Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Chương 87: Không thể bắt đầu một lần nữa
"Thật có lỗi quá, Tô tiên sinh, tất cả là do cô y tá hiểu lầm thôi, đã mang phiền toái đến cho anh rồi." Viên cảnh sát cười cười xin lỗi Tô Triết Thác, bởi vì thân phận đặc biệt của anh, từ đầu tới cuối bọn họ vẫn điều tra rất nể nang. Cũng may, sự việc vẫn chưa có gì quá nghiêm trọng.
"Là tôi đã mang phiền toái đến cho các anh mới đúng." Tô Triết Thác mỉm cười đáp lễ, đáy mắt lại hiện ra thâm trầm. Anh có rất nhiều cách để giải quyết việc này êm đẹp, với điều kiện tiên quyết là không có sự nhúng tay của Arthur Hoài Thụy.
Anh biết hắn sẽ không làm thêm bất cứ việc gì khiến Lam Lam tổn thương, lần này điều đó tốt cho anh, nhưng lại khiến anh cảm giác mình là kẻ thất bại.
Tô phu nhân đã đi ra, sắc mặt hiển nhiên không được tốt cho lắm. Dù sao bà cũng xuất thân từ nhà danh môn, lần này phải vào đồn cảnh sát, thật sự quá mất mặt.
"Triết Thác." Bà nhỏ giọng gọi Tô Triết Thác, nhưng anh lại quay mặt bước đi. Từ nhỏ bà đã biết Triết Thác là người lạnh lùng, vậy nên tình cảm mẹ con vốn chưa bao giờ quá mức sâu đậm. Vậy mà lần này... Dường như chính bà lại khiến nó trở nên xa cách hơn nữa.
"Mẹ, Lam Lam vô tội, tất cả những gì cô ấy phải chịu đựng hôm nay đều do một tay con tạo thành. Cô ấy đã không còn gì nữa, tại sao mẹ lại nỡ..." Tô Triết Thác đột nhiên dừng bước, có chút khó khăn nói với Tô phu nhân. Anh vốn đã rất tin tưởng giao Lam Lam cho bà chăm sóc, tại sao bà lại khiến anh thất vọng đến mức này?
"Mẹ xin lỗi, Triết Thác, mẹ cũng không hề muốn như vậy, chỉ là..." Tô phu nhân còn muốn biện hộ cho mình điều gì đó, nhưng hiển nhiên Tô Triết Thác đã không còn muốn nghe. Anh bước vào xe, nắm chặt tay lái, bất lực thở dài một hơi. Anh không thể chỉ trích mẹ của mình, nhưng muốn bình tĩnh đối mặt với bà vào lúc này, thật sự quá khó.
Tô phu nhân lặng lẽ ngồi vào xe, đặt hai tay lên đùi, chốc chốc lại liếc nhìn Tô Triết Thác. Suốt một quãng đường dài, bọn họ vẫn đều im lặng trong áp lực. Thật lâu sau, Tô phu nhân mới có dũng khí mở lời trước.
"Triết Thác, có điều này mẹ muốn hỏi con."
"Mẹ muốn hỏi về Arthur Hoài Thụy đúng không?" Tô Triết Thác vẫn nhìn về phía trước, giọng nói bằng phẳng đến lạnh lùng.
Tô phu nhân gật đầu, "Chẳng phải anh ta đã mang Y Nhược sang Anh rồi sao, sao tự nhiên lại xuất hiện ở nơi này?" Hơn nữa, còn có vẻ rất quan tâm đến Hướng Thanh Lam.
"Y Nhược?" Tô Triết Thác thế này mới nghĩ đến, nếu Arthur Hoài Thụy đã khôi phục trí nhớ, như vậy nhất định Y Nhược sẽ không có được ngày lành.
Vươn tay phiền não xoa trán, không phải anh không lo lắng cho cô, nhưng thật sự anh đã không còn hơi sức đâu để giải quyết rắc rối này. Dù sao lấy tính cách của hắn ta, Y Nhược cũng không đến nỗi phải mất mạng.
Có lẽ một chút giáo huấn cũng là tốt. Về sau cô hẳn phải biết điều hơn, hiểu được không phải lúc nào mình cũng là cái rốn của vũ trụ. Cô quá kiêu ngạo, nếu hiện tại không nặng tay một chút, mai sau không biết sẽ gây ra họa lớn gì.
Anh đã dọn dẹp phiền toái cho cô quá nhiều rồi, lúc này đây, cứ để mặc cho cô chịu khổ vài ngày đi.
"Mẹ, chuyện này mẹ không cần nghĩ nhiều, cũng đừng tới tìm bọn họ chuốc lấy phiền toái. Mọi chuyện đã có con lo, mẹ yên tâm." Tô Triết Thác thản nhiên nói xong, cũng không có ý định giải thích cặn kẽ điều gì.
Chỉ là một âm mưu lớn vừa bị vạch trần mà thôi, đâu phải anh chưa hề nghĩ đến, chẳng qua, thời gian hắn khôi phục thật sự quá nhanh chóng. Anh còn chưa kịp phát hiện điều gì, hắn cũng đã bí mật tới Trung Quốc, hơn nữa còn điều tra ra bệnh viện của Lam Lam.
Người này, quả thực là một đối thủ đáng sợ.
...
Arthur ngồi ở cạnh giường, ánh mắt có chút thất vọng buồn bã. Mới vừa rồi anh còn nghĩ rằng cô đã tỉnh dậy, hóa ra lại chỉ là nhìn nhầm.
