Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Chương 88: Chờ đợi
Arthur vươn tay mở rèm cửa, mỉm cười nhìn căn phòng tràn ngập ánh nắng ấm áp. Cuối cùng thì tất cả cũng trở về như ban đầu, chiếc sô pha cũ của anh, chiếc máy tính Lam hay ngồi dịch tài liệu, còn cả chiếc giường nhỏ bọn họ vẫn hay nằm mỗi tối.
Những thứ Tô Triết Thác hủy đi, anh đã cố gắng tìm về bằng mọi giá, anh không muốn lúc Lam tỉnh dậy lại thấy có bất cứ thứ gì xa lạ.
Đây là nhà của anh và cô, không ai được phép cướp đi, không gì có thể phá hủy.
Ngồi xuống cạnh giường, anh nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Hướng Thanh Lam, không ngừng dịu dàng gọi cô, "Lam, em biết không, mùa đông sắp trôi qua rồi, mấy nhánh cây trước nhà cũng bắt đầu đâm ra chồi mới." Anh vẫn đang kiên trì đợi em, nhưng khi nào mùa xuân tới đây, em hãy tỉnh dậy cùng anh chào đón nó, được không?
Mỗi phút trôi qua, đối với anh đều như tra tấn. Anh đang tự trách, anh rất đau lòng. Nỗi đau đã gặm nhấm đến nơi sâu nhất trong linh hồn anh, không thấy miệng vết thương, nhưng lại khiến anh không ngừng chảy máu.
"Lam, ngủ lâu quá sẽ không tốt đâu, em xem, chiếc giường của chúng mình cũng lên tiếng phản đối rồi này." Anh cười khổ nhìn cô, trước kia mỗi tối đi ngủ, dù khó chịu cỡ nào anh cũng không dám lộn xộn xoay người, bởi vì chiếc giường này quả thật rất không chắc chắn. Mình cô nằm còn tạm ổn, nhưng một khi thêm anh vào, quả thật là có phần miễn cưỡng.
Vậy nên bây giờ mỗi khi ôm cô ngủ, anh đều sẽ giữ nguyên một tư thế, chẳng sợ lúc tỉnh dậy có đau nhức cỡ nào, anh cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Vì cô, anh có thể làm nhiều điều hơn nữa.
"Này nhóc, chú mày bảo bao giờ thì Hướng tiểu thư mới tỉnh? Đừng nói với anh là cô ấy sẽ ngủ thế này cả đời đấy nhé!" Fred nhìn liếc vào phòng trong, không khỏi lo lắng nhỏ giọng hỏi Ngân Táp. Lấy tính cách của lão đại, ngày nào cô gái kia còn chưa tỉnh, ngày đó bọn họ sẽ vẫn phải ở lại nơi này. Thật đáng thương cho anh, nhìn xem, căn phòng bé như vậy làm sao mà sống nổi.
Ngân Táp ngẩng đầu, thản nhiên nói, "Tôi không biết."
"Chú không biết, chú không biết thì ai biết?" Fred bất bình đến mức bất giác cao giọng. Anh vốn rất tin tưởng vào tài năng của thằng nhóc này, vậy mà bây giờ nó lại dám bảo không biết, tức chết anh.
"Tôi là bác sĩ, không phải thần tiên." Ngân Táp liếc trắng mắt, chẳng lẽ anh ta nghĩ cậu có thể làm được mọi thứ hay sao, rõ thật ngây thơ.
"Chú không biết, anh không biết, lão đại cũng không biết, như vậy phải làm sao bây giờ? Anh không muốn sống trong này cả đời đâu." Fred lập tức ỉu xìu ngồi xuống sô pha, tất cả tâm trí lúc này chỉ còn là thảm cảnh buồn chán ở Trung Quốc.
"Tôi thì chẳng sao hết." Ngân Táp nhún nhún vai, tỏ ra không quan tâm đến thế sự. Cậu là cái bóng của chủ nhân, nếu chủ nhân không rời đi, cậu sẽ nhất quyết ở lại. Hơn nữa, ngủ cả đời thì đã sao, cậu chỉ sợ cô gái kia còn không được như vậy.
