi vào.
Anh cũng không muốn cô phải dùng thuốc, nhưng từ sau khi tỉnh lại, dường như cô đã không còn là chính mình. Cô lo sợ, bất an, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ thôi, cô cũng sẽ giật mình tỉnh lại, sau đó sẽ khóc, sẽ đánh anh, nhưng tuyệt đối sẽ không nói với anh một câu nào hết.
Ngân Táp từ từ tiêm thuốc vào, Hướng Thanh Lam cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại, cô tựa vào ngực Arthur, nặng nề ngủ.
"Chủ nhân, vai của ngài?" Ngân Táp mở to hai mắt, không tin nổi nhìn vết máu thấm ướt trên áo sơ mi của Arthur. Đã từ rất lâu rồi cậu không thấy chủ nhân chảy máu, trong suy nghĩ của cậu, người đàn ông này là bất khả xâm phạm, không ai có đủ khả năng làm ngài bị thương.
Nhưng lần này... Ngân Táp lắc đầu thở dài, có lẽ, chỉ mình Hướng tiểu thư được trở thành ngoại lệ.
"Không sao." Arthur vẫn cẩn thận ôm Hướng Thanh Lam, tuyệt đối không để ý đến vết thương của mình, bởi vì anh biết, Lam còn đau hơn anh nhiều lắm.
"Chủ nhân..." Ngân Táp muốn nói thêm, nhưng Arthur đã không kiên nhẫn ra hiệu ngừng lại. Đây là những gì anh đáng phải nhận, chỉ cần Lam có thể thoải mái hơn một chút, mỗi ngày cắn anh một lần như vậy cũng không sao.
"Ngân Táp, liệu thuốc này có ảnh hưởng không tốt đến cơ thể của cô ấy không?" Bây giờ muốn Lam được ngủ yên giấc, ngày nào Ngân Táp cũng phải dùng đến thuốc an thần. Một hai lần thì không thành vấn đề, nhưng dùng nhiều quá, anh sợ cô sẽ trở nên phụ thuộc.
"Chủ nhân, thuốc của tôi thì cũng chỉ là thuốc." Nó không phải thần dược, làm sao lại không sinh ra tác dụng phụ? Chắc hẳn chủ nhân cũng hiểu được.
Arthur nhẹ nhàng thở dài, phía sau cánh cửa đã bị Ngân Táp đóng lại rất nhẹ, không gian trở nên yên tĩnh như lúc đầu.
Rèm cửa bị gió thổi lên, mang theo làn hơi lạnh buổi sáng, phả vào da thịt anh dường như cũng có chút nặng nề. Có một số việc một khi đã trôi qua sẽ không thể cứu vãn, anh hiểu rõ, nhưng làm sao có thể cam lòng được.
Cô gái này là sinh mệnh của anh, dù cô có không tha thứ cho anh, anh cũng sẽ ở lại bên cạnh cô, vĩnh viễn.
...
Hướng Thanh Lam hé mở hai mắt, hơi run run lông mi, luôn cảm giác thân thể nặng nề vô lực.
Cô xoay người, nhìn anh vẫn nằm ở bên cạnh, trong mắt có nhè nhẹ đau nhói. Anh đang co người tự ôm lấy mình, thậm chí chăn cũng không dám đắp, trên chiếc giường nhỏ bé này, trông có chút đáng thương.
'Thanh...' Cô hơi hé môi, nhích tay lên một chút, đặt vào chân mày đang nhíu chặt của anh. Cô nhớ trước kia mình cũng từng làm như vậy. Cái ngày ấy, anh vẫn chỉ là một đứa trẻ đơn thuần, không nên nhíu mày nhiều lắm.
Còn bây giờ thì sao? Chính cô cũng không rõ ràng.
Anh giật mình tỉnh lại, cô sợ tới mức vội vàng rút tay về, sau đó nhắm chặt hai mắt lại như muốn trốn tránh.
"Xin lỗi em, anh ngủ quên mất." Cô cảm giác được hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt mình, anh kề sát môi vào gò má của cô, khiến cô bất giác nắm chặt tay lại.