Từng ngày từng ngày một trôi qua, anh vẫn đang kiên trì chờ đợi, mong cô sẽ mở mắt ra nhìn mình. Nhưng là không có, một lần cũng không. Có lẽ Ngân Táp nói đúng, vết thương lòng của cô quá sâu, ngày nào nó còn chưa hồi phục, ngày đó cô vẫn sẽ chìm đắm trong giấc ngủ dài.
Ngân Táp nhẹ nhàng đẩy cửa, bước đến bên cạnh Hướng Thanh Lam, sau đó tiến hành một số kiểm tra đơn giản cho cô. Thật lòng mà nói, công việc này bây giờ chỉ là lấy lệ, việc Hướng tiểu thư có tỉnh lại hay không hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân cô ấy, nhưng nếu không làm một điều gì đó, nhất định sớm muộn gì chủ nhân cũng phát điên.
"Ngân Táp, vẫn vậy sao?" Arthur buông lỏng bàn tay của Hướng Thanh Lam, giọng nói không giấu nổi buồn bã.
Ngân Táp lắc đầu, "Vẫn vậy, thưa chủ nhân. Rõ ràng cô ấy không cần thuốc của tôi, có lẽ, cô ấy chỉ cần ngài."
Cần anh?
Arthur đặt ngón tay lên đôi môi của Hướng Thanh Lam, cảm nhận được hơi ấm từ nơi đó, thế này mới có thể yên tâm rằng cô vẫn còn tồn tại. Mỗi ngày anh vẫn cố nói chuyện với cô thật nhiều, không biết, cô có nghe được không, không biết, cô có muốn nghe không.
Thế giới của của cô, thật sự không thể cho anh bước vào nữa ư?
"Ngân Táp, cậu có thể nói cho tôi biết, tại sao tôi tìm nhiều thế thân như vậy, lại chỉ có người quan trọng nhất là không chịu nhận ra?" Rõ ràng sau khi anh tỉnh lại bọn họ đã gặp nhau rất nhiều lần, thậm chí, cô còn cầm lấy tay áo của anh. Vậy mà anh đã làm gì, tại sao lại có thể đối xử với cô tàn nhẫn như vậy.
"Quá coi trọng, cho nên chỉ nhớ muốn đối xử với cô ấy thật tốt. Rất yêu quý, cho nên sợ phải thừa nhận mình đã từng khiến cô ấy chịu khổ sở thật nhiều. Chủ nhân, ngài không nhận ra Hướng tiểu thư, có lẽ chính là vì sợ hãi." Ngân Táp thản nhiên trả lời, sau đó hiểu ý lui ra ngoài. Nơi này vốn đã không cần cậu, chi bằng, cứ để chủ nhân tự tìm ra phương thuốc cho Hướng tiểu thư.
Tiếng khép cửa rất nhỏ vang lên, Arthur ngồi thất thần hồi lâu, sau đó cởi giầy ra, bước lên giường, cẩn thận ôm Hướng Thanh Lam vào lòng mình.
"Lam, em đang lạnh phải không? Đừng sợ, có anh đây rồi, người anh ấm lắm."
"Lam, tỉnh dậy đi, Thanh của em cuối cùng cũng trở về rồi. Em không còn một mình nữa, em có anh mà phải không?"
"Lam, đừng ngủ nữa..." Anh tựa cằm lên đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng cọ. Anh sợ cô bị lạnh, sợ cô gặp phải ác mộng, càng sợ cô sẽ nghĩ đến con, vụng trộm khóc một mình.
Nếu cô cứ ngủ mãi thế này, anh thật sự không biết mình sẽ biến thành con người thế nào nữa.
"Lam, anh yêu em, cũng rất yêu con. Tha lỗi cho anh được không, anh biết mình sai rồi." Một giọt nước mắt lạnh buốt rơi xuống gò má của Hướng Thanh Lam, mang theo biết bao hối lỗi và đau lòng.
Một ngày, lại một ngày trôi qua, Hướng Thanh Lam vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Fred và Ngân Táp ái ngại nhìn Arthur, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.
Chủ nhân của bọn họ bây giờ, quả thật không khác gì kẻ điên. Cả ngày nhốt mình trong phòng với Hướng tiểu thư, không cần biết cô có nghe được hay không, ngài vẫn kiên trì kể chuyện. Nếu cứ tiếp tục tình trạng này, có lẽ không riêng gì Hướng tiểu thư là người bệnh, mà ngay cả chủ nhân cũng sẽ ngã quỵ vì kiệt sức.
"Chủ nhân, căn nhà của ngài xây xong rồi, qua vài ngày nữa là có thể đến ở." Nhưng có thể ở được bao lâu đây, Ngân Táp thực sự lo ngại về vấn đề đó.
Đã xong rồi sao? Tốt lắm.
"Lam, cuối cùng chúng ta cũng được về nhà rồi."
Nói xong, anh đứng lên mở ngăn bảo mật, thay lại bộ quần áo của ngày mưa hôm ấy. Bắt đầu từ giây phút này, anh sẽ không còn là Arthur Hoài Thụy. Anh chỉ là Thanh, chỉ là tên ngốc Thanh mà thôi.
...
Trong văn phòng tổng tài của Tô thị, Vũ Văn Thần vẫn đang cố chấp ngồi cạnh Tô Triết Thác. Chẳng phải anh lo cậu ta sẽ làm điều gì dại dột, mà là có một số việc, thật sự không thể không nghĩ tới.
