Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Chương 93: Kí ức
Lúc Hướng Thanh Lam tỉnh lại một lần nữa, Arthur đã ngồi bên giường từ lúc nào. Cô khó hiểu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ rõ lúc chiều đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, vốn chỉ định ngả lưng một chút, không hiểu sao bây giờ lại giống như sáng sớm rồi?
"Em ngủ lâu quá." Arthur dịu dàng vuốt mái tóc của cô, vẻ mặt lúc nói dối trông còn rất nghiêm túc. Vốn cô cũng không thể ngủ lâu như vậy, là anh đã bảo Ngân Táp cho thêm thuốc an thần vào sữa. Dù sao, tỉnh lại sớm như Fred cũng không phải chuyện hay ho gì.
Ngân Táp mở cửa bước vào, cũng vừa lúc Hướng Thanh Lam nghiêng người ngồi dậy. Cô nhìn chăm chú khuôn mặt quá mức xinh đẹp của Ngân Táp, lần đầu tiên cảm thấy tò mò về cha mẹ của cậu. Không biết, phải là hai người hoàn mỹ cỡ nào mới có thể sinh ra một cậu con trai xuất sắc như vậy đây?
"Thanh đẹp trai hơn." Arthur ôm chặt lấy Hướng Thanh Lam, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của cô. Khóe môi không nhịn được cong lên một chút, thì ra bản tính bá đạo ngày xưa của Thanh vẫn không hề thay đổi. Tuy có chút trẻ con không hợp tuổi, nhưng chỉ cần là anh làm, thứ gì trong mắt cô cũng trở thành dễ mến.
"Đúng vậy, chủ nhân đẹp trai hơn." Ngân Táp như cười như không, thản nhiên ủng hộ Arthur. Cậu biết trước kia chủ nhân không để ý đến vẻ ngoài của mình, nhưng đó là trước kia thôi, một khi đã yêu, ai có thể nói trước được.
Arthur trừng mắt nhìn Ngân Táp, khiến cậu không khỏi mất tự nhiên sờ sờ mũi. Chủ nhân của cậu, từ lúc nào thì trở nên nhỏ nhặt như vậy?
Hướng Thanh Lam cảm giác bầu không khí có chút không đúng, cô ngẩng đầu nhìn Arthur, thấy anh đang tươi cười chân thành, nhìn sang Ngân Táp, nét mặt vẫn thản nhiên như lúc mới bước vào. Chẳng lẽ là do cô nghĩ nhiều?
Ngân Táp cúi đầu, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài một hơi, tính cách hai mặt của chủ nhân nhà cậu lại bắt đầu. Hướng tiểu thư thật sự quá đơn thuần, không biết bao giờ mới có thể phát hiện được. Mà tất cả cũng đâu có gì quan trọng, bởi dù là mặt nào đi chăng nữa, chắc chắn cũng vẫn là một mảnh tình si mà thôi.
"Ngân Táp, xem một chút xem sức khỏe hiện tại của cô ấy thế nào." Gần đây trông Lam đã khá lên nhiều, nhưng cẩn thận thì vẫn hơn, hơn nữa, anh cũng có việc quan trọng muốn hỏi.
...
"Cô ấy thế nào rồi?" Arthur khép cửa lại, nhưng vẫn đè giọng xuống thật thấp.
"Chủ nhân, dây thanh của Hướng tiểu thư không có vấn đề gì, theo lý thuyết mà nói, hẳn là có thể nói chuyện bình thường được." Cậu vẫn luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, nhưng lúc trước vì vướng Tô Triết Thác, hơn nữa Hướng tiểu thư lại mang thai, vậy nên vẫn không xem xét cẩn thận được.
Arthur khẽ nhăn mày lại, giọng nói không giấu nổi phiền muộn, "Tôi cũng không rõ lắm, ngay từ lần đầu gặp nhau, cô ấy đã thế này rồi. Tuy có lần tò mò hỏi qua, nhưng cô ấy không muốn nói, thật sự là..." Bất lực.
"Để tôi suy nghĩ thêm một chút." Trong tài liệu điều tra trước kia không hề ghi sức khỏe của Hướng tiểu thư có vấn đề gì, ít nhất là đến lúc ly dị Tô Triết Thác, vậy mà lúc gặp chủ nhân, cô đã không còn giọng nói. Rốt cuộc, chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó vậy?
Arthur nhìn Ngân Táp, sau đó đi tới bên cửa sổ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ra ngoài. Tuy Lam luôn tỏ ra kiên cường, nhưng trong lòng anh hiểu rõ ràng, cô cũng rất khao khát được nói chuyện trở lại. Nếu như lần này Ngân Táp có cách, phải chăng, anh sẽ được nghe Lam gọi tên mình lần nữa?
Hơi vén rèm cửa lên, anh thấy một bóng người lén lút phía dãy nhà đối diện.
Tô Triết Thác, quả nhiên là một kẻ theo đuôi dai dẳng.
"Lão đại, chúng ta bị theo dõi." Fred không biết đứng sau anh từ lúc nào, vẻ mặt thản nhiên nói.
"Tôi biết." Arthur hơi gật đầu, thật ra ngay từ ngày đầu tiên chuyển đến đây, anh cũng đã phát hiện ra điều này. Tô Triết Thác không phải kiểu người dễ dàng bỏ cuộc, chỉ có điều, nếu hắn ta nghĩ được, thì đương nhiên anh cũng nghĩ được.
"Ở bên đó thế nào?" Arthur mở miệng, giọng nói nhàn nhạt không nghe ra cảm xúc.
"Rất mất kiên nhẫn, có vẻ đang chuẩn bị hành động rồi." Fred nhìn ra ngoài theo ánh mắt của Arthur, mỉm cười châm chọc.
"Hoan nghênh." Arthur lạnh lùng cười. Anh không sợ hắn ta đến, mà chỉ sợ hắn ta sẽ không đến. Chuyện giữa bọn họ, chung quy có một ngày cần đối mặt giải quyết.