"Nhưng mà anh không muốn ở lại đây chút nào cả." Fred vẫn không chịu yên phận, cố gắng than thở thêm một câu. Nơi này vừa cũ nát vừa không có mỹ nhân, lão đại thì hầm hừ cả ngày, nếu cứ bắt anh ở lại đây, sớm muộn gì cũng bị tổn thọ.
"Vậy anh đi nói với chủ nhân đi, tôi tin ngài sẽ rất vui lòng đá anh đi chơi Nam Cực." Ngân Táp khinh bỉ liếc nhìn Fred, giọng điệu rõ ràng mang theo chọc tức và trêu ngươi.
Fred thầm bĩu môi, than thở là việc của than thở, bảo anh đi nói với lão đại, có khác nào bảo anh đi tìm chết. Thằng nhóc Ngân Táp này, càng ngày càng trở nên đáng ghét.
Ảo não ôm đầu, anh lại len lén liếc vào phòng trong, nhưng lúc này đã không còn thấy bóng dáng lão đại đâu nữa. Trời ạ, đừng nói với anh là ngài lại vào phòng bếp đấy nhé? Anh biết thời gian ở cùng với Hướng tiểu thư ngài đã học được rất nhiều việc, nhưng trong đó tuyệt đối không có việc nấu nướng. Rõ ràng anh và Ngân Táp đã đưa thức ăn vào phòng đúng giờ đúng bữa, tại sao ngài lại vẫn ngoan cố muốn tự mình làm?
'Choang' một tiếng vang lêntừ phòng bếp, anh không khỏi thở dài, "Chú bảo lần này vỡ bát hay vỡ đĩa?"
"Tôi nghĩ là bát." Ngân Táp tỉnh bơ trả lời, sau đó lấy điện thoại ra giải trí. Chủ nhân từ nhỏ đến lớn luôn có người đi theo phục vụ, làm sao biết làm mấy việc nội trợ này. Mỗi lần ngài tiến vào phòng bếp là y như rằng sẽ có tiếng đổ vỡ vang lên, cậu đã nghe đến chết lặng.
Nhưng không sao, tiền của ngài nhiều như vậy, có vỡ thêm vài cái bát cũng chẳng thấm vào đâu. Chỉ mong ngài đừng phá cả căn nhà là được, phải biết đồ đạc ở nơi này bọn họ đã rất tốn công mới có thể tìm lại.
"Lão đại có nấu nướng được gì đâu, sao phải miễn cưỡng mình như thế." Fred ngán ngẩm lắc đầu, đường đường là chủ nhân của lâu đài Hoài Thụy, bây giờ lại luống cuống tay chân đứng trong phòng bếp, thật sự là mất hết hình tượng.
'Choang' một tiếng nữa, Fred và Ngân Táp nhìn nhau, sau đó đồng thời thở dài.
"Chắc lần này là vỡ đĩa." Ngân Táp có chút buồn cười, dù sao chuyện như vậy mỗi ngày đều phải nghe vài lần, muốn nhận ra cũng chẳng có gì khó.
Mà bọn họ đều không để ý đến, cô gái vẫn yên lặng nằm trên giường lúc này lại hơi động đậy một chút. Đôi mắt cô thỉnh thoảng run run, ánh nắng chiều chiếu vào đôi lông mi thật dài như phủ thêm một lớp ấm áp. Sau đó từng chút, từng chút một, cô nhẹ nhàng mở mắt ra, cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo.
Chói quá, cho dù là ánh sáng rất nhẹ, lúc này cũng khiến đôi mắt của cô có chút đau đớn. Nhưng không hiểu sao đáy lòng lại cảm thấy ấm áp, dường như vết thương trước kia đang dần dần khép lại. Có lẽ, đã đến lúc cô nên bắt đầu một cuộc sống mới.
Một anh chàng mặt xám mày tro đi ra khỏi phòng bếp, tay cầm đĩa thức ăn mà chính mình cũng không gọi nổi tên. Anh khó hiểu nhíu mày, thật sự không biết mình đã làm sai bước nào, rõ ràng tất cả đều y theo thực đơn, tại sao kết quả lại ra thành như vậy? Màu đen? Dường như không được đúng cho lắm.
"Ngân Táp, anh đột nhiên nghĩ ra, anh phải đi giải quyết vấn đề sinh lý đã." Fred ra vẻ đau khổ ôm bụng, từng bước từng bước lùi về sau, nhưng còn chưa đi được bao xa, anh đã bị Arthur lạnh lùng gọi lại, "Fred, lại đây nếm thử."