"Lam, anh nhớ em, thật sự rất nhớ." Anh thì thầm tự nhủ, một chữ 'nhớ' kia, khiến sống mũi của Hướng Thanh không khỏi ê ẩm. Một người từng luôn miệng nói yêu cô gái khác, bây giờ lại ở đây nói nhớ cô.
Đáng tin không? Cô thấy anh giả dối quá, anh không phải là Thanh, vĩnh viễn cũng không phải.
Cô mở hai mắt lạnh nhạt nhìn anh, có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ khi tỉnh lại, bọn họ có thể đối mặt nhau một cách bình tĩnh như vậy.
Chỉ có điều, ánh mắt của cô thật khiến anh cảm thấy sợ hãi. Bởi vì nơi đó trống rỗng quá, không thấy thù hận, nhưng cũng không có tình yêu. Chẳng lẽ cô đang muốn nói, cô đã hết tình cảm với anh rồi sao, giống như đối với Tô Triết Thác ngày trước?
Không yêu, cũng không hận.
"Lam, hãy nghe anh nói được không? Chỉ mấy phút thôi, anh chỉ cần em nghe mấy phút thôi." Giọng anh tràn ngập thỉnh cầu, đường đường là chủ nhân của lâu đài Hoài Thụy, con người tôn quý được xưng là 'ám đế', bây giờ lại đang khép nép cầu xin một cô gái.
Chỉ cần cô nghe anh giải thích một chút thôi, mọi chuyện không phải là như vậy, anh muốn nói nhiều lắm, nhưng Hướng Thanh Lam đã lạnh nhạt chặn lại.
'Xin lỗi anh, em muốn nghỉ ngơi một chút.'
Xin lỗi anh, xin lỗi anh, ba từ xa lạ đến nhường nào. Cô đang tức giận, cô không tha thứ cho anh, thậm chí không muốn nghe anh nói điều gì hết.
Cô đã quá thất vọng về anh rồi, về sau cô sẽ không yêu anh, hoặc là nói, chút tự tôn còn sót lại không cho phép cô yêu anh.
Hèn mọn đến thế thôi, từ nay về sau, hãy sống cho bản thân nhiều hơn một chút.
"Anh xin lỗi, Lam." Arthur run rẩy kề sát vào người cô, anh không thể rời đi, anh không muốn mất cô lần nữa. Nếu cô không muốn nghe, vậy anh sẽ không nói điều gì hết, chỉ cần cho anh ở lại đây, chỉ vậy thôi có được không?
Anh xin lỗi? Tại sao lại vẫn là anh xin lỗi? Một câu 'Anh xin lỗi' có thể đổi được thứ gì về vậy mà ai cũng muốn nói với cô? Nó có thể cứu đứa bé sống lại sao, có thể khiến mọi thứ quay trở về như lúc ban đầu được sao?
Thật đáng ghét.
Hiện tại cô không muốn nghe nhất, chính là ba từ này.
Hướng Thanh Lam lạnh lùngquay lưng về phía anh. Trong căn phòng lúc này chỉ còn lại tiếng hít thở áp lực, thật lâu thật lâu sau, Arthur mới khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy bước ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, anh đã thấy được ánh mắt lo lắng của Ngân Táp và Fred. Bọn họ không nói gì, mà anh, cũng chỉ muốn bản thân được yên lặng.
Tựa người vào khung cửa, anh bất lực nhắm chặt hai mắt. Phải làm sao bây giờ, dường như Lam đã không còn yêu anh nữa. Cô có thể đánh anh, mắng anh, nhưng nếu cô lạnh lùng với anh như vậy, anh nghĩ mình sẽ thực sự hỏng mất.
Lam, tha thứ cho anh một lần này, có thể chứ?
Hướng Thanh Lam nhìn Ngân Táp và Fred, không hiểu sao bọn họ lại tỏ ra kì lạ như vậy.
Là kích động, hay là sợ hãi?