"Chủ nhân." Giữa lúc bầu không khí đang áp lực, Ngân Táp đột nhiên lên tiếng gọi Arthur. Thực ra, phương pháp này cậu đã nghĩ đến từ đầu, chần chờ không nói là vì sợ chủ nhân sẽ không đồng ý. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ, cũng chỉ còn một cách này mà thôi.
"Nghĩ ra rồi?" Arthur xoay người nhìn về phía Ngân Táp, hơi hơi nhướn mày.
"Đúng vậy." Ngân Táp gật đầu, ánh mắt có chút ảm đạm.
"Chủ nhân, biện pháp này tương đối mạo hiểm, hơn nữa nếu thật sự muốn làm, có lẽ sẽ ảnh hưởng không tốt đến Hướng tiểu thư." Tất nhiên cậu sẽ cố gắng cẩn thận hết sức, nhưng một chút tổn thương, có lẽ sẽ không tránh khỏi.
"Chủ nhân, hiện tại ngài có thể lựa chọn, một là thực hiện, hai là để Hướng tiểu thư vĩnh viễnmất đi giọng nói.
Arthur xoay người, yên lặng nghe Ngân Táp giải thích. Cậu ta nói, Lam có thể đã gặp phải một cú sốc lớn, hiện tại muốn giải quyết, cần phải tái lặp những điều đó một lần?
Giọng nói và quá khứ, rốt cuộc, điều gì mới là tốt nhất dành cho cô?
"Cậu muốn làm thế nào?" Anh hơi do dự hỏi.
"Thôi miên." Ngân Táp dứt khoát trả lời.
"Có hại với cơ thể nhiều không?" Nếu Ngân Táp lựa chọn phương pháp này, anh cũng tin tưởng đó sẽ là tốt nhất. Chỉ có điều, cậu ta cũng nói, sẽ tương đối mạo hiểm.
Mạo hiểm sao? Nên không?
"Có." Ngân Táp thành thực trả lời, "Không những với cơ thể, mà có khi còn cả với tinh thần. Nhưng vì Hướng tiểu thư đã quên mất bản năng nói chuyện, hơn nữa không muốn cho chúng ta biết nguyên nhân, cho nên, nếu không xâm nhập vào tiềm thức thì khó lòng giải quyết được."
Arthur chuyển mắt nhìn sang cánh cửa phòng ngủ, trong lòng không khỏi suy nghĩ miên man. Anh vẫn luôn tò mò tại sao Lam không nói được, bây giờ tuy có một cơ hội, nhưng nhất định phải khiến cô nhớ lại đau thương.
Anh muốn tặng cả thế giới cho cô, nhưng trước tiên, có lẽ nên bắt đầu từ những gì đã mất. Không có giọng nói, vết thương của cô sẽ vĩnh viễn không khép lại được. Anh hi vọng cô có thể vui vẻ lên, kiên cường đối mặt với tất cả sóng gió bên ngoài. Tuy Ngân Táp nói, vì cô đã sảy thai hai lần, cơ hội mang thai về sau rất nhỏ bé, nhưng anh không để ý. Bọn họ đã từng có một đứa con, vậy là đủ rồi.
Anh có thể không cần con, nhưng không thể không có cô.
Vết thương vĩnh viễn và đau khổ ngắn ngủi, anh nghĩ, dù có cho bao nhiêu cơ hội, anh sẽ vẫn lựa chọn phương án thứ hai. Vậy nên...
"Ngân Táp, bắt đầu đi." Nhắm mắt lại, cuối cùng anh cũng nói ra những lời này.
Ở một nơi khác lúc này, Tô Triết Thác buông điện thoại xuống, hai mắt suy tư khẽ híp. Anh gõ ngón tay đều đều xuống bàn, nhìn tập tài liệu còn đang xử lý dở trước mặt, cuối cùng vẫn quyết định gạt sang một bên.
"Sao cậu không bật điều hòa, không thấy lạnh hay sao?" Vũ Văn Thần đẩy cửa bước vào, không khí trong căn phòng này thật sự khiến anh rùng mình. Cầm lấy điều khiển từ xa, đang định chỉnh lại nhiệt độ thì Tô Triết Thác đã đứng dậy, thiếu kiên nhẫn nói.
"Không cần, tôi phải ra ngoài bây giờ." Anh cầm vội lấy chiếc áo khoác trên sô pha, sau đó mở cửa ra ngoài. Vũ Văn Thần ngạc nhiên nhìn anh, trầm tư một lúc, cuối cùng cũng chạy vội đuổi theo. Có thể khiến Thác thiếu kiên nhẫn đến mức này, đương nhiên cũng chỉ có mình cô ấy. Nhìn dáng vẻ ngày càng tiều tụy của cậu ta, đôi khi anh thật muốn nói, hay là buông tay đi? Chỉ có điều, Thác sẽ không nghe.
Ít nhất nếu là anh nói, cậu ta sẽ không nghe.
"Thác, có chuyện gì xảy ra với Thanh Lam phải không?" Anh nhìn cảnh vật chạy vùn vụt về phía sau, trong lòng vừa sợ lại vừa vội. Có nhất thiết phải đi nhanh vậy không, bọn họ đã vượt ba cái đèn đỏ rồi đấy!
"Ừ." Tô Triết Thác chỉ ừ một tiếng, hồi lâu sau mới âm trầm nói thêm ba từ, "Cô ấy tỉnh."
"Tốt quá rồi, đợi lâu như vậy, rốt cục thì cô ấy cũng không sao. Tốt quá, thật là tốt quá." Vũ Văn Thần nhẹ nhõm thở phào một hơi. Nghe Thác nói thằng nhóc Ngân Táp kia là thiên tài, anh vốn còn không tin, bây giờ Thanh Lam đã tỉnh, thật sự không thể không thán phục một tiếng.