Ngày đó Thác nói đứa bé là của Arthur xong, hỏi thế nào cũng nhất quyết không chịu nói câu dưới. Bây giờ thì hay rồi, Thanh Lam bị mang đi, cậu ta không còn tâm trí đâu để làm việc, ngay đến chính bản thân anh cũng chẳng thể suy nghĩ việc gì khác ngoài vấn đề này.
"Cậu muốn hỏi gì?" Tô Triết Thác đột nhiên ngẩng đầu, khoanh hai tay trước ngực nhìn Vũ Văn Thần, hơi hơi trêu ngươi nói, "Đừng nói ở chung lâu ngày với nhau, cậu vừa nhận ra là cậu yêu tôi đấy nhé."
"..."
"Không có gì, tôi không muốn hỏi điều gì hết." Hít một hơi thật sâu, hôm nay anh mới biết thì ra Tô Triết Thác còn có khả năng kể chuyện cười, chỉ có điều, tốt nhất cậu ta đừng thể hiện năng khiếu này lần thứ hai, nếu không thanh danh của anh sẽ bị hủy hoại hết.
"Cậu muốn biết quan hệ giữa Lam Lam và Arthur Hoài Thụy phải không? Hay là đang thắc mắc tại sao đến giờ này tôi vẫn chưa đi tìm cô ấy về?" Tô Triết Thác đứng dậy, hơi hơi nheo mắt hỏi Vũ Văn Thần, dường như tâm trạng cũng không quá tệ.
Cậu ta muốn hỏi điều gì làm sao anh không biết, chẳng qua mấy ngày trước thật sự xảy ra quá nhiều chuyện rắc rối, lúc ấy chỉ cần nhắc đến cái tên kia thôi, anh cũng có thể phát điên rồi, huống chi là kể chuyện về hắn.
Nhưng bây giờ anh đang có hứng thú giải thích, bởi vì có một chuyện anh vừa mới nghĩ xuôi.
"Thác, cậu hiểu tôi quá, tôi nghĩ thứ gì cũng không qua được đôi mắt tinh tường của cậu." Vũ Văn Thần không ngờ Tô Triết Thác lại đột nhiên có nhã hứng kể chuyện, không khỏi nhanh miệng nịnh hót mấy câu.
"Arthur Hoài Thụy thật ra còn một cái tên khác." Tô Triết Thác ngồi lên một góc bàn làm việc, đưa lưng về phía Vũ Văn Thần, thản nhiên cười.
"Hắn ta, còn gọi là Thanh. Có một thời gian ở Trung Quốc hắn bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ, sau đó được Lam Lam mang về nuôi. Nực cười nhất là sau ba tháng sống chung với nhau, hắn ta nhớ hết mọi chuyện trước kia, lại chỉ quên mình cô ấy." Nếu đã quên rồi, tại sao còn phải nhớ lại. Gã đáng chết này, quả nhiên là kẻ thù không đội trời chung với anh.
Vũ Văn Thần nhẹ nhàng gật đầu, chuyện li kì như vậy, có nằm mơ anh cũng không nghĩ ra. Ai ngờ được ám đế của giới thương nhân lại từng sống chung ba tháng với Thanh Lam cơ chứ, hơn nữa hai người còn có với nhau một đứa con. Chỉ đáng tiếc...
"Thác, nhưng tôi vẫn không hiểu. Hôm đó vì bác gái nên cậu mới để bọn họ rời đi, nhưng sao mấy ngày nay vẫn chưa tìm Thanh Lam về? Bọn họ ở chỗ nào, đâu phải cậu không biết." Vũ Văn Thần có chút khó hiểu hỏi.
Anh biết Tô Triết Thác không phải người nóng nảy, nhưng những việc liên quan đến Thanh Lam, cậu ta chưa bao giờ bình tĩnh được thế này.
Bình tĩnh đến mức, khiến anh cảm thấy bất ổn.
Tô Triết Thác cười nhẹ, nhìn thoáng qua Vũ Văn Thần, "Hiện tại bác sĩ không có biện pháp khả quan nào với bệnh tình của Lam Lam, tôi cũng không biết phải làm gì hơn nữa. Nhưng Arthur Hoài Thụy thì lại khác, hắn có thằng nhóc Ngân Táp, nó là một thiên tài y học."
"Tôi không muốn để Lam Lam ở chung với hắn, nhưng với tình hình này, cũng phải cố nhắm mắt làm ngơ vậy. Đợi Lam Lam tỉnh lại, tôi sẽ không do dự cướp cô ấy trở lại bên mình." Chuyện ti bỉ gì anh cũng đã làm rồi, không ngại thêm một chuyện vặt vãnh này nữa. Huống chi, anh cũng có phần tự tin vào bản thân, bởi vì tổn thương anh tạo ra cho Lam lam hiển nhiên còn thua xa Arthur Hoài Thụy. Anh không tin cô tỉnh lại rồi mà vẫn có thể tha thứ cho hắn.
Vũ Văn Thần nheo mắt đánh giá nét mặt thâm trầm của Tô Triết Thác, trong lòng không khỏi toát mồ hôi lạnh. Quả nhiên là lão hồ li, việc gì cũng đã tính toán tốt lắm.
Chỉ có điều, Arthur Hoài Thụy sẽ để người ta tính kế đơn giản vậy sao?
"Tốt lắm, tôi hiểu rồi." Vũ Văn Thần đứng lên, đang định bước ra cửa, lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
"Thác, vậy Y Nhược thì sao?" Chẳng lẽ cậu ta không lo lắng cho em họ của mình?