Cô có chút mơ hồ nhìn quanh bốn phía, còn nghĩ rằng mình vẫn đang ở trong mộng. Căn nhà này, chẳng phải đã bị Tô Triết Thác phá đi rồi ư, tại sao cô lại cảm giác mọi thứ chân thật đến vậy?
"À, ừm, chào cô gái xinh đẹp, tôi là Fred, rất vui được gặp cô, haha..." Fred cố gắng nặn ra một nụ cười cứng ngắc, anh giơ tay lên chào Hướng Thanh Lam, sau đó lại ngượng ngùng hạ nhanh tay xuống. Việc này cũng không khỏi quá mức đột ngột đi? Rõ ràng vài phút trước cô vẫn còn hôn mê bất tỉnh, vài phút sau lại đã khỏe mạnh đứng ở trước mặt anh. Nói không lúng túng chính là nói dối.
Mà hiển nhiên Ngân Táp phản ứng nhanh hơn Fred rất nhiều, cậu bước lại gần Hướng Thanh Lam, đặt tay lên trán cô, sau đó cúi người lo lắng hỏi, "Cô có nhận ra tôi không?"
Hướng Thanh Lam mê mang nhìn cậu, suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới gật đầu một cái. Tất nhiên là cô nhận ra Ngân Táp, nhưng anh chàng tóc đen kia, mặc dù trông rất quen, cô lại không thể nhớ nổi đó là ai vậy.
Có một nỗi sợ hãi mơ hồ, bởi vì cô vẫn chưa thể xác định được đây là thực hay là mơ. Cô nghĩ, mình đã quên mất thứ gì đó quan trọng lắm.
Là thứ gì vậy, rốt cuộc là thứ gì?
Lâu đài Hoài Thụy, Uông Tiểu Lam, còn có những gì nữa?
Mà phía sau, Arthur đã đi ra từ phòng bếp, tay cầm một đĩa thức ăn còn đang bốc hơi nóng hôi hổi. Hướng Thanh Lam quay đầu nhìn anh, lông mi hơi run lên. Tầm mắt như dần biến thành một màu trắng xóa, cô nghĩ mình đang khóc, nhưng lại không có nước mắt chảy ra.
'Thanh.' Là anh sao? Anh không hề bỏ đi, nhà của bọn họ cũng không hề bị phá, tất cả chỉ là do cô tưởng tượng thôi phải không? Cô đã mơ một giấc mơ thật buồn, nhưng tất cả không phải là sự thật. Cô tỉnh dậy rồi, mà Thanh, anh đang đứng ngay ở kia.
Fred và Ngân Táp nhìn nhau, sau đó thức thời lui ra ngoài. Chủ nhân đã chờ đợi giờ khắc này lâu như vậy, bọn họ cũng không nên ở đây làm bóng đèn.
"Lam." Giọng nói của Arthur hơi khàn khàn, cổ họng khó chịu như có ngàn vạn hạt cát đang mắc kẹt trong đó. Anh đặt đĩa thức ăn lên bàn, chậm rãi đến gần Hướng Thanh Lam, ngón tay run rẩy vuốt ve gò má tái nhợt của cô.
"Em ngủ nhiều lắm đấy biết không, nếu còn tiếp tục ngủ nữa, anh sẽ thành ông già, còn em thành bà lão." Arthur khó được hài hước một lần, nhưng nụ cười lại mang theo vài phần buồn bã. Anh đã chờ cô lâu lắm, lâu tới mức khi chờ đợi được rồi, anh lại không biết phải nói gì mới phải.
Cô đang nhìn anh, ánh mắt không chứa hận thù, có chăng chỉ là một chút ngạc nhiên nho nhỏ.
'Thanh?' Hướng Thanh Lam gọi anh, hai mắt hơi nheo lại, vẫn cảm giác có điều gì đó không đúng thật. Anh vẫn mặc bộ quần áo kia, không hề thay đổi, căn nhà cũng rất ấm áp, không thiếu đồ vật gì, nhưng đáy lòng cô lại cảm thấy vô cùng trống rỗng.
Có thứ gì đó đã mất đi, mà thứ ấy với cô, dường như quan trọng lắm.