"Thật sao?" Tô Triết Thác lạnh lùng cười, là chuyện tốt, đương nhiên là chuyện tốt, chỉ có điều, đó là chuyện tốt với mình gã kia thôi. Hắn ta yêu Lam Lam, Lam Lam yêu hắn ta, bây giờ tốt đẹp rồi, tình xưa nối lại, tình nhân như cũ một đôi, vậy còn anh, anh phải làm thế nào bây giờ? Tất cả những việc anh làm từ đó đến nay tính là cái gì bây giờ?
Cao ốc của anh, lòng tự trọng của anh, còn cả người con gái anh yêu nữa, hắn ta đều tàn nhẫn cướp đi hết.
Trắng tay sao?
Không, anh không tin! Ngày hôm nay, cho dù phải trả giá đắt cỡ nào, anh cũng quyết đưa cô ra khỏi cánh cửa mục nát đó. Arthur Hoài Thụy chưa là gì của cô, hắn ta không có quyền độc chiếm cô như vậy.
Xe dừng lại trước cửa nhà trọ, mà căn nhà xa hoa bên đối diện, anh nhớ mình cũng chỉ ở đó được gần một tháng. Đã không còn lý do tiếp cận Lam Lam, tiếp tục ở lại cũng chẳng có nghĩa lý gì. Thậm chí trong lúc tức giận, anh còn định cho người phá nó đi.
Tất nhiên đó chỉ là định, nơi mà anh thực sự đã cho người phá, là căn nhà rách nát chết tiệt này đây.
"Tôi tới đón vợ mình về." Tô Triết Thác nhìn Fred đứng chắn trước cửa, nói chuyện rất thiếu hòa nhã.
Fred nhàm chán bĩu môi. Lời dạo đầu này không phải đã quá cũ rồi sao? Không sáng tạo gì cả.
"Tô tiên sinh, nơi này không có vợ của ngài, nếu ngài muốn tìm, đi nơi khác nhanh nhanh có khi còn kịp." Fred tựa người vào khung cửa, thoải mái nói xong.
"Làm phiền anh tránh sang một bên, tôi đến đây để tìm Hướng Thanh Lam." Tô Triết Thác cũng không tức giận, ngược lại còn nở một nụ cười vô cùng ôn hòa. Nếu như dễ dàng bị chọc tức như vậy, anh cũng không gọi là Tô Triết Thác.
"Sao? Ngài tìm Hướng tiểu thư? Là phu nhân nhà chúng tôi có phải không?" Fred trêu ngươi cắn nặng ba chữ 'nhà chúng tôi', dường như không làm Tô Triết Thác tức giận thì sẽ không chịu vừa lòng, "Nhưng mà, tôi lại không muốn cho anh vào đấy, phải làm thế nào bây giờ?"
"Tránh ra." Tô Triết Thác rốt cuộc không cợt nhả nổi với Fred, anh lạnh lùng tiến lên, Vũ Văn Thần vội vàng vươn tay ra giữ.
"Anh Fred, chúng tôi chỉ muốn gặp Thanh Lam một chút thôi. Đều là người quen biết lâu năm cả, cô ấy vừa tỉnh lại, chẳng lẽ chúng tôi không được quyền vào thăm một lát?" Vũ Văn Thần nói cực kì chân thành, tuy hàm ý cầu xin, lại có chút cứng rắn khiến người ta không thể mở miệng từ chối.
Nhưng Fred vẫn cứng mềm không ăn, chỉ đứng đó cười cười, im lặng không nói. Nhìn nét mặt này, chưa cần nói đến Tô Triết Thác, ngay cả anh đây cũng cảm thấy muốn nổi khùng.
"Cho bọn họ vào đi." Phía trong vang lên một giọng nói có phần mệt mỏi, Fred cuối cùng cũng chịu nghiêng người, nhường đường cho Tô Triết Thác và Vũ Văn Thần tiến vào.
Có chuyện gì xảy ra vậy? Tô Triết Thác nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mặt. Hướng Thanh Lam ngồi trên sô pha, nhìn chăm chú chiếc vòng cổ đung đưa đều đều trên tay Ngân Táp. Mấy tia nắng chiều xuyên vào, vừa vặn ánh lên dòng chữ trên đó, đâm đau ánh mắt của anh.
"Bọn họ đang làm gì vậy?" Tuy Vũ Văn Thần thấy khó hiểu, nhưng cũng cẩn thận đè thấp giọng, nghiêng người hỏi Tô Triết Thác.
"Lam Lam?" Tô Triết Thác muốn tiến lên, lại bị Arthur vươn tay lạnh lùng ngăn cản, "Nếu không muốn cô ấy phải im lặngcả đời, tốt nhất bây giờ anh đừng nói gì hết."
Tô Triết Thác sững người nhìn Arthur, lại nghi ngờ nhìn về phía Ngân Táp. Giọng nói của Lam Lam... Bọn họ, đang tìm cách lấy lại ư?
Ngân Táp nhìn ánh mắt đã mất tiêu cự của Hướng Thanh Lam, thu vòng cổ lại, sau đó từ từ đặt câu hỏi, "Nói cho tôi biết, tên của cô là gì?"
Hướng Thanh Lam mê mang nhìn cậu, hơi hơi hé môi, nhưng không có âm thanh nào phát ra cả.
"Tên của cô là gì?" Cậu lại hỏi một lần, nhưng Hướng Thanh Lam vẫn im lặng như cũ.
"Cô là ai?" Chờ đợi hồi lâu, Ngân Táp quyết định thay đổi câu hỏi.
Cô là ai?
Là ai?
"Hướng... Thanh... Lam." Cô rốt cục cũng mở miệng, giọng nói tuy thô ráp, nhưng tuyệt đối là chân thật. Arthur và Tô Triết Thác kinh ngạc nhìn cô, một bên vui sướng, một bên lại đau lòng.
Ba chữ Hướng Thanh Lam kia, lạnh lẽo mà khàn khàn, không hề giống như khi ai đó ngọt ngào gọi anh là Triết Thác. Tiếng nói ấy, hẳn phải trong sáng và thuần khiết, giống như từng giọt mưa xuân rơi xuống, nhẹ nhàng thấm vào da thịt anh.