Nhưng chờ đợi nửa ngày, anh cũng không có được đáp án. Tô Triết Thác đã bắt đầu đem tài liệu ra giải quyết, hiển nhiên không thèm để ý đến anh. Thôi quên đi, chuyện gia đình của bọn họ thì để bọn họ lo, anh ít quan tâm vẫn là tốt nhất.
Đợi Vũ Văn Thần ra ngoài rồi, ánh mắt Tô Triết Thác lại trở nên bi thương. Thiếu mất Lam Lam, anh biết anh không còn là mình nữa.
Đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới, mọi thứ mới nhỏ bé làm sao. Trước kia anh vẫn luôn coi thường đám người này yếu ớt bạc nhược, bây giờ mới chợt nhận ra, chính mình cũng chẳng khác gì.
Gặp được một đối thủ xứng tầm, thì ra, anh cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Cuộc chơi, có lẽ bây giờ mới chỉ bắt đầu mà thôi.
'Cạch' một tiếng, anh nghe được tiếng cửa văn phòng mở ra, quay mặt nhìn lại, vốn nghĩ rằng sẽ thấy Vũ Văn Thần, không ngờ được lại là...
"Thác, đã lâu rồi không gặp."
...
Cung Như Tuyết ngồi đối diện với Tô Triết Thác trong một tiệm cà phê gần công ty, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn anh, có chút xấu hổ nở nụ cười.
Lần này trở về, cô biết mình sẽ bị mọi người chế nhạo chỉ trích rất nhiều, nhưng thực sự là, cô đã không còn lựa chọn nào khác.
Cô không quên được người đàn ông này, nếu biết anh có thể đứng lên, có thể khôi phục thị lực, như vậy hồi đó có đánh chết cô cũng sẽ không chịu rời đi.
Buông tha cho người toàn mỹ như anh, thật sự là cả đời tiếc nuối.
Một người vào thời điểm yếu ớt nhất luôn rất dễ bị xiêu lòng, cô ngu ngốc bỏ đi, vậy nên mới để Hướng Thanh Lam chiếm mất tình yêu của anh.
Nhưng bây giờ có thể sẽ khác, nghe nói cô ta bị mang đi rồi, mà cô thì vừa mới trở lại, phải chăng...
"Thác, anh khỏe không?" Cô bối rối nhìn anh, cố gắng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
"Tốt lắm." Tô Triết Thác nghiêng mặt nhìn cô, hơi hơi cười khẩy. Thật không dám nghĩ lại có ngày cô trở về đây, anh còn tin rằng bọn họ sẽ vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa cơ đấy.
"Thác, anh có nhớ nơi này không? Trước kia chúng mình rất hay đến đây nói chuyện." Cung Như Tuyết thấy anh lạnh lùng như vậy, không khỏi có chút mất tự nhiên. Rất nhanh, cô tươi cười xinh đẹp, uyển chuyển gợi lại kỉ niệm cũ.
Vậy ư? Tô Triết Thác nhạt nhẽo mỉm cười.
Anh phản bội Lam Lam chính ở nơi này, tất nhiên sẽ không quên được. Hít sâu một hơi, anh nghiêng mặt sang chỗ khác, cố gắng kiềm chế bản thân.
Anh sẽ không tha thứ cho cô gái đáng giận này, nhưng anh biết tội của mình còn nặng nề hơn gấp bội. Nếu nói Cung Như Tuyết dụ dỗ anh, như vậy, chính anh cũng đã cho cô ta một cơ hội để làm được điều đó.
"Thác, liệu chúng mình có thể bắt đầu một lần nữa được không?" Do dự hồi lâu, cuối cùng Cung Như Tuyết cũng đủ dũng khí để đặt vấn đề với Tô Triết Thác. Cô đang đánh cược, đánh cược anh vẫn còn tình cảm với mình, chẳng sợ đó chỉ là chút ít.
Bắt đầu một lần nữa? Cô ta dám nói bắt đầu một lần nữa với anh?
Thật nực cười.
"Cũng được thôi, nếu cô có thể làm con của tôi sống lại." Anh lạnh lùng nhìn Cung Như Tuyết, ánh mắt mỉa mai và châm chọc. Việc đã đến nước này rồi mà vẫn còn muốn quay lại với anh, cô ta thật đúng là ngây thơ.
"Thác, em thật sự không biết chuyện đó." Ánh mắt Cung Như Tuyết có chút bối rối, cô tính kế rất nhiều, chỉ không ngờ được lúc đó Hướng Thanh Lam lại đang mang thai.
"Vậy ư?" Tô Triết Thác đánh giá cô từ đầu tới chân, hiển nhiên không quá tin tưởng, "Cung tiểu thư, cô biết những gì, tự nhiên trong lòng cô rõ nhất."
Tô Triết Thác đứng lên, thản nhiên chỉnh sửa lại âu phục, sau đó đặt mấy tờ tiền lên bàn, "Cung tiểu thư, về sau đừng đến tìm tôi nữa, tôi không có khả năng cho cô điều cô muốn. Xin lỗi cô, chào cô!" Anh quay lưng về phía Cung Như Tuyết, lạnh lùng nói một câu cuối cùng, sau đó nhanh chóng bỏ đi, để lại chén cà phê vẫn còn bốc lên hơi nóng.
Cung Như Tuyết ngồi một mình ở nơi đó, ngẩn ngơ hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ biết cười khổ một tiếng. Tất cả đều do cô chuốc lấy, vậy nên còn oán trách ai được nữa bây giờ?
Cô muốn bắt đầu một lần nữa với anh, nhưng có lẽ, anh chỉ muốn bắt đầu một lần nữa với người nào đó.
Hướng Thanh Lam ư? Lần này thì cô thắng tôi thật rồi.