"Đúng rồi, là anh đây, Thanh của em đây." Arthur hạnh phúc ôm chặt lấy Hướng Thanh Lam, mỉm cười không dứt.
Mà Hướng Thanh Lam chỉ ngơ ngác nhìn trần nhà, hồi lâu sau, cô mới chậm rãi vươn tay lên, ôm lấy cổ anh giống như ngày trước. Hơi ấm từ cơ thể anh khiến cô cảm thấy an toàn, khẽ cọ mặt vào ngực anh, thậm chí còn ngửi thấy hương bạc hà thoang thoảng. Chỉ có điều, khi anh vô tình chạm tay vào bụng cô, cô mới nhận ra nơi đó là bằng phẳng.
Bằng phẳng ư?
'Đùng' một tiếng, trái tim như bị ai hung hăng xé nát. Mọi trí nhớ ùa về khiến cô đau đớn đến khó có thể thở nổi. Thì ra tất cả không phải mơ, con của cô không còn, không còn nữa.
'A...' Cô không tiếng động hét lớn, điên cuồng đẩy ra người trước mặt. Tại sao lại quên được, là vô tình, hay là cố ý?
Cô định tha thứ cho người kia sao? Không thể nào!
"Lam, em sao vậy, sao lại khóc?" Rõ ràng vừa rồi mọi chuyện còn rất tốt, sao đột nhiên cô lại nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy?
'Em muốn con.' Hướng Thanh Lam ôm chặt lấy bụng, không ngừng bi thương khóc lớn. Đứa bé đã được bảy tháng rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi. Cô đã chờ đợi nó rất lâu, cô đã quyết tâm buông xuôi tất cả, lặng lẽ rời đi không phải sao, tại sao mọi người lại tàn nhẫn với cô như vậy?
Tô Triết Thác nói, đứa bé vừa sinh ra đã yểu mệnh, anh nói nó không còn nữa, con của cô không còn nữa rồi.
"Lam, anh xin lỗi." Arthur ôm chặt Hướng Thanh Lam vào lòng, không ngừng đau khổ nói, "Anh xin lỗi, Lam, đừng khóc nữa. Em mắng anh đi, đánh anh thế nào cũng được, chỉ xin em đừng khóc nữa. Con đã mất rồi, anh không thể mất cả em."
"Lam." Arthur cố gắng gọi cô, nhưng dường như cô đã không nghe được điều gì nữa. Cô hung hăng giãy dụa, cô không muốn bị đụng chạm bởi người đàn ông này.
Anh bẩn quá, anh hôn cô gái khác ngay trước mặt cô, anh không phải Thanh mà cô quen thuộc.
Mọi thứ trước mắt đều khiến cô điên cuồng, cô không ngừng đánh anh, cắn anh, cô khóc, cô gào thét, cô muốn hung hăng đánh vỡ tất cả. Nước mắt trào ra, phân không rõ của cô vẫn là của người ấy.
Đi đi, cô không cần ai hết, không cần anh ở đây giả vờ an ủi.
Trả lại con cho cô, cô chỉ cần con của cô.
'A...' Siết chặt tay lại, móng tay đâm vào da thịt, đau đớn khiến cô khuây khỏa đi phần nào. Cô muốn đau hơn nữa, đau thêm, đau đến chết lặng.
"Lam..." Arthur hoảng sợ kêu lớn, Ngân Táp ở ngoài nghe thấy giọng của anh, vội vàng đẩy cửa tiến vào, sau đó vội vàng tiêm cho Hướng Thanh Lam một mũi thuốc an thần.
Mọi thứ dần trở nên yên lặng, Hướng Thanh Lam vẫn không cam lòng hé mở hai mắt, yếu ớt túm lấy vạt áo Ngân Táp, 'Thiên sứ, tôi đưa mạng của mình cho cậu, cậu giúp đứa bé trở về có được không? Nó còn nhỏ như vậy, không biết chuyện gì hết...'
"Lam." Arthur đau đớn ôm chặt cô vào lòng, cảm nhận hơi thở mỏng manh đang phả vào da thịt, đáy lòng như bị ngàn vạn nhát dao cắt vỡ, "Lam, ngủ đi, Thanh ở trong này, con của chúng mình cũng đang ở trong này, em đừng sợ nữa."