Nhưng dường như, kỉ niệm ấy đã trôi xa lắm rồi, xa đến nỗi, có nhiều khi anh không còn nhớ nổi, tự hỏi đó có phải là một giấc mơ hay không.
"Lam Lam." Đôi môi hơi hé mở, tiếng nói thoát ra lại bé nhỏ không thể nghe thấy.
"Nói cho tôi biết, hơn một năm trước đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì khiến cô xúc động tới mức quên mất bản năng nói chuyện?" Ngân Táp tiếp tục hỏi, trong lòng không nhịn được cũng có chút tò mò.
Ánh mắt vô thần của Hướng Thanh Lam hơi hơi chớp, "Bởi vì..." Cô khó khăn lên tiếng, rõ ràng còn chưa thích ứng được với việc nói chuyện sau một thời gian dài im lặng, "Thấy được chuyện không nên thấy, bởi vì, thật ghê tởm."
"Đó là chuyện gì?" Ngân Táp mỉm cười, còn không quên nhìn sang khuôn mặt cứng ngắc của Tô Triết Thác.
"Anh ta ngủ cùng cô gái khác trên chính chiếc giường của chúng tôi, thật ghê tởm." Hướng Thanh Lam dần đắm chìm vào ký ức, kỷ niệm cũ nhớ lại tuy không thể nói là bình thường, nhưng cảm xúc lúc này tuyệt đối là không buồn cũng không vui.
Tô Triết Thác sững người nhìn cô, tuy đã sớm biết được sự thật, nhưng nghe lý do từ chính miệng cô nói ra, lại là một kiểu đau đớn khác.
"Tốt lắm, bây giờ cô sẽ ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại sẽ quên tất cả những gì vừa diễn ra ở đây." Ngân Táp nhẹ nhàng đung đưa chiếc vòng cổ, mà Hướng Thanh Lam cũng chầm chậm nhắm mắt lại.
Arthur vươn tay đỡ lấy cô, giúp cô thoải mái tựa vào lòng mình, "Ổn rồi Lam, tất cả đều trôi qua rồi. Có anh ở đây, đừng sợ." Anh vỗ nhẹ bả vai của cô, trong mắt ngoại trừ cô, tuyệt đối không còn người khác.
Ánh mắt chợt toát ra một tia lạnh lùng, Tô Triết Thác, quả nhiên là do hắn ta!
Anh vẫn biết một người kiên cường như cô, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ giọng nói của mình. Kẻ có thể khiến cô tổn thương sâu nhất lúc ấy, rõ ràng chỉ có thể là Tô Triết Thác.
Tự tay vứt đi, bây giờ lại thấy hối tiếc muốn tìm cách thu về. Trên đời đâu có chuyện dễ dàng như vậy.
Về phần giọng nói của cô, có lẽ phải đợi đến lúc cô tỉnh lại mới biết được, nhưng nhìn Ngân Táp tự tin như vậy, khả năng thành công có vẻ tương đối cao.
Bọn họ cứ ngồi như vậy cả một đêm, đến tận hừng đông, Fred và Ngân Táp mới ra ngoài mua đồ ăn, mà Tô Triết Thác cũng khó được một lần tự động lùi bước, bởi vì nơi này, thật sự không có chỗ dành cho anh.
Cả một ngày sau đó, anh không hề ngủ, chỉ ngây người đứng trước cửa sổ, nghĩ về những chuyện đã qua.
Nếu ngày ấy cô không bắt gặp anh trên giường cùng với Cung Như Tuyết, như vậy, có đánh chết anh cũng không ly hôn. Bị cô bắt gặp, tức giận là vì cảm giác hổ thẹn với lương tâm, cảm thấy lòng tự trọng của mình ở trước mặt cô, bị đánh nát đến không thể cứu vãn nổi.
Cô là chén trà đầu tiên trong cuộc đời anh, vị trà bạc hà nhẹ nhàng mà khoan khoái. Anh uống nó lâu quá, cảm thấy nhàm chán muốn đổi đi, cuối cùng lại nhận ra mình chỉ thích hương vị ấy.
Cô mất đi giọng nói là lỗi của anh, không phải gián tiếp, mà là trực tiếp.
Từng cơn gió lạnh ùa vào từ khung cửa chưa khép chặt, vô tình quất lên khuôn mặt thất thần của anh, dường như mang theo vô vàn oán trách.
...
Hướng Thanh Lam hơi nghiêng người, cảm giác trong lòng bàn tay có một loại ấm áp kỳ lạ. Cô nắm chặt tay lại, không hiểu sao, lại cảm thấy như vừa bắt được hạnh phúc.
Cô nhẹ nhàng mỉm cười, thật lâu sau, mới từ từ mở mắt ra. Ánh mặt trời thật ấm, khẽ phủ lên mấy cành lá non, lắng tâm nghe, dường như còn có cả tiếng đàn chim đang hót. Thì ra khi tâm hồn vui vẻ, cảnh vật lại có thể đẹp đến mức này.
Cô không nhịn được nheo mắt hưởng thụ, thật muốn vươn tay ra nắm lấy tia nắng ngoài kia.
"Tỉnh rồi sao? Thời tiết đẹp thế này mà em lại ngủ lâu quá."
Hướng Thanh Lam quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Arthur đang mỉm cười nhìn cô, nụ cười dịu dàng đến mức đột nhiên khiến cô cảm thấy thẹn thùng. Khẽ giật mình một chút mới phát hiện, thì ra thứ ấm áp ban nãy cô không muốn buông ra là bàn tay của anh.
Thật kỳ lạ.
Cô chợt cảm thấy thật kỳ lạ.
Có thứ gì đó đã thay đổi trong lúc cô không để ý sao?
'Thanh?' Cô không biết nữa, nhưng là, có thể anh biết chăng?