"Lần trước tôi nếm rồi, lần này anh làm đi. Đừng lo, có gì tôi sẽ cho thuốc." Ngân Táp tựa người vào khung cửa, hơi hơi trêu tức nói với Fred. Muốn cậu chết thay hay ư, đừng có hòng!
"Fred." Giọng nói lạnh lùng lại vang lên, anh đau khổ nhìn đĩa thức ăn, sau đó nặng nề lê từng bước chân. Ai bảo người này là lão đại của anh cơ chứ, hôm nay dù trúng độc anh cũng phải cố nuốt trôi thôi. Chỉ có điều nói thì luôn dễ hơn làm, vừa nếm thìa đầu tiên, anh đã phải ôm miệng chạy vào toilet.
Lão đại, đây là thức ăn kiểu gì vậy, ngài muốn giết tôi phải không?
"Không đúng ở chỗ nào?" Arthur nhìn nét mặt tái nhợt của Fred mới bước ra từ toilet, vô cùng khó hiểu hỏi. Những món này anh đều nếm thử rồi, nhưng thực sự không hiểu đã làm sai ở đâu, có lẽ Fred và Ngân Táp sẽ biết.
"Lão đại ơi." Fred ngồi phịch xuống sô pha, giọng nói vô cùng ai oán, "Ngài đừng vào phòng bếp nữa được không?" Nếu cứ tiếp tục tình trạng này, chưa kịp chết vì buồn chán, anh đã phải chết vì bị lão đại đầu độc, rất đáng thương.
Mà Ngân Táp cuối cùng cũng tỏ ra là người có lương tâm, cậu đến nếm thử đĩa thức ăn trên bàn, sau đó cố gắng nói giảm nói tránh, "Chủ nhân, hôm qua ngài nhầm đường với muối."
"Thế còn hôm nay?" Arthur khoanh hai tay trước ngực, nét mặt hiển nhiên không vui.
"Chủ nhân, hôm nay ngài dùng nước tương thay cho giấm." Vậy nên mới mặn như vậy.
"Được, tôi biết rồi. Fred, cậu nhớ kĩ mùi vị này cho tôi, lát nữa nếm món tôi làm lại rồi cho ý kiến." Arthur buông tay xuống, cầm đĩa thức ăn đi vào phòng bếp, quyết tâm nấu lại tới khi nào được thì thôi.
"Lão đại, để ngày mai rồi làm có được không?" Fred đau lòng hô lớn. Nếm một lần là quá đủ rồi, lát nữa còn bắt anh nếm thêm, anh sẽ chết cho lão đại xem.
"Ngân Táp, chú mày bảo nếu bây giờ đi than thở thì lão đại có đá anh đến Nam Cực không? Nói thật, anh thà đi Nam Cực còn hơn là ngồi đây chịu tra tấn vị giác. Mấy món lão đại làm, thật sự quá kinh khủng." Fred vẫn tiếp tục kêu than, nhưng chờ đợi hồi lâu vẫn không thấy Ngân Táp trả lời.
Đúng lúc này, một tiếng đổ vỡ chói tai vang lên, anh không nhịn được bật cười, theo thói quen hỏi, "Này nhóc, chú mày đoán lần này vỡ bát hay vỡ đĩa?"
"..."
"Này Ngân Táp, làm gì mà mãi không chịu trả lời anh thế hả?" Fred bực mình quay mặt lại, nhưng lần này, chính anh cũng phải ngây người.
Không thể nào, cô ấy tỉnh? Cô ấy thế nhưng đã tỉnh?
Mới vừa nãy thôi bọn họ còn bàn xem chủ nhân sẽ phải chờ đợi đến khi nào, thế mà ngay lúc này cô đã tỉnh lại, không có một chút báo trước? Anh vẫn nghĩ nếu ngắn thì nửa năm một năm, nếu dài, có khi là cả đời, thật không ngờ...
Đây không phải là ảo giác của anh chứ? Đưa tay lên dụi mắt thật mạnh, mở ra, vẫn thấy cô đứng ở nơi đó. Trời ạ, Hướng tiểu thư, cô ấy tỉnh lại thật rồi.