"Thật có lỗi quá, Tô tiên sinh, tất cả là do cô y tá hiểu lầm thôi, đã mang phiền toái đến cho anh rồi." Viên cảnh sát cười cười xin lỗi Tô Triết Thác, bởi vì thân phận đặc biệt của anh, từ đầu tới cuối bọn họ vẫn điều tra rất nể nang. Cũng may, sự việc vẫn chưa có gì quá nghiêm trọng.
"Là tôi đã mang phiền toái đến cho các anh mới đúng." Tô Triết Thác mỉm cười đáp lễ, đáy mắt lại hiện ra thâm trầm. Anh có rất nhiều cách để giải quyết việc này êm đẹp, với điều kiện tiên quyết là không có sự nhúng tay của Arthur Hoài Thụy.
Anh biết hắn sẽ không làm thêm bất cứ việc gì khiến Lam Lam tổn thương, lần này điều đó tốt cho anh, nhưng lại khiến anh cảm giác mình là kẻ thất bại.
Tô phu nhân đã đi ra, sắc mặt hiển nhiên không được tốt cho lắm. Dù sao bà cũng xuất thân từ nhà danh môn, lần này phải vào đồn cảnh sát, thật sự quá mất mặt.
"Triết Thác." Bà nhỏ giọng gọi Tô Triết Thác, nhưng anh lại quay mặt bước đi. Từ nhỏ bà đã biết Triết Thác là người lạnh lùng, vậy nên tình cảm mẹ con vốn chưa bao giờ quá mức sâu đậm. Vậy mà lần này... Dường như chính bà lại khiến nó trở nên xa cách hơn nữa.
"Mẹ, Lam Lam vô tội, tất cả những gì cô ấy phải chịu đựng hôm nay đều do một tay con tạo thành. Cô ấy đã không còn gì nữa, tại sao mẹ lại nỡ..." Tô Triết Thác đột nhiên dừng bước, có chút khó khăn nói với Tô phu nhân. Anh vốn đã rất tin tưởng giao Lam Lam cho bà chăm sóc, tại sao bà lại khiến anh thất vọng đến mức này?
"Mẹ xin lỗi, Triết Thác, mẹ cũng không hề muốn như vậy, chỉ là..." Tô phu nhân còn muốn biện hộ cho mình điều gì đó, nhưng hiển nhiên Tô Triết Thác đã không còn muốn nghe. Anh bước vào xe, nắm chặt tay lái, bất lực thở dài một hơi. Anh không thể chỉ trích mẹ của mình, nhưng muốn bình tĩnh đối mặt với bà vào lúc này, thật sự quá khó.
Tô phu nhân lặng lẽ ngồi vào xe, đặt hai tay lên đùi, chốc chốc lại liếc nhìn Tô Triết Thác. Suốt một quãng đường dài, bọn họ vẫn đều im lặng trong áp lực. Thật lâu sau, Tô phu nhân mới có dũng khí mở lời trước.
"Triết Thác, có điều này mẹ muốn hỏi con."
"Mẹ muốn hỏi về Arthur Hoài Thụy đúng không?" Tô Triết Thác vẫn nhìn về phía trước, giọng nói bằng phẳng đến lạnh lùng.
Tô phu nhân gật đầu, "Chẳng phải anh ta đã mang Y Nhược sang Anh rồi sao, sao tự nhiên lại xuất hiện ở nơi này?" Hơn nữa, còn có vẻ rất quan tâm đến Hướng Thanh Lam.
"Y Nhược?" Tô Triết Thác thế này mới nghĩ đến, nếu Arthur Hoài Thụy đã khôi phục trí nhớ, như vậy nhất định Y Nhược sẽ không có được ngày lành.
Vươn tay phiền não xoa trán, không phải anh không lo lắng cho cô, nhưng thật sự anh đã không còn hơi sức đâu để giải quyết rắc rối này. Dù sao lấy tính cách của hắn ta, Y Nhược cũng không đến nỗi phải mất mạng.
Có lẽ một chút giáo huấn cũng là tốt. Về sau cô hẳn phải biết điều hơn, hiểu được không phải lúc nào mình cũng là cái rốn của vũ trụ. Cô quá kiêu ngạo, nếu hiện tại không nặng tay một chút, mai sau không biết sẽ gây ra họa lớn gì.
Anh đã dọn dẹp phiền toái cho cô quá nhiều rồi, lúc này đây, cứ để mặc cho cô chịu khổ vài ngày đi.
"Mẹ, chuyện này mẹ không cần nghĩ nhiều, cũng đừng tới tìm bọn họ chuốc lấy phiền toái. Mọi chuyện đã có con lo, mẹ yên tâm." Tô Triết Thác thản nhiên nói xong, cũng không có ý định giải thích cặn kẽ điều gì.
Chỉ là một âm mưu lớn vừa bị vạch trần mà thôi, đâu phải anh chưa hề nghĩ đến, chẳng qua, thời gian hắn khôi phục thật sự quá nhanh chóng. Anh còn chưa kịp phát hiện điều gì, hắn cũng đã bí mật tới Trung Quốc, hơn nữa còn điều tra ra bệnh viện của Lam Lam.
Người này, quả thực là một đối thủ đáng sợ.
...
Arthur ngồi ở cạnh giường, ánh mắt có chút thất vọng buồn bã. Mới vừa rồi anh còn nghĩ rằng cô đã tỉnh dậy, hóa ra lại chỉ là nhìn nhầm.