Lúc Hướng Thanh Lam tỉnh lại một lần nữa, Arthur đã ngồi bên giường từ lúc nào. Cô khó hiểu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ rõ lúc chiều đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, vốn chỉ định ngả lưng một chút, không hiểu sao bây giờ lại giống như sáng sớm rồi?
"Em ngủ lâu quá." Arthur dịu dàng vuốt mái tóc của cô, vẻ mặt lúc nói dối trông còn rất nghiêm túc. Vốn cô cũng không thể ngủ lâu như vậy, là anh đã bảo Ngân Táp cho thêm thuốc an thần vào sữa. Dù sao, tỉnh lại sớm như Fred cũng không phải chuyện hay ho gì.
Ngân Táp mở cửa bước vào, cũng vừa lúc Hướng Thanh Lam nghiêng người ngồi dậy. Cô nhìn chăm chú khuôn mặt quá mức xinh đẹp của Ngân Táp, lần đầu tiên cảm thấy tò mò về cha mẹ của cậu. Không biết, phải là hai người hoàn mỹ cỡ nào mới có thể sinh ra một cậu con trai xuất sắc như vậy đây?
"Thanh đẹp trai hơn." Arthur ôm chặt lấy Hướng Thanh Lam, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của cô. Khóe môi không nhịn được cong lên một chút, thì ra bản tính bá đạo ngày xưa của Thanh vẫn không hề thay đổi. Tuy có chút trẻ con không hợp tuổi, nhưng chỉ cần là anh làm, thứ gì trong mắt cô cũng trở thành dễ mến.
"Đúng vậy, chủ nhân đẹp trai hơn." Ngân Táp như cười như không, thản nhiên ủng hộ Arthur. Cậu biết trước kia chủ nhân không để ý đến vẻ ngoài của mình, nhưng đó là trước kia thôi, một khi đã yêu, ai có thể nói trước được.
Arthur trừng mắt nhìn Ngân Táp, khiến cậu không khỏi mất tự nhiên sờ sờ mũi. Chủ nhân của cậu, từ lúc nào thì trở nên nhỏ nhặt như vậy?
Hướng Thanh Lam cảm giác bầu không khí có chút không đúng, cô ngẩng đầu nhìn Arthur, thấy anh đang tươi cười chân thành, nhìn sang Ngân Táp, nét mặt vẫn thản nhiên như lúc mới bước vào. Chẳng lẽ là do cô nghĩ nhiều?
Ngân Táp cúi đầu, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài một hơi, tính cách hai mặt của chủ nhân nhà cậu lại bắt đầu. Hướng tiểu thư thật sự quá đơn thuần, không biết bao giờ mới có thể phát hiện được. Mà tất cả cũng đâu có gì quan trọng, bởi dù là mặt nào đi chăng nữa, chắc chắn cũng vẫn là một mảnh tình si mà thôi.
"Ngân Táp, xem một chút xem sức khỏe hiện tại của cô ấy thế nào." Gần đây trông Lam đã khá lên nhiều, nhưng cẩn thận thì vẫn hơn, hơn nữa, anh cũng có việc quan trọng muốn hỏi.
...
"Cô ấy thế nào rồi?" Arthur khép cửa lại, nhưng vẫn đè giọng xuống thật thấp.
"Chủ nhân, dây thanh của Hướng tiểu thư không có vấn đề gì, theo lý thuyết mà nói, hẳn là có thể nói chuyện bình thường được." Cậu vẫn luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, nhưng lúc trước vì vướng Tô Triết Thác, hơn nữa Hướng tiểu thư lại mang thai, vậy nên vẫn không xem xét cẩn thận được.
Arthur khẽ nhăn mày lại, giọng nói không giấu nổi phiền muộn, "Tôi cũng không rõ lắm, ngay từ lần đầu gặp nhau, cô ấy đã thế này rồi. Tuy có lần tò mò hỏi qua, nhưng cô ấy không muốn nói, thật sự là..." Bất lực.
"Để tôi suy nghĩ thêm một chút." Trong tài liệu điều tra trước kia không hề ghi sức khỏe của Hướng tiểu thư có vấn đề gì, ít nhất là đến lúc ly dị Tô Triết Thác, vậy mà lúc gặp chủ nhân, cô đã không còn giọng nói. Rốt cuộc, chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó vậy?
Arthur nhìn Ngân Táp, sau đó đi tới bên cửa sổ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ra ngoài. Tuy Lam luôn tỏ ra kiên cường, nhưng trong lòng anh hiểu rõ ràng, cô cũng rất khao khát được nói chuyện trở lại. Nếu như lần này Ngân Táp có cách, phải chăng, anh sẽ được nghe Lam gọi tên mình lần nữa?
Hơi vén rèm cửa lên, anh thấy một bóng người lén lút phía dãy nhà đối diện.
Tô Triết Thác, quả nhiên là một kẻ theo đuôi dai dẳng.
"Lão đại, chúng ta bị theo dõi." Fred không biết đứng sau anh từ lúc nào, vẻ mặt thản nhiên nói.
"Tôi biết." Arthur hơi gật đầu, thật ra ngay từ ngày đầu tiên chuyển đến đây, anh cũng đã phát hiện ra điều này. Tô Triết Thác không phải kiểu người dễ dàng bỏ cuộc, chỉ có điều, nếu hắn ta nghĩ được, thì đương nhiên anh cũng nghĩ được.
"Ở bên đó thế nào?" Arthur mở miệng, giọng nói nhàn nhạt không nghe ra cảm xúc.
"Rất mất kiên nhẫn, có vẻ đang chuẩn bị hành động rồi." Fred nhìn ra ngoài theo ánh mắt của Arthur, mỉm cười châm chọc.
"Hoan nghênh." Arthur lạnh lùng cười. Anh không sợ hắn ta đến, mà chỉ sợ hắn ta sẽ không đến. Chuyện giữa bọn họ, chung quy có một ngày cần đối mặt giải quyết.