Arthur vươn tay mở rèm cửa, mỉm cười nhìn căn phòng tràn ngập ánh nắng ấm áp. Cuối cùng thì tất cả cũng trở về như ban đầu, chiếc sô pha cũ của anh, chiếc máy tính Lam hay ngồi dịch tài liệu, còn cả chiếc giường nhỏ bọn họ vẫn hay nằm mỗi tối.
Những thứ Tô Triết Thác hủy đi, anh đã cố gắng tìm về bằng mọi giá, anh không muốn lúc Lam tỉnh dậy lại thấy có bất cứ thứ gì xa lạ.
Đây là nhà của anh và cô, không ai được phép cướp đi, không gì có thể phá hủy.
Ngồi xuống cạnh giường, anh nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Hướng Thanh Lam, không ngừng dịu dàng gọi cô, "Lam, em biết không, mùa đông sắp trôi qua rồi, mấy nhánh cây trước nhà cũng bắt đầu đâm ra chồi mới." Anh vẫn đang kiên trì đợi em, nhưng khi nào mùa xuân tới đây, em hãy tỉnh dậy cùng anh chào đón nó, được không?
Mỗi phút trôi qua, đối với anh đều như tra tấn. Anh đang tự trách, anh rất đau lòng. Nỗi đau đã gặm nhấm đến nơi sâu nhất trong linh hồn anh, không thấy miệng vết thương, nhưng lại khiến anh không ngừng chảy máu.
"Lam, ngủ lâu quá sẽ không tốt đâu, em xem, chiếc giường của chúng mình cũng lên tiếng phản đối rồi này." Anh cười khổ nhìn cô, trước kia mỗi tối đi ngủ, dù khó chịu cỡ nào anh cũng không dám lộn xộn xoay người, bởi vì chiếc giường này quả thật rất không chắc chắn. Mình cô nằm còn tạm ổn, nhưng một khi thêm anh vào, quả thật là có phần miễn cưỡng.
Vậy nên bây giờ mỗi khi ôm cô ngủ, anh đều sẽ giữ nguyên một tư thế, chẳng sợ lúc tỉnh dậy có đau nhức cỡ nào, anh cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Vì cô, anh có thể làm nhiều điều hơn nữa.
"Này nhóc, chú mày bảo bao giờ thì Hướng tiểu thư mới tỉnh? Đừng nói với anh là cô ấy sẽ ngủ thế này cả đời đấy nhé!" Fred nhìn liếc vào phòng trong, không khỏi lo lắng nhỏ giọng hỏi Ngân Táp. Lấy tính cách của lão đại, ngày nào cô gái kia còn chưa tỉnh, ngày đó bọn họ sẽ vẫn phải ở lại nơi này. Thật đáng thương cho anh, nhìn xem, căn phòng bé như vậy làm sao mà sống nổi.
Ngân Táp ngẩng đầu, thản nhiên nói, "Tôi không biết."
"Chú không biết, chú không biết thì ai biết?" Fred bất bình đến mức bất giác cao giọng. Anh vốn rất tin tưởng vào tài năng của thằng nhóc này, vậy mà bây giờ nó lại dám bảo không biết, tức chết anh.
"Tôi là bác sĩ, không phải thần tiên." Ngân Táp liếc trắng mắt, chẳng lẽ anh ta nghĩ cậu có thể làm được mọi thứ hay sao, rõ thật ngây thơ.
"Chú không biết, anh không biết, lão đại cũng không biết, như vậy phải làm sao bây giờ? Anh không muốn sống trong này cả đời đâu." Fred lập tức ỉu xìu ngồi xuống sô pha, tất cả tâm trí lúc này chỉ còn là thảm cảnh buồn chán ở Trung Quốc.
"Tôi thì chẳng sao hết." Ngân Táp nhún nhún vai, tỏ ra không quan tâm đến thế sự. Cậu là cái bóng của chủ nhân, nếu chủ nhân không rời đi, cậu sẽ nhất quyết ở lại. Hơn nữa, ngủ cả đời thì đã sao, cậu chỉ sợ cô gái kia còn không được như vậy.