Từng ngày từng ngày một trôi qua, anh vẫn đang kiên trì chờ đợi, mong cô sẽ mở mắt ra nhìn mình. Nhưng là không có, một lần cũng không. Có lẽ Ngân Táp nói đúng, vết thương lòng của cô quá sâu, ngày nào nó còn chưa hồi phục, ngày đó cô vẫn sẽ chìm đắm trong giấc ngủ dài.
Ngân Táp nhẹ nhàng đẩy cửa, bước đến bên cạnh Hướng Thanh Lam, sau đó tiến hành một số kiểm tra đơn giản cho cô. Thật lòng mà nói, công việc này bây giờ chỉ là lấy lệ, việc Hướng tiểu thư có tỉnh lại hay không hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân cô ấy, nhưng nếu không làm một điều gì đó, nhất định sớm muộn gì chủ nhân cũng phát điên.
"Ngân Táp, vẫn vậy sao?" Arthur buông lỏng bàn tay của Hướng Thanh Lam, giọng nói không giấu nổi buồn bã.
Ngân Táp lắc đầu, "Vẫn vậy, thưa chủ nhân. Rõ ràng cô ấy không cần thuốc của tôi, có lẽ, cô ấy chỉ cần ngài."
Cần anh?
Arthur đặt ngón tay lên đôi môi của Hướng Thanh Lam, cảm nhận được hơi ấm từ nơi đó, thế này mới có thể yên tâm rằng cô vẫn còn tồn tại. Mỗi ngày anh vẫn cố nói chuyện với cô thật nhiều, không biết, cô có nghe được không, không biết, cô có muốn nghe không.
Thế giới của của cô, thật sự không thể cho anh bước vào nữa ư?
"Ngân Táp, cậu có thể nói cho tôi biết, tại sao tôi tìm nhiều thế thân như vậy, lại chỉ có người quan trọng nhất là không chịu nhận ra?" Rõ ràng sau khi anh tỉnh lại bọn họ đã gặp nhau rất nhiều lần, thậm chí, cô còn cầm lấy tay áo của anh. Vậy mà anh đã làm gì, tại sao lại có thể đối xử với cô tàn nhẫn như vậy.
"Quá coi trọng, cho nên chỉ nhớ muốn đối xử với cô ấy thật tốt. Rất yêu quý, cho nên sợ phải thừa nhận mình đã từng khiến cô ấy chịu khổ sở thật nhiều. Chủ nhân, ngài không nhận ra Hướng tiểu thư, có lẽ chính là vì sợ hãi." Ngân Táp thản nhiên trả lời, sau đó hiểu ý lui ra ngoài. Nơi này vốn đã không cần cậu, chi bằng, cứ để chủ nhân tự tìm ra phương thuốc cho Hướng tiểu thư.
Tiếng khép cửa rất nhỏ vang lên, Arthur ngồi thất thần hồi lâu, sau đó cởi giầy ra, bước lên giường, cẩn thận ôm Hướng Thanh Lam vào lòng mình.
"Lam, em đang lạnh phải không? Đừng sợ, có anh đây rồi, người anh ấm lắm."
"Lam, tỉnh dậy đi, Thanh của em cuối cùng cũng trở về rồi. Em không còn một mình nữa, em có anh mà phải không?"
"Lam, đừng ngủ nữa..." Anh tựa cằm lên đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng cọ. Anh sợ cô bị lạnh, sợ cô gặp phải ác mộng, càng sợ cô sẽ nghĩ đến con, vụng trộm khóc một mình.
Nếu cô cứ ngủ mãi thế này, anh thật sự không biết mình sẽ biến thành con người thế nào nữa.
"Lam, anh yêu em, cũng rất yêu con. Tha lỗi cho anh được không, anh biết mình sai rồi." Một giọt nước mắt lạnh buốt rơi xuống gò má của Hướng Thanh Lam, mang theo biết bao hối lỗi và đau lòng.
Một ngày, lại một ngày trôi qua, Hướng Thanh Lam vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Fred và Ngân Táp ái ngại nhìn Arthur, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.
Chủ nhân của bọn họ bây giờ, quả thật không khác gì kẻ điên. Cả ngày nhốt mình trong phòng với Hướng tiểu thư, không cần biết cô có nghe được hay không, ngài vẫn kiên trì kể chuyện. Nếu cứ tiếp tục tình trạng này, có lẽ không riêng gì Hướng tiểu thư là người bệnh, mà ngay cả chủ nhân cũng sẽ ngã quỵ vì kiệt sức.
"Chủ nhân, căn nhà của ngài xây xong rồi, qua vài ngày nữa là có thể đến ở." Nhưng có thể ở được bao lâu đây, Ngân Táp thực sự lo ngại về vấn đề đó.
Đã xong rồi sao? Tốt lắm.
"Lam, cuối cùng chúng ta cũng được về nhà rồi."
Nói xong, anh đứng lên mở ngăn bảo mật, thay lại bộ quần áo của ngày mưa hôm ấy. Bắt đầu từ giây phút này, anh sẽ không còn là Arthur Hoài Thụy. Anh chỉ là Thanh, chỉ là tên ngốc Thanh mà thôi.
...
Trong văn phòng tổng tài của Tô thị, Vũ Văn Thần vẫn đang cố chấp ngồi cạnh Tô Triết Thác. Chẳng phải anh lo cậu ta sẽ làm điều gì dại dột, mà là có một số việc, thật sự không thể không nghĩ tới.
Ngày đó Thác nói đứa bé là của Arthur xong, hỏi thế nào cũng nhất quyết không chịu nói câu dưới. Bây giờ thì hay rồi, Thanh Lam bị mang đi, cậu ta không còn tâm trí đâu để làm việc, ngay đến chính bản thân anh cũng chẳng thể suy nghĩ việc gì khác ngoài vấn đề này.