"Lam, nếu con có thể trở về, em không cần phải làm gì hết, để anh đem mạng của mình đi đổi có được không?" Xin lỗi em, thật sự xin lỗi em nhiều lắm.
...
Hướng Thanh Lam nằm ở trên giường, bàn tay túm chặt lấy chăn, đôi môi không ngừng lẩm bẩm điều gì đó, dường như đang vô cùng đau khổ.
"Lam, tỉnh dậy đi, chỉ là mơ thôi, em đừng sợ." Arthur nhẹ vỗ lên gò má của cô, không biết đã là lần thứ mấy nói ra những lời này. Từ sau ngày tỉnh lại, không có khi nào là cô được ngủ yên giấc, cơ thể thậm chí còn kém hơn hẳn lúc còn đang hôn mê. Bây giờ cảm xúc của cô như một sợi dây bị kéo căng đến tận cùng, chỉ cần hơi dùng lực một chút thôi, là sẽ thực sự hỏng mất.
Hướng Thanh Lam mở hai mắt ra, cảm giác được cánh tay mạnh mẽ của anh đang ôm chặt lấy mình, có lẽ, từ đêm qua đã vẫn là như vậy. Mọi thứ thật giống như ngày xưa, nhưng thực ra tất cả đều đã thay đổi.
Cô có tâm, cô cũng biết đau lòng, tại sao mọi người lại luôn nghĩ cô có thể tha thứ dễ dàng như vậy? Trước kia là Tô Triết Thác, bây giờ, lại là Thanh.
Con không còn nữa, cô biết phải dựa vào đâu để sống sót bây giờ?
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, cô vẫn đang im lặng đếm thời gian trôi qua.
Cô im lặng đếm tiếng mình hít thở.
Nắm chặt ngón tay lại, cô nghĩ, mình sắp phát điên mất rồi.
Cô dùng hết sức lực để đẩy anh ra, nhưng cánh tay của anh cứng rắn như vậy, mặc kệ cô cố gắng thế nào, anh cũng sẽ không chịu buông lỏng.
"Lam, đừng hận anh nữa được không?" Cũng đừng nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy.
"Lam của anh là lương thiện nhất." Arthur ghé sát mặt vào tai của Hướng Thanh Lam, dịu dàng khuyên nhủ, "Ngoan, nghe lời anh, đừng tức giận nữa. Khi một người bắt đầu biết tức giận, họ sẽ không thể sống vui vẻ được nữa đâu, em biết không?"
Hướng Thanh Lam mím chặt môi nhìn anh, cô thấy phản chiếu trong ánh mắt màu xanh lục kia là sóng tình dào dạt. Chân thành đến thế, làm sao có thể không động lòng?
Cô sẽ không phủ nhận mình vẫn còn yêu anh, vì anh, cô đã chấp nhận làm đủ mọi chuyện.
Cô yêu đến hèn mọn, yêu đến ngay cả tôn nghiêm cũng không giữ lại cho bản thân mình, nhưng cũng chính bởi vì rất yêu, cô mới không thể tha thứ cho anh được nữa. Anh gián tiếp hại chết con của bọn họ, bảo cô làm sao có thể quên được?
"Ổn rồi, Lam, đừng suy nghĩ nhiều nữa." Anh kéo nhẹ đầu cô ghé vào vai mình, dịu dàng mỉm cười, "Ngủ một giấc đi, tất cả đã có anh lo, em chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi là được."
Nhưng chỉ vừa mới dứt lời, lông mày của anh đã nhíu chặt lại. Hướng Thanh Lam đang cắn vào vai của anh, rất mạnh rất mạnh, giống như muốn cắn rớt một miếng thịt. Cô nâng hai mắt lên, đẫm lệ nhìn anh, nước mắt bi thương hạ xuống.
Tại sao lại vẫn có thể cười dịu dàng như vậy, anh không đau sao, không thể nói một điều gì khác với cô nữa hay sao?