"Chủ nhân." Giữa lúc bầu không khí đang áp lực, Ngân Táp đột nhiên lên tiếng gọi Arthur. Thực ra, phương pháp này cậu đã nghĩ đến từ đầu, chần chờ không nói là vì sợ chủ nhân sẽ không đồng ý. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ, cũng chỉ còn một cách này mà thôi.
"Nghĩ ra rồi?" Arthur xoay người nhìn về phía Ngân Táp, hơi hơi nhướn mày.
"Đúng vậy." Ngân Táp gật đầu, ánh mắt có chút ảm đạm.
"Chủ nhân, biện pháp này tương đối mạo hiểm, hơn nữa nếu thật sự muốn làm, có lẽ sẽ ảnh hưởng không tốt đến Hướng tiểu thư." Tất nhiên cậu sẽ cố gắng cẩn thận hết sức, nhưng một chút tổn thương, có lẽ sẽ không tránh khỏi.
"Chủ nhân, hiện tại ngài có thể lựa chọn, một là thực hiện, hai là để Hướng tiểu thư vĩnh viễnmất đi giọng nói.
Arthur xoay người, yên lặng nghe Ngân Táp giải thích. Cậu ta nói, Lam có thể đã gặp phải một cú sốc lớn, hiện tại muốn giải quyết, cần phải tái lặp những điều đó một lần?
Giọng nói và quá khứ, rốt cuộc, điều gì mới là tốt nhất dành cho cô?
"Cậu muốn làm thế nào?" Anh hơi do dự hỏi.
"Thôi miên." Ngân Táp dứt khoát trả lời.
"Có hại với cơ thể nhiều không?" Nếu Ngân Táp lựa chọn phương pháp này, anh cũng tin tưởng đó sẽ là tốt nhất. Chỉ có điều, cậu ta cũng nói, sẽ tương đối mạo hiểm.
Mạo hiểm sao? Nên không?
"Có." Ngân Táp thành thực trả lời, "Không những với cơ thể, mà có khi còn cả với tinh thần. Nhưng vì Hướng tiểu thư đã quên mất bản năng nói chuyện, hơn nữa không muốn cho chúng ta biết nguyên nhân, cho nên, nếu không xâm nhập vào tiềm thức thì khó lòng giải quyết được."
Arthur chuyển mắt nhìn sang cánh cửa phòng ngủ, trong lòng không khỏi suy nghĩ miên man. Anh vẫn luôn tò mò tại sao Lam không nói được, bây giờ tuy có một cơ hội, nhưng nhất định phải khiến cô nhớ lại đau thương.
Anh muốn tặng cả thế giới cho cô, nhưng trước tiên, có lẽ nên bắt đầu từ những gì đã mất. Không có giọng nói, vết thương của cô sẽ vĩnh viễn không khép lại được. Anh hi vọng cô có thể vui vẻ lên, kiên cường đối mặt với tất cả sóng gió bên ngoài. Tuy Ngân Táp nói, vì cô đã sảy thai hai lần, cơ hội mang thai về sau rất nhỏ bé, nhưng anh không để ý. Bọn họ đã từng có một đứa con, vậy là đủ rồi.
Anh có thể không cần con, nhưng không thể không có cô.
Vết thương vĩnh viễn và đau khổ ngắn ngủi, anh nghĩ, dù có cho bao nhiêu cơ hội, anh sẽ vẫn lựa chọn phương án thứ hai. Vậy nên...
"Ngân Táp, bắt đầu đi." Nhắm mắt lại, cuối cùng anh cũng nói ra những lời này.
Ở một nơi khác lúc này, Tô Triết Thác buông điện thoại xuống, hai mắt suy tư khẽ híp. Anh gõ ngón tay đều đều xuống bàn, nhìn tập tài liệu còn đang xử lý dở trước mặt, cuối cùng vẫn quyết định gạt sang một bên.
"Sao cậu không bật điều hòa, không thấy lạnh hay sao?" Vũ Văn Thần đẩy cửa bước vào, không khí trong căn phòng này thật sự khiến anh rùng mình. Cầm lấy điều khiển từ xa, đang định chỉnh lại nhiệt độ thì Tô Triết Thác đã đứng dậy, thiếu kiên nhẫn nói.
"Không cần, tôi phải ra ngoài bây giờ." Anh cầm vội lấy chiếc áo khoác trên sô pha, sau đó mở cửa ra ngoài. Vũ Văn Thần ngạc nhiên nhìn anh, trầm tư một lúc, cuối cùng cũng chạy vội đuổi theo. Có thể khiến Thác thiếu kiên nhẫn đến mức này, đương nhiên cũng chỉ có mình cô ấy. Nhìn dáng vẻ ngày càng tiều tụy của cậu ta, đôi khi anh thật muốn nói, hay là buông tay đi? Chỉ có điều, Thác sẽ không nghe.
Ít nhất nếu là anh nói, cậu ta sẽ không nghe.
"Thác, có chuyện gì xảy ra với Thanh Lam phải không?" Anh nhìn cảnh vật chạy vùn vụt về phía sau, trong lòng vừa sợ lại vừa vội. Có nhất thiết phải đi nhanh vậy không, bọn họ đã vượt ba cái đèn đỏ rồi đấy!
"Ừ." Tô Triết Thác chỉ ừ một tiếng, hồi lâu sau mới âm trầm nói thêm ba từ, "Cô ấy tỉnh."
"Tốt quá rồi, đợi lâu như vậy, rốt cục thì cô ấy cũng không sao. Tốt quá, thật là tốt quá." Vũ Văn Thần nhẹ nhõm thở phào một hơi. Nghe Thác nói thằng nhóc Ngân Táp kia là thiên tài, anh vốn còn không tin, bây giờ Thanh Lam đã tỉnh, thật sự không thể không thán phục một tiếng.