"Nhưng mà anh không muốn ở lại đây chút nào cả." Fred vẫn không chịu yên phận, cố gắng than thở thêm một câu. Nơi này vừa cũ nát vừa không có mỹ nhân, lão đại thì hầm hừ cả ngày, nếu cứ bắt anh ở lại đây, sớm muộn gì cũng bị tổn thọ.
"Vậy anh đi nói với chủ nhân đi, tôi tin ngài sẽ rất vui lòng đá anh đi chơi Nam Cực." Ngân Táp khinh bỉ liếc nhìn Fred, giọng điệu rõ ràng mang theo chọc tức và trêu ngươi.
Fred thầm bĩu môi, than thở là việc của than thở, bảo anh đi nói với lão đại, có khác nào bảo anh đi tìm chết. Thằng nhóc Ngân Táp này, càng ngày càng trở nên đáng ghét.
Ảo não ôm đầu, anh lại len lén liếc vào phòng trong, nhưng lúc này đã không còn thấy bóng dáng lão đại đâu nữa. Trời ạ, đừng nói với anh là ngài lại vào phòng bếp đấy nhé? Anh biết thời gian ở cùng với Hướng tiểu thư ngài đã học được rất nhiều việc, nhưng trong đó tuyệt đối không có việc nấu nướng. Rõ ràng anh và Ngân Táp đã đưa thức ăn vào phòng đúng giờ đúng bữa, tại sao ngài lại vẫn ngoan cố muốn tự mình làm?
'Choang' một tiếng vang lêntừ phòng bếp, anh không khỏi thở dài, "Chú bảo lần này vỡ bát hay vỡ đĩa?"
"Tôi nghĩ là bát." Ngân Táp tỉnh bơ trả lời, sau đó lấy điện thoại ra giải trí. Chủ nhân từ nhỏ đến lớn luôn có người đi theo phục vụ, làm sao biết làm mấy việc nội trợ này. Mỗi lần ngài tiến vào phòng bếp là y như rằng sẽ có tiếng đổ vỡ vang lên, cậu đã nghe đến chết lặng.
Nhưng không sao, tiền của ngài nhiều như vậy, có vỡ thêm vài cái bát cũng chẳng thấm vào đâu. Chỉ mong ngài đừng phá cả căn nhà là được, phải biết đồ đạc ở nơi này bọn họ đã rất tốn công mới có thể tìm lại.
"Lão đại có nấu nướng được gì đâu, sao phải miễn cưỡng mình như thế." Fred ngán ngẩm lắc đầu, đường đường là chủ nhân của lâu đài Hoài Thụy, bây giờ lại luống cuống tay chân đứng trong phòng bếp, thật sự là mất hết hình tượng.
'Choang' một tiếng nữa, Fred và Ngân Táp nhìn nhau, sau đó đồng thời thở dài.
"Chắc lần này là vỡ đĩa." Ngân Táp có chút buồn cười, dù sao chuyện như vậy mỗi ngày đều phải nghe vài lần, muốn nhận ra cũng chẳng có gì khó.
Mà bọn họ đều không để ý đến, cô gái vẫn yên lặng nằm trên giường lúc này lại hơi động đậy một chút. Đôi mắt cô thỉnh thoảng run run, ánh nắng chiều chiếu vào đôi lông mi thật dài như phủ thêm một lớp ấm áp. Sau đó từng chút, từng chút một, cô nhẹ nhàng mở mắt ra, cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo.
Chói quá, cho dù là ánh sáng rất nhẹ, lúc này cũng khiến đôi mắt của cô có chút đau đớn. Nhưng không hiểu sao đáy lòng lại cảm thấy ấm áp, dường như vết thương trước kia đang dần dần khép lại. Có lẽ, đã đến lúc cô nên bắt đầu một cuộc sống mới.
Một anh chàng mặt xám mày tro đi ra khỏi phòng bếp, tay cầm đĩa thức ăn mà chính mình cũng không gọi nổi tên. Anh khó hiểu nhíu mày, thật sự không biết mình đã làm sai bước nào, rõ ràng tất cả đều y theo thực đơn, tại sao kết quả lại ra thành như vậy? Màu đen? Dường như không được đúng cho lắm.
"Ngân Táp, anh đột nhiên nghĩ ra, anh phải đi giải quyết vấn đề sinh lý đã." Fred ra vẻ đau khổ ôm bụng, từng bước từng bước lùi về sau, nhưng còn chưa đi được bao xa, anh đã bị Arthur lạnh lùng gọi lại, "Fred, lại đây nếm thử."