"Ổn rồi, Lam, mọi chuyện đã trôi qua rồi, em đừng sợ, sẽ không ai có thể tổn thương em được nữa đâu." Anh vươn tay vuốt nhẹ lên khóe mắt của cô, sau đó ra hiệu cho Ngân Táp đi vào.
Anh cũng không muốn cô phải dùng thuốc, nhưng từ sau khi tỉnh lại, dường như cô đã không còn là chính mình. Cô lo sợ, bất an, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ thôi, cô cũng sẽ giật mình tỉnh lại, sau đó sẽ khóc, sẽ đánh anh, nhưng tuyệt đối sẽ không nói với anh một câu nào hết.
Ngân Táp từ từ tiêm thuốc vào, Hướng Thanh Lam cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại, cô tựa vào ngực Arthur, nặng nề ngủ.
"Chủ nhân, vai của ngài?" Ngân Táp mở to hai mắt, không tin nổi nhìn vết máu thấm ướt trên áo sơ mi của Arthur. Đã từ rất lâu rồi cậu không thấy chủ nhân chảy máu, trong suy nghĩ của cậu, người đàn ông này là bất khả xâm phạm, không ai có đủ khả năng làm ngài bị thương.
Nhưng lần này... Ngân Táp lắc đầu thở dài, có lẽ, chỉ mình Hướng tiểu thư được trở thành ngoại lệ.
"Không sao." Arthur vẫn cẩn thận ôm Hướng Thanh Lam, tuyệt đối không để ý đến vết thương của mình, bởi vì anh biết, Lam còn đau hơn anh nhiều lắm.
"Chủ nhân..." Ngân Táp muốn nói thêm, nhưng Arthur đã không kiên nhẫn ra hiệu ngừng lại. Đây là những gì anh đáng phải nhận, chỉ cần Lam có thể thoải mái hơn một chút, mỗi ngày cắn anh một lần như vậy cũng không sao.
"Ngân Táp, liệu thuốc này có ảnh hưởng không tốt đến cơ thể của cô ấy không?" Bây giờ muốn Lam được ngủ yên giấc, ngày nào Ngân Táp cũng phải dùng đến thuốc an thần. Một hai lần thì không thành vấn đề, nhưng dùng nhiều quá, anh sợ cô sẽ trở nên phụ thuộc.
"Chủ nhân, thuốc của tôi thì cũng chỉ là thuốc." Nó không phải thần dược, làm sao lại không sinh ra tác dụng phụ? Chắc hẳn chủ nhân cũng hiểu được.
Arthur nhẹ nhàng thở dài, phía sau cánh cửa đã bị Ngân Táp đóng lại rất nhẹ, không gian trở nên yên tĩnh như lúc đầu.
Rèm cửa bị gió thổi lên, mang theo làn hơi lạnh buổi sáng, phả vào da thịt anh dường như cũng có chút nặng nề. Có một số việc một khi đã trôi qua sẽ không thể cứu vãn, anh hiểu rõ, nhưng làm sao có thể cam lòng được.
Cô gái này là sinh mệnh của anh, dù cô có không tha thứ cho anh, anh cũng sẽ ở lại bên cạnh cô, vĩnh viễn.
...
Hướng Thanh Lam hé mở hai mắt, hơi run run lông mi, luôn cảm giác thân thể nặng nề vô lực.
Cô xoay người, nhìn anh vẫn nằm ở bên cạnh, trong mắt có nhè nhẹ đau nhói. Anh đang co người tự ôm lấy mình, thậm chí chăn cũng không dám đắp, trên chiếc giường nhỏ bé này, trông có chút đáng thương.
'Thanh...' Cô hơi hé môi, nhích tay lên một chút, đặt vào chân mày đang nhíu chặt của anh. Cô nhớ trước kia mình cũng từng làm như vậy. Cái ngày ấy, anh vẫn chỉ là một đứa trẻ đơn thuần, không nên nhíu mày nhiều lắm.
Còn bây giờ thì sao? Chính cô cũng không rõ ràng.