"Cậu muốn hỏi gì?" Tô Triết Thác đột nhiên ngẩng đầu, khoanh hai tay trước ngực nhìn Vũ Văn Thần, hơi hơi trêu ngươi nói, "Đừng nói ở chung lâu ngày với nhau, cậu vừa nhận ra là cậu yêu tôi đấy nhé."
"..."
"Không có gì, tôi không muốn hỏi điều gì hết." Hít một hơi thật sâu, hôm nay anh mới biết thì ra Tô Triết Thác còn có khả năng kể chuyện cười, chỉ có điều, tốt nhất cậu ta đừng thể hiện năng khiếu này lần thứ hai, nếu không thanh danh của anh sẽ bị hủy hoại hết.
"Cậu muốn biết quan hệ giữa Lam Lam và Arthur Hoài Thụy phải không? Hay là đang thắc mắc tại sao đến giờ này tôi vẫn chưa đi tìm cô ấy về?" Tô Triết Thác đứng dậy, hơi hơi nheo mắt hỏi Vũ Văn Thần, dường như tâm trạng cũng không quá tệ.
Cậu ta muốn hỏi điều gì làm sao anh không biết, chẳng qua mấy ngày trước thật sự xảy ra quá nhiều chuyện rắc rối, lúc ấy chỉ cần nhắc đến cái tên kia thôi, anh cũng có thể phát điên rồi, huống chi là kể chuyện về hắn.
Nhưng bây giờ anh đang có hứng thú giải thích, bởi vì có một chuyện anh vừa mới nghĩ xuôi.
"Thác, cậu hiểu tôi quá, tôi nghĩ thứ gì cũng không qua được đôi mắt tinh tường của cậu." Vũ Văn Thần không ngờ Tô Triết Thác lại đột nhiên có nhã hứng kể chuyện, không khỏi nhanh miệng nịnh hót mấy câu.
"Arthur Hoài Thụy thật ra còn một cái tên khác." Tô Triết Thác ngồi lên một góc bàn làm việc, đưa lưng về phía Vũ Văn Thần, thản nhiên cười.
"Hắn ta, còn gọi là Thanh. Có một thời gian ở Trung Quốc hắn bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ, sau đó được Lam Lam mang về nuôi. Nực cười nhất là sau ba tháng sống chung với nhau, hắn ta nhớ hết mọi chuyện trước kia, lại chỉ quên mình cô ấy." Nếu đã quên rồi, tại sao còn phải nhớ lại. Gã đáng chết này, quả nhiên là kẻ thù không đội trời chung với anh.
Vũ Văn Thần nhẹ nhàng gật đầu, chuyện li kì như vậy, có nằm mơ anh cũng không nghĩ ra. Ai ngờ được ám đế của giới thương nhân lại từng sống chung ba tháng với Thanh Lam cơ chứ, hơn nữa hai người còn có với nhau một đứa con. Chỉ đáng tiếc...
"Thác, nhưng tôi vẫn không hiểu. Hôm đó vì bác gái nên cậu mới để bọn họ rời đi, nhưng sao mấy ngày nay vẫn chưa tìm Thanh Lam về? Bọn họ ở chỗ nào, đâu phải cậu không biết." Vũ Văn Thần có chút khó hiểu hỏi.
Anh biết Tô Triết Thác không phải người nóng nảy, nhưng những việc liên quan đến Thanh Lam, cậu ta chưa bao giờ bình tĩnh được thế này.
Bình tĩnh đến mức, khiến anh cảm thấy bất ổn.
Tô Triết Thác cười nhẹ, nhìn thoáng qua Vũ Văn Thần, "Hiện tại bác sĩ không có biện pháp khả quan nào với bệnh tình của Lam Lam, tôi cũng không biết phải làm gì hơn nữa. Nhưng Arthur Hoài Thụy thì lại khác, hắn có thằng nhóc Ngân Táp, nó là một thiên tài y học."
"Tôi không muốn để Lam Lam ở chung với hắn, nhưng với tình hình này, cũng phải cố nhắm mắt làm ngơ vậy. Đợi Lam Lam tỉnh lại, tôi sẽ không do dự cướp cô ấy trở lại bên mình." Chuyện ti bỉ gì anh cũng đã làm rồi, không ngại thêm một chuyện vặt vãnh này nữa. Huống chi, anh cũng có phần tự tin vào bản thân, bởi vì tổn thương anh tạo ra cho Lam lam hiển nhiên còn thua xa Arthur Hoài Thụy. Anh không tin cô tỉnh lại rồi mà vẫn có thể tha thứ cho hắn.
Vũ Văn Thần nheo mắt đánh giá nét mặt thâm trầm của Tô Triết Thác, trong lòng không khỏi toát mồ hôi lạnh. Quả nhiên là lão hồ li, việc gì cũng đã tính toán tốt lắm.
Chỉ có điều, Arthur Hoài Thụy sẽ để người ta tính kế đơn giản vậy sao?
"Tốt lắm, tôi hiểu rồi." Vũ Văn Thần đứng lên, đang định bước ra cửa, lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
"Thác, vậy Y Nhược thì sao?" Chẳng lẽ cậu ta không lo lắng cho em họ của mình?
Nhưng chờ đợi nửa ngày, anh cũng không có được đáp án. Tô Triết Thác đã bắt đầu đem tài liệu ra giải quyết, hiển nhiên không thèm để ý đến anh. Thôi quên đi, chuyện gia đình của bọn họ thì để bọn họ lo, anh ít quan tâm vẫn là tốt nhất.