"Lần trước tôi nếm rồi, lần này anh làm đi. Đừng lo, có gì tôi sẽ cho thuốc." Ngân Táp tựa người vào khung cửa, hơi hơi trêu tức nói với Fred. Muốn cậu chết thay hay ư, đừng có hòng!
"Fred." Giọng nói lạnh lùng lại vang lên, anh đau khổ nhìn đĩa thức ăn, sau đó nặng nề lê từng bước chân. Ai bảo người này là lão đại của anh cơ chứ, hôm nay dù trúng độc anh cũng phải cố nuốt trôi thôi. Chỉ có điều nói thì luôn dễ hơn làm, vừa nếm thìa đầu tiên, anh đã phải ôm miệng chạy vào toilet.
Lão đại, đây là thức ăn kiểu gì vậy, ngài muốn giết tôi phải không?
"Không đúng ở chỗ nào?" Arthur nhìn nét mặt tái nhợt của Fred mới bước ra từ toilet, vô cùng khó hiểu hỏi. Những món này anh đều nếm thử rồi, nhưng thực sự không hiểu đã làm sai ở đâu, có lẽ Fred và Ngân Táp sẽ biết.
"Lão đại ơi." Fred ngồi phịch xuống sô pha, giọng nói vô cùng ai oán, "Ngài đừng vào phòng bếp nữa được không?" Nếu cứ tiếp tục tình trạng này, chưa kịp chết vì buồn chán, anh đã phải chết vì bị lão đại đầu độc, rất đáng thương.
Mà Ngân Táp cuối cùng cũng tỏ ra là người có lương tâm, cậu đến nếm thử đĩa thức ăn trên bàn, sau đó cố gắng nói giảm nói tránh, "Chủ nhân, hôm qua ngài nhầm đường với muối."
"Thế còn hôm nay?" Arthur khoanh hai tay trước ngực, nét mặt hiển nhiên không vui.
"Chủ nhân, hôm nay ngài dùng nước tương thay cho giấm." Vậy nên mới mặn như vậy.
"Được, tôi biết rồi. Fred, cậu nhớ kĩ mùi vị này cho tôi, lát nữa nếm món tôi làm lại rồi cho ý kiến." Arthur buông tay xuống, cầm đĩa thức ăn đi vào phòng bếp, quyết tâm nấu lại tới khi nào được thì thôi.
"Lão đại, để ngày mai rồi làm có được không?" Fred đau lòng hô lớn. Nếm một lần là quá đủ rồi, lát nữa còn bắt anh nếm thêm, anh sẽ chết cho lão đại xem.
"Ngân Táp, chú mày bảo nếu bây giờ đi than thở thì lão đại có đá anh đến Nam Cực không? Nói thật, anh thà đi Nam Cực còn hơn là ngồi đây chịu tra tấn vị giác. Mấy món lão đại làm, thật sự quá kinh khủng." Fred vẫn tiếp tục kêu than, nhưng chờ đợi hồi lâu vẫn không thấy Ngân Táp trả lời.
Đúng lúc này, một tiếng đổ vỡ chói tai vang lên, anh không nhịn được bật cười, theo thói quen hỏi, "Này nhóc, chú mày đoán lần này vỡ bát hay vỡ đĩa?"
"..."
"Này Ngân Táp, làm gì mà mãi không chịu trả lời anh thế hả?" Fred bực mình quay mặt lại, nhưng lần này, chính anh cũng phải ngây người.
Không thể nào, cô ấy tỉnh? Cô ấy thế nhưng đã tỉnh?
Mới vừa nãy thôi bọn họ còn bàn xem chủ nhân sẽ phải chờ đợi đến khi nào, thế mà ngay lúc này cô đã tỉnh lại, không có một chút báo trước? Anh vẫn nghĩ nếu ngắn thì nửa năm một năm, nếu dài, có khi là cả đời, thật không ngờ...
Đây không phải là ảo giác của anh chứ? Đưa tay lên dụi mắt thật mạnh, mở ra, vẫn thấy cô đứng ở nơi đó. Trời ạ, Hướng tiểu thư, cô ấy tỉnh lại thật rồi.
Bình luận facebook