Anh giật mình tỉnh lại, cô sợ tới mức vội vàng rút tay về, sau đó nhắm chặt hai mắt lại như muốn trốn tránh.
"Xin lỗi em, anh ngủ quên mất." Cô cảm giác được hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt mình, anh kề sát môi vào gò má của cô, khiến cô bất giác nắm chặt tay lại.
"Lam, anh nhớ em, thật sự rất nhớ." Anh thì thầm tự nhủ, một chữ 'nhớ' kia, khiến sống mũi của Hướng Thanh không khỏi ê ẩm. Một người từng luôn miệng nói yêu cô gái khác, bây giờ lại ở đây nói nhớ cô.
Đáng tin không? Cô thấy anh giả dối quá, anh không phải là Thanh, vĩnh viễn cũng không phải.
Cô mở hai mắt lạnh nhạt nhìn anh, có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ khi tỉnh lại, bọn họ có thể đối mặt nhau một cách bình tĩnh như vậy.
Chỉ có điều, ánh mắt của cô thật khiến anh cảm thấy sợ hãi. Bởi vì nơi đó trống rỗng quá, không thấy thù hận, nhưng cũng không có tình yêu. Chẳng lẽ cô đang muốn nói, cô đã hết tình cảm với anh rồi sao, giống như đối với Tô Triết Thác ngày trước?
Không yêu, cũng không hận.
"Lam, hãy nghe anh nói được không? Chỉ mấy phút thôi, anh chỉ cần em nghe mấy phút thôi." Giọng anh tràn ngập thỉnh cầu, đường đường là chủ nhân của lâu đài Hoài Thụy, con người tôn quý được xưng là 'ám đế', bây giờ lại đang khép nép cầu xin một cô gái.
Chỉ cần cô nghe anh giải thích một chút thôi, mọi chuyện không phải là như vậy, anh muốn nói nhiều lắm, nhưng Hướng Thanh Lam đã lạnh nhạt chặn lại.
'Xin lỗi anh, em muốn nghỉ ngơi một chút.'
Xin lỗi anh, xin lỗi anh, ba từ xa lạ đến nhường nào. Cô đang tức giận, cô không tha thứ cho anh, thậm chí không muốn nghe anh nói điều gì hết.
Cô đã quá thất vọng về anh rồi, về sau cô sẽ không yêu anh, hoặc là nói, chút tự tôn còn sót lại không cho phép cô yêu anh.
Hèn mọn đến thế thôi, từ nay về sau, hãy sống cho bản thân nhiều hơn một chút.
"Anh xin lỗi, Lam." Arthur run rẩy kề sát vào người cô, anh không thể rời đi, anh không muốn mất cô lần nữa. Nếu cô không muốn nghe, vậy anh sẽ không nói điều gì hết, chỉ cần cho anh ở lại đây, chỉ vậy thôi có được không?
Anh xin lỗi? Tại sao lại vẫn là anh xin lỗi? Một câu 'Anh xin lỗi' có thể đổi được thứ gì về vậy mà ai cũng muốn nói với cô? Nó có thể cứu đứa bé sống lại sao, có thể khiến mọi thứ quay trở về như lúc ban đầu được sao?
Thật đáng ghét.
Hiện tại cô không muốn nghe nhất, chính là ba từ này.
Hướng Thanh Lam lạnh lùngquay lưng về phía anh. Trong căn phòng lúc này chỉ còn lại tiếng hít thở áp lực, thật lâu thật lâu sau, Arthur mới khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy bước ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, anh đã thấy được ánh mắt lo lắng của Ngân Táp và Fred. Bọn họ không nói gì, mà anh, cũng chỉ muốn bản thân được yên lặng.
Tựa người vào khung cửa, anh bất lực nhắm chặt hai mắt. Phải làm sao bây giờ, dường như Lam đã không còn yêu anh nữa. Cô có thể đánh anh, mắng anh, nhưng nếu cô lạnh lùng với anh như vậy, anh nghĩ mình sẽ thực sự hỏng mất.
Lam, tha thứ cho anh một lần này, có thể chứ?
Bình luận facebook