"Thật sao?" Tô Triết Thác lạnh lùng cười, là chuyện tốt, đương nhiên là chuyện tốt, chỉ có điều, đó là chuyện tốt với mình gã kia thôi. Hắn ta yêu Lam Lam, Lam Lam yêu hắn ta, bây giờ tốt đẹp rồi, tình xưa nối lại, tình nhân như cũ một đôi, vậy còn anh, anh phải làm thế nào bây giờ? Tất cả những việc anh làm từ đó đến nay tính là cái gì bây giờ?
Cao ốc của anh, lòng tự trọng của anh, còn cả người con gái anh yêu nữa, hắn ta đều tàn nhẫn cướp đi hết.
Trắng tay sao?
Không, anh không tin! Ngày hôm nay, cho dù phải trả giá đắt cỡ nào, anh cũng quyết đưa cô ra khỏi cánh cửa mục nát đó. Arthur Hoài Thụy chưa là gì của cô, hắn ta không có quyền độc chiếm cô như vậy.
Xe dừng lại trước cửa nhà trọ, mà căn nhà xa hoa bên đối diện, anh nhớ mình cũng chỉ ở đó được gần một tháng. Đã không còn lý do tiếp cận Lam Lam, tiếp tục ở lại cũng chẳng có nghĩa lý gì. Thậm chí trong lúc tức giận, anh còn định cho người phá nó đi.
Tất nhiên đó chỉ là định, nơi mà anh thực sự đã cho người phá, là căn nhà rách nát chết tiệt này đây.
"Tôi tới đón vợ mình về." Tô Triết Thác nhìn Fred đứng chắn trước cửa, nói chuyện rất thiếu hòa nhã.
Fred nhàm chán bĩu môi. Lời dạo đầu này không phải đã quá cũ rồi sao? Không sáng tạo gì cả.
"Tô tiên sinh, nơi này không có vợ của ngài, nếu ngài muốn tìm, đi nơi khác nhanh nhanh có khi còn kịp." Fred tựa người vào khung cửa, thoải mái nói xong.
"Làm phiền anh tránh sang một bên, tôi đến đây để tìm Hướng Thanh Lam." Tô Triết Thác cũng không tức giận, ngược lại còn nở một nụ cười vô cùng ôn hòa. Nếu như dễ dàng bị chọc tức như vậy, anh cũng không gọi là Tô Triết Thác.
"Sao? Ngài tìm Hướng tiểu thư? Là phu nhân nhà chúng tôi có phải không?" Fred trêu ngươi cắn nặng ba chữ 'nhà chúng tôi', dường như không làm Tô Triết Thác tức giận thì sẽ không chịu vừa lòng, "Nhưng mà, tôi lại không muốn cho anh vào đấy, phải làm thế nào bây giờ?"
"Tránh ra." Tô Triết Thác rốt cuộc không cợt nhả nổi với Fred, anh lạnh lùng tiến lên, Vũ Văn Thần vội vàng vươn tay ra giữ.
"Anh Fred, chúng tôi chỉ muốn gặp Thanh Lam một chút thôi. Đều là người quen biết lâu năm cả, cô ấy vừa tỉnh lại, chẳng lẽ chúng tôi không được quyền vào thăm một lát?" Vũ Văn Thần nói cực kì chân thành, tuy hàm ý cầu xin, lại có chút cứng rắn khiến người ta không thể mở miệng từ chối.
Nhưng Fred vẫn cứng mềm không ăn, chỉ đứng đó cười cười, im lặng không nói. Nhìn nét mặt này, chưa cần nói đến Tô Triết Thác, ngay cả anh đây cũng cảm thấy muốn nổi khùng.
"Cho bọn họ vào đi." Phía trong vang lên một giọng nói có phần mệt mỏi, Fred cuối cùng cũng chịu nghiêng người, nhường đường cho Tô Triết Thác và Vũ Văn Thần tiến vào.
Có chuyện gì xảy ra vậy? Tô Triết Thác nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mặt. Hướng Thanh Lam ngồi trên sô pha, nhìn chăm chú chiếc vòng cổ đung đưa đều đều trên tay Ngân Táp. Mấy tia nắng chiều xuyên vào, vừa vặn ánh lên dòng chữ trên đó, đâm đau ánh mắt của anh.
"Bọn họ đang làm gì vậy?" Tuy Vũ Văn Thần thấy khó hiểu, nhưng cũng cẩn thận đè thấp giọng, nghiêng người hỏi Tô Triết Thác.
"Lam Lam?" Tô Triết Thác muốn tiến lên, lại bị Arthur vươn tay lạnh lùng ngăn cản, "Nếu không muốn cô ấy phải im lặngcả đời, tốt nhất bây giờ anh đừng nói gì hết."
Tô Triết Thác sững người nhìn Arthur, lại nghi ngờ nhìn về phía Ngân Táp. Giọng nói của Lam Lam... Bọn họ, đang tìm cách lấy lại ư?
Ngân Táp nhìn ánh mắt đã mất tiêu cự của Hướng Thanh Lam, thu vòng cổ lại, sau đó từ từ đặt câu hỏi, "Nói cho tôi biết, tên của cô là gì?"
Hướng Thanh Lam mê mang nhìn cậu, hơi hơi hé môi, nhưng không có âm thanh nào phát ra cả.
"Tên của cô là gì?" Cậu lại hỏi một lần, nhưng Hướng Thanh Lam vẫn im lặng như cũ.
"Cô là ai?" Chờ đợi hồi lâu, Ngân Táp quyết định thay đổi câu hỏi.
Cô là ai?
Là ai?
"Hướng... Thanh... Lam." Cô rốt cục cũng mở miệng, giọng nói tuy thô ráp, nhưng tuyệt đối là chân thật. Arthur và Tô Triết Thác kinh ngạc nhìn cô, một bên vui sướng, một bên lại đau lòng.
Ba chữ Hướng Thanh Lam kia, lạnh lẽo mà khàn khàn, không hề giống như khi ai đó ngọt ngào gọi anh là Triết Thác. Tiếng nói ấy, hẳn phải trong sáng và thuần khiết, giống như từng giọt mưa xuân rơi xuống, nhẹ nhàng thấm vào da thịt anh.