Đợi Vũ Văn Thần ra ngoài rồi, ánh mắt Tô Triết Thác lại trở nên bi thương. Thiếu mất Lam Lam, anh biết anh không còn là mình nữa.
Đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới, mọi thứ mới nhỏ bé làm sao. Trước kia anh vẫn luôn coi thường đám người này yếu ớt bạc nhược, bây giờ mới chợt nhận ra, chính mình cũng chẳng khác gì.
Gặp được một đối thủ xứng tầm, thì ra, anh cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Cuộc chơi, có lẽ bây giờ mới chỉ bắt đầu mà thôi.
'Cạch' một tiếng, anh nghe được tiếng cửa văn phòng mở ra, quay mặt nhìn lại, vốn nghĩ rằng sẽ thấy Vũ Văn Thần, không ngờ được lại là...
"Thác, đã lâu rồi không gặp."
...
Cung Như Tuyết ngồi đối diện với Tô Triết Thác trong một tiệm cà phê gần công ty, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn anh, có chút xấu hổ nở nụ cười.
Lần này trở về, cô biết mình sẽ bị mọi người chế nhạo chỉ trích rất nhiều, nhưng thực sự là, cô đã không còn lựa chọn nào khác.
Cô không quên được người đàn ông này, nếu biết anh có thể đứng lên, có thể khôi phục thị lực, như vậy hồi đó có đánh chết cô cũng sẽ không chịu rời đi.
Buông tha cho người toàn mỹ như anh, thật sự là cả đời tiếc nuối.
Một người vào thời điểm yếu ớt nhất luôn rất dễ bị xiêu lòng, cô ngu ngốc bỏ đi, vậy nên mới để Hướng Thanh Lam chiếm mất tình yêu của anh.
Nhưng bây giờ có thể sẽ khác, nghe nói cô ta bị mang đi rồi, mà cô thì vừa mới trở lại, phải chăng...
"Thác, anh khỏe không?" Cô bối rối nhìn anh, cố gắng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
"Tốt lắm." Tô Triết Thác nghiêng mặt nhìn cô, hơi hơi cười khẩy. Thật không dám nghĩ lại có ngày cô trở về đây, anh còn tin rằng bọn họ sẽ vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa cơ đấy.
"Thác, anh có nhớ nơi này không? Trước kia chúng mình rất hay đến đây nói chuyện." Cung Như Tuyết thấy anh lạnh lùng như vậy, không khỏi có chút mất tự nhiên. Rất nhanh, cô tươi cười xinh đẹp, uyển chuyển gợi lại kỉ niệm cũ.
Vậy ư? Tô Triết Thác nhạt nhẽo mỉm cười.
Anh phản bội Lam Lam chính ở nơi này, tất nhiên sẽ không quên được. Hít sâu một hơi, anh nghiêng mặt sang chỗ khác, cố gắng kiềm chế bản thân.
Anh sẽ không tha thứ cho cô gái đáng giận này, nhưng anh biết tội của mình còn nặng nề hơn gấp bội. Nếu nói Cung Như Tuyết dụ dỗ anh, như vậy, chính anh cũng đã cho cô ta một cơ hội để làm được điều đó.
"Thác, liệu chúng mình có thể bắt đầu một lần nữa được không?" Do dự hồi lâu, cuối cùng Cung Như Tuyết cũng đủ dũng khí để đặt vấn đề với Tô Triết Thác. Cô đang đánh cược, đánh cược anh vẫn còn tình cảm với mình, chẳng sợ đó chỉ là chút ít.
Bắt đầu một lần nữa? Cô ta dám nói bắt đầu một lần nữa với anh?
Thật nực cười.
"Cũng được thôi, nếu cô có thể làm con của tôi sống lại." Anh lạnh lùng nhìn Cung Như Tuyết, ánh mắt mỉa mai và châm chọc. Việc đã đến nước này rồi mà vẫn còn muốn quay lại với anh, cô ta thật đúng là ngây thơ.
"Thác, em thật sự không biết chuyện đó." Ánh mắt Cung Như Tuyết có chút bối rối, cô tính kế rất nhiều, chỉ không ngờ được lúc đó Hướng Thanh Lam lại đang mang thai.
"Vậy ư?" Tô Triết Thác đánh giá cô từ đầu tới chân, hiển nhiên không quá tin tưởng, "Cung tiểu thư, cô biết những gì, tự nhiên trong lòng cô rõ nhất."
Tô Triết Thác đứng lên, thản nhiên chỉnh sửa lại âu phục, sau đó đặt mấy tờ tiền lên bàn, "Cung tiểu thư, về sau đừng đến tìm tôi nữa, tôi không có khả năng cho cô điều cô muốn. Xin lỗi cô, chào cô!" Anh quay lưng về phía Cung Như Tuyết, lạnh lùng nói một câu cuối cùng, sau đó nhanh chóng bỏ đi, để lại chén cà phê vẫn còn bốc lên hơi nóng.
Cung Như Tuyết ngồi một mình ở nơi đó, ngẩn ngơ hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ biết cười khổ một tiếng. Tất cả đều do cô chuốc lấy, vậy nên còn oán trách ai được nữa bây giờ?
Cô muốn bắt đầu một lần nữa với anh, nhưng có lẽ, anh chỉ muốn bắt đầu một lần nữa với người nào đó.
Hướng Thanh Lam ư? Lần này thì cô thắng tôi thật rồi.
Bình luận facebook