Nhưng dường như, kỉ niệm ấy đã trôi xa lắm rồi, xa đến nỗi, có nhiều khi anh không còn nhớ nổi, tự hỏi đó có phải là một giấc mơ hay không.
"Lam Lam." Đôi môi hơi hé mở, tiếng nói thoát ra lại bé nhỏ không thể nghe thấy.
"Nói cho tôi biết, hơn một năm trước đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì khiến cô xúc động tới mức quên mất bản năng nói chuyện?" Ngân Táp tiếp tục hỏi, trong lòng không nhịn được cũng có chút tò mò.
Ánh mắt vô thần của Hướng Thanh Lam hơi hơi chớp, "Bởi vì..." Cô khó khăn lên tiếng, rõ ràng còn chưa thích ứng được với việc nói chuyện sau một thời gian dài im lặng, "Thấy được chuyện không nên thấy, bởi vì, thật ghê tởm."
"Đó là chuyện gì?" Ngân Táp mỉm cười, còn không quên nhìn sang khuôn mặt cứng ngắc của Tô Triết Thác.
"Anh ta ngủ cùng cô gái khác trên chính chiếc giường của chúng tôi, thật ghê tởm." Hướng Thanh Lam dần đắm chìm vào ký ức, kỷ niệm cũ nhớ lại tuy không thể nói là bình thường, nhưng cảm xúc lúc này tuyệt đối là không buồn cũng không vui.
Tô Triết Thác sững người nhìn cô, tuy đã sớm biết được sự thật, nhưng nghe lý do từ chính miệng cô nói ra, lại là một kiểu đau đớn khác.
"Tốt lắm, bây giờ cô sẽ ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại sẽ quên tất cả những gì vừa diễn ra ở đây." Ngân Táp nhẹ nhàng đung đưa chiếc vòng cổ, mà Hướng Thanh Lam cũng chầm chậm nhắm mắt lại.
Arthur vươn tay đỡ lấy cô, giúp cô thoải mái tựa vào lòng mình, "Ổn rồi Lam, tất cả đều trôi qua rồi. Có anh ở đây, đừng sợ." Anh vỗ nhẹ bả vai của cô, trong mắt ngoại trừ cô, tuyệt đối không còn người khác.
Ánh mắt chợt toát ra một tia lạnh lùng, Tô Triết Thác, quả nhiên là do hắn ta!
Anh vẫn biết một người kiên cường như cô, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ giọng nói của mình. Kẻ có thể khiến cô tổn thương sâu nhất lúc ấy, rõ ràng chỉ có thể là Tô Triết Thác.
Tự tay vứt đi, bây giờ lại thấy hối tiếc muốn tìm cách thu về. Trên đời đâu có chuyện dễ dàng như vậy.
Về phần giọng nói của cô, có lẽ phải đợi đến lúc cô tỉnh lại mới biết được, nhưng nhìn Ngân Táp tự tin như vậy, khả năng thành công có vẻ tương đối cao.
Bọn họ cứ ngồi như vậy cả một đêm, đến tận hừng đông, Fred và Ngân Táp mới ra ngoài mua đồ ăn, mà Tô Triết Thác cũng khó được một lần tự động lùi bước, bởi vì nơi này, thật sự không có chỗ dành cho anh.
Cả một ngày sau đó, anh không hề ngủ, chỉ ngây người đứng trước cửa sổ, nghĩ về những chuyện đã qua.
Nếu ngày ấy cô không bắt gặp anh trên giường cùng với Cung Như Tuyết, như vậy, có đánh chết anh cũng không ly hôn. Bị cô bắt gặp, tức giận là vì cảm giác hổ thẹn với lương tâm, cảm thấy lòng tự trọng của mình ở trước mặt cô, bị đánh nát đến không thể cứu vãn nổi.
Cô là chén trà đầu tiên trong cuộc đời anh, vị trà bạc hà nhẹ nhàng mà khoan khoái. Anh uống nó lâu quá, cảm thấy nhàm chán muốn đổi đi, cuối cùng lại nhận ra mình chỉ thích hương vị ấy.
Cô mất đi giọng nói là lỗi của anh, không phải gián tiếp, mà là trực tiếp.
Từng cơn gió lạnh ùa vào từ khung cửa chưa khép chặt, vô tình quất lên khuôn mặt thất thần của anh, dường như mang theo vô vàn oán trách.
...
Hướng Thanh Lam hơi nghiêng người, cảm giác trong lòng bàn tay có một loại ấm áp kỳ lạ. Cô nắm chặt tay lại, không hiểu sao, lại cảm thấy như vừa bắt được hạnh phúc.
Cô nhẹ nhàng mỉm cười, thật lâu sau, mới từ từ mở mắt ra. Ánh mặt trời thật ấm, khẽ phủ lên mấy cành lá non, lắng tâm nghe, dường như còn có cả tiếng đàn chim đang hót. Thì ra khi tâm hồn vui vẻ, cảnh vật lại có thể đẹp đến mức này.
Cô không nhịn được nheo mắt hưởng thụ, thật muốn vươn tay ra nắm lấy tia nắng ngoài kia.
"Tỉnh rồi sao? Thời tiết đẹp thế này mà em lại ngủ lâu quá."
Hướng Thanh Lam quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Arthur đang mỉm cười nhìn cô, nụ cười dịu dàng đến mức đột nhiên khiến cô cảm thấy thẹn thùng. Khẽ giật mình một chút mới phát hiện, thì ra thứ ấm áp ban nãy cô không muốn buông ra là bàn tay của anh.
Thật kỳ lạ.
Cô chợt cảm thấy thật kỳ lạ.
Có thứ gì đó đã thay đổi trong lúc cô không để ý sao?
'Thanh?' Cô không biết nữa, nhưng là, có thể anh biết chăng?
Bình luận facebook